← Ch.08 | Ch.10 → |
"Ông chủ..."
May mắn thay, giọng nói của một vệ sĩ vang lên đúng lúc, chặn đứng nụ hôn mờ ám này, nếu không tôi thật sự không tưởng tưởng nổi Hàn Trạc Thần sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo, rất có khả năng ông ta sẽ quấy rối tình dục đứa con gái vị thành niên của chính mình...
"Có việc gì?" Hàn Trạc Thần gọi lại người vệ sĩ đang vội vàng xoay người đi ra cửa: "Nói đi!"
"Vâng..." Vệ sĩ hơi xấu hổ nhìn tôi, lại nhìn Hàn Trạc Thần, thật lâu sau mới nhớ ra mình đang định nói cái gì: "Sĩ quan Vu tới rồi, ông ấy nói muốn gặp ngài và....... tiểu thư."
Anh ta ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Hàn Trạc Thần, khó khăn nuốt mấy chữ "con gái của ngài" xuống, "Ông ấy muốn hỏi về quá trình bắt cóc ngày hôm qua!"
"Mời ông ta vào đi."
Lúc vệ sĩ đi ra ngoài, tôi thấy rõ anh ta thở phào một hơi, lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Cũng khó trách anh ta bị dọa đến như vậy, anh ta mới tới nơi này hai tháng, chắc chưa ai nói cho anh ta biết tôi là con gái nuôi của Hàn Trạc Thần.
Tôi âm thầm liếm bờ môi, trên đó vẫn còn lưu lại sự tê ngứa đặc biệt, nếu như nụ hôn trước tôi có thể hiểu theo nghĩa là nụ hôn chúc ngủ ngon của cha dành cho con gái, vậy còn nụ hôn ngày hôm nay... liệu tôi vẫn còn có thể tự lừa mình đó là nụ hôn chào buổi sáng sao?
Sĩ quan Vu vẫn xuất hiện với một bộ cảnh phục trang nghiêm, vóc người ông không cao lại còn hơi to khiến bộ cảnh phục càng được tôn lên, cũng lộ ra dáng vẻ khôi ngô mạnh mẽ.
Ông vừa vào cửa đã lấy một tờ giấy và một cái bút từ trong cặp ra.
Trên mặt ông hoàn toàn vẫn là sự nghiêm túc cùng cẩn thận.
Hàn Trạc Thần rõ ràng nhìn ra được mục đích của ông ấy, thế nhưng vẫn ngồi nhàn nhã trên sofa, dùng giọng điệu châm biếm nói với ông: "Thật hiếm thấy có lúc sĩ quan Vu rảnh rỗi thế này. Uống chén trà nhé? Hay là coffee đây?"
"Không cần. Tôi đến đây để tìm hiểu thêm về vụ án phát sinh ngày hôm qua thôi, làm báo cáo."
Khi ông ấy nói chuyện, giọng điệu máy móc đến nỗi khiến người ta nghĩ rằng bọn họ vốn là những con người xa lạ, cách đối xử cùng một dạng với cách ông ấy đang giải quyết công việc chung.
Tôi quả thực muốn thử xem nếu như tôi nói đúng sự thật, ông ấy liệu có viết lại hay không.
Ngay cả tôi cũng không chịu nổi sự giả bộ của ông ấy nữa là Hàn Trạc Thần, ông ta hoàn toàn không nể mặt sĩ quan Vu tí nào, cười lạnh một cách khinh bỉ: "Ông cho rằng cái gì thích hợp thì viết cái đấy đi, tôi không có ý kiến gì!"
"Cậu không có ý kiến gì? Đao Ba nằm ở phòng cấp cứu, bị chặt đứt một tay, toàn thân có hơn mười chỗ xương bị vỡ nát, thận trái bị thương nghiêm trọng, đã bị cắt bỏ..."
"Vẫn còn chưa chết à? Mạng lớn đấy!"
"Cậu! Thù hận lớn thế nào đến nỗi đánh người ta thành như vậy hả?" Sĩ quan Vu tức giận đến nỗi bẻ gãy chiếc bút trong tay, ông đè nén lửa giận xuống, tiếp tục nói: "Căn cứ vào thương thế của Đao Ba mà nói, hành vi của cậu được xem như tự vệ quá mức, nếu như anh ta cố ý muốn tố cáo cậu, chuyện này sẽ rất phiền toái."
"Tố cáo tôi? Thằng ấy không có gan đấy đâu!"
