Vay nóng Homecredit

Truyện:Quân Hôn – Cô Vợ Nhỏ Cố Bám - Chương 095

Quân Hôn – Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Trọn bộ 125 chương
Chương 095
Hẹn hò
0.00
(0 votes)


Chương (1-125)

Siêu sale Shopee


Editor: phuogot_93

Tài xế trẻ tuổi thấy Lâu Lan đi ra, lập tức tiến đến mở cửa xe cho cô ta.

Lâu Lan ngồi vào xe, bấm điện thoại gọi cho Lâu Khánh Dương "Anh, tức chết em rồi. Sao anh còn chưa đến?"

"Anh đang có chút phiền phức." Giọng nói của Lâu Khánh Dương đầu kia dường như có chút mệt mỏi.

"Sao vậy?"

"Chính là Kim tổng tháng trước em giới thiệu, vụ án con trai ông ta đánh chết người đó..."

"Không phải đã xong rồi sao?"

"Hiện tại, người nhà của cả người bị hại và người thế tội cùng nhau đổi ý, làm liên lụy đến anh."

Lâu Lan nghe vậy lập tức ngồi thẳng người "Vậy phải làm sao bây giờ hả anh?

"Không có việc gì, bọn họ muốn lật đổ anh không dễ như vậy đâu."

"Vậy hôn lễ của Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu..."

"Yên tâm, trước hôn lễ của bọn chúng anh sẽ mang đến một món quà lớn. Ngược lại em đừng đến chỗ cha nói gì, cha đã bị Ngải Tiểu Tiểu mê hoặc rồi, chỉ là đợi cô ta lộ ra bản tính thực cha sẽ thấy rõ cô ta là dạng phụ nữ gì."

"Được, anh, em nghe lời anh..." Lâu Lan cười tắt máy điện thoại, ngước mắt thấy tài xế đang nghiêng đầu nhìn cô ta.

"Nhìn gì mà nhìn, về nhà." Cô ta lạnh lùng ra lệnh.

☆★☆

Ăn cơm tối xong, Ngải Tiểu Tiểu và Ôn Ái Thi mang theo Ngải Bảo về biệt thự ở ngoại ô, mấy ngày nay các cô vẫn ở chỗ này.

Dỗ Ngải Bảo ngủ xong, Ngải Tiểu Tiểu đến gõ cửa phòng Ôn Ái Thi. Nghi ngờ buồn bực từ chạng vạng tối đến giờ đã là cực hạn của cô. Cô nghĩ bất kể như nào mình cũng nên tìm dì Ôn nói chuyện một chút.

Ôn Ái Thi mở cửa phòng thấy cô, ánh mắt phức tạp. Bà đoán ra cô đến làm gì. Trong lòng thấp thỏm, còn có chút mong đợi, hôm nay rốt cuộc bà và con gái mình có thể nhận nhau sao? Nhưng Tiểu Tiểu sẽ chấp nhận bà sao? Cô có hận bà đã nhẫn tâm từ bỏ cô hay không?

"Dì Ôn, cháu muốn biết... Những lời Lâu Lan nói hôm nay có thật không?" Ngải Tiểu Tiểu dựa vào cửa sổ, do dự một lúc mới lên tiếng hỏi. Tựa như chiếc hộp Pandora sẽ phải mở ra, trong lòng cô cũng là ngũ vị tạp trần.

"Tiểu Tiểu..." Ôn Ái Thi nhìn cô, mắt mơ hồ có chút hơi nước. Không cần trả lời Ngải Tiểu Tiểu đã đoán được đáp án, nhưng cô vẫn cố chấp hỏi tiếp "Dì Ôn, dì là mẹ cháu thật sao?"

"Lâu Lan... nói không sai, ta là mẹ con." Ôn Ái Thi cẩn thận nhìn cô, trong lòng thấp thỏm cùng mong đợi càng thêm mãnh liệt.

"Tại sao lại vứt bỏ con?" Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm, vấn đề này ẩn giấu trong lòng cô từ rất lâu, cô đã vô số lần nghĩ tới nếu như gặp được cha mẹ đẻ của mình, chắc chắn cô sẽ lớn tiếng chất vấn bọn họ. Nhưng cô thật không ngờ, dì Ôn lại là mẹ đẻ của cô, hiện tại lòng cô rất rối bời, trong giọng nói không có vẻ chất vấn mà giống như đang lẩm bẩm.

