Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 133

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 133
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngồi ở trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, Lăng Tuyết Mạn dần dần ngủ.

Trong mộng, là đêm hôm đó, Tình nhân mang nàng lên núi Lạc Hà ngắm cảnh, bên tai lại nghe đến tiếng nước chảy róc rách.

Một tiếng ưm, đột nhiên mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, ôn nhu cầm khăn mặt chưa kịp lau cho nàng, môi mở mở, thì thầm: "Chàng đến đây lúc nào?"

"Vừa tới, nhìn nàng đang ngủ, liền không đánh thức nàng." Mạc Kỳ Hàn nói nhỏ.

"À."

Nhất thời không còn gì để nói, Lăng Tuyết Mạn khẽ nhắm mắt, mặc hắn lau rửa thân mình cho nàng, thỉnh thoảng, hôn môi nàng một chút.

Lau khô nước đọng trên người nàng, hắn ôm nàng trở lại trên giường, đem chăn rộng rãi bao hai người lại, thấy nàng không có tinh thần gì, hắn cố ý vò rối tóc của nàng, cười cười: "Sao mất hứng rồi? Lễ mừng năm mới, lại thêm một tuổi, nói không chừng năm nay nàng sẽ làm nương rồi!"

"Thật sao? Chàng có muốn làm cha không?" Lăng Tuyết Mạn sâu kín hỏi.

"Muốn chứ, sao lại không muốn? Ha ha, bất quá thuận theo tự nhiên, chừng nào nàng mang thai, chúng ta liền chờ đợi đứa bé." Mạc Kỳ Hàn mềm nhẹ cười nói.

Lăng Tuyết Mạn mím môi, một hồi không nói gì, nói tiếp cũng là hỏi: "Tình nhân, chàng cho tới bây giờ còn đang uống thuốc tránh thai sao?"

"Ừ... Vẫn uống, về sau sẽ không uống." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, nói lời trái lương tâm.

"Chàng tiếp tục uống đi, ta... bây giờ còn chưa muốn có con." Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ đến không thể nghe thấy.

Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, "Mạn Mạn, vì sao? Nàng không muốn sinh một đứa bé của hai chúng ta sao?"

"Không, không phải, là..." Lăng Tuyết Mạn lập tức lắc đầu, cũng là phát hiện nàng không biết nên nói tiếp như thế nào, nhìn hắn, hắn đang chờ nàng giải thích, chần chờ một chút, nàng càng thấp giọng, "Chính là hiện tại không muốn, về sau tính tiếp đi."

"Mạn Mạn..."

Mạc Kỳ Hàn ôm chặt nàng, suy đoán hỏi: "Nàng mấy ngày nay có tâm sự, còn đang rối rắm thân phận thật của ta phải không? Hoặc là bởi vì Liễu Ngô Đồng sao? Nàng đêm nay gặp mặt nàng ta, nàng bởi vì nàng ta mà không cao hứng đi!"

"... Không phải." Lăng Tuyết Mạn trầm mặc hồi lâu, mở miệng phủ nhận.

"Nàng có biết, tâm nguyện của ta là để cho nàng thông suốt phóng khoáng ở bên cạnh ta, Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của ta mà nàng không vui, ta không thể thổ lộ hết với nàng, nhưng trong lòng cũng khổ sở giống nàng, nàng chịu không nổi loại ngày không gặp được người này, ta cũng chịu không nổi, nhưng mà, ta còn phải nhịn, vừa qua năm nay, thế lực của ta lại ổn định hơn một chút, cách gần ngày ấy hơn."

Còn muốn nói điều gì đó, Mạc Kỳ Hàn cuối cùng lại không nói tiếp được, Lăng Tuyết Mạn cũng không hỏi lại, chỉ "Ừ." một tiếng, tỏ vẻ nghe được.

Năm Hiến tông, mùng một tháng giêng.

Có thể là do đầu năm may mắn, hôm nay thời tiết bất ngờ rất đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, ấm áp, điều này làm cho tâm tình Lăng Tuyết Mạn vốn tối tăm thật nhiều ngày tốt lên, qua một năm, qua một đêm trừ tịch, nàng cũng nghĩ thông suốt, không lại khúc mắc trong lòng, cũng thử làm theo một câu thành ngữ – thuận theo tự nhiên.

Buổi sáng Trần Lâm Nhi đưa tới bánh tổ, ăn hai miếng, không khỏi làm nàng nghĩ đến ở hiện đại, vừa đến lễ mừng năm mới mẹ liền làm bánh ngọt mứt táo, hưng trí lên, liền muốn đi tới ngự thiện phòng mượn chút đồ, nàng tự mình làm một ổ bánh ngọt mứt táo, đưa cho Ly Hiên, Nhã Phi bọn họ nếm thử, lại để một ít chờ đến buổi tối cho Tình nhân ăn.

Đi ngự thiện phòng là không tiện mang ma ma đi, Lăng Tuyết Mạn để lại Hoa Mai bà bà ở trong phòng, sau đó kích động đi đến ngự thiện phòng.

Đi đường chính có chút xa, Lăng Tuyết Mạn liền đi theo con đường nhỏ ở bên trong rừng phong phía sau Lầu Lãm Nguyệt, một đường hát dân ca, tâm tình vô cùng tốt.

Nhưng mà, có một số việc, lại như là ông trời đã an bài, khi Lăng Tuyết Mạn nghĩ hết biện pháp điều tra thân phận của tình nhân, hoàn toàn không tra được gì cả, khi nàng bỏ qua, an tâm chờ đợi, chân tướng lại cố tình như tấm ván gỗ nổi lên mặt nước.

Rừng phong ngoài là một con suối xanh ngọc, nước suối đã kết thành băng, trên bờ suối là một tòa tiểu đình, đình này là gần rừng phong.

Lúc này, đình ngoài có ba người, Từ An, Xuân Đường, Thu Nguyệt.

Trong đình, Mạc Kỳ Hàn mặc cẩm y xanh nhạt, trên áo bào thêu kim long, hai tay chắp sau người, nhìn suối nước kết băng như có đăm chiêu, im lặng nghĩ, có một ngày, hắn muốn mang theo Mạn Mạn chơi trượt băng một lần, để nàng vui vẻ vòng tay quanh hông của hắn, cười không cố kỵ...

"Hàn ca ca!"

Nâng mắt, nhìn bên môi Mạc Kỳ Hàn không tự chủ hiện lên ý cười, Liễu Ngô Đồng vui mừng trong bụng, vui vẻ kêu.

Hôm nay, nàng trang điểm càng xinh đẹp hơn tiệc hoàng cung tối hôm qua, một cái nhăn mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân, tràn đầy phong tình, luận về dung mạo, như thế nào nàng cũng không thua hai vị quý phi kia của hắn.

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, hỏi: "Nghe Thái Phó nói lúc nàng rời khỏi biệt trang là đang bị ốm, đoạn thời gian này về nhà, thân mình như thế nào? Khỏi sao?"

"Hàn ca ca, ta... ta hết bệnh rồi, đều tốt, chàng... chàng..." Liễu Ngô Đồng kích động nói năng lộn xộn, một đồng tử trong như nước thu nổi lên tầng tầng hơi nước, kìm lòng không đậu đứng bên cạnh to gan ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, cái trán dán lên thân thể của hắn, khóc như mưa nói: "Hàn ca ca, chàng tha thứ cho ta được không? Là ta sai lầm rồi..."

Lăng Tuyết Mạn sắp đi ra khỏi rừng phong, đập vào mắt chính là cảnh này.

Cả kinh, Lăng Tuyết Mạn vội núp ở phía sau một gốc phong cây thô to, tròng mắt trừng to, theo dõi bóng dáng đôi nam nữ đang dán vào nhau kia, miệng hát to như trứng gà, ánh mắt lại đảo qua, thấy Xuân Đường Thu Nguyệt cùng Từ An, không khỏi hút một miệng khí lạnh, nam nhân kia là Hoàng thượng! Như vậy, nữ nhân kia thì sao? Là ai?

Đây là nữ nhân Hoàng thượng thích sao?

Trong lòng khiếp sợ, đồng thời tò mỏ, làm Lăng Tuyết Mạn ngừng hô hấp, vểnh tai nghe bọn họ đang nói cái gì.

Trên thực tế, hiện tại chính là nàng không muốn nghe lén cũng không được, bởi vì đi qua dòng suối nhỏ này mới tới được ngự thiện phòng, một khi hiện thân, Hoàng thượng sẽ thấy nàng, nhớ tới hai lần ở cung Đế Hoa, nàng liền thật kiên định lựa chọn nấp lại.

"Ngô Đồng, đừng như vậy!" Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, đợi lúc phản ứng kịp, lập tức quay đầu đẩy Liễu Ngô Đồng ra, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi trầm xuống nói: "Chuyện của Trẫm cùng nàng lúc trước, sớm đã xong! Hôm nay tuyên nàng vào cung, cũng là muốn giải thích rõ với nàng, nàng tuổi không nhỏ, bởi vì trẫm mà trễ nãi hai năm, nên kết hôn đi!"

"Hàn ca ca! Không, ta thích chàng, yêu chàng! Ta hối hận, rất sớm liền hối hận, ta luôn luôn muốn chàng, nhớ chàng a!" Liễu Ngô Đồng tái nhợt khuôn mặt nhỏ nhắn, không chịu tin lắc đầu, khóc nói.

"Ngô Đồng, trẫm nhớ được lần đầu tiên quen biết nàng chính là ở đây, khi đó, trẫm chỉ coi nàng là một người bạn có thể đàm luận thơ ca, việc đã cách nhiều năm, hôm nay trẫm lựa chọn gặp lại nàng ở trong này, cũng là muốn nói cho nàng biết, từ nay về sau, trẫm vẫn muốn nàng là bạn bè..."

Tiếng nói quen thuộc cách năm sáu bước, bay vào trong tai, tim Lăng Tuyết Mạn phút chốc ngừng đập, như bị sét đánh, cứng ngắc ở sau cây phong...

*****

Giống như cái gì cũng không nghe được, lại giống như nghe được toàn bộ, trong tai chỉ còn lại giọng nói quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.

Hoàng thượng...... Tình nhân......

Thì ra người nàng khổ công truy tìm chính là...... Đang ở trước mắt......

Thì ra là nàng xem là hai người...... Lại chỉ là một......

Thì ra là hắn thật sự là...... phu quân danh chính ngôn thuận của nàng......

Thì ra là nam nhân đoạt trong sạch của nàng vào đêm tân hôn là phu quân của nàng! Hắn chưa từng bệnh qua đời, chỉ là đem nàng từ Vương phi quang minh chính đại thành người tình trong bóng tối của hắn...... Cho đến hôm nay nàng vẫn không thể lộ ra ngoài ánh sáng......

Nàng bị ba ngàn nữ nhân hậu cung của hắn cười nhạo khi dễ, bởi vì bọn họ là hoàng phi, mà nàng là tiện tỳ......

Phần vinh hoa này đều là một tay hắn ban cho......

Trò chơi...... Giấc mộng......

"Ách, đúng vậy, chàng đã đáp ứng chỉ lấy ta, hoàng thượng có hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, chàng mà là hoàng thượng thì ta liền đi!"

"Không, không phải, ta không phải là hoàng thượng, sao ta có thể là hoàng thượng được!"

Bên tai chợt quanh quẩn lời đêm đó nàng cùng hắn nói chuyện......

Lời nói dối......

Hai năm, nàng chịu đựng bao nhiêu lời nói dối, bao nhiêu lừa gạt.

Mạc Kỳ Hàn...... Thì ra hắn là Mạc Kỳ Hàn...... Ngô Đồng hẳn đã từng là người yêu của hắn......

Không trách được...... Tất cả, tất cả mọi thứ nàng từng không nghĩ ra, kết quả ở hôm nay lại phơi bày trước mắt!

Hô phong hoán vũ thần thông quảng đại đều bởi vì hắn là Tứ Vương Gia, là hoàng thượng!

Bạn bè cái gì, ân nhân cái gì, chồng trước cái gì?

Kẻ ngu! Nàng thật là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này!

Trong dạ dày đột nhiên lăn lộn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay che miệng thật chặt, sợ mình sẽ nhịn không được ói ra, cũng sợ mình phát ra tiếng động bị hắn nghe được. Sao bẩn như vậy? Nàng không bao giờ muốn nhìn đến hắn nữa......

Thân thể mảnh mai không nhịn run rẩy, nàng nắm thân cây thật chặtm móng tay đâm thật sâu vào vỏ cây, môi đỏ mọng không ngừng run rẩy, mà nước mắt lại chưa từng rơi xuống......

Hận đến mức tận cùng......

Trong đình, Liễu Ngô Đồng thương tâm tuyệt vọng quỳ gối bên chân của Mạc Kỳ Hàn, nắm góc áo bào của hắn, lệ như mưa, "Hàn ca ca, thật xin lỗi. thật xin lỗi...... Địa vị cái gì ta cũng không tranh, ta chỉ muốn chàng, chỉ muốn bên cạnh chàng, cầu xin chàng... cầu xin chàng không tàn nhẫn với ta......"

"Ngô Đồng!" Trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn hiện vẻ bất đắc dĩ, đang định khuyên nữa, trong tai bén nhạy lại nghe được tiếng hít thở không đúng, ánh mắt run sợ lập tức nhìn về phía rừng phong, quát lạnh: "Người nào ở đó!"

Tiếng quát đột ngột làm Từ An Xuân Đường Thu Nguyệt kinh hãi, võ công bọn họ thấp kém, không nghe thấy dị thường!

Vì vậy, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức chia ra ở hai bên Mạc Kỳ Hàn, tùy thời chuẩn bị đối phó với địch, Từ An nhanh bước tới rừng phong!

Liễu Ngô Đồng bị kinh sợ giật mình hốt hoảng đứng núp ở sau lưng Mạc Kỳ Hàn, thân thể khẩn trương dán thật chặt vào hắn, run rẩy: "Hàn ca ca ta sợ......"

"Không sao, trẫm đây." (Toi anh rồi anh ơi)

Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, dưới tình huống đặc biệt liền không đẩy đẩy nàng ra nữa, nhẹ giọng an ủi, ánh mắt lẫm liệt như mũi tên bắn về phía phát ra thanh âm dị thường sau gốc cây!

Từ An chưa kịp đến gần, phiến vạt áo lại chậm rãi lộ ra, sau đó là nữ nhân nhỏ nhắn trong chiếc áo choàng màu tím chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thẳng vào từng đôi mắt khiếp sợ, luống cuống, hốt hoảng, từng bước đi ra khỏi gốc cây bên rừng, đi vòng qua con đường đá xanh bên dòng suối nhỏ, đi tới bên ngoài đình, chậm rãi quỳ xuống, làm lễ theo chuẩn mực, thái độ cũng cung kính có thừa, giọng nói bình thản không lạnh cũng không nóng, từng câu từng chữ rõ ràng: "Nô tỳ Lăng Tuyết Mạn ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

Sắc mặt Từ An tái nhợt, từ từ cúi đầu đi vào phần, mới vừa rồi hoàng thượng chưa thay đổi giọng, nương nương nghe được toàn bộ!

Xuân Đường Thu Nguyệt ngẩn ra, không chịu nổi vẻ mặt của Lăng Tuyết Mạn.

Liễu Ngô Đồng trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó ánh mắt dán chặt lên Mạc Kỳ Hàn, kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, cười dịu dàng, giọng nói mềm mại: "Ha ha, Hàn ca ca, thì ra là Tuyết Mạn, thật làm Ngô Đồng bị hù dọa!"

Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn đoan đoan chính chính quỳ gối trên bậc thang đá cuội, trong nháy mắt đầu óc trống không!

Nàng nghe được! Biết được!

Nàng đến gặp hắn, hành lễ, xưng mình là nô tỳ!

Khoảnh khắc này giữa bọn họ đã cách xa thiên sơn vạn thủy!

Trong thời gian thật lâu, nàng quỳ an tĩnh, hắn cứng ngắc thân thể, quên nâng nàng đứng lên, tâm thần xốc xếch cắn nuốt toàn bộ hắn......

Đá cuội lạnh như băng cũng không bằng phẳng, đầu gối lạnh quỳ lâu sẽ đau đớn.

Lăng Tuyết Mạn bình tĩnh lạnh nhạt như nước, vốn tưởng rằng nàng sẽ hô to, sẽ náo loạn, sẽ ầm ĩ, sẽ đánh hắn, sẽ mắng hắn, sẽ lệ rơi đầy mặt chất vấn hắn, nhưng là, nàng lại tỉnh táo khác thường, tiếp nhận.

Chỉ là từ đó hắn là đế vương cao cao tại thượng, nàng là nô tỳ nhỏ bé như con kiến hôi, không cho phép sẽ không mở miệng......

Có chỉ là nỗi hận truyền khắp tứ chi......

"Sao nàng ở nơi này?" Hồi lâu hắn rốt cuộc hồi thần, dị thường gian nan thở khẽ ra một câu, thân thể cũng là lảo đảo.

"Hàn ca ca, chàng sao vây? Ngô Đồng đỡ chàng về cung nghỉ ngơi đi!" Liễu Ngô Đồng rất là gấp, ân cần nói

Nghe vậy thần chí Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn trở lại, lập tức đẩy Liễu Ngô Đồng ra, nói thật nhanh: "Ngô Đồng trẫm đã nói rõ với nàng, chuyện đã qua, tuyệt đối không có khả năng nạp nàng làm phi, trẫm sẽ lệnh cho Thái Phó tìm hôn sự cho nàng, tự giải quyết cho tốt đi! Xuân Đường đưa Liễu tiểu xuất cung!" (chắc là đang nói cho em Mạn nghe)

"Nô tỳ tuân chỉ!"

Xuân Đường hồi hồn từ trong cơn chấn kinh, vội vàng tiến lên đỡ Liễu Ngô Đồng, "Liễu tiểu thư, mời!"

"Không! Hàn ca ca, chàng có thể nào không quan tâm ta? Tại sao có thể không quan tâm ta? chàng đã yêu nữ nhân khác sao?" Liễu Ngô Đồng hoàn toàn suy sụp, tránh thoát tay Xuân Đường, thống khổ hỏi.

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt trở nên lạnh, giọng nói càng thêm lạnh hơn, "Trẫm là thiên tử, không phải nam thân bình thường, đế Vương thiên hạ há có thể đặt tim trên người một nữ nhân? Ngô Đồng, từ khi nàng cự tuyệt gả cho trẫm, trẫm liền không hề cần nàng nữa! Tứ Vương Gia của nàng đã chết! Nàng hiểu chưa?"

"Hàn ca ca......" Liễu Ngô Đồng dẫu môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy

"Trẫm là hoàng thượng! Duyên phận giữa Trẫm và nàng đã hết, ngày sau chỉ là quân cùng dân!" Giọng nói Mạc Kỳ Hàn càng thêm lạnh, tấm mặt tuấn tú còn một chút ôn nhu, "Lui ra!"

"Hàn ca ca...... Hoàng thượng......"

Liễu Ngô Đồng muốn nhào lên ôm Mạc Kỳ Hàn, lại bị Xuân Đường đem kéo nàng ra khỏi đình......

*****

Tiếng khóc xa dần, tiếng gào thét dần dần tiêu tan, nghe như là Xuân Đường bịt kín miệng Liễu Ngô Đồng, không cho nàng kinh động thị vệ tuần tra, chỉ có thể loáng thoáng nghe được một trận thanh âm"A... A...", cho đến hoàn toàn nghe không được.

Mặt trời thật ấm, chiếu bóng dáng đang quỳ thật dài trên mặt đất, không khí nặng nề, đè nén, có vẻ như chút hô hấp đều trở nên gian nan.

Cúi thấp đầu, hai tay chống trên mặt đất, Lăng Tuyết Mạn vẫn quỳ cung kính, cũng là gắt gao cắn chặt môi, thân mình cũng không tự chủ được khẽ run, không muốn khóc, muốn sống có chút tôn nghiêm, cũng là nhịn không được, trong hốc mắt tràn đầy hơi nước, làm mờ tầm mắt.

"Trẫm là thiên tử, không phải nam thân bình thường, đế Vương thiên hạ há có thể đặt tim trên người một nữ nhân?

Bên tai không ngừng vang lên một câu này của hắn, nàng lại náo loạn gây trò cười!

Hắn, đây là đang gián tiếp cười nhạo nàng, châm chọc nàng, cái gì cả đời một đời một kiếp một đôi mình... Cái gì sinh tử không rời đến khi đầu bạc... Thì ra, thì ra cũng chỉ là... chỉ là tiết mục một mình của nàng...

"Lăng Tuyết Mạn... bình thân!" Mạc Kỳ Hàn nắm chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt thâm thúy ngừng ở trên đỉnh đầu nàng sơ, hung hăng nhắm mắt, lại mở, nghiêng nghiêng mắt, nhẹ thở ra một câu.

"Nô tì quấy nhiễu Hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần, xin Hoàng thượng giáng tội!" Lăng Tuyết Mạn cũng chưa hề đứng lên, bình tĩnh trả lời.

Nghe vậy, thân mình Mạc Kỳ Hàn lại căn cứng một cái, nắm tay chặt hơn, trong mắt gần như sung huyết, gắt gao nhìn thiên hạ quật cường, gằn từng chữ một: "Người không biết không có tội, trẫm bảo nàng bình thân!"

Một câu nói xong, Mạc Kỳ Hàn quét ánh mắt về phía Thu Nguyệt, Thu Nguyệt vội xoải bước xuống bậc thầm, nâng bả vai Lăng Tuyết Mạn lên, vội vàng nói nhỏ: "Vương phi, ngài mau đứng lên, trên đất lạnh!"

Lăng Tuyết Mạn dập đầu bái tạ, "Nô tì tạ Hoàng thượng khai ân!"

Đứng dậy, bởi vì có Thu Nguyệt giúp đỡ, không có phí quá lớn lực, cũng không có bởi quỳ lâu mà đứng không vững, khẽ đẩy Thu Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn lại khẽ cúi người, rủ mắt, "Nô tì cáo lui!"

Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nháy mắt tài vài phần, môi mỏng mím thành một đường, liền như vậy nhìn nàng, không nói được lời nào.

Chờ đợi thật lâu sau, nghe không được tiếng cho phép cáo lui hay không, đôi môi đỏ mọng của Lăng Tuyết Mạn hé mở, lặp lại một câu, "Xin Hoàng thượng ân chuẩn nô tì cáo lui!"

"Nàng, sao lại ở chỗ này? Đến đây lúc nào?" Bừng tỉnh nghe được lời của nàng, hắn rốt cục mở miệng, từ từ hỏi.

"Thưa Hoàng thượng, nô tì vừa tới, sợ quấy nhiễu thánh giá, nên núp ở sau đại thụ, không từng nghĩ, vẫn là quấy nhiễu đến Hoàng thượng, nô tì cam chịu phạt!" Lăng Tuyết Mạn không nhanh không chậm đáp lời, nói xong, lại quỳ, cái trán đụng ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đồng tử của Mạc Kỳ Hàn kịch liệt co rút lại, vừa sải bước ra, lại dừng bước, một đôi mắt tản ra nghiêm nghị làm cho người ta sợ hãi!

"Vương phi!"

Thu Nguyệt cả kinh, vội vàng nâng Lăng Tuyết Mạn đứng lên, vô cùng lo lắng nói: "Vương phi không được quỳ, ngài làm cái gì vậy!"

"Thu Nguyệt, Hoàng thượng đang ở đây, ngươi nói nhảm cái gì? Hưu thư còn ở trong tay ta!"Lăng Tuyết Mạn cười nhàn nhạt, liếc mắt, mặt không chút thay đổi, nhìn đến sắc mặt nam nhân biến thành màu đen, giọng điệu nhẹ như gió, "Hoàng thượng nhân hậu, không trách tội nô tì, nô tì bái tạ long ân, nô tì cáo lui!"

Dứt lời, xoay người, chưa từng ngoái đầu nhìn lại, chưa từng nhìn quanh, nhẹ rời đi.

"Hoàng thượng..." Nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn càng chạy càng xa, Thu Nguyệt vội vàng nhỏ giọng gọi một câu, cũng không dám đuổi theo một bước.

Mạc Kỳ Hàn vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, ánh mắt theo dõi một chỗ, lại không có tiêu cự, trong đầu không ngừng tràn đầy một giọng nói, "Nếu chàng là Hoàng thượng, ta sẽ bỏ đi!"

"Hồi cung!"

Mắt nhắm lại mấy lần, mở ra, chân dài bước ra, xuống bậc thềm, vung cẩm bào, đi nhanh.

Từ An, Thu Nguyệt ngẩn người, tim gan run sợ vội đuổi theo.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, thân mình Lăng Tuyết Mạn bị kiềm hãm, lại chưa quay đầu, sau đó bước nhanh hơn.

"Thu Nguyệt, mang Lăng Tuyết Mạn Cung Đế Hoa kiến giá! Nếu như không mang được người đến, ngươi liền cầm đầu ngươi tới gặp trẫm!"

Một thân ảnh áo xanh nhạt bước tới, khi đi qua bên cạnh nàng, sẳng giọng bỏ lại mệnh lệnh, sau đó mặt không chút thay đổi lướt qua nàng rời đi.

Từ An xem Lăng Tuyết Mạn một cái, muốn nói lại thôi, sau đó nhanh đi theo.

Thu Nguyệt kinh hãi giữ chặt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng nói, "Vương phi, ngài đi cùng nô tì đi, chủ tử cho tới bây giờ đều nói là làm!"

"Thu Nguyệt, ta chưa bao giờ biết, ngươi trung tâm như vậy!" Lăng Tuyết Mạn cười khẽ, nụ cười kia không chút nào có trong đáy mắt, "Nô tài trung tâm như vậy, Hoàng thượng làm sao nỡ giết ngươi chứ?"

"Vương phi!" Thu Nguyệt vội vã quỳ xuống cầu xin, lại xem xét thị vệ gác bốn phía, cắn môi nói nhỏ:"Vương phi, hết thảy nói thì dài dòng, ngài cho chủ tử cơ hội giải thích, cũng cho bản thân ngài cơ hội a!"

"Cơ hội gì? Tại sao muốn giải thích? Chủ tử của ngươi có quan hệ với ta sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi lại, tươi cười hết sức châm chọc.

"Vương phi!"

"Ta còn có việc, đi trước một bước."

Lăng Tuyết Mạn dùng sức hất tay Thu Nguyệt, kiên quyết đi.

"Vương phi!"

Thu Nguyệt lảo đảo vừa lui, lập tức lại đuổi theo, lúc này đây túm nhanh tay Lăng Tuyết Mạn, càng thêm vội vàng cầu xin, "Vương phi, nô tì van cầu ngài! Chủ tử... Chủ tử ngài ấy... ngài ấy không cố ý, ngài ấy... Dù sao nô tì van xin ngài, ngài cùng nô tì đi một chuyến đi! Ngài nếu không đi, chủ tử thực sẽ giết nô tì, nô tì còn chưa muốn chết a, Vương phi!"

"Thu Nguyệt, buông ta ra, để cho ta đi!" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lớn giọng, lạnh lùng khiển trách.

"Không! Nô tì không buông, nô tì vừa buông tay, chủ tử sẽ thương tâm chết! Vương phi không biết nội tình, cũng sẽ thương tâm!" Thu Nguyệt gắt gao ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, khóc cầu.

"Ôi! Làm cái gì vậy? Đang ôm nháu khóc rống sao?"

Một giọng mỉa mai mang theo tiếng cười bỗng dưng vang lên ở sau hai người, Thu Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt căng thẳng, buông lỏng ra Lăng Tuyết Mạn, quỳ trên đất, "Nô tì bái kiến Di Quí Phi nương nương!"

Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, khẽ chớp mắt, xoay người, nhìn nữ nhân thướt tha duyên dáng đi tới – ái phi của hắn!

"Ha ha, thì ra là đại cung nữ Thu Nguyệt! Làm cái gì vậy? Sao mặt mang nước mắt rồi? Không cần hầu hạ Hoàng thượng sao?" Bạch Tử Di cười như không cười hỏi.

"Thưa nương nương, nô tì cùng chủ tử trước đây Lăng cung nữ lâu ngày không gặp, hết sức nhớ nhung..." Thu Nguyệt không đổi sắc mặt, nói, dừng lại một chút, lại nói: "Hoàng thượng vì việc của Trưởng Thân Vương nên tuyên triệu Lăng cung nữ, nô tì phụng chỉ mang Lăng cung nữ vào Cung Đế Hoa kiến giá, xin nương nương thứ cho nô tì cáo lui!"

"A? Nếu Hoàng thượng tuyên triệu, vậy cũng không chậm trễ được, Thu Nguyệt, nhanh đứng lên đi!" Bạch Tử Di lắc lắc ống tay áo, nhẹ nhàng bước sen, quấn đến bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi cười nói: "Xem ra Lăng cung nữ được dựa hơi Trưởng Thân Vương, thấy bản cung lại vẫn chưa từng có quy củ!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)