Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 35

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 35
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Lộ Tây.

Thác Ni cho cô ấy đến gặp mặt tôi.

Trong điện thoại, cô ấy e dè hỏi: "Đến ...đến bar chúng ta thường ngồi trước kia, được không?"

Tôi không biết Thác Ni nói gì với Lộ Tây, cô ấy đối mặt tôi tựa như con nai bị thương, trong mắt luôn có một cảm giác đau đớn thêm một chút sợ hãi né tránh.

Trước kia, tôi cùng Lộ Tây thường xuyên đến quán bar này. Tôi đã từng ở đây uống say như chết.

Lúc này gặp mặt, cả hai đều xấu hổ vô cùng.

Lộ Tây gầy đến dọa người, tôi liếc nhìn bàn tay cô ấy nâng ly rượu, ngón tay xương xẩu như bàn tay của yêu tinh. Nhìn thấy tôi xem tay mình, lưng cô ấy lập tức cứng lại, ngón tay áp út đeo nhẫn kim cương như muốn né tránh.

Cô ấy hiểu lầm.

Đáng trách là đàn ông, bị thương luôn là đàn bà.

Khi học đại học, Lộ Tây thường nói như vậy.

Bây giờ nhớ lại, chỉ muốn lập tức uống thật nhiều để không còn phải nghĩ ngợi gì nữa.

Cô ấy uống một ly whisky, ngẩng đầu nhìn một hàng ly trên đầu, môi mấp máy: "Thác Ni nói cậu không trách mình ..."

Nói xong cô ấy quay sang tôi, híp mắn mỉm cười. Nụ cười thuần túy.

Nếu nói tôi giống người mẹ quá cố của mình, thì bà ấy kém xa Lộ Tây – Thác Ni nên yêu Lộ Tây mới đúng.

Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, tôi cảm thấy buồn cười, cầm chén ngửa đầu uống, muốn lấy cồn làm tê dại chính mình.

Cảm giác cay xé ùa vào khóe miệng, cồn theo yết hầu một đường chảy xuống dưới như cháy ruột.

Kì lạ là đối với một người tửu lượng kém như tôi, hôm này rượu quá ba tuần thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Lộ Tây say, nghiêng ngả lảo đảo đến toilet nôn. Tôi đi theo, vỗ vỗ lưng, giúp cô ấy thuận khí.

Cô ấy ghé vào bồn rửa tay, khó khăn nôn mửa. Xong rồi, tôi định nâng cô ấy dậy, Lộ Tây lại vung cánh tay lên ngăn cản tôi.

Cô ấy quay lại, dựa vào bồn rửa tay, chống người nhìn.

"Cậu biết không? Vi Linh ... kì thật mình vẫn cảm thấy cậu ghê tởm ... Dối trá, dơ bẩn, không lúc nào sống thật lòng mình ... Nhưng là, mình thực sự xem cậu là bạn ..."

Cô ấy nói đúng, tôi không có gì để phản bác. Cô ấy mắng, lòng tôi cũng không có bất kì cảm giác gì.

Ngược lại, sợi dây thắt chặt trong lòng tôi đang dần dần nới ra.

Tôi rất muốn thở phào một hơi.

Lộ Tây lảo đảo như sắp ngã, những ánh sáng màu sắc từ bên ngoài rọi vào, chiếu trên khuông mặt tuyệt vọng của cô ấy.

Tôi rút mấy tờ giấy chìa ra.

Lộ Tây không cầm, hai tay thu lại ôm lấy chính mình, dọc theo bồn rửa tay chậm rãi trượt ngồi xuống.

Cô ấy cuộn lại, cúi trên đầu gối: "Mình cảm thấy cậu không xứng với Hồ Khiên Dư, càng không xứng với Thác Ni ... Nhưng tại sao hai người đó đều giống như mình ... luôn tin tưởng cậu ... Họ không cần mình, chỉ muốn cậu mà thôi ..."

"Cậu ... Cậu để Thác Ni cho mình, mình đem Hồ Khiên Dư trả lại cho cậu ... Được không? Hả?"

Lộ Tây hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Thác Ni.

Tôi định giải thích, lại không thể nào mở miệng, cũng ngồi dựa lưng vào bồn rửa tay.

Có người ra vào toilet, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.

Lộ Tây ói ra nhưng không tỉnh, không làm sao được, tôi chỉ có thể nhờ bartender giúp đưa cô ấy ra khỏi đây.

Tôi trở lại bar lấy túi. Phục vụ ở đây biết tôi, nói vừa rồi di động Lộ Tây reo mãi.

Lộ Tây lấy di động, ấn sáng màn hình, lại không tiếp tục làm gì.

Cô ấy thất thần một lát, di động lại bắt đầu vang. Cô ấy dè chừng liếc mắt nhìn tôi một cái, chần chờ nhận điện, rõ ràng đã ấn nút nhận, di động còn chưa đến bên tai, lại đổi ý, lập tức cúp máy.

Cô ấy ngồi lên chiếc ghế chân cao, nói với tôi ở phía sau: "Có muốn làm tiếp một ly ..."

Lộ Tây uống sớm đã không còn tỉnh táo.

Lúc cô ấy say, rất ngoan, không làm loạn. Tôi không tiếp tục uống, sợ cả hai cùng say.

Cô ấy, cũng không đề cập gì đến chuyện vừa rồi.

Tôi cũng vậy.

Bởi vì, rất nhiều chuyện khó có thể mở miệng. Tuy rằng tôi rất muốn hỏi, chiếc đĩa tôi nhận được, còn có anh trai cô ấy, Diêu Khiêm Mặc.

Cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Điện thoại của Lộ Tây lúc này lại bắt đầu reo vang.

Tôi ngẫu nhiên nghiêng đầu, thoáng nhìn số đuôi, 1013 – không khỏi đoán rằng, hẳn là số của Vương Thư Duy.

Không phải là ... Thác Ni tìm cô ấy? Hoặc là, Hồ Khiên Dư?

Lộ Tây ghé vào quầy ba, không còn biết gì, ánh mắt lờ đờ, tiếng chuông luôn vang mà cô ấy cũng không nhấc máy, mà đến lúc cô ấy nhận thức được, định nhấc máy, tiếng chuông lại ngừng.

Tôi nhìn cô ấy cách điện thoại chỉ mấy ly, có chút khẩn trương. Không biết vì sao, tôi đối với chuyện Hồ Khiên Dư chủ động liên hệ Lộ Tây có chút khó chịu.

Tâm trạng không tự giác lại xuống dốc.

Không bao lâu, di động của tôi vang.

Tôi xem màn hình, là Vương Thư Duy.

"Hồ phu nhân đang ở cùng em?"

Rất lâu, tôi mới nhận thức được ai là Hồ phu nhân, hàm hồ đáp: "Đúng, chuyện gì?"

"Để cô ấy nghe điện thoại." Tôi nhìn Lộ Tây, cô ấy đã say thành thế nào ...

"Cô ấy vừa ra ngoài một chút, chuyện gì? Em sẽ nhắn lại."

"Hồ tổng xảy ra việc ngoài ý muốn, đang ở bệnh viện Trung Ương, nằm ở phòng bệnh độc lập tầng 5. Mẹ anh ta ở nước ngoài, tạm thời không kịp trở lại, mời cô ấy đến gấp."

Tôi biết nên hỏi, nhưng lúc này, hoàn cảnh ồn ào, ý chí nhất thời không khống chế được: "Cái gì ngoài ý muốn?"

Lời nói ra, tôi liền hối hận. Tôi đang muốn tìm gì đó lấp liếm, Vương Thư Duy đột nhiên hỏi một câu: "Em quan tâm?"

Tôi cứng họng, có cảm giác không biết làm thế nào.

"Hả?"

"Em sẽ chuyển lời đến Lộ Tây." Nói xong, dập máy.

Tôi không biết thế nào, mở miệng bảo bartender làm cho một ly.

Chiếc ly đưa đến trước mặt, tôi phát hiện chỉ là một ly sô đa.

"Chị sắp say, uống sô đa đi, đừng uống rượu nữa." Bartender có ý tốt nhắc nhở.

"Tại sao biết tôi sắp say?" Tôi mặt không nóng, cổ không khô, làm sao sắp say?

Cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Lúc vừa rồi chị nghe điện thoại, mắt trống rỗng, thần sắc lo lắng. Giống uống say."

************

Tôi quả thật say rồi, còn là say không kiểm soát nổi bản thân mình.

Bởi vì, tôi chạy đến bệnh viện Trung Ương.

Bên ngoài có rất nhiều phóng viên trực ở cửa, đông nghịt, xe taxi còn không thể vào được.

Tôi vất vả lách vào, hỏi bác sĩ trực phòng bệnh độc lập, họ cũng không chịu để lộ tin tức.

Toàn bộ phóng viên bị ngăn ở bên ngoài, tuy rằng không vào được, nhưng vẫn làm náo loạn không nhỏ. Bên ngoài thậm chí còn có xe SNG(1), phát trực tiếp trên đài truyền hình.

TV trong bệnh viện lúc này đang chiếu trực tiếp.

Cửa lớn bị bao vây, tôi tạm thời cũng không ra được, liền đứng ở phía sau đám người ngẩng đầu xem tin tức.

TV đưa tin, một người dấu tên đã thông báo đến các tạp chí lớn, những ngày gần đây tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thịnh Hồ Khiên Dư qua lại cùng nữ minh tinh Hứa Mạn Ny, người vừa bị xác định mang trong mình căn bệnh HIV thế kỉ.

Việc này vừa tung ra, cánh phóng viên liền chen chúc đến, trong lúc hỗn loạn, Hồ Khiên Dư bị thương, đi đến bệnh viện, nhưng trên đường, vì đi với tốc độ quá nhanh mà xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Trong thời gian dự tính, Hồ Khiên Dư chậm chạp không xuất viện, phóng viên hoài nghi, hoặc là thương tích quá nặng, hoặc là lúc này anh ta đang tiến hành xét nhiệm HIV.

Người đứng phía trước tôi tỏ vẻ bất mãn: "Mới kết hôn không bao lâu đã đi ăn chơi bên ngoài?! Chết là đáng!"

Trên TV có chiếu lại hình ảnh Hồ Khiên Dư bị thương khi gặp phải đám phóng viên. Tôi thấy là do va vào máy ảnh, vết thương chắc hẳn không nghiêm trọng. Nhưng, tai nạn giao thông ngoài ý muốn sau đó không biết thế nào.

Trên đường ngồi xe đến đây, tôi vẫn cười mình không có lý trí.

Mà càng không có lý trí là, tôi đi đến ngoài cửa phòng bệnh Hồ Khiên Dư. Toàn bộ tầng này yên tĩnh lạ thường, tôi theo bản năng cố gắng bước thật nhẹ.

Tay đặt lên nắm cửa, do dự, không thể không mở, mà muốn mở nó, lại cảm giác khó như lên trời.

Suy nghĩ thật lâu, tôi buông tay.

Lúc xoay người rời đi, được vài bước, tôi nghe thấy phía sau có động tĩnh.

Cửa bị người mở ra. Tôi không thể không dừng chân, nhưng không quay đầu.

Thời gian giống như ngừng lại, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập, nặng nề, nặng nề. Lập tức sau đó có tiếng bước chân, tiến đến gần tôi.

Chậm rãi, nhưng không hề do dự.

"Tại sao em ở đây?" Giọng nói Hồ Khiên Dư từ phía sau truyền đến.

Hắn tiến đến gần, sau đó nghiêng mặt, nhìn tôi: "Nói chuyện."

"Em ..." Một chữ nói ra, sau không thể tiếp tục.

Một tay Hồ Khiên Dư ôm lấy eo tôi.

Hắn khom người, cằm đặt ở hõm vai tôi: "Đến thăm anh?"

Cổ họng tôi se lại, khan khan hỏi: "Bị thương ... thế nào?"

Hắn không nói gì, cánh tay ôm chặt lại.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy một tay kia của hắn, quấn đầy băng vải.

Tôi quay đầu, nhìn hắn: "Đau không?"

Ngay cả khi mất đi lý trí, tôi cũng có thể nói với hắn những lời dịu dàng như vậy.

Bởi tôi thật sự lo lắng cho hắn.

Cánh tay không bị thương của Hồ Khiên Dư, dính sát vào bụng tôi, di chuyển lên phía trên, dừng ở ngực.

"Còn em? Đau không?" Hắn hơi dùng lực, đầu ngón tay ấn vào nơi mềm mại. Tôi bắt lấy cổ tay hắn, lắc đầu.

Hắn lập tức ở vai cọ cọ, cắn cổ tôi một cái: "Anh đau. Đau muốn chết."

Không biết, hắn là chỉ vết thương trên tay, hay là tim hắn.

Tôi cảm giác được, những mạch máu trong cơ thể mình như sôi lên.

"Ở lại với anh? Ưm?" Hắn từ vai tôi ngẩng đầu nhìn. Vòm ngực rộng rãi dán trên lưng tôi.

"Tại sao lại trở nên ... nhõng nhẽo như vậy?" Chóp mũi của tôi dường như chạm vào mũi hắn, nín thở hỏi.

"Đó là bởi vì, nơi chết tiệt này ... có sự tồn tại của em."

Nói xong, hắn tách người, kéo tay tôi đi vào.

*********

Phòng bệnh độc lập phục vụ 24/24 giờ.

Bác sỹ đến kiểm tra, Hồ Khiên Dư cởi áo tôi mới biết thì ra trên người hắn cũng bị thương. Băng gạc quấn quanh ngực, vòng qua bả vai, trên lưng cũng mấy vòng.

Bác sỹ đổ xong thuốc khử trùng, bắt đầu làm việc, tôi ngồi ở trước cửa sổ nhìn.

Hình như Hồ Khiên Dư đau, hắn nhìu mày.

"Tại sao bị thương nặng vậy?"

Hắn mặc dù nhíu mi, lại vẫn như trước cười: "Là bị cửa kính xe vỡ làm bị thương."

Cửa kính xe dù sao cũng là kính công nghiệp, nói cái gì cũng không thể tạo thành vết thương như vậy. Tôi đang nghi ngờ, lại bị Hồ Khiên Dư chặn lại.

"Tại sao còn đứng đó?"

Tôi không biết trả lời thế nào, nhìn vị bác sỹ đang chăm chú xử lý miệng vết thương, tôi cúi đầu suy nghĩ, nói: "Cô đi ra ngoài đi, tôi giúp anh ấy băng bó."

Yêu cầu của tôi làm bác sỹ ngạc nhiên. Hồ Khiên Dư gật đầu phụ họa cô ta mới ra ngoài.

Tôi đến trước mặt Hồ Khiên Dư mới nhìn rõ, trừ những chỗ quấn băng gạc, bên ngoài còn rất nhiều miệng vết thương nhỏ, thoạt nhìn như bị những mảnh thủy tinh nhỏ làm bị thương.

Những vết thương đó, chỉ cần khử trùng bình thường.

Trên người đàn ông này có mùi thuốc, rất chua sót.

"Em có biết, ở lại nghĩa là gì không?"

Tôi đối với việc này từ chối cho ý kiến, hỏi lại: "Lúc ấy anh đối mặt với Diêu Khiêm Mặc, có biết hay không ở lại nghĩa là gì?"

"Những người đó trước khi anh đi vào cũng không kiểm tra người, mặc anh đem cả di động theo. Bọn họ, căn bản không chuyên nghiệp, tỷ lệ giết con tin, bằng 0."

Tay tôi run lên, bông khử trùng động vào miệng vết thương hắn, hắn hít một hơi, cắn răng chịu đựng.

Tỷ lệ giết con tin bằng 0 hắn mới bằng lòng xả thân cứu người?

Hẳn là hắn thấy được biểu tình của tôi, hít một hơi nhịn đau xong, tiếp tục nói, "Diêu Khiêm Mặc làm như vậy, chắc là chỉ muốn chính hắn kéo dài thêm một chút thời gian."

"Kéo dài thời gian?" Tôi ngoài miệng hỏi, trong lòng lại lạnh lẽo.

Tôi đã nghĩ Hồ Khiên Dư hy sinh cho tôi rất nhiều ... Thì ra cũng không phải là như thế!

"Hà Vạn Thành cũng ..." Hắn dừng lại, tựa như do dự, "Cùng Diêu gia cũng trong tình trạng tương tự. Ông ta có một con gái ở Nhật Bản, quan hệ với Diêu Khiêm Mặc rất thân mật. Hà Vạn Thành luôn phân vân là nên đem số cổ phần của mình bán cho anh hay Diêu Khiêm Mặc. Thời gian vừa rồi không biết tại sao, đột nhiên Diêu Khiêm Mặc mất thế lực tài chính từng hậu thuẫn, không thể mua lại số cổ phần này. Mà trong thời gian này Hoàn Cầu đang chèn ép Hằng Thịnh, sợ cổ phần mất giá, Hà Vạn Thành vội vã đem toàn bộ bán cho anh."

"Anh cùng Hà Vạn Thành hẹn hôm nay kí hợp đồng?"

"Ừm"

"Bởi vì em mà đình chỉ?"

Hắn gật đầu.

"Vậy Hà Vạn Thành đem cổ phiếu bán cho ai?"

"Thác Ni."

"Nói cho em biết ... anh làm như vậy ... để làm gì?" Tôi ngồi vào sôfa cúi đầu, lăn lăn miếng bông, cồn dính ở đầu ngón tay bắt đầu có tác dụng, cảm giác nong nóng.

Tay kia tôi giấu trong túi, căng thẳng nắm chặt lại.

Tôi nhìn thấy Hồ Khiên Dư đi đến, tiện đà ngồi xuống trước mặt tôi: "Thẳng thắn gặp lại, không tốt sao? Anh nghĩ em muốn như vậy."

"......"

"Đố ngốc, anh muốn chứng tỏ thành ý với em."

"Thẳng thắn gặp lại?" Tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Sự thật luôn làm người ta đau lòng? Con người quả thật là một loại động vật kì quái, tình nguyện bị tổn thương chứ không bao giờ chấp nhận bị lừa dối.

Hồ Khiên Dư làm như vậy là vì hắn không muốn tiếp tục lừa gạt tôi?

Tôi không kìm lòng đc bật cười.

Hồ Khiên Dư thấy thế, dường như cũng muốn bật cười, lại đột nhiên căng thẳng: "Hay nói cách khác, muốn thẳng thắn gặp lại là ..."

Nói xong, ngón tay hắn giơ lên, trong chớp mắt cởi cúc áo cổ tôi.

Một nút, hai nút ...

Tôi chuẩn xác bắt lấy tay Hồ Khiên Dư, đột nhiên hắn thấp giọng kêu lên.

"Sao vậy?" Tôi sợ đến mức giật mình rụt tay lại.

Thì ra là vết cắt trong lòng bàn tay bị tôi làm đau.

Sự giật mình của tôi dường như không ngăn cản hứng trí của hắn. Một lần nữa hắn kéo tay tôi ra, cởi những cúc còn lại.

Nội y lộ ra.

"Cho anh sờ ..." Ven xương sườn tôi có một vết xẹo dài. Ngón tay hắn đi theo, vuốt phẳng.

Tôi run lên, rụt cổ lại.

Hắn ngừng di chuyển: "Đau?"

Tôi lắc đầu.

Hắn yên tâm, bắt đầu di chuyển lên trên, tay cởi khuy nội y. Ngực tôi buông lỏng, lộ ra ngoài, miệng hắn lập tức đặt lên.

Giống một đứa trẻ tham lam, dùng miệng, dùng răng vây lấy. Đầu lưỡi giảo hoạt quyện vòng.

"Có đôi khi anh nghĩ, nếu con của chúng ta sinh ra ..."

Hơi thở của hắn phả trên da tôi, tay tôi để trên vai hắn, theo bản năng muốn đẩy ra.

Hắn ngẩng đầu: "Ngoan, đừng nhúc nhích."

Tôi liền không còn một chút sức lực.

Hai chân tôi bị hắn tách ra, tay hắn lập tức đi xuống dưới. Trong phòng rất sáng, đầu ngón tay hắn từ mắt cá chân chậm rãi tiến dần ...

Tôi nghiêng thân mình tránh. Hắn mảy may không để ý, nhấc hai bên xương hông, muốn tôi nghênh lên.

Nửa người hắn rướn về phía trước tôi, ép tôi không có đường trốn.

Tiếng hắn vang lên, giọng nói mang theo dục vọng: "Vi Linh, cảm giác được không?" Nói xong, phía dưới đột nhiên tiến về phía trước, cách một lớp vải mỏng, áp bức tôi.

Hắn đem tay của tôi vòng về phía sau váy, tôi không rõ ý này, quay đầu hai mắt ngu ngơ nhìn hắn.

Hắn dụi xuống cằm tôi, liếm liếm: "Tự mình cởi? Ưm?"

Tôi thà rằng bị động, mặc hắn chủ đạo, hắn thấy tôi không phản đối liền buông lỏng tay, cánh tay vòng ra phía trước, đặt lên ngực tôi.

Tôi than lên một tiếng, trong chớp mắt bụng trở nên căng thẳng, sau đó chậm rãi mềm mại ra trong lòng bàn tay hắn.

Tự mình cởi, động tác chậm, váy còn chưa xuống qua đùi, hắn chờ không kịp, giúp tôi kéo đến đầu gối, đem cả nội y xả xuống.

Hắn cũng cởi của chính mình, lập tức đi vào. Chưa tới một nửa liền dừng lại, nơi đó tôi không chịu tiếp nhận.

Tay hắn tìm được chỗ tiếp xúc, khẽ xoa.

"Đi lên giường ... Đừng ở chỗ này ..." Tôi đau, tay hắn đặt ở ngực tôi, khẽ vuốt ve, tôi khẽ run lên, cơ thể như được an ủi.

Tay kia hắn không ở ngực, cánh tay đi xuống, khẽ tách chân tôi: "Mở ra một chút ... đúng ... một chút nữa ..."

Tôi cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ có hắn cứng rắn không do dự chiếm đoát lấy những nơi tôi mẫn cảm nhất.

Dựa vào hắn điều chỉnh tư thế, tôi bị hắn ép ở một góc sôfa, thắt lưng bị hắn nắm trong tay, nâng lên lại nâng lên đón hắn.

Mười đầu ngón tay nắm lấy thành ghế, dùng sức đến trắng bệch.

Chất lỏng trong cơ thể tôi bị hắn cọ xát mà đi ra, từ đùi chảy xuống. Tôi cắn răng, thanh âm từ trong miệng đi ra: "Nhẹ chút ..."

Bất đắc dĩ, tôi nói chưa hết, hắn dùng sức tiến vào nơi sâu nhất, tôi chỉ có thể ngâm nga nức nở. Hắn ở trong cơ thể tôi thỏa mãn.

"Ưm ...a.. !"

Tôi kêu lên như con thú bị dồn vào chân tường.

Thanh âm vừa đi ra, tôi liền bị hắn giữ lấy cằm, xoay sang đối mặt hắn.

Hôn cuồng loạn.

Thắt lưng như bị bẻ gẫy, tiếng kêu ướt át từ miệng, lưỡi hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, cuối cùng tiến vào khoang miệng tôi làm càn. Lưỡi tôi bị hắn cuốn lấy, mút vào.

Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, xoay thắt lưng, trong phút chốc khép chân tôi lại, dùng sức giữ chặt. Tôi bị hắn nghiêng người đặt ở phía trên.

Lần này hắn tiến vào càng sâu, yết hầu tôi ngạnh lại.

Dường như quên hô hấp.

Chỉ cần hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy nơi giao hợp.

Tôi hít một hơi, hai tay ôm lấy cổ, vùi đầu trước ngực hắn, lại bị hắn tách ra, đem nửa người tôi đẩy xa một chút, tầm mắt lại một lần nữa di chuyển xuống nơi làm người ta xấu hổ: "Để cho anh nhìn xem ..."

Giọng nói hắn mướt như mật ngọt.

Toàn bộ thân trên của tôi nhướn lên, hai chân bị hắn nâng, đầu gối đặt tại thắt lưng hắn, hắn cường hãn đi vào xem xét.

Ánh mắt tôi dần dần tan rã, trần nhà như xoay tròn, phát ra những tiếng không kiềm chế được, đồng tử hưng phấn co rút.

Tôi nghĩ mình như sắp ngất đi, rốt cuộc nghe thấy giọng hắn.

"Thanh âm vừa rồi của em, thật đẹp ..." Tay hắn ở trên ngực tôi, chậm rãi vuốt ve, "Trước kia cho đến bên giờ, em dù cắn nát môi cũng không chịu ngoan ngoãn lên tiếng. Có biết hay không, như vậy chỉ làm đàn ông hận không thể ngay tại chỗ giết chết em?"

"Đừng nói ..." Tôi xấu hổ vô cùng, sao có thể nghe được?

Hắn vẫn tiếp tục: "Em kêu một tiếng, xương cốt anh như vỡ vụn ..."

*******

Tay tôi chống lên sôfa, đầu gối đứng thẳng lên, hắn đi ra khỏi cơ thể tôi.

Tay hắn khẽ kéo, tôi lại ngã vào ngực hắn.

Tôi cũng không còn sức động đậy, áp vào ngực hắn. Dù sao vừa rồi vận động kịch liệt, băng vải cũng đã long ra.

Toàn bộ quá trình, hắn hẳn là đau, dù sao trên người cũng đầy miệng vết thương.

Tôi so với hắn càng đau ...

Người đàn ông này a!

Gối lên xương quai xanh hắn: "Đêm nay em cùng Lộ Tây đi uống rượu."

Hắn không nói lời nào, cánh tay xiết chặt lấy tôi. Tôi cũng chỉ có thể trầm mặc. Sườn mặt dán vào làn da lạnh lẽo của hắn. Có mồ hôi từ cằm hắn cháy xuống, giọt mồ hôi đó, chảy xuống môi tôi.

Tôi khẽ nhấp, có vị cồn khử trùng, chua sót.

"Em muốn nói cái gì?" Hắn xoa xoa gáy tôi.

Tóc tôi rối tung trên người hắn, như một đóa thược dược màu đen.

"Anh sẽ ly hôn với cô ấy, nhưng anh cần thời gian."

Tôi sửng sốt: Cách đây không bao lâu, tôi đã từng nói với Lý Mục Thần như vậy!

Nhưng người đàn ông trước mắt này ... sẽ không hại tôi.

Tôi cười cười, lau mồ hôi: "Được, em đã nghĩ kĩ, Hằng Thịnh, nếu vốn không thuộc về em ... em sẽ buông tay."

Tôi có hơn 30% cổ phần, không còn nắm giữ nó, tôi càng có thể sống vui vẻ.

Mà ba tôi, vĩnh viễn chỉ có Lâm Thậm Bằng. Người có nụ cười hiền hậu, mỗi ngày ôm tôi đi một đoạn dài đến trước đại sảnh Hằng Thịnh, người coi tôi như viên ngọc quý trong lòng bàn tay mình.

Đúng, không phải bất luận ai khác.

**********

Lần thứ hai xét nghiệm, tôi gửi đi nước ngoài kiểm tra.

Ngày có kết quả, Thác Ni gọi điện cho tôi.

"Chuẩn bị gặp luật sư."

Ông ta nói đơn giản, chuẩn bị gặp luật sư.

Nói xong, liền im lặng đợi tôi trả lời.

Lúc ấy tôi đang từ văn phòng của một bác sĩ nước ngoài đi ra, qua hành lang dài, thấy một thùng rác cách đó không xa, tôi tiến đến, đem túi kết quả xét nghiệm ném vào.

Sau đó đáp: "Được."

Tôi đúng hẹn xuất hiện ở phòng luật sự. Ở dười lầu, tôi thấy xe Thác Ni.

Thác Ni một mình đến, cũng không mang theo bất kì người nào.

Hôm nay ông ta đến sửa di chúc.

Ông ta cam kết vị luật sư này là người chuyên nghiệp nhất Singapore, tất cả hồ sơ của các doanh nhân chính khách nổi tiếng dường như đều được luật sư này cất giữ, đem di chúc khổng lồ này giao cho ông ta là chính xác.

Ở đây, ngoài vị luật sư này, còn có hai người làm chứng.

Luật sư giao di chúc cho tôi xem qua.

Tôi không nhìn nội dung, đẩy lại trước bàn luật sư. Nhưng tôi đoán, cổ phiếu ông ta mua ở Hà Vạn Thành, chính là khoản mới trong di chúc lần này.

Bây giờ, đối với những thứ đó, trong lòng tôi đã lạnh nhạt.

Thác Ni thấy tôi như vậy, đuôi lông mày nhếch lên, cũng không nói lời nào.

Ông ta không nhìn tôi, vừa kí tên lên di chúc mới, vừa nói: "Mấy ngày trước con cũng đã biết tin, không phải sao?"

"Tôi sẽ lập cho ông một quỹ từ thiện, dùng tất cả tài sản này của ông."

Còn một câu tôi không nói: ... sau khi ông ...

Ra khỏi văn phòng luật sư, tôi cùng Thác Ni đi hai đường. Ông đứng ở cửa xe, còn tôi muốn sang đường bắt xe.

Đi được vài bước, Thác Ni gọi tôi lại: "Cùng nhau ăn trưa?"

Ông ta mặc comple là lượt, vẻ mặt lạnh lùng, đầu không bạc, mấy sợi tóc tà tà bay vào thái dương, thoạt nhìn chỉ tầm 40 tuổi. Tôi sẽ cố học cách kính trọng ông ta, dù sao ông ta cũng là một nhân vật truyền kì trong giới doanh nhân Singapore.

Đáng tiếc, tôi không bao giờ coi ông ta là người sinh ra mình.

Tôi mỉm cười từ chối: "Không được, buổi trưa tôi có hẹn."

Hôm nay, tôi đã hẹn cùng Hồ Khiên Dư ăn cơm.

Ánh mắt ông ta buồn bã, đứng tại chỗ, không hề động. Tôi nhìn lại, suy nghĩ, nói: "Buổi tối thế nào? Tôi mời ông ăn cơm."

Ông ta nhận lời, sau đó, quay lại lấy xe.

Mà tôi, ở trước đèn xanh, bước nhanh sang đường.

Xe của Thác Ni từ bên kia vòng lại, lướt qua tôi.

Tôi sang đường qua vạch vôi, càng lúc càng xa, nhưng đến ngã tư thứ hai, xe bỗng nhiên dừng lại.

Tôi nhìn đuôi xe, nhất thời không phản ứng gì.

Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo.

Là Thác Ni.

Ông ta rõ ràng cách phía trước không xa, hơn nữa vừa rồi dưới lầu văn phòng luật sư chúng tôi còn nói chuyện, nhưng có những chuyện chúng tôi chỉ có thể nói trong điện thoại.

Tôi day day thái dương, tiếp điện.

"Ba tiễn con một đoạn, thế nào?"

Tôi nhìn chiếc xe phía xa, phản qua gương chiếu hậu, thấy ông ta đang nhìn mình, "Được, làm phiền ông."

Thác Ni cúp máy.

Mà xe, một lần nữa lùi về.

Điện thoại của tôi lại một lần nữa vang, lúc này, màn hình hiện lên hai chữ "Khiên Dư", trong lòng tôi khẽ cười.

"Ở đâu rồi?"

"Em mới từ văn phòng luật sư ra."

"Có nhớ trưa nay hẹn cùng anh ăn cơm không?"

"A! Em ..." Tôi cao giọng giả bộ, sau đó tiếp tục, " ... Đương nhiên nhớ!"

"Tốt lắm!"

Tôi ngẩng đầu, thoáng nhìn xe Thác Ni sắp đến ngã tư thứ nhất. Một lần nữa cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út mình.

Nó từng là nhẫn đính hôn của Hồ Khiên Dư, hiện tại, là của tôi, mang ở ngón áp út, không lớn không nhỏ, vừa chỉn.

Nhìn chiếc nhẫn, trong lòng tôi không khỏi ngọt ngào.

Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khổng lồ.

Trong nháy mắt, tôi hoảng sợ ngẩng đầu.

Ở một ngã tư đường, chiếc xe tải hạng nặng này lao đến như một bóng ma khủng bố...

... Chồm lên xe Thác Ni.

Không có tiếng còi, không có tiếng phanh, tất cả dường như xảy ra trong tim lặng – nhưng ngay sau, tất cả âm thanh đó dường như xuyên vào tai tôi. Tiếng kim loại va chạm, tiếng gãy vụn cùng với âm thanh trong miệng tôi thét ra, cắt ngang trời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)