Vay nóng Tima

Truyện:Rồng Bay Phượng Múa – Long Vương Thật Xấu Xa - Chương 073

Rồng Bay Phượng Múa – Long Vương Thật Xấu Xa
Trọn bộ 170 chương
Chương 073
Đông hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


"Bảo Bối à, con thích Long Triệt thúc sao?" Chơi đùa với thằng bé một hồi lâu sau, nàng mới thật cẩn thận mở miệng, nàng không muốn ủy khuất chính con của mình, nàng vì Tiểu Long Nhi có thể hy sinh tất cả.

Tiểu Long Nhi cười hì hì, hiểu được lo lắng của nàng, hiểu được ý tứ của nàng, liền nãi thanh nãi khí nói, "Mẫu hậu, Bảo Bối ai cũng đều thích, Bảo Bối chỉ cần vĩnh viễn được ở chung với mẫu hậu cùng một chỗ là được rồi, mẫu hậu thích ai, Bảo Bối sẽ thích người đó." Bé miệng thật sự ngọt, nhanh như chớp liền leo lên thân thể của nàng, nằm úp sấp làm nũng.

Tử Tô rốt cuộc yên lòng, như vậy nàng sẽ không sợ hãi không lo lắng, cho dù nàng quyết định như thế nào Tiểu Long Nhi cũng sẽ theo nàng

"Bảo Bối à, mẫu hậu cùng Long Triệt thúc đi Đông hải, con đồng ý không?" Nàng sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của thằng bé, nhỏ giọng nhỏ nhẹ thương lượng nói, âm thầm sốt ruột nhìn bé.

Tiểu Long Nhi đã sớm biết mẫu hậu sẽ có tâm tư như vậy, nhưng bé luôn tôn trọng lựa chọn của mẫu hậu, dù sao Long Triệt cũng không có vấn đề gì, ở trong bốn vị Long Vương, thúc ấy là tốt nhất.

"Tốt, mẫu hậu. Bảo Bối sẽ đi cùng mẫu hậu, Bảo Bối sẽ đi Đông Hải, Long Cung là của chúng ta." Tiểu Long Nhi phi thường cao hứng, từ thân thể của nàng lại bay lên trên, ở giữa không trung bay lượn qua lại, hưng phấn hoa tay múa chân, giống như bé đang được ở Long Cung vậy.

Tử Tô nở nụ cười, cuốn hút nhìn Tiểu Long Nhi hưng phấn, càng thêm yên lòng, không hề lo lắng.

"Tốt, xem Long thúc thúc có tặng cho con không?" Nàng cười tủm tỉm nói, cười bé.

Tiểu Long Nhi đắc ý dào dạt, ở giữa không trung vẫy vẫy cái đuôi nhỏ nhắn, lúc lắc lúc lắc, nghe được nàng vừa nói như vậy, ánh mắt nhanh như chớp chuyển mở, bĩu môi ra nhân tiện nói: "Mẫu hậu, đương nhiên thúc ấy sẽ tặng cho con rồi, chỉ cần con thích là thúc ấy sẽ tặng."

"Hảo, hảo, hảo, biết Bảo Bối lợi hại rồi." Nàng che miệng cười nói, nghe theo bé.

Tiểu Long Nhi cao hứng, từ giữa không trung bay xuống dưới, dừng ở trong lòng của nàng, oa ở bên trong, gắt gao nằm sát vào nàng, sau đó lại bay lên một lần nữa phóng lên, rất thích ý, rất khoái hoạt.

Tử Tô ôm bé vào lòng, an tâm ngủ, ngày mai, nàng sẽ nói cho Long Triệt quyết định của nàng.

Ngày thứ hai.

"Thật vậy chăng?" Long Triệt hưng phấn không thể tin được hỏi lại, hắn đột nhiên không biết làm sao, thậm chí là có điểm không tin chính lỗ tai mình.

Tử Tô gật gật đầu, nở nụ cười.

"Thật sự, thật sự, Bảo Bối cùng mẫu hậu quyết định đi Đông hải, thúc đã nói muốn đem Long Cung tặng cho chúng ta, không được nuốt lời nha." Tiểu Long Nhi đột nhiên xuất hiện ở giữa bọn họ, khoẻ mạnh kháu khỉnh nãi thanh nãi khí nói.

Long Triệt nào dám không đáp ứng, tự nhiên là thật mừng rỡ, liên tục nói: "Được, được, được, Long Cung đưa cho Bảo Bối, Long Cung về sau chính là của con nha." Trên mặt phi thường kích động, rất ngoài ý muốn.

"Chúng ta đây khi nào thì xuất phát?" Tiểu Long Nhi khẩn cấp, hưng phấn thượng lủi hạ khiêu, bay tới bay lui, ở giữa không trung hoa chân múa tay vui sướng.

Long Triệt nghe vậy, nhìn về phía Tử Tô, ý tứ là để cho nàng quyết định.

Tử Tô nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, mới nói: "Ba ngày sau xuất phát, tôi hôm nay đi từ chức trước, giao nửa năm tiền thuê nhà, điện nước, sau đó sẽ sửa sang lại một chút."

Đương nhiên, Long Triệt không có ý kiến, Tiểu Long Nhi càng không có ý kiến, bé sẽ được trở về biển, nghĩ đến thật là nhiều hưng phấn a, thằng bé ở trong phòng mỗi ngày ngao ngao kêu.

Ba ngày sau, Tử Tô đã lo xong tất cả mọi chuyện, để lại vài tên lính tôm tướng cua trông chừng nhà, Long Triệt liền mang theo nàng cùng Tiểu Long Nhi cùng nhau hồi Đông Hải.

Long Triệt nắm tay nàng, nàng nắm ta của Tiểu Long Nhi, cùng nhau bay trên bầu trời, đây là lần đầu tiên nàng bay như vậy, trong lòng có chút run sợ, thường xuyên sợ tới mức thét chói tai liên tục, nhưg rất vui vẻ. Đây là nàng từ lúc chào đời tới nay, lần đầu là sinh hạ Tiểu Long Nhi, lần thứ hai là bay bổng trên mây chuyện không thể nào tin nổi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)