Vay nóng Tima

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 072

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 072
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Vô Cực lập tức đến gần, chắp tay nói: "Thưa hoàng thượng, gian phòng này là phòng ngủ của chủ tử khi còn sống, từ mùa đông năm ngoái bệnh tình chủ tử nặng hơn, liền rời nơi này, trở lại Cúc Thủy Viên, chúng nô tài mỗi ngày ba lượt quét dọn sửa sang lại, để chủ tử có thể về ở lại bất cứ lúc nào, sau chủ tử lại...... Sau khi chủ tử đi, chúng nô tài tưởng niệm chủ tử, vẫn theo lẽ thường dọn dẹp gian phòng này, thật giống như chủ tử vẫn còn ở nơi này, trong lòng cũng tốt hơn một chút."

"Vậy sao?" Chân mày Mạc Ngự Minh khẽ nhúc nhích dưới, bước chân thong thả đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay vuốt ve đệm giường màu lam mềm mại, vẻ mặt bình tĩnh, con ngươi cụp xuống, thất vọng lặng lẽ ẩn ở trong con ngươi, trong lòng rất đau khổ.

Lăng Tuyết Mạn đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc, ở trong căn phòng xa hoa này, nàng lại ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, lại nhớ lại, Xuân Đường cùng Nhã Phi từng nói, Tứ Vương Gia thích mùi đàn hương, ở trong phòng thường đốt đàn hương, tình nhân là bạn hắn, sở thích chắc là giống nhau rồi.

Mạc Ngự Minh ngồi ở trên giường một hồi, không nói một lời, khiến cho trong phòng tĩnh lặng, ai cũng không dám phát ra một âm thanh.

Rốt cuộc, Mạc Ngự Minh đứng dậy, đang lúc đứng lên, thân thể chợt choáng một cái, Vô Cực tay mắt lanh lẹ xông tới đỡ, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, bảo trọng long thể!"

Mạc Ngự Minh nhắm mắt lại, không nói chuyện, bước chân nặng nềđi ra khỏi Hương Đàn Cư.

Mạc Ngự Minh hồi cung rồi, Lăng Tuyết Mạn ôm lòng tràn đầy nghi ngờ đi về Cúc Thủy Viên, nàng thật không biết Mạc Ngự Minh hơn nửa đêm đến làm cái gì? Là nhớ con quá độ sao?

Hương Đàn Cư, tất cả lại khôi phục yên tĩnh.

Mạc Kỳ Hàn không cách nào tĩnh tâm, nằm ở trên giường, không tự chủ được đưa tay vuốt ve nơi Mạc Ngự Minh sờ qua, khóe mắt dần dần ướt.

Phụ hoàng nhớ hắn như vậy, còn mẫu hậu thì sao? Mẫu hậu nhất định là thường rơi lệ ban đêm đi!

Hắn giấu bọn họ mười năm, trước mười bốn tuổi thân thể hắn thật sự là kém, nhưng năm mười bốn tuổi hắn hộ tống phụ hoàng ra kinh, có cơ duyên làm quen Thiên Cơ lão nhân ẩn cư giang hồ ba mươi năm, Thiên Cơ lão nhân có võ công cùng y thuật thành danh giang hồ, đặc biệt thích hắn, cho là hắn là thiên tài luyện võ, liền đem võ công tuyệt học cả đời truyền cho hắn. Mà hắn cũng được sư phụ chữa trị, thân thể khỏi hẳn, võ công tiến bộ rất nhanh.

Nhưng vốn kín đáo, hắn không dám tùy tiện thể hiện mình đã khôi phục, cũng không dám dễ dàng để lộ tung tích của Thiên Cơ lão nhân, vì vậy, vẫn làm bộ nhiều bệnh, cách xa triều chính.

Lúc đó hắn chỉ biết giấu tài năng, cũng không có tâm cơ tính toán gì, cho đến năm mười chín tuổi, Thiên Cơ lão nhân vốn xuất quỷ nhập thần, lại trở về, mới chẩn ra hai năm trước hắn bị người ta hạ độc! Mà độc ở trong cơ thể con người năm năm mới phát tác, may mắn phát hiện sớm, sư phụ y thuật cao minh, mới kịp thời giải độc cho hắn!

