Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 21

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi trở lại hội trường, nhưng tâm tư vẫn còn băn khoăn ở phòng nghỉ, bởi vậy không thể nào tập trung tinh thần.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, tôi nhìn Thác Ni cùng Lộ Tây thân thiết khoác tay từ trong phòng nghỉ đi ra, thẳng đến bàn chính, tự nhiên nhận những lời chúc phúc của bạn bè.

Tôi xem nụ cười hạnh phúc trên mặt Lộ Tây, trong lòng chợt lạnh lẽo. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô gái tên Diêu Lộ Tây trước mắt này, thì ra là tôi không biết.

Cô gái cho đến bây giờ cười đến vô tư, không hề cố kị Diêu Lộ Tây, chẳng lẽ, đều là biểu hiện giả dối?

Tôi không dám nghĩ nhiều, bức chính mình ăn gì đó.

Toàn bộ hội trường rất náo nhiệt, Thác Ni trên thương trường không phải một nhân vật bình thường, tất cả những người làm ăn đều phải nể mặt, nhìn thấy Lộ Tây, liền khen Thác Ni có vị hôn thê xinh đẹp, hoặc là nói cô gái này quả là mẫu lý tưởng của đàn ông bọn họ.

Tôi nhìn Lộ Tây thẹn thùng cười.

Tôi cũng cười: Tất cả những thứ này đều là dối trá!

Sau khi cười xong lại tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn của mình. Diêu Khiêm Mặc ngồi bên cạnh tôi, anh ta cũng là một luật sư nổi tiếng, nhưng dường như không thích xã giao, chỉ khi có người tiến đến chào hỏi mới nói vài câu đơn giản.

Có người hỏi thăm Diêu lão gia, Diêu Khiêm Mặc cũng thoải mái trả lời: "Tôi lâu rồi không về nhà, anh cũng biết rồi đấy, lão gia nhà tôi bây giờ đâu có muốn nhìn thấy tôi đâu."

*****

Tiệc tối chấm dứt, sau đó như thường lệ là vũ hội.

Nhạc nhẹ vang lên, Lộ Tây cùng Thác Ni dắt tay nhau tiến vào sàn nhảy bắt đầu khiêu vũ

Tôi ngồi nguyên tại chỗ nhìn bọ họ.

Thác Ni 45 tuổi, thích golf, vẫn còn rất phong độ. Lộ Tây kiên trì thích người đàn ông này. Tôi nghĩ bọn họ yêu nhau cho nên mới kết hôn.

Bây ngờ ngẫm lại, có lẽ là tôi suy nghĩ quá đơn giản.

Khiêu vũ được nửa bài, rất nhiều đôi nam nữ nối đuôi nhau tiến vào sàn nhảy.

Diêu Khiêm Mặc đứng dậy khom người, vươn tay hỏi tôi: "May I?"

Tôi nghĩ một chút, đồng ý.

Lúc Diêu Khiêm Mặc đang định cầm lấy tay tôi, cửa pub đang đóng lại mở ra, ở đó xuất hiện hai người.

Bởi vì trong pub ánh sáng mờ áo, bên ngoài lại sáng ngời, nên hai người kia xuất hiện dễ dàng thu hút toàn bộ ánh mắt.

Hai người kia dường như lại không biết mình quấy rầy đến bản nhạc nhẹ nhàng trong này, đứng ở cửa hồi lâu mới cất bước tiến vào.

Hai người, một là Hồ Khiên Dư, còn lại là một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Tôi thu hồi tầm mắt, đồng thời rụt tay, ái ngại cười với Diêu Khiêm Mặc vẫn duy trì tư thế mời: "Xin lỗi, em không muốn khiêu vũ."

Hồ Khiên Dư là người Thác Ni nhìn không vừa mắt nhất, hắn xuất hiện đã đủ chấn động, càng chấn động là người phụ nữ ngoại quốc cùng hắn đến, không phải người khác mà chính là vợ trước của Thác Ni.

Ở đây đều là người quen của ông ta, tất nhiên cũng sẽ nhận ra người phụ nữ này, trong lúc nhất thời, không khí bỗng trở nên đóng băng.

Nhưng hai đương sự lại làm như không thấy, người phụ nữ kia kéo cánh tay Hồ Khiên Dư tiến vào hội trường.

