Truyện:Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần - Chương 7 (cuối)

Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần
Trọn bộ 7 chương
Chương 7 (cuối)
Ngoại truyện: Duyên phận kì diệu
0.00
(0 votes)


Chương (1-7)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Kiếp trước đi lướt qua nhau năm trăm lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này."

Thu Dập đương nhiên không đồng ý với câu nói quái đản này, theo lý thuyết xác suất thì mọi sự gặp gỡ đều có xác suất, mà theo lý luận "sáu chặng phân cách*" nổi tiếng thì khi bạn muốn làm quen với bất cứ một người xa lạ nào, chỉ cần thông qua sáu người là đủ.

*Sáu chặng phân cách: thuyết này được công bố vào năm 1967 bởi nhà tâm lý học Stanley Milgram. Thuyết này khẳng định hai người bất kỳ trên trái đất sẽ biết nhau thông qua nhiều nhất là sáu người trung gian.

""Kiếp trước đi lướt qua nhau năm tram lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này."

Lần đầu tiên Phồn Tinh đọc được câu này là lúc cô mười hai tuổi – thời điểm kỳ quái nhất của các cô gái mới lớn. Hồi nhỏ ai chẳng vẽ vời linh tinh hoặc viết mấy câu buồn bã, bi thương vào một cuốn sổ. Phồn Tinh là học sinh ngoan rất có kỷ luật, là học trò cưng của thầy cô giáo, là đứa con ngoan trong mắt bạn bè, cô giáo có bắt nộp sổ nhật ký thì trong sổ luôn sạch đẹp, chữ viết nắn nót.

Kể cũng lạ, con ngoan trò giỏi Chúc Phồn Tinh lại luôn làm bạn với nữ sinh nghịch ngợm, ví dụ như cô bạn có thành tích kém nhất lớp hồi tiểu học là Quan Giai Dĩnh. Bố mẹ của Quan Giai Dĩnh đều làm việc ở Thượng Hải, ông bà nội lại nuông chiều nên Quan Giai Dĩnh chẳng bao giờ làm hết bài tập, thầy cô phê bình cũng không sợ. Bà nội cô còn nói, sao lại bắt bọn trẻ làm bài tập đến tận nửa đêm như thế chứ, thế nên thành tích thi cử của Quan Giai Dĩnh luôn xếp cuối lớp. Không chỉ có vậy, Quan Giai Dĩnh còn bạo dạn hơn cả đám con trai trong lớp, mỗi lần bị cô bắt nạt là cả đám con trai đều khóc lóc ầm ĩ.

Phồn Tinh rất thích Quan Giai Dĩnh vì cô ấy bạo dạn, dám làm những việc mà cô không dám. Quan Giai Dĩnh dạy Phồn Tinh rèn luyện dũng khí, càng là những việc mình sợ hãi thì càng phải làm, ví dụ như con gái thường sợ sâu sợ rắn, thế là tạnh mưa cô ấy liền dẫn Phồn Tinh đi ra vườn đào giun về chơi, chơi được nửa ngày thì Phồn Tinh không còn sợ loại côn trùng mềm nhũn, trơn trượt ấy nữa.

Sắp tốt nghiệp tiểu học thì Quan Giai Dĩnh được bố mẹ đón lên Thượng Hải học. Lúc chia tay, Phồn Tinh tặng cô ấy một chiếc cặp tóc rất đẹp, cô đã để dành tiền lẻ rất lâu mới mua được nó. Quan Giai Dĩnh thì tặng Phồn Tinh một cuốn nhật ký có khóa bằng mật mã rất đẹp, trang cuối cuốn sổ viết câu: "Kiếp trước đi lướt qua nhau năm tram lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này."

"Chúng mình sẽ làm bạn tốt cả đời nhé!" Quan Giai Dĩnh trịnh trọng nói với Phồn Tinh.

Phồn Tinh nghiêm túc gật đầu.

Chữ của Quan Giai Dĩnh vốn không đẹp, cô ấy đã viết câu này vô cùng cẩn thận, rất lâu sau Phồn Tinh cũng không nỡ dùng cuốn sổ này. Quan Giai Dĩnh lên Thượng Hải liền viết thư về cho Phồn Tinh, vì nhà Phồn Tinh không lắp điện thoại để bàn nên cô cũng viết thư cho cô ấy, hai người thông qua những lá thư để biết tin tức của nhau.

Tình yêu đầu đời của thiếu nữ Quan Giai Dĩnh thực ra là yêu thầm. Bố của Quan Giai Dĩnh làm ăn ngày càng phát đạt, cuối cùng cũng ném nghìn vàng cho cô được học ở một trường cao cấp, cạnh trường này là trường đại học nổi tiếng có hệ trung học, tuy nhiên ông lại không biết con mình có được vào học ở trường trung học này hau không, vì bắt buộc phải thông qua thi cử.

Quan Giai Dĩnh bị ép chiều nào cũng phải đến lớp ôn thi chuẩn bị tham gia kì thi.

Lúc Quan Giai Dĩnh đến lớp ôn thi lại đúng vào thời điểm khối trung học cạnh đó tan học, nên hầu như ngày nào Quan Giai Dĩnh cũng nhìn thấy nam thần đẹp trai nổi tiếng của trường đó.

Nam thần này đang học lớp mười hai, là quán quân của hai môn thi Olympic toàn quốc, nghe nói đại học T đã có ý tuyển thẳng, đại học F cũng muốn giơ cành nguyệt quế tuyển thẳng, nhưng không hiểu vì sao, nam thần lại thản nhiên chuẩn bị ôn thi đại học.

Nam thần thực ra cao, gầy, tay chân dài ngoẵng nên không đẹp trai lắm, ăn mặc có chút lôi thôi, nhưng Quan Giai Dĩnh vẫn bị đánh gục. Cô đã viết bốn trang thư kể cho Phồn Tinh nghe cảm giác cô bị "điện giật" như thế nào.

Phồn Tinh cảm thấy thật nguy hiểm, Quan Giai Dĩnh nhỏ như vậy đã thích một nam sinh cấp ba, liệu người đó có phải là người xấu không?

Quan Giai Dĩnh viết như đinh đóng cột: "Anh ấy không phải người xấu, thành tích của anh ấy rất tốt!"

Sau này Phồn Tinh nghĩ lại mới thấy hồi ấy thật ngốc, nhưng đối với một cô gái mới lớn, thành tích của người ta tốt thì đương nhiên mọi thứ đều tốt, nam sinh có thành tích tốt thì đương nhiên là nam thần.

Cô học sinh nhỏ Quan Giai Dĩnh tìm đủ mọi cách, áp dụng đủ trò, cuối cùng vào sinh nhật, cô cũng được bố mẹ tặng cho món quà là một chiếc máy ảnh mi ni. Mười mấy năm trước, đây là món quà sinh nhật rất quý và đắt, Quan Giai Dĩnh cực kỳ thích thú, chuẩn bị kế hoạch vô cùng chu đáo, lén để máy ảnh trong cặp sách và mạo hiểm chụp được ảnh của nam thần.

Mặc dù chỉ là bóng lung nhưng vì lúc đó là hoàng hôn ngày cuối thu, lá ngô đồng Pháp vàng ruộm, nam thần đang nhìn đi đâu đó nên chỉ chụp được nửa khuôn mặt của anh ta. Ánh nắng cuối ngày chiếu vào mái tóc mềm giống như bông bồ công anh của anh ta, vì ngược sáng nên nửa khuôn mặt của anh ta cũng mờ mờ không rõ, nhưng chính vì mờ ảo như thế nên trông rất đẹp trai, chững chạc.

Quan Giai Dĩnh lưu luyến không nỡ rời nhưng vẫn gửi ảnh đó cùng lá thư cho Phồn Tinh, bố mẹ của Quan Giai Dĩnh luôn kiểm tra cặp sách của cô, mặc dù cô có phòng riêng nhưng lại không có chỗ nào riêng tư, bí mật, nếu họ phát hiện ra tấm ảnh này thì nhất định sẽ làm loạn lên. Trong khi đó bố mẹ của Phồn Tinh thì không quản cô... Quan Giai Dĩnh rất ngưỡng mộ Phồn Tinh, bị bố mẹ quản này quản kia rất phiền, đặc biệt là đối với cô học trò đang bước vào tuổi dậy thì như cô. Mau lớn lên thì tốt biết bao, mau lớn lên thì có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi nam thần, mau lớn lên thì có thể khóa trái phòng mình lại, không cho bố mẹ đụng vào đồ của mình nữa... Cô gửi bức ảnh đó cho Phồn Tinh, một phần vì nghĩ rằng để ở chỗ bạn an toàn hơn, một phần cũng muốn cho Phồn Tinh xem, nè, nam sinh mà tớ thích đấy, rất đẹp trai nhé!

Phồn Tinh trịnh trọng cất tấm ảnh trong cuốn nhật ký có khóa đó thay bạn, đợi lúc nào Quan Giai Dĩnh vô có cơ hội sẽ lấy bức ảnh đó về.

Vì nam thần, Quan Giai Dĩnh vô cùng cố gắng, thật lòng muốn thi đỗ trung học, mặc dù cô thi vào trung học thì nam thần đó cũng đã vào đại học, nhưng được học cùng trường với nam thần cũng rất tuyệt mà. Quan Giai Dĩnh học được từ "học trưởng" trong phim thần tượng Đài Loan, viết thư cho Phồn Tinh nói rằng nếu cô ấy có thể trở thành học muội của học trưởng thì thật hạnh phúc.

Kết quả Quan Giai Dĩnh không thi đỗ vào trường trung học nổi tiến, bố mẹ cô thảo luận một hồi rồi vội vàng quyết định đưa con gái ra nước ngoài. Trước khi đi, Quan Giai Dĩnh hốt hoảng viết cho Phồn Tinh bức thư cuối cùng, dặn cô nhất định phải thay cô ấy giữ tấm ảnh của học trưởng thật cẩn thận. Sau đó, thư hồi âm của Phồn Tinh bị trả lại, vì nhà họ Quan đã bán nhà, không có ai ở đó nữa.

Phồn Tinh học lên trung học, có bạn bè mới nhưng vẫn nhớ tới Quan Giai Dĩnh, không biết cô ấy sống ở nơi đất khách quê người có tốt không, có quen không? Cô ấy từng nói muốn làm bạn tốt với cô cả đời, cả đời cơ mà!

Phồn Tinh thuận lợi thi vào trường trung học điểm số một ở quê nhà, học được vài tháng thì vì có thành tích tốt nên đã được giới thiệu đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi viết văn. Chuyện này đã gây chấn đọng cả vùng quê. Mặc dù bố mẹ Phồn Tinh không để ý nhưng giáo viên chủ nhiêm lại thất rất vinh dự, tự hào vì chính là người dạy văn cho Phồn Tinh, có một học sinh xuất sắc như thế, không tự hào sao được. Tuy Phồn Tinh đã nói với bố mẹ hai lần nhưng bố mẹ đều không muốn đưa tiền để cô lên đường tham gia kỳ thi.

Phồn Tinh rất buồn, thiếu nữ mười mấy tuổi mẫn cảm và yếu đuối, hỏi vay họ hàng ư, bố mẹ còn không muốn cho nữa là họ hàng, hơn nữa cho cô vay thì biết bao giờ mới trả được? Hỏi vay bạn bè ư, tre con thì làm gì có nhiều tiền, ít nhất phải có vài trăm tệ mới đủ. Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đoán ra, liền tự chi tiền của mình, nhưng lại sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô nên phải nói dối rằng buổi chiều bố cô đến trường và đưa tiền cho cô giáo.

Phồn Tinh biết rõ rằng bố sẽ không bao giờ làm như vậy. Cô rất cảm kích vì cô giáo đã giữ thể diện cho minh, càng cảm kích cô giáo đã giúp đỡ cô hết lòng, đã phải bỏ tiền túi ra cho cô tham gia kỳ thi mà còn suy nghĩ chu đáo đến vậy. Thế nên trong bài thi văn cô đặc biệt cố gắng, bài văn "Lý tưởng của em" vô cùng xúc động, đạt giải nhì toàn quốc, giải thưởng là một nghìn tệ. Cô nghĩ sẽ trả cho cô chủ nhiệm tám trăm tệ tiền lộ phí, còn hai trăm tệ đối với cô cũng là một món tiền lớn, cô sẽ giữ lại phòng khi có việc gấp, ai biết sau này sẽ xảy ra việc gì, trải qua chuyện lần này, cô đã rút ra một kinh nghiệm, đó là nhờ vả bố mẹ ít từng nào hay từng đó.

