← Ch.007 | Ch.009 → |
Mạc Kỳ Hàn ra vẻ không nghe, vẫn như cũ nghiêng mặt không quan tâm.
Lăng Tuyết chậc lưỡi, cánh tay ngọc bò lên sau gáy Mạc Kỳ Hàn, kéo thân thể của hắn xuống, phủ môi lên, nhưng mà trong lồng ngực khó chịu khiến cho nàng nhịn không được ho lên."Khụ" một cái, liền buông Mạc Kỳ Hàn ra, nghiêng qua một bên, "Tự ta đi lấy."
Trong mắt Mạc Kỳ Hàn tăng thêm hờn giận, đứng dậy xuống giường đi rót một chén nước đưa tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, "Uống nước."
"Cám ơn. Khụ khụ" Lăng Tuyết Mạn tiếp nhận, "ực" một cái ngửa đầu uống xong, nói: "Ta còn muốn uống."
"Phiền chết!"
Mạc Kỳ Hàn trừng mắt một cái, lại đi rót một chén nước. Lăng Tuyết Mạn không nói gì, uống xong tuy rằng khát cũng không dám lại muốn. Ai ngờ Mạc Kỳ Hàn không nói một lời đem chén thứ ba đưa tới tay nàng. Lăng Tuyết Mạn có chút cảm động ngước mắt vừa tính nói cám ơn, Mạc Kỳ Hàn lại âm trầm nói: "Chén nước thứ nhất, ngươi theo ta một năm, chén thứ hai, ngươi theo ta mười năm, chén thứ ba này chính là cả đời!"
Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, lúng ta lúng túng nói: "Ta không uống, ngươi đưa ta trở về đi. Ta trở về từ từ uống."
"Hừ! Không phải do ngươi! Ngươi không uống, ta liền nhốt ngươi ở chỗ này cả đời." Mạc Kỳ Hàn rét lạnh nhếch môi, đem cốc nước lại gần hơn.
Lăng Tuyết Mạn hết chỗ nói rồi, cân nhắc một chút, tình thế nghiêm trọng, địch mạnh ta yếu, không đầu hàng thì có thể làm gì? Huống chi hiện tại tâm tình nam nhân này có vẻ không tốt. Nàng tuy rằng thấy không rõ mặt hắn nhưng cũng có thể cảm giác được một cổ lãnh ý khiến người phát run.
Khẽ thở dài, nhận lấy uống xong, sau đó lắc đầu, "Hết khát rồi."
Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, một lần nữa nằm xuống, âm thầm tự hỏi là đưa Lăng Tuyết Mạn trở về trước hay là cùng nàng tâm tình một chút trước?
Không hiểu sao từ đêm tân hôn của bọn họ, hắn liền để ý nàng. mỗi buổi tối trước khi ngủ đều nghe Xuân Đường đến bẩm báo xem mỗi canh giờ nàng làm cái gì, biết hỉ nộ ái ố của nàng, cũng biết nàng mấy ngày trước đây cùng hai trắc phi của hắn có xung đột, cũng biết Ly Hiên yêu mến và bảo hộ nàng. Điều này làm cho hắn thấy may mắn, đồng thời đáy lòng lại có một tia ghen tị!
Ly Hiên có thể quang minh chính đại bảo hộ nàng, đối xử tốt với nàng, hắn lại không thể, chỉ có thể ở chỗ tối nhìn nàng. Loại cảm giác này làm hắn rất không thoải mái!
Vươn cánh tay kéo bả vai Lăng Tuyết Mạn qua, Mạc Kỳ Hàn ăn dấm chua hỏi: "Tuyết Mạn ngươi cùng Mạc Ly Hiên rất thân thiết phải không?"
Lăng Tuyết Mạn lắp bắp kinh hãi, "Ngươi sao biết Ly Hiên?"
"Ngươi hỏi không phải là vô nghĩa sao? Ta có thể có bản lĩnh ra vào Tứ Vương phủ này, có thể không biết nhất cử nhất động của ngươi sao? Tuyết Mạn, ta cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi quá mức thân cận Mạc Ly Hiên!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nói.
"Cái gì? Ngươi bệnh thần kinh. Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Lại nói Ly Hiên là con ta, ta thân cận nó thì như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy liền kích động phản bác.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là nam nhân của ngươi!" Mạc Kỳ Hàn cũng nổi giận gầm nhẹ.
Lăng Tuyết Mạn hừ lạnh, " Nam nhân của ta? Nam nhân của ta đã chết!"
"Đối với ngươi, nam nhân đã chết là trượng phu trên danh nghĩa của ngươi, mà ta mới là nam nhân thật sự của ngươi. Tóm lại ngươi tốt nhất ghi nhớ kỹ lời của ta. Nếu không ngươi là đang ép ta hủy đi Mạc Ly Hiên!" Mạc Kỳ Hàn gần như cắn răng nghiến lợi nói.
Lăng Tuyết Mạn cả kinh, kích động nắm chặt tay Mạc Kỳ Hàn hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ta không cho phép ngươi hại Ly Hiên! Ta vì sao không thể thân cận nó? Ngươi cho ta một lý do thuyết phục đi!"
"Không cho phép là không cho phép! Ta không cho phép ngươi cùng bất kỳ nam nhân nào thân mật khăng khít!" Mạc Kỳ Hàn tức giận, giữ hai vai Lăng Tuyết Mạn, trong con ngươi lóe ra khí thế bá đạo.
Mà Lăng Tuyết Mạn giận quá, dùng sức tháo tay Mạc Kỳ Hàn, hét lên: "Ngươi bá đạo! Ly Hiên mới chín tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, nó sao lại là nam nhân? Nó chỉ là một bé trai! Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, chúng ta là hai mẹ con. Nó gọi ta là mẫu thân. Nó tốt với ta là bởi vì mẫu thân nó mất sớm. Ta cô đơn trong Tứ Vương phủ, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau! Hơn nữa nếu không có nó che chở ta, các trắc phi của Vương gia đều muốn khi dễ ta!"
Mạc Kỳ Hàn vẫn chưa vì Lăng Tuyết Mạn giải thích mà thay đổi, ngược lại càng thêm phẫn nộ, cường ngạnh siết chặt nàng, ánh mắt lạnh như mũi tên nhọn bắn về phía Lăng Tuyết Mạn, lạnh lùng nhếch môi, "Hừ! Thì ra ngươi tốt với Mạc Ly Hiên là muốn lợi dụng nó làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi? Lăng Tuyết Mạn, tâm cơ ngươi không nhỏ, muốn lợi dụng Mạc Ly Hiên? Ta cho ngươi biết, ngươi sớm bỏ ý niệm này đi, bằng không ta sẽ làm cho ngươi chạy trở về nhà Lăng Bắc Nguyên!"
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết nhiều như vậy? Ngươi dựa vào cái gì làm cho ta về Lăng gia?" Lăng Tuyết Mạn nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn.
"Ngươi không cần biết! Ngươi chỉ cần biết rằng ta không phải dâm tặc thông thường. Ta có bản lĩnh cao!" Mạc Kỳ Hàn nghiêm nghị nói.
Lăng Tuyết Mạn chán nản gật đầu, "Được, ngươi cứ xem ta như con khỉ mà đùa giỡn đi! Ta ngu ngốc được chưa? Nhưng ta cho ngươi biết, tình cảm ta dành cho Ly Hiên là tình cảm thân nhân, ngươi muốn nghĩ xấu thì chỉ có thể nói đầu óc ngươi có vấn đề. Ta tuyệt không có muốn lợi dụng hắn, ngươi tin hay không thì tùy!"
"Bốp!"
Một tiếng tát tay thanh thúy vang lên, Lăng Tuyết Mạn bị tát, không thể tin mở to hai mắt nhìn. Nhưng mà không đợi nàng phản ứng, liền bị Mạc Kỳ Hàn lôi tay, thân mình bị kéo vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, mà đôi bàn tay to bóp cổ nàng. Thanh âm lạnh băng mang theo tức giận "Lăng Tuyết Mạn, khắp thiên hạ này, ngươi là người đầu tiên dám khiêu khích ta như thế. Một tát này của ta giáo huấn ngươi, đừng làm cho ta lại nghe đến những lời như vậy từ trong miệng ngươi!"
Trên má truyền đến đau rát, hồi lâu nước mắt rốt cục không nhịn được mà rơi xuống. Lúc chân bị thương, nàng mặc dù đau nhưng không có khóc, lúc gần như sắp chết cháy trong biển lửa nàng cũng không có khóc. Nhưng một tát của hắn lại làm cho nàng cảm nhận được đau! Là cái loại đau ở trong lòng!
"Ngươi giết ta đi!" Lăng Tuyết Mạn cười nhạo nói: "Ta không muốn sống. Ta không muốn sống như thế. Ngươi dùng sức! Bóp chết ta!"
Mạc Kỳ Hàn chấn động, phút chốc buông lỏng tay ra, tim đập mạnh, nhìn mặt đầy nước mắt kia, tâm lần đầu tiên vì một nữ nhân cảm thấy đau!
Suy nghĩ hỗn độn, mặt đang không ngừng biến sắc, Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn buông Lăng Tuyết Mạn, cấp tốc xuống giường, chỉ đứng ở bên giường nhìn nàng.
Hắn đang làm gì thế này? Một Ly Hiên lại khiến hắn mất đi lý trí sao? Hắn lại ăn dấm chua Ly Hiên sao? Ly Hiên là cháu hắn, hắn lại...
Nắm tay không ngừng siết chặt. Hắn nhắm nghiền mắt. Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn, có bao nhiêu đại sự đang chờ ngươi, đi làm âm mưu của ngươi đi, lo bố cục đi, sao có thể vì một nữ nhân mà tâm rối loạn!
*****
Lăng Tuyết Mạn thương tâm khóc. Nàng bi thảm xuyên qua, bây giờ dâm tặc đáng chết này lại đánh nàng! Nàng còn nghĩ rằng hắn chỉ là ngoài miệng bá đạo, thật ra vẫn là ôn nhu. Ai ngờ...
Nghĩ vậy, khóc càng thương tâm, bả vai không ngừng run rẩy. Xúc động qua đi, liền hối hận. Nàng còn chưa muốn chết, may mắn là nam nhân này không có thật sự bóp chết nàng. Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng khóc, sợ lại chọc giận hắn, nàng sẽ thật sự chết ở chỗ này.
Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên giường hồi lâu, trừng mắt nhìn thiên hạ đang cô cùng ủy khuất. Rốt cục không kiên nhẫn nói: "Ngươi khóc đủ chưa? Có phiền hay không?"
Lăng Tuyết Mạn lại càng thêm thương tâm, nức nở nhiều hơn.
Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày lại, ác độc nói: "Đừng nghĩ ta sẽ dỗ ngươi. Bản công tử chưa từng có thói quen dỗ nữ nhân! Ta thấy cách đây không xa có một hang sói, nếu ngươi lại khóc một tiếng, ta liền ném ngươi cho đám sói rỉa!"
Những lời này quả nhiên có hiệu quả, nữ nhân lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn quật cường không chịu nói một câu, cũng không chịu quay mặt lại liếc Mạc Kỳ Hàn một cái.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trầm thấp hỏi: "Ngươi trễ như vậy không ngủ, đi nhà bếp làm cái gì?"
Lăng Tuyết Mạn lập tức quay đầu trừng Mạc Kỳ Hàn, oán hận nói: "Còn không phải do ngươi ban tặng? Ta muốn đi đốt tấm khăn trải giường đáng chết kia!"
"Đốkhăn trải giường?"
"Ngươi còn hỏi? Còn không phải chuyện tốt ngươi làm! Tấm thân xử nữ của ta bị ngươi hủy đi, trên khăn trải giường còn vết máu, có thể cho người khác nhìn đến sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận muốn chết.
Mạc Kỳ Hàn xem như nghe rõ, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh hiện lên nụ cười thản nhiên, nói: "Đó là ngươi tự cho mình thông minh! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ lưu lại chứng cứ quan trọng như vậy cho người khác sinh nghi sao? Ngươi cái gì cũng đừng quản, sẽ không có chuyện cửu tử nhất sinh ngày hôm này. Nha đầu, đừng tự cho là đúng, che dấu cái gì. Ta làm việc cho tới bây giờ rất cẩn trọng, sẽ không để lại bất kỳ sơ hở nào cho người khác biết!"
"Ngươi nói bậy! Nếu ta không giấu đi cái khăn trải giường kia, không phải bị nha hoàn phát hiện sao?" Lăng Tuyết Mạn giận tái mặt cãi.
Mạc Kỳ Hàn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Tuyết Mạn. Đêm đó Xuân Đường báo lại, nói là đi dọn giường nhưng không thấy, hắn liền nghĩ nhất định là Lăng Tuyết Mạn gây nên. Không nghĩ tới nha đầu này lâu như vậy mới lấy ra, còn vụng trộm chạy tới nhà bếp thiêu hủy chứng cớ. Thật là một nha đầu ngu xuẩn!
Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Hàn thật lâu không nói lời nào, cũng trừng mắt khinh bỉ, hừ hừ cái mũi nói: "Không nói được lời nào phải không?"
"Nhà bếp làm sao có thể cháy? Ngươi đốt khăn trải giường làm sao có thể đốt toàn bộ nhà bếp?" Mạc Kỳ Hàn không để ý, hỏi tiếp.
"Ta... ta thấy ở bên trong bếp lò còn lửa, liền ném khăn trải giường vào. Ta đi ra chỗ khác một hồi, không ngờ lại có hoả hoạn..." Lăng Tuyết Mạn ngừng lại, liếc liếc Mạc Kỳ Hàn, lại gắt gao ngậm miệng.
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, bắt buộc nàng nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Ngươi đi làm cái gì?"
"Ta... ta đi chọn dao." Lăng Tuyết Mạn bị ánh mắt ép người khiến tim đập nhanh không thôi, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Chọn dao? Ngươi muốn lấy dao làm gì?" Mạc Kỳ Hàn tò mò mở to hai mắt.
Lăng Tuyết Mạn cực kỳ mất tự nhiên đáp hai chữ: "Phòng thân!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhìn cô gái nhỏ trong lòng có chút xấu hổ, bật cười nói: "Lần đầu ta nghe nói có người dùng dao phòng thân. Ha ha, ngươi phòng ai? Ngươi mỗi ngày ở trong Vương phủ, ai dám động ngươi? Hay là -"
Mạc Kỳ Hàn đột ngừng lại, phức tạp nhìn đôi con ngươi trong đêm tối vẫn trong suốt kia, không chút để ý hỏi: "Hay là ngươi muốn dùng dao phòng ngừa ta? Là phòng ngừa ta hay là muốn giết ta?"
"A..." Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, chột dạ không dám nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhìn chung quanh "a..." Không dám trả lời.
Hai người cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, tâm Mạc Kỳ Hàn có chút lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Ngươi muốn giết ta, chỉ dùng dao là không có ích lợi gì. Nữ nhân phòng thân tốt nhất là mang thanh chủy thủ bên người. Mấy ngày nữa ta đưa ngươi một cái. Nhưng cẩn thận chớ tổn thương bản thân mình."
"Ngươi... ngươi rốt cuộc đối với ta tốt hay không tốt?" Lăng Tuyết Mạn có chút hồ đồ hỏi.
Mạc Kỳ Hàn không đáp, hỏi lại: "Ngươi tự mình cảm nhận đi?"
"Hừ, ngươi tốt ta khẳng định có mục đích. Không phải chỉ đơn giản là muốn có được thân thể của ta. Ta có thể nhường nhịn ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta không thể thương tổn Ly Hiên! Nó là người duy nhất dùng tâm đối đãi ta. Nó đã gọi ta là mẫu thân, ta sẽ bảo vệ nó."
Lăng Tuyết Mạn nói xong nhìn Mạc Kỳ Hàn. Tròng mắt của hắn quá mức thâm thúy, nàng căn bản thấy không rõ, cũng đoán không được lòng hắn.
Mạc Kỳ Hàn giật mình, thâm sâu nói: "Hiện tại Mạc Ly Hiên mặc dù nhỏ, nhưng nósẽ lớn lên. Chỉ cần năm năm nữa, nó có thể cưới Vương phi. Ngươi xác định ngươi cùng nó thân mật như vậy không có vấn đề sao?"
"Có vấn đề gì? Ngươi làm bẩn tình thân thuần khiết của chúng ta. Ngươi là dâm tặc, liền nhìn người khác cũng giống ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận lên án.
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, "Vừa bị đánh đã quên sao?"
"Hừ!" Lăng Tuyết Mạn tức giận nghiêng mặt. Hiện tại nàng bị quản chế khắp nơi. Bị hắn đánh còn phải nén giận. Nếu ngày nào đó nàng bắt được nhược điểm của hắn, nhất định sẽ không buông tha hắn!
"Mặt còn đau không?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng Mạc Kỳ Hàn ôn nhu như nước. Thân mình Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc, ngẩn ra nhìn Mạc Kỳ Hàn, chất phác hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Nhưng mà Mạc Kỳ Hàn lại cực kỳ không được tự nhiên, không nói gì. Sau đó thò tay khẽ xoa gò má bị đánh của Lăng Tuyết Mạn. Cảm giác được có chút sưng, không nói được một lời, xuống giường lấy khăn ướt đắp lên chỗ sưng đỏ kia.
Trong bóng đêm, tim Lăng Tuyết Mạn đập có chút nhanh hơn, không hiểu sao lại vươn tay áp vào mặt Mạc Kỳ Hàn, nhẹ giọng nói: "Vì sao không cho ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi? Hoặc là nói cho ta tên của ngươi."
"Ngươi không cần biết." Trả lời nàng vẫn là lời nói lạnh như băng.
"Ngươi đánh ta còn xum xoe. Không cần người giả bộ." Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tức giận hất tay Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn tận lực áp chế cơn giận của mình, nói: "Ngươi đừng không biết điều!"
Nói xong quăng khăn, giọng điệu lạnh lùng: "Ta đưa ngươi trở về."
Mạc Kỳ Hàn điểm huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn, sau đó ôm nàng theo đường hầm đi vào phòng ngủ. Sau khi an trí cho nàng xong, không quên tắt nến, mới giải huyệt cho nàng.
Lăng Tuyết Mạn mở to mắt quan sát một phen, hỏi: "Ta đã trở về phòng sao?"
"Ừ."
"Tại sao ngươi điểm huyệt ta? Sợ ta thấy mặt sao?"
"Ừ."
"Bây giờ ngươi phải đi hay là lại muốn cường bạo ta?"
Lăng Tuyết Mạn thử hỏi, Mạc Kỳ Hàn chỉ lạnh lùng nói: "Trước hết để cho thái y xem vết thương. Chờ thân mình ngươi khôi phục ta sẽ tới tìm ngươi. Nào có nữ nhân tiện nghi tới tay còn không biết đạo lý!"
"Ách!" Lăng Tuyết Mạn suýt không thở không nổi, vỗ nhẹ ngực, oán hận nói: "Vậy sao thời gian gần đây ngươi không có tới?"
Mạc Kỳ Hàn đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nói: "Mấy hôm trước không phải ngươi gặp nguyệt sự sao?"
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn choáng váng!
*****
Lăng Tuyết Mạn giận dữ cắn răng. Dâm tặc đáng chết này, cư nhiên đối với nhất cử nhất động của nàng rõ như lòng bàn tay. Đến loại chuyện cần giấu diếm như nguyệt sự cũng rõ ràng như thế!
"Đi chết đi, chết đi, chết đi!!!!"
Đang lúc đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Tuyết Mạn không ngừng nện vào giường, cắn răng nghiến lợi mắng, Mạc Kỳ Hàn quay lại đứng ở trước giường. Lăng Tuyết Mạn cảm giác được một cổ khí thế bức người tới gần, hô hấp sắp nghẽn, ngẩng đầu lên thấy rõ ràng hình dáng cái bóng đen này, lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi không phải đi rồi sao? Sao lại trở lại?"
"Ta quyết định làm đơn giản hóa việc mất tích của ngươi." Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, cúi người dán bên tai Lăng Tuyết Mạn dặn dò một phen, cuối cùng hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"
"Ta đã biết." Lăng Tuyết Mạn gật đầu.
Nhưng Mạc Kỳ Hàn chưa đứng dậy, mà là cười như không cười nói: "Nguyền rủa ta rất vui vẻ sao? Ta chết ngươi vui vẻ sao? Ngươi muốn hai lần làm quả phụ à?"
"Ta... ta không có. Ta chỉ nói nhảm thôi, ngươi đừng để trong lòng" Lăng Tuyết Mạn gian nan nuốt nước miếng. Nam nhân này quá lạnh, sắp đóng băng xương cốt của nàng rồi.
Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng, con ngươi thâm thúy lóe ra tự tin, "Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng. Người muốn ta chết quá nhiều, có thêm ngươi cũng không đáng là bao. Nhưng ai cũng không có tư cách đoạt mạng ta. Thiên hạ này, ta là vương giả! Lăng Tuyết Mạn, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của ngươi. Tứ Vương phi ngươi về sau nhất định đổi thân phận!"
Lăng Tuyết Mạn gật đầu phụ họa, trong lòng nói nam nhân này là đồ điên ba hoa. Nghĩ mình là Hoàng đế hay sao? Nếu không là chứng ảo tưởng đi?
"Ta phải đi, hôn ta một cái." Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn lại gian nan nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói: "Chúng ta cũng không cần hôn tạm biệt đi?"
"Sao?"
Thanh âm không vui, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Xem ra ngươi còn không có thích ứng thân phận này! Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hôn ta!"
Mệnh lệnh mạnh như thế!
Lăng Tuyết Mạn không dám chất vấn, chỉ đến gần sát Mạc Kỳ Hàn, đưa lên môi của mình.
Nàng nếu không nghe theo, chỉ sợ lại không yên ổn thôi!
Cái hôn này như thiên lôi động đến lửa. Mạc Kỳ Hàn đè nén đã lâu, lập tức chế trụ cái gáy Lăng Tuyết Mạn, một trận hôn liền ùn ùn kéo đến. Hôn kịch liệt triền miên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đỏ ửng, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập. Mạc Kỳ Hàn cũng khó nhịn sóng tình, gần như khó có thể kiềm chế.
Mà thời khắc này không cho phép hắn phóng túng. Sợ là Mạc Ly Hiên sắp chạy đến Nhị Vương phủ tìm phụ thân nó hỗ trợ rồi. Lý trí kéo lại, Mạc Kỳ Hàn buông thiên hạ trong lòng ra, thân mình lui đến bên giường, hơi thở hổn hển, khàn khàn nói: "Tối nay tha ngươi. Tiểu yêu tinh, dưỡng vết thương ở chân cho tốt, mấy ngày nữa ngươi sẽ đón tiếp ta."
Nói xong nhanh chóng xoay người rời đi.
Lăng Tuyết Mạn nhấp nhẹ môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn nam nhân biến mất, có chút mê muội.
Nhưng làm cho nàng thấy kỳ quái là, không có nghe được tiếng mở cửa, cũng không có nghe cửa sổ mở, nam nhân này đi chỗ nào?
Mạc Ly Hiên đứng ở tầng lầu cao nhất Tứ Vương phủ. Trên đỉnh cao nhìn xuống tìm kiếm thân ảnh Lăng Tuyết Mạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh giờ phút này hiện đầy lo lắng, hai mắt sáng ngời vội vàng nhìn tới từng cái góc.
Lửa ở nhà bếp đã dập tắt, tất cả gia đinh thị vệ trong Vương phủ đều giơ đuốc đi khắp Vương phủ tìm Lăng Tuyết Mạn. Mạc Ly Hiên hỏi thủ vệ giữ cửa của Tứ Vương phủ, họ đều nói không có ai đi ra ngoài. Như vậy sao lại không thấy Lăng Tuyết Mạn đây?
"Tiểu Vương gia! Vương phi tìm ngài!"
Tiếng hét lớn của quản gia Tư Khuynh truyền đến, Mạc Ly Hiên nhất thời mừng như điên, từ mái nhà phi thân xuống. Mặc dù nó mới chín tuổi, võ công còn chưa học xong nhưng khinh công rất tốt, vững vàng đáp xuống đất.
"Quản gia, mẫu thân của ta ở nơi nào?" Mạc Ly Hiên chạy vội tới hỏi.
"Hồi tiểu Vương gia, Vương phi ở trong phòng ngủ tại Cúc Thủy Viên." Quản gia trả lời.
Mạc Ly Hiên kích động xoay người, hướng Cúc Thủy Viên chạy đi. Sắc mặt quản gia run hai giây, liền cất bước đuổi theo.
Trong phòng, nến đã thắp sáng. Lăng Tuyết Mạn ngồi dựa vào nệm êm, nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt vây quanh trước mặt nàng, trong lòng không nói ra được cảm giác.
"Vương phi ngài nhịn một chút, đợi tiểu Vương gia cùng quản gia đến đây gọi thái y tới xem ngài một cái." Xuân Đường thân thiết nói.
Thu Nguyệt cầm khăn mặt tới, nói: "Vương phi, đều do chúng nô tì hầu hạ không chu toàn, làm cho Vương phi sợ hãi. Ngài trừng phạt chúng nô tì đi."
"Không có chuyện gì. Cũng là ta nhát gan, không trách các ngươi, các ngươi đừng ảo não." Lăng Tuyết Mạn áy náy cười cười an ủi.
Đang nói, Mạc Ly Hiên không chút nào đắn đo vọt vào, "Mẫu thân, ngài đi đâu vậy?"
"Ly Hiên!" Lăng Tuyết Mạn cười thư thái.
"Nô tì bái kiến tiểu Vương gia!" Xuân Đường Thu Nguyệt hành lễ, vội nhường đường.
Mạc Ly Hiên chạy vội tới trước mặt, một phen nắm tay Lăng Tuyết Mạn, trong tiếng nói tràn đầy lo lắng, "Mẫu thân, con tìm khắp nơi không thấy ngài, con suýt đi cầu phụ vương tìm ngài!"
"Ly Hiên, ta không sao. Haiz... Ta cũng không biết thế nào mà ngủ dưới gầm giường. Đột nhiên tỉnh, muốn lên giường ngủ, không nghĩ tới bị trẹo chân. Thế này mới nhớ đến gọi người." Lăng Tuyết Mạn ảo não nói, buồn bực nhìn Mạc Ly Hiên, hồ nghi nói: "Ly Hiên, con nói ta không phải là bị mộng du đi?"
"Mộng du? Mẫu thân, ngài ngủ dưới gầm giường? Ách, trẹo chân?" Mạc Ly Hiên giật mình mở to hai mắt nhìn vội về phía chân Lăng Tuyết Mạn, "Mẫu thân, vết thương ở chân nào?"
"Chân trái."
"Quản gia!"
Mạc Ly Hiên lập tức quay ra hô.
Quản gia bên ngoài khom người trả lời: "Tiểu Vương gia có gì phân phó?"
"Mau truyền thái y tới xem vết thương của mẫu thân ta."
"Nô tài đi ngay."
Tiếng bước chân của quản gia đã đi xa, Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở ra nhìn về phía Mạc Ly Hiên, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, giọng nghẹn ngào, "Ly Hiên đối với ta thật là tốt."
"Mẫu thân, con muốn thay phụ vương chiếu cố ngài. Ngài đừng thấy con hiện tại tuổi còn nhỏ, con rất nhanh sẽ trưởng thành. Bất kể là tỷ tỷ hay là mẫu thân, Ly Hiên đã nhận định ngài." Trên khuôn mặt trẻ con của Mạc Ly Hiên có thành thục cùng kiên định vượt trước tuổi.
Lăng Tuyết Mạn giờ khắc này cảm động nước mắt tràn mi, sớm quên mất Mạc Kỳ Hàn không cho phép, gắt gao ôm Mạc Ly Hiên ở trong lòng.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |