Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 024

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 024
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mạc Kỳ Hàn chỉ cho là Lăng Tuyết Mạn thương tâm mà cáu kỉnh, liền cũng để nàng tùy ý, thu ngân phiếu, một lần nữa nằm xuống, liếc liếc mắt, nữ nhân vẫn ai oán đứng trên mặt đất, thật bình tĩnh nói: "Đi lên ngủ!"

"Oa... Oa..."

Lăng Tuyết Mạn lựa chọn không nhìn, ngồi dưới đất, nhìn xấp ngân phiếu trong tay biến thành một tờ mỏng manh, đau buồn, lại nghĩ đến cuộc đời bi thống của bản thân, nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt, lộp độp rơi xuống!

Mạc Kỳ Hàn thở dài không thôi, ngồi dậy, hai tay chụp tới, liền xách Lăng Tuyết Mạn lên giường, vứt nằm xuống bên cạnh hắn, hai tay nhanh đắp kín chăn gấm, cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi mắt rưng rưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Trong thiên lao ủy khuất hai ngày, nói vậy nàng không ngủ thoải mái, bây giờ không phải nên ngủ một giấc cho ngon hay sao?"

Lăng Tuyết Mạn tiếp tục không nhìn, mắt nhắm chặt, mặc kệ hắn, không phản kháng cũng không nói chuyện.

Mạc Kỳ Hàn giật mình cười, "Không muốn nói chuyện thì đừng nói, ngủ một giấc cho ngon."

Ngủ cái đầu ngươi! Cường đạo trời đánh!

Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, tay cũng nắm nắm rất chặt, hận hiện tại trong tay không có một con dao để nàng chém chết nam nhân này!

Tiền mất tật mang, không phải đúng là nàng sao? A... A..., nghĩ rằng nàng là phú bà sao, đã thất thân, lại lấy tiền nuôi trai bao?

Mạc Kỳ Hàn cũng không để ý tới, biết nàng chắc chắn đang âm thầm mắng hắn, liền để tùy ý, dù sao thì ai mất bạc mà không đau? Vì thế, nhắm mắt lại ngủ.

Lăng Tuyết Mạn mắng thật lâu, muốn mắng mười tám đời tổ tông của hắn, nhưng không biết người ta họ gì tên chi, đành phải dựa theo họ Dâm, tên Tặc mà trách móc, chờ nàng không còn từ ngữ để trách, mới phát hiện Mạc Kỳ Hàn đã sớm ngủ, nghe hơi chút tiếng ngáy, vô lực cúi đầu.

Bị mắng không đau, bị đánh đau, nàng luôn là người bi ai!

Đột nhiên ngủ không được, từ sau bữa tối liền bắt đầu ngủ, nhưng hiện tại thật ra không có một chút buồn ngủ nào, nên làm cái gì đây?

Lăng Tuyết Mạn nhàm chán chọt ngón tay, thân thể bị giam cầm ở trong cái ngực chết tiệt của nam nhân này, không thể động đậy, nàng muốn lén xuống giường trộm ngân phiếu về, nhưng sau khi cân nhắc, lập tức hủy bỏ quyết định này, nam nhân này biết võ công, vậy cảnh giác nhất định là siêu mạnh, đoán chừng nàng chưa ra quân chưa thắng trận đã chết.

Nên làm cái gì?

Lăng Tuyết Mạn trầm tư, đột nhiên nghĩ đến suy đoán lúc nãy của nàng, hai mắt nhất thời tỏa sáng!

Hừ hừ! Nàng muốn nhìn một chút, đột nhiên vòng vo, không ăn thịt chuyển thành ăn cỏ, có phải có cái gì không được không? Hoặc là kẻ thù quá nhiều, bị người ta thiến?

Vừa nghĩ như thế, Lăng Tuyết Mạn mở to mắt trong suốt như thủy tinh, tà ác nhìn nửa người dưới của Mạc Kỳ Hàn!

Một tay lặng lẽ mở chăn gấm, thân mình linh hoạt lui xuống phía dưới, nhưng quá tối, cái gì cũng nhìn không tới! Đáng chết! Lăng Tuyết Mạn cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định dò xét, tay đi qua, mò lên bên eo Mạc Kỳ Hàn, tìm dây lưng quần lót của hắn, lục lọi trong chốc lát, rốt cuộc tìm được chỗ buộc, nhẹ nhàng lôi kéo, mở!

Toét miệng mừng thầm, Lăng Tuyết Mạn chỉ hận hiện tại không có cái đèn pin nhỏ cho nàng nhìn trộm, thuận tiện cũng xem bộ dáng dâm tặc này một cái, chậc lưỡi, chỉ có thể mở mắt lớn hơn một chút, nhẹ nhàng kéo quần Mạc Kỳ Hàn xuống dưới, kéo đến một nửa, lại đột nhiên nghĩ đến, cho dù kéo xuống hết, nàng cũng thấy không rõ lắm!

Vậy làm sao bây giờ? Thừa dịp hắn ngủ như lợn chết, nàng chưa thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ, không phải rất có lỗi với bản thân sao?

Sờ!

Một chữ nhảy vào đầu óc, Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, một tay mở quần Mạc Kỳ Hàn, một tay cực kỳ lợi hại vươn vào, ông trời phù hộ, hi vọng nàng có thể đụng đến chính là hạ thân không có cái kia đi!

Cảm giác mềm nhũn truyền đến, mặt Lăng Tuyết Mạn nóng đỏ lên, tim khẩn trương gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cả đời nàng còn chưa có làm chuyện xấu xa như thế!

Năm ngón tay dần dần mò mẫm, cầm "ngọn nguồn" của nam nhân, nhưng, gì đó mềm nhũn trong tay có vẻ như trở nên cứng rắn!

Lăng Tuyết Mạn giật nảy người, đầu óc phản ứng, vội muốn rút tay về, lại nghe được một tiếng nói khàn khàn lười nhác vang lên ở đỉnh đầu nàng, "Nha đầu, nàng đang làm cái gì?"

"Không, không có làm cái gì hết." Tim Lăng Tuyết Mạn đập "thình thịch" kinh hoàng, hận không tìm được một cái lổ để chui xuống, quả thực mặt đã ném đến nhà bà ngoại!

Mạc Kỳ Hàn bành trướng lợi hại, dưới thân cực nóng còn bị nha đầu kia nắm ở trong tay, loại cảm giác kỳ diệu này làm hắn khó có thể tự kiềm chế, đương nhiên nơi đó bình thường dễ dàng bị khơi mào phản ứng, đã cứng rắn như sắt, trên trán dần dần rịn ra mồ hôi, Lăng Tuyết Mạn thấy hắn đột nhiên tỉnh lại mà sợ, hơi giật mình ghé vào trên người hắn, động cũng không dám động.

Hít sâu hai cái, khàn khàn trách mắng: "Tay nàng thò vào quần của ta làm cái gì? Còn không lấy ra?"

"A, ưm..." Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt đỏ tai, nhanh chóng rút tay về, thẳng người lên nằm lại chỗ cũ, cũng gắt gao nhắm mắt lại không dám phát ra một tiếng vang.

Mạc Kỳ Hàn khó nhịn sóng tình, cắn răng, thật vất vả khiến mình cái gì cũng không làm mà ngủ, nhưng mà, vật nhỏ này lại lén lén lút lút, gan lớn khó hiểu, kéo quần của hắn, còn...

"Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại không biết xấu hổ như vậy?" Hơi thở Mạc Kỳ Hàn hỗn loạn, chất vấn.

"Ta... ta không muốn làm gì cả." Lăng Tuyết Mạn thà chết cũng không thừa nhận, cắn răng một cái, "Ta... ta mộng du!"

"Đáng chết! Mộng du phải đi cởi quần nam nhân sao? Còn đi sờ nam nhân?" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh đỏ đan xen, "Nói thật đi, nếu không ta sẽ gãi ngứa nàng!"

"Ta... ta chỉ là a... a... nếu ta nói thật, ngươi cam đoan không đánh ta, không trách móc ta, được không?" Lăng Tuyết Mạn mím miệng đáng thương, thương lượng.

Mạc Kỳ Hàn xiết chặt nắm tay, "Nói!"

"Ngươi... ngươi hôm nay khác thường như vậy, ta... ta muốn nhìn một chút xem ngươi có phải bị người hoạn thành thái giám không!" Câu nói kế tiếp, Lăng Tuyết Mạn càng nói, thanh âm càng nhỏ, nói xong chữ cuối cùng, che mặt, phát run.

"Nữ nhân đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn ứa ra gân đen trên trán, gần như muốn ngất đi, đáy lòng dâng lên tà khí, kéo cổ áo Lăng Tuyết Mạn, thô bạo mở ra, cũng nói: "Không được lấy tay sờ soạng, bản công tử cho nàng dùng thân thể kiểm nghiệm một chút, bản công tử có phải bị thiến không!"

"A? A... A... cam đoan của ngươi đâu?" Lăng Tuyết Mạn hoảng, vừa giùng giằng vừa nói.

"Ta có cam đoan không chạm vào nàng sao? Lời nói lúc trước là bỏ đi, bởi vì là chính nàng đốt lửa!"

Mạc Kỳ Hàn vừa nói chuyện, vừa nhanh nhẹn thuần thục cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn ra, còn quần áo trên người mình, càng là cởi thuần thục hơn, ném tới góc giường, xoay người một cái áp chế, chiếm lấy cái đôi môi đỏ mọng trêu người kia.

*****

Mưa lớn vẫn rơi, đến canh năm mới dần dần dừng.

Thời tiết lạnh lẽo, lúc bình minh, một luồng không khí lạnh theo cửa sổ xuyên vào, Lăng Tuyết Mạn đang ngủ say lạnh run cả người, theo bản năng vươn tay ra ôm "lò sưởi" bên cạnh, nhưng mà, sờ soạng nửa ngày, giật mình một cái, tỉnh, trợn mắt nhìn, nam nhân bên cạnh sớm không thấy nữa!

Phòng đã sáng lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình quét mắt một vòng, mới thu hồi ánh mắt ngừng ở vị trí nam nhân kia ngủ, thò tay thăm dò một chút, vẫn là ấm áp, chứng tỏ hắn mới đi không bao lâu, nhất thời có chút ảo não vỗ vỗ cái trán, vì sao mỗi lần hắn đi, nàng đều không có cảm giác?

Nếu có thể tỉnh lại, có thể nhìn hắn có dáng dấp như thế nào a!

Haiz -

Lăng Tuyết Mạn suy sụp, cảm giác mất mát nhàn nhạt hiện lên trong lòng.

Trong đầu hiện ra một màn kích tình nửa đêm của bọn họ, hắn làm cho nàng gần như không chịu nổi, trong lòng muốn chống cự, thân thể lại kìm lòng không đậu nghênh đón hắn, thừa nhận hắn bá đạo đòi lấy một lần lại một lần, để hắn mang đến cho nàng hưởng thụ.

Nam nhân này a, lại vẫn biết đang lúc không sử dụng bất cứ biện pháp gì, làm sao tránh thai?

Xốc chăn gấm lên, toàn thân đều là dấu hôn hắn lưu lại, chứng cớ phạm tội rõ ràng như vậy, bảo nàng thế nào gặp người? Còn có, dấu vết màu trắng lưu lại trên bụng, Lăng Tuyết Mạn nhe răng, khăn gấm bị dơ, lãng phí a! Bất quá, nàng thật ra tương đối hài lòng với loại biện pháp tránh thai bên ngoài cơ thể này, chính là nam nhân kia lại mặt trầm xuống, nói-

"Nha đầu, hôm nay ta vốn không uống thuốc tránh thai, là không tính muốn nàng, ai ngờ nàng lại câu dẫn ta, làm ta không thoải mái, đêm mai nàng còn phải bồi thường ta."

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, mặc kệ hắn, tiếp tục ngủ!

Lại ngủ, chờ mở to mắt, mặt trời cũng đã lên cao!

Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, muốn ngồi dậy, lại phát hiện dưới thân có chút đau, đại khái chính là kết cục miệt mài quá độ đi!

"Cốc cốc!"

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Lăng Tuyết Mạn vội chui vào trong chăn, bao bọc kỹ bản thân như cái kén, mới nói: "Tiến vào!"

Xuân Đường cùng Thu Nguyệt đẩy cửa vào, mặt mày xán lạn, quỳ xuống, "Vương phi ngài đã tỉnh! Nô tì thỉnh an Vương phi!"

"Ừm, ta muốn tắm rửa, các ngươi giúp ta đi chuẩn bị một chút." Gò má Lăng Tuyết Mạn đỏ gay, có chút xấu hổ, ánh mắt quét đến khăn ném trên đất, không khỏi khẩn trương, vội tiếp nói: "Các ngươi nhanh đi làm đi!"

Hai nha hoàn giật mình, liền khôi phục tươi cười, "Vâng, Vương phi ngài chờ một chút!"

Chờ cửa đóng lại, Lăng Tuyết Mạn bất chấp khỏa thân, vội xuống lượm khăn giấu ở bên trong đầu giường, âm thầm mắng dâm tặc một phen, đây quả thực là muốn nàng chết a!

Lại trở lại trên giường, Lăng Tuyết Mạn mới cảm giác được không đúng, vội vươn chân ra, vừa thấy, chân phải chẳng biết lúc đã có một sợi lắc vàng, dưới ánh nắng phát ra ánh vàng rực rỡ, hôn mê mắt của nàng.

Đây là dâm tặc đeo cho nàng sao?

Hắn có ý gì? Cường đoạt ngân phiếu của nàng, còn cho nàng một cái xích vàng sao?

Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn chân phải, trong lòng nói không ra là mùi vị gì, nàng vô số lần muốn hận nam nhân này, hắn lại lần lượt ngẫu nhiên nhu tình trước mặt nàng, làm nàng bỏ đi thù hận, giống như giờ phút này.

Tình nhân, Tình nhân.

*****

Mới bước ra cửa phòng, hơi lạnh liền chui vào cổ áo, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run lên một chút, trên bả vai xuất hiện một bàn tay, quay đầu, Xuân Đường cầm một cái áo tuyết trắng cười với nàng, "Vương phi, mặc cái này vào sẽ không lạnh."

"Ừm." Lăng Tuyết Mạn sờ sờ lên áo lông bóng loáng mềm mại, dán mặt sát lên, không khỏi thở dài nói: "Thật thoải mái a! Xuân Đường, đây là làm bằng da lông gì?"

"Thưa Vương phi, chủ tử hai năm trước đi săn cùng Hoàng Thượng, từng săn được một con tuyết hồ, sau đó lấy da lông của nó, đưa cho Đỗ sư phụ, thợ may khéo tay bậc nhất trong cung, làm thành áo, ha ha, lúc ấy chủ tử đã nói là để dành cho Vương phi tương lai mặc đó, hiện tại vừa vặn trời giá rét, nô tì liền phụng mệnh mang tới cho Vương phi!" Xuân Đường mỉm cười, vừa nói vừa giúp Lăng Tuyết Mạn mặc, sau đó cẩn thận buộc lại mỗi một sợi dây.

Lăng Tuyết Mạn quay một vòng tại chỗ, khuôn mặt tươi cười sáng rực, "Xuân Đường, ta mặc đẹp không?"

"Ha ha, Vương phi vốn chính là mĩ nhân khuynh thành, hiện tại còn đẹp hơn!" Thu Nguyệt bưng khay đi ra, đứng ở phía sau cười dịu dàng.

"Hì hì, Thu Nguyệt luôn khen người ta!" Lăng Tuyết Mạn chớp mi, nháy mắt mấy cái thuận miệng nói: "Haiz, chủ tử nhà ngươi cũng không còn, Xuân Đường ngươi còn phụng mệnh của ai?"

"Nô tì phụng... ha ha, nô tì phụng mệnh quản gia!" Xuân Đường ngẩn ra, phản ứng cực nhanh, giải thích.

"Đừng nói là, quản gia kia thoạt nhìn giống như cái đầu gỗ, tâm tư vẫn còn mềm yếu a!" Lăng Tuyết Mạn nói, đột nhiên giảm thấp tiếng nói: "Quản gia chúng ta có bà quản gia hay không?"

"Bà quản gia?" Hai nha hoàn mê mang.

"Hì hì, chính là quản gia có phu nhân hay không? Ta thấy hắn cứ mang gương mặt lạnh lùng suốt ngày, một cái biểu tình cũng không có, trong lòng có chút thắc mắc đó!"

Lăng Tuyết Mạn vừa học bộ dáng nghiêm túc của quản gia, vừa hoạt bát nói, hoàn toàn không biết phía sau chẳng biết lúc nào có thêm một người đến, vừa nói xong, liền gặp hai nha hoàn lại lắc đầu lại gật đầu, không khỏi duỗi cổ ra, khóe mắt rút rút, "Các ngươi làm sao vậy?"

"Vương phi, quản gia-" Xuân Đường nâng tay lên, lại buông, biểu tình dở khóc dở cười.

"A! Ta đã biết, quản gia không lấy được phu nhân phải không? Khó trách gương mặt hắn cả ngày băng bó, giống như người ta thiếu nợ hắn, thì ra là âm dương mất cân đối, trong lòng hắn không thăng bằng, tuổi lại lớn như vậy, còn lẻ bóng, haiz, thật đáng thương! Bất quá, cũng chỉ có thể trách chính hắn, mỗi ngày cười nhiều một chút không được sao? Thể xác và tinh thần khỏe mạnh lại vui lòng người khác, hì hì, quan trọng nhất là, sẽ cười với nữ tử, nếu không ta thấy hắn đời này xong rồi, chắc là độc thân sống quãng đời còn lại!"

"Vương phi, quản gia ở-" Thu Nguyệt cứng ngắc nghiêm mặt, rốt cục giơ tay lên, chỉa chỉa phía trước, rất là rối rắm nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, "Đúng? Hai ngươi cũng đồng ý cái nhìn của ta phải không? Haiz! Chỉ sợ lão đầu kia không nghe khuyên bảo a!"

Thở dài một tiếng, Lăng Tuyết Mạn vươn vươn cánh tay, "Ta đi tìm Ly Hiên, thật nhàm chán!"

Nói xong, thân mình vừa chuyển, đột ngột chống lại một gương mặt siết chặt cứng ngắc đến hóa đá, Lăng Tuyết Mạn thét chói tai đến phá vỡ màng nhĩ, "A – "

"Vương phi!"

Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đỡ Lăng Tuyết Mạn, để cho nàng khỏi vì quá kích động mà té.

Lăng Tuyết Mạn vỗ ngực một cái, tức giận: "Mẹ của ta a, quản gia tiên sinh, sao ngươi ngay đơ ở nơi này a? Không phát ra đến một cái tiếng động!"

"Vương phi, nô tài có phu nhân, con lớn năm nay bảy tuổi! Mặt khác, nô tài năm nay ba mươi mốt, không tính là lão đầu đi?" Khuôn mặt nghiêm túc của quản gia không ngừng co quắp, từ bên trong khớp hàm nặn ra một câu.

"Khụ khụ! Hì hì, ta vừa thức dậy, đầu óc không tỉnh táo lắm, chắc là đang nói mơ hồ, quản gia chúng ta là nam nhân anh tuấn kiên cường chín chắn như vậy, làm sao có thể cả ngày ngây ngô cười giống con nít được? Thâm trầm! Đúng không? Nam nhân nhất định phải thâm trầm, phải không?"

Lăng Tuyết Mạn chê cười, vừa nói vừa chậm rãi vòng qua quản gia, chờ nói xong câu cuối, chạy đi!

Xuân Đường Thu Nguyệt trợn mắt hốc mồm, một hồi lâu, Thu Nguyệt mới hâm mộ nói: "Vương phi thật đáng yêu, chẳng trách chủ tử thật thích!"

Xuân Đường cũng nhìn Lăng Tuyết Mạn nâng váy chạy, phát ra tán thưởng, "Đúng vậy, Vương phi rất đặc biệt, tinh linh cổ quái, một chút cũng không giống Liễu tiểu thư."

"Khụ khụ!"

Quản gia ho khan một tiếng, thức tỉnh hai nha hoàn, khuôn mặt nghiêm túc càng thêm không có mỉm cười, "Chú ý nặng nhẹ!"

"Vâng, nô tì biết sai!" Hai người phản ứng kịp, vội vàng gật đầu nói.

Nhưng mà mới nói xong, lại nghe được ngoài viện đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, "A – "

Ba người cả kinh, bước nhanh chạy về phía ngoại viện, mới tới, liền gặp Lăng Tuyết Mạn chống nạnh hai tay, đầu nổi gân xanh quát: "Xích đu của ta đâu? Tối hôm qua trước khi ta ngủ vẫn còn, sao hiện tại không có?"

Xuân Đường Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cúi đầu.

Quản gia hơi tái mặt, chậm rãi đến gần, vén áo quỳ xuống, "Thưa Vương phi, xích đu nô tài đã sai người dỡ xuống!"

"Dựa vào cái gì? Ta còn muốn chơi, ngươi hủy đi ta chơi cái gì?" Lăng Tuyết Mạn phẫn nộ, mặt xanh mét quát.

Quản gia khiêm nhường cúi đầu, "Vương phi, hôm qua ngài té xuống từ trên xích đu, nô tài tội không thể tha, hôm qua may không té bị thương, nếu lại xảy ra chuyện gì, nô tài muôn lần đau đớn day dứt! Chuyện nguy hiểm như vậy, nô tài cầu Vương phi không làm!"

"Đáng chết, làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy? Ta cũng không phải vị thần xui xẻo! Ta mặc kệ, ngươi phái người gắn lại cho ta, ta cẩn thận một chút là được." Lăng Tuyết Mạn rất chán nản, kiên định nói.

"Vương phi, tha thứ cho nô tài không cách nào làm được, Vương phi tôn quý, không thể có bất luận sơ xuất gì, xinVương phi không nên làm khó nô tài. Nô tài van cầu Vương phi!"

Nghe quản gia đầu dập đầu trên đất phát ra âm thanh chói tai, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, không đành lòng, vội đưa tay đỡ, nói: "Ngươi không cần dập đầu, mau đứng lên, ta không chơi được không?"

"Nô tài tạ Vương phi khai ân!" Trên mặt kiên cường của quản gia hiện lên một tia xúc động, yên lặng đứng lên.

Lăng Tuyết Mạn than thở, không có một chút tinh thần, nói: "Ta đi dạo trên đường, được không?"

"Vương phi, ngài vừa mới đại nạn không chết, nhưng sự tình chưa điều tra rõ, chỉ sợ lúc này đi dạo trong kinh thành sẽ có nguy hiểm, nô tài đề nghị Vương phi ở trong phủ một thời gian, chờ bắt được hung thủ, Vương phi lại đi."

"Vậy ta bây giờ làm cái gì? Hiên nhi đâu? Nó đang làm cái gì?"

"Tiểu Vương gia giờ này ở Liễu Hương Cư đọc sách."

"Vậy ta không đi quấy nhiễu hắn "

Đang khi nói chuyện, một gia đinh nhanh đi tới, trong tay đang cầm một tấm thiệp đỏ, quỳ xuống nói: "Nô tài thỉnh an Vương phi! Bái kiến quản gia! Đây là phủ Liễu Thái Phó vừa đưa tới, mời Vương phi xem qua!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)