Vay nóng Homecredit

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 023

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 023
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


"Lắc lư là có ý gì?" Mạc Kỳ Hàn khó hiểu.

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, "Chính là lừa gạt."

"Bản công tử cần phải lừa sao?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, nhấn mạnh, "Nhanh một chút!"

Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở một hơi, nếu tránh không khỏi vậy thì nhận mệnh đi! Vì thế hạ quyết tâm gối lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, sau đó lập tức nhắm mắt lại tính ngủ.

Nhưng Mạc Kỳ Hàn lại rất tự nhiên dời bàn tay về phía đùi của nàng, cũng bắt đầu sờ soạng. Lăng Tuyết Mạn phút chốc mở mắt ra chụp lấy bàn tay không quy củ, tức giận chất vấn: "Ngươi không phải đáp ứng không chạm vào ta sao?"

"Đúng vậy, ta chưa nói muốn chạm vào nàng, ta là muốn nhìn chỗ nàng té bị thương có nghiêm trọng không, nếu nặng thì nhất định phải bôi thuốc. Ta là nam nhân của nàng, giúp nàng bôi thuốc là việc bình thường a, có cái gì mà xấu hổ?" Mạc Kỳ Hàn nghi hoặc trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, nói.

"Ách, tự mình đa tình, ai thèm coi ngươi là nam nhân!" Lăng Tuyết Mạn lành lạnh trả lời, đẩy tay Mạc Kỳ Hàn ra, nói: "Không bầm, chỉ là hơi đau mà thôi."

"Rốt cuộc có hay không?" Mạc Kỳ Hàn âm trầm.

"Không có." Lăng Tuyết Mạn cười mỉa, "Ha ha, thật không có. Tình nhân, ta chỉ là đùa thôi, không nên tức giận, thật sự không nên tức giận."

Mạc Kỳ Hàn chán nản, đối với tốc độ biến sắc mặt của Lăng Tuyết Mạn mà bội phục từ trong tâm. Nhưng nguyên tắc là nhất định phải giữ, tiếng nói trầm thấp lại cực có uy nghiêm: "Tuyết Mạn, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Nếu còn dám lấy loại sự tình này gạt ta, cũng đừng oán ta phạt nàng. Còn có, ta có phải nam nhân của nàng không?"

"Ách, thân ái, ngươi đi hỏi phu quân đã chết của ta đi! Chỉ cần hắn gật đầu thừa nhận, ta đây không có gì để nói." Lăng Tuyết Mạn cười, không chỉ đùa giỡn hắn mà còn phản cho hắn một đòn. Hừ hừ, hắn nếu dám đến trước linh vị Tứ Vương gia hỏi, phỏng chừng ông trời có mắt sẽ dùng sét đánh chết hắn!

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, lập tức buồn cười ra tiếng, một tay cách lớp vải quần xoa đùi Lăng Tuyết Mạn, một tay nhanh ôm lấy nàng, cũng cúi đầu hôn nhẹ một chút cánh môi mềm mại, mới cười cười nói: "Tuyết Mạn, Tứ Vương gia nhất định là đồng ý, bằng không ta ở trong phòng hắn chiếm đoạt Vương phi của hắn, hắn làm sao không nói nửa lời đâu?"

"Ách." Lăng Tuyết Mạn nghẹn nửa ngày mới nói: "Đó chỉ có thể nói tướng công quá cố của ta rất yếu đuối!"

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, xấu hổ đen mặt, "Tuyết Mạn, người chết là lớn nhất, nàng không đến mức nói phu quân nàng như vậy đi."

"Nếu hắn trên trời có linh thiêng, hắn sao lại không cứu ta?" Lăng Tuyết Mạn tức giận, đập đầu vào trong ngực rắn chắc hỏi ngược lại.

Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, có chút khó có thể trả lời vấn đề này, liền không nói tiếp mà xoa đùi nàng, lảng sang chuyện khác: "Còn đau không?"

