Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 34

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cậu cùng người phụ nữ kia ... thì ra là ... diễn trò?" Mặt Diêu Khiêm Mặc cứng lại, bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tôi ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Khiên Dư, sợ chính mình nghe nhầm. Cỡ nào làm người ta khó có thể tin?!

Hồ Khiên Dư cúi đầu, đối diện với tầm mắt của tôi, nụ cười của hắn lập tức biến mất, tay cũng rời khỏi vai.

Lúc này, mắt Hồ Khiên Dư nén giận: "Lâm Vi Linh, thế nào? Em cũng mong anh chết? Hả?"

Tôi ngẩn ra. Theo bản năng muốn lắc đầu, nói "Không!"

Vì cái gì hắn cho rằng như vậy? Ngay sau đó, tôi hiểu được: Có khả năng từ trước lúc tôi chạy đến làm loạn hắn cũng đã biết người đàn bà đó có vấn đề."

Mà sự xuất hiện của tôi chứng tỏ tôi cũng biết điều đó.

Nhưng tôi không nói cho hắn, càng không ngăn cản hắn.

Lý trí làm cho tôi trầm lại. Nghi vấn của Hồ Khiên Dư, tôi cũng không phủ nhận.

Hồ Khiên Dư nhìn tôi rất lâu, tôi không biết hắn đang chờ đợi tôi phản ứng thế nào. Nhưng là, Hồ Khiên Dư, người này thật làm cho người ta sợ hãi.

Một lúc sau, hắn cười tự giễu, không hề nhìn tôi.

"Đúng, là diễn trò. Mục đích muốn nhìn xem các người rốt cuộc muốn làm gì."

"Cái này cậu chỉ có thể trách chính mình. Cậu quá coi thường tôi."

"Hừ!" Diêu Khiêm Mặc tức giận cười trả, "Sai! Nếu không phải Thác Ni đổi ý, nói phải đợi một tuần, làm sao tôi có thể bị cậu đùa giỡn như vậy?"

Thác Ni rốt cuộc đã cam kết gì với anh ta? Lại đổi ý thế nào?

Tôi theo thói quen nhếch mi tự hỏi, mi tâm nhíu vào, làm cho Hồ Khiên Dư liếc mắt nhìn qua như đánh giá, xem xét.

Không biết tôi bây giờ có thể làm cho Hồ Khiên Dư bận tâm phòng bị cái gì.

Hắn có thể cứu tôi, nhưng hắn không tin tôi.

Nghĩ đến thật châm chọc.

Trong chốc lát, Hồ Khiên Dư bỏ qua tôi.

Trước mắt, đối thủ của hắn là Diêu Khiêm Mặc: "Tôi đã nói đến thế này, câu hẳn là biết ai đáng giá hơn? Thế nào? Đổi hay không?"

Lời này vừa nói ra, Diêu Khiêm Mặc im lặng.

Hồ Khiên Dư vòng đến phía sau tôi, bắt đầu giúp tôi cởi giây thừng.

Diêu Khiêm Mặc lúc này vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Hồ Khiên Dư, tôi đối mặt với anh ta, không bỏ qua một chút biểu tình.

Tôi thấy anh ta đi đến bên cạnh thủ hạ của Hoàng Hạo Nhiên, ghé sát, nói gì đó.

Tôi khẽ kêu lên, "Hồ Khiên Dư, cẩn ..."

Còn chưa kịp nói xong, người nọ nhận lệnh, lập tức tiến lại, giữ lấy Hồ Khiên Dư.

Một người khác cầm dây trói đến, trói chặt hắn lại.

Diêu Khiêm Mặc cười một cái: "Các người đều quá lợi hại, tôi làm như vậy, chẳng qua là cẩn thận một chút. Thật có lỗi, Hồ tổng."

Nếu Hồ Khiên Dư có thể tìm đến nơi này, kho hàng đã không còn an toàn, tất nhiên Diêu Khiêm Mặc cũng không tiếp tục ở lại.

Rất nhanh có người tới đón, tôi cùng Hồ Khiên Dư bị áp giải lên xe.

Hồ Khiên Dư không kháng cự, xem như chịu trói.

Chúng tôi bị nhốt ở phía sau.

Tôi không thể nào ngăn chặn cảm giác lúc này, Hồ Khiên Dư với tôi gần trong gang tấc, lại chưa bao giờ xa xôi như vậy.

"Tại sao đến? Không phải anh cũng không thích làm những chuyện bất thường?"

Tôi nghe thấy chính mình dùng giọng lạnh lùng hỏi.

Nhưng rõ ràng, tôi sợ hãi đến tim cũng run lên từng hồi.

"Em có bao giờ nghĩ anh có thể vì em mà hy sinh tính mạng?"

Lúc như thế này, Hồ Khiên Dư còn có thể mặt không đổi mà nói ra một câu như vậy.

Trong lòng tôi lại như có đá đeo, nhắm mắt lại, dấu đi mọi cảm xúc.

Diêu Khiêm Mặc nghiêng mặt đến trêu chọc: "Lúc này, cậu đáng nhẽ nên an ủi cô ấy: Chúng ta nhất định sẽ sống chứ không phải nói những lời mất hứng đó."

Nghe vậy, tôi không kiềm chế được run lên. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy. Khi một mình bị trói tôi cũng không sợ hãi thế này.

Lúc này, sự yếu ớt trong tôi bắt đầu trỗi dậy.

Tôi biết, không được yếu đuối, vì chính mình, cũng vì Hồ Khiên Dư.

Hồ Khiên Dư nhìn vào mắt tôi, không biết thấy gì, hắn im lặng hồi lâu, hướng đến bên tai tôi gật đầu, nói:

"Đừng sợ."

Lúc này xe đã khởi động, chuẩn bị lăn bánh. Người ở bên cạnh đang muốn dán miệng, bịt kín hai mắt chúng tôi thì bị Diêu Khiêm Mặc ngăn cản: "Không cần. Hai vị đây là khách quý, chúng ta phải đối đãi cho lễ phép."

Nói xong, một lần nữa nhìn về phía Hồ Khiên Dư: "Yên tâm, bây giờ tính mạng không còn nguy hiểm gì nữa. Tôi tin Hồ Hân sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Dù sao, cậu cũng là con trai duy nhất của bà ta."

Hồ Khiên Dư vẫn duy trì nụ cười: "A? Thật sao? Vậy ... nếu bà ấy không đồng ý thì thế nào?"

Diêu Khiêm Mặc nheo mắt.

"Với thủ đoạn của cậu, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không dùng hạ sách bắt cóc uy hiếp người này. Xem ra, cậu là bị ép buộc đến mức phải trèo tường."

"Tôi chỉ cần quyền lợi."

"Tôi nói cho cậu biết, sau khi được thả, tôi lập tức báo cảnh sát."

"Hồ Khiên Dư!" Tôi ghé vào lỗ tai hắn hô nhỏ.

Vì cái gì hắn phải chọc giận Diêu Khiêm Mặc lúc này?

Hồ Khiên Dư bỏ qua tôi, tiếp tục: "Đến lúc đó, cậu có chạy đằng trời."

Thoáng chốc, Diêu Khiêm Mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hồ Khiên Dư, rõ ràng tức giận lại vẫn bọc ngoài bằng một nụ cười giả tạo: "Đừng quên, tôi là luật sư, tôi nắm rõ pháp luật hơn cậu. Cậu giam lỏng Lộ Tây phi pháp, hành vi phạm tội cũng không phải là nhẹ."

Hồ Khiên Dư cười lạnh: "Nếu không phải cô ta liên kết với Thác Ni, muốn dìm tôi vào chỗ chết, lại ra mặt nhân từ muốn giúp tôi, tôi sẽ không phải không để ý đến cô ta sống hay chết."

Diêu Khiêm Mặc đột nhiên lao lại, hung hăng nắm cổ áo Hồ Khiên Dư: "Có ý gì?"

Hồ Khiên Dư hừ một tiếng, ánh mắt thương hại: "Thì ra có người không biết chuyện?"

"Chuyện này, Thác Ni chưa bao giờ nói với tôi. Ông ta chỉ nói ..."

Diêu Khiêm Mặc trợn mắt nhìn, lo âu phảng phất trong ánh mắt.

Nói đến một nửa, anh ta dừng lại, bỗng nhiên cười tự giễu, ngã vào ghế, bất đắc dĩ đỡ trán lẩm bẩm: "Lão hồ li ... Dám đem tôi ra làm trò đùa ..."

Tôi không nói gì, chỉ nghe bọn họ đối thoại.

Tuy rằng vẫn như trước không hiểu gì, nhưng cơ hội rốt cuộc đã xuất hiện.

Tôi nghĩ thật lâu, khẽ cắn môi, quyết định cược một lần.

Thắng thua, liền mặc cho số phận.

"Ngu ngốc nhất là tôi. Tranh đi tranh lại, kết quả chỉ để cho mấy người đó hưởng lợi."

Diêu Khiêm Mặc ngạc nhiên một lát, đột nhiên bật cười: "Đúng là như vậy."

"Tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể nhận ..." Tôi hô hấp nặng nề, cố gắng bình tĩnh, " ... nhận đề nghị lúc trước của anh."

Ánh mắt của Hồ Khiên Dư tồn tại quá mạnh mẽ. Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm giác được ánh mắt của hắn nóng nảy chiếu lên người mình.

Tôi bi ai nhận ra: Hồ Khiên Dư rất hiểu tôi, nhất định hắn sẽ đoán được đề nghị của Diêu Khiêm Mặc là gì.

Nhưng là, đối với hắn, tôi lựa chọn bỏ qua.

Ánh mắt Diêu Khiêm Mặc chợt lóe, lập tức, đè giọng hỏi: "Điều kiện gì?"

"Rất đơn giản, đem tất cả những thứ anh biết nói cho tôi."

Tôi nín thở, chờ đợi đáp án.

Diêu Khiêm Mặc lại bắt đầu im lặng. Trong khoảng thời gian đó, tôi thống khổ đón nhận ánh mắt lăng trì của Hồ Khiên Dư.

Đột nhiên, Diêu Khiêm Mặc quay sang người ngồi ở vị trí điều khiển: "Dừng xe!"

Tầm mắt anh ta chuyển đến tôi, hàm xúc nhìn chăm chú Hồ Khiên Dư vài giây.

Hơi thở của Hồ Khiên Dư bắt đầu dồn dập.

Diêu Khiêm Mặc lại nở nụ cười, cười đến thoải mái nhìn tôi: "Chúng ta xuống xe nói chuyện."

******

Tôi bị Diêu Khiêm Mặc kéo xuống xe.

Cửa xe mở ra, lại đóng vào, bộ mặt phẫn nộ của Hồ Khiên Dư biến mất trước mắt.

Sau khi xuống xe, câu đầu tiên anh ta nói đó là: "Nói thật, anh không tin tưởng em. Dù sao, em ... đã từng lật lọng một lần."

"Chúng ta có thể kí hợp đồng, giấy trắng mực đen."

Anh ta đánh giá tôi một hồi: "Lần này, nếu kí hợp đồng em có biết là hợp đồng gì không?" Anh ta nhìn chằm chằm tôi nói, làm tôi có cảm giác không yên.

Tôi nhất thời ngơ ngẩn.

Anh ta lập tức bổ sung: "Đăng kí kết hôn."

"Không cần thiết." Tôi đối với việc này từ chối, lại chỉ có thể làm bộ như không chút sợ hãi, "Tôi sẽ dùng một phần tài sản của mình để bảo đảm. Tất cả cổ phần ở Hằng Thịnh sẽ san cho anh một nửa."

Anh ta có chút nghi hoặc, lại chăm chú nhìn tôi.

Tôi thẳng thắn nhìn lại.

Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật không ngờ, thì ra em cũng không cần Hằng Thịnh đến vậy."

"Tôi còn chưa nói xong. Tuy rằng lợi nhuận chia đôi, nhưng cổ phần trên danh nghĩa vẫn là của tôi."

"Cái này có nghĩa gì? Tiền chia đôi, cổ phần em lại độc chiếm?"

"Tôi không cần tiền, cái tôi cần là Hằng Thịnh trở về họ 'lâm'."

"..."

Anh ta có chút đăm chiêu dựa vào cửa xe, không lập tức trả lời.

Tôi nhớ rõ, lần hợp tác trước, là anh ta chủ động mời tôi.

Vậy lúc này, đến lượt tôi chủ động. Tôi vươn tay hướng Diêu Khiêm Mặc: "Thế nào? Hợp tác hay không?"

Anh ta nhìn tay tôi, lập tức ngẩng đầu, nhìn tôi, mỉm cười nhợt nhạt, đồng thời vươn tay: "Hợp tác vui vẻ."

Lúc này, ở gần hải cảng thưa thớt người, Diêu Khiêm Mặc tạm thời không thể thảo hợp đồng, anh ta liền lấy di động ghi âm làm chứng.

Quả là luật sư, rất cẩn thận.

Tôi khẩn cấp hỏi: "Bây giờ, nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra? Thác Ni, rốt cuộc đã làm gì?"

*****

Nghe được "chân tướng" trong miệng Diêu Khiêm Mặc, tôi dần dần cứng đờ, sửng sốt đứng nơi đó.

Rõ ràng anh ta đã cởi dây thừng cho tôi, tại sao lại vẫn có cảm giác gắt gao bị trói buộc, không thể phản kháng?

Diêu Khiêm Mặc êm tai nói, mà tôi lại cảm thấy cả người lạnh lùng.

Giống như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, trong lòng muốn liều mạng cười nhạo.

Hồi lâu, Diêu Khiêm Mặc dừng lại, cười: "Thế nào? Không tiếp thu được?"

Ánh mắt tôi dần dần tan rã, bởi vì khuôn mặt tươi cười đáng giận của anh ta, dần dần tỉnh táo lại.

Tay tôi cứng ngắc vuốt vuốt tóc: "Không, tiếp tục đi."

Anh ta bất đắc dĩ cười cười: "... Lúc đó anh cảm thấy kì quái: Thác Ni rất quan tâm đến nhóm máu của em. Lúc ấy, em còn hôn mê, ông ta phải đi tìm bác sĩ điều trị hỏi."

Nói tới đây, anh ta lại dừng, kì quái nhìn tôi: "Còn muốn anh tiếp tục nói?"

Tôi kiên định gật đầu.

Anh ta thản nhiên, nhún nhún vai: "Sau đó anh nghe tin ông ta cầm mẫu đi làm xét nghiệm ADN. Anh điều tra được, hai mẫu xét nghiệm, một là của Thác Ni, mẫu còn lại, anh đoán, là của em. Bởi vì tự mình xét nghiệm là hành vi trái pháp luật, quá trình có vẻ phức tạp, chờ kết quả, cần thời gian một tuần."

"Một tuần ... Thì ra là thế ..." Tôi thất hồn lạc phách.

" ... Trước kia, nguyên bản Thác Ni bắt tay với Hà Vạn Thành, chuẩn bị lợi dụng em, đánh đổ Hằng Thịnh. Bây giờ, sản nghiệp của Hằng Thịnh ở toàn thế giới bị làm cho long trời lở đất, thành công sắp ở trước mắt, Thác Ni lại nói tạm dừng tất cả hành động. Thời gian tam dừng là ... một tuần."

"Em xác định còn muốn tiếp tục nghe?" Diêu Khiêm Mặc lặp lại lời này.

Tôi cố hết sức xua tay: "Không cần ..."

Chuyện đã thế này, tất cả đều sáng tỏ.

Trước mắt có hai khả năng:

Hoặc là, tôi là con ruột ba tôi, là quân cờ Thác Ni dùng để cướp lấy Hằng Thịnh, hơn nữa, sau khi thành công, tôi cũng bị Thác Ni diệt ...

Hoặc là, tôi là con Thác Ni, đã bị người ba trên danh nghĩa đã chết kia, Lâm Thậm Bằng, lừa dối 20 năm, chỉ vì muốn nhìn Thác Ni tự tay đem cốt nhục mình ép đến tuyệt cảnh ...

Hồ Hân đối với tôi như vậy, cũng là bởi lời hứa với Lâm Thậm Bằng trước khi chết?

Thì ra Hằng Thịnh, tất cả, nguyên bản không thuộc về tôi?!

Cỡ nào buồn cười.

Diêu Khiêm Mặc ở một bên, lạnh mắt nhìn.

Đúng vậy, người duy nhất bị đùa bỡn, là tôi, lúc Diêu Khiêm Mặc đối mặt với tôi có phải hay không tự đáy lòng vẫn cười nhạo tôi ngu xuẩn?

"Lên xe đi." Một lúc lâu sau, anh ta mở miệng.

Cơ thể tôi dường như tan ra, muốn đưa tay kéo cửa xe, lại chậm chạp không thể được.

Đúng lúc này, từ xa tiếng còi cảnh sát rú lên từng hồi.

Sắc mặt Diêu Khiêm Mặc vốn nghiêm nghị, nhất thời trở nên khẩn trương, không ngừng từ phía âm thanh kia nhìn lại.

Những người trên xe lúc này tất nhiên cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lái xe mở cửa đi xuống, chạy vội đến trước mặt Diêu Khiêm Mặc: "Làm sao bây giờ?"

Diêu Khiêm Mặc cúi đầu, suy nghĩ.

Lái xe kia chờ không kịp, cuống lên: "Lên xe mau! Chúng ta đi! Cảnh sát sắp đến rồi!!"

Lái xe vừa dứt lời, ở lối rẽ gần đó, mấy chiếc xe cảnh sát lao tới.

Tôi thản nhiên nhìn ánh đèn lập lòe trên nóc xe, hoàn hồn, mơ hồ qua cửa xe thoáng nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Hồ Khiên Dư.

Tầm mắt Hồ Khiên Dư, cũng nhìn về phía tôi.

Lái xe vội vàng kéo Diêu Khiêm Mặc, bị anh ta cự tuyệt: "Không cần."

Vì thế, tất cả mọi người chờ tại chỗ, chịu trói.

******

Cảnh sát không bị phản kháng, Diêu Khiêm Mặc cùng những người của Hoàng Hạo Nhiên bị áp giải lên xe. Có cảnh sát muốn giữ tôi, lúc này Hồ Khiên Dư vừa được cởi trói, nhảy xuống xe, đưa tay ngăn vị cảnh sát kia lại, nói: "Cô ấy là người bên này."

Cảnh sát nghe vậy, nghi ngờ nhìn tôi một cái, sau đó mới buông.

"Anh báo cảnh sát?" Tôi cô gắng xem nhẹ những điều gọi là "chân tướng" vừa nghe được, đủ cho thế giới của tôi rung chuyển, mở miệng hỏi hắn.

Hắn nhìn tôi, trong chốc lát, nặng nề trả lời: "Hẳn là Vương Thư Duy báo."

Vừa nói hắn vừa từ trong túi lấy di động ra.

Tôi cúi đầu nhìn: thì ra là chức năng định vị toàn cầu vẫn mở.

"Trước khi anh vội vàng lên phi cơ của Hằng Thịnh đến đây, là Vương Thư Duy chạy đến sân bay nhắc nhở mở chức năng định vị."

"Thì ra là thế." Tôi gật đầu.

Trình tự sau đó: Đến cục cảnh sát, lấy khẩu cung.

Lúc Vương Thư Duy chạy tới cục cảnh sát, Hồ Khiên Dư đang ở bên trong lấy khẩu cung. Tôi mới từ trong đó đi ra, ngồi ngoài văn phòng, uống café.

Vừa vào cửa chỉ thấy mình tôi, anh ta ngẩn người, lập tức quay sang hỏi một cảnh sát đi ngang qua: "Xin hỏi, Hồ Khiên Dư vẫn đang lấy khẩu cung sao?"

Anh ta bỏ qua tôi, đi đến ghế. Tôi đi về phía máy bán hàng tự động, mua một ly café, bưng chén giấy đi đến trước mặt Vương Thư Duy, dừng lại, đưa cho anh ta.

Anh ta dường như không dự đoán được tôi sẽ làm như vậy, nhìn chiếc chén trong tay tôi, không hề nhúc nhích.

Không khí căng thẳng rất lâu, rốt cuộc anh ta cũng vươn tay nhận lấy, "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Tôi cười một cái, nhìn anh ta, "Thác Ni bảo anh đến?"

Lúc này anh ta đang nâng café uống, nghe vậy, động tác cứng đờ.

Vương Thư Duy đem chiếc ly rời khỏi môi, khó hiểu nhìn về phía tôi, ánh mắt nghi ngờ.

Lại còn giả vờ!

Trong lòng tôi căm hận, lại tiếp tục cười mà nhìn lại: "Tôi sắp trở thành con gái của tổng giám đốc rồi, sao? Còn muốn lừa tôi?"

Anh ta lập tức lộ vẻ cảnh giác.

Tôi hừ nhẹ một tiếng, xoay người ngồi trở lại ghế dài.

Thật lâu sau, Vương Thư Duy ngồi vào bên cạnh tôi.

Anh ta uống café, sau đó, nghiêm túc nói: "Em đều biết cả?"

Tôi gật đầu.

"Hồ Hân nói cho em?"

"Diêu Khiêm Mặc."

Anh ta gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, trong chốc lát, quay đầu sang nhìn tôi: "Xem ra em đã vui vẻ chấp nhận bí mật này."

Tôi cố gắng tiếp tục uống café.

Đắng, đắng đến từng đầu ngón tay cũng tê dại.

Tôi không nhìn Vương Thư Duy, chỉ nhìn thứ chất lỏng trong chén giấy: "Báo cáo xét nghiệm còn chưa có không phải sao? Ít nhất em còn có thể tự lừa dối mình trong chốc lát."

"Em ... ngay cả việc này cũng biết?"

Tôi cười, không trả lời.

"Trước khi anh đến đây, kết quả xét nghiệm đã được gửi đến."

"......"

"Đáng tiếc, nhiễm sắc thể trùng hợp. Em là con gái Thác Ni."

Tay tôi run lên, ly café nghiêng đi, thứ nước bỏng rát ở bên trong đổ ra tay, nhưng kì lạ là, tôi không có cảm giác đau.

Vương Thư Duy chìa ra một chiếc khăn, tôi dùng hết sức lau vệt café đổ trên mù bàn tay, lau mãi, dường như muốn xéo rách làn da.

Anh ta giữ lấy tay tôi, không cho tôi tiếp tục ngược đãi chính mình.

"Có muốn xem kết quả báo cáo không? Ở trên xe anh."

Đề nghị của Vương Thư Duy, tôi lắc đầu từ chối.

Tôi mệt, cõi lòng tê tái.

"Thác Ni sẽ đến tìm em. Chuẩn bị tâm lý cho tốt." Vương Thư Duy nhắc nhở tôi.

Tôi không còn chút sức lực, tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt.

Lâm Thậm Bằng ... Người ba mà tôi yêu quý nhất ... thì ra mới là ngọn nguồn tạo ra tội nghiệt của tôi.

Suy nghĩ mãi nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Vương Thư Duy vòng tay qua vai tôi, thuận thế đem tôi ngả vào vai mình.

