Truyện:Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh - Chương 087

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Trọn bộ 102 chương
Chương 087
Chương 77
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Editor: Nguyễn Tiên + Beta: iên


Trước khi bố trí lại lầu hai đã hỏi ý kiến của Thư Lan, cô cũng đưa ra vài ý kiến.

Nhìn sơ qua thấy không tệ, không gian rất lớn, phòng bên cạnh cũng được thông qua, phòng thay quần áo lớn hơn lầu ba, bàn trang điểm các kiểu, đều là đồ mới mua.

Mọi thứ đều thấy rất tốt, cho đến khi Thư Lan đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy một cái bồn tắm siêu lớn, cằm Thư Lan gần như rớt xuống đất.

Cái bồn tắm lớn như vậy, bốn người nằm xuống vẫn dư sức, người không biết còn tưởng là hồ bơi mini.

Cô cũng không có đưa ra yêu cầu này đâu.

Có tiếng bước chân, Thư Lan quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Bắc Đình bước vào, cô nhướng mày: “Cái bồn tắm này là anh sắp xếp à?”

Phòng tắm thật sự rất lớn, còn lớn hơn cả phòng thay quần áo.

Lệ Bắc Đình đi đến sau lưng cô, nhìn vào trong có vẻ hài lòng, nhưng vẫn phủ nhận: “Không phải anh, sao có thể là anh được, đều do chị Lâm sắp xếp. ”

Thư Lan hoài nghi nhìn anh, rất không tin. Nếu không có sự chỉ thị của anh, chị Lâm làm sao có thể đặt một cái bồn tắm lớn như vậy ở đây được. Cái bồn tắm lớn như vậy, có lẽ phải đặt làm theo kích thước riêng, gia đình bình thường nào dùng nổi.

“Nhưng mà nhìn cũng không tệ, hay là chúng ta thử xem?” Mu bàn tay Lệ Bắc Đình xoa xoa cằm: “Vừa hay tiêu cơm sau bữa ăn. ”

“Em thấy anh là t1nh trùng lên não thì có. ” Thư Lan tức giận giẫm lên chân anh một cái: “Trước khi có em, rốt cuộc anh đã sống thế nào vậy?”

Với tần suất này của anh, thật sự có thể giữ mình trong sạch hơn hai mươi năm, thật sự không dám tin.

“Chính vì trước đây sống quá uất ức, bây giờ có vợ rồi mới phải phóng túng, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lệ Bắc Đình động đậy chân, cả hai người đều đi dép lê, Thư Lan có sức lực gì chứ.

Thư Lan: “…”

Cạn lời nghẹn ngào.

“Anh đây là làm càn. Em cảm thấy mình rất uất ức, hay là mỗi người về phòng của mình đi. ” Thư Lan khoát tay, cô sắp bị anh làm cho tức chết rồi.

“Đi đâu? Việc mà em không muốn làm, có lúc nào anh ép em sao?” Lệ Bắc Đình nắm lấy tay cô: “Cứ ở đây đi, nếu em không muốn anh động vào em, anh sẽ không động là được. ”

Có thể nhìn mà không được ăn dù sao cũng tốt hơn là ngay cả nhìn cũng không được.

“Đây là anh nói đấy nhé, miệng đàn ông, quỷ gạt người, tốt nhất là anh đừng có bắt nạt em. ” Mặc dù câu này đến lúc lên giường chắc chắn sẽ mất hiệu lực, chỉ sợ Lệ Bắc Đình đến lúc đó sẽ không nhớ mình đã nói những lời này.

“Được được được, biết rồi, sao anh dám bắt nạt em chứ. ”

Cứ như vậy, đêm đầu tiên hai người chuyển đến ở chung một phòng coi như hòa thuận, cả phòng ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Thư Lan trực tiếp đến nhà máy, đồ vẫn chưa làm xong, tiếp tục làm việc.

Ngày hôm đó khá yên bình, Thư Lan ở nhà máy cả ngày, không nhận được tin tức gì. Có lẽ nhà bác cả đã từ bỏ, sau đó cũng không gọi điện thoại cho cô, cũng không gửi tin nhắn WeChat.

Như vậy cũng tốt, nếu họ có thể tự động yên ổn thì quá tốt.

Nhưng một ngày yên bình trôi qua, ngày mới đến, ồn ào lại bắt đầu.

Hôm nay cô không đến công ty, muốn ở nhà sửa bản thiết kế để hoàn thiện bản thảo cuối cùng, ngày mai nộp lên. Khoảng mười giờ, Thư Chí Minh gọi điện thoại cho cô.

“Lan Lan, vừa rồi có một người tự xưng là môi giới bất động sản gọi điện cho ba, nói ông nội con muốn bán nhà, nhưng người ta kiểm tra thấy căn nhà này không phải của ông nội con, nên gọi điện hỏi ba xem tình hình thế nào. ”

“Ông nội có nói với ba chuyện bán nhà không?” Thư Lan ngây người, mấy ngày trước mới nói chuyện về căn nhà, bây giờ đã đến rồi.

“Không có, nếu không thì ba cũng sẽ không nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ. Bây giờ ba phải qua đó xem thử. ” Thư Chí Minh cũng lo lắng, trước đó còn cảm thấy lo lắng của Thư Lan là thừa thãi.

“B, con cũng đi, ba đang ở đâu?” Thư Lan đứng dậy, cô vẫn còn mặc đồ ngủ, phải đi thay quần áo.

“Ba ở công ty, vậy ba đợi con. ”

“Vâng. ”

Thư Lan cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, trước khi ra khỏi cửa vẫn mang theo vệ sĩ, ngộ nhỡ Thư Chí Khang phát điên thì sao?

Đến công ty, Thư Lan ngồi xe của Thư Chí Minh, vệ sĩ lái xe đi theo phía sau.

Thư Chí Minh luôn biết Lệ Bắc Đình sắp xếp vệ sĩ cho Thư Lan. Về điểm này, người cha như ông không bằng được, trước đó còn không nghĩ đến, vẫn là Lệ Bắc Đình chu đáo hơn.

Khi xuống xe, phía sau hai người là hai vệ sĩ cao lớn mặc vest đen đi theo, không khỏi khiến cho khí thế liền tăng lên.

Cả nhà đang tranh cãi với môi giới bất động sản, muốn bán nhanh căn nhà không dễ, nên đã tìm môi giới bất động sản, muốn nhờ anh ta tìm một người mua. Kết quả người này cứ hỏi họ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, họ không đưa ra được.

Thư Lan nghe xong cũng thấy khó tin, không có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà mà muốn bán nhà, tưởng đây là chợ rau mua rau à.

Đây là muốn lừa người khác đúng không, phàm là người bình thường một chút cũng không thể mua căn nhà không có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà được, nhỡ sau này xảy ra vấn đề thì sao?

“Ba, ba mẹ muốn bán nhà à?” Thư Chí Minh bước vào, nhìn môi giới bất động sản, chỉ có anh ta là người ngoài.

“Anh là Thư Chí Minh, chủ sở hữu căn nhà này đúng không?”

“Chào anh, là tôi, cảm ơn đã thông báo. ”

“Không có gì, mua bán nhà nhất định phải có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà. Tôi xin phép đi trước, khi nào các vị thỏa thuận xong thì tìm tôi sau. ” Môi giới bất động sản suýt chút nữa bị nhà này dọa sợ, họ kéo anh ta lại không cho đi. Bây giờ chủ nhà đến rồi, anh ta cũng không có tâm trạng xem náo nhiệt, đi trước cho lành.

Thư Chí Khang không dám kéo nữa, không ngờ anh ta lại có thể tìm được cách liên lạc với Thư Chí Minh.

“Con đến rồi. ” Ông cụ biết chuyện này sẽ kinh động Thư Chí Minh, căn nhà này vốn dĩ là do con trai ông mua.

“Tại sao lại bán nhà?”

“Anh con muốn ra nước ngoài thăm Tiểu Hạo, không có tiền thì đi kiểu gì. Chúng ta cũng hết cách rồi, con lại không chịu giúp. ” Bà cụ nghẹn ngào, nói như thể vẫn là lỗi của Thư Chí Minh.

“Mỗi tháng con đưa cho mọi người nhiều tiền như vậy? Mọi người không tiết kiệm được chút nào sao?”

“Em đưa được bao nhiêu, đưa năm vạn mười vạn, có tháng nào vượt quá ba mươi vạn không? Em xem em đã bỏ ra bao nhiêu. Anh nghe nói Thư Lan mua một chiếc túi cũng mười mấy vạn, em báo hiếu ba mẹ như vậy đó. ” Thư Chí Khang tức giận nói với Thư Chí Minh, rồi lại liếc nhìn Thư Lan.

Thư Chí Minh nghe thấy những lời này sắc mặt khó coi, lại chỉ vào Lan Lan nói, lập tức cũng không cần khách sáo nữa.

“Hừ, Lan Lan là con gái em, em mua cho con bé cái túi một triệu cũng là em tình nguyện. Anh cả, anh có tư cách gì nói em? Bao nhiêu năm nay, ba mẹ đều là em phụng dưỡng, anh từng bỏ ra một xu nào chưa? Ngay cả căn nhà anh chị đang ở cũng là em mua. Ba mẹ đem tiền dưỡng lão em cho họ đưa cho anh chị, em nhắm mắt cho qua là xong. Anh chị nếu ghen tị em mua túi cho Lan Lan tốn mười mấy vạn. Anh cả, anh cũng đi kiếm tiền đi, ngồi ở nhà đợi em kiếm tiền mua túi cho Dung Dung à?”

Đây là lần đầu tiên ngữ khí nói chuyện của Thư Chí Minh xông xáo như vậy, làm tổng giám đốc nhiều năm, không có chút bản lĩnh làm sao trấn áp được người dưới. Ngữ khí lạnh lùng hẳn lên, khiến Thư Chí Khang giật mình.

Thư Lan xem kịch hay tìm một vị trí ngồi xuống, bắt đầu ghi âm, lát nữa cho Lệ Bắc Đình nghe.

Trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy, tiền mình kiếm được mình không thể tiêu, còn bị người khác chỉ trích.

Ba mua cho cô cái túi mười mấy vạn đã ghen tị như vậy. Lệ Bắc Đình còn mua cho cô cái túi hơn một trăm vạn nữa kìa, Thư Chí Khang biết chắc tức chết.

“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Đều là anh em cả, cãi nhau thành như vậy có đẹp mặt không?” Ông cụ vỗ một chưởng lên bàn. Ông ta cũng biết mình đuối lý, bao nhiêu năm nay, quả thực là Thư Chí Minh nuôi họ, họ không có tư cách nói gì.

“Ba, bao nhiêu năm nay con đối với ba mẹ thế nào, sờ vào lương tâm nói. Lần nào hỏi con xin tiền con không cho. Trước đây lúc chúng ta còn khổ, một tháng một nghìn còn dùng không hết. Bây giờ một tháng có mười mấy vạn còn không đủ tiêu. Theo luật pháp mà nói, dù thế nào thì số tiền cấp dưỡng này cũng đủ rồi, con không có nghĩa vụ nuôi cả nhà anh cả chị dâu. ”

Mấy ngày nay, Thư Chí Minh thật sự có chút thất vọng. Trước đây có vài suy nghĩ, nhưng ông không nghĩ nhiều, nghĩ rằng dù sao cũng là người một nhà, giúp đỡ một chút trong khả năng của mình cũng không sao. Không ngờ lại nuôi ra dã tâm của họ như vậy, còn trách ông đem tiền cho Lan Lan tiêu.

“Mẹ biết, con là đứa con hiếu thảo tốt bụng, mẹ và ba con đều nhớ. ” Bà cụ kéo tay Thư Chí Minh khóc lóc: “Nhưng Chí Minh à, nhà họ Thư chúng ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi. Con nhẫn tâm nhìn Tiểu Hạo bị giam ở nước ngoài sao?”

“Vậy ba mẹ cho rằng bán nhà đi, có tiền là có thể vớt được Thư Hạo ra ngoài sao? Ba mẹ tưởng là thời xưa à, dùng tiền là mua được mạng người. Người cũng đã vào trong rồi, ai dám nhận tiền của ba mẹ thả người ra, huống chi nó còn là một thanh niên trẻ tuổi. ”

Nếu là người già, có bệnh tật trong người, chạy chọt quan hệ, cho người ta tại ngoại hầu tra thì còn có khả năng, nhưng Thư Hạo rõ ràng không phải trường hợp đó.

“Vậy phải làm sao đây, anh cả chị dâu con cũng phải xuất ngoại xem tình hình chứ. ”

“Có gì mà xem, nhiều nhất là bị giam vài năm rồi về thôi. ”

“Thật tình không phải con trai của em, em không đau lòng. ” Phương Mỹ Tú bắt đầu ăn vạ: “Số mệnh của tôi sao mà khổ thế này…”

Thư Lan xoa xoa tai, thật ồn ào.

“Vậy thì đúng là không phải con trai em. Dù sao lời này em nói ở đây rồi, căn nhà không thể bán cho hai người được, đây là nhà em mua. Đợi ba mẹ trăm tuổi, căn nhà này em sẽ chuyển cho Lan Lan. Anh cả và chị dâu tốt nhất nên mua nhà sớm đi, tránh sau này còn phải thuê nhà ở. ”

Vốn dĩ Thư Chí Minh nói với Thư Lan là để Thư Chí Khang và Phương Mỹ Tú ở lại, nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã khiến Thư Chí Minh thất vọng cùng cực, không muốn nuôi hai người này nữa.

Hai người có tay có chân, đâu phải không thể làm việc, lại ngồi ở nhà chờ ông kiếm tiền, thật là thoải mái.

“Con có ý gì? Con muốn đuổi anh trai con đi sao?”

“Mẹ, nếu mẹ không nỡ xa anh cả, mẹ có thể cùng anh cả dọn ra ngoài ở. Sau này con sẽ trả tiền cho hai người đúng hạn theo tiêu chuẩn phụng dưỡng của Vân Thành, còn muốn giống như trước đây thì đừng mơ nữa. ”

Chương (1-102)