← Ch.039 | Ch.041 → |
Lời nói chân thành, lương thiện, vô cùng cảm động và ngập tràn hương vị của tình bạn.
Trần Thiên Bắc hoàn toàn không cảm động.
... Mỗi lần muốn tin vào lời ngon tiếng ngọt của Tô Trầm Hương, cậu luôn nhớ đến cảnh cô gái chết tiệt này quay đầu bỏ đi ngay lập tức sau khi tiêu diệt hết ác ma trên người cậu.
Tất nhiên, qua một thời gian, Tô Trầm Hương đã học được cách nói dối.
Sau khi đi vài bước, cô vội vàng quay lại, quan tâm cậu một cách ngọt ngào.
Vô cùng tức giận.
Cậu không tin một chữ nào!
Nhưng lời nói của Tô Trầm Hương khiến Lâm Nhã không thể tin nổi.
Cô ta nhìn Tô Trầm Hương, người dường như có quan hệ rất tốt với Trần Thiên Bắc.
"Các người quen nhau à?"
"Chúng tôi là bạn bè mà."
Tô Trầm Hương suy nghĩ một lúc, thấy không thể đánh mất tình cảm quan tâm của người sống đối với mình, bèn nói với cô ta: "Lâm Nhã, cảm ơn sự quan tâm của cô."
"Ai, ai quan tâm cô chứ!" Lâm Nhã nói lắp bắp.
Cô ta đang nói, Lý Yên ôm một hộp quà đến, mở ra, toàn là đồ ăn vặt mà các cô gái thích.
Lý Yên chen vào khoảng trống giữa Lâm Nhã và Tô Trầm Hương, hỏi Tô Trầm Hương một cách quan tâm: "Cậu có đói không? Ăn chút đồ ăn vặt đi."
Mái tóc rối bù của cô ấy giờ đã được buộc thành một bím tóc đơn giản, trông vừa gọn gàng vừa xinh ðẹp.
Tô Trầm Hương nhìn hộp đồ ăn vặt toàn là đồ ăn mình thích, hai mắt sáng lên, ngoan ngoãn cảm ơn Lý Yên rồi còn lấy ra chia cho mọi người cùng ăn.
Trần Thiên Bắc không ăn, chỉ đứng nhìn.
Lâm Nhã tức giận muốn chết nhưng vẫn đứng đó nhận lấy một chiếc bánh flan mà Tô Trầm Hương đưa cho mình.
Lý Yên 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ chia sẻ đồ ăn vặt với Tô Trầm Hương.
Khi chuẩn bị đi đến căng tin trường để ăn trưa, Trần Thiên Bắc mới đứng dậy, nhìn về phía Lâm Nhã và Lý Yên đang đứng bên cạnh Tô Trầm Hương.
"Cậu đi ăn với ai?" Lâm Nhã cứng nhắc nói: "Cha tôi đã nạp tiền ăn trưa cho cả hai chúng ta vào thẻ ăn của tôi rồi, nếu cậu không ăn thì lãng phí lắm."
"Mẹ tôi cũng đã chuyển tiền cho tôi."
"Tôi có thẻ ăn trưa riêng, tự mua đồ ăn trưa, tại sao phải ăn đồ của các cậu?" Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy rất đau khổ.
Cô không cần phải dựa vào thẻ ăn trưa của người khác để ăn cơm đâu!
Ngọn lửa nhiệt huyết của người sống làm cô hơi khó thở một chút.
Mặc dù là một học sinh trung học bình thường, cô nên có một vài người bạn để xây dựng nên những năm tháng cắp sách đến trường thật phong phú. Nhưng sự nhiệt huyết quá mức khiến cô ɕảɷ ŧɦấy khó chịu mà không thể chống cự được.
Ngoài ra, có vẻ hai đại tiểu thư này đang muốn cô phải lựa chọn, có tôi thì không có cậu ta.
Việc kết bạn thật khiến người ta đau đầu.
Trong sự quan sát lạnh lùng của Trần Thiên Bắc, cô nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai bạn cùng lớp ở bên trái và bên phải, nghĩ đi nghĩ lại, bằng suy nghĩ của một nữ sinh nhỏ nhoi, cô hỏi thử: "Hay là, chúng ta đi chung đi?" k
Lựa chọn làm gì vậy?
Đi thì cứ đi cùng thôi!
Đối mặt với sự thẳng thắn của Tô Trầm Hương, Lâm Nhã và Lý Yên đều im lặng.
Dường như đều ɕảɷ ŧɦấy không phục đối phương, cả hai đều không phản bác đề nghị của Tô Trầm Hương mà im lặng không nói gì, vẫn một trái một phải cùng cô đi ăn cơm.
Vào giờ nghỉ trưa, căng tin là nơi náo nhiệt nhất của Tín Đức, có thể thấy dù là người hay ma thì đều khao khát ăn uống.
Sau khi lấy cơm xong rồi ngồi xuống cùng nhau, Lâm Nhã nhìn Tô Trầm Hương đang ngồi cạnh Trần Thiên Bắc, ðột nhiên nói: "Có thể cha tôi sẽ ly hôn với mẹ cậu đấy."
Lý Yên ho nhẹ một tiếng, lo lắng nhìn về phía Tô Trầm Hương.
ཞõ ཞàŋɠ, cô ấy không biết rằng Tô Trầm Hương không hề quan tâm gì đến mẹ mình.
So với sự ngạc nhiên của cô ấy, phản ứng của Tô Trầm Hương lại vô cùng lạnh lùng.
"Ồ."
"Cậu không có phản ứng nào khác sao?" Lâm Nhã không thể tin nổi mà hỏi.
"Bây giờ tôi chỉ có cha, không có mẹ." Câu nói này thật kinh thiên động địa nhưng Lý Yên - người vừa mới nhìn thấy mẹ mình đuổi cha mình đi lại thấy không có gì là lạ.
Tô Trầm Hương vừa ăn cơm bò kho vừa trả lời qua loa: "Về chuyện Lâm tổng muốn ly hôn, tôi nghĩ đó là chuyện của nhà các người. Lâm tổng ɕảɷ ŧɦấy không thể tiếp tục được nữa, vậy thì ly hôn thôi."
Cô cười một tiếng.
Lúc trước, Từ Lệ cũng chỉ nói một câu không thể tiếp tục nữa, rồi bà ấy và Tô Cường đã ly hôn.
Bây giờ, bà ấy cũng bị người ta nói rằng không thể tiếp tục được nữa.
Thái độ lạnh lùng này khiến Lâm Nhã dừng lại một chút, nhưng cô ta lại tặc lưỡi cười một tiếng.
"Cậu nói đúng. Cha tôi thực sự không thể sống chung với bà ấy nữa." Cô ta nghĩ về cách Từ Lệ đã bò lên chức phu nhân tổng tài như thế nào, không khỏi tỏ ra một chút khinh bỉ. Không kìm được lời nói, cô ta than phiền với Tô Trầm Hương: "Cậu có biết bà ấy làm thế nào để kết hôn với cha tôi không? Lúc đầu, bà ấy đến làm gia sư cho tôi, hằng ngày vây quanh tôi, giả vờ như là có thể hy sinh tất cả vì tôi!"
Lúc đầu, cô ta không biết tại sao Từ Lệ lại muốn dành cả ngày để chăm sóc cô ta. Cô ta nghĩ rằng bà ấy là một gia sư quá chu đáo.
Sau đó, cô ta mới biết rằng tất cả những điều đó đều là giả dối. Từ Lệ chỉ đang cố gắng lấy lòng cha cô ta mà thôi.
Lâm tổng luôn bận rộn ở bên ngoài, không có nhiều thời gian để ở bên và chăm sóc con gái của mình.
Vì vậy, khi nhìn thấy một người phụ nữ toàn tâm toàn ý, mọi việc đều vì con gái mình, ông ấy không thể không dành cho bà ấy một chút quan tâm.
Ông ấy đã góa vợ nhiều năm, ra ngoài tiếp khách luôn cần một người vợ.
Tuổi của Từ Lệ tương đương với ông ấy, không có sự trẻ trung của một cô gái xuân xanh nhưng lại xinh ðẹp và có văn hóa. Quan trọng hơn, đó là một người mẹ kế sẵn lòng đối xử tốt với đứa con gái mà vợ cũ để lại. Điều này thật sự là điều Lâm tổng cần... Ông ấy không thể tái hôn một lần nữa và để con gái của mình trở thành đứa trẻ khốn khổ phải tìm kiếm một cuộc sống hạnh phúc dưới tay mẹ kế, phải không?
Thêm vào đó, xuất thân của Từ Lệ rất tầm thường, không có sự hỗ trợ từ gia đình, vậy thì sau khi kết hôn, bà ấy cũng sẽ cẩn trọng, không dám quá mạnh mẽ.
Với cái nhìn sắc bén của một doanh nhân thông minh, Lâm tổng ɕảɷ ŧɦấy có thể kết hôn với Từ Lệ.
Ngay cả khi có đứa trẻ không mong muốn xuất hiện, ông ấy cũng sẵn sàng tha thứ.
Ông ấy cũng sẵn lòng chấp nhận nếu sau khi kết hôn, Từ Lệ trở nên xa hoa hơn và mất đi sự dịu dàng như trước khi cưới.
Ông ấy cũng sẵn lòng cung cấp tài nguyên trong ngành giải trí cho An Gia Gia.
Bởi vì Từ Lệ vẫn quan tâm đến Lâm Nhã giống như trước đây.
Nếu không phải lần này Lâm tổng nghe lời của Tô Trầm Hương, ngẫm lại cũng thấy khá nghi ngờ, dù biệt thự không có lắp camera giám sát nhưng ông ấy có thể tra hỏi đám người giúp việc mà!
Khi tình trạng của Lâm Nhã đã ổn định, Lâm tổng lập tức trở về nhà, hỏi kỹ từng người giúp việc trong nhà, không hỏi gì khác, chỉ hỏi lúc Lâm Nhã gặp chuyện, An Gia Gia đang ở đâu.
Mặc dù không ai có thể xác nhận chắc chắn rằng lúc đó An Gia Gia đang ở cùng Lâm Nhã nhưng dựa vào những manh mối nhỏ, Lâm tổng đã có nghi ngờ trong lòng.
Thêm vào đó, màn diễn xuất của An Gia Gia với đồng đội tại buổi gặp gỡ người hâm mộ... thật chuyên nghiệp, khiến Lâm tổng càng mất lòng tin ở An Gia Gia.
An Gia Gia cố tình đẩy đồng đội xuống cầu thang trước mặt rất nhiều người, hình tượng của cô ta đã bị hủy hoại.
Vào lúc này, Từ Lệ liên tục gọi điện cho Lâm tổng, cầu xin Lâm tổng giúp An Gia Gia tẩy trắng, giúp bà ấy nghĩ cách để che đậy chuyện này, đừng để ảnh hưởng đến việc ra mắt của An Gia Gia.
Khi bà ấy lo lắng, bà ấy chỉ nói về chuyện của An Gia Gia, chẳng hề nhắc đến việc Lâm Nhã có khỏe hơn chút nào không.
Lâm tổng vốn dĩ đã rất tức giận.
Ông ấy nghe Từ Lệ phàn nàn rằng đồng đội của An Gia Gia rất xảo quyệt, ཞõ ཞàŋɠ đã nhìn thấy An Gia Gia định đẩy mình nhưng lại giả vờ không biết gì, cố ý xoay người khiến An Gia Gia rơi xuống cầu thang... Loại người đổ lỗi cho nạn nhân này, ai mà chịu nổi?
"Hơn nữa, cha của cậu còn đến tìm cha của tôi. Tôi cũng không biết họ nói gì với nhau. Chỉ biết sau cuộc trò chuyện, cha tôi nhất định phải ly hôn với mẹ cậu."
Tô Trầm Hương vừa ăn cơm tấm vừa uống nước cam, vừa xoay người nhỏ tiếng than thở.
"Cậu không tò mò cha cậu tìm cha tôi vì chuyện gì à? Chồng cũ tìm chồng hiện tại, không phải rất kỳ lạ sao?"
"Từ Lệ đã tát tôi một cái rồi đuổi tôi ra khỏi nhà ngay giữa đêm, làm tôi suýt nữa thì gặp nguy hiểm. Cha tôi không bao giờ đánh phụ nữ nhưng cũng không thể đứng nhìn tôi chịu tổn thương và bị người khác làm hại."
Trước đó, Tô Cường chỉ mập mờ nói rằng ông ấy sẽ trả phí xây dựng trường học cho Lâm tổng. Cả hai gặp nhau và trò chuyện một chút nhưng Tô Trầm Hương không tò mò về điều này.
Theo cô, Tô Cường nói gì với Lâm tổng đều không quan trọng.
Cha cô thương cô, muốn đòi lại công bằng cho cô, điều này có gì sai?
Chẳng lẽ năm đó Từ Lệ không bỏ chồng bỏ con à?
Cô thậm chí không bận tâm đến chuyện này.
Lâm Nhã ɕảɷ ŧɦấy Tô Trầm Hương còn rộng lượng hơn cả mình.
Cô ta im lặng, cúi đầu ăn cơm.
"Khi nào bọn họ ly hôn, hãy cho tôi biết." Tô Trầm Hương ăn xong bữa trưa, mỉm cười nói với Lâm Nhã.
"Cậu muốn..."
"Chúc mừng họ." À, có thể xem như là Từ Lệ bị An Gia Gia kéo xuống hố. Nếu không phải An Gia Gia làm chuyện xấu, có dấu hiệu làm hại Lâm Nhã, có lẽ Lâm tổng sẽ tha thứ cho Từ Lệ.
Tô Trầm Hương nghĩ đến tình cảm tốt đẹp của Từ Lệ và An Gia Gia, nên nhỏ giọng hỏi: "An Gia Gia không thể ra mắt được, đúng không?"
"Cha tôi đã quyết định chấm dứt hợp đồng với cô ta rồi." Lâm Nhã lạnh lùng nói.
Cô ta không nhịn được mà chạm vào trán mình.
Mặc dù đã hoàn toàn bình phục nhưng cô ta vẫn nhớ rất rõ ɕảɷ giác đau đớn khi lăn xuống cầu thang.
Dù thực sự An Gia Gia không đẩy Lâm Nhã xuống cầu thang nhưng An Gia Gia cũng đã lợi dụng danh nghĩa của mình để khiến Lâm Nhã phải gánh tội hãm hại người khác thay cô ta, đây đều là những điều mà Lâm Nhã không thể tha thứ.
"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Tô Trầm Hương hài lòng và không thể cưỡng lại việc khen ngợi căng tin của Tín Đức.
Tuy chỉ là một căng tin cho người sống, kém xa căng tin Trần Thiên Bắc nhưng đồ ăn ngon của căng tin Tín Đức vẫn khiến Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy không thua kém những nhà hàng xuất sắc bên ngoài.
Khi có những bữa ăn ngon, cuộc sống trung học bỗng chốc trở nên hấp dẫn hơn và cô cũng dần hòa nhập vào môi trường cấp ba đầy sôi động và căng thẳng.
Khi các môn học dần dần bắt đầu, những bài học mà Tô Trầm Hương đã chuẩn bị trước được các giáo viên giỏi mở rộng tầm nhìn và nhận thức nhiều hơn, cô bỗng ɕảɷ ŧɦấy thích thú với việc học tập.
Ngày ngày mặc đồng phục trung học xinh ðẹp, ăn những bữa ăn ngon ở căng tin trường, nghe những bài giảng của những giáo viên kì cựu, làm thêm nhiều bài tập.
Đây là một cuộc sống học đường đầy đủ và hạnh phúc đến nhường nào.
Tô Trầm Hương không phải là một người hoạt bát.
Cô khá trầm tính và điềm tĩnh.
Ngoài việc ngồi cùng bàn với Trần Thiên Bắc vào ngày khai giảng để thu hút sự chú ý, sau đó, cô trở nên rất trầm tính và yên tĩnh.
Cô là một cô gái ngoan ngoãn, lễ phép, không bao giờ gây rối trong lớp và luôn dừng lại để chào hỏi giáo viên một cách lịch sự khi gặp họ ở trường.
Mặc dù cô đã vào trường nhờ vào khoản chi phí xây dựng cao ngất ngưỡng nhưng trong các kỳ thi theo từng giai đoạn, kết quả của cô lại vô cùng xuất sắc, đứng đầu trong lớp toàn học sinh giỏi nhưng cô không hề kiêu ngạo mà rất thân thiện với tất cả các bạn cùng lớp.
Một học sinh như vậy, ai có thể không yêu thích chứ?
Trong thời gian ngắn ngủi, Tô Trầm Hương phát hiện ra rằng dường như cô có rất nhiều bạn bè.
Thỉnh thoảng, có người mời cô đi vệ sinh cùng... Các cô gái trung học thật kì lạ, đi vệ sinh cũng phải đi theo nhóm.
Tô Trầm Hương đã cố gắng trở thành một cô gái bình thường và 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ trở thành một thành viên trong nhóm.
Nếu không phải vì một cô gái đã bí mật nhắc đến một chuyện lúc đang soi gương cùng cô trong nhà vệ sinh, cô vẫn ɕảɷ ŧɦấy cuộc sống trung học khá 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ.
"Cậu đã nghe về truyền thuyết đô thị đó chưa?" Các cô gái liếc mắt nhìn nhau trong gương, nói nhỏ với nhau một cách hồi hộp và phấn khích: "Nghe nói ở khu biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, vào lúc nửa đêm, tìm một tấm gương trong một biệt thự nào đó, gọt táo trước gương thì sẽ xảy ra những chuyện kỳ lạ đấy."
Có rất nhiều truyền thuyết đô thị, nhưng khi cô ấy nói đến khu biệt thự ngoại ô một lần nữa, Tô Trầm Hương tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc.
Lại là khu biệt thự ngoại ô.
Trước đó, con ma không mặt mũi bị cô đánh thành bánh lava nóng chảy cũng đến từ khu biệt thự đó.
Liệu... còn có con cá nào lọt lưới nữa sao?
← Ch. 039 | Ch. 041 → |