Đến đây, hắn mới biết có người muốn hại hắn, mới bí mật điều tra, hơn nữa vì không nhổ cỏ động rắn, giả bộ càng ngày càng bệnh, yếu ớt, mặt khác, do Thiên Cơ lão nhân âm thầm giúp một tay, huấn luyện tổ chức ám vệ của hắn, dùng để đặc biệt bảo vệ người thân của hắn an toàn, cùng với thu tin tình báo.

Hai năm sau, hắn hai mươi mốt tuổi thì thái tử bệnh đột nhiên chết, lòng hắn cả kinh, hắn không tin ca ca ruột thân thể luôn khỏe mạnh của hắn lại đột nhiên bạo bệnh mà chết, vì vậy hắn tìm sư phụ, ở buổi tối thứ hai sau ngày đại ca chết, lẻn vào phủ thái tử nghiệm thi thể đại ca, lúc này mới phát hiện ra, đại ca trúng cùng một loại độc với hắn! Bởi vì hắn phát hiện sớm nên giải độc, đại ca không có phát hiện, cho đến năm năm sau độc phát!

Hắn ôm thù hận, bắt đầu bày trận, thành lập Hương Đàn Cư, sử dụng tình báo của tổ chức, âm thầm điều tra nghe ngóng, rốt cuộc đánh hơi được một đầu mối, mà đem mục tiêu đặt ở trên người Tam vương gia khác cha khác mẹ với hắn!

Trong bóng tối, Mạc Kỳ Hàn lau nước mắt, bàn tay rủ xuống ở hai bên thân thể không ngừng siết chặt, phụ hoàng, xin ngài nhẫn nại một thời gian nữa, con trai sắp vạch trần hung thủ rồi!

*****

Nhoáng một cái đã là tết âm lịch, trong Vương phủ bắt đầu bận rộn quét tước trang trí chuẩn bị đón tết.

Nhưng mà những thứ này đều là quản gia cùng bọn hạ nhân chia nhau làm, không quan hệ đến người chủ tử Lăng Tuyết Mạn này. Nhiệm vụ của nàng chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, buổi tối ngủ, ban ngày tìm thú vui.

Tình nhân còn là to gan lớn mật hơn, mặc kệ đêm đó hai người bởi vì tiếng bước chân mà suýt nữa bị bại lộ, Tình nhân của nàng không sợ chết, lại tới nữa, còn có lá gan lớn lén mang nàng xuất phủ đi đến một nơi không biết tên, cho nàng được ngâm ở suối nước nóng lần đầu tiên trong cuộc đời.

Lễ hội mùa xuân, trong cung, tất nhiên hoàng thân quốc thích đều tham gia, trong bữa tiệc, Lăng Tuyết Mạn lại gặp Nhị vương phi và Tam vương phi, chỉ là lần này hai nữ nhân kia, ngoài dự đoán của nàng, không có nói lời đâm thọc nữa, chỉ xem nàng như kẻ xa lạ, Lăng Tuyết Mạn cũng mừng rỡ tự tại, luôn đi cùng Nhã Phi, hai người ăn ăn uống uống, nói chuyện vui vẻ cười to.

Mùa xuân vừa qua, rất nhanh chính là ngày hội Nguyên tiêu rồi.

Trong cung theo lệ thường, tổ chức lễ đốt đèn ở Ngự Hoa Viên.

Dĩ nhiên, mọi hoạt động như thế, đều là ở buổi tối, nhờ ánh trăng, ngâm thơ làm câu đối, nâng cốc nói cười, thật là tao nhã rồi!

Tối nay Ngự Hoa Viên tất nhiên tỉ mỉ trang hoàng một phen, hoa cúc, hoa đỗ quyên, hoa sơn trà, mai vàng, cây trạng nguyên, tất cả đua tranh nhau nở, làm đẹp cả Ngự Hoa Viên, các loại mùi hoa xen lẫn cùng một chỗ, tràn đầy trong không khí.

Trên không trung treo đèn lồng, có nhiều màu sắc khác nhau, trông rất đẹp mắt, mà trên mặt đèn lồng dán một câu đố, đáp án đã dán ở bên trong đèn lồng, gia quyến các đại quan nhị phẩm trở lên, cùng các hoàng thân cùng nhau giải đố.

