Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 134

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 134
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thế nào, Di Quí Phi là muốn mang thân phận ái phi của hoàng thượng ra dọa ta sao?" Lăng Tuyết Mạn cười lạnh lùng, mắt liếc xéo Bạch Tử Di, cười nhạo nàng ta, cũng là đang cười nhạo mình.

"A, bổn cung cần gì so đo với một nữ nhân hoàng thượng không thèm như ngươi? Thiên hạ còn có nam nhân nào dám muốn ngươi? Trưởng thân vương và ngươi cũng chỉ là quan hệ mẹ con, có thể làm gì đây?" Bạch Tử Di dán lỗ tai lên Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ châm biếm.

"Ha ha!" Lăng Tuyết Mạn không nhịn được cười to, lui ra vài bước, nụ cười sâu vô hạn, "Di Quí Phi, cám ơn ngài nhắc nhở, hy vọng ngài như nguyện được hoàng thượng cưng chiều ngày ngày lâm hạnh, sớm sinh ra thái tử, làm hoàng hậu!"

Vừa nói xong, xoay người liều mạng chạy về phía trước, nước mắt tràn mi ướt gò má, tầm mắt mơ hồ......

"Vương phi!"

Thu Nguyệt kinh hãi hô lên, liền bỏ lại Bạch Tử Di muốn đuổi theo, ai ngờ cùi chỏ lại bị Bạch Tử Di giữ lấy, "Thu Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn không dám đi nhận lệnh, ngươi còn đuổi theo ả làm cái gì? Ngươi nên gặp hoàng thượng bẩm báo, trị ả tội kháng chỉ chi!"

"Di Quí Phi nương nương, nô tỳ đang nhận lệnh, xin ngài buông nô tỳ ra, nô tỳ muốn đuổi theo Lăng cung nữ!" Thu Nguyệt nhìn Lăng Tuyết Mạn chạy nhanh, khó nén sốt ruột.

Thật sự muốn tung một chưởng bổ đôi nữ tử này, nhưng trước mắt nàng vẫn không thể làm hư đại sự!

Vậy mà Bạch Tử Di lại cứ túm chặt Thu Nguyệt không buông tay, "Thu Nguyệt, ngươi là đang cố ý giúp đỡ Lăng Tuyết Mạn, ả vẫn là chủ tử của ngươi sao? Hiện tại ả là tiện tỳ, ngươi nên rõ ràng tương lai ai mới là chủ tử!"

"Di Quí Phi, nô tỳ không biết tương lai như thế nào, nhưng hiện tại hoàng thượng có lệnh Lăng......" Thu Nguyệt đang nói lại không thấy bóng dáng Lăng Tuyết Mạn, nhất thời kinh hô: "Vương phi!" liền tránh khỏi Bạch Tử Di, nhấc chân đuổi theo.

"Đáng chết! Thu Nguyệt!" Bạch Tử Di tức giận rống như sấm: "Bổn cung đi nói cho hoàng thượng!"

Thu Nguyệt không chút nào để ý, Bạch Tử Di mặc dù giận nhưng cũng không dám phái người tới bắt Thu Nguyệt, dù sao Thu Nguyệt là đại cung nữ hoàng thượng tín nhiệm nhất, cho nên hung hăng dậm chân, sau đó đi đến cung Đế Hoa.

Nhưng Thu Nguyệt đuổi theo vẫn không thấy nửa cái vạt áo của Lăng Tuyết Mạn, lần này lo lắng liền khóc lên tại chỗ, vừa khóc vừa kêu: "Vương phi! Vương phi ngài đang ở đâu?"

Vừa khóc vừa tiếp tục tìm bốn phía cung điện, đi vòng qua Ngự Hoa Viên vẫn không có chút tăm hơi, vội chạy gấp về hướng Hoán Y Cục.

"Lão tiền bối, Vương phi trở lại chưa?" Lau mồ hôi trên trán, Thu Nguyệt vào cửa liền cấp bách hỏi.

