Vay nóng Homecredit

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 071

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 071
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Phụ hoàng, con không phải muốn thương tổn mình a, thật là đau, ai ngờ con sẽ xui xẻo như vậy đâu?"

"Tuyết Mạn, con nên hiểu ý của trẫm, không cần giả bộ hồ đồ với trẫm!" Sắc mặt Mạc Ngự Minh tối đi, trong tiếng nói dần dần mang theo ý lạnh.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, nhìn Mạc Ngự Minh một cái, nghiên cứu ý tứ trong lời nói của ông, rốt cuộc mới phản ứng, khóe miệng không ngừng co rút, "Phụ hoàng, ngài không phải là nghĩ sai lệch chứ? Liễu Thiếu Bạch là bạn của con thôi, lúc trước, lần đầu tiên con trở về thăm Lăng gia, ở trên đường đụng phải hắn, ngay lập tức con đuổi theo Hiên nhi, kết quả hắn ôm một con heo đụng con ngã lăn, cho nên con liền mắng hắn là biến thái, còn có Ngô Đồng, ai, con thật lòng xem huynh muội bọn họ là bạn, Ngô Đồng lại......"

Nhất thời lâm vào thương cảm, Lăng Tuyết Mạn cầm ống tay áo, cúi đầu xuống.

Mạc Ngự Minh xem xét kỹ lưỡng nàng, con ngươi sắc bén như mũi tên, vậy mà nàng lại cúi đầu, chỉ lo thương cảm, chưa từng chú ý tới tâm tình biến hóa trong mắt ông.

Thản nhiên như vậy, thật là không có vấn đề gì! Mạc Ngự Minh lại khôi phục lạnh nhạt, nhưng ngay sau đó ném ra một vấn đề khác, "Tuyết Mạn, trẫm nghe nói Ngô Đồng bóp cổ con, là bởi vì con nói Hàn Nhi chết chọc giận nó?"

"A?" Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, trả lời: "Đúng vậy, nàng nhất định nói với con là phu quân không có chết, còn đi thổi tiêu cho nàng nghe, thật kỳ quái, còn nói bài nhạc gì đó mà chỉ hai người bọn họ biết, sau đó con thấy nàng có chút rối loạn thần kinh, liền muốn để cho nàng thanh tỉnh, nàng liền... liền bóp cổ con."

"Thổi tiêu?" Mạc Ngự Minh giật mình, như có suy nghĩ, nói nhỏ: "Đúng vậy, Hàn Nhi thổi tiêu rất hay, nó bởi vì thân thể không tốt, võ công chỉ luyện sơ qua, nhưng lại hứng thú với thổi tiêu, trẫm còn tặng cho nó một cây tiêu bạch ngọc nữa."

Nói đến chỗ này, Mạc Ngự Minh ngước mắt, "Ngô Đồng có nói nó nghe được tiếng tiêu lúc nào không?"

"Ách, không có nói, nhưng phụ hoàng à, tha chết cho nàng ta đi, nơi này của nàng có vấn đề, thấy một người đàn ông liền nói là phu quân, còn nói phu quân không có chết, cho nên, nàng bóp cổ con cũng là do không khống chế nổi tâm tình." Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ cái đầu, thở dài nói.

"Vậy sao? Con nói Ngô Đồng thấy một người đàn ông liền nói là Hàn Nhi? Nó nói là người nào?" Mạc Ngự Minh cau mày lại hỏi.

"Một người thị vệ ở Tứ Vương phủ." Lăng Tuyết Mạn nói.

"Thị vệ kia thường đi lại ở trong vương phủ sao?"

"Không thường, hắn là thị vệ trông chừng Hương Đàn Cư, có mấy lần con đi ra ngoài, quản gia sợ con gặp nguy hiểm, lại sợ thị vệ bình thường võ công thấp kém, cho nên điều cao thủ Hương Đàn Cư giúp con."