"Hôm nay ngoài biển vớt được một cái xác, theo xác nhận của Đao Ba, người đấy là tên bắt cóc còn lại..."
Hàn Trạc Thần lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa.
"Sĩ quan Vu, có phải ông cũng định ném việc này lên người tôi không. Đây là quy tắc trong giới, không liên quan đến tôi."
"Không liên quan đến cậu? Đó là mạng người đó! Sao cậu có thể giết người mà mắt cũng không chớp..." Sĩ quan Vu rốt cuộc cũng không kìm được cơn tức giận, đột ngột đứng dậy, ngón tay run run chỉ vào người Hàn Trạc Thần: "Suy cho cùng cậu có còn chút tính người hay không!"
"Tính người? Tính người là cái việc ông sẽ ngồi trong phòng điều hòa đợi người ta xem xét bản báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi mới đúng. Nếu như ông bị người ta treo lên đánh đến chết, nếu như ông bị người chĩa súng tiêm ma túy vào người, nếu như ông bị người ta chém hơn mười dao trong góc tối, nếu như ngày hôm qua bọn chúng muốn làm nhục chính là..." Hàn Trạc Thần đột nhiên im lặng, đứng dậy đá mạnh một cái vào chiếc sofa, tiếng va đập nặng nề khiến tôi nghi ngờ không biết ông ta có bị gãy xương hay không.
Ông ta cắn chặt răng, trên trán toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi, xem ra nhất định là rất đau rồi.
Tôi thường xuyên thấy ông ta đánh người, nhưng tự hại mình thì đây là lần đầu tiên.
Dựa vào kinh nghiệm trước kia, mỗi khi ông ta bực mình, tôi sẽ cầm lấy một ngón tay của ông ta, ông ta cười với tôi thì chứng tỏ ông ta không phải rất tức giận.
Nếu như ông ta rút ngón tay ra thì tức là tâm tình của ông ta cực kỳ không tốt, muốn ở một mình suy nghĩ.
Tôi nên ngay lập tức biến mất.
Thấy lúc ông ta trở lại sofa ngồi, ngực vẫn còn nhấp nhô dữ dội, tôi lặng lẽ tới ngồi gần, thử chạm vào bàn tay đang nắm chặt lại của ông ta.
Tôi đợi một lúc, thấy ông ta không có phản ứng gì, tôi đang suy tính lặng lẽ trở về phòng thì ông ta đưa tay ra vỗ đầu tôi, quay sang nhìn tôi mỉm cười, cho dù nụ cười kia trông vô cùng miễn cưỡng và cay đắng.
"Sĩ quan Vu, chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi!"
"Sĩ quan Vu nhìn tôi bằng con mắt cực kỳ khó hiểu, muốn nói rồi lại thôi, xắp xếp lại tập tài liệu trên tay."Tôi đi đây, tự cậu giải quyết mọi việc cho ổn thỏa đi."
"Tôi không tiễn!"
Sĩ quan Vu đi tới cửa bỗng ngập ngừng một lát, rồi quay người lại, thay giọng điệu cứng ngắc giải quyết việc công vừa rồi bằng một thứ nghe có vẻ giống tiếng người hơn: "Bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, đừng đã sai lại càng sai thêm nữa..."
"Quay đầu? Ông đùa gì với tôi đấy?"
"Lăn lộn trong xã hội đen, có mấy người có kết cục tốt đâu... Cậu cứ nhìn Trác Cửu, Lôi lão đại xem..."
"Ông đừng có nhắc đến anh ấy trước mặt tôi!"
"Đến bây giờ cậu vẫn còn hận tôi? Nếu năm đó tôi không giữ cậu lại, cậu đã bị người ta đánh chết cùng với Lôi lão đại rồi."
"Tôi thà chết lúc đó..." Bàn tay của Hàn Trạc Thần nắm gắt gao, móng tay trắng bệch cắm sâu vào trong da thịt, nhuộm cả một mảng đỏ màu máu. "Đã đi tơi bước này rồi, tôi không thể quay đầu được... đại ca chẳng qua chỉ hỏi qua mấy chuyện trong giới, cuối cùng cũng lại... Những người như chúng tôi, đen là đen, không thể nào trắng được, tôi không động đến người khác, người ta cũng sẽ chém chết tôi."
"Được rồi! Có chuyện gì cần tôi làm thì cứ mở miệng."
Hàn Trạc Thần cười lạnh một tiếng, "Cám ơn!"
Đợi sĩ quan Vu đi rồi, ông ta mới ngồi xuống sofa, cả người cúi xuống, hai bàn tay luồn thật sâu vào trong mái tóc mềm đen nhánh.
Ông ta lúc này hoàn toàn chẳng hề giống một ác ma giết người không chớp mắt, ông ta yếu đuối tựa như một đứa trẻ bị thương, cần có người bảo vệ an ủi.
Lần đầu tiên đối diện với tình cảnh thế này, tôi không biết nên làm cái gì, cuối cùng tôi đành phải ngồi xuống bên ông ta, vuốt ve đầu ông ta dọc theo những sợi tóc trơn mượt, giống như cách ông ta vẫn làm để dỗ tôi khi tôi vẫn còn thơ bé.
...
"Em cũng cho rằng tôi là một người xấu phải không?" Ông ta vươn tay ra ôm lấy tôi, vùi mặt vào vai tôi.
Tôi bỗng nhiên không muốn lừa lạt ông ta, thế nhưng cuối cùng vẫn dùng bộ dáng tươi cười giả tạo ứng phó: "Tôi không biết!"
"Tôi vẫn luôn luôn muốn làm người tốt... Tôi cũng không muốn đi tới tình cảnh này, có một số việc chính tôi không hề tự nguyện nhưng vẫn phải làm."
Tôi dùng cánh tay nhỏ gầy, mệt mỏi ôm lấy bờ vai đang run lên của ông ta, do bởi tôi không biết trả lời như thế này, thế nên tôi cứ lặng lẽ ngồi nghe ông ta nói.
"Vào thời điểm đại ca chết, tôi ở ngay dưới tầng... Thật sự rất thê thảm, anh ấy bị người ta đánh bị thương khắp mình, bị quăng xuống từ tầng hai lăm, trước lúc chết còn mở to mắt trừng tôi, chết cũng không nhắm mắt!"
"Ông ấy cũng không thể sống lại vì sự đau đớn của ngài." Tôi chớp đôi mắt hơi có phần ướt át, thật cố gắng nở một nụ cười, nói với hắn mà cũng là nói với chính mình: "Thế nên ngài chỉ có thể nghĩ ra cách để chính mình quên đi thôi."
Đấy là kinh nghiệm tôi tổng kết ra sau nhiều năm đau khổ tột cùng, mặc dù tôi hoàn toàn không làm được việc đấy.
Trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi, hai con người cùng vật lộn với sự đau khổ.
***
Ngày thứ hai, sau khi ông ta đi với tôi nghe cuộc biểu diễn liền đưa tôi ra bờ biển, ra lệnh cho những người vốn dính lấy ông ta như hình với bóng ngồi chờ ở trên xe, không được đi cùng.
Tôi cởi giày, chân trần đi trên bờ cát mịn, mỗi một bước chân đều bị nước biển cuốn đi rất nhanh, cuốn theo cả những hạt cát nhỏ vờn quanh chân tôi.
Cảnh này khiến tôi bất chợt nhớ đến giai điệu vừa mới được nghe, bản nhạc dương cầm đầu tiên tựa như tầng sóng này, giữa những tiếng ồn ầm ĩ hòa cùng với ánh đèn neon vẫn duy trì sự yên ổn an bình, về sau sóng gió nổi lên, tuôn trào mãnh liệt, phá hủy hết thảy mọi thứ trên đời...
Có lẽ đây cũng là số mệnh của tôi thôi!
Người đàn ông như Hàn Trạc Thần giống như nước, khi bình lặng khiến người ta cả thấy rất dịu dàng, khi xuôi theo dòng chảy khiến người ta không nắm bắt được trong tay, khi mạnh mẽ cuộn trào lại đủ để tàn phá, cắn nuốt cả thế gian...
Cũng chính vì như thế, trên người ông ta có một loại hấp dẫn chết người, cho dù là nhã nhặn trầm ổn, hay bùng phát ngông cuồng cũng đều gây cho tôi, người vẫn luôn luôn ở bên cạnh ông ta có một cảm giác chết chìm trong đó, đến nỗi có đôi khi tôi nghĩ rằng bản thân mình đang hoàn toàn sa vào dòng nước vô ảnh vô hình.
Một chiếc áo vest mang theo hơi ấm được khoác lên người tôi, giúp tôi xua đuổi cái lạnh của những cơn gió mùa thu.