Dĩ nhiên, trường hợp như vậy, không chỉ có hoàng đế Mạc Ngự Minh và hoàng hậu tham dự, Thần quý phi và các phi tần khác cũng có mặt, Hoàng tôn càng đếm không xuể, mấy đứa bé chạy đầy vườn hoa, cười đùa, náo nhiệt không dứt.

"Ai, Tứ tẩu, tẩu mau đoán một chút, phụ hoàng nói, người nào đoán trúng có phần thưởng đấy!" Mạc Nhã Phi ngoắc Lăng Tuyết Mạn, hô.

Lăng Tuyết Mạn vòng qua bồn hoa nhỏ đi tới, mắt nhìn lên đèn lồng, hỏi: "Câu đố à? Phụ hoàng ban thưởng cái gì?"

"Ha ha, cái đó phải xem tẩu đoán trúng hay không! Phụ hoàng nói ban thưởng thật to, còn nói nếu hai ta đoán trúng, biết được phần thưởng nhất định sẽ cao hứng." Mạc Nhã Phi kích động nói.

"A? Thần bí như vậy sao?"

Lăng Tuyết Mạn nổi lên lòng hiếu kỳ, vội cẩn thận đi xem câu đố: tay cốt chân cốt miệng cốt đầu cốt, toàn thân là cốt."Khụ khụ, đây là vật gì?"

"Muội còn muốn hỏi tẩu là cái gì đây? Muội đoán không nổi." Mạc Nhã Phi lắc đầu một cái, buồn bực nói.

"Ách, người nào ra câu đố này vậy? Thật là làm khó người ta!" Lăng Tuyết Mạn khổ cực suy nghĩ một phen, không khỏi oán trách.

"Ha ha, như thế nào? Ta đã nói với trình độ của Tứ tẩu đương nhiên đoán không ra, đúng chứ?"

Sau lưng một giọng nói rất muốn bị đánh vang lên, Lăng Tuyết Mạn không cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết có mấy người tới!

Hai quả đấm nâng lên, quay thân lại, lúm đồng tiền như hoa, nói: "Tiểu Thất Vương gia, vậy ngươi đoán đi, đầu ta bởi vì từng đụng con heo, cho nên ngu dốt đoán không ra, vậy còn ngươi? Ngươi đoán cho ta xem a!"

"Ha ha ha!"

Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Diễn đều nở nụ cười, Mạc Kỳ Dục đỏ mặt tía tai, không phục nói:"Đoán thì đoán!"

Tiến lên nhìn một chút, Mạc Kỳ Dục thì thầm: "Tay cốt chân cốt miệng cốt đầu cốt, toàn thân là cốt. Này không phải là bạch cốt tinh sao?"

"Bạch cốt tinh?"

Mọi người kinh ngạc ra tiếng, Mạc Kỳ Diễn co rút khóe miệng nói: "Tiểu Thất, đây không phải là câu đố phụ hoàng ra sao? Phụ hoàng biết bạch cốt tinh sao?"

"Ách......" Mạc Kỳ Dục chậc lưỡi nói: "Phụ hoàng cũng không đọc mấy loại sách vớ vẩn này."

"Ha ha ha!" Lăng Tuyết Mạn cười điên cuồng, thở không ra hơi, chỉ một ngón tay vào lỗ mũi Mạc Kỳ Dục, một tay đè bụng, nói: "Dục dục, ngươi được lắm đấy, đến bạch cốt tinh cũng có thể nghĩ ra! Xem ra ngươi cũng đụng heo rồi!"

"Khụ khụ!" Mạc Nhã Phi cười theo, "Thất ca thật đoán vậy à!"

"Mạn Mạn, ngươi! Nha đầu chết tiệt này, ngươi dám phỉ báng ta!" Mạc Kỳ Dục tức thiếu chút nữa hôn mê.

Lăng Tuyết Mạn đắc ý giả mặt quỷ, chế nhạo: "Cho ngươi còn dám xem thường ta, ha ha, ta chính là khắc tinh của ngươi, ông trời đặc biệt phái ta làm tức chết ngươi đó!"

Mạc Kỳ Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt sáng lên, cười híp mắt nói: "Tứ tẩu, ta đoán được rồi, tẩu muốn biết đáp án hay không? Tẩu biết đáp án có thể nói với phụ hoàng, là tẩu đoán được, như vậy tẩu sẽ có phần thưởng thú vị!"

"Ách, còn có chuyện tốt như vậy?" Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, sau đó lại đề phòng, "Ngũ vương gia, ngài sẽ có lòng tốt như vậy nói cho ta biết à? Ngài nhất định có mục đích!"

"Ha ha, ta là có mục đích a, đó chính là xóa bỏ món nợ hai ta đánh cuộc lần trước, như thế nào?" Mạc Kỳ Lâm khẽ cười.

"Ồ? Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút, xem có lời không!" Lăng Tuyết Mạn cau mày suy tư.

Nhưng, Mạc Kỳ Diễn cũng đột nhiên cười nói: "Tứ Vương phi, ta cũng đoán được, nàng và ta trao đổi điều kiện không?"

"Í?" Lăng Tuyết Mạn lại ngạc nhiên, không đợi nàng hỏi kỹ, Mạc Kỳ Sâm vỗ đùi, kêu lên: "Tứ tẩu, ta cũng biết đáp án!"

"Cái gì? Các ngài cũng đoán được? Chẳng lẽ... chẳng lẽ chỉ có ta, Nhã Phi cùng Dục Dục là ngu đần sao?" Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn!

"Cái gì, Tứ tẩu, tẩu nói tẩu ngu đần là được rồi, đừng kéo muội theo à!" Mạc Nhã Phi buồn bực, mặt đen lại.

Mạc Kỳ Dục cũng kháng nghị không dứt, "Đúng rồi, tự ngươi ngu thôi!"

"Thôi đi, cũng không dám thừa nhận!" Lăng Tuyết Mạn khi dễ hai người kia, mắt thoáng nhìn, liền nhìn đến Mạc Ly Hiên ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn rượu, mừng rỡ vội ngoắc: "Ly Hiên! Mau tới đây!"

Mạc Ly Hiên nghe tiếng nhìn lại, cười một tiếng đứng lên đi tới, "Mẫu thân, thế nào?"

"Đoán cái câu đố này một chút." Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ đèn lồng, lòng tràn đầy mong đợi.

Mạc Ly Hiên nhìn, liền nhẹ nhàng cười một tiếng, "Mẫu thân, qua năm chính là mùa xuân rồi, rất nhanh đến mùa hè, đến lúc đó Hiên nhi mang ngài đến bên hồ đi chơi."

"Ừ?" Lăng Tuyết Mạn mê mang, miệng há to, "Con trai, ta không hiểu!"

"Mẫu thân, Hiên nhi nghĩ đến chuyện này." Mạc Ly Hiên tiếp tục cười.

Mạc Kỳ Diễn vừa giận vừa buồn cười, "Hiên nhi, con phá hư chuyện tốt của phụ vương rồi!"

*****

Cùng một thời gian, ở Tứ Vương phủ, trong Hương Đàn Cư.

Lâm Mộng Thanh đã sẵn sàng, chỉ chờ Mạc Kỳ Hàn ra lệnh.

Vô Cực tiến đến, vui sướng chắp tay nói: "Chủ tử, có chuyện tốt, Tam Vương gia đã rời Tam Vương phủ đi vào cung, thám tử báo, xem sắc mặt của Tam Vương, có vẻ như không có bệnh nặng, hắn chỉ dẫn theo bốn thị vệ, một người trong đó chính là Mặc Thanh mà Lâm công tử sẽ dịch dung thành."

"Sao? Hừ, như thế rất tốt." Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Lâm Mộng Thanh mặc quần áo thị vệ của Tam Vương gia, cùng gương mặt đã thay đổi, gật đầu, nói: "Mộng Thanh, làm việc cẩn thận, chỉ cần vừa lấy đến thư trao đổi giữa Mạc Kỳ Minh cùng Bạch Tĩnh An, Hạ Chi Tín, liền lập tức lui về, an toàn là trên hết."

"Ừ, đệ đã biết, đệ rất quý trọng cái mạng nhỏ của đệ." Lâm Mộng Thanh thoải mái cười nói.

"Được, Vô Cực ngươi đi tiếp ứng Mộng Thanh!"

"Vâng, chủ tử!"

Hai bóng đen lấy tốc độ cực nhanh phóng đi, ở nơi cách Tam Vương phủ năm trượng, Vô Cực nhảy ra sau bức tường, tránh thị vệ đi tuần tra, lẻn vào Tam Vương phủ, phóng lên phía trên một nóc nhà, mà phòng này đương nhiên là thư phòng của Mạc Kỳ Minh.

Lâm Mộng Thanh quang minh chính đại từ cổng lớn Tam Vương phủ mà vào, sau đó đi đến thư phòng, đứng trước cửa thư phòng, có hai gã thị vệ hỏi, "Mặc đại nhân, không phải ngài đi cùng Vương gia rồi sao?"

"Chủ tử phái ta trở về lấy đồ, các ngươi canh giữ ở bên ngoài là được." Lâm Mộng Thanh theo tư thái thường ngày, lạnh lùng đáp một câu, sau đó đi vào thư phòng.

Mấy vật quan trọng, theo tính cách giảo hoạt của Mạc Kỳ Minh, đương nhiên không có khả năng giấu ở ngoài sáng, ở bên trong thư phòng này nhất định dấu diếm cơ quan, nhưng sẽ ở nơi nào đây?

Lâm Mộng Thanh nhanh chóng quét mắt xung quanh, tìm kiếm-

Mà lúc này ở trong ngự hoa viên hoàng cung, vẫn là náo nhiệt vui cười.

"Hiên nhi, con thật là hư! Từ khi nhận nha đầu kia làm mẫu thân, con đá sạch các hoàng thúc rồi!" Mạc Kỳ Lâm tiếp lời Mạc Kỳ Diễn, cười nói.

"Không có, các hoàng thúc hiểu lầm, Hiên nhi chỉ là muốn mang mẫu thân đi chơi mà thôi, không có ý tứ gì khác." Mạc Ly Hiên tươi cười thật hồn nhiên, nhẹ chớp mắt, mang bộ dáng không có chút tâm cơ.

Lăng Tuyết Mạn vừa nhìn câu đố trên đèn lồng, vừa nghe lời nói khác thường của Mạc Ly Hiên, nghe tiếp lời nói của Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Lâm, có vẻ như... Mạc Ly Hiên đang ám chỉ cho nàng đáp án là cái gì!

Mùa hè, trong hồ, sẽ có gì chứ? Cá? Không có khả năng, không phù hợp với hai câu trên câu đố, tôm? Cũng không khả năng! Con cua?

Trong đầu chợt lóe, Lăng Tuyết Mạn cực độ hưng phấn, mắt trong veo sáng lấp lánh, lộng lẫy loá mắt, nhìn quét quá mấy người Mạc Kỳ Diễn, cười vạn phần tà ác, "Hiên nhi của chúng ta làm sao hư chứ? Nó là đứa con đáng yêu nhất trên đời này, ha ha! Bốn người các ngài chậm rãi thiếu nợ đánh bạc đi, cẩn thận ta ngày mai sẽ gõ từng cánh cổng đòi tiền đó!"

"Tứ tẩu, nhìn vẻ mặt này của ngươi, ngươi biết?" Mạc Kỳ Dục bồn chồn hỏi.

"Tất nhiên, đầu óc của ta sao có thể đần như ngươi chứ?" Lăng Tuyết Mạn đắc ý cười nói.

Mạc Kỳ Dục lại tức đỏ mặt, tay nắm chặt, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi không có Hiên nhi nhắc nhở thì làm sao biết được?"

"Vậy cũng hay hơn ngươi, Hiên nhi nhắc ngươi cũng nghe, vậy ngươi đoán đi!" Lăng Tuyết Mạn không phục nói.

Mạc Kỳ Dục chán nản, mới định phản bác, giọng của Mạc Kỳ Minh đột nhiên vang lên-

"Tiểu Thất, các ngươi làm gì đó?"

Nghe tiếng, quay đầu, Lăng Tuyết Mạn giành trước cười nói: "Dục Dục hiện tại không kiểm soát được tinh thần, Tam Vương gia ngài cũng không nên trêu chọc hắn!"

"Tam ca!"

"Nhị ca!"

"Tam Hoàng thúc!"

Mấy huynh đệ, thúc cháu làm lễ chào xong, Mạc Kỳ Dục thình lình trừng mắt đến trên người Lăng Tuyết Mạn, ảo não quát: "Nha đầu ngươi mới điên á!"