"Thật xin lỗi." Chuyện năm đó quá phức tạp, Ôn Ái Thi nhất thời không biết nên nói như nào với Ngải Tiểu Tiểu. Bà cũng biết quan hệ của hai người sẽ bị vạch trần, chỉ không ngờ là sớm như vậy. Thật ra thì, bà nên chủ động nói cho Tiểu Tiểu, là bà đã lo lắng quá nhiều.

"Cháu biết rồi..." Giọng của Ngải Tiểu Tiểu giống lúc nãy, có chút nhỏ. Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, mặc dù biết là mẹ không vứt bỏ cô, vẫn luôn ở bên cạnh cô, trong lòng cô vui sướng nhưng bây giờ lại có chút bối rối, giống như nằm mơ vậy, trong đầu tràn đầy cảm giác không chân thực. Cô cần yên tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ nhưng trước đó, cô vẫn còn một vấn đề...

"Tại sao Lâu Lan lại tràn đầy địch ý với dì?" Nếu như cô không nhìn lầm, vậy hẳn là cô ta đang đố kỵ, chẳng lẽ... Cô không dám nghĩ tiếp.

"Bởi vì... chúng ta cùng yêu một người đàn ông..." Nhìn ánh mắt mong đợi của Ngải Tiểu Tiểu, Ôn Ái Thi có chút luống cuống. Bà còn chưa biết kể lại chuyện cũ như nào mới làm cho Ngải Tiểu Tiểu không hận cha cô, người đàn ông mà bà yêu mấy chục năm.

Ngải Tiểu Tiểu không ép buộc bà, cô biết có nhiều thứ họ đều cần thu xếp lại."Khuya lắm rồi... nghỉ ngơi sớm một chút" Sau đó, cô rời khỏi phòng của Ôn Ái Thi.

"Tiểu Tiểu..." Ôn Ái Thi khẽ gọi.

Ngải Tiểu Tiểu không quay đầu, thay bà đóng cánh cửa lại.

Ôn Ái Thi nhìn bóng lưng cô... Con gái của bà, khoảng cách gần như vậy mà cảm giác thật xa...

Ngải Tiểu Tiểu trằn trọc chưa ngủ, nhớ lại trước kia. Mỗi một cảnh đều thật rõ ràng, Ôn Ái Thi đối với cô từ lâu đã giống như người mẹ... Còn so đo gì chứ? Thấp thỏm trong mắt dì Ôn cô đều thấy rõ, làm bạn với cô vài chục năm nhưng không vạch trần thân phận, nhất định bà cũng rất khổ sở...

Quý trọng thương yêu người cạnh mình! Đây là tuyên bố của Ngải Tiểu Tiểu.

Cho nên cô cũng không có băn khoăn lâu.

Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm, cô suy nghĩ hôm nay tìm cơ hội gọi dì Ôn một tiếng mẹ, nói thật ra mười mấy năm gọi dì Ôn đột nhiên đổi lại cách xưng hô cũng là lạ.

Mở cửa, cửa phòng bên trái cũng bị đẩy ra, Ôn Ái Thi đi ra, đôi mắt chứa quầng đen nhàn nhạt.

Đáy lòng Ngải Tiểu Tiểu lướt qua một chút áy náy, khinh bỉ mình sao không vui vẻ tiếp nhận dì Ôn, làm gì mà dằn vặt bà cả đêm.

"Hi, chào buổi sáng..." Ngải Tiểu Tiểu cười có chút lúng túng.

"Sớm, Tiểu Tiểu." Dì Ôn mỉm cười, giọng nói có chút cầu xin thương xót nói "Nếu con cảm thấy không tiếp nhận được thân phận mới của mẹ, chúng ta lại giống như trước đây có được hay không?" Ngày hôm qua bà suy nghĩ cả đêm, thà Ngải Tiểu Tiểu cả đời không gọi bà là mẹ bà cũng không muốn sống xa con gái.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Ngải Tiểu Tiểu thốt lên, vẻ mặt dì Ôn bây giờ làm cho cô thật đau lòng.

"Tiểu Tiểu..." Ôn Ái Thi kinh ngạc ngây người.

"Thật ra thì mặc kệ có quan hệ huyết thống hay không, dì đều là mẹ của con." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu ửng đỏ, làm nũng đẩy đẩy Ôn Ái Thi "Con rất nhớ hương vị cháo mẹ nấu, hôm nay mẹ nhất định phải tự mình xuống bếp làm để con đỡ thèm nha."

Đứa nhỏ này, khóe mắt Ôn Ái Thi đã bắt đầu ươn ướt...

Ăn xong bữa sáng, Kỳ Tuấn Nhất từ căn cứ chạy tới. Ngày mai, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ nên hôm nay anh tới đây cùng Tiểu Tiểu đi thử áo cưới, những chuyện khác người khác có thể làm giúp, duy chỉ có việc này là không được.

Trong cửa hàng áo cưới, bà chủ cửa hàng xinh đẹp ân cần giúp Ngải Tiểu Tiểu mặc thử áo cưới.

Kỳ Tuấn Nhất sớm đã mặc xong một bộ lễ phục anh tuấn.

Quét mắt nhìn mình trong gương, đối với bộ quần áo này coi như vừa lòng, Kỳ Tuấn Nhất khoát tay cởi áo khoác.

Đúng lúc này, bà chủ và Ngải Tiểu Tiểu từ phòng thay quần áo đi ra.

Kỳ Tuấn Nhất nghiêng đầu, ánh mắt của hai người gặp nhau trên không trung, sau đó trong mắt đồng thời hiện lên vẻ kinh ngạc...

Ngải Tiểu Tiểu mặc bộ váy trắng, đường cong duyên dáng từ ngực xuống càng khiến chiếc eo thêm nhỏ nhắn uyển chuyển, giống như không nhịn được muốn nắm chặt, mái tóc màu đen được búi cao, cùng với lễ phục giống Bạch Tuyết nhìn lại càng đẹp, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ. Phía dưới vạt váy là các nếp gấp nhỏ theo bước chân người đi nhẹ nhàng lay động, sắc vàng xen lẫn sắc trắng giống như những tiên nữ trên trời.

Lễ phục của Kỳ Tuấn Nhất mặc giống với Tuxedo, khiến vóc người lộ ra không sót chút nào, khí chất anh tuấn bẩm sinh khi mặc một bộ Tuxedo nhìn lại càng khí phách. Khuôn mặt tuấn tú sắc lạnh, tròng mắt đen nhánh sâu sắc, hình dáng mê người, toàn thân không chút phô trương mà cao quý cùng ưu nhã.

Bà chủ vụng trộm đưa mắt nhìn Kỳ Tuấn Nhất mấy lần, dù có chút không nỡ nhưng vẫn thức thời rời đi.

Thời điểm cửa bị đóng lại, Kỳ Tuấn Nhất không thể chờ đợi tiến lên đè Ngải Tiểu Tiểu lên tường, cúi đầu hung hăng hôn môi cô.

Xa nhau có mấy ngày, anh nhớ cô đến tận xương tủy, hôn chỉ là cách an ủi nỗi nhớ tạm thời.

Triền miên không dứt, nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn suýt chút nữa đã lấy đi hô hấp của Ngải Tiểu Tiểu. Cho đến khi Kỳ Tuấn Nhất buông cô ra, cô mới từng chút từng chút hô hấp không khí trong lành...

Nhưng Kỳ Tuấn Nhất còn chưa thỏa mãn, cúi người muốn tiếp tục dây dưa.

Ngải Tiểu Tiểu tranh thủ tựa đầu vào vai anh tránh né, nhẹ nhàng nói "Kỳ Tuấn Nhất, chúng ta chưa từng hẹn hò chính thức bao giờ. Hôm nay thời tiết cũng không tệ, chúng ta đi hẹn hò đi."

Kỳ Tuấn Nhất nhíu chặt lông mày, anh không am hiểu lắm về hẹn hò, chỉ là nếu bà xã thích thì anh sẽ cố gắng thử một chút.

Thời tiết dù chưa vào giữa hè nhưng cũng đã đến trưa, ánh mặt trời vẫn gay gắt.

Kỳ Tuấn Nhất cùng Ngải Tiểu Tiểu đi bộ trên đường, đột nhiên anh cảm thấy mình rất ngu ngốc, thời tiết tồi tệ như này mà vẫn dễ dàng đáp ứng hẹn hò dạo phố cùng cô. Hiện tại là chính giữa trưa, mặt trời như thiêu đốt người, hai người mồ hôi như mưa bước chậm trên đường. Cảm giác lãng mạn chẳng thấy đâu mà ngược lại cảm thấy cả người đầy mồ hôi.

"Nha đầu, chúng ta..."

Vừa mở miệng than phiền, đột nhiên bị bàn tay nhỏ bé ngăn lại, Ngải Tiểu Tiểu cầm bàn tay to của anh "Đừng ầm ĩ, chúng ta nên sang đường rồi." Giọng nói êm ái vang lên giống một dòng suối ngọt dập tắt lửa giận của anh.

Anh lướt mắt đến chỗ bọn họ cầm tay, bĩu môi một cái, ánh mắt lạnh lùng chau lại "Rất nóng, rất dính!"

"Có sao? Em không thấy thế!" Ngải Tiểu Tiểu dắt tay anh qua đường sau đó cũng không buông ra mà thanh thản bước đi. Ngày mai bọn họ sẽ cử hành hôn lễ, cô không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng cùng anh trải qua một ngày như người yêu thực sự.

Giờ phút này, Kỳ Tuấn Nhất đã cởi bộ lễ phục, đổi lại quần áo bình thường. Áo sơ mi của hãng Armani màu xám nhạt, khuy áo tinh sảo, hai chiếc khuy trên cổ được cởi mơ hồ lộ ra da thịt màu đồng, ống tay áo xắn lên trên hai cánh tay thon dài mạnh mẽ hết sức tà mị mê người. Quần dài màu bạc càng tăng thêm chiều cao, phối hợp cùng chiếc thắt lưng màu ngà voi. Khác hẳn với tạo hình lễ phục vương tử, lúc này trông anh giống người đàn ông ngang ngược quyến rũ chết người.

Ngải Tiểu Tiểu mặc một bộ áo chiffon dài tay hoa văn màu trắng cùng với một chiếc quần màu xanh nhạt bó sát người, trông tươi trẻ xinh đẹp... Không hề bất ngờ khi bọn họ trở thành tiêu điểm của mọi người.

"Em có thấy tất cả mọi người đang nhìn hai chúng ta không?" Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng nói xong rồi kéo Ngải Tiểu Tiểu vào một nhà hàng.

Tìm một chỗ gần cửa sổ, thay Ngải Tiểu Tiểu gọi món ăn. Ngón tay dài chỉ vào những món ăn trên bàn, bá đạo ra lệnh "Nha đầu, ăn hết toàn bộ những món ăn này!"

"Hả?"

"Không phải là em đói bụng sao?"

"Cho xin đi, em đói bụng chứ không phải nạn dân, OK?" Ngải Tiểu Tiểu vừa bắt bẻ vừa gắp một ít đồ ăn, trong miệng thì thầm không ngừng. Mấy ngày nay cô đều không có khẩu vị gì, mà hay ngủ gật, thỉnh thoảng còn nôn ọe. Làm sao cô ăn hết được mấy món ăn này.

"Là ai từng nói mình là vua dạ dày?" Anh nghi ngờ nhìn cô, trước kia cô nhìn thấy thức ăn cũng không giống bộ dạng như bây giờ.

"Ông xã, trước khác giờ khác không được à? Hôm nay dạ dày em không thoải mái, ăn không vô." Ngải Tiểu Tiểu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.

"Dạ dày không thoải mái sao, vậy thì đi khám bác sĩ..."

"Không cần!" Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt, khiến cho Kỳ Tuấn Nhất liếc nhìn, con mắt như chim ưng lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô.

"Ha ha..." Cô vội vã giải thích, "Cách một khoảng thời gian em sẽ lại bị vậy, uống chút thuốc dạ dày là được rồi."

"Ừ, uống hết chén canh hải sản đi, tốt cho dạ dày."

"Vâng..." Ngải Tiểu Tiểu thật biết điều cúi đầu cầm thìa múc canh. Nhưng vừa mới khuấy mùi hải sản xông vào mũi, cô buồn nôn bịt mũi lại nói "Em ăn không được."

"Vậy thì ăn bát mỳ đi." Kỳ Tuấn Nhất cũng không ép cô, ngoắc tay gọi phục vụ lấy thêm một bát mỳ Dương Xuân cho cô.

"Tiếp theo em muốn đi đâu?" Cơm cũng sắp ăn xong, Kỳ Tuấn Nhất nâng ly rượu màu hổ phách, uống hai ngụm, lười biếng nâng con ngươi hỏi.

Đối với hẹn hò anh thật không hiểu. Chỉ là, nếu có thể nhẫn nại một ngày để đổi được một cô dâu vui vẻ anh cũng rất vui mà làm theo...

"Khu vui chơi." Ngải Tiểu Tiểu cơ hồ không hề suy nghĩ mà nói ra. Nhớ lại trước kia từng xem một bộ phim thần tượng hot, trong đó, nam nữ chính ngồi ở trên vòng quay ngựa gỗ lượn vòng vòng thật là lãng mạn.

Trước kia, cô không tin mình sẽ trở thành nữ chính trong phim, hẹn hò, lạng mãn gì đó căn bản không dám mơ tưởng. Hiện tại không giống vậy, cô chợt phát hiện thực ra mình cũng có lòng tham.

Đến khu vui chơi, đoàn người nhộn nhịp, mọi người đều hăng hái, sắc mặt Kỳ Tuấn Nhất hơi đen, bỗng nhiên nhớ lại hình như hôm nay là chủ nhật, nhưng không kịp hối hận. Ngải Tiểu Tiểu cầm tay anh không thả, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi của cô, anh không hạ được quyết tâm phất tay áo bỏ đi.

Vì vậy, không tình nguyện bị Ngải Tiểu Tiểu kéo đến vòng quay ngựa gỗ. Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn Nhất đen hoàn toàn.

"Bà xã, em thế mà để hai chúng ta chơi loại trò chơi trẻ con này!" Anh bất mãn kháng nghị, anh cũng gần 30 tuổi, cưỡi ngựa gỗ còn ra thể thống gì!

Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy bất mãn nhìn anh "Vậy anh nói cái gì không trẻ con?"

Kỳ Tuấn Nhất hơi xị mặt, bàn tay to tùy tiện chỉ về phía sau "Vòng quay mặt trời!"

"OK!" Ngải Tiểu Tiểu giống như phải hy sinh rất nhiều "Anh chơi với em vòng quay ngựa gỗ, em theo anh ngồi vòng quay mặt trời."

Cái gì gọi là em theo anh ngồi vòng quay mặt trời?! Ở trong mắt anh mấy trò chơi trong khu vui chơi đều là trò chơi trẻ con, vòng quay mặt trời đâu có thể mở ra như máy bay chiến đấu trên không trung bay lượn thoải mái. Nhưng cô gái của anh thích, thở dài, nếu không thì... Anh nhịn thêm chút nữa vậy.

"5 phút." Anh lạnh lùng nói điều kiện.

"30 phút." Ngải Tiểu Tiểu ngửa mặt, dùng đến công phu sư tử ngoạm.

"Không bàn nữa."

"Chồng à..." Ngải Tiểu Tiểu sử dụng đòn sát thủ nũng nịu chớp chớp đôi mắt to, giật nhẹ ống tay áo Kỳ Tuấn Nhất.

"Nhiều nhất là 10 phút." Kỳ Tuấn Nhất vừa gặp viên đạn bọc đường đã thua luôn.

"Ông xã..." Ngải Tiểu Tiểu nhón chân lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hôn một cái lên má anh "Ít nhất cũng phải 20 phút."

"Quá qua loa." Anh bỗng nhiên ôm cái eo nhỏ của cô, làm bộ muốn hôn cô trước mặt mọi người.

"Không cần." Ngải Tiểu Tiểu xoay đầu tránh né, không quên nhắc nhở "Ông xã, đừng quên giờ là ban ngày ban mặt!"

"Ban ngày ban mặt? Được, vậy lúc đến tối em bồi thường cho anh." Kỳ Tuấn Nhất ở bên tai cô nói mập mờ. Ngải Tiểu Tiểu trong lòng cự tuyệt nhưng nhiều người nhìn như vậy, cô sợ chọc giận anh thật.

"Được rồi." Trả lời xong khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng đến mang tai. Đẩy đẩy lồng ngực Kỳ Tuấn Nhất thúc giục nói "Buông em ra, đi ngồi ngựa gỗ đi."

Ngựa gỗ xoay tròn, nhẹ nhàng lay động khiến người ta có cảm thấy sự lãng mạn đẹp đẽ xâm nhập vào tim gan.

"Anh đã nghe qua bài hát này chưa?" Ngải Tiểu Tiểu cười nhìn Kỳ Tuấn Nhất hỏi, sau đó, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh cất tiếng hát ----

Em muốn rời đi, bởi vì chúng ta không có sau này

Buông hai tay ra

Ai có thể sau khi kết thúc cuộc tình, còn tự nhiên như trước.

Ngựa gỗ xoay tròn, ai nói bắt đầu là thiên trường địa cửu? Không kết thúc đã ở quá khứ.

Ngựa gỗ xoay tròn, tới điểm kết thúc, làm sao nói một câu hẹn gặp lại...

Giọng nói của cô mang theo một chút tang thương, con ngươi trong sáng, lúc ca hát tựa như có tia sáng, không hiểu sao lại động đến tâm Kỳ Tuấn Nhất.

"Đây là bài gì?"

"Bài "Ngựa gỗ xoay tròn" nghe rất êm tai phải không?" Nụ cười trên mặt Ngải Tiểu Tiểu rực rỡ. Bây giờ cô rất thỏa mãn, vốn là bài hát đau thương cũng hát ra âm điệu nhẹ nhàng.

"Ừ." Kỳ Tuấn Nhất đáp lại, đưa mắt nhìn về phía trước. Lời bài hát êm tại nhưng anh không thích câu - Em muốn rời đi, bởi vì chúng ta không có sau này.

"Kỳ Tuấn Nhất!" Ngải Tiểu Tiểu lấy điện thoại di động ra, gọi anh một tiếng, khoảng khắc anh quay đầu đã chụp được một tấm hình.

"Ngải Tiểu Tiểu!" Anh không thích chụp ảnh, đặc biệt là bị người ta chụp trộm. Ảnh cưới đã là cực hạn của anh, bây giờ nha đầu này lại được voi đòi tiên.

"Đừng tức giận mà." Cô nghịch ngợm le lưỡi với anh."Tấm hình này em sẽ làm hình nền di động, chỉ là, góc độ không tốt lắm. Chụp lại một cái khác..."

Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày một chút, nghiêng đầu để lại cho cô cái gáy cao ngạo.

Ngải Tiểu Tiểu giơ tay lên "Anh đừng có không phối hợp như vậy, nếu không em không thể làm gì khác hơn là tìm ảnh một anh đẹp trai khác..."

"Em dám..." Anh bông nhiên quay đầu lại cắn răng trừng cô.

"Vậy anh ngoan ngoãn phối hợp nha, mắt không cần mở lớn như vật, đúng rồi, cứ như vậy..."

Ngải Tiểu Tiểu hướng về phía Kỳ Tuấn Nhất chụp liên tục, sau đó hài lòng cất điện thoại di động. Những cái này là cô muốn cầm về cho Kỳ Lâm nhìn, bởi vì bà đã từng lén nói cho cô biết, từ sau 7 tuổi Kỳ Tuấn Nhất đã không chịu chụp ảnh nữa, đều là bởi vì bà mà ra, hình như bà có chút áy náy.

Vào một ngày nào đó khi Kỳ Tuấn Nhất còn một tháng nữa là tròn 7 tuổi. Anh nói nam nữ khác biệt, từ chối không để Kỳ Lâm tắm cho mình, cởi quần áo đi vào phòng tắm. Kỳ Lâm đứng bên ngoài phòng tắm dở khóc dở cười, vừa vặn nhìn đến trên bàn có máy chụp ảnh, nghĩ thầm nên vì lần đầu tiên tự mình tắm của con trai lưu lại kỷ niệm.

Kết quả là quên mang theo quần áo tắm rửa, Kỳ Tuấn Nhất cởi truồng từ phòng tắm đi ra ...

Tách tách tách tách... Kỳ Lâm nhanh chóng bấm lia lịa.

Ảnh nude cứ như vậy mà có, từ đó sinh ra bóng ma trong lòng Kỳ Tuấn Nhất.

Thật ra thì đối với Kỳ Tuấn Nhất, chưa nói đến bóng ma, anh vốn không thích chụp ảnh, từ sau sự kiện kia thì bắt đầu kiên quyết cự tuyệt không chụp nữa mà thôi. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu là ngoại lệ, đầu tiên là ảnh cưới rồi lại đến hôm nay. Cô gái của anh người khác có thể cho chính anh nhất định phải cho, người khác không thể cho chính anh cũng có thể cho.

Từ trên ngựa gỗ xuống, hai người lại lên Vòng quay mặt trời.

Gió nhẹ lướt qua bả vai, thổi loạn sợi tóc, hơn nửa cảnh sắc Bắc Kinh thu vào đáy mắt ----

Phía xa, cao ốc mọc lên san sát, các công trình kiến trúc muôn hình vạn trạng hiện ra ngay trước mắt, bên cạnh có cáp treo của khu vui chơi đi ngang qua, như dòng thác mạnh chảy đến, còn có cây cối cao vút với bóng râm xanh biếc, ồn ào náo nhiệt trông vô cùng bận rộn...

Ngải Tiểu Tiểu chậm rãi nhắm mắt lại, giang 2 tay lẳng lặng cảm thụ những điều tốt đẹp đó.

Kỳ Tuấn Nhất vừa nghiêng người, lòng bàn tay vuốt ve cằm cô, môi mỏng cười bí hiểm một tiếng, đang muốn hôn trộm.

Không ngờ, vòng quay mặt trời bỗng nhiên lắc lư, cơ thể Ngải Tiểu Tiểu nghiêng về phía trước một cái, đâm vào ngực anh. Kỳ Tuấn Nhất thuận tay đỡ được cô, ôm cô vào ngực, cảm giác bốn phía rung chuyển ngày càng mạnh.

Vòng quay mặt trời nhanh chóng dừng lại, hình như có hỏng hóc, rất có khả năng bị rơi xuống. Trong lúc nhất thời, họ rơi vào nguy cơ chưa từng có.

"Bị hỏng sao?" Ngải Tiểu Tiểu cuộn thân mình trong ngực anh, khuôn mặt bình tĩnh hỏi. Sau khi trải qua nhiều lần sinh tử, cô đã học được bình tĩnh.

"Ừ."

"Tại sao?"

"Trời mới biết!"

"Sao chúng ta lại xui như vậy chứ?"

"Chết tiệt, anh biết ngay không nên đến chỗ này mà!" Cô nhóc cứng đầu đòi tới nơi này hẹn hò, kết quả là gặp phải sự cố! Ha ha ha, ai có thể nghĩ Kỳ Tuấn Nhất anh đây lại chết kiểu này cơ chứ.

"Ông xã, chúng ta có thể ngã chết không?"

"Rất có thể!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Nha đầu..." Hai cánh tay Kỳ Tuấn Nhất ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Ngải Tiểu Tiểu, ở bên tai cô trầm thấp trấn an "Yên tâm, lúc ngã xuống, anh sẽ làm đệm thịt cho em!"

"Kỳ Tuấn Nhất..." Ngải Tiểu Tiểu nâng hai mí mắt, cô cảm thấy trước khi chết mình phải nói ra ba chữ muốn nói nhưng không có cơ hội kia khỏi miệng "Em yêu anh."

"Anh biết, anh cũng yêu em." Khi vòng quay mặt trời ầm ầm nhanh chóng rơi xuống thì vang vọng lại bên tai Ngải Tiểu Tiểu chính là câu nói này.

Sau đó, môi cô bỗng nhiên bị chiếm lấy, hôn thật sâu... Đột nhiên, cả thế giới tĩnh lặng.

Rất yên tĩnh, yên tĩnh không một tiếng động.

Ngải Tiểu Tiểu cảm giác trước mắt là màu đen, giống như một cái động sâu không thấy đáy, nhưng trong lòng rất bình tĩnh, vì cô cảm giác được sự tồn tại của anh, hô hấp của anh, hơi thở của anh.

Trong phòng điều khiển, nhân viên khu vui chơi cấp bách như kiến bò trên chảo ----

"Tìm được rồi, hệ thống điều khiển xảy ra vấn đề."

"Còn đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh đi sửa lại, nhanh lên, nhất định phải xong trước khi Vòng quay mặt trời rơi xuống đất."

Trời ạ, Bồ tát phù hộ, Thượng đế phù hộ! Hôm nay là chủ nhật, người ở trên vòng quay mặt trời đông nghẹt, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

.........

Vài giây sau ----

"Tốt rồi, hệ thống đã sửa xong, có thể kiểm soát được tình hình của vòng quay mặt trời!"

"Vạn tuế!" Có người hưng phấn kêu to, sau đó mọi người nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vòng quay mặt trời cách mặt đất không tới nửa mét nữa thì dừng lại.

"Ông xã, thật tốt quá!" Ngải Tiểu Tiểu giống hệt chú khỉ nhỉ, vịn vào người Kỳ Tuấn Nhất, ôm cổ anh kích động reo hò "Chúng ta còn sống, còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai."

"Bà xã, em có thể lại hưng phấn một chút!"

"Hả?"

"Ví dụ như hôn một cái..."

"Đồ háo sắc!" Ngải Tiểu Tiểu đá một cái về phía đầu gối của anh, bất ngờ không kịp tránh, thành công tập kích.

"Nha đầu, dám đá anh!"

"Đá anh đó thì sao!"

"Chẳng ra sao cả, trực tiếp trói trên giường giáo dục lại!" Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, ôm lấy cô, nhanh chân bước ra khỏi vòng quay mặt trời. Cái chỗ xúi quẩy này một phút anh cũng không muốn chờ đợi.

Đi ra khỏi khu vui chơi, điện thoại di động của Kỳ Tuấn Nhất đã vang lên.

"Kỳ Tuấn Nhất, chị cảnh cáo em đừng âm thầm động tay chân đến anh hai, nếu không chị sẽ nói chuyện này cho cha!" Điện thoại là Lâu Lan gọi tới, giọng nói phách lối, hiển nhiên là nghe được gì đó từ Lâu Khánh Dương, đang vì ông ta mà bất bình thay.

"Em không hiểu chị đang nói gì?" Kỳ Tuấn Nhất ôm eo Ngải Tiểu Tiểu thản nhiên nói.

"Đừng giả bộ ngu, em điều tra anh hai, bôi nhọ anh ấy sau lưng."

"Anh hai sợ bị điều tra sao?" Kỳ Tuấn Nhất mở cửa xe cho Ngải Tiểu Tiểu, giọng nói vẫn nhẹ như cũ.

"Đương nhiên không phải." Lâu Lan lập tức phủ định theo bản năng.

"Nếu đã vậy, chị gọi điện tới khởi binh vấn tội làm gì. Em đang vội, cứ như vậy đi." Dứt lời, Kỳ Tuấn Nhất tắt điện thoại, ngồi lên ghế lái khởi động xe.

"Sao vậy?" Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi. Có một số việc anh cảm thấy không nên cho cô biết rõ. Những thứ dơ bẩn anh biết là được, anh chỉ hi vọng cô là một người vợ vui vẻ là tốt rồi.

"Bây giờ muốn đi đâu?" Anh trầm thấp hỏi.

"Về nhà đi, em muốn thấy Bảo Bảo." Thật ra thì vừa trải qua một trận sống chết, cô không có sợ hãi nhưng trong lòng lại nhớ thương Ngải Bảo.

Trước Tứ hợp viện, Lâu Lan ngăn Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu lại. Lần này cô ta đã có kinh nghiệm, chuyện của Lâu Khánh Dương cô biết rõ, nói trước mặt Lâu Kỳ Thanh chính là tự tìm đường chết. Cho nên cô ta muốn tìm Kỳ Tuấn Nhất thu xếp một cách bí mật. Bình thường Kỳ Tuấn Nhất ít khi về nhà, trở về cũng căn bản không có việc gì thì không nói, đơn giản là trầm mặc ít nói, cho nên cô ta cho là mình có thể đối phó Kỳ Tuấn Nhất.

Hoàng hôn, tiệm cà phê mơ hồ có một vẻ lười biếng ...

Lâu Lan hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh, thân mình thẳng thắn, dùng ngón tay sơn màu đỏ thẫm vén vén tóc, vừa bắt đầu đã khí thế mười phần "Kỳ Tuấn Nhất, chị nghĩ em cùng anh hai có chút hiểu lầm. Hôm nay chúng ta thẳng thắn với nhau, em không cần tin lời rèm pha của tiểu nhân, làm cho anh em đấu đá, phá hỏng tình cảm anh chị em chúng ta." Nói xong, ánh mắt Lâu Lan đảo qua Ngải Tiểu Tiểu.

Vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngải Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại, nghe ra ý từ trong lời nói, dứt khoát chống tay nâng cằm, để lại cho cô ta cái gáy. Chuyện nhà bọn họ, cô không muốn xem vào, người như Lâu Lan là điển hình không đụng phải bức tường sẽ không quay đầu. Hiện tại có Kỳ Tuấn Nhất ở đây, vừa lúc để cho anh đối phó.

"Em xem, cô ta có thái độ gì đây?" Lâu Lan lập tức chuyển mũi nhọn vào Ngải Tiểu Tiểu "Dù gì chị cũng là chị của em..."

"Hôm nay chị đến tìm cô ấy hay tìm em?" Kỳ Tuấn Nhất uống một ngụm cà phê, thản nhiên cắt đứt lời cô ta. Ánh mặt trời chiều chiếu vào khuôn mặt tuấn tú, tô đậm thêm khí chất ung dung lại làm người ta nhìn thấy mà sợ.

Lâu Lan bỗng nhiên dừng lại, theo bản năng nói "Đương nhiên là tìm em." Người em trai nhỏ hơn cô 10 tuổi này, cô chưa từng để mắt tới. Tại sao chỉ vừa liếc mắt một cái cô ta đã có loại cảm giác khiếp sợ?

"Được rồi, chị nói đi." Kỳ Tuấn Nhất để cho cô ta một chút mặt mũi, con ngươi đen cụp xuống, che giấu vẻ sáng loáng lười biếng tựa vào thành ghế.

"Cái gì?" Lâu Lan không vui, cô ta nhìn lại Kỳ Tuấn Nhất một lần, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô ta biết mấy năm nay anh làm ăn không tệ, nhưng thế thì sao chứ, cũng chỉ là một thằng lính."Lời của chị em nghe không hiểu sao? Hiện tại, em chỉ cần trả lời chị là không nhằm vào anh hai nữa. Em tuổi còn nhỏ không tránh khỏi sai lầm. Những chuyện đã qua chúng ra sẽ không so đo với em."

Những lời cô ta nói thật giống như gây sự...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-125)