Ẩn tình mà cô không biết
← Ch.093 | Ch.095 → |
Editor: phuogot_93
Kỳ Tuấn Nhất vừa cầm di động xông lên tầng thượng, trơ mắt nhìn trực thăng bay lên, trên tầng thượng trống không chỉ còn lại một pho tượng sáp cực kỳ chói mắt. Pằng! một tiếng, Kỳ Tuấn Nhất vứt điện thoại trong tay, cầm khẩu súng AK-74 nhanh chóng bắn theo hướng trực thăng."Ầm!" một viên đạn bắn trúng đuôi cánh làm máy bay lắc lư trên không trung. Chiếc máy bay lảo đảo như sắp rơi vẫn cố tiếp tục bay đi.
"Lại để cho gã chạy thoát." Ngải Tiểu Tiểu nhìn bầu trời thở dài, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên bức tượng sáp nổi bật "Oa, Kỳ Tuấn Nhất, đó là anh sao?" Cô hào hứng chạy tới, xoay quanh tượng sáp một vòng."Ha ha, quá giống." Phải nói, tay nghề của Phúc Xà thật không tệ, thoạt nhìn tượng sáp này rất sống động, không hề cảm thấy kém tượng sáp của Marie Tussaud. Hơn nữa, tạo hình này thật rất đáng yêu, không thể ngờ là hình ảnh Kỳ Tuấn Nhất mặc đồ tắm, phơi bày lồng ngực đẹp mê người, thân dưới bọc một chiếc khăn tắm màu trắng, giọt nước đọng lại giống như thật tạo cảm giác mơ màng. Chậc chậc, mặc dù quần áo có ít một chút, nhưng cảm giác không kém so với bất kỳ siêu sao nào trên sân khấu.
Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn đến tượng sáp, gương mặt tuấn tú âm trầm, giận dỗi xoay đầu gọi "Nha đầu, đi."
"Không được, em không thể để anh ở đây không trông nom." Ngải Tiểu Tiểu nói xong muốn qua ôm tượng sáp. Thế nhưng độ cao của tượng sáp này tỉ lệ với người thật, đương nhiên trọng lượng cũng không hề nhẹ. Vì vậy, cô nhìn về phía Kỳ Tuấn Nhất xin giúp đỡ, "Anh còn đứng ngây ra đấy làm gì? Tới đây giúp em một tay đi."
Kỳ Tuấn Nhất khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cái pho tượng trông giống hệt mình. Phúc Xà đáng chết! Bây giờ anh không biết nên làm gì với "chính mình" trần trụi nữa.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn gương mặt tuấn tú âm tình bất định của anh, chợt nhớ tới vừa rồi hai người ở phòng điều khiển chính nói chuyện. Dường như Phúc Xà cũng có thể coi như là tình địch của cô. Cô không nên nhiệt tình với vật mà gã để lại như thế. Nhưng mà, đây là tượng sáp Kỳ Tuấn Nhất đó, hơn nữa cực kỳ giống anh nữa, làm sao cô có thể làm hỏng hay vứt bỏ.
Chẳng cần biết là ai làm, bây giờ đều đã là của cô rồi. Cho nên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang theo ý cười, vẫy tay với Kỳ Tuấn Nhất, "Nhanh lên một chút giúp em khiêng tượng sáp xuống đi."
Kỳ Tuấn Nhất không nhúc nhích, liếc xéo cô, "Nha đầu, em xác định muốn đem thứ này quay về?"
"Này không phải đồ, đây chính là anh đó, sao có thể ném loạn!"
"Anh không cho phép!" Kỳ Tuấn Nhất nhíu mi, chuyển cái thứ gần như là cơ thể trần truồng của mình về nhà, chẳng phải là muốn phá hủy một đời anh dũng của anh sao. Hơn nữa, vật này là của Phúc Xà để lại sao có thể giữ. Đưa tay lấy ra quả lựu đạn, anh ra lệnh cho Ngải Tiểu Tiểu: "Mau tránh ra!"
"Đừng!" Ngải Tiểu Tiểu duỗi hai cánh tay bảo vệ tượng sáp sau lưng "Hừ, muốn nổ thì nổ cả em cùng đi, em muốn sống chết cùng nó."
"Cùng nó?" Chân mày Kỳ Tuấn Nhất nhăn tít.
Ngải Tiểu Tiểu rất nghiêm túc gật đầu, "Anh không thấy "nó" cũng nên có một cái tên sao?"
"Anh không cho phép!" Mặc kệ là cái tên ấu trĩ hay là cái pho tượng chết tiệt, anh đều không đồng ý.
"Hừ, vậy em lại càng muốn!" Ngải Tiểu Tiểu cũng cố chấp.
"Ngải Tiểu Tiểu!"
"Làm sao, tai em cũng không bị điếc." Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, "Mau lại đây trợ giúp một tay đi."
Kỳ Tuấn Nhất cắn răng một cái, "Anh nói phá hủy nó."
"Anh dám!"
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày một chút tiến lên, một tay mạnh mẽ ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu vào ngực, "Chồng thực sự của em ở đây thế mà lại vì cái tượng sáp này mà đối đầu với anh, có ngu hay không hả?"
"Anh mới ngu đấy." Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, "Nói em trêu hoa ghẹo nguyệt, anh nhìn lại mình xem tìm đến một con thiêu thân lại là một con đực. Em chưa nói anh... Anh, làm gì mà lại đối đầu với em."
Phốc! Lời nói của Ngải Tiểu Tiểu đâm trúng nội thương của Kỳ Tuấn Nhất làm anh thiếu chút nữa phun ra một đống máu tươi. Kể từ 5 năm trước khi anh làm trong UN (lực lượng bảo an LHQ) ở châu Phi, trong một lần hành động gặp Phúc Xà, anh liền dây dưa với gã. Hai người dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hận không thể 1 phát bắn chết đối phương, giữa bọn họ đã trở thành thù hận lâu năm. Hôm nay gã lưu lại quà tặng tự nhiên cũng không phải có ý tốt, nha đầu ngốc này sao lại đơn thuần như vậy.
"Nếu Phúc Xà giấu ma túy trong tượng sáp thì sao?" Mặc dù nội thương nghiêm trọng nhưng đối với người vợ cố chấp, Kỳ Tuấn Nhất quyết định vẫn là hướng dẫn từng bước.
Ngải Tiểu Tiểu ngẩn ra, "Anh nói đây là... hãm hại. Sao có thể... Phúc Xà, hắn không phải..." Phát hiện gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn Nhất nghe đến chữ Phúc Xà bỗng nhiên biến thành đen, cô thức thời im miệng. Lại chạy quanh tượng sáp vài vòng, sờ sờ gõ gõ... Thật là bên trong pho tượng sáp đẹp như vậy có giấu ma túy sao?
Nhưng tượng sáp kín như vậy, Ngải Tiểu Tiểu căn bản không nhìn ra manh mối, nếu muốn lấy ma túy ra thì phải hủy tượng sáp."Kỳ Tuấn Nhất, có phải anh đang gạt em không?"
"Nha đầu, có bao giờ anh lừa gạt em, hơn nữa, em cảm thấy nếu là người khác anh sẽ rảnh rỗi mà giải thích cho bọn họ sao?"
"Ách..." Ý tứ của anh là, cô còn phải thấy thật vinh hạnh nữa hả? Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn Nhất một chút, mày liễu rối rắm, phá hủy tượng sáp thì không nỡ, nhưng nếu bên trong thật sự giấu ma túy, bọn họ sẽ bị hải quan giữ lại. Đội viên đặc chiến bị nghi là buôn lậu thuốc phiện phải giam lại, thật quá xấu hổ.
Cuối cùng, cô vẫn là chuyển sự chú ý lên người Kỳ Tuấn Nhất, cầm ống tay áo của anh làm nũng nói "Ông xã... Pho tượng sáp kia thật rất giống anh, em không nỡ phá hủy, anh thử suy nghĩ xem có biện pháp nào khác không?"
"Không được, phải phá bỏ!"
"Ông xã..." Tiếp tục làm nũng, đôi mắt nhỏ điềm đạm đáng yêu.
"Như vậy là không tuân theo kỷ luật, em muốn chồng em bị xử theo quân pháp."
"Ông xã, em biết anh thần thông quảng đại, có thể lừa gạt được mắt bọn họ mà. Em bảo đảm chở về nhà xong liền giấu đi, chỉ mình em thưởng thức, tuyệt đối không chia sẻ cho bất kỳ ai." Ngải Tiểu Tiểu nói xong giơ bàn tay nhỏ bé lên thề. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tinh tế trắng nõn giống như sữa, trong suốt như thủy tinh, làm cho lòng người thương yêu; một đôi con ngươi sáng, trong vắt, mềm nhẹ, chói lọi đầy sao, không cẩn thận liền động đến tâm tư lạnh lẽo cứng rắn của Kỳ Tuấn Nhất. Anh phát hiện khi mình nhìn thấy ánh mắt dịu dàng này liền trở thành anh hùng khí đoản.
"Thật hết cách với em!" Kỳ Tuấn Nhất đảo mắt qua "cơ thể trần trụi của chính mình", giống như trừng phạt mà vò rối tóc của Ngải Tiểu Tiểu.
Ý tứ của anh có phải... Đồng ý! "Ông xã vạn tuế!" Ngải Tiểu Tiểu mừng rỡ ôm lấy Kỳ Tuấn Nhất.
Trong lòng cảm thán, cảm giác được nuông chiều thật tốt!
Cuối cùng, phương pháp xử lý của Kỳ Tuấn Nhất là thuê thuyền vận chuyển tượng sáp đến một hòn đảo không có người quản lý ở Thái Bình Dương, sau đó để Lữ Thiên Minh điều một chiếc máy bay trực thăng tới đây đưa bọn họ cùng tượng sáp đi.
Trốn tránh hải quan buôn lậu! Chính Kỳ Tuấn Nhất cũng thấy không tin, mình sẽ làm ra hành động không có nguyên tắc, không có kỷ luật như vậy. Aizz, có phải anh đã quá cưng chiều bà xã hay không!
Sau khi về nước, Kỳ Tuấn Nhất liền trở lại căn cứ đặc huấn, làm khảo nghiệm tốt nghiệp cuối cùng cho đội viên. Mà Ngải Tiểu Tiểu ở lại thủ đô cùng Kỳ Lâm chuẩn bị cho hôn lễ của 2 người. Nhìn Kỳ Lâm hào hứng bừng bừng mua một đống lại một đống đồ, Ngải Tiểu Tiểu cảm thán: "Kết hôn mệt quá!" Tốt hơn hết là nhận giấy chứng nhận coi như xong. Hiện tại cô có chút hối hận nhưng khi nhìn Kỳ Lâm còn cả dì Ôn đặc biệt tới đây vì bọn họ chuẩn bị này chuẩn bị kia, cô cũng không tiện nói gì, chỉ mỉm cười nghe theo họ phân phó, làm chuyện cô dâu tiêu chuẩn nên làm.
Lúc nhàn hạ, dì Ôn trách cô tại sao lại gạt dì chuyện Ngải Bảo là con trai của Kỳ Tuấn Nhất. Ngải Tiểu Tiểu cười khổ, nói cô cũng mới biết. Trước đây vẫn luôn nghĩ Ngải Bảo là con trai của Lữ Thiên Minh cho nên chuyện này cô cũng rất rối rắm. Dì Ôn nhắc đến chuyện này cô liền tâm phiền ý loạn nên cũng không suy nghĩ nhiều về những lời dì Ôn nói.
Ban đêm, căn cứ đặc huấn không còn tiếng huyên náo ồn ào của âm thanh huấn luyện mà rơi vào trạng thái yên tĩnh...
Bên trong phòng nhỏ chuyên dụng của huấn luyện viên Kỳ Tuấn Nhất vẫn sáng đèn.
"Không nghĩ tới nhiệm vụ lần này thiếu chút nữa thất bại là bởi vì có nội gián. Nhất, cậu định làm thế nào?" Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Lữ Thiên Minh nhìn Kỳ Tuấn Nhất, ánh mắt mang theo một chút hứng thú.
Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi "Quy tắc cũ."
Đội đặc chiến bọn họ luôn luôn là tấm gương chiến đấu hăng hái cho binh sĩ. Vào sinh ra tử không sợ, sợ nhất là gặp phải nội gián nhận hối lộ mật báo cho phần tử phạm tội, làm nhiệm vụ của bọn họ thất bại, thậm chí gây ra thương vong. Bình thường đội đặc chủng đối đãi với loại người như thế có 2 lựa chọn, nếu chứng cứ xác thực thì lập tức cho hắn ăn cơm tù. Nhưng nếu không thể 100% định tội bọn họ thì sẽ tìm ở những phương diện khác nữa, dù sao loại người như này khẳng định không chỉ có một vết đen.