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng trắng bạc, hình bóng Hàn Trạc Thần vừa mơ hồ lại vừa ôn hòa như thế.
Giống như một đêm vài năm về trước.
Ngày đó, tôi cũng để chân trần đứng trong sân nhìn lên hàng vạn ngôi sao trên bầu trời.
Mẹ từng nói, người chết đi sẽ biết thành những ngôi sao, sẽ ở trên trời dõi theo những người mà người ta nhớ.
Tôi đứng ở trong sân, bởi vì tôi sợ bọn họ không nhìn thấy tôi...
Khi Hàn Trạc Thần về nhà nhìn thấy tôi như vậy bỗng giật mình, từ từ đi về phía tôi: "Đã muộn thế này rồi mà sao vẫn còn ở ngoài sân?"
Ánh đèn vàng nhạt trên sân chiếu vào trên người ông ta, máu tươi đỏ rực trên vai ông ta đập vào mắt khiến tôi phát hoảng, tôi đột nhiên có cảm giác bả vai của chính mình rất rất đau, giọng nói run rẩy: "Ngài... chảy máu kìa..."
"Không sao."
Ông ta nắm tay tôi trở về phòng, đưa tay chạm vào bàn chân lạnh như băng của tôi, dùng cả đôi bàn tay to ôm lấy, cau mày lại rồi nói: "Sau này không được đi chân trần khắp nơi, sẽ bị ốm đó."
"Dạ!" Tôi cảm thận được sự ấm áp từ lòng bàn chân, suýt nữa tôi bật khóc, nhưng rồi lại cố gắng nhẫn nhịn.
Khi còn bé, mỗi lần tôi chạy khắp nơi như thế này, mẹ tôi đều mắng tôi nói rằng chân tôi đã bẩn hết rồi, buổi tối không được phép lên giường ngủ.
Hiện nay muốn được nghe bà mắng nhưng tôi lại chẳng còn cơ hội nữa.
Khi Thanh băng bó vết thương cho ông ta, tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn, nghiên cứu từng vết sẹo sâu cạn trên người ông ta, chẳng rõ vì sao nhiều vết thương đến vậy mà cũng không có thể lấy được mạng của người ấy!
Nếu tôi có cơ hội đâm ông ta một lần, chắc có lẽ cũng chỉ để lại một một vết sẹo mà thôi, có đúng không?
"Thiên Thiên, em có nhớ rõ ngày sinh nhật của em không?"
"Sinh nhật..." Tôi không hiểu vì sao ông ta lại hỏi đến chuyện này, gật đầu một cách thành thật: "Có nhớ."
"Sinh nhật em vào thời gian nào?"
Tôi cúi đầu, các ngón tay giao lại với nhau, nói: "Hôm nay..."
"Hôm nay?" Ông ta im lặng một lát rồi mới vuốt ve đầu tôi: "Em muốn cái gì làm quà sinh nhật?"
"Cái gì cũng không muốn!"
"Mặc dù tôi nói như vậy nhưng khi tôi thấy ông ta mang theo vết thương đi mua một chiếc bánh sinh nhật trang trí trên đó một vị thiên sứ, đốt nến bảy màu, tôi thật sự đã khóc...
Không phải là buồn, mà là trong lòng chua xót đến tê dại.
Đó là lần đầu tiên tôi hy vọng rằng ông ta không phải kẻ thù của tôi, cũng là lần đầu tiên tôi ước một nguyện vọng trong ngày sinh nhật: "Con ước rằng Hàn Trạc Thần không phải là kẻ thù của con...."
Mỗi một lần sinh nhật sau đó, tôi đều lén lút ước nguyện vọng này trong lòng, tôi cũng biết điều đó chẳng thể nào trở thành hiện thực, thế nhưng chẳng có cách nào, tôi không tìm được nguyện vọng nào đáng giá hơn để ước.
Tôi vẫn còn đắm chìn trong bể hổi ức, tay ông ta đã dùng sức lôi tôi lại, chân tôi bị trượt, không hiểu sao cả người đã ngã vào lòng ông ta.
Khi tôi đang muốn tự mình đứng vững, hai tay ông ta vòng qua ôm lấy tôi, bao tôi lại hoàn toàn trong thế giới của người ấy.
"Thiên Thiên!" Tay ông ta ôm tôi càng chặt hơn, ánh mắt ông ta nhiễm màu xanh của sóng biển, dần dần trở nên mơ hồ hơn.