Mạc Ngự Minh híp mắt, lúc này trong cung Long Dương, tất cả thái giám cung nữ đều bị ông bảo lui xuống, con ngươi sắc bén quét qua mỗi một chỗ trong đại điện, cuối cùng mới trở lại trên mặt Lăng Tuyết Mạn, hỏi: "Là thị vệ nào?"

"Vô Giới." Lăng Tuyết Mạn mặc dù không hiểu Mạc Ngự Minh vì sao phải truy hỏi kỹ càng sự việc, nhưng nàng không dám không đáp.

"Vô Giới này tướng mạo như thế nào?" Mạc Ngự Minh lại hỏi.

"Thân cao cao, vóc người vừa phải, không mập cũng không gầy, bộ dạng lạnh như băng, ai, tất cả thị vệ Hương Đàn Cư đều một dạng lạnh như băng, tướng mạo Vô Giới nha, da màu đồng, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, ách...... Phụ hoàng, con không miêu tả nữa."Lăng Tuyết Mạn tạm thời ngừng lại, buồn bực nhìn Mạc Ngự Minh.

Mạc Ngự Minh không có nghe được đoạn sau, trợn mắt, "Cái nha đầu này!"

"Phụ hoàng, con nói thật sự sẽ không sao chứ?" Lăng Tuyết Mạn ủy khuất chu mỏ.

"Vậy con xem tên thị vệ Vô Giới đó giống Hàn Nhi mấy phần?" Mạc Ngự Minh lại hỏi, trong giọng nói có chút khẩn trương.

Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, liền khoát tay, "Một phần cũng không giống, phu quân con đẹp hơn hắn nhiều!" :

"Vậy sao?" Mạc Ngự Minh giật giật chân mày, suy tư chốc lát, lại hỏi: "Tuyết Mạn nha đầu, kể từ khi con gả vào Tứ Vương phủ, trong vương phủ có chuyện đặc biệt gì xảy ra hay không?"

"Đặc biệt?" Lăng Tuyết Mạn chắc lưỡi, đột nhiên nghĩ đến tình nhân, trong lòng hết hồn, chẳng lẽ hoàng thượng phát giác? Phái tai mắt giám thị nàng sao? Vừa nghĩ như thế, vội tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, nhất định không thể bại lộ bí mật, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, làm bộ như khổ cực suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Chuyện đặc biệt cũng không có, không phải Nhã Phi ở cùng con một thời gian sao? Nàng rõ ràng a. Mỗi ngày nhiệm vụ chính của con là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn no chơi, chơi mệt ăn nữa, sau đó sẽ ngủ."

"Khụ khụ!" Mạc Ngự Minh bị sặc, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, trách mắng: "Con là heo à!"

"Ách, phụ hoàng, con cũng không muốn vậy, nhưng một mình con còn có thể làm gì? Ai, dầu gì ngài cũng đã cho con một đứa con trai, con còn coi như là có bạn, nếu không con càng không biết sống làm sao." Lăng Tuyết Mạn phiền muộn than thở, liên tiếp than với Mạc Ngự Minh, tỏ vẻ đáng thương, để Mạc Ngự Minh đừng hỏi nữa.

Nét mặt Mạc Ngự Minh thoáng qua một tia bi thương, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, vẻ mặt giống như hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: "Tuyết Mạn, ban đầu Hàn Nhi qua đời từng giao phó muốn con thủ tiết cho nó cả đời, cho nên, trẫm không thể nào sự chấp thuận cho con rời Tứ Vương phủ gả người khác, con tốt nhất thu phần tâm tư này cho trẫm! Lời này, trẫm còn phải nói với mấy đứa bọn lão Nhị! Hàn Nhi chết đi, nỗi đau của trẫm các con không thể nào tưởng tượng nổi, người chết là quan trọng nhất, trẫm sẽ không làm trái nguyện vọng của con trai mình!"

Lăng Tuyết Mạn trở nên tĩnh mịch, kinh ngạc nhìn Mạc Ngự Minh hồi lâu, đôi môi động nhiều lần, mới gian nan phát ra giọng nói, "Phụ hoàng, Tuyết Mạn không hề muốn gả cho các Vương gia khác, Tuyết Mạn là vương phi của Tứ Vương Gia, là mẫu thân của Hiên nhi, sẽ an phận sống ở Tứ Vương phủ, xin phụ hoàng yên tâm!"

"Tốt, trẫm muốn chính là những lời này của con!" Mạc Ngự Minh hài lòng gật đầu, sau đó lại nói:"Nha đầu, về án của Liễu Thiếu Bạch cùng Ngô Đồng, trẫm sẽ xét xử, không thể nào xem là vô tội mà phóng thích, đem quốc pháp thành vô ích, con về đi!"

"Dạ, Tuyết Mạn cám ơn phụ hoàng khai ân! Tuyết Mạn cáo lui!"

Trong cung điện yên tĩnh, Mạc Ngự Minh tựa vào trên nệm, suy tư hồi lâu, mở miệng nói: "Lý Đức Hậu!"

"Nô tài ở đây!" Lý công công đi ra, khom người nói.

"Tuyên Liễu Thiếu Bạch đến đây!"

"Dạ, hoàng thượng!"

*****

Sau khi Liễu Thiếu Bạch vào cung kiến giá, ngày thứ hai, Mạc Ngự Minh có quyết định.

"Về án Liễu Ngô Đồng mưu sát Tứ Vương phi, Liễu Thiếu Bạch khi quân, hai người đáng phải chịu tội chết, nhưng bởi vì Tứ Vương phi lương thiện, không muốn truy cứu, theo luật lệ Minh quốc, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Phạt Liễu Thiếu Bạch chịu đánh tám mười gậy Liễu Ngô Đồng chịu lao ngục hai năm!"

Không có ai biết Mạc Ngự Minh cùng Liễu Thiếu Bạch nói cái gì, chỉ biết là Liễu Ngô Đồng đột nhiên xuất hiện, sau đó bị nhốt vào một thôn trang bên ngoài kinh thành, do Mạc Ngự Minh phái binh canh giữ.

Mà ở một đêm sau khi thánh chỉ ban xuống năm ngày, Mạc Ngự Minh mặc thường phục, chỉ dẫn theo một Ngự Tiền Thị Vệ tâm phúc lặng lẽ xuất hiện ở Tứ Vương phủ, mà lúc này, chính là lúc Mạc Kỳ Hàn cùng Lăng Tuyết Mạn nồng tình mật ý!

Trong đại sảnh, Mạc Ngự Minh xem xét kỹ lưỡng quản gia đang vội vã tới nghênh giá, "Không cần kinh động Tiểu Vương Gia! Trẫm tới đây tối nay, cũng không kinh động bất luận kẻ nào, trẫm muốn gặp hai người, một là Tứ Vương phi, một là thị vệ Vô Giới ở Hương Đàn Cư! Lập tức tìm đến!"

Quản gia cả kinh, vội vàng nói: "Dạ, hoàng thượng, nô tài lập tức đi mời người!"

Cúc Thủy Viên, trong phòng ngủ.

Trong màn lụa, hai cỗ thân thể trần truồng đang dây dưa trong chăn ấm, nữ nhân không ức chế được thấp giọng yêu kiều, nam nhân không ngừng thở dốc, đang lúc cao hứng, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề!

Hai người trong cơn kích tình cả kinh, con ngươi tràn đầy tình dục của Mạc Kỳ Hàn đột nhiên lạnh đi, phía dưới Lăng Tuyết Mạn đã sợ choáng váng, vội la lên: "Tình nhân, làm sao bây giờ? Có người tới, chàng không điểm huyệt Xuân Đường Thu Nguyệt sao?"

"Đừng sợ, tiếp tục, nàng cắn chặt răng đừng có lên tiếng là được." Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói nhỏ, cau mày, tiếp tục động tác ra vào phía dưới, chỉ là, tốc độ nhanh hơn, chọc người phía thở gấp một hồi, không dám phát ra tiếng rên rỉ vui sướng, chỉ đành phải cắn chặt môi, đôi tay bắt lấy bả vai hắn, móng tay cũng ghim vào trong thịt của hắn.

Tiếng bước chân kia tựa hồ lại đi trở về rồi, càng ngày càng nhỏ, cho đến không nghe được nữa.

Lăng Tuyết Mạn lúc này mới khẽ buông lỏng, mà Mạc Kỳ Hàn chỉ nhíu mày, động tác vẫn như cũ, sau một hồi chạy nước rút thỏa mãn rên lên một tiếng, một luồng nhiệt lưu vọt vào trong cơ thể Lăng Tuyết Mạn, hắn nằm sấp ở trên người nàng thở nhẹ.

"Tình nhân, mau dậy, chàng thật to gan, biết có người đến, còn vững như bàn thạch, chàng không sợ nha hoàn đẩy cửa đi vào a! May mà đã đi, nếu không chết chắc!" Lăng Tuyết Mạn vẫn còn sợ hãi quở trách, tim khẩn trương nhảy không dứt, từ ngày đó nghe Mạc Ngự Minh nói, nàng liền sợ rồi, chỉ sợ hoàng đế gian trá kia phái người giám thị nàng, không nghĩ tới......

"Sợ cái gì? Ai tới cũng không thể khiến Bản công tử làm một nửa dừng một nửa, bản công tử đương nhiên phải xong chuyện mới được, nếu không mùi vị dục hỏa thiêu đốt này rất không dễ chịu!" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ không dứt.

"Chàng... chàng không sợ chết nhưng ta sợ! Chàng chưa từng nghe qua một câu nói sao? Thường đi gần bờ sông, nào có không ướt giày! Ta xem sớm muộn sẽ bị người phát hiện, tình nhân, đoạn thời gian này chàng đừng tới nữa!" Lăng Tuyết Mạn vừa nóng vừa giận, đẩy Mạc Kỳ Hàn đi xuống, "Mau dậy đi, chàng đi nhanh lên đi."

"Nhìn lá gan nàng xem!" Mạc Kỳ Hàn giễu cợt một câu, cũng không dây dưa, đứng lên, sau đó cầm lấy áo nhanh chóng mặc vào, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Mạn Mạn, nàng đứng lên mặc y phục vào, cẩn thận một lát thực sự có người."

"Ừ, ta hiểu rồi." Lăng Tuyết Mạn vội đáp lời, bò dậy đi tìm y phục.

"Ta đi nha."

Mạc Kỳ Hàn đi hai bước, lại quay đầu lại nói: "Mọi việc nói chuyện cẩn thận chút, bất cứ lúc nào đều tin chắc mình là trong sạch, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì."

"Ừ, ta hiểu rõ, chàng đi nhanh lên."

"Ừ."

Vừa tiến vào đường hầm, Mạc Kỳ Hàn xụ mặt xuống, chân bước nhanh, gương mặt tuấn tú hiện lên lo lắng, tiếng bước chân kia là Xuân Đường hoặc là Thu Nguyệt cố ý đến nhắc nhở hắn, xem ra xảy ra chuyện lớn!

Đại não chuyển động thật nhanh, mấy ngày trước đây, Mạn Mạn nói phụ hoàng hỏi nàng rất nhiều vấn đề, bây giờ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ phụ hoàng hoài nghi, đột nhiên đến chỗ này dò xét?

Nghĩ như vậy, mới vừa ra khỏi đường hầm, thấy quản gia đang đi tới đi lui trong phòng hắn tựa như kiến bò trên chảo nóng.

"Tư Khuynh, xảy ra chuyện gì?" Mạc Kỳ Hàn lên tiếng hỏi.

Quản gia vội quay đầu lại, nói: "Chủ tử, hoàng thượng tới! Muốn gặp Vô Giới cùng vương phi!"

"A?" Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, "Quả nhiên Bổn vương đoán đúng!"

"Vô Giới!"

Vô Giới vội vàng đi vào, "Chủ tử, nô tài ở đây!"

"Hoàng thượng tới, muốn gặp ngươi, ngươi biết ứng đối như thế nào chứ!" Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói.

Vô Giới ngẩn người, "Hoàng thượng muốn gặp nô tài?"

"Nói nhảm! Bổn vương giả trang ngươi, nên hoàng thượng đem lòng sinh nghi, nói chuyện cẩn thận chút, lọt nửa câu, ngươi liền xách đầu tới gặp Bổn vương!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lẽo nói.

Vô Giới kinh hãi, vội nói: "Dạ, nô tài hiểu rõ rồi!"

"Nhanh cùng Tư Khuynh đi!"

"Nô tài cáo lui!"

Trong Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn mặc xong y phục, liền xuống giường đốt nến sáng lên, thấy ánh sáng, Xuân Đường chờ ở phía ngoài liền biết chủ tử nàng đã đi rồi, vội đi tới gõ cửa nói: "Vương phi! Vương phi!"

Lăng Tuyết Mạn nghe đến giọng của Xuân Đường, nhất thời khẩn trương, cơ hồ nói không ra lời, môi run run nửa ngày, mới nói: "Sao, thế nào?"

"Vương phi, có người tới, đang ở đại sảnh, muốn gặp ngài."

"À? Người nào hơn nửa đêm còn muốn gặp ta?"

"Ngài ra ngoài sẽ biết! Cần nô tỳ đi vào hầu hạ ngài thay quần áo không?"

"Không, không cần, ngươi ở bên ngoài chờ ta."

Lăng Tuyết Mạn vừa trả lời, vừa luống cuống tay chân mặc xong, đột nhiên phát hiện cái gì, vội chạy đến trước bàn trang điểm, soi vào gương, cẩn thận kiểm tra một chút, xác định trên mặt cùng cổ nàng không có vết hôn, mới lại vội vàng sửa sang lại mái tóc tán loạn, đi hai bước, vẫn không yên lòng, lộn trở lại soi gương lần nữa, xác định bề ngoài của mình tuyệt đối không có vấn đề mới hít sâu, cố tĩnh tâm, mở cửa đi ra ngoài.

Xuân Đường chờ ở bên ngoài, thấy Lăng Tuyết Mạn không có dấu vết lạ, kiểm tra nàng có chổ nào làm cho người ta hoài nghi hay không, thấy ăn mặc rất đúng mực, liền yên tâm, mới nhỏ giọng nói:"Vương phi, là hoàng thượng tới!"

"Cái gì?" Lăng Tuyết bước chậm lại, linh hồn nhỏ bé cơ hồ bị dọa bay ra ngoài, "Ngươi nói hoàng... hoàng thượng muốn gặp ta?"

"Đúng vậy, vương phi, hoàng thượng rất kỳ quái, hơn nửa đêm đột nhiên tới, vương phi cẩn thận ạ!" Xuân Đường nhắc nhở.

*****

Thời điểm Lăng Tuyết Mạn mang tâm tình bất an tiến vào đại sảnh, Vô Giới đã đến, đứng trước mặt Mạc Ngự Minh, không khí rất quỷ dị, ai cũng không nói chuyện, Vô Giới bị mệnh lệnh ngẩng đầu, nhìn thẳng Mạc Ngự Minh, Mạc Ngự Minh không nói một lời theo dõi hắn, giống như là muốn xem đến lỗ chân lông của hắn.

"Tuyết Mạn thỉnh an phụ hoàng!"

Lăng Tuyết Mạn chuẩn bị tốt tâm tình, tiến lên hành lễ, mỉm cười.

Mạc Ngự Minh chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, "Hãy bình thân!"

"Tạ phụ hoàng!"

"Phụ hoàng, có phải không con nói Vô Giới trông cũng được, ngài liền cảm thấy hứng thú với hắn? Ách... Ngài muốn nhận hắn làm thị vệ của ngài? Hay là muốn hắn làm thái giám hầu hạ ngài?" Lăng Tuyết Mạn cắn ngón tay, nhìn Vô Giới, lại nhìn Mạc Ngự Minh, suy đoán.

Nghe vậy, trên mặt Vô Giới rõ ràng co quắp, Mạc Ngự Minh ngạc nhiên, không nhịn được cong cong mày, lắc đầu bật cười.

Vô Giới lo lắng Mạc Ngự Minh sẽ nghe lời Lăng Tuyết Mạn nói, thật có ý tưởng kia, liền cắn răng, nhỏ giọng nói: "Vương phi, van ngài bỏ qua cho nô tài đi!"

"Ách, Vô Giới à, thật ra thì thái giám cũng là nghề nghiệp rất cao quý, trong lòng ngươi không cần sợ a, lại nói......" Lăng Tuyết Mạn nửa đùa, nửa thật nói, liếc thấy Mạc Ngự Minh trừng nàng, liền ngừng lại, cười nói: "Phụ hoàng, ngài coi như là con nói hưu nói vượn rồi, tùy tiện nghe một chút, không nên tưởng thiệt, ngàn vạn lần không được làm thật a."

"Con vừa rồi làm gì?" Mạc Ngự Minh thuận miệng hỏi.

"Đang làm gì à? Đang ngủ, lúc này con không ngủ còn có thể làm cái gì?" Lăng Tuyết Mạn trả lời, lại kinh ngạc nói: "Phụ hoàng, ngài thật xuất quỷ nhập thần a! Trễ như thế, sao ngài tự mình chạy đến Tứ Vương phủ chúng con vậy? Ngài tìm con có việc à? Vậy ngài có thể phái người gọi con tiến cung a, ngày này trời lạnh......"

Lăng Tuyết Mạn lại im lặng, bởi vì Mạc Ngự Minh ngồi ở trên ghế lại đang trừng mắt nàng, đành phải nuốt nuốt nước bọt, "Khụ khụ, con dùng từ không thỏa đáng, phụ hoàng chớ để ý, phụ hoàng học thức uyên bác, Tuyết Mạn không đọc nhiều sách, đến gót chân phụ hoàng con cũng không bằng, cho nên, phụ hoàng không cần tức giận!"

Mạc Ngự Minh lại quan sát Lăng Tuyết Mạn, nhìn nàng từ đầu đến chân, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Quản gia dẫn đường, mở cửa Hương Đàn Cư, trẫm mang theo Tứ Vương phi đi thần đường!"

Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, có thể đi vào Hương Đàn Cư thần bí rồi hả? Thần đường là cái gì?

Quản gia cúi đầu, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng không dám chần chờ, nói: "Dạ, nô tài dẫn đường cho hoàng thượng!"

Đoàn người đi vào Hương Đàn Cư, quản gia xách theo đèn lồng đi trước, Mạc Ngự Minh ở giữa, Lăng Tuyết Mạn đi theo phía sau cùng.

Hương Đàn Cư đầy ám vệ, cho nên không cần đợi quản gia truyền tin tức, khi bọn họ đến gần Hương Đàn Cư, đã có người bẩm báo cho Mạc Kỳ Hàn!

"Mộng Thanh, sư phụ, toàn bộ lui vào mật thất, không được đi ra." Mạc Kỳ Hàn phân phó, quét mắt qua Vô Cực Vô Ngân nói: "Hai người các ngươi đi ra ngoài, lập tức khóa gian phòng của bổn vương lại, nếu như Hoàng Thượng nhất định tiến vào, không được do dự, các ngươi biết nên giải thích thế nào!"

"Dạ, chủ tử, nô tài hiểu rõ!"

"Trước thu thập hết đồ trên bàn."

"Dạ!"

Mạc Kỳ Hàn phân phó xong, liền cùng Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân vào mật thất.

Cửa chính Hương Đàn Cư lần đầu tiên mở ra trước mắt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, tựa hồ đưa tay là có thể chạm vào chỗ thần bí nhất trong truyền thuyết.

Đi vào cửa chính, dọc theo con đường đá xanh đi về phía trước, Lăng Tuyết Mạn muốn nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, bất đắc dĩ lúc này là lúc nửa đêm, cái gì cũng không thấy rõ, tầm mắt chỉ có thể nương theo ánh sáng phát ra từ đèn lồng trong tay quản gia.

Quản gia rốt cuộc dừng lại, lui thân, Mạc Ngự Minh cất bước tiến lên, hướng về phía cửa phòng đóng chặt, chắp tay vái một cái, mới đẩy cửa vào, Lăng Tuyết Mạn, vội đi theo.

Trong thần đường là ánh nến sáng suốt ngày đêm, cho nên, Lăng Tuyết Mạn đi vào, liền thấy rõ ràng bố trí bên trong, trên bàn thờ thờ phụng bài vị Ngọc Hoàng đại đế cùng Vương Mẫu nương nương, phía dưới còn lại là linh vị tổ tông họ Mạc, trong bàn thờ, ngọc như ý tỏa sáng dưới ánh nến.

Lăng Tuyết Mạn không chớp mắt, thầm nuốt nước miếng một cái, ngọc như ý đó đáng giá bao nhiêu tiền vậy?

Mạc Ngự Minh quỳ xuống trên nệm ở trước bàn thờ, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vội vàng đi theo quỳ ở phía sau, chỉ thấy Mạc Ngự Minh nói thầm cái gì, một câu cũng nghe không rõ, vẻ mặt nghiêm cẩn nghiêm trang.

Lăng Tuyết Mạn không dám phát ra âm thanh, ngậm miệng thật chặt, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn chung quanh, thần đường này không lớn, trừ bàn thờ, không có vật gì nữa, thật sự không nhìn ra có cái gì thần bí?

Mạc Ngự Minh đã đứng lên, Lăng Tuyết Mạn vội đi theo, chỉ thấy Mạc Ngự Minh lại đi tới một chỗ khác.

Quản gia cả kinh, nhưng cũng không dám biểu lộ, vội cùng đi. Lăng Tuyết Mạn càng thêm không hiểu, hơn nửa đêm, hoàng thượng này điên cái gì a?

Mạc Ngự Minh đi đến hậu viện tận cùng bên trong Hương Đàn Cư, mà vừa bước vào cửa viện, liền có hai thị vệ mặc trang phục màu đen đón tiếp, "Nô tài Vô Cực Vô Giới ra mắt hoàng thượng!"

"Bình thân!" Mạc Ngự Minh nhàn nhạt nói một tiếng, vòng qua Vô Cực Vô Giới, đi thẳng tới căn phòng ở giữa.

"Quản gia, mở khóa!"

Mạc Ngự Minh đứng lại ở trước cửa, không quay đầu, trầm giọng phân phó.

"Hoàng thượng, cái này......" Quản gia có một tia do dự, đầu óc lại chuyển thật nhanh, cửa đã khóa lại, nói vậy chủ tử đã sắp xếp xong xuôi, lập tức nói tiếp: "Dạ, nô tài tuân chỉ!"

Cửa vừa mở ra, Lăng Tuyết Mạn đi vào theo, quản gia đốt nến, chiếu sáng căn phòng.

Bốn góc của gian phòng có bốn cây cột cẩm thạch, vách tường bốn phía đều là gạch đá màu trắng gọt giũa thành, điêu khắc hình ảnh hoa phong lan nở rộ, rèm cửa màu xanh bay theo gió, cửa sổ chiếu vào ánh trăng loang lổ, ở góc tường là giường gỗ mềm mại, khắc hoa văn tinh xảo hoa lệ, tất cả bên trong nhà hiển thị rõ thưởng thức tao nhã của chủ nhân. (đổ mồ hôi hột, văn với tả!)

Nhưng, làm người ta kinh nghi chính là, trong gian phòng này không nhiễm một hạt bụi, chăn bông trên giường tựa hồ nói cho bọn họ biết, nơi này đang có người ở!

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Mạc Ngự Minh đột nhiên lên tiếng hỏi, con ngươi sắc bén chăm chú nhìn cái giường.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-170)