Ch.02 → |
Minh triều Hồng Vũ năm hai mươi sáu Giang Nam
"Thật đáng thương!"
"Chết yểu sao, chuyện này thật mất nhân tính, Tào phu nhân tại sao lại chịu làm theo lời chỉ thị của Tào Tông khi còn sống nha?"
"Đúng vậy, bắt người sống chôn cùng thật đúng là tàn nhẫn quá."
"Có cái gì mà tàn nhẫn? Tất cả cô nương đó đều là kỹ nữ của 'Di Hồng Viện', chết cũng không đáng tiếc."
"Thật sao, tất cả đều là kỹ nữ à......"
Mùa xuân tháng ba, nổi lên liên tục nhiều trận mưa phùn, ở gần hồ Phàn Dương nam xương, phố phường đường hẻm có đám đông bung dù chỉ trỏ và rỉ tai thì thầm về đội ngũ đưa tang phú hào nam xương Tào Tông.
Mà đội ngũ đưa tang kéo dài hai ba cây số, làm người ta chú ý nhất chính là năm kỹ nữ xinh đẹp mặc lụa mỏng, ba nữ nhân đầu là khi Tào Tông còn sống vô cùng yêu thích, còn hai người còn lại là người mới, Tào Tông yêu vừa thích mưu lợi vừa sợ mình sẽ chán ghét ba người già trước tuổi, cho nên còn muốn vợ hắn giúp hắn chọn thêm hai tiểu mỹ nhân chôn cùng.
Bởi vậy, vì theo nguyện vọng chưa hoàn của trượng phu, bà tìm năm tiểu mỹ nhân chuẩn bị xuống dưới đất làm bạn với phu quân, nhưng hai tay năm người này đều bị buộc chặt sau lưng, mắt và miệng đều bị khăn đen bịt kín nước mắt của tiểu mỹ nhân rơi như mưa, cả người run rẩy không thôi, chuyến này đi chính là đi đến hoàng tuyền, các nàng làm sao không sợ hãi không khóc nha?
Đội ngũ thật dài đi qua Định Quốc tướng quân phủ, bên ngoài tiếng đàm luận ầm ỹ cộng với tiếng kèn Xô-na truyền vào tường đỏ ngói xanh trong phủ......
"Cha, chuyện này tại sao cha không để ý tới?" Hạ Ngạn Quân một thân màu trắng đang nếm một ngụm trà, cười cười nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của phụ thân Hạ Quan Đình tóc mai trắng toát.
Hạ Quan Đình nheo hắn liếc mắt hắn một cái, "Ta không biết ta cương quyết như thế, con còn ở 'Tụ Hoa Quán' hứng thú với chuyện Tào phú hào kia làm gì?"
Hắn nhún nhún vai, cười tà một tiếng, "Không có cách khác, bọn họ thích hàng mới mẻ. Di Hồng Viện vừa có hàng, con ngay cả nhìn cũng không kịp nhìn đã bị nàng sai người đem đi rồi."
Nghe vậy, Hạ Quan Đình một thân tơ xanh than thở một tiếng, "Cha thật sự không hiểu con đang suy nghĩ cái gì? Đối với chuyện hôn sự thì chậm chạp không đồng ý, nhưng đã có hơn mười danh phấn hồng ở tại 'Tụ Hoa Quán' của con."
"Các nàng đều là những nữ tử con nhìn thấy thuận mắt."
"Nhưng lại không có một người nào xứng lập gia đình với nhà ta."
Hắn cười nhạo một tiếng, "Cha, các nàng tất cả đều là hoa khôi kỹ nữ."
Hạ Quan Đình vuốt râu lắc đầu, "Cha biết, mà cha cũng buồn bực chỗ, vì sao con của ta lại có hứng thú với mấy cô gái như vậy?"
Hắn uống thêm một ngụm trà, "Cha, những cô con gái đứng đắn nhà quan, con gái phú thương con nhìn thấy không ít, giả rụt rè, giả thục nữ, một bộ thần thánh không thể lừa dối, con nhìn liền thấy ngán."
"Những kỹ nữ kia thì hợp với con sao?"
Hắn nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả.
Đột nhiên, một tiếng khóc thống khổ ở ngoài phủ vang lên.
"Người đâu a, mau tới cứu người, cứu cứu tiểu thư nhà ta, cứu cứu tiểu thư nhà ta......"
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có được một thân võ công bất phàm Hạ Ngạn Quân nhíu lại mày rậm, nghe thấy trên phố phường tiếng người ồn ào, nghị luận và tiếng kinh hô gộp lại......
"Van cầu các ngươi, xin thương xót, tiểu thư nhà ta không phải kỹ nữ, chúng ta là bị người xấu bán vào Di Hồng Viện ......"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Ngạn Quân gợi lên một nụ cười câu khởi như có đều suy nghĩ, hiện naythiên hạ thái bình ngay cả cơ hội muốn chõ mõm vào cũng không có, lúc này là cơ hội trỗ một ít bản lĩnh -
"Ngạn Quân, đừng nhiều chuyện." Hạ Quan Đình liếc mắt một cái liền nhìn thấu cặp mắt dương dương tự đắc của đứa con sâu trong hai tròng mắt ẩn chứa hàm ý, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Đừng để cho tiểu thư nhà ta chôn cùng, nếu phải chế xin cho nha hoàn Uyển Lăng thay thế tiểu thư chết, van cầu các vị đại gia, phu nhân, van cầu các ngươi......"
"Cha, nghe này nha hoàn khóc và dập đầu đến mất tri giá không, có lẽ thật sự có oan khuất gì nha?" Hắn vừa nói vừa từ ghế đá cẩm thạch đứng dậy.
"Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, huống chi Tào phú hào lại là đệ đệ của Tri Phủ nơi đây." Cũng vì như thế nên chuyện hoang đường bắt người khác chông cùng mới không có người nhúng tay vào.
"Cha, cha là Định Quốc Đại tướng quân, là phụ tá lúc đương kim hoàng thượng xưng đế là đại công thần, một tri phủ nho nhỏ cha cũng không sợ sao."
"Không phải, mà là chuyện chôn cùng này tập tục đời đời của Tào gia, huống chi chon cùng Tào Tông chỉ là những kỹ nữ bán rẻ tiếng cười, cha là Đại tướng quân làm sao xuất đầu lộ diện giải quyết những chuyện cỏn con như thế?"
"Con hiểu được, vùng nam xương này rõ ràng là chổ tri phủ, cho nên cha không thể can thiệp."
Sắc mặt ông phi biến, "Ngạn Quân!"
"Cha, sinh mệnh kỹ nữ so sánh đích thực không đáng giá, bất quá vẫn là một mạng người, không phải sao?"
Hắn đùa ngịch nháy mắt mấy cái với khuôn mặt xanh mét của phụ thân, quay lại tung người lướt qua Lâm Viên nở rộ hoa đào, đứng im ở trên mái hiên, phố xá cảnh vật nhìn không sót một cái gì.
"Van cầu các ngươi, tiểu thư nhà ta không phải kỹ nữ, chúng ta là bị người xấu bán vào kỹ viện, van cầu các ngươi......" Uyển Lăng quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa đi theo đội ngũ đi về phía trước.
Con ngươi sáng ngời hữu thần của Hạ Ngạn Quân đánh giá cao thấp nha hoàn áo tím kia, vóc người nàng không nhỏ, tóc tai bù xù, toàn thân bị mưa xối, hé ra khuôn mặt không thể nói là xinh đẹp, nhưng cũng được coi mi thanh mục tú, đầu gối nàng do cọ sát mà đổ máu, chỗ cổ tay cũng có ứ máu, miệng vết thương còn bị tróc da, vẻ mặt bi thương khẩn cầu mọi người làm người ta xúc động.
"Van cầu các ngươi, thả tiểu thư nhà ta đi, van cầu các ngươi......"
Thân người Hạ Ngạn Quân chợt lóe lên, đứng ở trước mặt của nàng, "Ta xem nàng hay là cầu ta đi!"
"Hạ thiếu gia? Là Hạ thiếu gia!"
"Hạ thiếu gia không phải muốn tranh các nữ nhân này chứ?"
"Khó nói, ba kỹ nữ trước đó cũng từng hầu hạ qua hắn nha."
Mọi người ồ lên nghị luận lại lần nữa.
Uyển Lăng trừng mắt nhìn chiếc giày da thêu gần trong gang tấc, đầu dập dưới đất từ từ nâng lên, đập vào mi mắt là một nam tử tuấn mỹ mặc áo gấm màu trắng.
"Tiểu thư nhà ngươi là vị nào?" Hạ Ngạn Quân chỉ chỉ đội ngũ đang đi về phía trước.
Nhìn khí thế mặt hắn, Uyển Lăng tin hắn nhất định không giàu có thì cũng là quan, cô ở trong Hạ vương phủ nhìn thấy nhiều người giống như hắn, nàng sẽ không nhìn lầm, hắn nhất định có thể cứu Vũ Lâm tiểu thư.
"Ta nói với nha hoàn Uyển Lăng, nếu nàng còn không lên tiếng, tiểu thư nhà nàng sẽ bị đưa đến ngoại ô chôn chung với mộ ông ấy." Hắn dương dương tự đắc nhíu mày rậm.
Khuôn mặt nàng sớm không có chút máu, nghe vậy càng biến sắc hơn, " Khởi bẩm công tử, trên đỉnh cỗ kiệu cuối cùng có đính hoa sen năm cánh, mời công tử cứu cứu tiểu thư ta."Nói xong, nàng liên tiếp dập đầu.
"Không cần, người còn chưa có cứu được đừng dập đầu trước." Hắn quay đầu lại liếc vài tên tôi tớ tướng quân phủ, hướng bọn họ ngoắc tay, "Mang này cô nương này vào thoa thuốc."
"Ack — Hạ thiếu gia này, lão gia ông ấy -" Nhóm tôi tớ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
"Không, công tử, ta không đi, ta muốn nhìn thấy tiểu thư nhà ta bình yên vô sự."Nàng không biết nước mắt trên mặt nàng là nước mắt hay là mưa tiếp tục cầu xin.
Hắn nhăn mày rậm lại, "Ta không thích nữ nhân không nghe lời." Nói xong, hắn đột nhiên đi đến điểm vào huyệt ngủ của nàng, sau đó gọi những người kia, "Mang cô ta vào sức thuốc."
"Nhưng lão gia ông ấy -"
"Cha ta nếu có thể làm khó dễ được ta, thì 'Tụ Hoa Quán' đã sớm biến mất." Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, nhóm tôi tớ sợ tới mức vội vàng nâng Uyển Lăng đang hôn mê tiến vào tướng quân phủ.
Hạ Ngạn Quân hướng ánh mắt đông lạnh vào từng người đang thì thầm bàn tán, làm bọn họ sợ tới mức những người đó vội vàng câm mồm như hến, rối rít tránh né ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn.
Hạ Ngạn Quân có người cha là Định quốc Đại tướng quân, lợi lộc cùng hưởng, hơn nữa mẫu thân mất sớm, hơn nửa tướng quân lại không lập thêm thê thiếp, thân là con trai độc nhất hắn nhận hết ân sủng, từ từ hình thành cá tính ngạo mạn kiêu căng vô lễ không coi ai ra gì.
Tuy rằng như thế nhưng hắn may mắn là bề ngoài tuấn nhã phi tục, hơn nữa hắn chịu tập võ nghệ rất tốt của phụ nhân, vùng Giang Nam này không biết có bao nhiêu thiên kim quý tộc ái mộ hắn.
Bất quá hắn lại thích lo cho những nữ tử bán rẻ tiếng cười.
Lúc này, mọi người thấy hắn thi triển khinh công đi thẳng về phía trước, ánh mắt mọi người giao nhau, bước chân cũng chuyển động về phía trước, xem ra chuyện Tào phú hào muốn chôn cùng năm mỹ nhân có biến chuyển nha.