Bởi vì đã có hai bài học kinh nghiệm cho sự phản ứng chậm chạm, lần này tôi rất nhanh tách khuôn mặt tôi ra, vừa đúng lúc tránh được bờ môi của người ấy.
Có lẽ tôi vẫn còn trẻ người non dạ, nhưng có một việc tôi đặc biệt hiểu rõ rằng: giữa chúng tôi không thế xuất hiện cái thứ gọi là tình yêu, nếu có cái gì đó, chỉ có thể là hận.
"Cha!"
Tôi rất hy vọng cách gọi của tôi sẽ có thể gợi lại được lương tri của người ấy, thế nhưng ông ta chỉ lạnh lùng trả lời tôi một câu: "Tôi không phải!"
Tôi cảm giác được ông ta đang vuốt ve khuôn mặt của mình, tôi bỗng giật mình sợ hãi, gào lên: "Thế nhưng trong lòng tôi ông là cha! Tôi vẫn luôn luôn coi ông như cha!"
Cánh tay đang cầm giữ tôi đột nhiên nới lỏng, cuối cùng tôi cũng lấy lại được tự do.
Tôi không hề do dự chạy ra một khoảng cách an toàn, trái tim vẫn còn vì kinh hoảng quá mức mà đập mạnh không ngừng.
Bởi vì nhịp tim quá nhanh, tư duy của tôi cũng đần độn theo, cố gắng tự hỏi mình một câu vô ích mà thật lâu mới nhớ ra được: "Tôi nhớ rằng ông đã nói: ông sẽ cho Tiểu Cảnh thời gian tám năm, nếu nhưng anh ấy có thể làm vừa lòng ông, ông sẽ cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn..."
Ông ta nhìn tôi, tầng sương mù trong ánh mắt kết lại hàn băng vạn trượng: "Em đang đợi nó?"
"Đúng!"
Tôi cũng không biết có phải tôi đang đợi Tiểu Cảnh không, tôi chỉ nghĩ tới việc anh ấy nhất định sẽ quay trở về, anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi.
Có đôi khi tôi cũng mơ thấy anh ấy, mơ rằng anh biến thành chàng hoàng tử trong câu truyện cổ tích, tiêu diệt ác ma và cứu đi công chúa.
Vì giấc mơ này, trong lòng tôi luôn tồn tại một dạng chờ đợi, chờ đợi Tiểu Cảnh mặc áo giáp vàng tráng lệ, chỉ thế thôi cũng khiến tôi khát khao biết mấy.
Tôi quay đầu sang một bên, không muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của ông ta.
Tôi nói với chính mình, người công chúa yêu là hoàng tử, không phải là ma quỷ.
"Thiên Thiên." Ông ta muốn nắm lấy bàn tay tôi, tôi dùng sức rút tay lại."Em còn nhỏ, có một số việc em không thể hiểu được."
"Tôi hiểu."
Sao tôi lại không hiểu, tuy rằng tôi đọc không nhiều tiểu thuyết tình cảm nhưng tôi cũng đã cùng Đồng Trác lướt qua hơn mười quyển, trong đó có nói nếu đàn ông thích dùng nụ hôn biểu đạt tình yêu, thì theo lẽ thường phụ nũ sẽ đều bị cái hôn đó làm cho mê loạn, dâng thân xác cho người đàn ông đấy...
Đó là lý do vì sao tôi sợ, sợ chính mình mê loạn, sợ chính mình dâng cho ông ta cái không nên dâng!
"Dù em hiểu hay không hiều..." Ông ta cầm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến trước mặt ông ta: "Em nên nhớ kỹ một việc: tôi có thể cho em thời gian tiếp nhận tình cảm của tôi đối với em, bao lâu cũng được... nhưng tôi tuyệt đối không để em ở bên Cảnh, tốt nhất em nên sớm quên cậu ta đi... Vì em là của tôi!"
Bởi vì em là của tôi!
Trong cơn ác mộng, câu nói của cái người rất đáng sợ đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
****
Một tuần sau, tôi cuối cùng cũng có thể đến trường, tôi vốn chuẩn bị tốt tư tưởng bị người ta nghị luận to nhỏ sôi nổi, thế nhưng tới trường rồi tất cả mọi người chỉ hỏi thăm tôi qua loa là bệnh đã khỏi chưa.
Tôi gặp được Nhạc Lỗi tại khúc quanh của hành lang trường học, vừa muốn nói với cậu ấy vài lời, nhưng dường như cậu ấy khoogn nhìn thấy tôi, cứ cúi đầu đi vòng qua tôi.
"Nhạc Lỗi."
Cậu ấy dừng lại."Có việc gì sao?"
"Không có gì, tớ chỉ muốn cám ơn cậu không nói với mọi người chuyện tớ bị bắt cóc."
"Cậu không cần phải cảm ơn tớ, là người nhà cậu không cho tớ nói." Cậu ấy do dự một lát rồi nói tiếp: "Người nhà cậu hình như rất giỏi, tớ chỉ nhớ rõ trên mặt bọn bắt cóc có vài vết sẹo do dao cắt, họ đã có thể tìm ra là ai..."
"Có lẽ là gặp may thôi."
Cậu ấy đưa tay vào trong túi áo, dường như còn muốn lấy ra vật gì đó, cuối cùng vẫn không chịu lấy ra."Cha cậu bảo tới sau này không được đến gần cậu nữa, thế nên..."
"À." Tôi mỉm cười cúi người về phía cậu ấy, "Xin lỗi! Hy vọng cha tớ không dọa cậu sợ."
Khi đôi đi về phòng học, lại nghe thấy tiếng cậu ấy gọi tên tôi, tôi không trả lời.
Tôi rất hiểu tính cách của Hàn Trạc Thần, ông ta đã coi tôi là của ông ta thì sẽ không cho phép bất kỳ ai tiếp cận tôi...
Aii! Tôi là của ông ta...
Trở về chỗ ngồi, chuyện thứ nhất tôi làm chính là lấy mấy quyển tiểu thuyết tình cảm từ trong cặp của Đồng Trác ra nghiên cứu.
"Thiên Thiên, cậu chịu kích thích gì đấy à?"
"Tìm vài thứ..." Tìm một hồi tôi mới phát hiện ra rằng mấy người đàn ông trong tiểu thuyết tình cảm đều hết sức dịu dàng, từ đầu đến cuối đều chưa từng nói một câu giống như những lời một đàn ông nên nói.
Lãng phí cả một buổi sáng của tôi.
Đến trưa khi đi ăn cơm, tôi cuối cùng không nhịn được quay sang người tự xưng là "chuyên gia tình yêu" Đồng Trác hỏi ý kiến: "Cậu đã từng đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi, có nhân vật nam chính nào... không phải, là người mà được ghép đôi với nữ chính ý, nói rằng: 'em sớm quên cậu ta đi, vì em là của tôi!' nữ chính sẽ trả lời thế nào?"
Cậu ấy ngậm đôi đũa nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc, "Vậy thì phải xem tình huống rồi mới tính được, tớ nghĩ nếu tương đối ác liệt thì là... sẽ tát người đàn ông kia một phát, nói vào mặt anh ta: anh cút thật xa cho tôi!"
Đúng là rất ác liệt, nhưng tôi lại nghĩ đến cái vẻ thường ngày của ông ta, lại càng ác liệt hơn, tôi chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh lên chiếc váy, có lẽ quên đi thôi.
"Còn có câu trả lời nào khác không?"
" 'Anh cho rằng anh là ai hả, anh cứ nói phải là phải à!' tớ thấy câu trả lời này cũng khá được! Vì sao cậu lại hỏi cái này?" Đôi mắt cô ấy lóe sáng, ghé sát vào người tôi hỏi: "Có phải có người.... nói như vậy với cậu không? Đẹp trai hay không đẹp trai?"
Tôi lại tiếp tục dò hỏi: "Nếu như người đàn ông kia là... Hàn Trạc Thần thì sao?"
"Cái gì!" Cô ấy liền nghẹn luôn, ra sức uống nước liên tục mới có thể trở lại binh thường, may mà vừa nãy cô ấy không uống nước, nếu không thì tôi dám chắc rằng cô ấy sẽ phun hết vào mặt tôi.
"Ông ta khủng bố như vậy sao!"
"Cậu đang nói sự thật à?" Cô ấy hỏi.
"Tớ đang giả sử thôi."
"À!" Cô ấy vỗ ngực nói: "Vậy thì cậu chỉ có thể nói..."
Tôi nhìn cô ấy bằng một vẻ mong đợi dạt dào.
"Vậy thì cậu chỉ có thể nói... Anh muốn thế nào thì cứ như thế đi, em hoàn toàn nghe lời anh."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |