← Ch.01 | Ch.03 → |
Giản Nhữ có một đôi mắt phượng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đáng tiếc gả cho vị hôn phu không biết quý trọng, cho nên phòng không tịch mịch.
Nàng theo lễ khẽ chào, "Hạ thiếu gia không sợ không may tới chi mộ vong phu, ta rất cảm kích nhưng giờ linh đã đến, có thể mời Hạ thiếu gia đợi nghi thức chấm dứt -"
"Không được." Hắn cười cười cắt đứt lời của nàng.
"Không được asao?"Tào Tông Lịch là ca ca của Tào tông cũng chính là tri phủ nam xương lộ vẻ mặt bất mãn đến gần hắn, ngữ khí có chút không vui nói:"Hạ thiếu gia, xin ngươi đừng làm hỏng giờ lành."
"Ta cũng vậy không muốn gây trở ngại nhập liệm của Tào Công, là các ngươi nói nhiều."
Sắc mặt Tào Tông Lịch phút chốc biến đổi, ngữ khí chuyển lạnh, "Hạ thiếu gia, ngươi tìm đến đây là có việc gì?"
"Cũng không phải, ta đang tìm người."
"Tìm người?"
Hắn chẳng hề để ý cười cười, "Ta biết tính Tào Công thích cá sắc, nhưng một lần phải chôn cùng năm mỹ nhân không phải là quá nhiều sao, hay là để lại cho ta một người như thế nào?"
"Hoang đường! Đây là nơi nào? Hiện tại là lúc nào? Ngươi còn nói lời hoang đường!" Gần bốn mươi năm lưng hùm vai gấu Tào Tông Lệ giận không thể kiềm chế tức giận mắng.
Nhưng vẻ mặt Hạ Ngạn Quân vẫn thản nhiên, "Các ngươi dám làm chuyện hoang đường bắt người khác chon cùng, ta tại sao không nói lời hoang đường được nha?"
"Hạ Ngạn Quân, ngươi đừng nghĩ đến cha ngươi là lão tướng quân, là có thể muốn làm gì thì làm."
"Mà ngươi càng đừng tưởng rằng ngươi chẳng qua chỉ là một tri phủ nho nhỏ là có thể muốn làm gì thì làm!"
"Giờ linh cũng sắp qua." Hạ Ngạn Quân cười cười mở miệng nhắc nhở.
Giản Nhữ cũng biết chuyện nặng nhẹ, cùng trợn mắt trừng mắt Tào Tông Lệ, sau khi trao đổi ánh mắt một chút, nàng nhẹ nhàng bước đến gần Hạ Ngạn Quân, thấp giọng nói:"Mời Hạ thiếu gia mau đưa nàng ấy đi, để cho ta đưa di thể vong phu nhập liệm."
"Thức thời!" Hắn cong khóe miệng cười, xoay người tao nhã cất bước, đi tới trước đỉnh cỗ kiệu thứ năm, nhìn nữ tử đang rụt người lại, cúi đầu xuống cả người không ngừng run rẩy.
"Nàng có nha hoàn tên là Uyển Lăng phải không?"
Hạ Vũ Lâm kinh hoàng sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên, gật gật đầu. Mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng vẫn còn nghe được giọng nói phát ra trước mặt mình
"Chính là nàng."
Nói xong, hắn một tay bắt lấy tay nàng, một tay chế trụ vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thi triển khinh công rời đi.
Hương thân phụ lão vây quanh nhìn thấy một màn này, thông minh nhắm miệng lại lẳng lặng rời đi.
Tuy rằng bề ngoài Tào gia và Hạ gia bình thản không ai phạm ai, nhưng thật ra oán hận chất chứa không ít, hơn nữa chuyện Hạ Ngạn Quân và Tào Tông tranh hoa khôi kỹ viện diễn ra không ít lần.
Nhưng càng làm người ta kinh ngạc chính là, không nghĩ tới Tào Tông đã chết, Hạ Ngạn Quân vẫn đoạt nữ nhân chôn cùng với hắn......
Tào Tông Lệ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thân ảnh Hạ Ngạn Quân và nữ tử chôn cùng rời đi, hắn đột nhiên xoay người nhìn quan tài tiến hành lễ nhập liệm.
Đệ đệ, đệ yên tâm, huynh sẽ không để cho đệ khi còn sống chịu ức hiếp, ngay cả sau khi chết cũng bị tiểu tử Hạ Ngạn Quân kia đạp hư!
Nữ nhân kia là của đệ, huynh sẽ tìm cơ hội giết nàng, để cho nàng xuống đất hầu hạ đệ, để xem lúc đó Hạ Ngạn Quân có dám theo xuống địa phủ tranh với đệ không!
Cạnh hồ Phàn Dương có một chỗ rường cột chạm trổ, hoa mỹ lộng lẫy cửa lớn treo ba chữ "Tụ Hoa Quán", nơi này chính là chỗ nạp thiếp của Hạ Ngạn Quân, bên trong có hơn mười hoa khôi kỹ viện do hắn mua về, mỗi người đều là hắn yêu nhất.
Bất quá, Hạ Ngạn Quân lúc này lại vứt bỏ những hoa khôi đang vui mừng chào đón kia, khấp khởi ôm Hạ Vũ Lâm đang ngất đi lên lầu các, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, sau đó giúp nàng cởi bỏ tấm vải đen che mắt và miệng ra.
Hắn khơi mào một đạo mày rậm, ngồi ở mép giường, đánh giá trên dưới của nàng.
Quả nhiên là một mỹ nhân trời sinh nha! Tuy rằng hiện tại vẫn mê man nhưng xem ra sắc đẹp có thể ăn được.
Môi son mặt phất, tóc mây phong hoàn, xem ra còn có chút yểu điệu, đúng là vị thiên kim ngàn vàng nha so với mấy hoa khôi hắn mua về, khí chất đặc biệt cao hơn một phần.
Xem ra lời nha hoàn Uyển Lăng kia nói là sự thật!
Bất quá, hắn cong khóe miệng cười, nàng là do hắn cứu, còn việc có muốn trả về nhà hay không là do tâm trạng hắn quyết định nha!
Chẳng qua là — hắn vươn tay khẽ vuốt mái tóc ướt sũng của nàng, nàng tại sao vừa rồi lại bất tỉnh nha?
Hắn chẳng qua mang theo nàng thi triển khinh công, một đường đi nhanh đến tận đây, chẳng lẽ nàng bị tốc độ khinh công của hắn dọa ngất rồi?
Suy nghĩ một hồu, bàn tay to của hắn cũng đi theo đi xuống, đi đến y phục ướt đẩm dính sát người, lẩm bẩm:"Lúc này là mùa xuân, nếu không đổi y phục thì có chút lạnh nha -"
Tiểu mỹ nhân này cũng không thể cảm mạo đâu!
Hắn lưu loát giúp nàng cởi áo khoác bằng lụa mỏng, váy dài, sau cùng vẻn vẹn chỉ còn một cái yếm màu hồng và quần lót. Khi hắn tiếp tục cởi xuống cái yếm cho nàng hắn lúc này mới chú ý tới cánh tay của nàng có một hạt chu sa.
Ông trời, nàng còn là một cô nương băng thanh ngọc kiết a!
Hắn đứng thẳng thân mình, vỗ về cằm dưới, khuôn mặt tuấn mỹ có chút suy tư.
Khi nàng mê man phát ra khí chất cao quý, xem ra nàng không phải là thiên kim của phú hào bình thường, hắn có thể đụng sao?
Lúc này lông mi tiểu mỹ nhân giật giật, tiếp theo nháy mắt vài cái, chậm rãi mở to mắt.
Đôi môi mỏng khêu gợi của hắn khẽ nhếch lộ ra nụ cười tà, nhìn nàng mi túc xuân sơn, mắt nhăn mày thủy, một tiểu mỹ nhân như vậy nếu hắn không đụng, thì không phải là ngược đãi bản than sao?
Tầm mắt của Hạ Vũ Lâm vẫn có chút mơ hồ, nàng nhắm mắt rồi mở mắt thêm vào cái. Sau khi tầm mắt rõ ràng, một tiếng thét chói tai cũng đồng thời bật ra khỏi môi anh đào, "A -"
Thật thú vị, ! Trước đó ít có người thét chói tai lắm a.
Hắn mỉm cười, người xuống ở mép giường ngồi, kết quả tiểu mỹ nhân phát ra tiếng thét chói tai thứ hai, "A -"
Thật vui nha! Cả người nàng run rẩy không ngừng, thân mình co rúm lại thành một đoàn lui vào trong góc giường, đôi mắt trong veo như nước cũng không dám nhìn hắn, hai tay ôm chặt chân của mình.
"Tiểu mỹ nhân, nàng tên là gì?"
Hạ Vũ Lâm cắn môi dưới, toàn thân không tự chủ được liên tiếp phát run, nàng không biết xảy ra chuyện gì, nàng tại sao ở phòng này? Nơi này xem ra không giống ngôi, hơn nữa -
Cô nhìn thấy y phục mình không chỉnh tề, là nam nhân kia lột y phục của nàng?
"Tiểu mỹ nhân, nàng đừng la nửa nha? Tốt xấu gì cũng là ta cứu nàng từ nơi bồi táng ra."
Nàng co rút nuốt một chút nước miếng, run rẩy nói:"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi cứu...... Đã cứu ta?"
"Đúng vậy. Bất quá -" Hắn tà ác cười
Nghe vậy, tim của nàng nhanh đình chỉ, không nói gì nước mắt lại lần nửa rơi xuống hai má.
Hắn chăm chú nhìn mặt nghiêng của nàng, "Nàng không hiếu kỳ ta là ai?
Nàng mở mắt to lắc đầu.
"Nhưng ta đối với nàng rất ngạc nhiên, nàng tên là gì?"
Hắn muốn làm cái gì? Nàng không yên bất an, từ khi rời nhà đến nay nàng toàn gặp được người xấu, nàng thật sự sợ hãi.
Nhìn nàng sợ tới mức như chim sợ cành cong, Hạ Ngạn Quân kiên nhẫn hỏi, "Mỹ nhân, nếu nàng không lên tiếng, ta đem nàng ném về huyệt chôn cùng Tào Công nha."
"Không, " Nàng hít một ngụm khí, vừa tức vừa xem thường, sau đó lại ngất đi.
"Đáng chết!" Hắn nguyền rủa một tiếng, nhảy lên giường nhẹ nhàng vỗ lên hai má của nàng, "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh."
Nhưng nàng có giống như vừa thoát chết muốn ngủ một chết, mặc kệ hắn vỗ như thế nào, nàng vẫn không phản ứng......
Hắn không hờn giận bĩu môi, "Nữ nhân gì mà dọa một chút liền ngất?"
Hắn mân nhanh thần, kéo chăn đem nàng cái thượng sau, hắn xoay người xuống giường, bước đi hướng cửa, dừng một chút, hắn đình cước bộ, quay đầu lại tái liếc kia trương xem ra điềm đạm đáng yêu lệ nhan liếc mắt một cái.
Xem ra hắn phải biết chuyện của nàng, phải tìm nha hoàn Uyển Lăng hỏi chuyện một chút.
※※※
"Ngạn Quân, con ngay cả nữ nhân của người chết cũng đoạt, con làm cho cha thật thất vọng!"
Hạ Quan Đình giận không thể át tiếng gầm gừ.
A, sớm biết thì ở Tụ Hoa Quán thêm vài ngày nửa mới trở về, Hạ Ngạn Quân nhìn cha mình trong lòng âm thầm nói.
"Con nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hạ Quan Đình nổi trận lôi đình nghe hàng xóm láng giềng nói con ông bắt cô gái chôn cùng người chết đến Tụ Hoa Quán, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu!
"Con chỉ làm việc thiện." Hắn thản nhiên nói.
"Việc thiện? Con không phải đem nữ tử chôn cùng người chết đến Tụ Hoa Quán sao?"
Hắn nhe răng cười, "Đúng vậy." Tin tức này truyền thật nhanh nha.
"Cái này gọi là việc thiện sao?"
"Con cứu nàng một mạng, nàng lấy thân báo đáp báo đáp con, đấy là chuyện đương nhiên."
"Càn quấy, rất càn quấy."
"Cha, cần gì tức giận với chuyện cỏn con này?"
Hắn tức đến nổ phổi trừng mắt nhìn đứa con phong lưu phóng khoáng, "Cha tại sao không thể tức giận? Con cứu nàng căn bản là vì việc riêng, không phải việc thiện."
"Lời ấy khá nha, con vốn xem thường chuyện chôn người sống nên mới cứu nàng."
"Chôn người sống không phải chỉ có một mình nàng."
"Nhưng mà chỉ có một mình nha hoàn của nàng khóc lóc kêu oan."
"Ngạn Quân!" Khuôn mặt già nua của ông tức giận đến ba hồi trắng ba hồi xanh, đứa con đã hai mươi lăm tuổi, không thành gia cũng thôi, lại còn muốn đưa nữ nhân chôn cùng người chết an bày ở Tụ Hoa Quán nơi hắn chuyên môn mây mưa thất thường với các nữ nhân khác?
"Cha, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cứu một người liền đủ, mặt khác như lời cha nói, tập tục chôn cùng của nhà họ Tào, chúng ta dù sao cũng phải để lại mặt mũi cho bọn hắn, nếu mang đi toàn bộ, sợ là Tào Tông nửa đêm đi vào giấc mộng tìm con đòi người, như vậy thật phiền toái a." Hắn vẫn như cũ khuôn mặt tươi cười.
"Đừng không ra gì."
Hắn cười cười, "Dạ, dạ con lập tức đưa nha hoàn kia rời đi."
"Ngạn Quân, " Ông không chịu nổi lên tiếng, "Con bao giờ mới trở thành người có năng lực, để cho cha yên tâm?"
Hắn nhún nhún vai, "Nhi tử sẽ tận lực đạt thành mong đợi phụ thân, nhưng mà......" Hắn tà mị cười, "Nhi tử phải về lật hoàng lịch mới có thể biết được."
Hạ Quan Đình nhìn hắn tiêu sái quay người đi tới gian phòng kia, nét mặt già nua hé ra ngưng trọng, hắn đối này đứa con không có cách nhưng cũng có thể hiểu tâm tình của hắn.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |