Trần Vô Cực tìm tới cửa
← Ch.173 | Ch.175 → |
"Tôn Minh, cậu Lâm bị bắt rồi, bên phía các ông có kế hoạch thế nào?", Trần Vô Cực lại hỏi.
"Ha ha, Hàn Tiếu đó không biết sống chết, ngay cả người quản lý nhà họ Lâm tương lai mà cũng dám bắt, ông ta không phải đang tìm chết thì là gì?", Tôn Minh cười lạnh lùng một tiếng:
"Ý tôi đương nhiên là khiến cho nhà họ Hàn biến mất rồi. Tôi nghĩ cậu Lâm cũng nghĩ như vậy".
"Ừm, chuyện diệt trừ nhà họ Hàn giao cho ông xử lý, tôi chỉ phụ trách cứu cậu Lâm ra thôi. Nhà họ Hàn có thế lực rất lớn ở thành phố Đông Hải, tôi là người của thế giới ngầm, không đánh đổ được các sản nghiệp của nhà họ", Trần Vô Cực nói.
"Việc tiêu diệt nhà họ Hàn cũng không thể quá gấp, phải tầm hai tiếng nữa. Bây giờ tôi đang xử lý chút chuyện bên châu Phi, không thể vận dụng mối quan hệ ở thành phố Đông Hải. Thế này đi, tôi sẽ gọi cho ông Thẩm Hoài Xuân, ngoài ra chuyện này cũng nên thông báo cho ông Lâm biết nữa", Tôn Minh chợt nở nụ cười thâm trầm.
"Tôi nghĩ, nếu ông Lâm biết con trai duy nhất của mình bị gia tộc chỉ nhỏ như hạt cát bắt mất chắc chắn sẽ còn giận hơn tôi nữa kìa! Nhà họ Hàn chuẩn bị hứng chịu cơn giận của ông Lâm đi!"
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa rồi Tôn Minh cúp máy, sau đó gọi cho Thẩm Hoài Xuân, thông báo chuyện này cho ông ta.
...
Trụ sở chính nhà họ Hàn nằm trong một trang viên phía Tây thành phố Đông Hải.
Trong trang viên này là một khu vườn với hơn ba mươi năm lịch sử, hòn non bộ, nước chảy, chòi nghỉ mát... Bầu không khí trong lành, hoa thơm chim hót, bước vào khiến lòng người thư thái, dễ chịu.
Trong đại sảnh của trang viên, Hàn Tiếu đang ngồi ở vị trí người đứng đầu, đàm phán chuyện kinh doanh với một người đàn ông trung niên đeo kính.
"Ông Hàn, trong tay ông thật sự có Californium sao?"
Người trung niên hỏi, trong mắt hiện lên vẻ háo hức và mong đợi.
Người này tên là Hồng Nhai, là nhà sản xuất thiết bị y tế, chẳng hạn như thiết bị vật lý trị liệu, thiết bị hoá học trị liệu, máy siêu âm B, máy phân tích tế bào máu...
Những thiết bị này, các nhà máy trong tay Hồng Nhai đều có sản xuất.
Mà 30% thiết bị y tế ở bệnh viện Hoa Đông cũng đều do ông ta cung cấp.
Thân phận của người này với Hàn Tiếu là không phân cao thấp!
"Đó là đương nhiên, ông chủ Hồng, tôi mời ông từ thành phố Đan Đồ xa xôi tới đây, tôi có thể lừa ông sao?"
Hàn Tiếu cười hà hà, lấy một chiếc hộp nhỏ ra, đưa tới trước mặt Hồng Nhai.
Hồng Nhai mở chiếc hộp ra xem, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc, không dám tin, giọng điệu run rẩy:
"Thật... thật sự là Californium! Hơn nữa còn là một miếng lớn, tôi đoán một phần tư lượng Californium trên thế giới đang ở đây rồi!"
Sau đó ông ta lại nhìn Hàn Tiếu, nghi hoặc hỏi: "Ông chủ Hàn, thứ giá trị thế này ông lấy từ đâu vậy?"
"Điều này thì ông không cần quan tâm, ông nói cho tôi biết cần điều kiện gì để ông hợp tác với tôi đi", Hàn Tiếu hờ hững nói.
Hồng Nhai im lặng một lát rồi mới nói: "Thế này đi, ông Hàn, ông bán một nửa số Californium ông có cho tôi, tôi ra giá hai tỷ, thế nào?"
"Hai tỷ? Ông chủ Hồng, ông coi Hàn Tiếu tôi là kẻ ngu ngốc à?"
Vẻ mặt Hàn Tiếu trở nên lạnh lùng: "Californium này là thứ có tiền cũng không mua được. Ông ra giá hai tỷ để tôi bán một nửa cho ông, ông đang mơ à? Californium có thể chữa được bệnh ung thư, ông cho rằng tôi không biết ư? Cho dù một nửa đó nằm trong tay ông thì ông cũng có thể tạo ra hàng chục tỷ lợi nhuận cho mình! Bây giờ ông lại ra giá hai tỷ, ha ha, coi tôi là đứa trẻ ba tuổi hả?"
Hồng Nhai đột nhiên thấy có chút xấu hổ, đúng vậy, nếu có Californium trong tay thì ông ta có thể tạo ra hàng chục tỷ lợi nhuận.
Ông ta ra giá hai tỷ là muốn xem thử có thể được hời từ Hàn Tiếu không.
"Ông chủ Hồng, muốn hợp tác thì thể hiện chút thành ý đi", Hàn Tiếu không chút cảm xúc nói.
"Khụ khụ".
Hồng Nhai ho khẽ một tiếng: "Thế này đi, ông bán một nửa Californium này cho tôi, tôi trả ông hai tỷ. Đồng thời, tôi dùng Californium này để sản xuất ra máy chữa bệnh ung thư, mỗi lần chữa khỏi cho một người bệnh ung thư, tôi sẽ chia cho ông mười phần trăm lợi nhuận".
"Mười phần trăm? Không được", Hàn Tiếu lắc đầu, tôi muốn ba mươi phần trăm, một chút cũng không thể thiếu!"
"Ba mươi phần trăm á!"
Sắc mặt Hồng Nhai hơi thay đổi, cái này đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của ông ta.
Nhưng cũng không lỗ!
Chỉ cần Californium ở trong tay, ông ta sẽ có thể dùng nó mãi để kiếm tiền.
"Được, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm!"
Hồng Nhai cắn răng, cuối cùng nói.
"Ha ha ha, ông chủ Hồng sảng khoái đó!"
Hàn Tiếu cười ha ha, bàn thành công mối làm ăn này, năng lực kinh tế của nhà họ Hàn trong ba năm sau sẽ tăng vượt bậc.
Sau đó lấy một nửa Californium còn lại đi bàn bạc với quân đội, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền không nhỏ.
"Nhà họ Hàn tôi có hy vọng trở thành thế gia trong vòng mười năm rồi! Lâm Hàn muốn nhà họ Hàn biến thành tro bụi, nhưng cậu ta nào ngờ, chẳng những nhà họ Hàn không biến thành tro bụi, mà còn phát triển lớn mạnh hơn nữa!"
Ánh mắt Hàn Tiếu vô cùng nóng bỏng, tâm trạng sục sôi.
Ầm ầm ầm!
"Cậu là ai, mau cút đi, đây là nhà họ Hàn, không thể tùy ý xông vào được... Này!"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động ầm ĩ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Tiếu hơi nhướng mày nhìn ra ngoài sảnh lớn.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang lên.
Sau đó, hai mươi, ba mươi người đột nhiên bước nhanh vào từ bên ngoài.
Mấy người này mặc vest đen, ánh mắt lạnh lùng, trong tay đều cầm một khẩu súng lục màu đen.
Người đàn ông đi đầu mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, mặt vuông, để râu mép, ánh mắt sắc bén, từ trên xuống dưới cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Tay trái ông ta cầm hai viên bi sắt, phát ra tiếng vang cót két.
Tay phải thì cầm một khẩu súng lục!
Ông ta chính là Trần Vô Cực!
"Cút đi, đây không phải nơi các người nên đến!"
Một vệ sĩ của nhà họ Hàn hét to một tiếng, xông đến.
Trần Vô Cực nâng tay phải lên, không thèm nhìn một cái.
Đùng!
Tiếng súng vang lên!
Một viên đạn bắn chuẩn vào đầu vệ sĩ.
Phụt!
Máu bắ n ra!
Một giây sau, vệ sĩ kia ngã xuống đất, không còn âm thanh.
"Ông là ai mà không biết sống chết xông vào trụ sở chính của nhà họ Hàn tôi hả!"
Hàn Tiếu giận tím mặt đập bàn một cái, đứng lên, lửa giận hừng hực trong mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
"Trần Vô Cực".
Trần Vô Cực lạnh lùng cất lời.
"Trùm xã hội đen Trần Vô Cực của thành phố Đông Hải ư?"
Hàn Tiếu sửng sốt, đương nhiên ông ta biết Trần Vô Cực, trùm xã hội đen.
Nhưng người nọ gần như đã lui về ở ẩn rồi, mấy năm nay có rất ít tin tức liên quan đến ông ta.
Hàn Tiếu không ngờ Trần Vô Cực sẽ dẫn theo nhiều người như thế tìm đến đây.
Bạn đang đọc truyện ở truyen. A_z. z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được). Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
← Ch. 173 | Ch. 175 → |