Hắn vừa hỏi, Lăng Tuyết Mạn mới phát giác, lúng túng ngượng ngùng, trên má nổi lên hai đóa đỏ ửng, vội vàng nắm cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nói: "Không đau, ngươi đừng xoa, thân thể nữ nhân ngươi thế nào muốn sờ liền sờ a!"

"Ta nào có tùy tiện, chẳng lẽ là nữ nhân ta đều sẽ vô lễ như vậy sao? Nha đầu ngốc, đó là đối với nàng mà thôi, đối với nữ nhân khác ta còn chưa có quan tâm như vậy đâu." Mạc Kỳ Hàn thở dài, chậm chạp nói.

Đối với Ngô Đồng, hắn cho tới bây giờ đều là lấy lễ đối đãi, chỉ hôn nàng mà thôi. Vốn là muốn đêm động phòng hoa chúc của bọn họ sẽ là một đêm đẹp nhất, hắn luôn luôn chờ, thẳng đến khi không thể chờ, thẳng đến khi nàng khóc nói nàng không muốn mười tám tuổi đã làm quả phụ cô độc cả đời.

Nghĩ đến Ngô Đồng, đêm qua tiếng la đau khổ của nàng vang lên ở bên tai, "Hàn ca ca".

Đôi mắt nhắm lại thật sâu, ngực như là bị búa tạ đập, đau không thể nói.

Đối với phần yên tĩnh này, Lăng Tuyết Mạn cảm giác có chút không bình thường, dâm tặc tới đây không phải là muốn chiếm đoạt thân thể của nàng sao? Làm sao lại như vậy?

Trầm mặc một hồi, Lăng Tuyết Mạn nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: "Tình nhân, ngươi không phải là không thích ta sao? Vậy ngươi quan tâm ta làm cái gì?"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn thoáng dao động tinh thần, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Ta muốn chiếm lấy nàng cả đời, đương nhiên không hi vọng nàng xảy ra chuyện không hay. Thật vất vả mới đem con mồi tới tay, sao có thể dễ dàng ném đi?"

"Khụ khụ!"

Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mang một chút chờ mong bị sặc tan thành mây khói, quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt, bò lên quỳ ở bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, ác độc nói: "Nam nhân thối, ngươi có tí xíu bản lĩnh cũng đã không cần thích ta! Hừ!"

"Ngủ đi." Mạc Kỳ Hàn không quan tâm, tay túm cánh tay Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn nổi nóng, sao chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liền dùng sức bỏ tay Mạc Kỳ Hàn, "Không ngủ, ta không nằm cùng chỗ với ngươi!"

Mạc Kỳ Hàn hiếm khi không nổi giận như lúc này, chỉ cau mày nói: "Vậy nàng muốn như thế nào?"

"Ta muốn ngươi lập tức cút!" Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên.

Bàn tay đang cầm cánh tay nàng phút chốc siết chặt, trong ánh mắt bật ra ý lạnh, Lăng Tuyết Mạn không tự chủ nuốt nước miếng một cái, mềm nhũn xuống, "Ý của ta là... ta vừa rồi..."

"Tốt lắm, vết sẹo lành đã quên đau phải không? Hả?" Mạc Kỳ Hàn rét lạnh mở miệng, âm cuối nói xong, môi mỏng mím thành một đường.

Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, hít một hơi, ngoan ngoãn nằm xuống, cảm nhận được ánh mắt băng lãnh trên đỉnh đầu, cảm thấy bất an. Do dự một chút, Lăng Tuyết Mạn vươn tay ra, vòng tay bên hông Mạc Kỳ Hàn, lấy lòng đem mặt cọ xát trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Ta sai lầm rồi, ngươi đừng nóng giận được không?"

"Nàng rõ ràng sợ ta, lại làm sao phải lần lượt chọc giận ta?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhíu mày, không hiểu hỏi.

Ta thèm vào!

Lăng Tuyết Mạn mím miệng muốn khóc. Ai kêu nàng vô dụng như vậy sa vào tay người khác.

Hít mũi một cái, Lăng Tuyết Mạn vô lực nói: "Sợ ngươi là vì ta tiếc mạng của ta, hơn nữa chọc giận ngươi là chuyện không có cách nào khác. Bản tính của ta như thế không đổi được."

"Ừ, ta nghĩ cũng đúng."

Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, tay không tự giác siết chặt, hưởng thụ cảm giác ôm nàng nhu nhược không xương.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, thân thể hai người chặt chẽ kề nhau, nhiệt độ trên người hắn truyền tới làm cho cơ thể nàng cũng nóng lên theo, vội đẩy tay hắn, nói yếu ớt như muỗi kêu: "Chúng ta... chúng ta tách ra ngủ cho ngon, nóng quá!"

*****

"Sao?"

Mạc Kỳ Hàn lại mở mắt, mắt khép hờ nói nhỏ: "Tuyết Mạn, nàng không thoải mái hả?"

"Ách, không phải... không... không sao." Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngẩn người, lắp bắp.

"Không có việc gì là tốt rồi." Mạc Kỳ Hàn nói xong, lại nhẹ nhíu mày, kéo tay Lăng Tuyết Mạn để ở bên ngoài chăn vào, hơi trách cứ: "Đã cuối mùa thu, chăn phải đắp kín, không sẽ dễ bị cảm lạnh."

Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, nhìn hình dáng mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, nhưng không tự chủ được vươn tay nhẹ nhàng xoa, đầu ngón tay lướt qua trán của hắn, ánh mắt, cái mũi cao thẳng, môi vừa phải, cuối cùng khi vuốt ve trên khuôn mặt trơn nhẵn của hắn, nhẹ giọng nói: "Vì sao ngươi phải thần bí như vậy?"

"Đừng hỏi." Nhàn nhạt hai chữ, tiếng nói vẫn trầm thấp mát lạnh, Mạc Kỳ Hàn bắt được tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi hôn môi một chút, gương mặt giương lên một chút ý cười, bỡn cợt: "Tuyết Mạn, chờ nàng biết ta là ai, ta lo lắng nàng sẽ bị dọa chết."

"Ách, dọa chết? Chẳng lẽ ngươi... ngươi là ma đầu giết người trên giang hồ? Giáo chủ tà giáo? Hoặc là, là cái gì thế ngoại cao nhân, đã bảy mươi tám mươi, luyện thành võ công phản lão hoàn đồng?" Lăng Tuyết Mạn phát huy hết khả năng tưởng tượng, hắn còn có thủ hạ, như vậy hẳn là người giang hồ đi!

"Hả?"

Mạc Kỳ Hàn co quắp khóe mắt, ngạc nhiên nói: "Lộn xộn cái gì, nàng làm sao có thể nghĩ đến phương diện này?"

"Ta xem vài cuốn sách viết đến." Lăng Tuyết Mạn cười, chớp mắt, ngoan ngoãn, suýt nữa nàng nói thành tivi!

"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn bật cười nheo mắt, tràn đầy cảm khái nói: "Xem ra bản công tử ở trong đám đồ bỏ đi của Lăng Bắc Nguyên nhặt được bảo vật a!"

"A? Đồ bỏ đi?" Lăng Tuyết Mạn méo miệng, bỗng dưng nhớ tới nói lời của Mạc Kỳ Hàn ở trong thiên lao, liền nghiêm trọng hỏi: "Phụ thân ta thật không phải là người tốt sao?"

"Cho nàng tự mình phán đoán, có khi mắt thấy cũng không là thật sự, tai nghe được cũng có thể là lời nói dối, thế sự khó đoán, tuy ta không thể cho nàng đáp án chính xác, nhưng Mạc Ly Hiên trúng độc ở Lăng gia là sự thật, kẻ chủ mưu âm hiểm vô cùng, là hạ độc chén trà của Mạc Ly Hiên, nếu không có ta tìm người cứu nó, nó sẽ đứt ruột mà chết."

Mạc Kỳ Hàn nói đến chỗ này, ngón tay khơi gợi lên cằm của Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu cùng nàng nhìn nhau, trịnh trọng dặn dò: "Tuyết Mạn, việc này nàng cũng biết nặng nhẹ phải không? Đó là trăm triệu lần không thể để có nửa điểm lời đồn, bởi vì một khi hung thủ hạ độc biết được tin tức, hắn sẽ để mắt nàng, cũng sẽ lại xuống tay, không chỉ muốn giết Mạc Ly Hiên, còn có thể giết nàng diệt khẩu!"

"Thật... thật sự? Nếu quả thật là phụ thân ta, ông ấy ngay cả ta sẽ cũng giết sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to hai mắt nhìn, lắp bắp.

Mạc Kỳ Hàn rét lạnh nhếch môi, "Sẽ! Không ai sẽ coi mạng người khác quan trọng hơn mạng của chính mình, cho dù đối phương là thân nhân của hắn! Đối phương nếu dám một hòn đá ném hai con chim lấy mạng nàng cùng Mạc Ly Hiên, còn có thể không dám lại giết nàng sao?"

"A!"

Lăng Tuyết Mạn bị dọa, ôm chặt lấy Mạc Kỳ Hàn, trong thanh âm mang theo một chút nức nở, "Tình nhân, ngươi phải cứu ta a! Ngươi ở chỗ tối, ta ở ngoài sáng, ngươi nhất định thấy rõ hơn ta, ngươi giúp ta điều tra rõ rốt cuộc phụ thân ta có phải hung thủ không, có được hay không?"

"Đừng sợ, mấy ngày nữa nàng có thể lại về Lăng gia một lần, phụ thân nàng nhất định sẽ nói gì đó với nàng, nàng ổn định tâm tư, làm bộ như cái gì cũng không biết, tìm hiểu tình huống một chút." Mạc Kỳ Hàn vuốt ve sợi tóc mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, thản nhiên nói.

"Ui, không đi, ta không đi, ta sợ!" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, nàng hiện tại xui xẻo liên tiếp, giờ lại gặp phải một âm mưu lớn như vậy, ngẫm lại, tiền đồ đều là một mảnh bóng tối a!

Mạc Kỳ Hàn ngừng tay lại, cúi đầu, hôn nhẹ cánh môi Lăng Tuyết Mạn, mang ý cười nói: "Không tin ta sẽ bảo vệ nàng sao? Ta nếu có chút tâm hại nàng, cần gì phải phí thủ đoạn? Trực tiếp cho nàng bị lửa thiêu chết ở phòng ăn thì được rồi! Yên tâm, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào, chỗ nào, đều sẽ có người của ta đến cứu nàng, nếu là buổi tối, sẽ là ta tự mình đến, ta vốn không muốn quan tâm chuyện không liên quan đến ta, nhưng liên lụy đến an toàn của nàng, ta liền muốn bắt được kẻ đứng sau màn hạ độc thủ, đem hắn bầm thây vạn đoạn!"

Nghe được bốn chữ cuối cùng, Lăng Tuyết Mạn run run cả người, ôm tay Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, cả thân thể toàn bộ dán lên, đến hai chân đều đặt ở trên người Mạc Kỳ Hàn, có vẻ như vậy mới có thể làm nàng tìm được cảm giác an toàn.

"Tình nhân, ta tin ngươi, ngươi nhất định không thể để cho ta thất vọng! Nếu ta bất hạnh mà chết, ta thành quỷ cũng tới tìm ngươi tính toán!"

Ý cười bên miệng Mạc Kỳ Hàn dần dần tăng lên, nha đầu này, nói chuyện luôn mắc cười như vậy! Được, mục đích đã đạt đến, hắn cũng không cần thiết dọa nàng!

Cúi đầu nhìn nữ nhân hệt như bạch tuộc dính vào trên người hắn, dưới thân không khỏi có chút khó nhịn, liền hắng giọng một cái, "Khụ khụ, Tuyết Mạn, chân nàng có thể dời một chút hay không? Nàng như vậy, ta sẽ mất đi định lực kiềm chế!"

"Ách, ta dời."

Lăng Tuyết Mạn mịt mờ nghe được ám chỉ, nhất thời đỏ mặt đỏ tai, vội xấu hổ rút chân về, thân mình cũng dời một ít, nhưng, không đợi nàng hồi phục lại nhịp tim, bên ngoài đột nhiên cuồng phong gào thét, nhánh cây vù vù rung động, thanh âm nghe được trong lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, như quỷ đòi mạng!

"A-"

Kinh hãi hô lên một tiếng, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng bất chấp, cả người lại rút vào trong lòng ấm áp của Mạc Kỳ Hàn, hai tay nhanh ôm hắn, môi run rẩy, Mạc Kỳ Hàn đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, có ta ở đây. Chỉ là trời muốn mưa, nàng đừng khẩn trương."

"Ôm, ôm ta một cái, ta sợ a." Sợ hãi lan tràn thật sâu trong đáy lòng Lăng Tuyết Mạn, một năm kia cha nàng chết bệnh, cũng đúng là vào một đêm như vậy, nàng co lại thành một khúc.

Mạc Kỳ Hàn cắn chặt răng, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, không ngừng ôn nhu nhẹ dỗ dành, "Ngoan, không cần sợ, có ta ở đây, không sợ, không sợ... "

Rốt cục, sau một trận cuồng phong, mưa như trút nước, tiếng vang khổng lồ dần dần trở lại bình thường.

Lăng Tuyết Mạn nằm ở trong lòng ấm áp kia, bàn tay to vỗ nhẹ nàng giống như mang theo ma lực kỳ dị, để cho nàng dần dần an lòng, hai tay chẳng biết lúc nào, đã lặng lẽ bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, mà môi dán tại hầu kết của hắn, cảm thấy vừa động, nhưng lại vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm!

Thân mình Mạc Kỳ Hàn lập tức siết chặt, một cỗ khô nóng truyền khắp toàn thân, yết hầu gian nan lăn lộn, tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, thì thầm: "Tuyết Mạn, nàng là đang câu dẫn ta!"

*****

Hơi thở ái muội của hai người thay nhau nổi lên, làm bọn họ đều tự đỏ mặt.

Hai từ "câu dẫn", khiến cho Lăng Tuyết Mạn e lệ vô cùng, cuống quít rụt đầu về, giấu ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, lúng ta lúng túng nói nhỏ: "Ta mới không có."

"Phải không?" Mạc Kỳ Hàn khẽ liếm cánh môi khô ráp, lý trí cùng dục vọng tranh nhau lôi kéo, khát vọng muốn nàng chiếm cứ toàn bộ đầu óc, tuy nhiên, đáng chết nàng lại cố tình uống rượu, trong vòng mười hai canh giờ nếu như hắn chạm vào nàng, khó tránh khỏi nàng sẽ mang thai, huống chi ban đầu biết tình huống như vậy, hắn cũng không uống thuốc trước, không thể đụng vào a!

Hạ quyết tâm xong, Mạc Kỳ Hàn hít sâu, âm thầm điều tiết hơi thở, áp chế xôn xao trong cơ thể, cằm để ở trên trán Lăng Tuyết Mạn, nhanh nhắm chặt hai mắt, không nói được lời nào.

Lăng Tuyết Mạn tất nhiên là kinh ngạc không thôi, hôm nay dâm tặc rất kì quái, có vẻ như cực lực nhịn, bất quá, ha ha, bởi vậy có thể thấy được, hắn hôm nay nhất định có nỗi khổ không thể cho ai biết, chẳng lẽ là bị người ta thiến thành thái giám?

Lăng Tuyết Mạn vụng trộm mừng thầm, nếu hắn thực biến thành thái giám, nàng cần phải cảm tạ người hoạn hắn, oa ha ha, thay nàng báo thù a!

Nghĩ vậy, không khỏi "Hì hì" cười ra tiếng, nhắm mắt muốn ngủ!

"Nàng cao hứng sao?" Thanh âm hồ nghi vang lên, Mạc Kỳ Hàn mở mắt, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng có vẻ như tâm tình rất tốt.

"Không, không có a." Lăng Tuyết Mạn nhướng mày, cũng ra vẻ mệt mỏi ngáp một cái, "Buồn ngủ quá à, nhanh ngủ đi!"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, "Ừ, nên ngủ, bất quá nàng không cần vội, nói cho ta, nàng để một vạn hai ở chỗ nào rồi?"

"Hả? Làm gì? Ngươi cướp sắc thì được rồi, không được lấy bạc của ta!" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, lập tức khẩn trương, hung hăng nói.

"A? Bạc quan trọng hơn trong sạch sao?" Mạc Kỳ Hàn buồn cười nhếch môi.

"Trong sạch của ta đã bị ngươi hủy, ta còn có thể như thế nào? Một vạn hai này ta thật vất vả mới có được, không cho ngươi lấy của ta!" Lăng Tuyết Mạn đỏ mắt, miệng chu thật cao, hung ác trừng mắt nhìn.

Mạc Kỳ Hàn ung dung nhíu mày, không nhanh không chậm nói: "Ta không có muốn giành với nàng, ta chỉ là muốn bảo quản thay nàng, nàng khỏi phải cầm bạc bỏ trốn cùng nam nhân khác!"

"Nói bậy! Ngươi chính là tham bạc của ta! Ngươi muốn vừa giựt tiền vừa cướp sắc! Ngươi hèn hạ vô sỉ!" Lăng Tuyết Mạn muốn rớt lệ, hai tay đập "bốp bốp" trong ngực Mạc Kỳ Hàn, gầm nhẹ.

"Ai thèm tham chút xíu bạc vụn của nàng? Nàng biết bản công tử có bao nhiêu gia tài không?" Mạc Kỳ Hàn giận ngất, dùng ngón tay trỏ chọc cái trán Lăng Tuyết Mạn, cắn răng nói: "Đừng nghĩ ta sẽ đổi chủ ý, ngân phiếu ở đâu? Đi lấy, nếu không hung thủ kia lại hạ độc Mạc Ly Hiên, đừng mơ ta giúp nàng cứu nó!"

"Ngươi! Ngươi uy hiếp ta!" Lăng Tuyết Mạn giận, quay lưng một cái, vùi đầu khóc rống.

Mạc Kỳ Hàn khẽ mím môi, lãnh ý vẫn không giảm, "Tuyết Mạn, chuyện ta quyết định không ai có thể thay đổi, hôm nay ta lấy của nàng một vạn hai, ngày khác ta trả gấp mười gấp trăm lần, hoặc là ta cho nàng những thứ khác đáng giá hơn, đừng trách ta ác, là bản thân nàng không an phận, một lòng nghĩ đến nam nhân khác, ta còn phải nhắc nhở nàng, đừng quên ta đã nói, nếu như nàng chịu thu hồi phần tâm tư này, an phận đi theo ta, vậy liền thôi, Còn nếu như nàng cùng Nhị Vương gia có hành vi gì quá mức, ta cam đoan nàng sẽ hối hận vạn phần!"

Lăng Tuyết Mạn cho là không nghe thấy, bưng kín lỗ tai, không ngừng ai oán. Nàng hết bạc, dâm tặc đáng chết! Cường đạo đáng chết! Tại sao không đi chết đi!

"Sao? Nhanh chút!"

Mạc Kỳ Hàn không kiên nhẫn thúc giục, nhưng Lăng Tuyết Mạn lựa chọn giả chết nằm ngay đơ, cũng không nhúc nhích, Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, vươn hai ngón tay, chuẩn xác tìm được nách Lăng Tuyết Mạn, cù léc một cái, Lăng Tuyết Mạn chịu không nổi cười rộ lên "khanh khách", thân mình run lên!

"Có đưa bạc hay không?"

"Không đưa!"

"Phải không? Ta đây trước hết cho nàng cười chết, sau đó sẽ chờ xem Mạc Ly Hiên trúng độc lần thứ hai mà chết!"

"Không được! Ha ha, không được gãi, ta khó chịu."

"Đưa bạc sao?"

"Đưa, ta đưa cho vương bát đản ngươi!"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xám ngắt, kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn, hai tay thăm dò vào bên trong quần áo của nàng, lung tung gãi nhột, Lăng Tuyết Mạn ngứa toàn thân, cười khanh khách, "Không được, Tình nhân không được gãi ngứa, van ngươi."

"Ai là vương bát đản?" Mạc Kỳ Hàn cắn răng.

"Ta, ta là vương bát đản, ngươi không phải, được chưa!" Lăng Tuyết Mạn sống ở dưới mái hiên nhà người ta, cho nên phải nhanh chóng cúi đầu.

"Ngân phiếu đâu?"

"Ta đi lấy, ta đi lấy "

"Nha đầu nàng, chỉ thích uống rượu phạt sao!" Mạc Kỳ Hàn thu tay, tà nịnh nói: "Bản công tử ngay cả nàng một nữ nhân cũng không thu phục được, còn có thể làm đại sự sao?"

Lăng Tuyết Mạn như là đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, mồ hôi rơi, thở phì phò, muốn mắng. Nhưng nàng nhịn, con bà nó, tiếp tục như vậy nữa, một cái chữ "nhịn" a!

"Nhìn cái gì vậy? Lấy ngân phiếu đi!" Mạc Kỳ Hàn nhàn nhã dựa vào trên đầu giường, gầm nhẹ.

"Nhịn!"

Lăng Tuyết Mạn oán hận phun ra một chữ, chậm rì rì bò xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thùng gỗ đỏ, mở khóa, hai tay run run cầm lên một chồng ngân phiếu, bả vai lại bắt đầu run run, "Oa... Oa... Bạc của ta!"

"Nàng than khóc thảm thiết cái gì?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Còn không lấy lại đây?"

Lăng Tuyết Mạn bước tới, mỗi bước đều đau giống như lấy dao đâm vào lòng của nàng, khóc thút thít, giọng càng lớn, "Cường đạo đáng chết, ngươi đem đi đi! Ta nguyền rủa ngươi!"

Mạc Kỳ Hàn nhăn mày sâu hơn, thò tay lấy, kết quả Lăng Tuyết Mạn luyến tiếc, nhanh rút tay lại, "Tình nhân, van cầu ngươi, để lại một nửa cho ta được không? Ta không bỏ trốn, ta cũng không đi đâu cả!"

"Để lại một ngàn lượng cho nàng, còn dư lấy ra." Mạc Kỳ Hàn lui một bước, ngoắc ngoắc bàn tay, "Không có thương lượng, nàng mà tham, đến một ngàn lượng cũng không cho nàng."

Lăng Tuyết Mạn cắn răng, hít vào, gạt lệ, sau đó giận dữ nhét toàn bộ vào trong tay Mạc Kỳ Hàn, gầm nhẹ: "Ta không biết, ngươi đưa cho ta!"

"Nàng không biết?" Mạc Kỳ Hàn rụt rụt khóe miệng, cúi đầu, dưới ánh trăng nhìn xấp ngân phiếu, tổng cộng mười tờ, liền rút một tờ đưa trở lại trong tay Lăng Tuyết Mạn, "Đây là của nàng, chớ nói với ta nàng bị choáng váng, đến ngân phiếu cũng không biết!"

"Ta không biết! Ta vốn nghĩ muốn biết, nhưng nó bị nam nhân thối nào đó chiếm đoạt rồi!" Lăng Tuyết Mạn tức giận nói, nàng vốn là không biết, huống chi hôm nay nàng đến nhìn cũng chưa nhìn, đã giao cho Xuân Đường bảo quản.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-170)