Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 022

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 022
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Sư phụ!"

Mạc Kỳ Hàn âm trầm khuôn mặt tuấn tú, "Việc này không thể đùa! Nếu như bại lộ thân phận, con không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Đại ca của con chẳng lẽ phải chết không minh bạch sao, huống chi -"

Giọng nói ngừng lại, buồn bã than nhẹ: "Huống chi Tuyết Mạn cùng Ngô Đồng là không giống nhau. Tuyết Mạn là Vương phi của con, không liên quan đến việc yêu hay không yêu."

"Ách-"

Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh hai mặt nhìn nhau, khóe miệng giật giật. Không liên quan đến yêu hay không yêu sao? Mới vừa rồi còn quan tâm người ta té có bị thương không, lại còn lòng như lửa đốt chạy tới thiên lao, đến nghỉ ngơi cũng không có.

Hai người trầm tư, tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Kỳ Hàn cũng trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú xuất thần.

Thật lâu sau, Lâm Mộng Thanh rốt cục không nhịn được, trong mắt lóe ra tò mò, "Sư huynh à, sư tẩu của đệ có phải thân thể không khỏe không? Vì sao không cho tẩu uống rượu?"

"Lắm miệng!"

Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, không quan tâm.

Nhưng Lâm Mộng Thanh vẫn tò mò, không sợ chết, chế nhạo: "Sư huynh, sư tẩu không thích huynh phải không? Hì hì, đệ nghe được nàng nói nàng có tình cảm với Nhị Vương gia, xem ra huynh không có phần rồi. Trong lòng huynh có Ngô Đồng cô nương, trong lòng sư tẩu có Nhị ca của huynh, hai người các huynh người có thể chia tay được rồi!"

"Sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh xao, một nắm tay vung ra, Lâm Mộng Thanh né không kịp, mắt phải bị đánh trúng, phịch một tiếng ngồi trên mặt đất, kêu rên không thôi: "Sư huynh, đệ lại sai lầm rồi!"

Thiên Cơ lão nhân một tay bụm miệng, nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, không nín được cười trộm, cũng ngồi xuống xem tình trạng thảm hại của Lâm Mộng Thanh, vừa thấy đã cười ha ha ra tiếng, đứng lên, cầm gương lại. Lâm Mộng Thanh soi gương, lập tức hét rầm lên như heo bị chọc tiết: "Sư phụ, mặt con sưng rồi!"

Mạc Kỳ Hàn không để ý lắm, nhíu mày lại nói: "Cho đệ đen một mắt xem như nhẹ, để xem đệ lại dám nói hưu nói vượn không!"

"Đệ nào có nói bậy, rõ ràng là đệ chính tai nghe được, sư tẩu còn nói có dâm tặc, sư huynh, huynh phỏng chừng bị người ta cho đội nón xanh rồi!" Lâm Mộng Thanh ủy khuất xoa mắt, không cam lòng nói.

Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân không cười, lại đen mặt, "Hàn tiểu tử, con đến nữ nhân của mình cũng quản không được sao? Uổng công sư phụ ta truyền cho con một thân võ công, nhưng lại để cho dâm tặc làm bẩn lão bà!"

"Khụ khụ!"

Mạc Kỳ Hàn quẫn bách, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, ho khan hai tiếng mới giật giật khóe miệng nói: "Sư phụ, ngài xem đồ đệ là nam nhân vô dụng như vậy sao? Dâm tặc trong miệng Tuyết Mạn, khụ khụ, chính là con!"

"Cái gì?"

"Ha ha ha!"

Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh khiếp sợ xong, cười nắc nẻ!

Mạc Kỳ Hàn mím môi thành một cái đường cong, chán nản nhìn, "Cười đủ chưa? Cười đủ thì dùng cơm!"

"Ha ha ha!"

"Bốp!"

Tiếng vỗ bàn làm thân thể một già một trẻ run lên, tiếp theo nam nhân xanh mét khuôn mặt tuấn tú vòng qua bình phong đi ra ngoài.

"Haiz, haiz, Hàn tiểu tử, sư phụ biết cháu con là bị trúng độc như thế nào!"

Thiên Cơ lão nhân vội hô, bò dậy đuổi theo.

"Nói."

Mạc Kỳ Hàn lãnh khốc bỏ lại một chữ, đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống.

"Trước rót chén trà cho sư phụ đã." Thiên Cơ lão nhân liếm liếm môi khô ráp, cười mỉa.

Mạc Kỳ Hàn gật đầu, tự mình rót trà dâng, Thiên Cơ lão nhân uống một mới ngồi xuống nói: "Tàn độc huyết này không giống với các loại độc bình thường, là hòa ở nước trà, cho dù người có y thuật cao thì cũng không thể phát hiện, mà uống trà độc được pha trong vòng một canh giờ, uống vào vẫn bình thường, sau đó độc sẽ gặp phát tác, lục phủ ngũ tạng đau, nếu như uống trà pha trên một canh giờ, tàn độc huyết sẽ nằm trong cơ thể, một năm sau sẽ đứt ruột mà chết.

Ta hỏi qua Tư Khuynh, buổi sáng tiểu Vương gia từ khi tiến vào Lăng phủ, trong vòng một canh giờ quả thật uống hai lần trà, tuy rằng không còn cách nào nghiệm độc, nhưng ta đoán hẳn là là như vậy, Hàn tiểu tử con nghĩ thế nào?"

Mạc Kỳ Hàn vuốt vuốt bát trà trên bàn, thoáng ngước mắt thăm dò Lâm Mộng Thanh, khóe miệng nhếch lên, "Mộng Thanh giúp sư huynh một việc được không?"

"Ách, đệ nói không được không?" Lâm Mộng Thanh ra vẻ đáng thương, nhớ lại sư huynh phúc hắc này lần trước bắt hắn dịch dung cho xác chết, hắn tới giờ vẫn còn ghê tởm.

"Ha ha, đệ cứ nói đi?" Mạc Kỳ Hàn nhếch môi cười, hỏi ngược lại.

Nụ cười này làm Lâm Mộng Thanh sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất, lắp bắp: "Sư... sư huynh, huynh vẫn là làm mặt lạnh đi, không cần cười với đệ, đệ... đệ không chịu nổi, oa!"

Thiên Cơ lão nhân nuốt nước miếng một cái, gật đầu đồng ý, "Mộng Thanh nói rất đúng. Hàn tiểu tử con không cần phải cười. Đột nhiên cười làm trong lòng chúng ta sợ hãi."

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn mang ý cười sâu hơn, chân thật nói: "Mộng Thanh, đệ dịch dung lẫn vào Lăng phủ điều tra ai đang âm thầm hạ độc? Lăng Bắc Nguyên rốt cuộc có liên quan đến việc này hay không?"

"Sư phụ, ngài chờ đi nhặt xác cho đồ nhi đi. Sư huynh cho con làm chuyện nguy hiểm như vậy, con không sống được!" Lâm Mộng Thanh vỗ ngực đau lòng.

Vô Cực vừa vặn bưng thức ăn tiến vào, Mạc Kỳ Hàn không giảmý cười, nói: "Sư phụ, chúng ta dùng bữa, con lấy cá tầm hấp cho ngài nếm thử xem!"

Nghe hai chữ "cá tầm" Lâm Mộng Thanh giật mình một cái, khẩn trương chạy tới, chỉa vào một con mắt gấu mèo, kích động nói: "Đệ cũng nếm thử!"

Nhưng vừa cầm lấy đũa đã bị người đè, mặt giơ lên nụ cười âm hiểm, "Không muốn giúp sẽ không được ăn!"

Lâm Mộng Thanh hít sâu một hơi, cắn răng nở một nụ cười cái xán lạn đến muốn giết người, "Vương gia sư huynh có lệnh, đệ sao dám cự tuyệt?"

"Ha ha ha..."

Tối nay ánh trăng sáng tỏ, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nữ tử điềm tĩnh đóng chặt mắt phượng, môi đỏ mọng hơi nhếch làm người ta nhịn không được muốn âu yếm.

Trước giường, nam nhân đứng yên nhìn khuôn mặt mỹ lệ, khóe miệng không tự chủ giương lên, thân mình kiêu căng hơi hơi khom xuống ngồi trên giường, thò tay khẽ xoa gò má cô gái, bỗng dưng cúi người, phủ lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng liếm.

Lăng Tuyết Mạn trong mơ màng cảm thấy không đúng, lập tức thức tỉnh mở mắt, thấy nến đã tắt, mà trong bóng đêm nam nhân hôn nàng, mùi vị đó, cảm giác kia, trăm phần trăm là dâm tặc!

*****

Lăng Tuyết Mạn không thể mở miệng nói chuyện, liền dùng sức hô hấp để diễn tả bất mãn cùng phẫn nộ!

Dâm tặc đáng chết nầy luôn lén nhiễu loạn giấc ngủ của nàng!

Nam nhân đang tận tình hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào nghe được Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, nhanh dừng động tác, đầu lông mày hơi cong cong, nghiêng thân, tà mị nhếch môi, "Tỉnh rồi hả?"

"Vô nghĩa! Bị sỗ sàng không biết xấu hổ như vậy, ta cũng không phải lợn chết!" Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, tức giận đến trợn tròn con mắt.

"Nàng nói chuyện có giáo dục một chút được không?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, quả nhiên người ta dù có vẻ bề ngoài lung linh như thế nào, bên trong cũng không nhất định là khuê tú!

Lăng Tuyết Mạn cười nhạt: "Dựa vào! Ta gặp một dâm tặc như ngươi, phải dùng tới giáo dục sao? Ngươi thử cùng hòa thượng tán gẫu về nữ nhân xem, người ta có lấy mõ gõ chết ngươi hay không!"

"Khụ khụ!"

"Nữ nhân đáng chết, miệng nàng cái gì cũng nói ra được!" Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen trên trán, tức giận không nhẹ, thở khẽ một hơi, quyết định không lãng phí thời khắc này, không thể đụng vào nàng thì cùng nhau thoải mái ngủ một giấc cũng được.

Nghĩ, ngồi dậy, nhìn nàng nói: "Đứng lên hầu hạ ta cởi áo!"

"Cái gì?" Lăng Tuyết Mạn gãi lỗ tai, khẽ đùa cợt, "Thật coi ngươi là tình nhân của ta sao? Còn muốn bà cô ta hầu hạ ngươi cởi áo, ta xem ngươi đúng là điên không nhẹ. Đầu ta cũng không phải bị lừa đá!"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn phút chốc siết chặt hai tay, mắt sâu khép hờ, nhiễm lên một tầng sương lạnh, khẽ mím môi, trong tiếng nói mang theo hơi thở nguy hiểm, "Nàng là bà cô của ai? Lặp lại, bản công tử muốn nghe một lần nữa!"

Cảm xúc giận dữ không khống chế được, suýt nữa thốt ra từ "bổn vương"!

Lăng Tuyết Mạn mặc dù không thấy rõ biểu tình biến hóa trên mặt Mạc Kỳ Hàn, nhưng nghe mấy lời kia như là nặn ra từ trong kẽ răng, thân thể run run, mất khí thế, "hì hì" cười khan một tiếng, hai tay nhanh chóng kéo chăn trùm toàn thân để bảo vệ mặt nàng không lại bị đánh thành lá cải rách, sợ đến thở cũng không dám thở mạnh!

Mạc Kỳ Hàn nổi giận, dở khóc dở cười, nữ nhân có lá gan luôn lớn này lại rất sợ chết, vừa đến thời khắc mấu chốt liền thay đổi thành con chó nhỏ!

Xem xét việc nàng sống sót sau tai nạn, hắn cũng không muốn làm khó nàng, nhưng hù dọa nàng một phen vẫn là việc cần làm, để nàng coi trọng mình một chút!

Vì thế mặt vẫn lạnh, trầm thấp nói: "Bản công tử đến cùng có phải tình nhân của nàng không? Nói!"

"Không phải! Ách, để ta suy nghĩ một chút, ngươi đừng vội, ngàn vạn đừng nóng vội." Lăng Tuyết Mạn vừa run rẩy vừa lẩm bẩm, nàng rất muốn dũng cảm mà nói "không phải", nhưng hảo hán không ăn thua lời nói, nàng có cần vì vấn đề danh dự mà bảo vệ quyền lợi của mình không, nếu cãi lại hắn...

Lăng Tuyết Mạn vẫn nói lảm nhảm, Mạc Kỳ Hàn chờ không được, gầm nhẹ một tiếng: "Rốt cuộc như thế nào?"

"Tình nhân, tuyệt đối là tình nhân!" Thân mình Lăng Tuyết Mạn lại run lên, rất là buồn bực nói thầm nho nhỏ: "Vương gia tướng công, ngài phải làm chứng cho ta, ta thật là bị dâm tặc cường đại này ép buộc! Oa... oa... Ngài ở âm phủ chớ có trách ta, ta không có lén lút đội nón xanh cho ngài, ta còn muốn quang minh chính đại bỏ trốn, ta muốn bạc, hì hì ta vừa gom được một vạn hai..."

Mạc Kỳ Hàn càng nghe mặt càng xanh biếc, suýt nữa không thở nổi, một phen xốc chăn lên, như con chim ưng già đi bắt con gà con, xách gáy Lăng Tuyết Mạn lên, hơi dùng sức kéo nàng vào trong lòng hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng muốn bỏ trốn với ai? Lấy một vạn hai là để bỏ trốn sao? Lăng Tuyết Mạn, về sau một xu tiền nàng cũng đừng hòng có!"

"A... A... Ngươi làm sao nghe được, ta nói rất nhỏ mà." Lăng Tuyết Mạn như trái cà héo, thật sự muốn đập đầu một cái chết tươi.

"Hỏi lại nàng một lần nữa, muốn bỏ trốn với ai?" Mạc Kỳ Hàn nổi giận thật, mắt lạnh khóa chặt cặp mắt trong veo như nước của nàng.

"Ta... ta nghĩ muốn cùng..." Lăng Tuyết Mạn cắn môi, đánh chết nàng cũng không dám nói ra nửa câu sau!

"Ai?"

Mạc Kỳ Hàn gằn một chữ, mang theo hơi lạnh thấu xương. Lăng Tuyết Mạn quyết tâm, run lên, lần đầu tiên chủ động ôm chặt hắn, điều này khiến nàng hận, không thể một đao hoạn dâm tặc đáng chết thành thái giám, hai tay lõa lồ giống dây leo bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, cũng mãnh liệt lấy lòng phủ trên môi lạnh như băng của Mạc Kỳ Hàn, lung tung hôn môi hai cái, mới lấy dũng khí tráng sĩ chặt tay nói: "Tình nhân ta muốn bỏ trốn với ngươi!"

Dùng bộ dạng này nói sẽ không bị đánh đi. A... a... Nhị Vương gia, chuyện vừa rồi chàng tha thứ cho ta đi! Lăng Tuyết Mạn đang khóc trong lòng, khi nào bạch mã hoàng tử của nàng mới có thể cứu nàng ra khỏi bể khổ đây?

Nhìn Lăng Tuyết Mạn ân cần, Mạc Kỳ Hàn rất là hưởng thụ, cong khóe miệng, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tin. Xem ra hôm nay Lâm Mộng Thanh nghe được là sự thật, nha đầu này thật là động tâm với Mạc Kỳ Diễn!

Cảm xúc không vui lập tức trào lên trong lòng, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh dọa người, lạnh lùng nói: "Tuyết Mạn, nàng đang khiêu khích ta. Ta đã cho nàng phóng túng cực hạn rồi! Nói cho ta, nàng cần bao nhiêu thời gian để đoạn tình với Nhị Vương gia?"

"Không, ta không có." Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt nhìn Mạc Kỳ Hàn, giải thích trái lương tâm.

"Phải không? Tuyết Mạn, ta chỉ cho phép trong lòng nàng suy nghĩ đến ta, nếu nàng dám yêu người khác, vậy với cái nam nhân kia mà nói, tuyệt đối sẽ là bi kịch!"

Mạc Kỳ Hàn gằn từng chữ, mắt thâm trầm, giờ phút này hắn đột nhiên cực hận việc hắn che dấu thân phận, giả bộ bệnh nhiều năm như vậy, Ngô Đồng vì thế rời bỏ hắn, nói là yêu hắn cũng không nguyện làm quả phụ, còn Lăng Tuyết Mạn mặc dù bị ép xuất giá cho hắn, lại một lòng muốn cùng nam nhân khác quang minh chính đại yêu nhau, bỏ trốn, xem hắn là cái gì!

Đang lúc hơi thở hỗn loạn, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên đẩy Lăng Tuyết Mạn đang dán lên thân thể của hắn ra, đi tới trước cửa sổ, nhắm mắt đứng thật lâu, từ đáy lòng tràn ra đau đớn khôn cùng.

Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở góc giường, kinh ngạc nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Hàn cô đơn tịch mịch, trong lòng đột nhiên đau.

Nam nhân này, nàng không rõ hắn là người tốt hay là người xấu, hắn khi dễ nàng, đánh nàng, trách móc nàng, bá đạo tàn nhẫn, nhưng lại hai lần cứu nàng, cứu Ly Hiên, khi thì lạnh lùng, khi thì ôn nhu săn sóc, làm người ta không đoán được.

"Ngươi sợ ta yêu người khác sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi nhỏ đến không thể nghe thấy.

*****

Trong đêm, ánh trăng yếu ớt chiếu rọi ở trên sườn mặt nam tử đứng trước cửa sổ, hoàn mĩ tuấn dật đến không nói nên lời. Trong nháy mắt bộ dáng kiêu căng lạnh lẽo lại cô đơn của hắn lọt vào một đôi mắt trong veo đang nhìn chăm chú ở trong góc giường.

Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, muốn nhìn rõ hơn một chút, tim đập nhanh hơn, nhích đến mép giường. Nhưng mà nam tử phía trước cửa sổ đột nhiên hoàn hồn, hơi nhíu mày, cấp tốc dời người vào trong bóng tối.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn. Mới vừa rồi là nàng bị ảo giác sao? Nhìn thoáng qua mặt hắn, nàng cảm thấy có nét tôn quý giống như ở trên người Mạc Kỳ Diễn, thậm chí còn khí phách hơn Mạc Kỳ Diễn vài phần!

"Vì sao không cho ta xem mặt của ngươi? Ta rõ ràng nhìn thấy mặt nhìn nghiêng của ngươi một chút cũng không xấu!" Lăng Tuyết Mạn chất vấn, mang theo một chút tức giận.

Mạc Kỳ Hàn không quay đầu lại, vẫn tự tin cuồng ngạo, nhướng mày, "Ta sớm đã nói, bất luận là xuất thân hay là dung mạo, gia thế, ta dư sức xứng với nàng! Nàng muốn xem ngoại hình của ta trừ khi có một ngày nàng thật sự yêu ta, hơn nữa toàn tâm toàn ý theo ta, bằng không đừng mơ tưởng!"

Tiếng nói trầm thấp truyền vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn cắn môi, thật sự yêu hắn? Làm sao có thể! Ai thèm yêu loại nam nhân hư đốn này. Nhưng cho dù không yêu hắn, hắn có thể buông tha nàng sao!

Môi đỏ mọng mở lại đóng, cuối cùng lại hỏi: "Ngươi sợ ta yêu người khác sao?"

"Sợ?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, lửa giận đã hơi lắng xuống, môi mỏng nhẹ cong đùa cợt: "Ta chỉ sợ nàng sẽ không nghe khuyên bảo mà chết trong tay ta!"

Lăng Tuyết Mạn vốn là dựa nửa người vào thành giường, bị một câu này chấn động, đầu đập xuống, cái trán đụng vào mép giường "bốp" một cái, đau đến tức giận bật thốt lên mắng: "Dâm tặc thối, ngươi không làm cho ta sợ thì ngươi sẽ chết sao?"

"Tuyết Mạn" Mạc Kỳ Hàn khẩn trương, lời nói mới đến bên miệng liền bị nghẹn lại, nén đau lòng, lạnh lùng nói: "Ngưng lại những lời bất kính của nàng. Nếu còn dám xưng bà cô với bản công tử, trách móc ta là dâm tặc thối, nàng hãy coi chừng!"

Lăng Tuyết Mạn vừa tức, lại đau mũi, liền rớt nước mắt, tức giận trách: "Ngươi luôn dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta! Ngươi tức giận ta thích Nhị Vương gia, sao ngươi không nhìn xem người ta đối với ta rất tốt, tao nhã, hữu lễ, ôn nhu săn sóc, đến một lời nói nặng cũng không có. Nữ nhân nào không thích như vậy a?"

"Ta và hắn khác nhau! Nàng muốn ta giống hắn, Lăng Tuyết Mạn, ta cho nàng biết đó là không có khả năng!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn như phủ một lớp sương mù, nghiến răng nghiến lợi.

Nghe vậy, nước mắt Lăng Tuyết Mạn rớt càng dữ tợn, drap giường ướt nhẹp, chui vào trong chăn, ngoài miệng không dám mắng nhưng trong lòng liên tục nguyền rủa, dâm tặc đáng chết, đi chết đi, đi chết đi!!!

Mạc Kỳ Hàn đứng cách hai mét, lộ ra con ngươi đen lạnh, bình tĩnh nhìn thiên hạ nức nở kia, tiếng khóc nghe vào trong lỗ tai hắn có lực gây phiền lòng lợi hại, âm thầm buông tiếng thở dài, cất bước đi đến, nhấc chăn lên, ngồi xuống giường, bế Lăng Tuyết Mạn lên ngồi vào trong lòng hắn. Lăng Tuyết Mạn tức giận giùng giằng, "Không được đụng ta!"

"Ngoan, chớ lộn xộn!" Mạc Kỳ Hàn chế trụ hai tay nhỏ bé phản kháng, hiếm khi ôn nhu dỗ dành như bây giờ.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Trong bóng đêm, Mạc Kỳ Hàn mất tự nhiên, nóng mặt, nhanh lắc đầu không nói gì.

"Vậy thì thả ta xuống!" Lăng Tuyết Mạn chán nản. Chết cũng không chịu thừa nhận! Lỗ tai nàng lại không điếc!

"Không được, để ta xem xem trán nàng có u không." Mạc Kỳ Hàn chân thành nói, tay phải xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, thản nhiên nói: "Không có u, không sao. Hôm nay té xích đu có đau không?"

"Vô nghĩa, từ trên cao như vậy ngã xuống, sao có thể không đau." Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tim không tự chủ có chút đập nhanh. Dâm tặc này bây giờ lại biểu hiện ôn nhu như vậy.

Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày, tay chưa ngừng động tác, nhưng khẩu khí có chút nghiêm khắc, "Nàng nói chuyện với ta tại sao lại phải có thái độ gai góc như vậy? Nàng cùng Nhị Vương gia nói chuyện cũng là như vậy sao?"

"Ta -" Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời.

"Về sau không được chơi xích đu nữa. Ban ngày ta không có ở bên cạnh nàng, quá nguy hiểm, nghe chưa?" Mạc Kỳ Hàn trách cứ, nhưng lời trách cũng mang theo sủng nịch nhè nhẹ.

Lăng Tuyết Mạn khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu trêu tức hỏi: "Tình nhân, ngươi yêu ta thật phải không?"

Mạc Kỳ Hàn ngừng tay lại, cụp mắt không nói được một lời, chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn. Thật lâu sau, môi mỏng hơi hé, thanh thanh lãnh lãnh phun ra bốn chữ: "Tự mình đa tình!"

"Cái gì? Ngươi mới tự mình đa tình. Lăng Tuyết Mạn ta mới không thèm coi trọng ngươi. Ngươi cứ tiếp tục chơi đùa ta đi, ta chờ ngươi chơi chán sẽ thả ta, ta liền tự do!" Lăng Tuyết Mạn tức giận đầy bụng, cắn răng nói.

Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi, lạnh nhạt nói: "Xem ra cái trán là không đau, còn tức giận ta, nói nàng tự mình đa tình không phải sao? Ta sẽ không yêu nàng, cũng sẽ không thể thả nàng, nàng sớm hết hy vọng đi."

"Ngươi -" Lăng Tuyết Mạn nắm chặt tay, tức giận phát run cả người, "Dâm tặc ngươi điên rồi!"

"Vô độc bất trượng phu! Ở địa vị của ta, nữ nhân không phải dùng để yêu. Huống hồ một người có thể có mấy phần cảm tình, còn nữ nhi có bao nhiêu tình cảm?" Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, trong ánh mắt thâm thúy chợt lóe rồi biến mất, phần thương tổn ở trong đêm tối này chỉ có chính hắn chịu đựng.

Lăng Tuyết Mạn không phản bác được, giọng nói lạnh đi, "Thả ta xuống dưới, ta muốn đi ngủ, mệt rồi."

"Hôm nay chỗ bị té còn đau không?" Mạc Kỳ Hàn không để ý, ngược lại mềm giọng hỏi.

"Trên đùi đau nhưng hiện tại không sao." Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, lạnh lùng nói xong, lại đột nhiên nghĩ đến nếu nàng nói không có việc gì, nam nhân này nhất định sẽ muốn cùng nàng hoan ái, cắn răng một cái lại nói tiếp: "Còn đau, ngươi đừng chạm vào ta, có vết bầm."

"Thật sao?"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, khẽ ôm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống ở bên trong giường, sau đó tự động cởi áo ngoài, nằm xuống, vươn cánh tay, nói nhỏ: "Lại đây, gối lên khuỷu tay ta ngủ."

"Ngươi... ngươi không chạm vào ta, ta mới tới." Lăng Tuyết Mạn lo lắng đưa ra điều kiện, đáy lòng lại tràn đầy dự cảm không tốt.

Ai ngờ Mạc Kỳ Hàn lại gật đầu, không mang theo một tia vui đùa nói: "Được, ta không chạm vào nàng."

"Ách." Lăng Tuyết Mạn rút rút khóe mắt, "Ngươi không phải lắc lư ta đi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)