← Ch.040 | Ch.042 → |
Cô lãng phí thức ăn à?
Vì suy đoán này mà Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy khá tệ.
Chiều đến, cô rơi vào trạng thái thất thần.
May mà chỉ là tiết tự học.
Thật may mắn.
Nhưng Trần Thiên Bắc ngồi bên cạnh cô, cậu cũng cảm nhận được cô đang thất thần.
"Không phải buồn, chỉ là vài câu hỏi trắc nghiệm thôi, có cần lãng phí nửa tiết học không?"
Tô Trầm Hương là kiểu người luôn hăng hái luyện đề, rất hiếm khi cầm đề rồi ngẩn ngơ như này.
"Có chuyện gì thế?" Vẻ mặt Tô Trầm Hương vừa ngơ ngác vừa tủi thân, không hiểu sao, cậu lại thấy đáng thương, Trần Thiên Bắc nhíu mày hỏi.
Tô Trầm Hương muốn nói nhưng lại thôi.
Một lúc sau, một tờ giấy ghi chú nho nhỏ được đưa tới từ phía cô.
Học sinh giỏi vẫn còn nhớ rõ không được nói chuyện riêng trong giờ tự học.
Truyền giấy ghi chú à?
Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chú trên mặt bàn một lúc, sau đó quay sang, đối mặt với dáng vẻ ăn không no đáng thương của Tô Trầm Hương, nhẫn nhịn, cầm lên đọc.
Trên giấy ghi chú chỉ có một câu.
"Hình như tôi đã lãng phí thức ăn."
Câu nói này làm Trần Thiên Bắc thấy có hơi khó hiểu.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng cậu vẫn biết cơm là gì. Tô Trầm Hương luôn mang dáng vẻ chăm chỉ, không lãng phí một miếng âm khí nào, nay lại có thể lãng phí cơm ư?
Sao cậu lại ɕảɷ ŧɦấy chuyện này khó tin quá vậy?
Vì không muốn nói chuyện một cách ngốc nghếch trên giấy ghi chú, Trần Thiên Bắc tiện tay lấy một cái kẹo sữa từ trong túi áo ra, nhét vào trong tay Tô Trầm Hương, bảo cô ăn trước.
Cô gái rưng rưng nước mắt ăn kẹo sữa vào thì đã tốt hơn một chút, chịu đựng tới khi tan học. Vì không có ai dám tới làm phiền họ, Trần Thiên Bắc dựa vào bệ cửa sổ được sưởi ấm bởi ánh nắng chiều, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Trầm Hương được kẹo sữa chữa lành một chút, cô chảy nước miếng, khát khao sau này có thể lấy thêm vài cái kẹo sữa làm từ lệ quỷ ngọt ngào trên người Trần Thiên Bắc, đồng thời cô cũng thành thật kể lại chi tiết truyền thuyết đô thị kỳ lạ mà nữ sinh nói ban nãy cho cậu nghe.
Thấy Trần Thiên Bắc không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi cũng thẳng thắn nói: "Nếu thật sự vẫn còn con quỷ nào khác thì khu biệt thự đó sẽ gặp vấn đề lớn."
Một con quỷ là sự trùng hợp.
Nhưng nếu có nhiều hơn thì đó không phải là trùng hợp nữa.
"Cậu nói đúng." Trần Thiên Bắc nheo mắt, nhẹ nhàng nói.
"Khu biệt thự đó bị bỏ hoang là đã có vấn đề rồi."
"Sao cậu lại nói như thế?" Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy hứng thú hỏi.
Trần Thiên Bắc cân nhắc lời nói một chút.
"Cậu nghĩ biệt thự ở ngoại ô thành phố sẽ không bán được sao? Thành phố của chúng ta là một trong những thành phố có nền kinh tế phát triển nhất cả nước, chưa kể trong nội thành thì tấc đất tấc vàng, thậm chí ở ngoại ô, nếu như xây biệt thự thì chắc chắn không thể không bán được."
"Nhưng khu biệt thự đó đã bị bỏ hoang nhiều năm, từng có vài nguyên nhân như là không bán được hay có vấn đề về chất lượng nên một mảnh đất lớn như vậy mới bị bỏ hoang."
Trước đây, Trần Thiên Bắc không bao giờ quan tâm tới loại chuyện này.
Cậu còn không biết có giữ được cái mạng nhỏ của mình hay không, vậy thì quan tâm đến mấy chuyện kỳ lạ ấy làm gì.
Nhưng hiện giờ Tô Trầm Hương nhắc tới, cậu cũng động não suy nghĩ theo bản năng, nhìn Tô Trầm Hương nói: "Khu biệt thự đó không sạch sẽ, sau này tránh một xa chút."
Khu biệt thự không sạch sẽ mà cậu vừa nói chính là dự án Trung Hoàn.
Trần Tổng không nghe lời cậu, suýt đi đời nhà ma ở công trường.
Nhưng Trần Thiên Bắc đã sớm nhận ra rằng Tô Trầm Hương và Trần tổng không giống nhau.
Càng không sạch sẽ thì cô càng hứng thú.
Tuy nhiên, Tô Trầm Hương lại nhẫn nhịn, gật đầu đồng ý:
"Được rồi."
"Cậu không định trừ ma à?"
"Tôi có cậu rồi mà." Cô gái ngọt ngào nhìn căng tin của mình bằng ánh mắt chân thành nhất, dừng một chút, ánh sáng phản chiếu trong ánh mắt Trần Thiên Bắc, cô cúi thấp đầu, thành thật nói: "Gần đây nhiều bài tập, tôi thật sự không có thời gian. Cường độ cạnh tranh lớn như vậy, không thể sao nhãng dù chỉ một giây. Trường trung học Tín Đức cạnh tranh gay gắt quá đi mất."
Mọi người đều là học bá, nếu không chăm chỉ học tập thì rất dễ bị người tài kéo xuống phía sau.
Tô Trầm Hương chăm chỉ học tập, nỗ lực tiến bộ nhưng mọi người xung quanh cô cũng đang tiến bộ.
Nếu lúc nào cũng chạy khắp nơi trừ ma, mặc dù có thể kiếm được rất nhiều cơm nhưng sẽ chiếm hết thời gian làm bài tập của cô.
Đối với cô mà nói, ăn cơm là quan trọng nhất.
Nhưng điều quan trọng không kém là chăm chỉ học tập, làm một học sinh giỏi tài đức vẹn toàn.
Tạm thời cô cũng không muốn chạy khắp nơi để người thân lo lắng cho mình.
Suy nghĩ một lúc, Tô Trầm Hương quyết định sẽ chờ tới kỳ nghỉ sau khi thi cuối kì xong rồi qua đó xem thử.
Hoặc là... Ngày nào đó, khi tâm trạng cô thoải mái thì lẻn ra ngoài, đi qua xem xét.
Sở dĩ gọi là truyền thuyết đô thị là tại vì nó được truyền đi khắp nơi, nếu thật sự có quỷ, chẳng lẽ lại không thu hút sự chú ý của các thiên sư khác sao?
Nhưng những truyền thuyết đó vẫn tồn tại, cũng chưa từng nghe nói có thiên sư nào tới đó trảm yêu trừ ma, có lẽ đó chỉ là một câu chuyện đô thị đáng sợ mà thôi.
Trong kỳ nghỉ, cô đã từng tin vào cái gọi là "tầng bốn biến mất". Cô vô cùng hào hứng khi tìm được tòa nhà trong tin đồn kia, sau đó mới phát hiện ra lý do không có tầng bốn chỉ là vì chủ đầu tư chê số bốn xui xẻo nên đã dán nhãn tầng năm thay cho tầng bốn.
Tô Trầm Hương nóng lòng ăn cơm nhưng đã bị lời đồn giả dối đả kích tới mức mình đầy thương tích.
Truyền thuyết đô thị, đồn thổi quá mức rồi.
"Cho dù mấy truyền thuyết đó có thật hay không, tôi cũng đã nói với họ rồi. Đừng làm thí nghiệm kiểu này. Vì muốn tìm kiếm sự kích thích mà làm những việc nhảm nhí như gọt táo, thắp nến, mời bút tiên, thật sự rất nhạt nhẽo... Nếu ɕảɷ ŧɦấy cuộc sống không kích thích, vậy thì xem thêm mấy bộ phim kinh dị là được rồi."
Muốn biết ɕảɷ giác đáng sợ là gì thì xem phim kinh dị đi, không gì dễ hơn việc tự mình trải nghiệm.
Nhưng phim kinh dị đối với Tô Trầm Hương mà nói, đều là phim ẩm thực mà thôi.
Cô thường xuyên chảy nước miếng khi xem phim kinh dị.
Thậm chí, cô còn thầm cầu nguyện rằng nếu nữ quỷ trong phim đó có thể bò ra từ trong TV như phim ảnh thì thật sự tốt quá rồi.
Cô vẫn chưa được ăn một bữa no nê!
"Người bình thường cũng không qua đêm ở nơi bỏ hoang đâu." Trần Thiên Bắc đen mặt nói.
Nửa đêm ai lại rảnh rỗi, không có việc gì làm mà đi tới khu biệt thự tối tăm không có người đó để tìm quỷ chứ?
"Cậu nói đúng." Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy bản thân được Trần Thiên Bắc khuyên bảo, thèm khát nhìn cậu một lúc. Cô nhớ tới hai ngày trước mình đã lấy được một cái bánh mật ong lớn từ trên người cậu, không khỏi hít một hơi, lại gần nịnh nọt nói: "Trần Thiên Bắc, mặc dù tôi luôn muốn tìm thức ăn hoang dã bên ngoài để ăn. Nhưng trong lòng tôi, cậu mới là quan trọng nhất."
"Tôi rất cảm ơn cậu." Trần Thiên Bắc thẫn thờ nói.
"Đừng khách sáo. Cậu cũng là bạn tốt nhất của tôi mà." Tô Trầm Hương bày tỏ sự chung thủy, thấy Trần Thiên Bắc không hề khó chịu khi cô đứng núi này trông núi nọ thì yên tâm rồi... Nếu căng tin không vui, cũng không được ảnh hưởng đến chất lượng đồ ăn nha!
Cô nhanh trí tính toán lương thực dự trữ càng ngày càng tăng gần đây của mình, tạm thời gác chuyện khu biệt thự bỏ hoang kia sang một bên. Cô tiếp tục chuyên tâm đọc sách, xem lại và ghi chép bài học.
Chờ tới lúc tan học, Tô Trầm Hương lại từ chối Lâm Nhã và Lý Yên thuận đường đưa cô tới trước cửa nhà, tự mình ngồi xe buýt về nhà.
Xuống xe, cô đeo cặp sách rồi ngoan ngoãn đi bên phải của con đường trước nhà.
Bên tai, gió đêm không còn nóng bức nữa mà đã trở nên mát mẻ.
Mới đi tới cửa tiểu khu, Tô Trầm Hương ðột nhiên đứng lại, quay đầu.
Ánh mắt cô đặt trên một khúc cua bên đường.
Góc phố vắng vẻ, không có ai ở đó, ngoại trừ những chiếc xe chạy qua.
Nhưng Tô Trầm Hương vẫn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào góc phố không có người đi bộ đó.
"Đang làm gì vậy?" Hôm nay, Tô Minh và Trần tổng tan làm về sớm, thấy Tô Trầm Hương đứng ngẩn người trước cửa tiểu khu nên đi tới.
Trần tổng vô cùng dịu dàng, thân thiện với Tô Trầm Hương, như thể bắt lấy tiểu tổ tông đã cứu mạng của mình, cười híp mắt, hỏi Tô Trầm Hương: "Tiểu Hương muốn ăn bánh ngọt không? Thích bánh gì, anh mua cho em." Anh ấy thân thiết như anh ruột của Tô Trầm Hương.
Tô Minh đứng bên cạnh mang vẻ mặt u ám... Trên đời này còn có cuộc sống nào đau khổ hơn việc phải đối mặt với ông chủ sau giờ làm chứ?
Nghĩ lại thì từ khi Trần tổng chuyển nhà tới đây làm hàng xóm, đi làm, tan làm hay tăng ca luôn phải đối mặt với anh ấy, thư ký Tô đau khổ muốn chết.
Anh ấy hít một hơi thật sâu.
"Trong nhà vẫn còn bánh ngọt, hiện tại không cần mua thêm. Em chỉ ɕảɷ ŧɦấy..." Tô Trầm Hương do dự nhìn sang ngã rẽ giao lộ, lẩm bẩm: "Thơm quá đi."
Gió thổi nhẹ qua, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng ngọt ngào.
Mùi máu.
Không thể áp chế được khí tức của lệ quỷ.
Cô có thể khẳng định rằng ngay lúc này, ở góc phố kia, chắc chắn có một lệ quỷ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Thậm chí cô còn quay đầu lại rất nhanh, dường như... nhìn thấy chiếc váy đỏ thoáng qua...
Nhưng hiện giờ, hương thơm đã không còn nữa.
Dường như khi lệ quỷ đó rời đi, nó đã cuốn theo toàn bộ âm khí.
Không còn một giọt nào nữa.
Sợ rằng đây là một con quỷ keo kiệt.
Để lại cho cô chút âm khí ngọt ngào thì đã sao?
Tô Trầm Hương rên rỉ trong lòng, vừa tự nhủ với mình rằng con quỷ keo kiệt chạy nhanh này chắc chắn chua chát khó ăn, vừa ngoan ngoãn theo Trần tổng và Tô Minh về nhà.
Tô Cường đã về nhà nấu cơm xong, đang chờ bọn trẻ về, nhìn thấy họ về, ông vội vàng bưng thức ăn còn nóng hổi lên, vô cùng đảm đang.
Tuy ông làm việc cật lực, cao lớn thô kệch nhưng nấu cơm lại rất ngon. Trần tổng đã quen ăn uống ở nhà họ Tô, rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn.
Tô Minh ɕảɷ ŧɦấy đau bụng khi nhìn thấy ông chủ của anh ấy ngồi đối diện.
"Đúng rồi, chờ cuối tuần Tiểu Hương được nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé." Trần tổng ngồi cạnh Tô Trầm Hương, tràn đầy ɕảɷ giác an toàn và ăn rất ngon miệng, ăn vài miếng thịt băm với cá, hài lòng nói với Tô Cường và Tô Minh.
"Sao có thể để Trần tổng mời khách mãi được." Tô Cường chất phác nói.
Vì muốn ăn cơm cùng với họ, Trần tổng cũng đã trả rất nhiều phí sinh hoạt.
"Lần này khác. Tôi được thăng chức rồi." Trần tổng thận trọng nở nụ cười đặc trưng của người thành công.
"Thăng chức? Là chính thức sao?"
Trước đây, chức vụ đầy đủ của Trần tổng là Phó tổng giám đốc Trần.
Phía trên còn có một người lãnh đạo trực tiếp.
Nếu được thăng chức, vậy thì đúng là từ phụ lên thành chính rồi.
Không chỉ vậy, tuy các vị cấp trên trước đây của anh ấy chỉ là hữu danh vô thực và quyền lực thật sự đều nằm trong tay anh ấy, chẳng qua bây giờ từ vị trí Phó tổng giám đốc Trần, anh ấy đã đường đường chính chính trở thành Tổng giám đốc Trần, tâm trạng vẫn có chút hân hoan.
Trần tổng nghĩ tới chuyện tốt thì cười nói với Tô Trầm Hương: "Hơn nữa, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn chuẩn bị trọng dụng anh, đồng thời giao Công ty sản xuất phim ảnh của tập đoàn cho anh."
Tập đoàn Trần Thị tham gia vào nhiều lĩnh vực, ngoại trừ bất động sản còn có rất nhiều hạng mục. Bây giờ giao Công ty sản xuất phim ảnh có lợi nhuận kếch xù và ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới giải trí cho anh ấy, Trần tổng cảm nhận được trọng trách nặng nề đè trên vai.
Tô Minh lặng lẽ ăn cơm.
Anh ấy cũng ɕảɷ ŧɦấy gánh nặng đè lên vai mình.
Sợ rằng sau này không được ngủ mất.
"Nhưng cậu có kinh nghiệm điều hành công ty phim ảnh trước đây chưa?"
Trần tổng lắc đầu.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề.
Khi anh ấy mới trở về từ nước ngoài, cũng không có kinh nghiệm làm việc trong công ty bất động sản.
Nhưng vẫn có thể làm cho công ty bất động sản của nhà họ Trần phát triển như diều gặp gió.
"Chúc mừng anh thăng chức nhé. Nhưng anh thăng chức rồi, anh họ của em phải làm nhiều việc hơn đúng không? Còn phải theo dõi một số loại phim ảnh và chương trình giải trí nữa, đại loại như vậy?"
Tô Trầm Hương nói thẳng với Trần tổng đang liên tục gật đầu: "Vậy thì anh phải tăng lương cho anh họ em nha!"
Cô chính là em gái yêu thương anh trai nhất trên đời.
Phải biết bảo vệ lẽ phải.
Ông chủ nham hiểm, đừng có nghĩ đến chuyện bóc lột anh trai cô.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |