Chương 48
← Ch.057 | Ch.059 → |
Editor: Hihi! + Brta: Mia
“Chính anh nói bản thân không được, không lẽ muốn em làm góa phụ cả đời sao. ”
Thư Lan xoay người đặt ly nước sang một bên, ly nước còn chưa đặt xuống thì một bàn tay to đưa ra nắm cằm cô, buộc cô quay đầu đón nhận một nụ hôn kịch liệt, mùi bia nhàn nhạt xông vào miệng.
Lệ Bắc Đình nắm lấy tay cô: “Nếu vậy anh phải chứng minh một chút, em không thể làm gì khác phải tự mình cảm nhận, không hứng thú là chuyện nhỏ, nhưng khi nhìn thấy em thì lại có rồi. ”
Tay Thư Lan nóng lên, giãy dụa một hồi, đôi mắt ngấn nước tránh đi: “Anh, anh không biết xấu hổ. ”
Anh buông cô ra, ánh mắt nheo lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ thắm: “Yên tâm, có anh ở đây, em sẽ không trở thành góa phụ đâu. ”
“Em không nói chuyện với anh, em muốn đi ngủ. ” Thư Lan đẩy anh ra, cô còn chưa thấy toàn bộ nhưng trái tim nhỏ bé của cô đã bị dọa đến như vậy.
Nghĩ một chút sau này cô sẽ không khiêu khích anh, bằng không người chịu khổ sẽ là cô.
Lệ Bắc Đình bị cô đẩy ngã xuống giường, nở một nụ cười trầm thấp.
Nếu như muốn làm thì lúc nào cũng có thể, nhưng hôm nay xui xẻo, không bằng đợi một ngày tốt hơn dù sao cũng là lần đầu tiên của hai người.
“Lệ Bắc Đinh, anh đi đánh răng đi, hút thuốc uống rượu bẩn chết đi được, sau này hút thuốc uống rượu không được phép hôn em. ” Thư Lan đạp anh một cái, lau lau môi, cô đã đánh răng, bây giờ thì hay rồi miệng lại có mùi khói mùi rượu, phải đi đánh răng.
“Hôn?” Lệ Bắc Đình nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn cô.
“Vậy em sẽ cắn đứt lưỡi anh. ” Thư Lan giương nanh múa vuốt lộ ra hàm răng trắng của mình, chứng tỏ nó rất cứng có thể cắn đứt được.
“Ha ha ha, được rồi anh đi đánh răng. ” Lệ Bắc Đình chống tay đứng dậy, bị cô gái của mình chê không còn cách nào khác, đã kết hôn thì ở nhà phải nghe lời bà xã.
Hai người đứng cạnh nhau đánh răng trước bồn rửa mặt, Thư Lan như mắc chứng tăng động, lúc thì sờ vào cánh tay anh, lúc thì kéo tóc, còn cố ý lắc hông đụng vào Lệ Bắc Đình, trên môi đều là bong bóng, làm mặt quỷ trước gương.
Lệ Bắc Đình nhìn hành động trẻ con của cô, sự lạnh lẽo vừa rồi gần như đã biến mất, dần dần được sự ấm áp chiếm lấy, dù trong nhà hỗn loạn cho anh đủ loại phiền lòng, nhưng dẫu sao vẫn còn có cô, có thể cho anh chút thời gian để nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong Lệ Bắc Đình nằm lên giường trước, chuyến đi lần này chưa đặt trước phòng, chỉ còn có một phòng nên hai người không tránh khỏi phải ngủ chung trên một giường.
Thư Lan tắt đèn leo lên giường, nằm xuống phía bên kia, thật cẩn thận, để lại giữa hai người một khoảng trống còn có thể ngủ vừa một người.
Cô đá đá chăn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, một giây tiếp theo một bàn tay đem cả người cô kéo về, lưng cô tựa vào bờ ngực rắn chắc của anh, hơi thở ấm áp của anh ở bên tai cô.
“Nằm xa như vậy làm gì?”
“Nóng đó, anh đừng dính gần như vậy. ” Thư Lan vừa rồi bị anh dọa sợ, sợ là buổi tối anh không nhịn được mà thú tính bộc phát, nên vẫn là cách xa chút mới tốt.
“Nóng thì anh chính điều hòa xuống mấy độ. ” Vừa nói Lệ Bắc Đình vừa mò điều khiển hạ nhiệt độ xuống mấy độ, chắc chắn là không nóng.
“Thấp như vậy thì sẽ lạnh. ” Thư Lan cắn môi, muốn giãy dụa, nhưng tay chân đều bị Lệ Bắc Đình bao vây, không thể cử động được.
Người đàn ông này chính là một con trâu, sức lực lớn như vậy, còn cô thì quá yếu không phải là đối thủ của anh.
“Lạnh thì ôm anh. ” Lệ Bắc Đình đưa một tay đặt dưới cổ cô, một tay thì để ngang bụng Thư Lan, ôm cô vào lòng, như thể sợ cô sẽ trốn đi.
“Anh thật là ngang ngược. ” Thư Lan nhỏ giọng nói.
“Ừ, anh ngang ngược, ngủ đi. ” Lệ Bắc Đình không ngại, ngang ngược thì ngang ngược chỉ cần người đẹp ở trong lòng ngang ngược hơn nữa cũng được.
Nếu mùa đông cũng như vậy thì thật là thoải mái.
Lệ Bắc Đình nhắm mắt ngủ, Thư Lan phồng má, không biết làm sao chỉ đành ngủ như thế này, ai bảo cô có một người chồng bá đạo như vậy chứ.
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật chìm vào giấc ngủ như vậy, hai tháng trước hai người cùng chung chăn gối nhưng khi đó Lệ Bắc Đình không dám đi quá xa, anh rất quy củ, không giống như lần này, chủ động ôm người vào lòng.
Thư Lan còn nghĩ mình sẽ không ngủ được, dù sao từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ một mình, khi còn bé dù có sấm sét thì ba cũng chỉ dỗ cô ngủ xong thì liền rời đi, sẽ không ngủ chung với cô.
Cô còn nghĩ chờ Lệ Bắc Đình ngủ, cô liền đẩy anh ra nhưng không ngờ đến, mới nằm xuống một lúc mà cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu, không chịu nổi, cứ như vậy mà thiếp đi.
Chờ Thư Lan hô hấp đều đặn, Lệ Bắc Đình mới mở mắt ra hôn trán cô một cái, lại ôm người chặt hơn.
Mùa hè ở Ngọc Thành đã đến, nhưng khi vừa mới nói chuyện điện với ông nội lại giống như mùa đông, có lẽ là do lon bia đó quá lạnh.
Giờ phút cô trong lòng yên lặng ngủ mới có chút hương vị mùa hè.
Đi ngủ, ngày mai tỉnh dậy tất cả cũng sẽ qua đi.
Lệ Bắc Đình nhắm mắt, nhịp tim bình tĩnh lại, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong phòng càng lúc càng yên tĩnh.
Hai người ngủ rất yên ổn, mà Triệu Cầm khi biết Lệ Nam Hi bị phạt quỳ ở nhà cũ, thậm chí còn yêu cầu tài xế đưa bà ta đến đó vào đêm khuya.
Vừa vào cửa bà ta đã thấy Lệ Nam Hi quỳ trong sân cũng không biết đã quỳ bao lâu, bà ta cảm thấy đau lòng cho con trai, hai mắt lập tức đỏ lên.
“Nam Hi con có đau không, quỳ bao lâu rồi. ”
“Mẹ, mẹ đến rồi, con sắp đau chết rồi, mẹ nói với ông nội để con đứng dậy đi, chân con sắp phế rồi. ” Lệ Nam Hi thấy cứu tinh, lập tức giả bộ dáng vẻ chóng mặt.
Hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đã bao giờ bị đối xử như vậy, đừng nói quỳ đến lúc ông cụ hài lòng, bây giờ hắn đã không chịu nổi nữa rồi.
Ông cụ về phòng, vậy hắn hải làm sao, không phải cứ ở chỗ này quỳ một đêm chứ? Vậy đầu gối của hắn phế luôn rồi.
“Đừng vội, để mẹ đi nói với ông nội một tiếng, nhịn một chút nhé. ” Triệu Cầm luôn coi Lệ Nam Hi là một đứa nhỏ, vì vậy không chịu được khi hắn chịu khổ như vậy, lau nước mắt đi vào.
Nhưng không gặp ông cụ chỉ có Lệ Kiện ngồi đấy.
Lệ Kiện nhìn thấy Triệu Cầm có chút kinh ngạc: “Sao em lại tới đây. ”
“Em không đến, chân của con có phải bị phế rồi không, rốt cuộc là có chuyện gì lớn mà để cho Nam Hi quỳ lâu như vậy, ba muốn cho Nam Hi tàn phế luôn sao?”
“Em im miệng đi, em có biết tên khốn kia phạm sai lầm lớn thế nào không?”
“Sai có lớn đi nữa, nó cũng là con trai anh, nó tàn phế thì anh rất vui phải không?”
Triệu Cầm mặc kệ Lệ Nam Hi làm gì, ở nhà họ Lệ, Lệ Nam Hi chỉ dựa vào mình bà ta, Lệ Kiện căn bản không dựa dẫm được, đừng tưởng bà ta không biết chuyện bên ngoài của Lệ Kiện, bà ta chỉ là lười quản thôi, dù sao ba ta đã gả vào nhà họ Lệ, chỉ cần bà ta chưa chết, ai cũng đừng nghĩ bước chân vào được.
Chỉ khi Lệ Nam Hi mạnh lên, Triệu Cầm mới có hy vọng.
“Ông cụ làm chủ, tôi có thể làm sao, công ty đều bị tên tiểu tử thối này làm phá sản rồi, bà đi mà che chở cho nó đi, dạy dỗ ra một kẻ ngu xuẩn, nửa điểm cũng không bằng Bắc Đình. ” Lệ Kiện cả người tức giận, ông cụ nổi giận với ông, vậy lửa giận của ông cũng phải có chỗ phát ti3t.
“Ha…ha, ông làm sao lại nói như vậy, chẳng lẽ Nam Hi không phải con trai ông sao? Chẳng lẽ của một mình tôi sao? Lệ Bắc Đình tốt như vậy, ông đi mà tìm nó, ông cũng đừng quên, bình thường ai chăm sóc ông, ông bị bệnh Lệ Bắc Đình không thấy đâu, là Nam Hi tắm rửa cho ông, là tôi đem đồ ăn đút tới miệng ông, bây giờ ông trách hai mẹ con chúng tôi. ”
Triệu Cầm không nghe, bắt đầu khóc lóc, tại sao trước đây ông ta không thấy Lệ Bắc Đình tốt như vậy? Tại sao từ đầu lại tìm bà ta, chẳng lẽ không phải ông ta làm bụng bà to lên sao?
Lệ Kiện nghe được lời này, không nói nên lời.
Triệu Cầm vẫn tiếp tục khóc.
Lúc này bà nội đi xuống: “Các người đi đi, đừng khóc tang cho tôi, tôi còn chưa chết đâu. ”
Bà không hiểu chuyện công ty lắm, nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện lớn, nếu không ông ấy cũng không tức như vậy.
Một nhà hai người đều không vừa ý nhau, có thể trách ai.
Lệ Kiện và Triệu Cầm một người muốn đánh một người muốn bị đánh đều là báo ứng, ban đầu đều là do nghiệp mà Lệ Kiện tạo ra, trong tình huống này bà nội cũng không muốn nghe.
“Mẹ, Nam Hi sắp không chịu nổi nữa rồi, mẹ để nó đứng lên đi, đừng để chân nó bị thương. ”
“Mang đi đi, mấy người cũng đi hết đi, sau này đừng đến đây, ít thấy mấy người vài lần tôi còn thọ được thêm mấy năm. ” Bà nội nhịn không được khoát tay, thời gian ngắn mà Lệ Nam Hi đã gây rắc rối cho nhà cũ hai lần, gia đình không yên.
Triệu Cầm được lời của bà cụ không để ý gì khác, đi ra đỡ Lệ Nam Hi dậy.
Lệ Nam Hi quỳ đến hai chân tê rần, suýt thì đứng không vững, chân đều run rẩy, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Lệ Kiện đi trước, đỡ cũng không đỡ, trong lòng Triệu Cầm khổ sở, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhà cũ vừa náo nhiệt như vậy, kết thúc có người gọi cho Lệ Bắc Đình, sáng sớm tỉnh lại Lệ Bắc Đình thấy, cười châm chọc.
Không biết ban đầu Triệu Cầm đã hao tâm tổn sức để gả đến nhà họ Lệ có nghĩ đến kết quả hôm nay không.
Bây giờ dù ở vị trí nào, có những lúc bà ta sẽ hối hận.
“A, mấy giờ rồi?” Thư Lan tỉnh dậy, nhắm mắt duỗi người.
“Bảy rưỡi, dậy rửa mặt đi, một chút nữa còn phải đi vào núi. ” Lệ Bắc Đình đặt điện thoại xuống.
“Vào núi?” Thư Lan mở mắt có chút mơ hồ.
“Ừ, mộ của mẹ anh ở trên núi, không ở nghĩa trang, lái xe đi khoảng hai giờ. ”
“Xa vậy sao, vậy em dậy đây. ” Thư Lan ngáp từ giường bò xuống, bò qua đùi Lệ Bắc Đình, vào phòng vệ sinh.
Lệ Bắc Đình nhìn cô như con mèo lười biếng, trong lòng lại ngứa ngáy, giơ tay vỗ vào mông cô một cái.
Thư Lan đi chân trần trên thảm, trợn mắt nhìn anh, hờn dỗi: “Lưu manh!”
← Ch. 057 | Ch. 059 → |