"Không có, Mạn Mạn không phải đi Ngự Thiện Phòng làm mứt táo cho tình nhân của nó sao? Lại đi đâu rồi?" Hoa Mai bà bà ngơ ngác hỏi.

"Ôi! Lần này Vương phi biết hết rồi, ngài ấy cũng chạy mất rồi!" Thu Nguyệt nước mắt hòa mồ hôi, lấy ống tay áo lau chùi, vừa nói vừa kéo cửa chạy ra ngoài đi, "Ta tiếp tục đi tìm!"

"Ai, chờ ta một chút, ta cũng đi!" Hoa Mai bà bà vội la theo, lao ra cửa phòng.

Tin tức truyền rất nhanh, chỉ nửa ngày toàn bộ hoàng cung biết Lăng Tuyết Mạn biến bất! Nguyên nhân tất nhiên là bị Di Quí Phi chế nhạo tổn thương, tức giận mà mất tích!

"Lăng cung nữ ——"

"Lăng Tuyết Mạn ——"

"Mẫu thân ——"

"Mạn Mạn ——"

Nhiều tiếng hò khàn nát cổ họng, nhiều tiếng la tê tâm liệt phế không ngừng vang lên ở mỗi góc hoàng cung.

Cửa hoàng cung, Ngự Hoa Viên, Lầu Lãm Nguyệt, hồ Thúy Trà, Bích Hồ, chỗ nô tài ở......

Mạc Ly Hiên, Mạc Nhã Phi, Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục, Mạc Kỳ Sâm như sắp đào ba thước đất, lật đổ khắp hoàng cung to lớn, điều động vô số Ngự Lâm quân, Đại Nội Thị Vệ, thái giám cung nữ, cho đến hoàng hôn vẫn chưa từng có chút tin tức!

Mạc Kỳ Minh nghe tin, từ Kinh Giao chạy về xông thẳng vào cung Đế Hoa.

"Thần huynh cầu xin hoàng thượng ban Lăng Tuyết Mạn cho thần huynh, nếu tìm được nàng, cầu xin hoàng thượng chấp thuận cho thần huynh mang nàng xuất cung cách xa kinh thành! Chỉ cần hoàng thượng đồng ý, thần huynh nguyện từ bỏ chức quyền, sẽ không đụng tới chính sự, đi xa chân trời!"

"Rầm!"

Mạc Kỳ Hàn vỗ bàn, trên mặt vốn khó coi càng thêm lãnh khốc, cắn răng nghiến lợi khạc ra bốn chữ, "Làm sao có thể!"

"Hoàng thượng!"

Mạc Kỳ Minh giương mắt, "Nếu là hoàng thượng lo lắng Nhị ca, vậy thần tự mình nói cùng Nhị ca!"

"Trẫm lại nói lần nữa!" Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn xanh mét sải bước ra, vẻ mặt hung ác cực điểm, "Tuyệt không thể!"

"Tại sao?" Mạc Kỳ Minh cũng tức giận nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn, đối chọi gay gắt.

"Lăng Tuyết Mạn cả gan làm loạn, hồng nhan họa thủy, trẫm há có thể cho phép ả thuộc về bất kỳ ai trong các huynh đệ! Chính Tam ca tự nhìn xem hiện tại bên ngoài liều mạng tìm ả chỉ có ca sao? Ca là muốn vương triều Đại Minh ta sụp đổ chia năm xẻ bảy sao?" Mạc Kỳ Hàn rống giận, mất khống chế rít gào, "Nếu tìm được ả, chỉ có hai kết quả, một là trẫm giết ả chấm dứt hậu hoạn! Hai là trẫm lần nữa lấy ả nạp vào hậu cung, chặt tất cả niệm tưởng của các ngươi!"

"Hoàng thượng!"

Mạc Kỳ Minh quả thật mất không chế, trong mắt cũng đầy tơ máu, "Hoàng thượng không thể giết nàng!"

"Vậy tam ca liền lựa chọn cách thứ hai!" Mạc Kỳ Hàn mất tỉnh táo, càng thêm mất khống chế, giọng nói bén nhọn, "Lui ra!"

Lồng ngực Mạc Kỳ Minh kịch liệt phập phòng, thật lâu mới hành lễ cáo lui, sau đó lao ra cung Đế Hoa.

"Ầm ——"

Trận thanh âm đồ sứ bị đập nát không ngừng vang lên, trong cung Đế Hoa truyền ra tiếng gầm kinh thiên: "Đi ra ngoài! Toàn bộ cút ra ngoài! Trẫm cũng không tin lật cả hoàng cung này lên mà vẫn tìm không ra!"

"Dạ, hoàng thượng!"

Thái giám cung nữ lao ra trong bóng đêm mịt mờ.

Vô số đèn cung đình đốt sáng, thậm chí còn có người đốt đuốc thắp sáng cả một vùng chỉ bởi vì tìm Lăng Tuyết Mạn!

Bạch Tử Di vẫn ở trong cung Trường Nhạc dương dương tự đắc, không biết một lưỡi gươm vô hình đã lặng lẽ gác ở trên cổ......

"Thu Nguyệt, thị vệ gác cổng hoàng cung xác định không có thả nàng ra cung sao?" Mạc Kỳ Hàn hỏi không biết lần thứ bao nhiêu.

"Thị vệ trưởng trông chừng cửa cung nói dám dùng đầu bảo đảm tuyệt không có thả ra cung!" Thu Nguyệt gật đầu khẳng định.

"Vậy nàng sẽ đi nơi nào, làm sao có thể tan biến như hư không chứ?" Mạc Kỳ Hàn đấm một quyền ở trên bàn, mắt vô hồn nhìn chằm chằm một chỗ, trong đầu đột nhiên nhớ tới thân thế quỷ dị của Lăng Tuyết Mạn!

Không! Không thể nào! Nàng sao lại bỏ hắn mà rời đi!

Sẽ không! Nhất định sẽ không!

Bọn họ tình cảm sâu đậm như vậy, sao nàng nỡ vứt bỏ hắn chứ!

"Không ——"

Mạc Kỳ Hàn gào thét lao ra cửa cung......

*****

Xa xa, nhiều tiếng kêu gọi rõ ràng lọt vào tai.

Nước mắt không cầm được xuôi gò má chảy xuống.

Nàng nghe tiếng bước chân liền biết có bao nhiêu người đang vội vàng tìm nàng. Từ xế chiều đến bây giờ, tiếng kêu gào không ngừng vang lên, đến giờ đã tối.

Buổi trưa thời điểm nàng chạy loạn đến Ngự Thiện Phòng này, nhìn thấy có xe ngựa kéo thức ăn ra vào trong cung, vì vậy lặng lẽ chui vào hòm gỗ lớn trên xe ngựa, mong có thể theo xe ngựa này ra hoàng cung, vĩnh viễn rời đi nam nhân kia.

Vậy mà xe ngựa này chưa từng chạy, cho đến lúc cửa phòng kho bị khóa lại, nàng vẫn ở trong cung.

Sáng sớm ngày mai mới xuất cung vận chuyển thức ăn đi.

Nếu ngày mai nàng đi được......

Mạc Kỳ Hàn lao ra cung Đế Hoa, lại không biết nên chạy đi đâu. Nếu nàng trở về, hắn nên đi đâu tìm?

"Mạn Mạn, nàng đang ở đâu? nàng muốn tức giận muốn nháo muốn ồn ào cái gì cũng được, chỉ là đừng rời khỏi ta, Mạn Mạn, cầu xin nàng......"

Vào thời khắc này, hắn bởi vì nàng mà vô dụng như vậy, như vậy thương tâm, tuyệt vọng như vậy......

Thân thể cao to chạy đến những nơi Lăng Tuyết Mạn thường đi, Xuân Đường Thu Nguyệt tất tả xách theo đèn soi đường, họ nhìn bộ dáng chủ tử lúc này, lòng đau như cắt.

Đột nhiên hắn đứng lại, không quay đầu, trầm giọng hỏi: "Thu Nguyệt, ngươi nói nàng hôm nay từ Hoán Y Cục đi ra ngoài là muốn làm cái gì?"

"Thưa hoàng thượng, Hoa ma ma nói Lăng cung nữ muốn đi Ngự Thiện Phòng làm bánh mứt táo gì đó..." Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, lập tức nói.

Vì ngăn ngừa tai vách mạch rừng, Thu Nguyệt cố ý đổi cách gọi.

"Ngự Thiện Phòng?"

Mạc Kỳ Hàn dứt khoát nói: "Trẫm đi Ngự Thiện Phòng tìm lần nữa!"

Chạy vào Ngự Thiện Phòng, đầu bếp trực ở ngoài viện thấy hoàng thượng đích thân tới, lập tức kinh hãi quỳ xuống đất hành lễ, "Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Toàn bộ lui ra!" Mạc Kỳ Hàn không tỏ vẻ gì, nói.

"Dạ, hoàng thượng!"

Mắt quét qua phòng ăn trống không, Mạc Kỳ Hàn chưa từ bỏ ý định kiểm tra mỗi cái góc, thất vọng dần dần leo lên tròng mắt, không có...... không có nàng......

Trong mắt Xuân Đường Thu Nguyệt xông lên nước mắt, nhẹ vịn cánh tay Mạc Kỳ Hàn khuyên nhủ:"Hoàng thượng, ngài về cung nghỉ ngơi đi, để nô tỳ tìm, chưa tìm được nàng, chúng nô tỳ chưa trở lại gặp hoàng thượng!"

"Không, các ngươi không thể tìm thấy nàng, trẫm muốn đích thân tìm, trẫm nhất định có thể tìm được, nhất định có thể......" Mạc Kỳ Hàn lẩm bẩm bước ra Ngự Thiện Phòng, mắt vô hồn tùy ý quét bốn phía, không có nàng.

"Đi thôi, đến nơi khác tìm!"

Mạc Kỳ Hàn nhẹ bước đi ra ngoài, bước chưa xa đột nhiên đứng lại, hắn ngưng thần tỉ mỉ lắng nghe, hình như có tiếng thút thít đứt quãng vô cùng yếu ớt truyền vào trong lỗ tai!

Trong lòng đột nhiên cứng chặt, hắn lập tức vòng lại, đứng ở trước một cánh cửa đen đã khóa.

Mạc Kỳ Hàn đè thấp giọng nói hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Hoàng thượng, hình như là phòng kho của Ngự Thiện Phòng để đặt xe chở thức ăn, đồ dùng lặt vặt." Xuân Đường cũng thấp giọng trả lời.

"Mở ra"

"Dạ!"

Tiếng mở khóa làm Lăng Tuyết Mạn tỉnh hẳn, kinh hãi lấy tay che miệng thật chặt, không dám để cho mình phát ra tiếng động, trong bóng tối mở to hai mắt, kinh hoảng nhìn nắp rương gỗ, tâm thần bất an.

Hiện tại sắp xuất cung sao?

Trong đầu đang nghĩ loạn, tới lúc nghe được tiếng bước chân bước vào, cách nàng càng ngày càng gần...

Tâm nhất thời khẩn trương, Lăng Tuyết Mạn che miệng lại chặt hơn không dám động.

Mạc Kỳ Hàn dừng chân bên cạnh xe ngựa, mắt nhìn chằm chằm hòm gỗ, càng thêm ngưng thần lắng nghe tiếng hít thở nhàn nhạt kia, tay nhẹ phất một cái.

Xuân Đường gật đầu một cái, tay nhanh như chớp mở nắp hòm gỗ, Thu Nguyệt giơ đèn chiếu vào cái rương!

"A!"

Lăng Tuyết Mạn bị này ánh sáng đột nhiên chói mắt hù dọa, kinh sợ hét lên nhắm mắt lại!

Bên ngoài cái hòm, Xuân Đường Thu Nguyệt vui mừng bật khóc, mím chặt môi lui ra một bên, chỉ giơ đen lên trước hòm gỗ.

Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm cô gái co rúc ở trong hòm gỗ, lồng ngực phập phòng kịch liệt, vô cùng đè nén kích động mất mà lại được, cũng không nói một lơi, hai ngón tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn làm nàng ngủ mê đi.

Nghiêng người cẩn thận ôm nàng ra, hơi suy tư nói: "Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức đưa nàng về Hoán Y Cục cho Hoa Mai bà bà chăm sóc!"

"Nô tỳ tuân lệnh!"

Xuân Đường Thu Nguyệt gật đầu, cõng Lăng Tuyết Mạn lên, dùng tốc độ rất nhanh rời khỏi.

Mạc Kỳ Hàn cũng trở về cung Đế Hoa.

"Từ An, truyền khẩu dụ của trẫm, đã tìm được Lăng Tuyết Mạn đem về Hoán Y Cục, không có thủ dụ do đích thân trẫm viết, bất kỳ ai cũng không được tới gặp Lăng Tuyết Mạn, người vi phạm lập chém không tha!"

"Vô Cực, Vô Giới, lệnh cho các ngươi nghiêm cẩn trông chừng gian phòng kia ở Hoán Y Cục, không được sai sót!"

"Nô tài tuân chỉ!"

Dưới bầu trời đêm, hoàng cung rất nhanh khôi phục yên tĩnh.

Trận náo loạn kinh thiên động địa rốt cuộc chấm dứt.

Trừ Mạc Kỳ Minh là vừa mừng vừa bi thương, còn những người khác đều chân chính hân hoan, vô luận là cái tâm tình gì cũng có thể an tâm đi về nghỉ.

Dưới màn đêm, Mạc Kỳ Minh lần nữa bồi hồi ở ngoài Hoán Y Cục, trong tâm sầu khổ liên tiếp.

Hắn nghĩ như thế nào mới có thể mang nàng đi. Bên cạnh nàng tất nhiên có tai mắt của các huynh đệ, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng có, hắn muốn phái người bắt nàng đi cũng không phải chuyện dễ dàng!

Nhưng nếu không mang đi, hoàng thượng lấy nàng hoặc là giết nàng, hai cái lựa chọn này đều là hắn vạn lần không muốn!

Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Mạc Kỳ Minh lần nữa dán chặt mắt vào cánh cửa kia, sau đó rất quay người xuất cung rời đi.

*****

Xử lý hoàn tất chính sự chồng chất một ngày, đã gần giờ tý.

Mạc Kỳ Hàn xoa xoa mi tâm, đứng dậy, đi đến mật thất, vừa đi vừa phân phó: "Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị tắm rửa."

"Vâng, Hoàng thượng!"

Hai nha đầu vội vàng gật đầu, đi ra ngoài chuẩn bị.

Dọc theo đường hầm, Mạc Kỳ Hàn đi rất chậm, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, tuy hắn rất muốn được gặp nàng, lại thật không biết nên đối với mặt nàng thế nào!

Nhưng mà, rốt cục đi tới tận cùng, nâng tay muốn đè cơ quan xuống, nhưng lại có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, dùng sức đè xuống!

Cửa đá từ từ mở ra, Hoa Mai bà bà lập tức nhìn sang, giọng nói cực nhỏ: "Hàn tiểu tử, con đã tới!"

"Sư mẫu, nàng đang ngủ?" Mạc Kỳ Hàn đi tới, nhìn Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt lại nằm ở trong lòng Hoa Mai bà bà, khẽ mở miệng hỏi.

"Ừ, mới vừa ngủ, cả ngày không ăn không uống không nói lời nào, làm sư mẫu lo muốn chết, thật vất vả dỗ nó uống một chén nước, ăn một miếng bánh, thế này mới ngủ." Hoa Mai bà bà nói.

"Vâng, trẫm đã biết, cám ơn sư mẫu!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, lại nói: "Ngày mai sư mẫu đến mật thất, giúp trẫm chăm sóc nàng."

Hoa Mai bà bà gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay, "Nhanh thôi, nha đầu cả một ngày chưa ăn cái gì, con dỗ nó ăn đi."

Vào đường hầm, cúi đầu nhìn thiên hạ vẫn ngủ yên trong lòng, Mạc Kỳ Hàn đau lòng không chịu nổi, bước nhanh hơn.

Trở về mật thất, đặt Lăng Tuyết Mạn ở trên giường, Xuân Đường Thu Nguyệt đã chuẩn bị bồn tắm cùng nước ấm, hai ngọn đèn cung đình đốt sáng, chiếu gian mật thất sáng như ban ngày, nếu như nàng đã biết, liền không cần để tối, bọn họ cũng nên bắt đầu thích ứng với việc chung sống trong ánh sáng.

"Xuân Đường, đi phân phó ngự thiện phòng, chuẩn bị thức ăn khuya cho trẫm, làm thêm một chén cháo tổ yến."

"Vâng, Hoàng thượng!"

Ngồi ở mép giường, nhấc chăn lên, hắn nhẹ nhàng cởi váy của nàng, khi tay chạm đến yếm của nàng, nàng đột nhiên mở mắt, đồng thời vung một cái tát vào mặt hắn!

"Bốp!"

Trong bóng tối, tiếng vang thanh thúy chói tai này, làm hắn chấn động, cũng làm nàng kinh ngạc!

Lực tay nàng cũng không lớn, trên khuôn hoàn mĩ mặt kia, không có để lại dấu năm ngón tay, chỉ có chút đỏ.

Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nàng từ kinh ngạc dần dần chuyển thành bình tĩnh xa lạ, có vẻ như, bọn họ cũng không quen biết, có vẻ như bọn họ chính là người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.

Hắn cuối cùng không nói một lời, sau một hồi lâu, đột nhiên ra tay điểm mấy chỗ huyệt đạo của nàng, để cho nàng không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện.

Nàng tức giận trừng mắt, muốn mắng hắn khốn kiếp, nhưng làm thế nào cung không thể phát ra âm thanh.

Xõa tóc của nàng, động tác mềm nhẹ tháo trâm hoa trên đầu nàng, trâm cài, trâm ngọc, đến khuyên tai, vòng cổ, vòng tay đều tháo xuống, ngoại trừ lắc vàng trên chân phải, hễ là thứ có thể trở thành hung khí để nàng tự sát, hắn lấy đi toàn bộ.

Hắn cúi đầu, tiếp tục cởi quần áo cho nàng, sau đó ôm lấy nàng khỏa thân đi đến bồn tắm.

Vẫn chưa từng mở miệng nói một câu, hắn không nhìn ánh mắt đầy tức giận của nàng, chỉ lẳng lặng thuần thục tắm cho nàng, động tác là ôn nhu quen thuộc, chỉ là không có lại thừa dịp hôn trộm nàng khi nàng không chú ý.

Xong, ôm nàng trở lại trên giường, ngại quần áo của nàng mặc vào phiền toái, hắn liền cởi long bào của hắn trùm lên thân nàng, sau đó ôm nàng ngồi ở bên giường, yên lặng chờ thức ăn khuya đưa tới.

Xuân Đường Thu Nguyệt dọn thức ăn khuya ở trên bàn xong, hành lễ lui xuống.

Trước bàn ăn, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi trên đùi hắn, nhìn thức ăn nóng hôi hổi, không khỏi thấy khó khăn, nàng bị điểm huyệt đạo, khí huyết không thông, ăn cơm đương nhiên không được, nếu giải huyệt...

Liếc mắt nhìn nàng, chần chờ một chút, hắn nhẹ giọng nói: "Ta có thể cởi bỏ huyệt đạo của nàng, nhưng nàng phải ngoan ngoan ăn cơm, nếu như đồng ý, nàng nháy mắt mấy cái."

Nhưng mà, nàng không nháy mắt, cũng trừng mắt dường như khiêu khích hắn.

Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, nhíu mày nói: "Cho dù nàng muốn tháo ta thành tám khối, vậy cũng phải ăn no cơm, có sức lực mới có thể hành động, bằng không nếu như nàng chết đói, chỉ có thể thua thiệt chính nàng, ta sẽ không tự tử cùng nàng."

Những lời này hiệu quả rõ rệt, chỉ thấy Lăng Tuyết Mạn lập tức chớp mắt.

"Ừ."

Mạc Kỳ Hàn liền không lại nhiều lời, vươn ngón tay, giải huyệt nói cho Lăng Tuyết Mạn.

"Thả ta xuống dưới!" Lăng Tuyết Mạn giương mắt, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, lạnh lùng nói.

"Dùng bữa."

Nhè nhẹ phun ra hai chữ, Mạc Kỳ Hàn vòng cánh tay quanh thân mình Lăng Tuyết Mạn, siết chặt một chút, không nhìn nàng, chỉ cầm đũa gắp thức ăn.

"Thả ta xuống dưới!"

"Câm miệng!"

"Khốn nạn, thả ta xuống!"

"Dùng bữa! Há miệng!"

Một miếng thịt nhỏ đưa đến bên miệng, không cho nàng có cơ hội khép chặt miệng, cánh tay của hắn vốn vòng quanh thân mình nàng, bàn tay chẳng biết lúc nào đưa tới dưới nách của nàng, chỉ khẽ đụng nhẹ nhàng, thân mình nàng run lên, không tự chủ được há miệng, viên thịt liền đưa vào trong miệng nàng, sau đó, mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí có chút ác lạnh nói: "Nàng dám nhổ ra, hoặc là không nuốt xuống, ta sẽ điểm huyệt đạo của nàng, lần này là điểm huyệt ngứa!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn kinh hãi, hết sức ngậm miệng, hoảng hốt nhìn nam nhân không thể lường trước này, theo bản năng cắn nát thức ăn, chậm rãi nuốt xuống, không dám phản kháng một chút.

Mạc Kỳ Hàn tiếp tục gắp thức ăn, Lăng Tuyết Mạn bị bắt ăn từng miếng từng miếng, hắn không nói lời nào, nàng cũng không nói chuyện, trong mật thất, ngoại trừ nghe được thanh âm chiếc đũa đụng tới cái đĩa, cái thìa đụng tới chén canh, không còn gì nữa.

Một bữa cơm, sử dụng phương thức như thế ăn xong.

Trở về trên giường, Mạc Kỳ Hàn kéo màn lụa xuống, muốn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn vào lòng, đầu ngón tay mới đụng tới vai nàng -

"Không được đụng ta!" Lăng Tuyết Mạn kêu sợ hãi một tiếng như phản xạ có điều kiện, thân mình nhanh chóng rụt về phía sau, trong đôi mắt tràn đầy ghét.

Ngón tay dừng giữa không trung, Mạc Kỳ Hàn chớp mắt một cái nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, một hồi lâu, mới cứng ngắc thu hồi, chậm rãi nói: "Vậy ngủ đi."

Nói xong, nghiêng mặt, nghiêng thân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lăng Tuyết Mạn gắt gao cắn môi, nước mắt mãnh liệt chảy ra, níu chặt chăn nằm xuống sát trong giường, không tiếng động nỉ non.

Nghe tiếng hít thở nặng nề không đều của nàng, hắn biết nàng đang khóc, bàn tay to cũng vò chặt một góc chăn.

Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được, hỏi, "Chàng là ai?"

Tim Mạc Kỳ Hàn đập loạn nhịp, chỉ đáp: "Tình nhân của nàng!"

"Không có gì giải thích à?" Lăng Tuyết Mạn cắn răng hỏi.

"Không có."

Dừng lại hồi lâu, Mạc Kỳ Hàn gian nan phun ra hai chữ.

"Được!" Lăng Tuyết Mạn mím môi cười khẽ, "Khi nào thì có thể thả ta?"

Đồng tử của Mạc Kỳ Hàn co rút, cũng cắn răng, "Trừ khi ta chết!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)