Vay nóng Tima

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 007

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 007
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Từ xa đã nghe đến từng trận hương hoa xông vào mũi, Lăng Tuyết Mạn hít một hơi, vui vẻ thoải mái.

Mạc Ly Hiên ở bên cạnh nhìn Lăng Tuyết Mạn không chút nào làm ra vẻ, tràn đầy sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tươi cười, "Mẫu thân, hậu viên không khí dễ chịu cùng với hương hoa làm cho người ta rất là thoải mái."

"Không khí sáng sớm rất là trong lành. Con xem chúng ta sau bữa cơm tản bộ hưởng thụ một chút, cuộc sống thật tốt đẹp!" Lăng Tuyết Mạn thích ý nói, cánh tay giơ lên đấm đấm lưng mỏi.

"Mẫu thân, vậy sau này mỗi sáng Ly Hiên đều cùng ngài tản bộ được không?" Mạc Ly Hiên cười xán lạn, nắm tay Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn bật cười, hơi khom người vươn tay sờ mặt Mạc Ly Hiên, nói: "Ha ha, ta đây mới mười sáu tuổi đã có con trai lớn như vậy. Đến bây giờ ta còn chưa thích ứng đâu!"

Lòng bàn tay bóng loáng mơn trớn mặt Mạc Ly Hiên làm vị tiểu Vương gia này đỏ mặt lúng ta lúng túng nói: "Mẫu thân, nếu như theo tuổi Ly Hiên gọi ngài một tiếng tỷ tỷ mới thích hợp, nhưng theo bối phận Ly Hiên chỉ có thể gọi như vậy."

"Hì hì là Lăng Tuyết Mạn ta mất đi trượng phu, nhưng vẫn còn có được một đứa con, trời cao đối với ta không tệ." Lăng Tuyết Mạn cười mỉm kéo Mạc Ly Hiên đi, thanh âm khoan khoái chảy xuôi trong không khí tươi mát, "Ly Hiên, chúng ta đi qua bên kia núi giả xem cá vàng!"

Mấy ngày này Lăng Tuyết Mạn giả bộ thâm trầm, trong nội tâm là cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì từ khi chôn Tứ Vương gia đến nay, hơn nửa tháng dâm tặc không đến nữa. Vài ngày đầu nàng luôn ngủ không an ổn, phải vểnh tai nghe động tĩnh, còn bảo Mạc Ly Hiên kêu quản gia điều năm tên thị vệ giữ ở ngoài cửa. Nhớ đến lúc ấy, ánh mắt quản gia tỏ vẻ rất khiên cưỡng, cuối cùng không hỏi gì mà làm theo.

Có thể là có thủ vệ nên dâm tặc không dám vào. Lăng Tuyết Mạn về sau ngủ rất say sưa.

Bất quá nàng vẫn không yên lòng, nếu không dám nói ra, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình.

Thử hỏi Mạc Ly Hiên võ công có học được hay không, kết quả vừa nghe Mạc Ly Hiên nói, Lăng Tuyết Mạn rút lui có trật tự, sau đó mỗi ngày vắt hết óc nghĩ biện pháp, tỷ như hiện tại nàng ngồi ở trong phòng ngẩn người đã nửa giờ.

Đương nhiên hai đêm kia bị bắt, Lăng Tuyết Mạn cực lo lắng mình sẽ mang thai. Một khi mang thai cũng chính là kỳ chết của nàng. May mắn chính là tới nguyệt sự, lúc ấy nàng kích động gần như muốn nhảy lên.

Dâm tặc mỗi lần đều phải không ngừng sờ ngực nhỏ của nàng.

Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn phút chốc tỏa sáng vội kêu: "Xuân Đường Thu Nguyệt lấy vải và kim lại đây cho ta."

"Vương phi ngài muốn làm cái gì sao? Nếu có gì nô tì có thể..." Xuân Đường kỳ quái hỏi.

"Ha ha không cần. Tự ta làm là tốt rồi. Đi lấy đi, có sợi tơ bông gòn thì tốt."Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt nói.

"Vương phi xin chờ một chút."