Ngồi ở trên kiệu hoa sen Hạ Vũ Lâm khóc không thành tiếng, thân mình nhỏ bé và yếu ớt không ngừng run rẩ, hai mắt của nàng bị miếng vải đen che kín, sắp đi đến trước huyệt Tào phú hào, trở thành một trong những người chôn cùng.
Đây nhất định là tràng ác mộng nàng hoảng sợ không ngừng.
Tại sao? Nàng thật sự không biết phải làm gì bây giờ?
Ông trời tại sao lại để nàng rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Chẳng lẽ là trừng phạt nàng kháng cự phụ thân an bài hôn sự, không nói gì với cha mẹ mà tự ý chạy khỏi vương phủ?
Cho nên bắt nàng một thiên kim Vương gia từ nhỏ đã được sủng ái cứ như vậy đi vào đất vàng, vĩnh biệt với thân nhân?
Nàng rất sợ, rất sợ hãi, nàng không muốn chết, nàng còn cha, còn mẹ, còn ca ca, còn tỷ tỷ......
Ngay từ nhỏ nàng đã là tiểu quỷ nhát gan, ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm chết, sợ tối, sợ cao, sợ côn trùng, sợ máu, sợ đao......
Suy nghĩ một chút, nàng thật sự không có can đảm bỏ nhà đi nha, nếu không phải có tình tỷ muội nha hoàn Uyển Lăng lại cho nàng dũng khí, nguyện ý cùng nàng đồng hành, nàng còn lâu mới dám rời đi.
Hai người đem theo châu báo, suốt đêm chạy ra vương phủ, ai ngờ mới tới cửa thành Kim Lăng liền gặp gỡ người xấu, chủ tớ bị cường áp lên xe, đi thật nhiều ngày đường cuối cùng người xấu kia đem các nàng bán làm kỹ nữ, mà hôm sau, nàng càng không hiểu vì sao mình bị đưa đến quý phủ của Tào phú hào, thành một trong những người chôn cùng với hắn.
Nàng không hiểu, hiện nay thịnh thế thái bình, tại sao lại có tập tục cực kỳ tàn ác xấu xa này tồn tại nha?
Nhưng hôm nay nghĩ lại có ích gì nha?
Nàng cũng sắp đã chết, mà Uyển Lăng cũng có thể còn bị nhốt tại Di Hồng Viện, nhưng nàng mới vừa rồi nghe được tiếng khóc của muội ấy, chẳng lẽ muội ấy trốn tới đây?
Đội ngũ đưa tang chậm rãi đi vào một mộ viên xa hoa ở vùng ngoại ô, chỗ này là do Tào Tông khi còn sống sai người dựng lên, hao hơn trăm vạn lượng hoàng kim, tạo cảnh giống như vường nhà mình, mà trong một trang hoàng cũng hết sức xa hoa.
Giản Nhữ là một nữ nhân đã ba mươi tám tuổi nhưng dáng người vẫn còn thùy mị thướt tha, ngay khi nàng dẫn hai danh thiếp chuẩn bị đưa vào quan tài, Hạ Ngạn Quân đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt khiêu khích xem xét nàng.
Nàng bất an nuốt một chút nước miếng, hai người từng vụng trộm, hắn tại sao đột nhiên xuất hiện nha?
"Tào phu nhân, các vị dòng họ Tào gia, trước khi đóng quan tài có thể cho tại hạ lấy một món đồ rời đi không?" Thần thái hắn tự nhiên, làm nổi bật vẻ bướng bỉnh khí chất hơn người càng thêm rõ ràng.
Người chết xuống mồ là chọn ngày lành tháng tốt làm sao có thể kéo dài, huống chi người chết lại là nhân vật lớn, dáng vẻ thoải mái của hắn cho thấy hành vi cử chỉ đối với người chết không được tôn trọng.
Đám thân hữu dung ánh mắt trao đổi, mặt lộ vẻ bất mãn cũng có hoang mang, hắn muốn đồ gì nha?
Ch. 02 → |