Tôi không kháng cự. Tôi vốn vẫn bài xích Vương Thư Duy, bởi anh ta từng hại tôi, nhưng thì ra, tất cả những việc anh ta làm đều bị chính ba ruột tôi bày bố.

Nghĩ như vậy, dường như tôi không còn gì trách móc.

Bị chính người sinh ra mình hãm hại, kì thật, tôi cũng không cảm thấy quá đau lòng.

Nhưng là, nghĩ đến Lâm Thậm Bằng, tôi đau như có gậy sắt giáng vào trong tim.

Tôi dựa vào vai Vương Thư Duy, từ từ nhắm mắt.

Trước mắt tối lại, như vậy tôi mới có thể tĩnh tâm được chút ít.

Nhưng sự yên bình của tôi không kéo dài.

Tôi cảm giác được một tầm mắt chiếu trên người mình.

Tôi chậm rãi mở mắt. Quả nhiên nhìn thấy Hồ Khiên Dư vừa trong phòng lấy khẩu cung đi ra.

Hồ Khiên Dư đứng tại chỗ, nhìn tôi không rời.

Mà tôi, tựa vào vai Vương Thư Duy, mở to mắt, lười nhác nhìn thẳng hắn ...

Tôi cảm thấy kì lạ là, dường như Hồ Khiên Dư không tức giận, cũng không thể hiện cảm xúc gì. Chúng tôi cứ như vậy, lạnh nhạt đối diện.

Đột nhiên, Hồ Khiên Dư nhếch mày, cắn môi, cười khẽ.

Đó là, biểu hiện đùa cợt.

Tôi buồn bã, tim đập lệch một nhịp.

Theo bản năng, tôi đang chuẩn bị rời đi bả vai Vương Thư Duy, anh ta đã nhanh hơn một bước đứng lên: "Hồ tổng."

Hồ Khiên Dư hơi gật đầu một cái xem như đáp lại, tiện đà xoay người hướng phía đầu hành lang đi đến. Vương Thư Duy liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lập tức đuổi theo Hồ Khiên Dư.

Hai người, một bên rảo bước, một bên nói chuyện.

Giọng nói của Hồ Khiên Dư mơ hồ truyền vào tai tôi: "Hà Vạn Thành đâu?"

Giọng nói Vương Thư Duy rất nhỏ, tôi không nghe thấy anh ta nói gì.

Mà không biết Vương Thư Duy trả lời cái gì, Hồ Khiên Dư lập tức đáp: "Chặn ông ta lại."

Vừa dứt lời, bóng hai người biến mất ở cuối cầu thang.

Tôi nhìn hành lang trống trải, không nói không rằng một lần nữa dựa lưng trở lại ghế ngồi, tinh thần suy sụp. Trong im lặng, tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy di động gọi cho Thác Ni.

Điện thoại thông suốt.

"Tôi là Lâm Vi Linh."

Một thời gian dài trầm mặc, ông ta mới đáp lại, "Thật trùng hợp, tôi cũng có việc muốn tìm cô."

"Tốt lắm, chúng ta ..." Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, " ... Lát nữa tôi muốn đi bệnh viện trung ương, hẹn gặp ở đó."

"Bệnh viện?" Ông ta chậm rãi hỏi lại, một chữ lại một chữ.

Bộ mặt tôi mặc dù cứng ngắc, nhưng vẫn cười khẽ ra tiếng vào ống nghe: "Đúng, tôi muốn xác nhận thân nhân ... không ..." Tôi sửa miệng, "... Làm xét nghiệm lại một lần."

Đối với những điều giả dối này tôi đã quá mệt mỏi, thà rằng tôi tình nguyện bức mình không đối mặt với cái gọi là "chân tướng" này.

Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết quả.

Thời gian từ từ trôi qua, tôi không thấy Thác Ni đáp lại.

Tôi chỉ có thể nói: "Thời gian tự ông lựa chọn. Khi nào đồng ý gặp mặt nói trước cho tôi biết."

Nói xong, ngón tay đã muốn ấn dừng, Thác Ni lại một lần nữa làm tôi dừng lại: "Diêu Khiêm Mặc? Cậu ta nói cho con?"

Tôi cảm thấy nực cười: "Ông có thời gian quan tâm chuyện này?"

"Con hẳn là biết ba sẽ không dung một người không những không thể thay ba làm việc mà còn khinh địch lại phản bội lời giao hẹn từ trước."

"Giao hẹn?" Giọng tôi cao lên, giọng điệu khinh miệt vô cùng.

Nếu một người như Thác Ni mà là cha đẻ của tôi ... Tôi lắc đầu, cố gắng xua đi ý nghĩ này.

Lời nói tiếp theo của Thác Ni phá vỡ trầm mặc: "Vi Linh, ba sẽ bù lại. Tin ba ... Hơn nữa, ba thực lòng yêu mẹ con. Những lời này là thật."

Ông yêu mẹ tôi, lại bày bố nhiều năm như vậy để hại đứa con duy nhất của bà ấy. Tình yêu này thật ti bỉ.

"Còn Lộ Tây thì sao?" Tôi không kịp nghĩ, thốt ra. Lời đến miệng mới phát hiện giọng nói mình tràn đầy căm phẫn.

"Lộ Tây ... là một cô gái kiên cường."

Ông ta nói ra những lời này, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ông xem cô ấy như hàng hóa để mua bán ... Vậy ông yêu cô ấy sao?"

"Không, đó không phải là yêu. Lộ Tây có ơn với ba, ba bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ cô ấy, giúp đỡ cô ấy huy hoàng trở lại đối diện với Diêu gia. Cô ấy làm như vậy là báo ơn ... cũng có thể nói là ... trả giá."

Trả giá? – Tôi muốn cười thành tiếng vì sự tuyệt tình vô liêm sỉ của người đàn ông này.

Nhưng là giây tiếp theo, môi tôi cứng đờ lại – Tôi thì sao? Tôi làm mọi việc cũng thường trực hai chữ "trả giá", như vậy có phải hay không tôi cũng là người vô liên sỉ?

Sự tính toán chi li này của Thác Ni, chẳng nhẽ là huyết thống chảy trong tôi?

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, "Nếu ông yêu mẹ tôi, vậy hãy đồng ý với tôi đừng tiếp tục hại Hồ Khiên Dư. Còn nữa ... Lộ Tây, buông tha cô ấy đi."

"Hồ gia giúp Lâm Thậm Bằng, lừa cha con chúng ta nhiều năm như vậy, khiến ba lầm đường, thiếu chút nữa bức con đến tuyệt cảnh. Vi Linh ... con cũng giống ba, ba tin con tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn mà nhân từ một cách mù quáng."

Trong giọng nói Thác Ni mang theo một sự chắc chắn, khẳng định sự giống nhau giữa tôi và ông ta.

Tôi rất muốn gào lên rằng: Trước khi có kết quả xét nghiệm lại, ông không có tư cách nói như vậy!!!

Nhưng chung quy lại, tôi cũng không thể nói ra miệng

"Tóm lại, đồng ý với tôi." Cho dù tôi không tin ông ta giữ lời, thì coi như là tôi cầu xin ông ta.

"Mạng Hồ Khiên Dư cũng không còn dài. Đó là hậu quả hắn ăn chơi sa đọa, không quan hệ đến ba." Ông ta lạnh lùng.

Nói như vậy, đại khái Thác Ni còn không biết Hồ Khiên Dư cùng ngôi sao kia chỉ là diễn kịch.

"Tốt lắm, nếu như vậy, xin ông sau này không cần tiếp tục đi hại anh ta." Tôi không muốn đối mặt với cảm giác trái tim bị dày vò bóp nghẹt này nữa. Hồ Khiên Dư thống khổ, tôi đau.

Thác Ni tiếp tục: "Về phần Lộ Tây ... Ba sẽ để cho cô ta lựa chọn."

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)