Mạc Kỳ Minh có chút nghi hoặc, khẽ cười nói: "Như thế nào? Thật xa đã nghe đến Tiểu Thất tức giận dậm chân, lại la ó."

"Hì hì, Tam Vương gia đi hỏi Tiểu Thất đi, ta cần phải đi lĩnh thưởng!" Lăng Tuyết Mạn hoạt bát chớp mắt, liền kéo Nhã Phi đi.

Mạc Kỳ Diễn thu hồi ánh nhìn chăm chú trên người Lăng Tuyết Mạn, nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, hỏi:"Tam đệ không khỏe, tại sao lại tiến cung?"

"Không có chuyện gì, uống xong thuốc cảm giác tốt hơn nhiều, nghĩ đêm nay trong cung náo nhiệt, ngây người trong phủ đã nhiều ngày buồn chán, tiến cung giải sầu, khụ khụ..." Mạc Kỳ Minh linh hoạt nói, nhưng tiếng nói vừa dứt, vẫn là không nhịn được ho khan vài tiếng.

"Tam ca, hiện tại mặc dù đã vào xuân, nhưng bên ngoài vẫn là gió lớn, không bằng ca ngồi xuống uống chút trà nóng đi." Mạc Kỳ Sâm thân thiết nói.

"Ừ, ta đi sang bên kia ngồi một chút." Mạc Kỳ Minh gật đầu, liền để tiểu thái giám giúp đỡ đi hướng bàn rượu bên kia. Tầm mắt nhìn quanh, Lăng Tuyết Mạn đang mặt mày hớn hở nói gì đó với Mạc Ngự Minh, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, gương mặt Mạc Ngự Minh cũng tươi cười, mà nụ cười kia rơi vào trong mắt hắn, lập tức nổi lên một chút lãnh ý cùng hận ý, hay tay nắm chặt, dựa vào cái gì cha con bọn họ có thể hưởng thụ niềm vui gia đình? Dựa vào cái gì vợ chồng bọn họ có thể ân ái?

Trong nháy mắt, hắn gần như muốn tiến lên, chất vấn nam nhân cao cao tại thượng tươi cười đầy mặt, có từng nhớ ba mươi năm trước có nữ tử một tên là Vũ Vi?

"Vương gia!" Tiểu thái giám cảm giác được toàn thân hắn lạnh như băng, gọi hắn.

Mạc Kỳ Minh giật mình, chậm rãi nhắm chặt mắt, bắt buộc bản thân mình bình tĩnh lại, khi mở mắt ra, trong mắt lại khôi phục lạnh nhạt quen thuộc, coi như hận ý vừa mới nãy cũng chỉ là ảo giác.

Tiếp tục chậm rãi bước đi về phía trước, tiếng cười của Lăng Tuyết Mạn như chuông bạc truyền vào trong tai, trong mắt Mạc Kỳ Minh hiện lên một tia do dự, nghĩ đến kế hoạch đêm nay, ngực đột nhiên cứng lại, hắn thật muốn xuống tay với nàng sao? Nếu ngày sau nàng biết được, có thể, có thể... hận hắn hay không?

Nhưng tiếng cười của nam nhân kia đồng thời vang lại, còn có tiếng cười của Hoàng Hậu Lương Khuynh Thành, chói tai như vậy làm bước chân hắn lại bị kiềm hãm, ánh mắt lại lạnh, không, hắn không thể bởi tư tình nhi nữ, bởi một chút tâm động cùng để ý đối với nàng, mà buông tha cho kế hoạch của hắn!

Tâm cơ nhiều năm, há có thể thay đổi bởi một nữ nhân?

Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành, ta không chỉ muốn cho các ngươi nhận cơn đau xót mất con, còn muốn đoạt giang sơn của các ngươi, làm cho các ngươi hai bàn tay trắng, làm cho các ngươi vì những hành động của mình năm đó, trả giá đại giới!

Tiếp tục cất bước về phía trước, ở khoảng cách hai trượng, trong đầu Mạc Kỳ Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội lại ngừng bước, nhỏ giọng nói với tiểu thái giám: "Tìm thị vệ Mặc Thanh của bổn vương đến, nhanh đi!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-170)