Kết thúc kỳ thi, các thầy cô đã tôt chức cho tất cả học sinh tham gia kỳ thi đi tham quan trường đại học P. Đám học sinh vô cùng kích động, đại học P chính là trường đại học hàng đầu trong mắt bao nhiêu người, là trường học thực sự, là ước mơ của biết bao học sinh.

Đây là lần đầu tiên Phồn Tinh đến Bắc Kinh, cũng là lần đầu tiên có cơ hội ngắm cảnh phố xá, hai ngày trước cô đều phải ở nhà nghỉ để ôn luyện và tham gia kỳ thi. Ngồi trên xe buýt, cô nhìn ngắm thành phố lớn xa lạ, có lẽ do thời tiết nên cô thấy so với thị trấn nhỏ quê hương cô thì ở đây đìu hiu hơn, trời xanh hơn, đường phố cũng rộng rãi hơn... Sau cuộc thi, tâm trạng cô rất thoải mái, mặc dù chỉ đạt giải nhì thôi và quan trọng còn có tiền thưởng. Cô có cảm giác cuối cùng mình cũng không phụ lòng mong đợi của cô giáo nên rất vui.

Khuôn viên trường đại học P rất lớn, phong cảnh bên hồ vô cùng đẹp, mặc dù đang là đầu đông, gió lạnh thổi ào ào nhưng mọi người đều không thấy lạnh.

Thầy cô giáo thông báo học sinh có một tiếng hoạt động tự do. Phồn Tinh không dám đi xa, chỉ lòng vòng quanh hồ.

Bên hồ có mấy cây ngân hạnh, lá vàng sắp rụng, cô bất giác cúi xuống nhặt một chiếc là, giơ về phía có ánh nắng, trông giống hệt chiếc quạt nhỏ màu vàng, phản chiếu gân lá bên trong rất đẹp. Cô muốn nhặt mấy là về làm bookmark tặng bạn. Đến Bắc Kinh chuyến này, cô cũng phải có chút quà cho bạn, huống hồ đây là lá ngân hạnh ở khuôn viên trường đại học P cơ mà...

Cô hào hứng nhặt lá rơi, vừa đi vừa nhìn, vô tình nhặt được một chiếc lá ngân hạnh vừa to vừa vàng, bên trên viết chữ "GIMPS", cô chưa bao giờ thấy chữ này nên không hiểu nó có nghĩa gì, chỉ nghĩ thầm, không hổ là trường đại học P, người ở đây thật lợi hại, nom đầy vẻ trí thức, từ lạ lẫm này chắc chắn là do giáo viên hoặc sinh viên tiện tay viết ra.

Chiếc lá vừa to vừa lành lặn nên Phồn Tinh không nỡ vứt đi. Nhưng trên đó có viết chữ nên không thích hợp để tặng người khác, cô liền giữ lại làm bookmark cho mình, tiện tay kẹp trong cuốn từ điển tiếng Anh.

Lúc này Phồn Tinh mới nảy sinh ý định cố gắng thi vào trường đại học P. Trước đó, cô còn rất mơ hồ, chẳng qua chỉ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên bảo học tốt thì cô học tốt, hơn nữa nếu khọc tập tốt thì bố mẹ ít nhiều cũng nể mặt cô hơn, không mắng cô té tát nữa, khi nhờ bố mẹ đi họp phụ huynh, cô cũng không cảm thấy xấu hổ. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa, cô đã nhìn thấy khuôn viên trường đại học P, trường đại học đẹp như thế, trong không khí trong lành của miền Bắc, lá cây ngân hạnh trải đầy trên mặt đất như một chiếc thảm màu vàng. Gió thổi qua bầu trời trong xanh không một gợn mây khiến lòng người cảm thấy thật thoải mái.

Đó là một thế giới mới mẻ, hoàn toàn khác, cô mong muốn được ở trong thế giới đó.

Cô học điên cuồng, học ngày đêm, hy vọng có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất, ngôi trường đó có ánh sáng ấm áp, có ngọn gió vi vu, có cây ngân hạnh với lá vàng ruộm, có hồ nước êm đềm, mỗi người ở đó đều tài giở, thông minh, tiền đồ xán lạn. Được học ở trường đó sẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mười mấy năm của cô.

Mỗi lần học từ mới sắp ngủ gục, mỗi lần làm bài tập đến nửa đêm, mỗi lần ôm đống đề ôn thi day cộp khiến người ta phát sợ, cô đều nói với bản thân mình: Chúc Phồn Tinh, mi muốn một cuộc sống thế nào thì bây giờ mi có cơ hội để quyết định rồi đấy. Hãy đỗ vào trường đại học P, chỉ có đỗ vào trường đại học P, mi mới có cơ hội thay đổi vận mệnh của minh.

Ba năm cấp ba, cô chỉ nặng hơn bốn mươi cân, gầy đến nỗi váy phải có dây thắt, vì đối với cô ăn uống chỉ là việc qua loa, đối phó, còn đầu óc hoang toàn nghĩ đến các loại đề ôn tập. Mỗi bạn học đều dậy từ lúc canh ba*, ngủ lúc canh năm**, phía sau tấm bảng đen trong phòng học luôn ghi số ngày đếm ngược đến hôm thi, mỗi ngày đều có những bài trắc nghiệm và đề thi khác nhau. Trong những ngày "cột tóc lên xà nhà" như thế, cô đã làm hết tất cả đề thi của những năm trước, học thuộc tất cả từ mới cần thuộc, ghi nhớ toàn bộ kiến thức mà giáo viên nhắc đến hoặc không nhắc đến. Lúc thi đại học, cả người cô gần như tê dại, cứ bước vào phòng thi là làm bài, bước ra khỏi phòng thi lại tranh thủ thời gian xem các kiến thức quan trọng của môn tiếp theo. Cuối cùng cũng thi xong tất cả các môn, cả lớp về phòng tổ chức liên hoan. Tất cả mọi người đều vui mừng đến phát điên, có người còn xé sách, có người hát mà như gào, có người nhảy lên bàn nhảy vũ điệu đường phố, còn có người lật đổ hết chồng sách cô để trên bàn, trong đó có cả một cuốn từ điển dày cộp.

*Canh ba: từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng.

**Canh năm: từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng.

Chiếc lá ngân hạnh vàng ruộm bay ra như một chú bướm, Phồn Tinh cúi xuống nhặt, vẫn không biết chữ viết trên chiếc lá có nghĩa là gì. Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc những tháng ngày gian khổ nhất của thời học sinh, cô mỉm cười kẹp lại chiếc lá vào cuốn từ điển, dù thi đỗ vào trường đại học P hay không thì cô cũng đã cố gắng hết sức.

Lúc nhận được giấy báo đỗ đại học, cô cảm thấy như đang mơ. Cô biết mình thi cũng khá tốt nhưng không ngờ lại được nhiều hơn hẳn mười mấy điểm so với khi làm bài thi thử, là người có điểm cao thứ ba trong toàn tỉnh, đỗ vào chuyên ngành hot nhất của trường đại học P.

Lúc ấy Cố Hân Nhiên mừng phát điên, còn vui hơn cả cô, cô bạn còn cài một bông hoa lên tóc, cô nói: "Cậu chính là thám hoa của tỉnh nhà đấy, chức thám hoa đấy nhé!"

Phồn Tinh luôn thấp thỏm, lo lắng khi những việc quá tốt đến với mình, cô sắp không nhớ được là mình đã đến trường nhập học như thế nào rồi. Khi đã nhập học và ổn định chỗ ở, cô đến căng tin trường ăn một bữa cơm, rồi cô đứng bên bờ hồ, ngắm nhìn cây ngân hạnh. Bầu trời tháng Chín ở Bắc Kinh thật trong xanh, "những chiếc quạt nhỏ" trên cây gặp cơn gió thì rung rinh rì rào.

Tâm trạng cô rất tốt, cuối cùng cũng có thể đứng ở đây, đang là mùa thi nên lá vàng rơi khắp mặt đất, nước trong xanh và bầu trời cao vời vợi.

Cô luôn cảm thấy chiếc là mà cô nhặt được đó đã mang đén cho cô may mắn. Cô lên mạng tra từ GIMPS, mới biết đó là chữ viết tắt của Great Interner Mersenne Prime Search, có nghĩa là "Tìm kiếm số nguyên tố Mersenne khổng lồ trên Internet". Đây là một kế hoạch của các tình nguyện viên, chỉ cần tải chương trình này về máy tính cá nhân là có thể tham gia. Có thể sử dụng khả năng tính toán của máy tính để tính toán ra số nguyên tố Mersenne mới nhất.

Cô quyết định mình sẽ làm một tình nguyện viên của GIMPS, tham gia vào kế hoạch này.

Nhiều máy tính cá nhân thông qua mạng internet sẽ tạo thành siêu máy tính, không ngừng tính toán, cho đến khi tính ra được số nguyên tố Mersenne mới nhất, nghe cũng rất thú vị, phải không nào?

Học ở trường đại học P mấy năm, mùa thu năm nào cô cũng đến bên hồ nước nhặt lá vàng rơi và viết lên đó. Lấn nào cô cũng viết từ "Lucky", như muốn viết cho những mơ hồ, cô độc của bản thân mấy năm về trước. Cách con sông dài của năm tháng, cô muốn nói, cố lên cô gái, bạn có thể dựa vào sự cố gắng của mình để thi đỗ vào trường học mơ ước, bạn sẽ có đủ may mắn để thay đổi cuộc sống sau này, chúc bạn may mắn!

Cuộc sống sinh viên trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp tốt nghiệp, các chị em cùng phòng của cô không muốn học tiếp cao học nên đều lên mạng tìm việc làm, cô cũng vậy.

Các chị em cùng phòng của cô đều không hiểu, hỏi: "Sao cậu lại nộp hồ sơ vào công ty này? Còn làm thư ký nữa chứ! Chưa có ai tốt nghiệp chuyên ngành của chúng ta ra lại đi làm thư ký đâu!"

Đại tỷ trong phòng nói: "Các bạn khong hiểu rồi, chắc chắn em ấy đã bàn bạc với Chí Viễn, họ muốn ở cùng nhau."

Phồn Tinh cười hì hì, nói: "Thực ra vì mức lương khởi điểm của công ty này cao nhất nên em nộp hồ sơ thôi!"

Nhị muội "phì" cười, nói: "Chị đúng là đồ mê tiền."

Phồn Tinh vừa gửi email vừa nói: "Chị không có chí lớn gì, chỉ muốn chọn công việc có nhiều tiền, cho dù mệt một chút cũng xứng đáng."

Đại tỷ nói: "Này, em không xem tin tức trên mạng à, họ viết về một nhóm người ứng tuyển vị trí thư ký, người thì tốt nghiệp trường danh tiếng, người thì biết viết công văn, còn có người rất có kinh nghiệm làm việc văn phòng, nhưng kết quả cuối cùng sếp chọn người có ngực to đấy, em đừng nói nữa, Phồn Tinh là thích hợp nhất đấy..."

Nói chưa hết câu, nhị muội đã bật cười ha hả.

Phồn Tinh xông đến vừa cười vừa nhéo má đại tỷ, nhị muội vội chạy đến cứu đại tỷ, mấy chị trong phòng đùa nghịch khiến giường của đại tỷ suýt thì sập.

Chẳng ai biết vận mênh sẽ ban cho duyên phận như thế nào.

Mười bảy tuổi, Thư Dập quyết định tham gia thi đại học, mặc dù trường đại học T đã thể hiên rõ quan điểm là nhận thẳng anh vào trường, một số vị giáo sư của khoa Vật lý trường đại học T còn cố ý mượn cơ hội đi công tác đến Thượng Hải để gặp anh, bày tỏ rằng cho dù thế nào cũng hi vọng anh đến học ở trường đại học T.

Thấy anh trầm mặc không nói, vị giáo sư cuống lên."Cậu chỉ cần chọn ngành Vật lý của trưởng đại học T chúng tôi thì có thể học thẳng tiến sĩ, cậu muốn ra nước ngoài học giao lưu cũng được, nếu cậu không thích tôi thì có thể tùy ý chọn giáo viên hướng dẫn trong khoa."

Thư Dập nói: "Hàn Dương bảo thầy tới ạ?"

Anh không khách sáo gọi thẳng tên bố khiến vị giáo sư nhất thời bối rối, nói: "Hàn viện sĩ rất mong cậu chọn trường đại học T, dù sao cũng là trường cũ của viện sĩ và sư muội Tri Tân."

"Ông ấy là ông ấy, em là em. Thầy về bảo với ông ấy, cứ bận rộn với việc phóng tên lửa của ông ấy đi, đừng can thiệp đến chuyện riêng của em."

Thư Dập còn tre đã bộ lộ tài năng và sự quyết đoán mạnh mẽ, vị giáo sư không hiểu vì sao Hàn viện sĩ lại bị cô lập như thế. Ngày ấy có thể lên trời tóm trăng, xuống biển bắt các mập, chuyện trò vui vẻ với các lãnh đạo, trong ngôi trường chỉ toàn nhân tài, ngài cũng là một nhân vật truyền kỳ, không hiểu vì sao lại không "trị" được con trai. Nghe nói hằng năm Hàn viện sĩ muôn gặp con trai một lần cũng phải nhờ hiệu trưởng cũ chuyển lời, muối mặt nhờ vả người ta. Vị giáo sư vốn nghĩ rằng có thể sư muội Tri Tân với vẻ ngoài dịu dàng, nội tâm mạnh mẽ là người vô cùng lợi hại, nhưng qua đây có thể thấy, không phải sư muội Tri Tân chỉ đạo từ xa, mà là bản thân Thư Dập là người có chủ kiến.

Vị giáo sư thất bại quay về, ủ rũ nói với Hàn viện sĩ: "Không được đâu ạ, cậu ấy bướng bỉnh lắm, không đồng ý đâu. Hay là ngài tự thuyết phục xem sao?"

Hàn viện sĩ không dám.

Đường đường là viện sĩ trẻ tuổi nhất Viện khoa học Trung Quốc, người dẫn đầu ngành, nhận được các loại huân chương, người có uy quyền nhất trong chuyên môn, chỉ cần giậm chân thôi là cả Viện khoa học rung lắc, vẫy tay thôi là cả ngành phải nghiêng ngả. Ngài không sợ đất, không sợ trời, nhứng lại sợ con trai mình.

Bị người ta cười nhạo, âm thầm chấp nhận.

Thư Dập vừa bắt đầu đi học tiểu học đã tự ý đổi họ, Hàn Dập thành Thư Dập. Hàn viện sĩ lúc đó vẫn chưa là viện sĩ mà là giáo sư, Hàn giáo sư dè dặt hỏi một câu, Thư Dập lạnh lùng trả lời: "Họ Hàn khó nghe quá!"

Thế là Hàn giáo sư chán chường không dám hỏi câu thứ hai.

Từ nhỏ Thu Dập đã không gọi ông là bố, vì trong lòng ông luôn cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn với cả hai mẹ con nên cũng không dám so đo với con trai. Khi con trai lớn hơn một chút, ông cảm thấy mối quan hệ giữa hai cha con họ đang ngày càng "đảo lộn". Thư Dập còn trầm lặng hơn cả ông, mỗi lần gặp nhau đều thờ ơ, lạnh nhạt. Nhiều năm trôi qua, Hàn giáo sư phấn đấu trở thành Hàn viện sĩ, nhưng trước mặt con trai vẫn không được thêm nửa điểm nào.

Hàn viện sĩ buồn đến nỗi bạc hết cả tóc, ông báo cáo lên tổ chức là muốn xin đến trường đại học F dạy học, vì nghĩ rằng tám mươi phần trăm Thư Dập sẽ học ở trường đại học F. Lãnh đạo nhận được thông báo này thì vô cùng kinh ngạc, tìm ông nói chuyện, bàn bạc nửa ngày, ông mới quyết định không chuyển công tác nữa, vì dù sao cũng không thể đi được. Điều quan trọng là, cho dù Thư Dập học ở trường đại học T hay F thì cứ gặp ông là anh lại quay đầu bỏ đi. Nếu ông cứ nhất quyết muốn đi dạy học, nhà trường liệu có chấp nhận cho ông dạy lớp chính quy không thì cũng chưa biết, và có khi Thư Dập cũng lâp tức chuyển trường cũng nên.

Số ông thật khổ, xa vợ xa con, đã thế con còn không nhận bố, muốn ở gần con một chút thì lại lo con bỏ chạy. Hàn viện sĩ cầm khăn tay chấm nước mắt cay sè, dẫn theo nhân viên bò vào trong tên lửa kiểm tra linh kiện điện tử.

Sau khi Thư Dập quyết định tham gia thi đại học, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giáo viên chỉ nhiệm còn vui hơn cả anh, vì với thành tích của anh thì tám mươi phần trăm sẽ đỗ thủ khoa, việc học sinh được xét tuyển thẳng vẫn tham gia thi và đỗ thủ khoa toàn thành phố chắc chắn sẽ vinh dự hơn hẳn việc học sinh được xét tuyển thẳng vào đại học mà không tham gia thi cử gì rồi.

Bà Tri Tân trước nay luôn có chính sách "thả cửa" đối với con trai, muốn thi đại học cũng tốt thôi, thi đại học là trải nghiệm hiếm có trong đời học sinh, trải nghiệm một chút cũng không phải là không tốt.

Và như vậy, Thư Dập trở thành một trong số bao nhiêu học sinh hệ cấp ba của trường đại học, ngày ngày cắp cặp đi học rồi tan học, làm đề ôn thi đại học, ung dung tham gia vào nhịp sống khẩn trưởng của học sinh cuối cấp.

Hôm đó, anh ôm cặp bước ra cổng trường, vì trời nắng đẹp, bất giác anh ngẩng đầu nhìn ngắm mây bay trên bầu trời cao. Anh không biết ở phía xa có một cô gái đang vội cầm chiếc máy ảnh mi ni chụp lại cảnh anh đang dưới bóng cây.

Thư Dập hoàn toàn lơ đãng đối với chương trình học lớp mười hai, bước vào kỳ thi, anh rất ung dung nhàn nhã. Mấy hôm đó bà Thư Tri Tân cũng bận vài việc, vì hai mẹ con từ trước đến nay không hề lo lắng về việc thi cử nên bà cũng không đưa anh đi thi. Buổi trưa, anh ăn ở quán ăn nhanh gần địa điểm thi, buổi tối anh về nhà tự nấu cơm, ăn xong thì xem ti vi, chơi điện tử. Thi xong, anh tính điểm số thì thấy mình làm bài bình thường, bà Thư Tri Tân cũng không hỏi han gì. Lúc nộp hồ sơ nguyện vọng, anh chỉ liếc qua rồi chon khoa Vật lý của trường đại học P. Anh biết mình sẽ được hơn sáu trăm điểm. (Năm 225, thi vào các trường đại học ở Thượng Hải, tổng điểm ở tất cả các khoa cũng chỉ khoảng hơn sáu trăm ba mươi điểm), môn Toán và Vật lý được điểm tối đa không nói, lại từng đạt giải thưởng Olympic quốc gia nên chắc là đỗ thôi.

Lúc nhận được giấy báo, thầy trưởng khoa Vật lý trường đại học P là Lão Châu chỉ thiếu điều đánh trống gõ mõ chúc mừng, còn Hàn viện sĩ thì giận điên người. Lão Châu và ông vốn là tình địch trong ký túc xá, có ân oán nhiều năm, vậy mà con trai ông lại "tát" thẳng vào mặt ông như vậy!

Hàn viện sĩ phải ngậm cả ngụm "máu tươi", chạy đến trước mặt tình địch là Lão Châu mời ông ta ăn cơm. Thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ sống trên thế gian này! Tấm lòng của cha mẹ đấy!

Lão Châu dương dương tự đắc nói: "Lại cần ông phải nhờ vả sao? Nể tình sư muội Tri Tân tôi đã chăm sóc tốt cho Dập Dập rồi!"

Hàn viện sĩ bị tích địch ký túc đâm cho một nhát vào tim như thế, chỉ biết mỉm cười nâng ly."Phải, phải, nhất định rồi!"

Hàn viện sĩ không dám xuất hiện trong thời gian con trai nhập học, sau khi khai giảng mới mượn cớ tham dự hội thảo nghiên cứu học thuật để đến trường đại học P hai lần, không ngờ hiệu trưởng trường đại học P đầu óc linh hoạt lại muốn mời ông giảng công khai lớp nghiên cứu học thuật này, vì dù sao ở một số lĩnh vực ông cũng là chuyên gia giỏi nhất, lại là viên sĩ danh tiếng lẫy lừng.

Hàn viện sĩ vội vàng khéo léo từ chối, thật buồn cười, nếu giảng công khai thì sẽ có áp phích dắn khắp trường, Thư Dập đâu có mù, như thế chẳng phải tự ông chuốc lấy phiền phức à?

Bây giờ ông còn có thể giả vờ như không biết gì, rảnh rỗi là lại đến trường đại học P đi dạo, rồi nói chuyện với các giáo viên của con con trai, quan tâm một chút đến việc học của con. Nếu ông đến giảng bài thì sẽ hủy hoại mọi thứ! Mọi thứ!

Hàn viên sĩ rất tủi thân, tuy nhiên, làm người thì không nên trách xã hội, ông sợ con trai thì cũng không thể trách hiệu trưởng được, chẳng phải là do ông gieo gió gặt bão sao!

Thư Dập không ở ký túc đến hai ngày, anh thuê một căn phòng ở gần trường đại học P, hằng ngày lên giảng đường, đến thư viện và phòng thí nghiệm, ngày nghỉ lễ thì đến thôn Trung Quan. Đương nhiên, con trai của Hàn viện sĩ cực kỳ thông minh, vừa học xuất sắc lại có tinh thần nghiên cứu khoa học, tất cả các giáo viên đều vô cùng yêu mến, có mấy người còn khuyên anh học tiến sĩ.

Hàn viện sĩ vừa tự hào vừa buồn bã. Có đứa con nào nhất quyết không nhận bố chứ!

Thư Dập hoàn toàn không để ý đến ông bố sợ đông sợ tây, lóng ngóng chân tay, dù ông ở xa hay gần. La một tân sinh viên, anh có rất nhiều điều phiền não. Đầu tiên là thủ khoa trường đại học P nhiều như mây, thiên tài vô kể, một cậu Thư Dập từ nhỏ đến lớn luôn có thói quen mình là con hạc trong đám gà, giờ bỗng phát hiện mình không phải là con hạc duy nhất, cú sốc này không nhỏ chút nào. Thứ hai, áp lực của các giáo viên đặt lên vai anh quá lớn, các giáo viên đều chăm sóc vô cùng chu đáo sư muội Tri Tân, đối với con trai của bà thì càng quan tâm hơn, thậm chí còn phiền phức hơn cả bố ruột anh, hơi một tí là lại gọi anh đi cùng đám sư huynh học tiến sĩ đến phòng thí nghiệm làm nghiên cứu. Lúc giảng bài cũng nói một thôi một hồi tận đẩu đâu, giống như việc đưa cho anh một cái bếp lò nhỏ rồi cố gắng nhồi vịt cho anh, lại còn nói với vẻ mặt nhân từ: "Không hiểu thì đến hỏi thầy lúc nào cũng được, à không, em không thể không hiểu được, lúc bằng tuổi em, mẹ em coi mấy đề này là đơn giản nhất, hồi đó, ngoài bố em ra, sinh viên toàn khoa không ai bằng bà ấy..."

Thư Dập cảm thấy cực kỳ phiền muộn, chỉ một người gây phiền là bố anh đã khiến anh cảm thấy khó chịu rồi, giờ lại thêm khoa Vật lý gồm cả đống người, nào là sư bác, sư thúc, sư tỷ... Ai cũng nhìn anh với bộ dạng them nhỏ dãi, hận không thể bắt con trai của tiểu sư muội Tri Tân về nhà nhốt lại. Đúng là đáng ghét!

Thư Dập nghĩ, mình chọn khoa Vật lý là đầu óc mình có vấn đề rồi, tại sao mình không chọn chuyên ngành không liên quan đến bố mẹ chứ!

Huống hồ tay của bố anh quá dài, cứ nhìn việc ông đến trường P họp với mật độ dày đặc biệt là biết, có khi anh thật sự phải nghĩ ra một chiêu đặc biệt nào đó, ví dụ chon môn Trung văn hay môn Triết học chẳng hạn, mà có khi người này mặt dày đến mức in vào làm giáo sư khoa Triết học cũng nên.

Vả lại, lúc anh điền vào đơn nguyện vọng là vì sự yêu thích từ trong xương tủy.

Thích Toán học và Vật lý, tưc là yêu thích cái đẹp thuần túy.

Tháng Mười hai năm đó, giáo viên dạy Toán cao cấp của Thư Dập gọi anh vào phòng, nói với anh rằng trường đại học Missouri State, Mỹ vừa phát hiện ra nguyên tố Mersenne thứ 43: 230, 402, 457-1. Thầy giáo rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt nửa ngày, không hiểu vì sao anh đột nhiên lại cụt hết cả hứng.

Sau khi rời khỏi phòng giáo viên, anh đi dạo bên bờ hồ, gió mùa đông thổi ào ào, tối qua gió lộng cả đêm khiến lá cây ngân hạnh sắp rụng hết, mùa đông đến rồi, thêm một thời gian nữa thôi là nước hồ cũng đóng băng.

Thư Dập thờ ơ nghĩ, bốn mùa thay đổi, thời gian trôi đi, thuyết tương đối rộng, con mèo cua Schrodinger, thậm chí là toàn bố số nguyên tố Mersenne được phát hiện thì tất cả điều này đối với hồ nước, có ý nghĩa gì không? Đối với cây ngân hạnh, có ý nghĩa gì không? Đối với bản thân anh, có ý nghĩa gì không?

Tất cả các tình nguyện viên, chỉ cần tải trình duyệt GIMPS từ trên mạng xuống là có thể tham gia vào việc tính toán sự phân bố của nguyên tố Mersenne, tuy nhiên, tất cả điều đó có ý nghĩa gì?

Làm sao biết nhân lọa không phải là nguyên kiện nhỏ bé trong chiếc máy tính cao cấp?

Thế giới mà anh nhìn thấy, làm sao biết chân thực hay không?

Anh nhặt một chiếc lá ngân hạnh, tùy tiện viết lên đó chữ "GIMPS", sau đó ném đi, nhìn nó nằm lặng lẽ trong đống lá rụng.

Được viết lên một từ thì chiếc lá có thể trở về cành cây không?

Không, vĩnh viễn không.

Bản thân anh vì viết một từ mà có thay đổi không?

Không, vĩnh viễn không.

Khoảnh khắc ấy, Thư Dập thất vọng chán chường, chỉ muốn đi tu.

Tát cả mọi thứ đều trống rỗng, tất cả mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai*.

*Trích trong bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng, vị tổ thứ sáu của Thiền tông Trung Quốc. Dịch nghĩa: Xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ.

Thiện tai, thiện tai!

Anh quay người rời đi.

Có lẽ là vì mùa đông quá bi thương, hãy chịu đựng, anh khích lệ bản thân, dù sao mùa đông cũng đến rồi, mùa xuân sẽ không còn xa nữa.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, rồi kỳ nghỉ đông kết thúc, sinh viên bắt đầu đi học lại, nhưng trong mùa xuân đẹp đẽ như thế mà Thư Dập vẫn phiền não.

Bên hồ cỏ dại mọc um tùm, chim sẻ kêu ríu rít, hoa nở đỏ rực liễu xanh biếc, ngay cả cây ngân hạnh cũng đã ra lá non đầu cành như chiếc quạt nhỏ.

Thư Dập bị giáo viên bắt đi làm việc, nhốt trong phòng thí nghiệm một tuần lễ, cuối cùng đã làm xong thí nghiệm phức tạp, lúc bước ra khỏi cửa, ánh mắt thầy tràn ngập niềm vui.

Thư Dập phải ăn mì gói, ngủ trong phòng thí nghiệm nghiều ngày, gặm hết hai cái đùi gà trong căng tin của trường và cuối cùng đã hạ quyết tâm.

Anh sẽ không ở lại trường đại học P để các sư bác, sư thúc, sư tỷ giày vò nữa.

Muốn ra sao thì ra!

Con trai của tiểu sư muội Tri Tân bỏ đi, các sư bác, sư thúc của khoa Vật lý trường đại học P chỉ biết đấm ngực giậm chân, vô cùng tiếc nuối. Hàn viện sĩ sợ đến nỗi vội chạy đến tìm giáo sư tâm lý học giỏi nhất, thảo luận rốt cuộc bị trầm cảm thật hay giả vờ trầm cảm.

Thư Dập đã phất ống tay áo ra đi như vậy, rời khỏi trường đại học P mà không mang theo chút vinh quang nào, kết thúc năm thứ nhất đại học trong sự yêu thương, quan tâm của các bậc tiền bối.

Nhiều năm sau, Thư Dập về nước lập nghiệp, ngày ngày bận rộn, tuyển một trợ lý nam nhưng anh ta còn không biết lo mấy việc vặt vãnh bằng anh, hai ngày sau anh ta nước mắt lưng tròng xin được vào làm trong nhóm nghiên cứu. Anh lại tuyển thư ký, nhưng chưa được mấy ngày đã không chịu được áp lực liền từ chức, tiếp tục tuyển thư ký từ các phòng ban khác, có người kiên trì làm được ba tháng thì từ chứ, tiếp tục tuyển, rồi lại từ chức, muốn điều chuyển người từ các bộ phận khác nhưng họ không chịu... Cuối cùng Thư Dập ra lệnh cho HR, cho dù thế nào cũng phải tuyển cho anh một thư ký thích hợp với mức lương cao cũng được.

HR dốc hết tâm sức, đưa ra mức lương khởi điểm cao ngất, cuối cùng đã nhận được cả đồng hồ sơ xin việc.

Phó tổng giám đốc phòng HR thành thật nói: "Thư tổng, tôi đã chọn qua rồi, mấy người này có ngực to nhất."

Thư Dập tăng ca thâu đêm, đúng lúc tâm trạng rất tệ, cáu tiết muốn ném đống hồ sơ vào sọt rác, cho đến khi anh cúi xuống thì nhìn thấy tấm ảnh dán trên hồ sơ.

Phó tổng giám đốc cảm thấy mình làm việc thật thông minh, nhanh trí, vì đã để hồ sơ của cô gái xinh xắn nhất lên trên cùng. Ngoài ngực to thì dáng vẻ cũng phải ưu nhìn, dù sao cũng là thư ký của sếp, sau này ngày ngày anh ta cũng phải nhìn mà. Ai cũng thích nhìn gái đẹp, và quả nhiên Thư Dập không nổi cái với anh ta mà cầm hồ sơ lên xem.

Thư Dập thầm nghĩ, cứ thử xem sao, cô ấy còn là đàn em của anh trong trường đại học P, gương mặt trông cũng thanh thoát, phóng khoáng. Cô ấy chịu xin vào vị trí này, có lẽ là duyên phận.

Phồn Tinh vào làm việc ở công ty quả nhiên chăm chỉ, tận tụy, là một thư ký giỏi vượt xa cả mong đợi của Thư Dập. Thư Dập còn vô tình phát hiện, cô có một thói quen, đó là làm tình nguyện viên của GIMPS.

Lúc nhàn rỗi, cô vào máy tính cá nhân tìm cách tính toán số nguyên tố Mersenne. Thư Dập cảm thấy thật thú vị, một cô gái không tốt nghiệp ngành Toán học nhưng lại có sở thích này, không biết xuất phát từ cơ duyên nào. Anh còn muốn nói cho cô biết rằng, máy tính của công ty cũng có thể đăng nhập vào hệ thống GIMPS, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ giúp cô tải trình duyệt về.

Lúc Phồn Tinh mở máy tính ra thì rất ngạc nhiên và vui mừng. Cô còn nghĩ đó là công lao của các đồng nghiệp phòng IT nên đã dùng tiền của mình mua trái cây, đồ điểm tâm đến mời họ khiến các chàng trai phòng IT vừa bất ngờ vừa vui mừng khôn xiết.

Cô gái này thật đáng yêu.

Thư Dập nghĩ, cô giống như con cá, bơi lội tung tăng trong thế giới nhỏ của mình, cách thành bình thủy tinh trong suốt đó, anh giống như con mèo lớn ngồi quan sát bên bể cá, cực kỳ hào hứng. Chỉ có điều lúc đó mèo lớn không biết rằng, cá ngoài để ngắm thì còn có thể ăn.

Nhiều năm sau, nhân lúc hai đứa nhóc song sinh ngủ trưa, Phồn Tinh tranh thủ dọn dẹp những đồ đạc cũ trong phòng chứa đồ từ hồi cô sồng độc thân. Thư Dập cũng giúp cô một tay. Hai người hiếm khi mới có khoảnh khắc yên tĩnh bên nhau, lật giở những tấm ảnh cũ và trêu đùa đối phương xem có nhận ra minh hồi đó không.

Phồn Tinh cầm cuốn sổ cũ, một bức ảnh kẹp bên trong bất ngờ rơi ra. Tấm ảnh này đã được chụp từ rất lâu, người trong ảnh đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra nam sinh với dáng vóc ráo, rất bắt mắt.

Thư Dập bát giác nhặt tấm ảnh lên, nhìn kỹ rồi hỏi: "Đây là ai?"

Dạo này anh giống như vại giấm chua, thậm chí có lúc còn ghen với cả con trai mình, Phồn Tinh quyết định chọc anh, nói: "Đây là người em yêu thầm hồi em mười mấy tuổi. Đẹp trai không? Quá đẹp trai!"

Thư Dập lại nhìn kĩ bức ảnh lần nữa, không phủ định.

Phồn Tinh muốn đùa dai liền bổ sung thêm một câu: "Hồi đó em rất thích anh ấy, tình yêu đầu, khắc cốt ghi tâm."

"Ồ?" Thư Dập nhìu mày."Em đối với cậu ta khắc cốt ghi tâm, vậy em đối với anh thì sao?"

"Anh với anh ấy... ừm... hai người là hoàn toàn khác nhau, à, anh ấy có quầng sáng, là uần sáng trong trí nhớ của em!"

Không biết vì sao Thư Dập lại cười to."Hồi mười mấy tuổi em đến Thượng Hải à?"

Phồn Tinh đang bịa chuyện thì bất ngờ nghe anh hỏi câu này, nghĩ ngợi có gì đó sai sai liền hỏi lại: "Sao anh biết tấm ảnh này chụp ở Thượng Hải?"

Thư Dập cười híp mắt, nói: "Anh không chỉ biết tấm ảnh này chụp ở Thượng Hải, anh còn biết người trong bức ảnh này là ai!"

Không biết vì sao Phồn Tinh lại có một dự cảm là mình đang mắc bẫy.

Sự thật thì dự cảm đó là đúng, vị tổng giám đốc bá đạo mặc bộ đồng phục thể thao rất giống đồng phục trường, khoác ba lô đứng dưới bóng cây với tư thế ấy. Cuối cùng Phồn Tinh cũng nhận ra anh chính là người trong ảnh.

Thư Dập vui vẻ hỏi dồn: "Lúc mười mấy tuổi em đã yêu thầm anh à? Tại sao anh lại không biết nhỉ? Hồi đó sao em lại quen anh? Sao em lại chụp tấm ảnh này? Có phải em đã nhìn thấy anh ở cổng trường không? Anh thực sự có phải là quầng sáng trong ký ức của em không? Em đã nói thế mà, sao cứ bơ anh thế..."

Phiền phức quá!

Phồn Tinh thẹn quá hóa giận, quay lại đánh anh. Mấy thứ khoa chân múa tay của cô đánh vào Thư Dập chẳng khác nào gãi ngứa, anh dùng một cánh tay ôm chầm lấy cô, áp vào lòng mình rồi hôn cô nồng nàn.

Phồn Tinh nói: "Thực ra bức ảnh đó không phải em chụp."

Thư Dập lười biếng xoa lưng cho cô, giống như mèo lớn đang ôm mèo bạc hà yêu thích, nói: "Không sao, dù gì bây giờ bức ảnh này cũng nằm trong tay em, đó là duyên phận."

Đúng vậy, duyên phận kỳ diệu.

Cửa sổ mở ra, gió mát thổi tung rèm cửa.

Bên dưới cửa sổ có một chồng sách cũ, Phồn Tinh chưa kịp thu dọn, trong đó có một cuốn từ điển dày, hơi cũ. Họ đều không biết, trong cuốn từ điển ấy còn có một chiếc lá ngân hạnh màu vàng, đó mới chính là bằng chứng của duyên phân kỳ diệu.

*****

Tình say mười năm không tỉnh

Cao Bằng sụp đổ, hắn chưa từng trải nghiệm cuộc sống thế này bao giờ, đó là trông trẻ! Trông hai đứa trẻ! Hai anh em song sinh!

Hai cậu bé tràn đầy sức lục, nhảy lên trèo xuống, rất có tình thần tìm tòi và nêu ra không biết bao nhiêu câu hỏi.

Chưa đầy năm phút, văn phòng của hắn biến thành một bãi chiến trường, vì hai đứa trẻ không cần thầy dạy đã học được cách điều khiển hệ thống MR*!

*MR: tên viết tắt của cụm từ Mixed Reality (tạm dịch là Thực tế hỗn hợp tăng cường), thiết lập trạng thái cảm nhận của con người về môi trường thực tế được tăng cường thêm thực thể ảo do máy tính tạo ra theo các cấp độ khác nhau. Sự hòa trôn hai môi trường thực và ảo (virtual objuect) để tạo nên một môi trường mới trong sự cẩm nhận của con người, tại đó các vật thể vật lý và vật thể ảo cùng tồn tại, tương tác với nhau trong thời gian thực (real-time).

Kỹ thuật công nghệ MR đỉnh cao quốc tế, là sản phẩm hắn tự hào nhất.

Dễ dang thao tác và có tính tương tác cao chính là yêu cầu mà hắn đưa ra cho nhóm nghiên cứu vất vả làm việc trong nhiều năm, đốt không biết bao nhiêu tiền của hắn, cuối cùng cũng làm ra sản phẩm khiến người ta hài lòng.

Quả nhiên là dễ dàng thao tác, ít nhất thì hai đứa trẻ chỉ trong vài phút đã biết cách sử dụng. Quả nhiên là có tính tương tác cao, vì chúng đã triển khai ngay trận đại chiến tinh cầu trong văn phòng của hắn. Thoắt cái hỏa lực đã ầm ầm, tia laser quét khăp nơi, lượng tử bay đi bay lại, tàu chiến xoay chuyển 270 độ. Trong phút chốc hắn suýt bị hiệu quả thị giác hư cấu mạnh mẽ đó đánh ngất và chạy ra khỏi phòng.

Hai đứa trẻ đội mũ giáp sắt vung chiếc que chỉ huy, cả văn phòng dưới tác dụng của hệ thống MR biến thành một tàu mẫu hạm trông như thật. Ban đầu, trò chơi này là nỗi ám ảnh của Cao Bằng, nhưng bây giờ rơi vào tay hai tiểu quỷ, nỗi ám ảnh này biến thành cơn ác mộng.

Hắn bò lên bàn, định lấy lại chiếc que chỉ huy từ tay tiểu quỷ. Lập tức tiểu quỷ kêu lên ầm ĩ: "Cảnh báo! Tàu mẫu hạm bị tấn công! Cảnh báo lần hai! Tàu mẫu hạm bị tấn công. Toàn đội tập hợp chiến đấu!"

Một tiểu quỷ khác đội mũ sắt xông lên."Thuyền trưởng Đại Xoài, tôi là người lái tàu chiến đấu anh hùng Tiểu Xoài đây, tôi đến cứu anh đây!"

Cao Bằng bị hai tên tiểu quỷ một đứa ôm lấy eo, một đứa ôm lấy chân, suýt hì khuỵu xuống.

Tốn bao nhiêu công sức hắn mới cướp được que chỉ huy, chưa kịp tắt hệ thống, tiểu ác quỷ đã thông qua mũ sắt chỉ huy tàu chiến làm động tác xoay một vòng lớn khiến Cao Bằng bị văng xuốn gầm bàn. Gậy chỉ huy tuột khỏi tay hắn, rơi xuống một, tiểu quỷ khác nhanh tay nhanh mắt bò xuống gầm bàn cướp lại.

Trời ơi là trời! Cao Bằng không khỏi cảm thaya bi ai, trước đây thì bị Thư Dập bắt nạt, bây giờ thì bị hai đứa con của anh ta bắt nạt, nếu hắn không cố gáng sinh con thì kiếp này không đến lượt con hắn cưỡi lên đầu lên cổ Thư Dập làm mưa làm gió rồi.

Cao Bằng ôm quyết tâm sắt đá xông lên đến cạnh tường, "tạch" một cái tắt luôn nguồn điện tổng trong phòng.

Hệ thống MR lập tức bật nguồn điện dự trữ. Đây là yêu cầu mà năm đó hắn tự nêu ra, tuyệt đối không để thiếu sót tính năng nào, làm tăng độ tin cậy cho khách hàng.

Cao Bằng nghĩ, đúngl à gậy ông đập lưng ông, nên đành đàm phán với tiểu quỷ: "Các cháu đưa que chỉ huy cho chú, chú sẽ dẫn các cháu ra ngoài chơi."

Tiểu quỷ vung que chỉ huy lên, chiến thuyền bay vút trong biển sao mênh mông, lướt qua dải ngân hà.

Một tiểu quỷ khác ra sức lắc đầu."Không đâu, không đâu, cái này vui hơn, bọn cháu thích chơi cái này hơn!"

Cao Bằng sắp bị hiệu ứng thị giác rung lắc vô cùng chân thật trong phòng làm cho choáng váng ngất sỉu, vì tiểu quỷ điều khiển hệ thống thành thạo hơn cả người lớn, phi thuyền cứ bay vùn vụt qua các tinh cầu, các chiền thuyền bay nhanh như thoi trong đám vẫn thạch* rơi xuống như mưa, thỉnh thoảng để tránh vẫn thạch, chúng còn điều khiển thiết bị xoay tròn với mức độ cực khó. Cao Bằng gần như phát điên, rõ ràng chỉ là hai đứa tre mà lại chơi thành thạo hơn cả một người chuyên nghiệp như hắn.

*Vẫn thạch: là một phần của thiên thạch đến từ vùng khôn gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị chay mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất.

Hắn nói: "Có trò vui hơn mà, chú đảm bảo với hai cháu luôn, đảm bảo đấy! VR có vui không? Cái ấy còn có tính tương tác tốt hơn mà."

Tiểu quỷ suy nghĩ một giây rồi nói: "Bố cháu nói VR* không hay bằng MR!"

*Còn gọi là thực tế ảo, tên tiếng Anh là Virtual Reality, là công nghệ giúp con người có thể "cảm nhận" không gian mô phỏng một cách chân thực hơn nhờ vào một loại kính 3D. Môi trường 3D này được tạo ra và điều khiển bởi một hệ thống máy tính cấu hình cao.

Nhắc đến Thư Dập, Cao Bằng sắp khóc đến nơi. Hắn quyết định phải hại hai tiểu quỷ này, ai bảo hai đứa ức hiếp hắn.

Hắn tùy tiện nói: "Cả ngày cháu nhắc đến bố, cháu thấy không, bố mẹ cháu kỷ niệm mười năm kết hôn mà không dẫn

"Đúng vậy, hôn lễ có gì hay đâu." Một tiểu quỷ khác tiếp lời."Họ kết hôn chúng cháu còn chẳng đi, kỷ niêm mười năm thì sao phải đi ạ!"

Cao Bằng phát điên."Lúc họ kết hôn thì các cháu ở đâu?"

Tiểu quỷ không để ý, nói: "Hỏa Tinh ạ! Khi bố mẹ cháu kết hôn, bọn cháu vẫn còn ở Hỏa Tinh, mẹ vẫn chưa có bầu mà."

Một tiểu quỷ khác bổ sung: "Ngay cả nòng nọc cũng chưa phải."

Cao Bằng một lần nữa thất bại trước hiểu biết sinh lý quá tốt của tiểu quỷ. Hắn quyết định giảng đạo lý cho hai đứa nhóc: "Các cháu thấy đấy, lúc họ tổ chức hôn lễ, các cháu thậm chí còn chưa phải là nòng nọc, thế nên không thể tham duej hôn lễ của họ, nhưng bây giờ họ kỷ niêm mười năm kết hôn, các chau đã lớn bằng ngần này rồi, nên tham dự để chúc mừng họ mới phải."

Tiểu quỷ nhìn hắn với vẻ thông cảm."Chú Cao, chú không nên vì không theo đuổi được dì Cố mà ghen tị thế giới hai người của bố mẹ cháu."

Một ác quỷ khác đưa bàn tay mềm mại lên xoa đầu Cao Bằng."Chú Cao thật đáng thương, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn độc thân!"

Cao Bằng cảm nhận được lời châm chọc sâu sắc của cả vũ trụ. Hắn lẩm bẩm: "TẠi sao mình lại đồng ý với Thư Dập là trông bọn nhóc nhỉ?"

Tiểu quỷ lại một lần nữa xoa đầu hắn."Vì chú cá cược thua mà."

Cao Bằng nhìn trời thở dài thườn thượt."Thư Dập, tôi nhất định sẽ báo thù!"

Cách ba nghìn kilomet, ở Tam Á, hoàng hôn buông xuống, gió từ hàng dừa thổi xào xạc.

Thư Dập đang bận rộn chuẩn bị bữa tối bên kệ bếp thì bỗng nhiên hắt xì hơi một cái.

Phồn Tinh hỏi: "Sao thế anh, điều hòa bật quá lạnh à?"

Thư Dập nói: "Không sao." Rồi anh đùa."Có khi lão Tống đang nhớ anh, nhắc tên anh."

Phồn Tinh nói: "Em thấy lão Tống không nhớ anh đâu, có khi là Cao Bằng đấy, hai đứa nhóc nghịch thế, sao anh lại để cho anh ấy trông chứ!"

Thư Dập ôm eo Phồn Tinh."Ai bảo năm ấy hắn ngấp nghé em! Hồi đầu chẳng phải hắn còn thề thốt là sẽ chăm sóc em ư? Cả đời này hắn không được chăm sóc em, vậy anh tạo cơ hội cho hắn chăm sóc hai đứa con của em."

Phồn Tinh vừa bực vừa buồn cười."Cao Bằng sao có thể ngấp nghé em được, rõ ràng năm đó người anh ấy ngấp nghé là anh, còn nói anh là người của anh ấy, không ai được động vào!"

"Không thể nào!" Thư Dập hiếm khi nào thẹn quá hóa giận như thế."Hắn nói câu đó lúc nào?"

"Tháng Hai năm 2017, trên chiếc Gulfstream của anh ấy, lúc đó không chỉ có mình em, còn có Phùng tổng, giám đốc Lý, anh không tin thì có thể hỏi họ."

Thời gian, địa điểm, nhân chứng đều đầy đủ.

Thư Dập nhất thời nghẹn họng."Cái này... Sao Cao Bằng có thể nói những lời vớ vẩn như vậy chư?"

"Cái này thì em không biết, có lẽ người ta yêu anh thực lòng. Nghĩ cũng thấy đúng nhé, vừa nghe tin anh gặp chuyện, anh ấy liền lập tức bay đến Mỹ cứu anh. Đây không phải là tình yêu thực sự thì thế nào mới là tình yêu thật sự?"

"Em cũng bay đến Mỹ đó thôi!" Thư Dập bế Phồn Tinh ngồi lên kệ bếp, nghiêm túc hỏi: "Em có thật lòng yêu anh không?"

Phồn Tinh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Mười năm trước là thật, mười năm tiếp theo còn phải xem biểu hiện thế nào."

Thư Dập không hài lòng với câu trả lời này, trán anh chạm vào trán cô, mắt sáng lấp lánh nhìn cô."Biểu hiện thế nào? Biểu hiện tối nay nhé?"

Dù sao cũng đã là vợ chồng mười năm, Phồn Tinh không còn đỏ mặt nữa, chỉ khẽ đẩy vai anh, nói: "Để em xuống, em còn phải nặn nhân bánh."

Thư Dập hôn vào trán cô rồi bế cô xuống.

Hai người, một người nhào bột, một người nặn nhân bánh. Không tổ chức hoành tráng, kỷ niệm mười năm kết hôn, Thư Dập và Phồn Tinh cùng đến Tam Á, sống tại biệt thự khách sạn vịnh Thanh Thúy mà họ từng ở, trải qua những ngày ấm áp và lãng mạn.

Phồn Tinh nói: "Nhớ hồi đó anh đã cầu hon với người khác ở đây."

Thư Dập vội vàng bày tỏ: "Cảm tạ cô ấy đã không lấy anh."

"Em không có ý đó, em chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh đối với em từ lúc nào... ừm... tim đập loạn nhịp ấy?"

Thư Dập nói: "Không phải là tim đập loạn nhịp, mà là rung động."

Phồn Tinh đưa tay chỉ vào ngực anh."Vậy... anh rung động từ lúc nào?"

Thư Dập bắt lấy ngón tay cô, đưa lên miệng hôn, chỉ cười mà không đáp.

Phồn Tinh muốn truy hỏi tiếp nhưng anh đã mở nắp nồi."Nước sôi rồi, cho sủi cảo vào đi."

Phồn Tinh quyết định tối nay sẽ hi sinh chút nhan sắc để hỏi vấn đề này cho ra lẽ. Nhiều năm qua, anh luôn giấu giếm cô. Cô cứ cảm thấy hình như năm đó mình bị mắc bẫy.

Chưa đợi cô vẽ ra kế hoạch, Thư Dập đã cầm tay, bảo cô ngồi xuống ghế."Đợi một lát, anh lấy sủi cảo cho em ăn."

Phồn Tinh ngồi đó, nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên cảm khái. Bao nhiêu năm trôi qua, căn biệt thự này vẫn giữ được giữ gìn rất tốt, trang trí vẫn y hệt như trong trí nhớ của cô, cảm giác mười năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt. Cô bất giác nhớ đến đêm giao thừa năm đó, cô và Chí Viễn vừa chia tay, trong lòng vô cùng buồn bã mà mặt vẫn phải cười tươi cùng Thư Dập nặn bánh sủi ở đây. Lúc đó, cô không thể biết, đó lại là sự bắt đầu của một duyên phận khác.

Cô còn nhớ Thư Dập nói đồng xu được gói gọn trong chiếc bánh sủi cảo là "Đại cúc (cát) đại lợi", cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nhưng lại không thể giải thích với CEO tại sao lại buôn cười, càng nhìn ánh mắt khó hiểu của anh, cô càng cảm thấy buồn cười, phải cố nín lại, nói dối: "Trên mũi anh dính bột mì."

Thư Dập ngoảnh đầu lại muốn soi gương."Ở đâu?"

Trong cái khó ló cái khôn, nhân lúc anh quay đầu, cô vội vàng dùng ngón tay dính ít bột, bước đến trước mặt anh, kiễng chân giả vờ lau cho cho anh. Cô dùng ngón tay dính bột đó quệt nhẹ vào mũi anh, còn cố ý cho anh xem bột trên tay mình.

Trên gương mặt cô bất giác nở nụ cười, lúc đó cô đúng là đồ khôn ranh. Lúc ấy, vì thân phận hai người khác nhau nên bản thân cô cũng phải cẩn thận.

Mười năm trôi qua thật nhanh.

Thư Dập mang bánh sủi cảo đến, mỉm cười nhìn cô rồi bỗng nhiên nói: "A, đừng động đậy, có bột mì trên mặt em."

Phồn Tinh ngẩn người, có chút nghi ngờ nhìn anh. Anh giơ ngón tay ra, cười như có như không, rồi gí ngón tay lên mũi cô.

Cô đột nhiên phát hiện mình đang ngồi ở vị trí mà năm đó Thư Dập từng ngồi, bức tường trang trí bằng kính đối diện có thể soi rõ mặt cô, làm gì có bột mì.

Chuyện xấu mười năm trước bị bắt tại trận khiến Phồn Tinh lóng ngóng chân tay. Giống như con cáo nhỏ bị người ta tóm đuôi, cô thẹn thùng nói: "Bức tường kính đó..."

"Mười năm trước vẫn ở đó." Thư Dập ngồi bên cạnh ôm eo cô, hai người mặt kề mặt, hình ảnh hai người được phản chiếu trong bức tường kính.

Phồn Tinh biết minh đã bị vạch tràn, năm đó anh nhìn thấy rõ ràng, biết rõ cô đã giở trò vặt vãnh lừa anh.

Cô thì thào: "Anh cũng không có phản ứng gì, đúng là cáo già xảo quyệt mà!"

Thư Dập ung dung nói: "Em dám nói anh là cáo già? Lát nữa anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh chưa già, chẳng già chút nào."

Phồn Tinh cảm thấy mình giống chiếc bánh sủi cảo trong bát, lát nữa có khi bị ăn không còn gì, liền ỉu xìu nói: "Anh đúng là giảo hoạt!"

Thư Dập tiện tay mở chai rượu vang, rót cho cô một ly, nói: "Sao em không hỏi vì sao năm đó anh không vạch trần em?"

"Đó chính là đáp án của câu hỏi vừa nãy của em đó."

Phồn Tinh ngẩn người.

Thư Dập áp bàn tay cô vào ngực mình."Thời khắc đó, nó bỗng đập loạn nhịp. Anh nói với bản thân, không được vạch trần em, nếu không em sẽ không thấy tự nhiên nữa. Em luôn rụt rè, cẩn thận, anh không thể manh động làm em sợ chạy mất. Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, làm em sợ chạy mất thì anh không biết sẽ phải theo đuổi bao lâu mới được đây."

Phồn Tinh nhìn Thư Dập, ánh mắt anh rất sáng, trong mắt toàn là hình ảnh của cô.

Một lúc lâu sau, Phồn Tinh mới nói: "Đa mưu túc trí!"

Cuối cùng Thư Dập cũng bực mình nói: "Tử hình tại chỗ!"

Tôi là đường phân cách không thích hợp với trẻ nhỏ

Nơi đây thật vui, vui quên đường về.

Thư Dập cảm thấy Tam Á thật là tuyệt, rất tuyệt, thế giới hai người vô cùng tuyệt.

Bao nhiêu năm rồi, mỗi sáng sớm anh đều bị Đại Xoài, Tiểu Xoài chạy ào vào phòng, lật chăn lên rồi ồn ào bắt dậy.

Bọn tre con thừa năng lượng, anh phải cố gắng làm một người bố tốt, không bao giờ được ngủ nướng, chuyện ngủ đến lúc nào thích tỉnh thì tỉnh chỉ còn là dĩ vãng ngày xưa

Tam Á quá tuyệt vời!

Phồn Tinh bị anh bắt "cái thóp" của nhiều năm trước nên hằng ngày đều ngoan ngoãn như chú thỏ con, mặc dù thỏ có lúc cuống quá cũng quay lại cắn người. Thư Dập sờ vào dấu răng trên cổ mình, tự an ủi rằng, may mà đang ở Tam Á nên không ai nhìn thấy, anh cũng không sợ cô cắn.

Thê nên khi lão Tống gọi điện đến, yêu cầu anh trở về công ty tham gia cuộc họp báo, anh kiên quyết từ chối.

Lão Tống nói: "Cậu đừng có quá đáng, cậu đã đi nghỉ một tuần rồi đấy! Tôi đã phải thay cậu chuẩn bị cuộc họp báo, bận rộn đến nỗi vợ con cũng không để ý được, cậu hưởng thụ rồi thì mau quay về đi, một vừa hai phải thôi."

Thư Dập nói: "Năm nào tôi cũng tổ chức họp báo rồi, năm nay anh tự làm đi."

"Tôi không làm, một người đứng hai tiếng đồng hồ nói về sản phẩm, miệng khô lưỡi khát."

"Năm nay đeo sản phẩm trí tuệ nhân tạo, anh cũng biết lúc giới thiệu rất thú vị mà."

"Dù sao tôi cũng không làm đâu! Cậu mà dám mặc kệ, tôi sẽ gọi điện cho Phồn Tinh."

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cả công ty chẳng ai làm gì được Thư Dập, chiêu duy nhất của lão Tống là tìm Phồn Tinh.

Thư Dập thờ ơ nói: "Tùy anh." Dù sao mấy ngày nay Phồn Tinh cũng bị anh thu phục rồi, anh không sợ.

Lão Tống lòng đau nhu cắt gọi điện cho Phồn Tinh, nói anh ta bận đến nỗi ngày nào cũng nửa đêm mới được về nhà, lúc về thì con đã ngủ rồi, sáng sớm con chưa dậy đã phải đi làm, ngay cả mặt con cũng không nhìn thấy, thực sự không chịu nổi nữa, nếu cứ như vậy thì anh ta sẽ từ chức.

Dù sao Phồn Tinh cũng có Đại Xoài, Tiểu Xoài nên rất đồng cảm với anh ta, lập tức đồng ý thuyết phục Thư Dập.

Không ngờ, ngay cả mỹ nhân kế cô cũng đã sử dụng mà Thư Dập vẫn không đồng ý. Khó khắn lắm mới được sống trong thế giới hai người nhàn hạ thế này, bảo anh quay về chủ trì cuộc họp báo ư? Anh – không – muốn!

Anh lặng lẽ mua một đống xoài về cho Phồn Tinh ăn.

Phồn Tinh thích ăn xoài, bây giờ lại đang là mùa xoài ở Tam Á, xoài tươi rất ngon ngọt, cô ăn một lúc hết cả quả to.

Cô vừa ăn vừa nói: "Anh đừng nghĩ lấy cái này để hối lộ em, lão Tống bận rộn như thế, anh về sớm một chút để giúp anh ấy không được sao?"

Thư Dập nằm trên xô pha cạnh cô, nói: "Anh bị ốm, không được khỏe, thế nên không thể đến buổi họp báo được."

Phồn Tinh cảm thấy nực cười."Sao anh còn trẻ con hơn cả Đại Xoài, Tiểu Xoài thế? Anh ốm lúc nào? Ốm ra sao?"

Thư Dập đứng dậy, đỡ lấy gáy cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, mãi lâu sau mới buông ra.

Phồn Tinh trợn mắt há mồm nhìn anh.

Anh bất lực chỉ vào bên má đang sưng của mình, trả lời: "Bây giờ."

Tạm biệt nàng tiên cá

Cách đây rất laua, khi Cao Bằng còn nhỏ, hắn có một cuốn truyện tranh tên là Nàng tiên cá.

Câu chuyện đó chẳng vui chút nào, Nàng tiên cá cứu hoàng tử, nhưng hoàng tử lại không biết, còn hiểu lầm là mình được công chúa cứu. Kết quả là Nàng tiên cá đã hóa thành bọt biển, biến mất khi tia nắng đầu tiên xuất hiện vào buổi sớm mai.

Điều này khiến cho cậu bé Cao Bằng buồn mãi.

Điều cậu bé buồn là tại sao hoàng tử lại ngốc nghếch đến vậy, ngay cả ai cứu mình cũng không rõ.

Hoàng tử ngốc như vậy, phụ vương chàng không sợ khi truyền ngôi vị cho chàng thì đất nước sẽ bị diệt vong ư?

Tôi là đường phân cách bị truyện cổ tích tát vào mặt bốp bốp

Cao Bằng đi cùng cô bạn gái thứ hai mươi chín đến đảo Bali.

Hắn rất giỏi Toán, thế nên dù có rất nhiều bạn gái, qua lại với mỗi trong thời gian bao lâu, hắn đều nhớ rất rõ.

Vốn dĩ dó là một chuyến du lịch lãng mạn.

Cô bạn gái thứ hai mươi chín của hắn là tiến sĩ dược lý học, giáo viên hướng dẫn của cô từng nhận giải Nobel, học ở phòng thí nghiệm y sinh hàng đầu thế giới.

Cao Bằng nghĩ thế cũng tốt, trước đây hắn từng hẹn hò với sáu tiến sĩ, mỗi người đều có sự thú vị riêng, nhờ họ mà hắn hiểu được nhiều kiến thức chuyên ngành từ vật lý địa cầu, văn học so sánh, cổ sinh vật học, toán học ứng dụng...

Không ngờ ở đảo Bali, vì a-amanitin* ức chế RNA Polymerase**, đặc biết vấn đề polymerase II chuyển sang màu xanh khiến hai người cãi nhau một trận.

*Là một chất độc mạnh có trong các loại nấm độc.

**RNA polymerase (viết tắt là rNAP) là enzyme tạo ra RNA từ ribonucleoside và phosphate. Không như DNA polymerase, chúng cần mồi polynucleotide. Có ba loại RNA polymerase trong tế bào nhân chuẩn là polymerase I tạo ra các RNA lớn như mRNA, polymerase II phiên mã các gene cấu trúc và polymerase III tạo ra các RNA nhỏ tRNA và rRNAs.

Nửa đêm, tiến sĩ dược lý họ giận dữ nói: "Tôi ghét nhất loại đàn ông không hiểu mà cứ cho là mình hiểu!"

Cao Bằng nói: "Em không nên cho rằng vì anh không có chuyên môn mà nghi ngờ quan điểm của anh."

Cuối cùng, nữ tiến sĩ nói: "Chia tay!"

Cao Bằng cũng giận, nói: "Chia thì chia!"

Cao Bằng mặc dù tức giận nhưng vẫn rất phong độ, nửa đêm gọi cho quầy lễ tân để đặt một phòng khác cho mình. Phòng tổng thống.

Hắn chuyển phòng rồi lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, hắn có chút hối hận, nghĩ rằng nửa đêm nửa hôm cãi nhau với nữ tiến sĩ cho dù là vì nguyên nhân gì thì cũng chẳng ra dáng đàn ông chút nào. Hắn liền đặt hoa tươi, rượu vang, quyết định đến xin lỗi nữ tiến sĩ dược lý học. Kết quả, nữ tiến sĩ đã trả phòng về rồi.

Hắn vô cùng hụt hẫng. Rõ ràng là hai người đi du lịch, vậy mà lại biến thành hắn thất tình, chủ yếu là nữ tiến sĩ nói chia tay trước, không chút lưu luyến nào. Hắn thầm nghĩ, mình đẹp trai thế này mà cô ấy lại nhẫn tâm như thế, chẳng ra làm sao cả!

Sáu nữ tiến sĩ trước thì sau khi chia tay vẫn là bạn của hắn, thỉnh thoảng còn hẹn nhau ăn bữa cơm, thậm chí cùng nhau nghiên cứu, thảo luận một vấn đề học thuật thú vị nào đó...

Hắn kiêu hãnh nghĩ, mặc dù thời gian hẹn hò cũng không lâu nhưng vẫn để lại ân tượng sâu sắc, có lẽ cô ấy sẽ không quên đâu, có khi nhớ lại còn thấy hắn thật sự có sức hút ấy chứ.

Ai ngờ cô bạn gái tiến sĩ thứ bảy này, à không, bạn gái cũ này lại hành động hoàn toàn khác.

Cao Bằng buồn bã quyết định một mình ở lại đảo Bali vài ngày. Lúc này hắn lại thấy rất mừng vì cô bạn gái cũ kiên quyết muốn đến Bali. Ban đầu hắn định đưa bạn gái đến Maldives, Maldives có rất nhiều đảo, mỗi lần thay bạn gái, hắn đều đổi một đảo khác nhau, như vậy sẽ không bị loạn. Nhưng cô tiến sĩ này lại không thích Maldives, má muốn đến đảo Bali. Đến đảo Bali cũng được, hắn tôn trong ý kiến của bạn gái.

Đến lúc này hắn mới cảm thấy sự tuyệt vời của đảo Bali, nếu là ở Maldives, khắp nơi đều thấy các cặp tình nhân, một mình hắn cô đơn sẽ lạc lõng vô cùng, còn đảo Bali vô cùng náo nhiệt, đông người, buổi tối ở quán bar còn có thể làm quen với bạn mới.

Cao Bằng bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ dân dã mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Ban ngày hắn ra biển hơi, bơi lội, lướt sóng, buổi tối uống rượu, nói chuyện phiếm với các du khách đến từ khăp nơi trên thế giới. Hắn thực sự tận hưởng cuộc sống dân dã của người bản địa.

So với việc lái máy bay riêng hạ cánh xuống Male, đổi sang đi thủy phi cơ đến hòn đảo ở độ cao mà ngoài phục vụ ra không nhìn thấy bất cứ bóng dáng du khách nào khác, thì cuộc sống ở đảo Bali đúng là dân dã.

Quan trọng nhất là hắn có học thức uyên bác (mắc chứng khoe khoang), nhận thức hơn người (tiêu tiền như nước), hắn sẽ có nhiều cơ hội khiến những người xa lạ phải trố mắt đứng nhìn. Vì hắn đã đi đến quá nhiều nơi mà bình người bình thường chưa từng đến, ví dụ như Costa Rica, quần đảo Galapagos, bán đảo Kamchatka...

Nhứng người đến đảo Bali du lịch đương nhiên đều là ham vui, nhưng độ ham vui này hoàn t oàn không cùng đằng cấp với hắn.

Hắn đã từng nhìn thấy gấu Bắc Cực dẫn theo hai con nhỏ đi trên băng, hắn đã từng chạm vào chim cánh cụt ở Nam Cực, hắn từng xem cảnh phóng vệ tinh ở xích đạo... Quan trọng là những trải nghiệm này hoàn toàn có thật, bản thân hắn tự trải nghiệm nên kể chuyện rất sinh động, người khác không thể không tin.

Mỗi tối, hắn là người được chào đón nhất ở quán bar, có mấy du khách ham du lịch ngày nào cũng đợi hắn, nôn nóng hỏi hắn về những trải nghiệm ở khăp các ngóc ngách của thế giới.

Cao Bằng nghĩ cuộc sống ở đảo Bali cũng không tồi, ở đây hắn thực sự là một người xa lạ, không ai biết bố hắn là ai, không ai biết nhà hắn giàu có thế nào... Hắn giống như một du khách bình thường, nhận được sự chú ý hoàn toàn nhờ vào bản thân hắn. Hắn rất hài lòng với cảm giác này, vô cùng tự tin, cho dù hắn không còn đồng nào thì có thể làm huấn luyện viên lặn biển, và có thể tự hào rằng hắn đứng đầu trong nghề này.

Hôm đó Cao Bằng ngủ đến chán mắt mới dậy, ăn bữa trưa mà nhân viên phục vụ của khách sạn mang đến tận phòng, rồi nhàn tán ra khỏi khách sạn. Lái xe taxi khá quen với khách, nhiệt tình mời hắn ra biển chơi, nhưng hắn đột nhiên nổi hứng nói muốn đến chợ.

Đó là tự nhiên thôi, hắn ngày ngày ngụp lặn ở biển thấy đủ lắm rồi nên muốn đi nhìn ngắm người để viết nên một trang đẹp đẽ trong chuyến du lịch dân dã của mình.

Trong chợ đông đúc, ồn ào nhưng cảm giác không tồi. Hắn nhìn thấy một tiềm nhỏ bên đường, bên trong cửa kính trưng bày một số sản phẩm thủ công mỹ nghệ bằng vỏ sò, trông khá đẹp, thế nên hắn đẩy cửa bước vào. Cửa hiệu không lớn, cũng không có mấy khách, chỉ có một bà lão với gương mặt nhăn nheo ngồi trước quầy trông hàng, bà lão vừa đen vừa gầy, da dẻ nhăn nheo, lưng còng còng, giống hệt mụ phù thủy trong Nghìn lẻ một đêm. Ngoài ra trong cửa hang còn có một cô gái giống như du khách vừa ngắm nghía đồ vừa nói chuyện điện thoại, giọng phổ thông chuẩn: "Thế đã là gì, chẳng phải một vị lãnh đạo của công ty cậu muốn theo đuổi cậu sao, cậu cứ bày ra bộ dạng mũ nhân băng giá ấy, chẳng sợ không làm đông chết hắn!"

Mặc dù nghe người ta nói chuyện riêng không lịch sự chút nào, nhưng vì cô ta đang nói tiếng Trung, mà trong môi trường toàn nói tiếng Anh này thì từng chữ, từng chữ tiếng mẹ đẻ cứ thế lọt vào tai hắn. Để tránh phiền phức, hắn đi đến góc phòng, thầm nghĩ, không hiểu con gái bây giờ ra sao nữa, hơi tí là được lãnh đạo công ty theo đuổi. Lãnh đạo công ty đói khát thế sao? Không có tầm nhìn thế sao? Muốn từ chồi thì nói từ chối, còn làm mỹ nhân băng giá, tường mình là Anne Jaccqueline Hathaway* chắc?

*Anne Jaccqueline Hathaway: là một nữ diễn viên điện ảnh người Mỹ, nổi tiếng bởi vẻ đẹp kết hợp giữa nét duyên dáng quến rũ và sự ngây thơ với cái tên giống hệt tên của phu nhân đại văn hào người Anh William Shakespeare.

Mặc dù hắn đứng cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy bập bõm câu được câu chăng.

"Tớ thấy... cũng rât tốt mà... Hày là cậu thử cùng anh ta phát triển quan hệ xem sao?"

Được lắm, lại còn một chân giẫm lên mấy thuyền, bắt cá mấy tay cơ đấy!

Cao Bằng đi dạo quanh, thấy có mấy đồ cũng khà thú vị mà hắn chưa từng thấy ở nơi khác. Lúc hắn đang chọn đồ thì phía bên đó vẫn chưa dứt cuộc điện thoại.

"Loại đẹp trai thực sự là cậu vừa nhìn đã muốn ngủ với anh ra rồi, chứ đâu do duej như thế!"

Chân lý này thật là hay ho!

Câu này cũng có đạo lý đấy chứ, Cao Bằng đắc ý nghĩ, ít nhất giống như hắn đây, con gái vùa nhìn đã muốn nhào vào rồi, không vì tiền thì cũng vì người, đây mới là soái ca thực sự!

Cao Bằng vui vẻ quyết định quay lại nhìn xem cô gái nói ra những lời chí lý như thế trông như thế nào thì kết quả lại khiến hắn thât vọng. Cô gái đó đeo một cặp kính râm rất to, che hết nửa khuôn mặt nên chỉ nhìn thấy son YSL52 trên môi. Loại son đỏ này được gọi là màu ngôi sao, vì sau khi nữ diễn viên Jun Ji Hyun trong phim Vì sao đưa anh tới dùng loại son này thì hình như nữ giới khắp châu Á đều phải mua bằng được. Hắn cũng đã mua cả đống để tặng các cô bạn gái, thế nên không ra sao được? Có điều màu son rouge rose này rất kén người, vì cần phải có làn da trắng mịn nhự bà chị Jun Ji Hyun. Phụ nữ châu Á hiếm người có làn da trắng sứ như Jun Ji Hyun nên rất ít người tô màu son này đẹp.

Cô gái đang nói chuyện điện thoại trông cũng được, làn da trắng và sáng bóng, môi được tô đỏ giống hệt bông hồng dưới ánh mặt trời. Sống mũi cô ta cũng cao, lại phối với cặp kính râm rất to nên cảm giác mủi thẳng tắp. Nếu cả gương mặt mà đẹp nữa thì đúng là mỹ nhân.

Nhưng đáng tiêc hắn không có cơ hội ngắm cả gương mặt của mỹ nhân, vì mỹ nhân đã lấy ví thanh toán, mặc cả lên xuống mãi bằng vốn tiếng Anh "lưu loát" chỉ để tiết kiệm vài rupee, khiến bà lão bán hàng cũng cạn lời. Cuối cùng cô ta còn bảo bà tặng một chiếc vòng tay bằng vỏ sò.

Xong xuôi, cô ta xách đồ, hài lòng và nhanh chóng rời đi.

Cao Bằng nhún vai, đúng là chẳng biết yêu thương, kính trọng nguồi già gì cả, bà lão kinh doanh kiếm vài đồng đâu dễ dàng gì? Sau đó lúc thanh toán, hắn nói mấy thứ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền? Bà lão run rẩy tính hồi lâu, nói là mười lăm đô la.

Hắn lấy ra hai mươi đô, khảng khái nói là không cần trả lại.

Bà lão hớn hở mặt mày, chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm không biết làn ói câu gì, có lẽ là lời chúc phúc, mãi lâu sau bà mới gói hàng cho hắn.

Cao Bằng cầm đồ đang định bước ra ngoài thì đột nhiên bà lão gọi hẵn lại, tìm một lức lâu mới lấy ra chiếc vòng tay xâu vỏ sò bằng dây thừng màu đỏ, bảo hắn buộc lên cổ tay trái.

Cao Bằng muốn từ chối. Thật nực cười, trên cổ tay trái của hắn hầu như chỉ đeo đồng hồ của các hãng nổi tiếng như chiếc đồng hồ gõ chuông* của PT, hay chiếc đồng hồ A. Lange & Sohne** có ba vòng đồng hồ trên cùng một mặt, hoặc đồng hồ San Marco được bán đâu giá cự kỳ đặc biệt, bây giờ phải deo vòng tay xâu vỏ sò đáng giá vài đồng là thế nào đây? Không sợ làm hỏng giá trị của chiếc đồng hồ lặn biển của hắn sao.

* Hiện nay, loại đồng hồ gõ chuông mỗi phút (minute repeater) đứng đầu về tính phức tạ trong kỹ nghệ chế tác đồng hồ. Bởi lẽ không chỉ báo giờ mà chúng còn muốn tôn vinh thời gian của bạn bằng những tiếng chuông ngân nga được ra từ bên trong một lớp vỏ đá điệu đà.

** A. Lange & Sohne là một trong các hãng sản xuất đồng hồ đeo tay cao cấp và uy tín nhất trên thế giới, có trụ sở tại Glashutte, Đức.

Thế nhưng bà lão lại trịnh trọng giữ tay hắn, lẩm bẩm nói với hắn một tràng. Bà lão phát âm tiếng Anh chẳng chuẩn chút nào, hắn nghe mãi mới mơ hồ hiểu ra hình như bà muốn nói vỏ sò này được nàng tiên cá hôn rồi, thế nên sẽ mang đến cho hắn nhân duyên và may mắn.

Được thồi, may mắn cũng được đấy, cứ coi như là vật may mắn đi! Cao Bằng quyết định tôn trọng và yêu thương người già, tạm thời đeo vậy.

Hắn đi ra khỏi tiệm nhỏ đó khoảng mười mấy mét thì tắc đường. Đây là chuyện thường gặp ở đảo Bali, vì đường sá trên đảo rất nhỏ hẹp, xe cơ động lại nhiều, còn có cả xe máy chạy khắp nơi, tắc cả một đoạn dài giống như cá mòi bơi thành đàn vậy.

Ánh nắng chói chang, Cao Bằng muốn sang đường đối diện để đi, vừa bước được hai bước thì phía sau bỗng vọng đến còi xe cảnh sát hú vang. Hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe mô tô đang lao nhanh về phía mình, một cô gái bên cạnh hét lên thất thanh: "Cẩn thận!" Rồi cô ta lao đến kéo hắn thật mạnh để tránh chiếc xe mô tô đó. Chiếc xe lao vút đến và vẫn quệt phải nửa người hắn, khiến hắn bay ra, tay lái của chiếc xe sượt qua tay trái của hắn, còn chiếc vòng vỏ sò đeo trên cổ tay cũng bị đứt phăng, vỏ sò rơi vãi khắp nơi, vòng tay cô gái đeo bên tay phải cũng bị đứt, trong đó có một vỏ sò hắn ra suýt thì bay vào mắt hắn.

Mẹ kiếp! Vòng tay may mắn quái quỷ gì thế này! Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn lăn ra bất tỉnh.

Cao Bằng cực kỳ may mắn, khi tỉnh dậy mới biết mình bay vào đúng sạp trái cây, làm cho xoài, thanh long... nát bét, khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng may mà đập vào đống xoài, mặc dù mặt dính toàn nước xoài nhưng không bị trầy xước gì cả.

Chỉ có điều đầu bị đập xuống nên chấn động não, hắn phải nằm viện ba ngày, ngày nào cũng thấy khó chịu, buồn nôn, hơn nữa hắn chỉ nói tiếng Anh, cứ nói tiếng Trung là thấy buồn nôn.

Bác sỹ nói thỉnh thoảng cũng có trường hợp như thế này, đầu bị thương nên chức năng ngôn ngữ của đại não cũng bị ảnh hưởng. Cũng có người nước ngoài từng xuất hiện hiện tượng này, ví dụ chỉ có thể nói tiếng Đức mà không thể nói tiếng Pháp.

Cao Bằng thầm nghĩ đúng là hắn phúc to mệnh lớn, cũng may mà có cô gái đi đường kéo hắn lại, nếu không với tốc độ của chiếc xe mô tô dó thì hắn không mất mạng mới lạ. Chẳng biết cô gái ấy có bị thương không, hắn muốn tìm vị ân nhân cứu mạng này, nhưng nghe nói sau khi cô gái ấy và nười người đi đường đưa hắn lên xe cấp cứu thì cũng rời đi.

Biển người mênh mông, du khách đến rồi lại đi, hằng ngày có biết bao người đến đảo này, cũng có biết bao người rời đi. Ngay cả gương mặt của cô ấy thế nào hắn cũng không kịp nhìn thấy, chỉ nhớ cô ấy giơ cánh tay níu hắn lại, gấp gáp và đầy sức mạnh.

Đêm khuya yên ắng, hắn vừa nằm trên giường chị đựng cơn buồn nôn do ảnh hưởng của chấn động não, vừa cố gắng nghĩ đến tiếng hét của cô gái. Nhưng khi con người ta đang ở trong trạng thái căng thẳng và nguy hiểm thì giọng cũng không giống như bình thường, tiếng hét ấy rất đanh sắc, chói tai.

Hơn nữa, hắn không nhớ rõ chuyện xảy ra trước và sau tai nạn xe, bác sĩ nói đó là do hắn bị thương. Hắn đã cố hết sức nhớ xem tiếng hét "Cẩn thận!" của cô gái đó là bằng ngôn ngữ nào, nhưng không thể nhớ ra được. Tiếng Anh? Tiếng Pháp? Tiếng Nhật? Tiếng Hàn? Hay là tiếng Trung?

Hắn thực sự không thể xác đinh được. Không có bất cứ tin tức nào hết. Ân nhân cứu mạng hắn giống như giọt nước, biến mất giữa biển cả bao la và sâu thăm thẳm của đảo Bali.

Bạn có thể tìm ra một giọt nước giữa biển cả không?

Không thể.

Thế là Cao Bằng cũng bỏ cuộc.

Tôi là đường phân cách rất nhiều năm sau

Rất lâu, rất lâu sau, Cao Bằng bỗng nhìn thấy thấy một vết sẹo trên cổ tay người mà hắn ghét nhất, vết sẹo đó giống như bị bỏng nắng nên nhạt và mờ, không dễ nhận ra.

Vì là người hắn cực kỳ ghét nên hắn không nhịn được độc mồm đọc miệng: "Sao thế, hồi còn trẻ không hiểu chuyện, cô cứa cổ tay tự tử à?"

Cổ Hân Nhiên với sức chiến đấu kiên trì, bền bỉ, thờ ơ giơ tay lên nhìn vết thương rồi nói: "Tôi đây mà lại tự sát á? Anh cũng nên đi nghe nghe ngóng tình hình đi, toàn thế giới này không cứu nổi thì tôi cũng không bao giờ tự sát nhé. Đây là vết sẹo vì nghĩa quên thân, vì nghĩa quên thân đấy, anh có biết không hả?"

"Cô á? Người có lòng dạ bà mẹ kế.. của nàng Bạch Tuyết mà cũng biết vì nghĩa quên thân sao?"

Cuối cùng Cố Hân Nhiên cũng bị chọc giận."Tôi nói thật, năm đó tôi đi du lịch đảo Bali, trên đường có một chiếc mô tô đột nhiên lao đến, tôi thấy chiếc xe đó sắp đâm vào một người liền vội vàng kéo anh ta lại, không thì người đó đã bị đâm chết rồi. Sau đó xe cấp cứu đến, tất cả mọi người chứng kiến đều nói may mà tôi kéo lại được người đó, nếu không đúng là không thể cứu được. Một mạng người, tôi đã từng cứu một mạng người đấy!" Cố Hân Nhiên kiêu hãnh ưỡn vòng ngực 36D của mình ra.

Cao Bằng thì như bị sét đánh trúng đầu.

Tam biệt Nàng tiên cá! Không phải tạm biệt... Nàng tiên cá, mà là một lần nữa gặp lại... Nàng tiên cá.

Nàng tiên cá vẫn chưa bị làm sao, cũng không hóa thành bọt biển, mà còn sống rất tốt. Nhưng hoàng tử thì đã bị sét đánh trúng đầu làm cho tơi tả, thảm hại.

Cao Bằng nhớ lại nhiều năm trước, hắn vừa đọc xong cuốn truyện cổ tích đó thì trong lòng vô cùng buồn bã. Nỗi buồn ủa hắn là sao hoàng tử ngốc đến như vậy, ngay cả ai cứu mình cũng không rõ. Hoàng tử ngốc như vậy, phụ vương chàng không sợ khi truyền ngôi cho chàng thì đất nước sẽ diệt vong ư?

Lần đầu tiên trong đời, Cao Bằng bắt đầu lo lắng cho đế quốc thương nghiệp của bố hắn.

HẾT

Lời tác giả

Mười ngày trước, tôi mua một bó hoa thược dược(*) thơm ngòa ngạt cắm vào bình hoa. Hôn nay lại đến chợ hoa thì phát hiện không có hoa thược dược nữa, trong chợ hầu như chỉ bán hoa súng và hoa nhài. Tôi ủ rũ nghĩ, mùa hoa đã hết rồi, nếu muốn ngắm thược dược lại phải đợi đến năm sau thôi.

(*) Chỉ hoa thược dược Trung Quốc mới có mùi thơm.

Tháng Tư âm lịch, vừa lập hạ. Bốn mùa lặng lẽ thay đổi, thời gian cũng trôi qua mau, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại mới giật mình thảng thốt. Vì tính ra đã ba năm trôi qua tôi không viết Lời cuối sách rồi, tác phẩm trước là Đừng nhắc em nhớ lại đã được xuất bản, nhưng đó là chuyện của ba năm về trước.

Trong ba năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có chuyện quan trọng tôi sẽ đợi đến khi già để viết một cuốn để người ngoài biết... Hôm ấy ngồi tụ tập với bạn bè, nói ra mới biết mình đã vào nghề mười hai năm rồi.

Ồ, cũng tốt mà, vì tôi không cảm thấy mình lười biếng lắm, có thể viết ra hai mươi ba tác phẩm của riêng mình, trong đó có mười tám cuốn tiểu thuyết tôi viết Lời cuối sách.

Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là "Cuộc đời mới".

Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới.

Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trai qua đau đớn bi thương, dũng cảm hay cô chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn.

Không phá thì xây lại được.

Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi thay đồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng có một vài thứ không bao giờ thay đổi, ví dụ như sự cố chấp nào đó trong lòng chúng ta.

Tôi rất vui vì trong cuốn tiểu thuyết này đã viết về một nhóm người khá cố chấp, mặc dù sự cố chấp của mỗi người về con người hay sự việc không giống nhau, nhưng vẫn là một nhóm người rất thú vị. Không mâu thuẫn gay gắt, không so đo với cuộc sống, cho dù gặp phải những việc rắc rối cũng vẫn lạc quan và tích cực.

Tôi luôn cảm thấy ai càng dũng cảm thì càng hạnh phúc. Phồn Tinh là nữ chính dũng cảm nhất mà tôi từng viết, các nữ chính của mấy cuốn tiểu thuyết trước chỉ có một chút, nhưng Phồn Tinh thì không thể, cô là người có thể hát bài "Vì cứu Lý Lang rời bỏ quê nhà" trong kịch Hoàng Mai, cô bất chấp mọi khó khăn, càng chiến đấu dũng cảm.

Tôi rất vui vì đã viết một câu chuyện đơn giản và thuần túy, không có tình tiết lâm ly bi đát, không có ly kỳ, càng không có sinh ly tử biệt, chỉ là trong thành phố đông đúc, có một đôi nam nữ vô cùng bình thường gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau.

Cảm ơn các bạn trong thời gian tôi viết câu chuyên này đã tải từ Weixin của tôi về đọc, cổ vũ tôi rất nhiều. Một mình tôi đứng trên bãi cát hóng gió biển và nảy ra ý định viết, nhưng nếu không có các bạn thì tôi không thể viết dài đến vậy, cũng không thể viết một cách vui vẻ đến vậy. Mỗi chương các bạn tải về, chúng ta đều giao lưu, trảo đổi với nhau, điều đó khiến tôi cực kỳ vui, khiến tôi nhớ đến cảm giác lúc mình bắt đầu viết truyện. Tôi biết mình không một mình đứng trong bóng tối hát, vì có các bạn không ngừng lên tiếng để tồi biết rằng, tôi có thể mạnh dạn, dũng cảm bước về phía trước.

Cuộc đời con người có lẽ là một con đường dài và cô độc, có lúc chúng ta không biết mình phải đi bao xa, cũng không biết phía trước có điều gì đón đợi.

Thế nên cần sáng tác, cần diễn xuất, cần viết ra nhiều câu chuyện giông như hoa rơi cuối xuân, có bông hoa rụng từ đầu cành chao nghiêng xuống mặt nước, và cứ thế chầm chậm trôi về phía trước. Có thể cuối cùng, bông hoa đó sẽ chìm nổi lênh đênh, không ai thưởng thức được, hóa vào bùn xuân. Cũng có thể bông hòa trôi về phía trước, có người nhìn thấy, vô tình nhặt lên, nhìn ngắm và cảm nhận được vẻ đẹp của nó, nghĩ đến hình dáng của nó khi đang nở trên cành, rực rỡ sắc màu và là một phần tô điểm cho mùa xuân tươi đẹp.

Cảm ơn các bạn đã nhặt bông hoa rơi này!

Mong là sẽ mang đến một phần của mùa xuân cho những người bạn ở nơi xa.

Vũ Hán, ngày 9 tháng 5 năm 2017

Phỉ Ngã Tư Tồn

Crypto.com Exchange

Chương (1-7)