Thác Ni cùng Lộ Tây đang ngọt ngào khiêu vũ, lúc này đã dừng bước.

Tôi thấy Thác Ni ở bên tai Lộ Tây nói gì đó, sắc mặt cô ấy trở nên cứng đờ, lập tức gập gật, cùng Thác Ni đi đến phía Hồ Khiên Dư.

Thác Ni là người rất phong độ, một là người mình ghét nhất, một là vợ trước ông ta cũng có thể tự nhiên tươi cười chào hỏi, hàn huyên, thậm chí cùng vợ trước hôn kề mặt chào hỏi.

*******

Chỗ tôi ngồi rất gần góc, ánh sáng lại không tốt cho nên rất ít người chú ý đến. Nhưng tôi lại thấy lúc cùng Thác Ni nói chuyện, ánh mắt Hồ Khiên Dư thoáng nhìn sang bên này.

Tuy chỉ là thoáng nhìn, ánh mắt lướt qua rất nhanh nhưng tôi cũng cảm giác được hắn đã nhìn thấy mình.

Ánh mắt Hồ Khiên Dư có một cảm giác làm cho người ta thấy rét lạnh. Nhưng may mắn cách xa, mắt hắn dù lạnh như băng tôi cũng có thể làm như không thấy.

Một lát sau, tôi có thể khẳng định, Hồ Khiên Dư quả thật đã chú ý đến sự tồn tại của tôi.

Hắn cùng người phụ nữ kia thẳng hướng chúng tôi bên này bước tới.

Sau đó, đến bên bàn đánh bóng, Diêu Khiêm Mặc đứng lên chào hỏi, tôi vẫn như trước nghiêng người đối với bọn họ, ngồi im. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy tôi cũng không nghĩ hắn dám làm gì.

Hồ Khiên Dư nói chuyện thanh âm vừa phải, tôi ngồi ở vị trí này vừa vặn nghe thấy.

Nghe hắn nói, Hồ Khiên Dư cùng vị phu nhân này lúc ở Thụy Sỹ trượt tuyết tình cờ gặp được. Vừa lúc lại về nước cùng một ngày. Cô ấy mới hắn làm bạn đi cùng, đến tham gia tiệc đính hôn của chồng trước.

Không ngờ máy bay hạ cánh muộn, bọn họ chưa kịp tham gia tiệc đính hôn, trực tiếp đến pub.

Hôm qua Hồ Khiên Du từ Hongkong khởi hành đến Thụy Sỹ, đêm nay đã trở lại Singapore. Ngồi trên máy bay đã chiếm đại bộ phận thời gian. Tôi muốn cười, Hồ Khiên Dư hắn chẳng nhẽ thật sự chỉ ở lại Thụy Sĩ vài tiếng, như vậy coi là đi nghỉ phép? Tại sao phải vội vã quay trở về?

Ngay lúc tôi nghĩ như vậy, phía sau lưng chợt lạnh, một thứ chất lỏng từ bờ vai trần của tôi chảy xuôi xuống phía dưới.

Người phụ nữ kia hô lên, hướng tới phía sau tôi thấp giọng than vài tiếng.

Tôi cuống quýt đứng dậy nhìn phía sau mình.

Chén rượu trong tay Hồ Khiên Dư còn lại một nửa, thấy tôi nhìn, hắn thản nhiên đáp lại một câu: "Xin lỗi, rượu nghiêng."

Diêu Khiêm Mặc chạy nhanh đến đem khăn tay cho tôi, chính hắn cũng lấy khăn cho tôi lau, nhưng bất đắc dĩ, rượu đã thấm vào trong quần áo.

Tôi ngăn tay Diêu Khiêm Mặc lại, liếc nhìn anh ta một cái: "Xin lỗi, tôi đến toilet!"

Nói xong nhanh bước rời đi.

Đi đến nửa đường, tay tôi nắm thành quyền quay đầu, chỉ thấy Hồ Khiên Dư cũng đang nhìn mình, giơ ly rượu chỉ còn một nửa lên, cười khẽ.

********

Tôi đi đến toilet, thấm khăn lau rượu trên lưng, nhưng bây giờ, quần áo bên trong cũng ẩm ướt, rượu chảy xuống đến cả eo, mặc cho lau thế nào, thôi cứ là mặc kệ, chỗ này có Hồ Khiên Dư, tôi phải mau chóng chạy đi.