"Được, tôi lập tức đi làm." Lữ Thiên Minh nhếch môi. Lần này Mễ Nhã Kỳ bị thương nặng, trong lòng anh còn đau hơn chính mình bị thương. Sau khi trở lại anh liền điều tra thân phận bọn họ, không nghĩ tới lại bắt được một con cá lớn. Bởi vì thân phận đặc biệt, sợ Kỳ Tuấn Nhất có điểm cố kỵ, hôm nay thấy Kỳ Tuấn Nhất không chút do dự, anh tự nhiên biết nên xử lý chuyện này thế nào. Thu thập chứng cứ, bọn họ là lính đặc chiến ngoài bản lĩnh sở trường là đánh lén kẻ địch ra, tình báo cũng không phải không được.
☆★☆
"Cha, vì sao cha đồng ý làm một buổi hôn lễ long trọng cho Tuấn Nhất? Ngải Tiểu Tiểu đó là một cô nhi không nói, chưa cưới mà đã có chửa, mang theo cả con hoang, chuyện này mà truyền đi thì thể diện của cha để đâu?" Gần tối, khi ba người từ công ty tổ chức hôn lễ trở về, đi vào trong sân thì nghe được âm thanh của Lâu Lan từ bên trong nhà truyền ra.
Ba người nghe vậy dừng lại bước chân, Kỳ Lâm cười cầm tay Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu biết bà ấy đang an ủi mình không cần để ý những lời nói của Lâu Lan. Cô không phải người có thù tất báo, chị ta nhằm vào cô, cô cũng không quan tâm nhưng gọi Ngải Bảo của cô là con hoang thì không thể tha thứ cho người phụ nữ này!
"Cái gì con riêng? Ta nói rồi, Ngải Bảo chính là cháu trai của ta, đúng rồi, hiện tại tên nó là Lâu Vũ Hiên. Về sau, nó chính là cháu của con, không cần để cho ta nghe đến 2 chữ con hoang kia!" Giọng Lâu Kỳ Thanh tràn đầy không vui.
Ngải Bảo đi theo bên cạnh Lâu Kỳ Thanh, mặc dù nghe không hiểu người lớn nói chuyện nhưng nó cảm giác được người phụ nữ này là một người xấu, làm cho người ta thật ghét! Mắt to nhanh như chớp thấy trên bàn có đặt nghiên mực, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nét cười mờ ám. Leo lên cái ghế, hai tay bé nhỏ với vào nước mực thành màu đen, sau đó leo xuống, hai bàn chân chạy đến hướng Lâu Lan mặc bộ đồ công sở màu gạo trắng.
"Cha, cha thật là già nên hồ đồ rồi, cha nghe con nói... Ai nha, đồ con hoang, mày làm gì đấy?" Lâu Lan nhìn trên người mình có 2 vết bẩn đen thùi lùi, lập tức quên cả phong độ kêu to, một tay vứt Ngải Bảo qua một bên. Bụp, Ngải Bảo ngã trên mặt đất oa oa khóc lớn lên.
Ngải Tiểu Tiểu và Ôn Ái Thi lo lắng lập tức chạy vào phòng, Kỳ Lâm theo sát phía sau.
Lúc này, Lâu Kỳ Thanh đã ôm Ngải Bảo vào lòng, cưng chiều dỗ "Ngoan, Bảo Bảo đừng khóc..." Sau đó ngẩng đầu hung ác trợn mắt nhìn Lâu Lan một cái, "Con là người lớn tức giận với một đứa bé cái gì?"
"Cha..."
"Đừng nói nữa... Về sau chuyện của Tuấn Nhất không liên quan gì đến con, hôn lễ của bọn nó, nếu con thích chia rẽ cũng không ai ép buộc đến!"
Lâu Lan mím môi, ánh mắt đảo qua Kỳ Lâm cùng Ngải Tiểu Tiểu, dừng lại trên người Ôn Ái Thi "Cô vừa lòng chưa? Ban đầu Lâm Nhất Phong chọn tôi có phải hay không cô rất không cam tâm nên để con gái cô quyến rũ Tuấn Nhất, quậy nhà chúng ta đến gà chó không yên?"
Nhắc lại chuyện xưa, Ôn Ái Thi chỉ thản nhiên cười nhạt, so với Lâu Lan có vẻ ưu nhã hơn nhiều, bà vừa định mở miệng liền bị Kỳ Lâm chặn lại "Lâu Lan, sao con có thể nói như vậy, Tiểu Tiểu cùng Tuấn Nhất gặp nhau, Ái Thi cũng không biết mà."
Lâu Lan khinh thường liếc Kỳ Lâm một cái, nói "Dì à, dì đừng quên mình đã là người của Lâu gia, sao lại đi nói đỡ cho người ngoài?"
"Lan Lan, sao Ái Thi lại là người ngoài?" Kỳ Lâm mỉm cười, người ta thường nói mẹ kế khó làm. Những năm gần đây bà vì cái gia đình này cố gắng thu lại tính tình, nhân nhượng hai anh em bọn chúng, không ngờ bọn chúng lại được voi đòi tiên. Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng lần này lại ngang ngược không tham dự hôn lễ của Tuấn Nhất thì bà không thể nhịn được nữa. Không thể vì tính tình đại tiểu thư của cô ta mà làm lỡ mất hạnh phúc cả đời của con trai."Không nói đến trước kia chúng ta là chị em tốt, hiện giờ Tiểu Tiểu cùng Tuấn vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn, chúng ta đã trở thành người một nhà."
"A..." Lâu Lan cười lạnh, ngay trước mặt Lâu Kỳ Thanh cô ta không dám vô lễ với Kỳ Lâm nên chuyển mũi nhọn sang Ôn Ái Thi, âm trầm nói "Hai mươi năm không gặp, bản lãnh thu phục lòng người của cô lại càng tăng. Tôi cho cô biết, mặc kệ mẹ con các người có bản lãnh gì cũng đừng nghĩ đến việc hô mưa gọi gió ở Lâu gia chúng ta."
"Nếu em nhớ không lầm thì Tề Thiên đại thánh mới có thể hô mưa gọi gió, bọn em không có bản lĩnh đó." Lời nói của Lâu Lan càng ngày càng phách lối khiến cho Ngải Tiểu Tiểu nhịn không được mà nói chen vào. Thật choáng nha, hết bắt nạt Ngải Bảo, giờ lại gây phiền phức cho dì Ôn, cọp không phát uy, chị ta cho Ngải Tiểu Tiểu cô là mèo kitty sao?
"Người lớn đang nói chuyện, khi nào thì đến lượt con nhóc như cô chen miệng nói, bình thường Ôn Ái Thi không dạy cô lễ nghi sao?" Lâu Lan liếc mắt khinh thường nói.
Xì, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được tâm tình vui vẻ."Người lớn?" Cô kéo Kỳ Lâm, "Bà ấy là mẹ kế của chị, " sau đó, lại chỉ chỉ dì Ôn nói: "Bà ấy là chị em của mẹ kế chị, là thông gia với cha chị. Đều là trưởng bối của chị, không bằng, chị Lâu Lan, chị làm mẫu cho em xem trước được không?"
"Nha đầu cô nói hươu nói vượn, ai thừa nhận các người là thông gia." Lâu Lan nghe vậy thẹn quá hóa giận.
Ngải Tiểu Tiểu lại một bộ dáng tự nhiên "Cha đồng ý hôn sự của em và Tuấn Nhất, không nên gọi là thông gia sao? Hay là ở thủ đô còn có cách xưng hô khác, chị Lâu Lan đừng chê cười em... em còn nhỏ tuổi nên không hiểu."
Lời nói của cô giống như trong chăn có kim, vẻ mặt khinh bỉ ngạo mạn hoàn toàn chọc giận Lâu Lan. Đã quen cao cao tại thượng giáo huấn người khác, sao cô ta có thể chịu được uất ức "Không hiểu thật sao? Tôi đây sẽ dạy cho cô." Cô ta không hề nghĩ ngợi tiến lên giơ bàn tay hướng Ngải Tiểu Tiểu.
Động tác của Ngải Tiểu Tiểu nhanh hơn so với cô ta, bắt lấy cổ tay trên không trung của cô ta, âm thầm dùng sức nhưng trên mặt lại khẽ mỉm cười giống như vô tội nói: "Chị Lâu Lan, chúng ta không phải người một nhà sao? Chị muốn đánh em có phải hay không cũng nên cho em biết mình đã làm sai điều gì?"
"A... Buông tay!" Lâu Lan cảm giác xương của mình sắp bị bóp nát hết, dùng sức muốn thoát khỏi tay Ngải Tiểu Tiểu. Nhưng là gương mặt cô ta vặn vẹo mãi không thoát được, Ngải Tiểu Tiểu lại nắm chặt tay không buông cười đến vô hại.
Cuối cùng Lâu Lan nóng nảy, giơ cánh tay còn lại đánh về phía gò má Ngải Tiểu Tiểu. Lần này, Ngải Tiểu Tiểu không tránh cũng không đưa tay ngăn cản. Gần như bóp nát cổ tay cô ta, cái tát này xem như không có gì. Huống hồ, tay trái dù sao cũng không linh hoạt bằng tay phải, đánh vào mặt cũng chỉ phát ra tiếng kêu to chứ không phải rất đau.
Quan trọng là cô muốn cho Lâu Kỳ Thanh nhìn thấy con gái ông ta phách lối ra sao. Mặc dù trong lòng nhất định sẽ thiên vị con gái ruột, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn phải thể hiện "lý lẽ."
"Chị Lâu Lan!" Ngải Tiểu Tiểu giống như tình thế cấp bách, một tay hất Lâu Lan ra để cho cô ta lảo đảo một cái ngã lăn trên mặt đất, một cái tay khác che gò mà của mình, vẻ mặt uất ức. Giả tạo, có đôi khi là vũ khí tốt nhất, đây là điều cô học được từ trên người của Sử Kỳ Vân.
"Ngải Tiểu Tiểu, cô dám đẩy tôi ngã." Lâu Lan ngồi dậy, thét chói tai không chút phong thái nào.
"Đủ rồi!" Một mực ngồi yên lặng không lên tiếng, Lâu Kỳ Thanh quát Lâu Lan.
"Cha..."
"Con cũng đã là người 40 tuổi rồi, có thể hay không làm chuyện gì thì dùng cái đầu suy nghĩ, chững chạc một chút. Đi nhanh đi, công ty của con cũng rất bận. Về sau không có việc gì đừng đến đây." Lâu Kỳ Thanh trách mắng, thuận tiện ra lệnh đuổi khách.
Ông ta là ai chứ, màn kịch kia của Ngải Tiểu Tiểu sao có thể lừa gạt ánh mắt ông ta. Cô bé này không đơn giản, khéo léo mà cũng thông minh, dù là ai cũng không thể chỉ trích cô. Vốn tưởng rằng, cá tính của cô tùy tiện, là một cô gái vô tâm, bây giờ xem ra ông đã xem nhẹ cô rồi. Mặc kệ có thích hay không, con dâu của Lâu gia mà giống như một tờ giấy trắng, không thích hợp với cuộc sống trong cái vòng này.
Hôm nay đúng là Lâu Lan có lỗi trước, ông mà không ngăn cản thì sợ rằng nó sẽ còn nhếch nhác nữa. Trị gia giống như trị quốc, tối kỵ nhất là thiên vị một bên, bọn chúng có thể chung sống hòa bình thì tốt, nếu không cũng chỉ có thể nước giếng không phạm nước sông là tốt rồi.
Ôn Ái Thi nhìn Lâu Lan tức giận đùng đùng bỏ đi, sau đó đưa mắt sang nhìn Ngải Tiểu Tiểu. Đứa nhỏ này vốn thẳng thắn không câu nệ giờ lại có thể học được ẩn nhẫn thậm chí là cách thức không chính đáng giải quyết vấn đề, vậy thì nó đã phải trải qua những khó khăn như thế nào mới có thể đè nén lại bản tính được như thế.
Bà nhìn Ngải Tiểu Tiểu, trong mắt chỉ còn đọng lại sự đau lòng.
Hình như Ngải Tiểu Tiểu cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Ôn Ái Thi, quay đầu đi về phía bà, trong mắt thoáng qua dò hỏi ----
Vừa rồi, Lâu Lan nói cô là con gái dì Ôn, đây là lời nói lung tung của Lâu Lan hay thật sự có ẩn tình gì mà cô không biết?
Ôn Ái Thi bắt gặp ánh mắt của cô hình như có chút né tránh, ngồi xổm người xuống ôm lấy Ngải Bảo, "Mọi chuyện trong hôn lễ chúng ta cũng đã chuẩn bị tương đối xong hết rồi, Tuấn Nhất cũng nên trở về thôi."
.........
Lâu Lan từ trong tứ hợp viện đi ra, gương mặt phẫn hận. Đời này cô ta chưa từng chật vật như vậy. Cô ta thề nhất định phải ngăn cản hôn lễ của Ngải Tiểu Tiểu cùng Kỳ Tuấn Nhất. Tuyệt đối không để cho Ôn Ái Thi cùng con gái cô ta phá hoại cuộc sống hiện tại cùng với người đàn ông mình thật vất vả đoạt được.
Tài xế trẻ tuổi thấy Lâu Lan đi ra lập tức tiến đến mở cửa xe cho cô ta...
← Ch. 093 | Ch. 095 → |