Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 22

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi bị Hồ Khiên Dư ôm, nghiêng ngả đi vào phòng ngủ, tôi cố gắng giữ lấy tay Hồ Khiên Dư, giãy dụa muốn đi tháo trang sức, rửa mặt cũng đẩy hắn đi tắm rửa.

Hắn không chịu đem tôi đặt ở trên giường, lập tức đè lên trên.

Tôi giương mắt nhìn hắn hỏi: "Đừng nói cho tôi anh bẩn như vậy đã muốn đi lên giường?"

Hồ Khiên Dư không nói chuyện, cánh tay vẫn ôm chặt lấy eo tôi.

Hồi lâu sau, hắn vẫn không nói, tay cũng không nhúc nhích.

"Không tắm?" Tôi mờ mịt hỏi.

Hắn nhìn tôi một lúc sau cúi đầu cắn cắn môi tôi: "Ngay hôm qua gọi điện cho anh có việc gì?"

Tôi quay đầu suy nghĩ. Tôi không nhớ mình có gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn gọi cho tôi rất nhiều.

Tuy rằng không rõ hắn hỏi như vậy có ý gì, tôi cuối cùng cũng trả lời qua quýt: "Nếu tôi nói nhớ anh mới gọi điện, tin sao?"

Hắn cười một cái, lắc đầu.

Tôi đâm ra chán nản, đẩy hắn ra ngồi dậy.

Hắn lần này cũng không ngăn tôi, mặc tôi đứng dậy. Đi đến cửa phòng tắm, tôi cho chút nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy Hồ Khiên Dư lười nhác nằm nghiêng trên giường, một tay gác lên trán, vừa lúc ấy nhìn tôi.

Tôi tẩy trang, pha nước tắm, trở về phòng ngủ.

Lúc này Hồ Khiên Dư ngồi trên giường, quần áo chỉnh tề nhìn đồng hồ: "47 phút."

"Xin lỗi." Nói xong, tôi đi đến tủ quần áo, chuẩn bị thay áo tắm trên người. Đúng lúc tôi cởi dây lưng, Hồ Khiên Dư đi đến phía sau, giữ lấy tay tôi, dễ dàng đem áo trên người kéo xuống.

Lưng của tôi đặt ở tủ quần áo, môi Hồ Khiên Dư một đường từ cổ tôi trượt xuống dưới, chậm rãi nhấm nháp.

Tôi thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ.

Miệng hắn động vào da thịt làm cho từng mạch máu tôi dần căng lên.

Đầu Hồ Khiên Dư di chuyển đến trước ngực. Tôi ôm lấy đầu hắn, ngực bị khoang miệng ấm áp vây quanh, đầu lưỡi cuốn lấy nhẹ nhàng liếm láp.

Tôi khó khăn giữ lấy tóc Hồ Khiên Dư khiến cho hắn ngẩng đầu lên.

"Anh không phải vì tôi mà vội vã trở về?"

Hắn cười rộ lên: "Rốt cuộc thì cũng có lần em đoán đúng."

Nói xong ôm ngang người tôi, một lần nữa trở lại trên giường.

Cả thân thể nặng nề của hắn dường như đặt toàn bộ trên tôi, tôi theo bản năng tránh, tay cũng bắt đầu cởi quần áo hắn.

Quần áo hắn chỉnh tề, mà tôi không có một mảnh che thân, tôi không thích cảm giác như vậy.

Tay tôi cởi cúc áo Hồ Khiên Dư, chờ cho bộ ngực cường tráng của hắn lộ ra, tay tôi lần xuống dưới, cởi khóa, đi vào nơi nóng bỏng nhất của hắn nhẹ nhàng trêu chọc.

Hồ Khiên Dư thỏa mãn ra mặt, lúc này đầu gối tôi dùng sức giữ lại khoảng cách với cơ thể hắn.

Tôi dẫn đường cho hắn tiến vào.

"Đêm nay tại sao nhiệt tình như vậy?"

Hắn cười cười nhéo mũi tôi.

Nói xong, không đợi tôi trả lời, đè lấy thắt lưng của tôi, trong khoảnh khắc đi vào.

Đầu gối tôi vẫn khống chế khoảng cách, như vậy Hồ Khiên Dư không thể vào sâu, tôi cũng sẽ không đau.

Hai tay tôi để trong vòm ngực rắn chắc của hắn dần dần hạ xuống, không do dự đem thứ nóng rực của hắn tiến vào trong cơ thể mình.

"Thế nào?" Tôi hỏi hắn.

Trả lời tôi là một chiếc hôn sâu kịch liệt.

Hắn khi thế bức nhân, hung hăng ngậm lấy môi tôi, quấn quýt si mê.

"Thoải mái sao?"

Tôi vất vả tách ra khỏi môi hắn, nhẹ nhàng đong đưa thân mình, nhìn hắn không hề chớp mắt.

Hắn nhìn tôi, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy trước mắt đảo điên, Hồ Khiên Dư xoay người, áp tôi xuống dưới.

Va chạm trong nháy mắt trở nên kích thích, thắt lưng tôi bị Hồ Khiên Dư nhấc lên, cơ thể bị bắt đón hùa theo hắn. Tôi từ từ nhắm hai mắt, cánh tay chống lấy thân trên, trụ vững chính mình.

Ngay tại lúc tôi đạt đến cực hạn dường như cảm thấy mình phải chết ở đây, lại trong chớp mắt bị Hồ Khiên Dư va chạm mãnh liệt làm thần trí tê dại.

Tôi vươn tay đến muốn ôm hắn, lại bị hắn giữ lấy, đem tay của tôi cố định trên đỉnh đầu. Sau đó, hắn nghiêng người qua vai tôi, hung hăng cắn xuống.

Lúc hắn buông ra, vai tôi đã sớm đau đến mức tên dại.

Hắn dừng lại, ở trong cơ thể tôi thâm nhập vào nơi sâu nhất, chậm rãi ma sát ở hoa tâm.

"Thật cứ muốn như vậy giết chết em ..."

Hồ Khiên Dư ở bên tai tôi nghiến răng nghiến lợi.

Tôi đau đến mức mồ hôi chảy ra, gượng cười: "Nếu anh còn đủ sức."

Tôi biết chính mình đang khiêu khích hắn.

Mà sự khiêu khích của tôi cũng thành công.

Giây tiếp theo, Hồ Khiên Dư nâng eo tôi lên, càng đánh mạnh về phía trước, ngón tay hắn đi xuống xoa xoa nơi kết hợp.

Cả người tôi run lên, ngay sau đó, Hồ Khiên Dư tách hai chân tôi, đem tôi xoay người đặt dưới thân.

Tôi sớm đoán trước hắn sẽ làm như vậy, lúc hắn xoay người chặn lấy mình, tôi một lần nữa kẹp chặt hai chân.

Hồ Khiên Dư đè lấy cằm tôi, muốn tôi quay đầu nhìn hắn.

Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng, cố ý chậm chạp liếm qua vành tai: "Bây giờ cự tuyệt, không phải quá muộn sao?"

Đầu lưỡi giảo hoạt kia ở phía sau tai tôi hôn, khi thì chạy xuống cổ tôi lưu luyến. Tôi quay đầu đi, chỉ thấy ánh mắt Hồ Khiên Dư hẹp dài, chăm chú nhìn.

Ngực tôi phập phồng, vẫn còn dấu vết vừa rồi hắn vuốt ve.

Đột nhiên hắn nhấc thắt lưng tôi đang run rẩy, đem đầu gối tôi gập vào, làm cho tôi nằm úp sấp quỳ gối nơi đó.

Tôi giãy dụa theo bản năng, đổi lấy chỉ là vòng eo cùng mạng sườn bị hắn từ phía sau giữ lấy càng chặt.

Hồ Khiên Dư hít thở dồn dập, một tiếng lại một tiếng va chạm đến lỗ tai tôi.

Không một chút chịu dàng, hắn cường ngạnh đoạt lấy. Tôi chỉ mong sao mình thu nhỏ lại một chút, như vậy có lẽ sẽ không cảm thấy mình đê hèn như vậy.

Không biết làm sao, nước mắt tôi lẳng lặng lăn xuống. Một giọt lại một giọt, chậm chạm tiến ra khỏi hốc mắt, bởi vì lực đẩy điên cuồng mà rơi xuống cánh tay Hồ Khiên Dư.

Đột nhiên, một bàn tay ở phía sau tiến đến khuôn mặt đã bị mồ hôi cùng nước mặt thấm ướt của tôi. Bàn tay đó, dịu dàng lau đi từng giọt nước nơi khóe mắt, sau đó nhẹ nhàng giữ lấy cằm tôi.

Hồ Khiên Dư nhìn tôi, ánh mắt sáng khác thường, băn khoăn ở gò má đang bị làm cho nghiêng đi. Sau đó, cặp mắt đó tiến lại, càng ngày càng hần, cho đến khi môi Hồ Khiên Dư nhẹ nhàng hôn lên những bọt nước nơi khóe mắt.

Tôi bất lực, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn đang đặt trên lưng.

****

Một hồi kích thích chấm dứt, tôi ghé vào người Hồ Khiên Dư, nằm nghiêng nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn tôi, đáy mắt trong vắt.

"Nhìn cái gì?" Tôi hỏi hắn.

"Khóc cái gì?" Hắn hỏi tôi.

Im lặng.

Chúng tôi đều không trả lời vấn đề của nhau.

Tôi miễn cưỡng xuống giường, đến trước gương tủ quần áo, tấm thân này, đã rách nát đến không chịu nổi nữa rồi. Tôi đối với mình trong gương nhoẻn miệng cười, sau đó tiến vào phòng tắm. Cả người tôi dính dấp, tôi muốn tắm rửa.

Lúc đi ngang qua bàn trà, tôi không khỏi nghiêng đầu, nhìn di động của mình. Tôi suy nghĩ, thay đổi hướng đi, tiến đến bàn trà, mở di động, có một tin nhắn.

Người nhắn tin là Lý Mục Thần.

Anh ta hẹn tôi ngày mai cùng ăn tối.

Tôi sờ vết ứ máu ở khuỷu tay, đau.

Sau đó, tôi reply trở về một chữ: "Được."

Xong xuôi, tôi lộn trở lại phòng ngủ, đi đến bên giường, nghiễm nhiên nhìn Hồ Khiên Dư một chút buồn ngủ cũng không có: "Còn muốn sao?"

Tôi thấy mắt Hồ Khiên Dư lóe sáng nhìn mình, cười khẽ.

Tôi biết Hồ Khiên Dư cảm thấy tôi bất thường, thậm chí cảm thấy tôi tự tìm khổ ăn, nhưng tôi không thèm để ý.

Bởi vì những dấu vết này trên người tôi, mặc dù nghiêm trọng nhưng trong bữa tối ngày mai nhất định sẽ có lợi rất nhiều.

Vì vậy tôi cần là Hồ Khiên Dư ở trên người tôi, lưu lại dấu vết làm cho người ta thoạt nhìn thật tàn khốc, thật kinh hoàng.

**********

Ngày hôm sau, tôi theo lẽ thường đi làm.

Mùa đông có rất nhiều cái lợi, trong đó số một chính là quần áo rất kín, không cần lo lắng những dấu vết trên người bị ai khác nhìn thấy.

Một ngày công tác không có gì đặc biệt, nếu có cái gì đó không bình thường thì đó là Líc Mục Thần đem địa chỉ nhà ăn buổi tối nhắn cho tôi biết.

Tôi nhìn địa chỉ, là một nơi không nổi tiếng, cũng ít người qua lại.

Lý Mục Thần hẹn tôi ăn cơm, hẳn là nghĩ ở nơi nào tuyệt đối không đụng phải Hồ Khiên Dư.

Lý Mục Thần, anh rốt cuộc đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường phản bội.

Nghĩ như vậy, tôi cười thầm trong lòng.

Sau đó, tôi gọi điện thoại ở khách sạn gần đó đặt phòng.

Lúc tôi đến, Lý Mục Thần đã ở đó.

Người phục vụ dẫn tôi đến bàn ăn Lý Mục Thần.

Anh ta đứng dậy kéo ghế, tôi ngẩng mặt, nhìn Lý Mục Thần cười nhẹ.

Lúc này, khóe miệng Lý Mục Thần đã nhếch lên, có thể nghĩ rằng tôi phải được đáp lại bằng nụ cười thật tươi, tầm mắt anh ta lại lơ đãng miết đến sau vai tôi, liền đó ánh mắt dừng lại ở cổ.

Tôi biết Lý Mục Thần nhìn thấy cái gì, rất nhanh đưa tay về phía sau che khuất làn da chỗ cổ, sau đó căng thẳng nhìn, "Xin lỗi."

Lý Mục Thần nghe vậy ngẩn ra, nhưng vẫn phong độ như trước, thu hồi tầm mắt rất nhanh, phức tạp nhìn tôi một cái, lát sau mới xấu hổ mím môi, trở lại chỗ ngồi.

Gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ rời đi, nơi này chỉ còn hai người, tôi cùng Lý Mục Thần. Tôi giữ im lặng, nhìn mười ngón tay mình, cười một chút, sau đó hỏi: "Tại sao lại mời em ăn cơm?"

Anh ta không trả lời, tôi cúi đầu, ánh mắt căng thẳng.

Anh ta không trả lời tôi, không sao, tôi tiếp tục: "Em nhớ rõ, lần trước em hẹn anh bị anh từ chối."

Lý Mục Thần không trả lời câu hỏi này, cuối cùng, lúc tôi nghĩ anh ta vẫn tiếp tục trầm mặc, lại nghe được một tiếng thở dài: "Vi Linh, em đang trách anh sao?"

"..." Lúc này, đến lượt tôi im lặng.

Nhân viên phục vụ rất nhanh mang đồ ăn đến, đồ ăn là tôi gọi, tất cả đều cay. Tôi cùng Lý Mục Thần ăn cơm một lần, nhớ mang máng Lý Mục Thần thích ăn cay, tất cả những thứ này hẳn là hợp khẩu vị anh ta.

Tôi lại không chịu nổi những món ăn đó, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chỉ có thể nhờ người phục vụ đem nước đến.

Thấy tôi điên cuồng uống nước, Lý Mục Thần cũng không ăn, buông chiếc đũa thâm thúy nhìn, nửa ngày sau, yêu cầu nhân viên phục vụ một lần nữa đem thực đơn đến gọi lại món.

****

Lần này đồ ăn nhẹ đi rất nhiều, tôi lại chỉ ăn mấy miếng, còn lại đũa cũng không động, sau đó nói với Lý Mục Thần: "Em đi toilet."

Nói xong, đứng dậy rời đi.

Tôi ở trong toilet không một bóng người chờ đợi, nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian vừa tầm, liền rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.

Lý Mục Thần đứng ở phía đối diện thẳng tắp nhìn tôi.

Tôi dừng bước, anh ta nhìn tôi không nhúc nhích, sau đó chủ động đến gần đưa tay về phía mặt tôi.

Tôi vẫn như trước nhìn anh ta không hề chớp mắt, tay anh ta ở giữa không trung ngừng lại một lát, sau đó mới do dự mà vuốt khóe mắt tôi.

Khoe mắt của tôi ướt át, đó là vừa rồi rửa mặt lưu lại.

Thừa dịp Lý Mục Thần còn chưa mở miệng, tôi bình tĩnh nói: "Vừa rồi em rửa mặt."

Hắn miết một chút ướt át nơi khóe mắt, đưa đến trước mặt tôi: "Vậy đây là cái gì?"

Tôi không đáp, xoay người bước đi, Lý Mục Thần đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, tôi bị anh ta giữ chặt không thể bước tiếp.

Tôi cúi đầu, nhìn cánh tay mình bị Lý Mục Thần giữ lấy. Anh ta chỉ dùng một chút sức mà dường như đã in hằn lên da thịt tôi. Tôi thử gỡ tay anh ta ra, nhưng cuối cùng vẫn là phí công.

"Anh nghĩ rằng tôi thích anh?!" Tôi giương mắt nhìn, khiêu khích hỏi.

Anh ta nhìn tôi một hồi lâu, môi ngập ngưng, lại cũng không nói ra miệng.

Nửa ngày anh ta không đáp lời, cũng không buông tay, tôi liền gỡ ra, nói: "Thật tiếc, tôi không có ..."

Lý Mục Thần đột nhiên kéo mạnh tôi trở lại, dưới chân tôi chao đảo một trận, trong nháy mắt đối diện với anh ta.

Tay anh ta tiến đến đè thấp hai vai tôi, ánh mắt sâu thẳm: "Em còn nhớ hay không lúc uống say ở trong lòng anh khóc?"

Tôi nhìn, cắn môi không nói lời nào.

"Chúng ta chỉ cùng nhau ăn cơm một lần, em lại nhớ rõ anh thích ăn cay, nhớ rõ hôm đó anh khen em mặc bộ này đẹp ... Vì sao em nhớ rõ?"

Tôi nổi giận quay đầu đi, né tránh mắt anh ta.

Thường thì nghề nào nghiệp ấy. Một nhà lãnh đạo, chỉ thông minh thôi không đủ, quan trọng nhất là phải có con mắt và trực giác, có thể suy đoán chuẩn xác ở thời khắc mấu chốt.

Cũng giống như khi bọn họ khi nhận định một mã cổ phiếu sẽ quả quyết có lựa chọn ra tay hay không.

Lí Mục Thần là một trong những lãnh đạo cấp cao của Hằng Thịnh, anh ta nhất định vô cùng tin tưởng trực giác của mình.

Mà bây giờ, trực giác của Lý Mục Thần nói cho anh ta biết, tôi đã yêu anh ta.

*********

Lý Mục Thần cũng không cưỡng bách tôi nhìn mình.

Anh ta buông hai vai, ở trước mặt tôi đứng thẳng, cố gắng bình tĩnh, dùng giọng nói rất thấp hỏi tôi: "Em không phải có ý đối với anh thì là gì?"

"Những thứ đó chẳng nói nên điều gì!" Tôi trả lời.

Tôi nói xong, chỉ thấy ánh mắt anh ta hơi run lên. Sự kìm chế của anh ta không tồi, tuy rằng tức giận nhưng vẫn có thể nhịn xuống mà không phát ra ngoài.

Thấy anh ta như vậy, tôi chỉ có thể thở dài, giọng nói dịu trở lại: "Chúng ta ... Anh biết quan hệ của em cùng Hồ Khiên Dư, anh còn ... dám muốn em sao?"

Anh ta dừng lại.

Tôi nhìn Lý Mục Thần, đem tất cả những chướng ngại ngang dọc giao cho anh ta, đồng thời cũng cho anh ta chủ động có quyền lựa chọn.

Tôi chờ đợi.

Thời gian có như ngừng trôi, trái tim của tôi nặng nề đập từng hồi.

Bình tĩnh, tự kiềm chế cũng là đặc thù nghề nghiệp. Hy vọng đối với Lý Mục Thần cũng như bán tháo một lô cổ phiếu vô vọng vậy, phải bình tĩnh xử lý từng động tĩnh của anh ta.

Lý Mục Thần không nhìn tôi mà cúi đầu nhìn tay mình.

Sau đó, anh ta nở nụ cười, ngẩng đầu, như trút được gánh nặng nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc: "Vậy thì điên cuồng một lần đi."

***

Lúc môi Lý Mục Thần rơi xuống, tôi kinh ngạc mở to mắt. Người đàn ông này nhẹ nhàng chậm rãi dán lấy môi tôi, không chút vội vàng.

Tôi từ từ nhắm mặt lại, đón nhận nụ hôn mềm mại này.

Nhưng khi đầu lưỡi anh ta khẽ đặt ở răng, tôi tránh tránh, nhẹ quay mặt qua chỗ khác.

Lý Mục Thần ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đượm tình, nhưng mang chút mơ hồ khó hiểu.

Tôi hồi phục lại hô hấp, "Em đã đặt phòng ở khách sạn."

Một giây trước Lý Mục Thần còn đắm chìm si mê, lúc này bỗng nhiên nheo mắt lại, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.

Tôi biết, những lời này rõ ràng cho thấy tôi có chuẩn bị trước khi đến.

Tôi ra vẻ thất vọng nhìn Lý Mục Thần, cố gắng làm giọng lạnh lùng: "Anh không tin em, em cũng không tin anh. Theo em đến khách sạn, sau đó quyết định xem có muốn điên cuồng một lần không."

Anh ta ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, Lý Mục Thần đương nhiên giật mình.

Bởi tôi không vì bị nhìn ra có chuẩn bị trước khi đến mà xấu hổ, càng không nghĩ đủ mọi cách để che dấu.

Tôi thản nhiên thừa nhận chính mình giảo hoạt tính toán.

Cho nên, vì tò mò, anh ta nhất định sẽ theo tôi.

Khách sạn cách nhà ăn không xa, chúng tôi đi bộ đến quầy lễ tân, báo tên liền nhận được thẻ phòng.

Tôi quay đầu nhìn Lý Mục Thần đang cách đó ba bước giơ giơ chiếc thẻ trong tay.

Tầm mắt Lý Mục Thần ở trên chiếc thẻ băn khoăn một lát, tôi biết anh ta đang cân nhắc.

Trong lòng tôi cười khổ, Lý Mục Thần trước mặt này, mười phút trước còn hôn môi tôi, bây giờ vẫn không dám dứt khoát.

Anh ta do dự một lát, cuối cùng tuy không cam lòng nhưng vẫn nhận lấy chiếc thẻ.

Vào thang máy lên lầu, bốn vách kim loại in bóng người, tôi đứng ở phía sau, hướng đến lưng Lý Mục Thần chậm chạp vươn tay.

Tôi biết, qua cánh cửa kim loại anh ta có thể nhìn thấy hành động này, nhưng cuối cùng tôi cũng không ôm lấy lưng anh ta.

Tay của tôi ngay tại lúc dường như đã chạm vào, lại dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn là buông tay, bàn tay rất nhanh nắm thành quyền.

Tôi biết tất cả hành động này của mình anh ta đều thấy, bởi vì tấm lưng ngạo mạn của Lý Mục Thần ngay ở lúc tôi do dự rút tay lại, đột nhiên cứng đờ.

Cơ thể anh ta cứ thẳng tắp như vậy, tôi có thể đoán được, trong lòng Lý Mục Thần nhất định đang vô cùng giằng co, khó xử.

******

Thang máy đến nơi, kêu lên "Đinh" một tiếng, hai cánh cửa chậm tãi mở ra, Lý Mục Thần đột nhiên quay mạnh đầu, kéo lấy cánh tay tôi, nháy mắt lôi tôi ra khỏi thang máy.

Lý Mục Thần ép tôi vào vách tường, hôn, lúc này đã mang theo một chút cuồng dã.

"Ưm ..."

Tôi chỉ kịp kêu lên nửa tiếng đã bị anh ta tiến vào nuốt gọn.

Tay đôi để trước ngực Lý Mục Thần, anh ta càng nhiệt tình, tôi lại càng tỉnh táo.

Giờ phút này, trong đầu Lý Mục Thần suy nghĩ cái gì?

Anh ta như vậy là bởi vì thực sự thích con người của tôi, hay vẫn là bởi vì chinh phục được người phụ nữ của sếp mình, làm cho anh ta có cảm giác thỏa mãn?

Tôi khinh bỉ những người đàn ông như vậy, càng khinh bỉ chính mình làm cho anh ta biến thành như vậy.

Thật trào phúng.

Vừa hôn vừa một đường tiến vào phòng.

Lý Mục Thần nhanh chóng dùng thẻ mở cửa, ôm tôi tiến vào bên trong, nghiêng ngả ngã vào trên giường.

Tình huống này quả thật ngoài dự đoán của tôi, tôi không nghĩ một Lý Mục Thần luôn luôn nho nhã cũng có lúc vội vàng như vậy, nhanh chóng kéo áo khoác của tôi, sau đó cởi từng nút áo.

Tôi nghiêng người đi đến, vuốt ve anh ta, cũng bắt đầu cởi cúc.

Tay Lý Mục Thần vươn đến sau lưng, nâng tôi dậy, một lát sau tôi cảm giác ngực buông lỏng.

Lý Mục Thần cách áo sơmi của tôi cởi dây áo lót. Tay anh ta lập tức tến đến, cách một lớp vải mỏng mắt đầu khiêu khích.

Tôi ngâm ra tiếng, trong lòng lại lo lắng. Cơ thể này, bán một lần đã làm tôi ảo não không thôi, tôi không nghĩ bán nó lần thứ hai, làm cho mình thêm một lần hối hận.

Tôi đẩy anh ta ra, ngồi dậy.

Hành động vừa rồi của tôi ở trong mắt Lý Mục Thần xem ra là phụ nữ rụt rè, hoặc là muốn nhưng còn làm bộ, tóm lại, anh ta không hề nhúc nhích, ánh mắt nóng bỏng đinh ở trên đám quần áo hỗn độn ở người tôi.

Tôi cởi bỏ mấy nút áo không còn lại nhiều lắm, sau đó đem áo từ trên vai cởi ra.

Toàn bộ quá trình, nhìn sắc mặt Lý Mục Thần đại biến thật thú vị.

Trên người tôi đầy những vết xanh tìm, dấu hôn, dấu răng, rõ ràng nhất là chỗ bên ngực trái.

Tôi còn chưa cho anh ta xem hạ thân mà đã khiếp sợ thành thế này ...

Tôi thật muốn cười nhạo ra tiếng.

Khi đó Lý Mục Thần nhìn dấu hôn trên cổ tôi đã ngây ngốc thành như vậy, tôi không tin giờ phút này nhìn nhiều dấu vết ái muội này trên người tôi lại không có phản ứng.

Tôi cởi toàn bộ áo, sau đó ngẩng đầu, nhìn sắc mặt cứng ngắc dị thường của Lý Mục Thần.

Cuối anh, anh ta từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, ánh mắt kinh ngạc di chuyển từ cơ thể lên trên mặt tôi.

Anh ta đau xót nhìn, cuối cùng thu hồi tầm mắt, đứng dậy.

Một lát sau, tôi nghe thấy Lý Mục Thần miễn cưỡng cười tự giễu: "Thì ra, em muốn anh xem chính là những dấu vết này?"

Lý Mục Thần nhìn tôi.

Trong mắt anh ta là đau lòng, thương xót.

Tôi ngẩn người, trong lúc nhất thời hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt không tự giác rơi vào vùng tối tăm bên trong mắt Lý Mục Thần.

Chúng tôi cứ vậy ngồi yên, giống như hai cơ thể không có linh hồn.

Nếu nói ban đầu tôi rắp tâm chuẩn bị tất cả thì bây giờ, không biết tại sao, tâm trạng không có một chút vui vẻ, ngược lại là ... khổ sở, trong tim như có một nỗi buồn mãnh liệt xiết chặt lấy.

Rất lâu sau, Lý Mục Thần đứng dậy, đến bên cạnh cửa, lại một đường trở về, nhặt quần áo trên mặt đất. Tôi ngồi ở trên giường, sửa sang một mớ hỗn độn trên người.

Lý Mục Thần trở lại, đem quần áo trả cho tôi. Tôi không nhìn anh ta, lấy quần áo, nói "Cảm ơn" rồi cúi đầu mặc vào.

Lúc tôi đang cài cúc áo, Lý Mục Thần cúi xuống, tôi không dám ngẩng đầu, chỉ thấy tay anh ta vươn đến, xuyên qua tóc tôi.

Tôi ngồi, anh ra đứng, anh ta khom lưng, nâng mặt tôi lên.

Anh ta nhìn ánh mắt tôi, có lẽ xem tôi có phải khóc hay không.

Trong lòng tôi có chút tiếc nuối cho người đàn ông này. Anh ta nghĩ là tôi rất tốt.

Nhưng thực tế tôi không ngây thơ, không lương thiện như vậy. Tất cả những thứ này đều là vì anh ta mà bày ra, mục đích chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

"Anh đã nghĩ chưa?"

Tôi hỏi, từ dưới mà ngước nhìn lên, tôi có thể tự đoán được mình lúc này nhìn đáng thương biết bao.

"..." Thần sắc anh ta phức tạp, đến cuối cùng cũng không mở miệng trả lời.

Tôi như tuyệt vọng, cắn răng, mắt chăm chú nhìn.

Tôi đã nghĩ rằng Lý Mục Thần quyết định buông xuôi, lại đúng lúc này, anh ta tiến đến, khẽ xoa hai má tôi: "Rời khỏi hắn, về với anh."

Dừng lại một chút, Lý Mục Thần tiếp tục: "Anh sẽ đối với em thật tốt."

Anh ta nói chuyện, giọng nhè nhẹ.

Một người đàn ông dịu dàng.

Đáng tiếc anh ta trân trọng lại là một người phụ nữ như tôi.

Nghe vậy, tôi cười như trút được gánh nặng, một lát sau dừng lại: "Cho em thời gian, em cần thời gian."

Anh ta đáp không chút do dự: "Được."

Tôi quỳ đứng dậy, ôm lấy anh ta.

Tay Lý Mục Thần vỗ nhẹ lưng tôi: "Đi thôi."

Tôi từ trong hõm vai anh ta ngẩng đầu, tách ra nhìn nghi hoặc. Hai cánh tay Lý Mục Thần quấn lấy tôi, gắt gao ôm vào trong ngực, giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: "Đêm này em cần nghỉ ngơi chứ không cần một người đàn ông."

Tôi ở trong lòng anh ta gật đầu, linh hồn lại như bay lơ lửng giữa không trung nhìn đôi nam nữ ôm nhau.

Người đàn ông thâm tình, người phụ nữ dối trá, ở độ cao của linh hồn này nhìn tất cả một thứ không sót.

Ra khỏi khách sạn, tôi cùng Lý Mục Thần mỗi người một ngả.

Tôi không cho anh ta đưa về.

Tôi gọi taxi, xe lăn bánh, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Lý Mục Thần vẫn đứng ở ven đường nhìn xe rời đi.

Lúc ấy tôi cũng đã nói cho anh ta tôi cần thời gian. Tôi muốn anh ta chờ, anh ta cũng đồng ý.

Mà đến lúc anh ta chờ không được, sẽ đối với tôi thất vọng? Hay là sẽ hận Hồ Khiên Dư?

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)