Ban đêm trời dần mát. Gần đây thời tiết thường hay có mưa dầm, khi trời tối đưa tay không thấy được năm ngón.

Hương Đàn Cư

Trong mật thất, giờ phút này Mạc Kỳ Hàn đang ngồi ở trước bàn nhìn tư liệu trong tay, ánh nến sáng ngời, mà khuôn mặt tuấn tú của hắn lại phủ một mảnh sương mù. Cặp mắt tối tăm nhìn chữ trên giấy, giống như sương rét lạnh.

Miêu Cương? Thất diệp độc đúng là đến từ Miêu Cương? Mạc Kỳ Hàn nhấp nhanh môi mỏng, âm thầm suy tư. Thật lâu sau nhẹ giọng kêu lên: "Vô Cực!"

Một bóng dáng lòe ra ôm quyền, "Chủ tử! Nô tài ở đây!"

"Báo tin cho ân sư." Mạc Kỳ Hàn nói xong lấy bút ra viết mấy chữ, sau đó giao cho Vô Cực nói tiếp: "Giao cho ám vệ đi thăm dò trong số những người từng có quan hệ với Lăng Bắc Nguyên, có ai đến từ Miêu Cương không."

Cùng một thời gian, Lăng Tuyết Mạn tắm rửa xong đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt ra ngoài, sau đó hưng trí bừng bừng lấy ra một bộ nội y hiện đại mà ban ngày nàng nghiên cứu chế thành. Vì lý do an toàn, nàng khâu chúng thật cẩn thận, bảo vệ "em gái" của nàng không bị xâm phạm.

Lăng Tuyết Mạn mặc bộ quần áo bảo hộ này nhưng không yên tâm lắm, lại mặc thêm vào hai cái yếm, mới mặc quần áo trong chuẩn bị ngủ.

Nằm xuống, nhất thời ngủ không được liền nghĩ lung tung. Trong đầu đột nhiên nhớ tới tấm drap trải giường dính máu!

Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng xoay người xuống giường, chui vào gầm giường kéo nó ra ngoài, tim đập thình thịch.

Bởi vì vào bữa tối, Lan Tâm cùng Tứ Hỉ xin chỉ thị nàng ngày mai muốn quét tước toàn bộ phòng ngủ một lần. Bởi vì lúc trước nàng không cho phép, bọn nha hoàn lâu lắm đều không có quét dọn. Hiện tại nàng thật sự không có lý do gì từ chối nữa.

Không được, nhanh xử lý sạch. Lăng Tuyết Mạn lầm bầm lầu bầu bò dậy, cấp tốc quét mắt nhìn từng cái góc trong phòng. Không thể dùng để giấu này nọ được. Phải làm thế nào đây?

Lăng Tuyết Mạn lo lắng đi tới đi lui bỗng dưng cảm thấy có sáng kiến, vội mặc thêm áo khoác, nhét drap giường vào trong lòng, lặng lẽ mở cửa sau đi đến nhà bếp.

Lăng Tuyết Mạn cực kỳ khó khăn tránh né thủ vệ tuần tra, kết quả không có để ý vấp một cái trẹo chân ở hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức méo mó, cắn chặt răng không để cho bản thân mình kêu lên!

Chân truyền đến cơn đau tan lòng nát dạ, Lăng Tuyết Mạn thầm rủa: "Đều do tên dâm tặc đáng chết gây nên!"

Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển ngồi dưới đất xoa chân, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội cố đứng lên, chân thấp chân cao đi về phía nhà bếp.

Lăng Tuyết Mạn lén lút tới gần nhà bếp giống như kẻ trộm, có tật giật mình, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, thân mình tựa vào trên cửa, dè dặt cẩn trọng áp tai nghe ngóng bên trong. Xác định không có người, cũng không nghe được động tĩnh gì liền mở nhẹ cửa khom lưng chui vào.

Bên trong không có nến, tối như mực. Giờ này nhóm đầu bếp đều trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có một đầu bếp đang trực thật trùng hợp tiêu chảy đi ra nhà xí. Mà Lăng Tuyết Mạn nhìn ngó, ánh lửa ở bên trong bếp lò hấp dẫn nàng, kích động vội đi qua. Nhưng khi nàng đang lấy tấm drap giường ra lại nghe tiếng bước chân vang lên!

Ối! Có người đến đây!

Hai chân Lăng Tuyết Mạn như nhũn ra, may mắn là đầu óc nàng coi như thanh tỉnh, vội núp sau lu nước ngồi nín thở lắng nghe động tĩnh.

Lý đầu bếp tiến vào, đi đến bếp lò lấy tô múc một chén nước sôi sau đó lại bưng bát đi ra. Hắn đóng cửa, khóa lại mới rời đi.

Lăng Tuyết Mạn chỉ nghe thấy làm một tiếng, căn bản không nghĩ tới đó là thanh âm khóa cửa. Đợi Lý đầu bếp đi ra, nhẹ nhàng thở ra. Ở bên trong bếp lò tàn lửa vẫn còn. Lăng Tuyết Mạn hài lòng tươi cười, lấy tấm drap ném vào bếp lò.

Ha ha, đốt tấm drap này là coi như xong việc, không phải sao? Lăng Tuyết Mạn cười thư thái, ngó xung quanh, tính toán nên chuẩn bị vũ khí gì để đối phó dâm tặc đây?

*****

Tròng mắt sáng lên, con dao!

Ách, nàng lấy con dao phay giấu ở dưới gối sao? Chẳng lẽ nàng phải dùng dao giết người lần nữa?

Thôi, dao thì dao, dù sao dâm tặc kia hình như có võ công, nếu hắn không tránh thoát bị mình chém trúng cũng là hắn gieo gió gặt bảo!

Lăng Tuyết Mạn nghĩ như thế, liền đi chọn một con dao. Đếm sơ một chút, trên cái giá có vài chục cái, lấy một con dao sáng loáng lòe lòe xem, trong lòng hơi sợ.

Mà Lăng Tuyết Mạn lo chọn dao, quên mất tấm drap giường đang cháy. Mà drap giường nàng cũng chỉ là tùy tay quăng, không có nhét hoàn toàn vào bếp lò. Giờ phút này, lửa bên trong đã cháy tới bên ngoài, cháy đến chậu gỗ trước bếp, rất nhanh thành đám cháy to. Một nửa sau rớt xuống đất, lập tức đốt cháy đống củi trên đất!

Ngoài cửa sổ gió thổi vào cổ vũ ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn toát ra. Lăng Tuyết Mạn ngửi thấy mùi khói mới giật mình, cuống quít quay lại. Vừa thấy, kinh hồn, lập tức ngẩn người tại chỗ!

Thẳng đến toàn bộ phòng ăn bị lửa chiếu sáng như ban ngày, Lăng Tuyết Mạn hô hấp cũng dần dần khó khăn, mới hoàn hồn muốn đi dập lửa. Nhưng xung quanh lu nước đều đang cháy, nàng không qua được. Bản năng muốn sống, nàng cuống quít chạy ra ngoài, nhưng muốn mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa!

"Người đâu! Cháy! Người đâu, ta ở trong này! Cứu mạng"

Lăng Tuyết Mạn sốt ruột dùng sức vỗ ván cửa, trên đầu mồ hôi không ngừng tuôn. Vừa kêu gào muốn nổ cổ họng, quay đầu nhìn lại thấy lửa đã muốn lan tới gần, xà nhà cũng đã cháy!

Tình huống nguy cấp như thế nhưng lại mở cửa không ra, Lăng Tuyết Mạn muốn chết tâm. Cố dùng thân mình xô cửa nhưng nàng chỉ là một nữ nhân gầy yếu, không phá nổi cửa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Khụ khụ! Khụ khụ!"

Khói đặc vào yết hầu, Lăng Tuyết Mạn bị sặc chảy ra nước mắt, chỉ dựa vào kia một cỗ ý thức muốn sống mãnh liệt dùng sức hô: "Cứu mạng! Người đâu!"

Trận cháy này làm kinh ngạc hai nhóm người!

Một là hạ nhân cùng thị vệ ở gần phòng ăn. Ánh lửa rất nhanh sáng đỏ phía chân trời. Không biết là ai hô một tiếng "Cháy-"

Một tiếng này lập tức gây xôn xao. Quản gia vốn đã ngủ bị bừng tỉnh, kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng khoác áo chạy vội ra ngoài. Nhìn thấy phương hướng cháy vội hô: "Toàn bộ mọi người đi dập lửa! Mau! Nhanh chút! Lấy thùng đi múc nước trong hồ! nhanh chút!"

Gia đinh thị vệ nghe mệnh lệnh, lấy theo vô số thùng nước chạy lại, bọn thị vệ tuần tra cũng gia nhập hàng ngũ cứu hoả. Mạc Ly Hiên đương nhiên cũng bị kinh động, vội vàng từ Liễu Hương Cư chạy đến nhà bếp.

Mặt khác, người bị kinh hãi tất nhiên là chủ tử lớn nhất Tứ Vương phủ – Mạc Kỳ Hàn ở Hương Đàn Cư!

Hắn vốn đã ngủ, là ánh sáng bên ngoài cùng khói mù đột nhiên tới làm hắn bừng tỉnh, nhanh chóng đứng lên.

Mạc Kỳ Hàn đứng trước cửa sổ nhìn đám khói bốc lên tận trời, lạnh lùng nói: "Vô Cực, có chuyện gì?"

Vô Cực lắc người đi ra, nhíu mày, "Hồi chủ tử, hình như là nhà bếp cháy!"

Mạc Kỳ Hàn âm trầm nhìn ánh lửa phía chân trời, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người, hỏi: "Vô Cực, Vương phi ở nơi nào?"

"Chủ tử, Vương phi giờ này chắc là ở phòng ngủ!"

Mạc Kỳ Hàn cảm thấy bất an, nhanh đi đến đường hầm, nói nhanh: "Đi tìm hiểu nguyên nhân cháy!"

Nói xong lắc mình vào đường hầm, chạy vào phòng ngủ. Hắn mở cơ quan, khi đi đến trước giường nhìn không có một bóng người, tim nhảy dựng lên!

Nữ nhân đáng chết đi đâu?

Mạc Kỳ Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng quay trở lại Hương Đàn Cư lấy một miếng vải đen che mặt. Thân mình cao to bay vút đi!

Hắn tự mình đi xác định xem nữ nhân đáng chết kia có thể đang ở nhà bếp hay không!

"Người đâu! Cứu mạng!"

Lăng Tuyết Mạn kêu đã khàn khàn, vô lực dựa vào khung cửa. Bên ngoài tiếng người huyên náo, từng thùng nước hắt vào, nhưng lửa quá lớn. Lăng Tuyết Mạn bởi vì kêu to mà trong phổi hút vào quá nhiều khói đặc, không ngừng kịch liệt ho khan, đầu óc trở nên mê muội mơ màng.

Một cỗ tuyệt vọng cùng vô lực đánh thẳng vào trái tim, Lăng Tuyết Mạn giãy giụa lần cuối cùng, dùng hết sức xô cửa, đồng thời hô: "Cứu mạng-"

Nàng đã không thể trông cậy ai đó có thể xông tới cứu nàng, bởi vì nàng rõ ràng nghe đến đối thoại bên ngoài.

"Lý Tam Nhân, thời điểm ngươi khóa cửa bên trong có người không?" Hỏi chính là quản gia.

Lý đầu bếp lau mồ hôi lạnh trên đầu lớn tiếng trả lời: "Không có!"

"Tốt lắm, toàn lực dập tắt lửa!"

Giọng Lăng Tuyết Mạn bị chìm trong tiếng người ồn ào ở bên ngoài, "May mắn nhà bếp Tứ Vương phủ khá lớn, lửa chưa có cháy tới cửa, nhưng xem lửa lớn thế này cũng chống đỡ không được bao lâu!"

"Khụ khụ khụ khụ... cứu... cứu mạng. Ta ở bên trong..."

Lăng Tuyết Mạn vô lực, cổ họng hô cực nóng, toàn thân nóng lên, môi khô nứt cực kỳ khó chịu!

Bỗng dưng Lăng Tuyết Mạn nghe được một giọng trẻ con quen thuộc, là Mạc Ly Hiên!

"Quản gia, sao có thể cháy?" Mạc Ly Hiên nghi ngờ hỏi.

Nhưng không đợi quản gia đáp lời, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô: "Tiểu Vương gia! Quản gia! Vương phi không ở trong phòng. Không thấy Vương phi!"

"Cái gì? Không thấy mẫu thân?" Mạc Ly Hiên tái mặt, vội vàng nói: "Quản gia mau dẫn người đi tìm mẫu thân! Mau!"

Quản gia cũng kinh hãi. Nhà bếp này có thể cháy, nhưng không thấy tung tích Vương phi, sợ là chủ tử nhà hắn muốn cắt cái đầu của hắn!

"Vâng, tiểu Vương gia!" Quản gia gật đầu một cái, hướng thị vệ cứu hoả quát: "Các ngươi lập tức tìm kiếm Vương phi, không được có sai lầm!"

Lăng Tuyết Mạn vốn hi vọng, lại càng nghe càng gấp, không ngừng đập ván cửa nóng rực hô: "Ly Hiên ta ở chỗ này! Ly Hiên -"

Thanh âm này lại bị át đi, Mạc Ly Hiên nghe không được, quản gia bận tìm người cũng nghe không đến. Thanh âm này chỉ rơi vào trong tai hai người!

Hai bóng đen từ góc tối cực nhanh hiện ra, ai cũng không thể phát hiện. Cửa chính có hạ nhân cứu hoả, bọn họ không cách nào tiếp cận, liền không hẹn mà cùng bay về phía cửa sau!

Lăng Tuyết Mạn đã gần ngất, ngồi phịch ở bên cửa cúi gằm đầu. Vô Cực phá cửa sổ đi vào cứu Lăng Tuyết Mạn. Mạc Kỳ Hàn từ cửa sổ nhảy vào nhà bếp. Nhưng lửa càng lúc càng lớn, Mạc Kỳ Hàn vội vã muốn tới cửa lại đột nhiên bị một cái xà nhà rơi xuống cản đường. Vô Cực dưới tình thế cấp bách cũng lộn tới che chở Mạc Kỳ Hàn.

*****

"Tuyết Mạn? Tuyết Mạn?"

Mạc Kỳ Hàn vỗ mặt Lăng Tuyết Mạn nhưng Lăng Tuyết Mạn đã hoàn toàn hôn mê.

Cắn răng một cái, Mạc Kỳ Hàn bồng Lăng Tuyết Mạn lên trầm giọng nói nhỏ: "Vô Cực hộ giá bổn vương đi ra ngoài đến Hương Đàn Cư, sau đó ngươi đi tìm Tư Khuynh bảo hắn ổn định tình hình, đừng để tiểu Vương gia làm lớn chuyện."

"Nô tài hiểu rõ."

Vô Cực đáp một tiếng, bảo vệ Mạc Kỳ Hàn không bị mấy thanh gỗ cháy không ngừng rớt xuống nện trúng, hai người từ cửa sổ thoát ra, dùng khinh công tuyệt đỉnh bay đến thư phòng Mạc Kỳ Hàn nơi có đường hầm thông vào Hương Đàn Cư.

Mạc Kỳ Hàn an trí cho Lăng Tuyết Mạn xong, Vô Cực rời đi.

Cầm tay nhỏ bé rơi xuống ở bên giường, Mạc Kỳ Hàn trầm mặt bắt mạch của nàng, tâm trạng khẩn trương dần dần thả lỏng. Hoàn hảo là không có chuyện gì, chỉ là hít vào khói bị sặc nên hôn mê.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đen sì sì, Mạc Kỳ Hàn cau chặt mày, tức giận trừng mắt nhìn vài lần, đứng dậy cầm khăn ướt ngồi xuống cẩn thận chà lau sạch sẽ cho nàng, lại kéo chăn gấm của hắn đắp kín cho nàng.

Để tránh Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tỉnh lại nhìn đến hình dạng của mình, Mạc Kỳ Hàn tắt nến, yên lặng chờ một bên.

Hắn thật sự không nghĩ ra nha đầu này đêm khuya chạy đến phòng ăn làm cái gì? Chẳng lẽ là đói bụng sao? Nếu như đói bụng có thể gọi Xuân Đường Thu Nguyệt, sao phải tự thân mình chạy tới? Hay là có mục đích gì? Vậy cũng không đúng. Có mục đích mà liên lụy cái mạng nhỏ của mình sao?

Suy nghĩ nửa ngày không ra nguyên do, Mạc Kỳ Hàn thở dài đứng dậy đi qua đi lại trong chốc lát, lại có chút không cam lòng, một lần nữa lộn trở lại bên giường nhìn dung nhan ngủ say kia.

Vốn định không đi tìm Lăng Tuyết Mạn để tránh lộ ra sơ hở, hắn nhịn hơn nửa tháng. Cũng may gần đây bận rộn, không khiến hắn cảm thấy hư không khó nhịn. Nhưng tối nay...

Khóe môi nhẹ giương lên một chút tươi cười tà tứ. Mạc Kỳ Hàn cởi giày nằm xuống bên người Lăng Tuyết Mạn, vươn cánh tay đem thân mình mềm yếu thơm thơm ôm nhẹ vào lòng (thơm mùi khói?), cúi đầu áp nhẹ trên môi khô nứt hôn một chút, nhưng hắn lập tức nhíu chặt mày. Đôi môi khô cằn này thật làm người ta không muốn hôn!

Vì thế vươn đầu lưỡi trơn ẩm khẽ liếm cánh môi Lăng Tuyết Mạn, làm dịu nàng đồng thời cũng an ủi bản thân mình đoạn thời gian này sống cuộc sống hòa thượng.

Dừng lại hồi lâu ở cánh môi Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn có chút bất mãn, thử cạy mở hàm răng của nàng, muốn nhấm nháp ngọt ngào của nàng. Ai ngờ không đợi hắn thành công, Lăng Tuyết Mạn dần dần tỉnh lại, phát ra tiếng rên nhỏ vụn" "Ưm.. ừ... ừ..."

Mạc Kỳ Hàn dời môi, cũng rút tay về, dĩ nhiên thu hồi nụ cười tà, đổi lại là lạnh lùng quen thuộc nhìn đôi mắt mơ màng kia, cười nhạo: "Lăng Tuyết Mạn, ngươi muốn chết sao?"

Hả? Lăng Tuyết Mạn bị tiếng nói quen thuộc này làm bừng tỉnh. Muốn ngồi dậy, lại đụng vào chân đau, nàng "Á" một tiếng, hít một ngụm, kêu rên ra tiếng: "Đau quá!"

Nghe vậy, đồng tử của Mạc Kỳ Hàn phút chốc co lại, trầm giọng hỏi: "Nơi nào đau?"

"Chân! Chân đau... a... A... Ta trượt té trên hành lang trẹo chân"

Lăng Tuyết Mạn đứt quãng nói, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn càng thêm tối tăm. Ngồi dậy nhấc chăn lên, bàn tay to khẽ xoa chân Lăng Tuyết Mạn, hỏi: "Chân nào đau?"

"Chân trái."

Bởi vì trời tối, Mạc Kỳ Hàn không cách nào xem vết thương ở chân Lăng Tuyết Mạn, trầm ngâm một chút nói: "Ta đưa ngươi về phòng ngủ, ngươi gọi quản gia truyền thái y tới xem ngươi một cái."

"Ách, nơi này không phải phòng của ta sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình hỏi.

"Không phải." Mạc Kỳ Hàn nói ngắn gọn hai chữ.

"Vậy đây là nơi nào?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại một sự kiện, cuống quít hỏi: "Ta không phải bị lửa thiêu chết sao? Sao dâm tặc ngươi và ta ở cùng một chỗ?"

Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống bên cạnh, nhìn Lăng Tuyết Mạn đang ngớ ra, chậm rãi nói: "Nơi này là chổ ở của ta. Ngươi nói không sai, nếu không phải ta kịp thời chạy tới cứu ngươi trở về, ngươi bây giờ chỉ sợ đã bị cháy thành than!"

"Cái gì? Là ngươi cứu ta?" Miệng Lăng Tuyết Mạn có thể nhét vào quả trứng gà. Làm sao thành ra như vậy?

"Vậy ngươi nghĩ ai cứu ngươi? Nha đầu, cái danh xưng "dâm tặc" ngươi có thể sửa được không? Dù sao hiện tại ta là ân nhân cứu mạng của ngươi!" Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn có một cỗ tức giận không hiểu, cho dù là lời nói trêu tức Lăng Tuyết Mạn nhưng cũng mang theo giọng mỉa mai.

"Ách" Lăng Tuyết Mạn ngây ra một lúc, nghĩ mình có thể đại nạn không chết là còn may. Mà dâm tặc này suốt ngày theo dõi nàng cho nên nàng tán thành gật đầu, "Ừ ta không gọi ngươi nữa, còn có, cám ơn ngươi đã cứu ta một mạng."

"Bản công tử cứu người cho tới bây giờ cũng là muốn hồi báo. Ngươi lấy cái gì hồi báo ta?" Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn có chút sung sướng, môi mỏng nhẹ lộ ra một chút cười, lấn đến gần nhìn Lăng Tuyết Mạn hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, "Hồi báo? Mấy đại hiệp không phải đều nói là "đại ân không cần báo đáp" sao?"

"Ai nói ta là đại hiệp? Ta chỉ là một nam nhân! Ngươi phải biết nam nhân thích cái gì!" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, càng thêm giễu cợt nói.

"Cái này không tốt lắm đâu. Ha ha. Đại hiệp, ta gọi ngươi đại hiệp đi." Lăng Tuyết Mạn cười lấy lòng.

"Không được!" Mạc Kỳ Hàn hơi bĩu môi, nói rất là tà ác: "Nếu ngươi không báo đáp ta, lửa ở nhà bếp còn không có tắt đâu. Ta sẽ đem ngươi ném lại vào biển lửa, coi như bản thân mình cứu ngươi là vẽ vời thêm chuyện!"

"Không được!" Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt vội cầu khẩn: "Không được, đại hiệp. Ngươi cứu ta khẳng định cũng rất khó khăn, quăng trở về lại phiền toái hơn. Cho nên vẫn là bớt việc chút mới tốt."

"Sao? Không đồng ý sao? Lăng Tuyết Mạn ngươi từ đầu đến chân đều đã bị ta ghi lại dấu ấn, hoàn toàn là nữ nhân của ta, bây giờ còn kỳ quái sao?" Sắc mặt sương Mạc Kỳ Hàn âm trầm, thanh âm lạnh dần.

Lăng Tuyết Mạn không còn gì để nói, hơi nhếch môi khô ráp, nuốt nước miếng ngượng ngùng nói: "Ta khát, ngươi có thể lấy nước cho ta uống được không?"

"Trước khi nói rõ, không bàn chuyện uống nước!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lơ đi, thân mình dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

Lăng Tuyết Mạn chán nản, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi nói nhỏ: "Thân thể của ta, ngươi không phải là muốn thì có sao? Ta có năng lực phản kháng sao? Sao lần đầu tiên của ta ngươi không trưng cầu sự đồng ý của ta?"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, mở mắt ra liếc xéo: "Ta chưa bao giờ thích bắt buộc nữ nhân. Nhưng đối với ngươi, vô luận quá trình ra sao, kết quả là thân thể của ngươi phải là của ta. Hiện tại là ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện."

Trong lòng Lăng Tuyết Mạn nảy lên một cảm xúc phức tạp. Nam nhân này nhìn như cường ngạnh bá đạo, tuy rằng đáng trách hủy đi trong sạch của nàng, nhưng đối xử với nàng cũng khá ôn nhu. Hôm nay còn cứu nàng.

Trong cổ họng khô ráp rất khó chịu, Lăng Tuyết Mạn nhích lại gần Mạc Kỳ Hàn, tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo của hắn, đáng thương nói: "Ta thật sự rất khát."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-170)