Bộ quần áo vất vả mới có được, bị Hồ Khiên Dư một ly rượu hủy mất.

Đâu chỉ là một bộ váy? Tất cả những gì tưởng như đã nắm được trong tay đều bị hắn làm hỏng.

Dù có tức giận bao nhiêu, tôi vẫn là bất lực. Hồ Khiên Dư quá lợi hại, đối mặt hắn, tôi cuối cùng cũng thua thật thảm hại.

Quên đi, tôi bức chính mình không được suy nghĩ, an ủi chính mình, rằng Hồ Khiên Dư cũng không phải thần, hắn cũng sẽ có nhược điểm.

Tự an ủi, trong lòng cũng nhẹ đi một ít, lúc này, cửa toilet bị đẩy ra.

Tôi thoáng nhìn trong gương.

Hồ Khiên Dư tiến vào, đưa tay đóng cửa lại.

Hắn rất nhanh đi đến phía sau tôi.

Tôi bị cánh tay hắn vây giữa hắn và bồn rửa tay.

Hắn cúi xuống gáy tôi, ngửi ngửi: "Ưm, mùi hồng rượu." Nói xong, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Tôi lui lại, cố gắng tránh đi, nhưng có đường nào để lui?

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nói: "Đi ra ngoài, được không?"

Hắn nhìn tôi ngẩn ra, lại lập tức cười: "Em cũng biết dịu dàng như vậy? À, không sai."

Tâm trạng hắn xem ra đã tốt hơn nhiều, tôi thở phào một hơi, thử giãy ra khỏi hắn, động tác cố gắng cẩn thận. Nhưng hắn nhìn thấy tôi muốn thoát ra, tay bỗng trở nên căng thẳng, đảo mắt một cái đã đem tôi vây trở lại.

"Chiếc váy này rất đẹp."

Hắn nhìn tôi trong gương nói.

Hai tay tôi nắm lại thành quyển, không thể để cho hắn thấy, phải dấu phía sau lưng.

Tôi thử quay đầu, rốt cuộc cười lên được: "Cảm ơn."

Tầm mắt hắn dời khỏi gương, chuyển đến trên người tôi: "Diêu Khiêm Mặc đưa?"

"......"

Mắt hắn tối lại, giống như đáy hồ sâu: "Cậu ta nói, vì bộ lễ phục này em chấp nhận làm bạn gái cậu ta?"

"Chúng ta đừng căng thẳng được không?" Giờ phút này tôi chỉ muốn nhanh nhanh thoát thân, "Đi ra ngoài thôi."

Hắn lại càng tiến đến gần, dính sát vào tôi, nhẹ nhàng kéo khóa váy: "Đàn ông tặng phụ nữ quần áo vì muốn cởi nó, có biết hay không?"

Tôi đã không thể nhịn được nữa, nhưng lúc trước cũng là hắn nói cho tôi biết, đắc tội với hắn, không có lợi, trong lòng tôi phân vân, cuối cùng chỉ có thể như trước làm bộ dáng hờn dỗi, thấp giọng nói một câu: "Ngụy biện."

Hắn làm như thật, đưa ngón tay đến trước mặt tôi lay lay: "Nhắc nhở em một lần, từ sau không cần gây chú ý với những người bên cạnh anh, cũng không được cho những người đó chú ý đến em."

Nói xong, hắn ôm lấy tôi nhấc lên, muốn tôi ngồi lên mặt bồn rửa tay.

Tôi không kịp kêu lên, tay hắn đã cầm lấy váy tôi xé xuống.

Ngực tôi lập tức lộ ra, theo bản năng muốn tránh. Vừa tránh một chút, hắn liền nhìn chằm chằm bra của tôi, uy hiếp: "Đừng để cho anh đem cả thứ này xé xuống."

***********

Tôi thật sự sợ, ánh mắt hắn như mang theo màu máu, tôi cuống quýt giữ lấy cổ tay hắn.

Đáng tiếc tôi ngăn không được, chỉ có thể tùy hắn nâng mình dậy, đem cả bộ lễ phục trên người tôi kéo xuống.

Tôi trơ mắt nhìn hắn đem nó ném tới một góc: "Vậy anh muốn tôi thế nào đi ra ngoài?!"

Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? ... Trong lòng tôi mắng, nhưng rất tiếc, ngay cả chính tôi cũng có thể trả lời câu hỏi này: Tôi là tình nhân của Hồ Khiên Dư, là tiền đặt cược tôi đưa cho hắn, đó chính là cái hắn dựa vào để đối đãi với tôi như vậy.

Hắn nhìn cơ thể tôi, ánh mắt buồn bã, tôi giật mình, giơ tay che lấy ngực.

Bả vai của tôi dưới tay hắn run lên.

Hắn thở dài, lấy di động ra gọi: "Mang một bộ quần áo đến đấy ... đồ nữ ... Đúng, ở Pub tầng thượng tập đoàn Hoàn Cầu ... toilet nữ ... Cái này không cần lo ..."

Nói xong, hắn cúp điện thoại, cơ thể vẫn như cũ không rời khỏi tôi.

Hắn nhìn mặt tôi, nhìn hồi lâu, cuối cùng mở miệng an ủi: "Đừng lo, cửa anh đã khóa trái, người khác không vào được."

Hắn nghiêm túc nói cho tôi như vậy, tôi lại muốn bật cười.

Nhưng bản thân đang ở trong hoàn cảnh này, tôi sao có thể cười được?

Đợi một lát, tôi sốt ruột: "Quần áo khi nào thì mang đến?"

Hắn lắc đầu, ôm lấy eo tôi, ngón tay không an phận bắt đầu di chuyển, đi xuống dò xét.

Tôi như bị chọc giận, đẩy bả vai hắn, nhưng hắn không chút nào để ý, tay kia tiến đến lưng tôi nhẹ nhàng trêu chọc.

Tôi mặc kệ hắn, nghĩ đến hắn sẽ thỏa mãn nhưng không phải như vậy. Hắn làm quá, cắn vai tôi, tôi không kịp ngăn cản. Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói như dỗ dành: "Nào, cho anh hôn, nhớ em..."

Mặc dù hắn nói như vậy nhưng cũng không đợi tôi đáp lại, ngầng đầu ngậm lấy miệng tôi. Tôi không trốn, đối với việc này đã thành quen, hắn hôn vừa lòng tự nhiên sẽ thả.

Tôi phối hợp như vậy, ít nhất cùng làm cho chính mình không bị thương.

Rốt cuộc hắn buông ra, tôi gần như hít thở không thông, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng. Một bên hắn vỗ lưng tôi, một bên lại tiến đến gần. Tôi vẫn chưa lấy hơi bình thường, nghiêng đầu tránh đi, hắn liền bắt được cằm: "Đừng nhúc nhích, còn chưa đủ ..."

Nói xong hắn lại áp gần, một chiếc hôn sâu.

Tôi mơ màng nghĩ, hẳn là không phải hắn đi Thụy Sỹ mà là Pháp? Nếu không vì sau nụ hôn kia của hắn lại nồng nhiệt đến vậy, dường như động đến nơi sâu nhất trong tôi.

Hồ Khiên Dư đem tôi gắt gao ôm trong lòng, ngực tôi dán vào người hắn, nóng lại đau. Không biết khi nào tay hắn đã di chuyển đến, cách một lớp bra khẽ vuốt ve. Hắn liếm liếm môi tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, mãnh liệt mà cường ngạnh. Tôi bất lực, không thể chống cự, tay nắm thành quyền để ở ngực hắn, ngoài việc cảm giác được nhịp tim của hắn không thể làm gì.

Tay hắn theo xương sống tôi muốn trượt xuống phía dưới. Tôi kinh hãi, cánh tay nhanh chóng vòng về phía sau giữ lấy.

Hắn nhanh nhẹn, không chỉ né được, ngược lại còn bắt lấy cổ tay tôi giữ lại ở phía sau.

Ngực của tôi vì tư thế như vậy mà bị bắt nhô lên đưa đến trước mặt hắn, miệng hắn cười khẽ, ánh mắt lại chấp nhất đến đáng sợ nhìn chằm chằm đường cong trước ngực tôi.

Ngay khi dây thần kinh tôi căng lên, ngoài cửa truyền vào tiếng đập.

"Cộc! cộc! cộc!"

Không khí xung quanh nóng bỏng, Hồ Khiên Dư rời khỏi, ánh mắt vẫn giằng co trước ngực tôi.

"Thật muốn ngay tại nơi này......"

Nói xong, hắn liếc nhìn tôi một cái, sau đó xoay người đi mở cửa.

***********

Cửa bị Hồ Khiên Dư mở ra ¼, như vậy bên ngoài không nhìn thấy bộ dáng tôi lúc này.

Người bên ngoài ...

Tôi cứ nghĩ rằng đó là người đưa quần áo tới, nhưng giọng nói lại là của Diêu Khiêm Mặc?

"Tại sao anh ở Toilet nữ?"

Hồ Khiên Dư không trả lời.

Tôi kinh ngạc nhưng cũng không thể di chuyển, chỉ ngơ ngác nhìn Hồ Khiên Dư. Tôi rất sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó khác người.

Nếu hắn mở cửa ra ....

Tôi không dám nghĩ.

Ngay lúc tôi đang tâm tâm niệm niệm, Hồ Khiên Dư đột nhiên quay đầu, hướng tôi thản nhiên cười một cái, sao đó nhặt lên bộ lễ phục sớm đã không còn ra hình dạng gì, quay trở lại cửa.

Giọng nói của Hồ Khiên Dư không đổi, nhưng tôi nghe ra lại có vài phần âm trầm độc ác.

Hắn nói: "Cái này của cậu."

Nói xong liền đem chiếc váy kia ném ra ngoài.

Một lát sau, Hồ Khiên Dư đóng cửa, cài khóa.

Hắn nhếch môi cười, không lại gần tôi, mà ngồi trên bồn rửa tay cùng tôi đối diện.

"Em có biết khi Diêu Khiêm Mặc nhìn thầy quần áo của em thái độ thế nào không?" Hắn hỏi.

Tôi cắn răng, quay đầu sang một bên, không để ý đến hắn.

"Thế nào? Đau lòng?" Giọng nói của hắn mang theo ý cười, tôi nghe thấy lại nổi da gà.

May mắn, hắn nói xong một câu, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập, người mang quần áo đến.

Hồ Khiên Dư đem túi lớn đặt ở cạnh bồn rửa tay, sau không nói không rằng bỏ đi.

Khi hắn tới cửa mới dừng lại, cũng không quay đầu nói với tôi: "Buổi tối về nhà sớm một chút, lúc anh về nhà muốn nhìn thấy em."

Hồ Khiên Dư nói xong, mở cửa bước đi.

Tôi thay quần áo, đi ra toilet, bên ngoài không có người.

Hồ Khiên Dư đưa quần áo của tôi cho Diêu Khiêm Mặc, đối với việc này tôi cũng không có gì dị nghị. Diêu Khiêm Mặc, người này làm cho tôi có cảm giác nguy hiểm, cho anh ta biết quan hệ tôi cùng Hồ Khiên Dư, có thể làm cho anh ta thấy khó mà lui, đấy xem nhưng cũng là một chuyện tốt.

Pub vẫn ồn áo náo nhiệt như cũ, tôi tìm Lộ Tây tạm biệt nhưng không nhìn thấy cô ấy.

Tôi cứ nghĩ rằng đó là một cô gái vô tư, vậy mà ... Tạm thời, không cần gặp mặt vẫn hơn.

Tôi quay trở lại phòng nghỉ lấy túi của mình, cũng không ngờ lúc này phòng nghỉ lại có người.

Trong đó đèn sáng trưng, cửa cũng chưa đóng kín, ánh sáng bên trong tỏa ra chiếu sáng một vùng hàng lang.

Mà xuyên qua khe cửa, tôi lại thấy ...

Lộ Tây cùng Thác Ni.

Mà cảnh tượng lúc này, làm cho người ta bàng hoàng kinh ngạc.

Thác Ni té trên mặt đất, cả người run rẩy.

Mà Lộ Tây đứng cách ông ta hai thước.

Giữ bọn họ lúc này, một lọ thuốc rơi trên thảm.

Trước đây tôi nghe Lộ Tây nói Thác Ni bị bệnh tim ...

Cô ấy lúc này lẳng lặng nhìn lọ thuốc nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

Thác Ni cùng chằm chằm nhìn lọ thuốc, cánh tay duỗi thẳng muốn với mà không được.

Tôi đẩy cửa chạy vọt vào.

Tiếng động làm Lộ Tây bừng tỉnh, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi xông đến.

"Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau cứu ông ta?!"

Tôi hét lên với cô ấy.

Bả vai Lộ Tây chấn động mạnh, một giây sau liều mạng lắc đầu như điên rồi.

Tôi bất đắc dĩ nhìn Lộ Tây, nhặt lọ thuốc lên, chạy đến bên cạnh Thác Ni.

Ngay lúc này Lộ Tây lao đến giữ lấy cánh tay tôi: "Không được ... không được ... ông ta, ông ta muốn hại anh trai mình ..."

******

Tôi cố gắng vùng khỏi tay cô ấy, vội vã chạy đến bên người Thác Ni, cố gắng nâng nửa người ông ta dậy, đem thuốc đổ ra lòng bàn tay. Thác Ni run run cầm thuốc nuốt vào.

Chỗ này không có nước, Thác Ni uống thuốc xong tôi đỡ ống ta dậy ngồi xuống.

Sau đó, nhìn về phía Lộ Tây.

Cô ấy khóc.

Tôi thở dồn dập.

Mà Thác Ni vượt qua một hồi sống chết, mặt xám như tro dựa vào ghế.

Thanh âm duy nhất chung quanh chính là tiếng khóc của Lộ Tây.

"Tại sao cậu có thể như vậy? Có biết thiếu chút nữa hại chết ông ta hay không?"

Tôi vất vả bình phục hô hấp, từng bước tiến đến trước mặt Lộ Tây, chất vấn cô ấy.

Hai mắt Lộ Tây đẫm lệ mông lung nhìn tôi hồi lâu mới thút thít nói: "Vi Linh, là ông ta, là ông ta muốn ... muốn hại anh trai mình ... mình là ... là ... giúp anh trai mình ..."

Đầu óc tôi hỗn loạn, nhưng chuyện nhà họ Diêu cùng vị hôn phu của cô ấy, căn bản tôi cũng không muốn biết nhiều.

Dù sao, tôi cùng Diêu Khiêm Mặc cũng không có gì gọi là đồng điệu.

Chờ tất cả bình tĩnh trở lại, tôi xoay người hướng Thác Ni.

Ngay lúc tôi cách Thác Ni khônng đến hai bước thân, ông ta hồi phục một chút, giọng nói mang theo ý mỉa mai, hướng về Lộ Tây đang ở phía sau: "Cô rốt cuộc muốn giúp anh trai mình, hay vẫn là giúp Hồ Khiên Dư?"

Ba chữ Hồ Khiên Dư này tôi tưởng chính mình nghe lầm, lại nhìn thấy mặt Lộ Tây tái nhợt đi, mới chắc chắn, mình không hề nhầm lẫn.

Tôi chuyển tầm mắt đến Thác Ni, sau đó rời đến người Lộ Tây, bình tĩnh hỏi cô ấy, "Có ý gì?"

Lúc này trong mắt Lộ Tây chợt lóe lên, sau đó, giọng nói không run, ánh mắt cũng không đổi, chỉ nói cho tôi: "Vi Linh, việc này không liên quan đến cậu."

"Không liên quan đến mình?"

Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lại bắt buộc mình kìm lại. Tôi xoay người, ánh mắt hướng Thác Ni, mở miệng hỏi ông ta: "Có ý gì?"

Thác Ni đã khôi phục một chút khí lực, cũng nhìn tôi, có lẽ tôi đối với việc này chấp nhất một cách kì lạ làm cho Thác Ni để ý. Ông ta đánh giá tôi một hồi mới nói: "Cảm ơn cô cứu tôi. Nhưng chuyện này, quả thật không liên quan đến cô."

Tôi nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Ông có còn nhớ Lâm Thậm Bằng?"

Ông ta dường như hồi tưởng một chút, bỗng nhiên mi tâm nhíu lại, nhìn thẳng tôi, lát sau như cười như không nhếch nhếch khóe miệng: "Đừng nói cho tôi cô là ..."

Tôi tiếp lời ông ta: "Đúng vậy, tôi là con gái ông ấy."

Nghe tôi nói như vậy, Thác Ni trầm mặc, dựa vào tay vịn muốn đứng lên.

Ánh mắt Lộ Tây lúc đó nhìn Thác Ni băn khoăn, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Vi Linh, chuyện này cậu không cần nhúng tay. Đối với cậu không có lợi."

Lộ Tây nói xong liền đi ra cửa.

Chờ khi Lộ Tây đi khỏi, nghe tiếng cửa sập lại tôi mới hồi phục tinh thần hỏi Thác Ni: "Nói cho tôi biết, có chuyện gì?"

Ông ta nhìn tôi, không hề chớp mắt, sau đó lên tiếng: "Nghe Lộ Tây nói cô cùng Hồ Khiên Dư đợt vừa rồi đi Hongkong?"

Mặc dù không biết vì sao ông ta hỏi vậy nhưng tôi vẫn gật đầu.

"Gặp Lý Triệu Giai?" Ông ta lại hỏi.

Tôi không muốn tiếp tục vòng vo, đối với vấn đề này từ chối trả lời, chỉ nói: "Không cần quanh co, tôi muốn biết chuyện gì làm cho ông cùng Lộ Tây trở mặt?"

Ông ta cười ra tiếng: "Tôi chuẩn bị đánh sụp công ty bất động sản của Hồ Khiên Dư ở Hongkong."

Tôi nghĩ một lúc, lập tức cũng cười: "Đừng nói với tôi rằng ông cũng Lý Triệu Giai chuẩn bị bắt tay hạ bệ công ty của Hồ Khiên Dư?"

Ông ta ngừng cười, lại đánh giá tôi một phen, sau đó cũng không đưa ra kết luận gì, chỉ đơn giản nói: "Hồ Khiên Dư giữ cô ở bên người thật sự mười phần thất sách."

Nói xong ông ta chăm chú nhìn lọ thuốc trong tay: "Lúc đầu Lộ Tây định báo cho hắn, nhưng di động bị tôi ném hỏng, cô ta không có dãy số của Hồ Khiên Dư nên không thể liên lạc được."

Tôi lập tức cảnh giác, lo sợ nhìn phía cửa. Vậy vừa rồi? Ông ta sao không ngăn lại Lộ Tây? Để cho cô ấy đi như vậy thông báo với Hồ Khiên Dư?

"Vậy sao ông không ngăn cản cô ấy?" Tôi cao giọng hỏi.

Ông ta cười vẻ tự tin: "Cho dù Hồ Khiên Dư biết cũng chỉ là đấu từ trong tối chuyển ra ngoài sáng, tôi không cần."

"Không được." Tôi đánh gãy ông ta, tự hỏi một lát mới mở miệng, "Vệ sĩ của ông có ở đây không?"

Ông ta nheo mắt nhìn tôi đáp: "Ở trong xe dưới lầu."

"Gọi cho họ chặn đứng cô ấy lại, giảm lỏng hay thế nào cũng được. Tóm lại không được để cho Lộ Tây gặp Hồ Khiên Dư."

"Ông ta không trả lời."

"Xem như ơn tôi cứu ông một mạng, nhận lời tôi!"

Lúc này, Thác Ni không còn do dự, gọi điện thoại cho vệ sĩ, chỉ nói: "Nếu Diêu tiểu thư xuống lầu giữ cô ta lại."

Một câu phân phó ngắn ngủi xong, Thác Ni cúp điện, khó khăn chống đỡ cơ thể đứng lên, chậm rãi từng bước một đi đến phía tôi.

"Lâm tiêu thư, cô có biết muốn tôi gọi cuộc điện thoại này có nghĩa là gì sao?"

Ông ta sắc mặt không đổi hỏi tôi.

Tôi cười.

Tôi đương nhiên biết nghĩa là gì, nghĩ thế, tôi vươn tay hướng Thác Ni: "Hợp tác vui vẻ!"

Thác Ni rốt cuộc cười ra tiếng, vẫn là nụ cười ba phải mang chút mỉa mai châm biếm, nhưng ông ta vươn tay ra, nắm lấy tay tôi: "Tốt lắm, Lâm tiểu thư, hợp tác vui vẻ."

******************

Về phía Lộ Tây, chuyện cô ấy cùng Hồ Khiên Dư tôi không cần biết, tôi chỉ cần nhắc nhở mình nhớ kĩ: Diêu Lộ Tây không còn là bạn tốt, thế là đủ.

Trên thương trường vốn không có kẻ địch hay bạn bè vĩnh viễn. Cái chính là, những lời này dùng với tôi cùng Lộ Tây thật sự có bao nhiêu châm chọc.

Lúc tôi về, ở dưới lầu đã nhìn thấy xe Hồ Khiên Dư, cho nên khi mở cửa vào nhà, dưới ngọn đèn phòng khách, nhìn vị Hồ đại thiếu ngồi chiễm chệ trên sôfa tôi cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.

Thấy tôi trở về, Hồ Khiên Dư đưa tay xem đồng hồ: "Anh chờ em ... hai giờ rồi."

Lúc này nhìn mặt Hồ Khiên Dư, tuy rằng không cố ý nhưng tôi vẫn không khỏi nhớ tới Lộ Tây. Rõ ràng Lộ Tây cùng hắn chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau ... vậy bọn họ, rốt cuộc có quan hệ thế nào?

Nghĩ đi nghĩ lại, Hồ Khiên Dư quen Diêu Khiêm Mặc, chẳng nhẽ qua Diêu Khiêm Mặc quen biết hay sao, hoặc là còn có một tầng quan hệ sâu hơn nữa cũng không chừng.

"Nghĩ gì vậy?" Hồ Khiên Dư đột nhiên hỏi.

Tôi hồi phục tinh thần, buộc chính mình không được suy nghĩ nhiều, cởi giầy vào cửa.

Hồ Khiên Dư lùi sang một bên, vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi dừng lại một chút, trong lòng giằng co, lại vẫn ngoãn ngoan đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

Tôi vừa ngồi xong, tay Hồ Khiên Dư lại vươn đến: "Tại sao muộn như vậy?"

Tôi nghĩ nghĩ, trả lời: "Tán gẫu cùng Lộ Tây một chút, quên thời gian."

Tôi nói hai từ "Lộ Tây" xong nhìn phản ứng của hắn.

Nhưng trên mặt hắn không có một chút khác thường, biểu tình ngụy trang rất tốt, quả thực không chê vào đâu được: "A? Anh nghe Diêu Khiêm Mặc nói em cùng em gái anh ta quan hệ tốt lắm."

Dừng một chút hắn còn nói: "Em cùng cô ấy nói chuyện gì?"

Tôi vuốt vuốt tóc, dịch xa một chút nhìn hắn, sau đó thu hồi tầm mắt, cởi áo khoác trên người vắt lên tay vịn sôfa đáp lại: "Đều là chuyện phụ nữ, đàn ông, hôn nhân, còn có ... " Tôi dừng một chút, bổ sung, "... Còn có tình yêu."

Tôi nói đến đây, Hồ Khiên Dư biểu hiện một chút không yên lòng, tiến đến vuốt ve cánh tay tồi, thản nhiên phụ họa: "Tình yêu? Thật đúng là chuyện phụ nữ."

Mỗi lần cũng Hồ Khiên Dư nói chuyện tôi đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lời nói phải đưa đẩy, lại không được để lộ ra sơ hở, đề phòng lẫn nhau. Nhưng dù sau cũng phải cảm ơn Hồ Khiên Dư, bởi vì hắn là người dạy tôi, một người thì ra có thể dối trá đến như vậy.

Tay hắn dần dần chuyển qua thắt lưng tôi, tôi hơi nghiêng người, quay mặt nhìn hắn: "Vậy đàn ông các anh bình thường tán gẫu chuyện gì?" Hắn rõ ràng không muốn trả lời, hôn nhẹ tôi, "Em hôm nay cũng thật nhiều chuyện ..."

Nói xong rướn người đến, lúc này cho tôi một nụ hôn dài.

Xong xuôi, tôi nghĩ hắn sẽ không trả lời mình, lại không ngờ hắn mở miệng: "Chuyện đàn ông hay tán gẫu? Làm ăn, kinh doanh, lợi nhuận ... tất nhiên còn có phụ nữ."

"Vậy anh ..." Tôi đang muốn mở miệng, hắn lại tiếp tục hôn xuống. Hắn hôn dịu dàng, khóe miệng khẽ hé mở, liền sau đó lưỡi tiến vào.

"Chúng ta không nên tiếp tục đề tài này ..." Trong lúc quấn quýt, tôi nghe thấy giọng nói Hồ Khiên Dư vang kên, "Hẳn là tiếp tục việc ở toilet khi nãy ..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-48)