Vay nóng Homecredit

Truyện:Quá Thời Hạn - Chương 16

Quá Thời Hạn
Trọn bộ 46 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)

Siêu sale Shopee


Thẩm An Bình vừa dứt lời, mọi thanh âm trên thế giới giống nhau đều ngừng hẳn, đều yên lặng đến dị thường làm cho người ta lạnh cả sống lưng. Anh đứng im đó, mặc cho gió nhẹ thổi lay mái tóc; Cố Bình An nhìn thấy hình ảnh trươc mắt này cũng không tránh khỏi có chút choáng váng.

Cô cũng không hiểu cảm giác của mình hiện tại là như thế nào, chỉ thấy thật ủy khuất đến không chịu được. Trong lòng cô dâng lên nhiều cảm xúc hỗn độn, nơi chóp mũi không ngừng truyền đến từng đợt ê ẩm, mí mắt nhất thời nặng nề không thể tả, cảm thấy đầu cũng như đang quay mồng. Trước đây cô chưa bao giờ có cảm giác trong lòng lại lạnh lẽo, bình tĩnh đến đáng sợ như giờ phút này, hai tay nâng lên nắm chặt thành quyền, giọng nói run run cũng không biết vì lạnh hay là do trong lòng khổ sở:" Em ỷ vào anh yêu em sao?" Cô khó tin lặp lại thêm một lần:"Anh yêu em? Sao ngay cả bản thân em cũng chưa từng cảm giác được vậy! Anh yêu em khi nào a?" Dường như dần dần bị kích động, âm điệu trong giọng nói của cô cũng cao lên:"Anh yêu em, yêu em đến nỗi phải cùng người khác lên giường hay sao?"

"Thẩm An Bình, anh coi em là một đứa ngốc hay sao? Anh cho là anh nói cái gì em cũng đều tin hết phải không? Anh nghĩ rằng em cũng ngu xuẩn như những cô gái mà anh từng quen à? Anh cho anh là ai hả? Muốn tam cung lục viện? Sau đó em còn phải cảm kích anh vì đã phong cho em làm chính thất sao?" Cô mở to mắt, hít vào một hơi thật mạnh, bình tĩnh kiên định nói:"Thẩm An Bình, những người anh quen ai cũng rất hấp dẫn, em dù sao cũng chỉ là người thấp kém, làm sao có tư cách để đem ra so chứ."

Cố Bình An bộ dạng quật cường đứng yên đó, tuy trong lòng đang khó chịu nhưng nháy mắt tất cả đã hóa thành tro bụi bay mất. Hình ảnh Thẩm An Bình trước mắt càng trở nên mơ hồ, cô cứ ngỡ là do lớp sương ban đêm phủ xuống, không ngờ lát sau mới nhận ra chính mình đang khóc. Cô không hiểu bản thân vì sao lại khóc những vẫn cố gắng tỏ ra thật kiên cường, cắn chặt môi mình để không phát ra tiếng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ Thẩm An Bình sẽ nghe ra sự run rẩy qua giọng nói của cô.

Thẩm An Bình hơi ngửa đầu, nhìn thoáng qua ánh trăng như đang ẩn hiện sau lớp mây mù, lạnh lùng nói:"Cố Bình An, bao nhiêu năm qua, em biết được những chuyện gì đã xảy ra sao? Em thì lúc nào chẳng kiếm chuyện hờn dỗi này nọ, nhưng tại sao lại không can đảm nói những điều này ra sớm một chút?" Anh không quay đầu lại, hai tay bỏ vào túi quần. Nhìn bóng dáng anh từ phía sau chỉ cảm thấy anh thật rất cô đơn:"Nhưng giờ theo như em nói, chúng ta thật ra đều không hề hiểu chút gì về nhau cả, cho nên tốt nhất là nên dừng lại đây thôi, về sau cứ giữ nguyên trạng thái như trước đây là được rồi."

Cố Bình An nghe xong, cảm giác màng nhĩ như đang truyền đến từng trận đau buốt, nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn, nhưng cô vẫn cố cắn chặt răng không lên tiếng, lẳng lặng nghe giọng Thẩm An Bình đều đều truyền tới. Lòng cô bất giác hoảng sợ, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều những hình ảnh trước đây mà cả hai từng trải qua, chúng như những thước phim điện ảnh, từng ảnh từng ảnh truyền tới làm đầu óc cô không ngừng suy nghĩ, muốn dừng cũng không thể.

Thẩm An Bình thở nặng nề một hơi, tựa như thời gian đã qua cả vạn năm, thanh âm quen thuộc thật lâu sau đó một lần nữa vọng đến tai cô:"Trăng tròn rồi sẽ khuyết, còn nhớ rõ anh đã từng nói qua những lời này không? Em nhìn không hiểu cũng tốt, bởi vì tình yêu kia đã từng bước bị em dồn đến tận cuối điểm rồi."

...

Thẩm An Bình bỏ đi rất lâu Cố Bình An mới bật khóc thành tiếng. Cô như mất đi toàn bộ sức lực, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt dâng lên khóe mắt mãnh liệt trào ra như thác lũ rơi xuống. Cô trước giờ chưa từng thương tâm đến như vậy, cảm giác giống như ngũ tạng lục phủ đang bị ai đó giằng xé đến đau đớn. Ông trời dường như cố ý vươn nanh múa vuốt hướng cô mà đánh úp. Mọi thứ trước mắt trở nên hỗn độn, còn lòng cũng dần lạnh lẽo chẳng khác gì hàn băng. Cô thật không ngờ chuyện cứ thế này mà rối tung cả lên.

Cô cũng không biết chính mình đã khóc hết bao lâu, có lẽ đã rất lâu. Cô đứng dậy đi dạo một vòng rồi lại một vòng, cho đến khi màn đêm càng lúc càng tối, gió thổi càng lúc càng lạnh hơn Nước mắt trên mặt không biết đã khô tự bao giờ, nhưng đau đớn trong tim lại càng khắc sâu hơn chưa hề vơi đi chút nào.

Cô giống như một kẻ bị bại trận hoàn toàn, không còn tức giận khi nãy, chỉ thơ thẫn như người mất hồn quay trở về nhà mình.

Cố Mẹ cùng ba ba vẫn còn thức, thấy cô bước vào cửa, bà liền không kềm chế mà khóc rống lên. Cô nhìn qua Cố mẹ thấy bà dường như đã già đi rất nhiều. Ở trước mặt cô, bà rõ ràng luôn là bộ dáng cứng cỏi, chưa bao giờ chịu thua ai, nhưng khi nhìn bà đang khóc lóc lúc này, Cố Bình An cảm thấy bà thì ra một chút sát thương cũng đều không có.

"Gọi điện thoại di động cũng không thấy trả lời, con là định bỏ đi luôn sao? Cố Bình An, mẹ sinh con ra để hôm nay con đối với mẹ thế này à? Con có biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không? Có biết sẽ làm cho mẹ lo lắng không hả?". Bà hai tay bụm mặt, giọng nói càng trở nên run run:"Con chưa từng làm cha làm mẹ người ta nên giờ dù mẹ có nói gì đi nữa con cũng không hiểu được. Trên đời này không có người mẹ nào lại không yêu thương con cái chính mình, con có hiểu không hả?"

Cố Mẹ giọng nói cực kỳ bi thương, lại rất có lý lẽ. Lòng Cố Bình An một phen rối rắm, cô hơi lúng túng, vịn người vào lan can cầu thang bước lên lầu."Di động lúc ra khỏi cửa đã làm mất, con mệt quá phải đi ngủ đây."

...

Cố Bình An chưa bao giờ từng nghĩ mình là loại người đa sầu đa cảm, nhưng suốt đêm nay cô không ngừng trằn trọc suy nghĩ, mãi thật lâu sau mới chợp mắt được. Buổi sáng vừa ngồi dậy, cảm thấy đầu mình rất nặng, cả người đều mệt lả ra, đã thế cổ họng lại thấy đau buốt. Cố Bình An biết những dấu hiệu này rõ ràng là nói "cô đã bị cảm lạnh".

Cô kéo rèm cửa sổ, bên ngoài giờ đang đổ mưa, từng tiếng tí tách tí tách không ngừng gõ trên chiếc cửa sổ bằng thủy tinh. Cơn mưa lớn bao phủ khắp nơi dường như ông trời cũng đang phát tiết cảm xúc chính mình. Cô không có dũng khí nhìn đến mình trong gương, đi lấy nước lạnh rửa mặt. Mí mắt nặng nề phải khó khăn lắm Cố Bình An mới mở ra được, không cần xem cô cũng đoán biết giờ chắc nó đã sưng lên như hai quả hạnh đào rồi đây.

Trước kia Cố Bình An vẫn thường nói đùa với Thẩm An Bình rằng đời này cô nghĩ anh sẽ không bao giờ nổi giận với cô, bằng không nhất định là ông trời sẽ đại biến.

Khi đó Thẩm An Bình không tin, không ngờ hôm nay mọi việc lại diễn ra trùng khớp đến vậy. Ông trời chắc là đã biết trước nên cũng rất phối hợp mà đổ mưa.

Hôm nay mưa đến cũng thật đúng lúc, Cố Bình An lười nhát chả muốn làm gì cả, ngây ngốc ngồi đó suy nghĩ không biết hiện giờ Thẩm An Bình còn nhớ lời nói giỡn ngày trước không?

Cố Mẹ cùng ba ba đều cố ý xem nhẹ chuyện xảy ra đêm qua, giống như chưa hề xảy ra, cả nhà vẫn quây quần ngồi ăn cơm chung. Nhìn thấy Cố Bình An hai mắt sưng húp như hai quả hạnh đào, bà muốn nói gì đó nhưng lại đem chúng nuốt trở vào.

Cố Ba nhờ lái xe đưa cô trở về thành phố vì ông biết cô chưa bao giờ ở lại nhà quá lâu. Không có thói quen thường dùng xe của Cố ba ba vì dù sao thì biển số xe này cực kỳ bắt mắt đi, nhưng giờ phút này cô thật không muốn so đo nhiều nên đành nghe theo. Tài xế theo Cố ba ba đã mười mấy năm, đối xử với Cố Bình An như con gái ruột, thấy cô không vui nên suốt cả đường đi cũng không muốn quấy rầy cô.

Lúc Cố Bình An xuống xe bác tài xế đưa cho cô một viên kẹo, ông luôn đối xử cô như với một đứa bé. Lòng Cố Bình An dâng lên một tình cảm thật ấm áp, cầm viên kẹo trên tay cô có cảm giác như mình đang được quay trở về thời thơ ấu.

Cố Bình An rất coi trọng sự sống của mình, càng không thể chối cãi bản thân cô chính là vũ khí lợi hại có thể dùng uy hiếp Thẩm An Bình, cho nên cô luôn biết phải bảo hộ cho thật tốt. Trước đây mỗi lần cô có chút đau đầu hay nhức mỏi, chỉ cần làm nũng thì Thầm An Bình liền lập tức xuất hiện. Nhưng cả ngày hôm qua anh không hề có chút động tĩnh gì. Một Thẩm An Bình lạnh lùng như thế cô thật không quen, thái độ lạnh lùng đó làm cô nghĩ bọn họ từ nay thật sự không còn chút liên hệ gì nữa rồi sao?.

Cô suy nghĩ thật lâu liệu Thẩm An Bình thật sự đã mệt mỏi sao? Chắc có lẽ vậy, nhưng chính cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi a.

Thẩm An Bình đã hỏi cô vì sao trước đây không nói.

Cô cũng không biết nên trả lời anh thế nào.

Nhớ trước đây, cùng tất cả những đứa nhỏ đồng trang lứa ở cạnh nhà, cô rất thích bày trò chơi này nọ cùng nhau, còn thẩm An Bình lại luôn tỏ ra mình là người lớn, đối với những trò con nít thế này "người lớn" như anh dĩ nhiên không bao giờ muốn tham gia, chỉ trừ phi mời anh làm chú rể của Cố Bình An thì anh mới chịu chơi cùng họ mà thôi. Nhiều năm như vậy qua đi, Cố Bình An dần dần có thói quen, xem Thẩm An Bình là chú rể của riêng mình. Không sai Thẩm An Bình chỉ là thuộc về của một mình cô mà thôi. Cô nghĩ mình luôn có thể nắm bắt anh trong lòng bàn tay, cho nên mặc kệ Thẩm An Bình có đi bất cứ nơi nào Cố Bình An luôn tin tưởng một điều chắc chắn rằng anh nhất định sẽ quay về bên cạnh cô.

Nhưng cô lại không nghĩ tới chuyện lại có thể đi đến bước này.

Cho đến hôm nay Cố Bình An cũng chưa từng một lần thận trọng suy nghĩ qua vì sao một giây kia cô lại bị mất đi quyền lợi đang có trong tay mình, vô thức làm cho Thẩm An Bình càng chạy lại càng xa hơn...

Thế giới này mặc cho ai thiếu đi ai, trái đất vẫn luôn chuyển động, mặt trời cũng mọc mỗi sáng, không có ngoại lệ. Tất cả mọi người đều phải hoạt động theo quy luật của cuộc sống cũng phải ăn cơm, nghỉ ngơi, làm việc và Cố Bình An cũng không ngoại lệ.

Khi Cố Bình An đến công ty làm trở lại, cũng không có chuyện gì trở ngại, mọi chuyện coi như rất suông sẻ, chỉ gần đến giờ ăn trưa cô mới phạm chút sai lầm nhỏ mà thôi. Tất Nhiễm đại khái qua sắc mặt của cô cũng đoán ra vài phần, hắn cũng không hề mắng cô, vẻ mặt ôn nhu vui vẻ làm cho cô không muốn đề phòng gì nhiều.

Đến giờ nghỉ trưa, Quan Tiểu Bảo bưng một tách cà phê nóng lại, vui cười nói:"Nghe nói bồ cùng Thẩm An Bình gây gỗ. ?"

Cố Bình An thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nên cũng không thèm để ý đến cô, bực bội trả lời:"Cút đi, mình hiện giờ đang còn nhiều chuyện phải làm."

Thế nhưng Quan Tiểu Bảo một mực cứng đầu, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt như đang đứng chờ xem kịch vui:" Nghe nói hôm kia Thẩm An Bình đi uống rượu cả đêm chẳng khác nào một kẻ điên, còn đánh nhau với cái tên họ Lý kia một trận tơi bời, mặt sưng như đầu heo, Đại Bảo nói nhất định là do bồ lại chọc giận hắn, nên dặn mình để ý quan tâm bồ một chút. Bồ cũng đừng suốt ngày cứ làm cao quá, nói cho mình biết rốt cuộc là chuyện ra làm sao hả? Xem ra lần này không phải chuyện nhỏ nha?"

Cố Bỉnh An cũng không biết vì sao vừa nghe đến Thẩm An Bình uống rượu say đã vậy còn đánh nhau lại làm cho tâm tình buồn bực nãy giờ của cô giảm bớt không ít. Cô liếc mắt tà mị nhìn Quan Tiểu Bảo một cái, cười mà không cười nói:"Quan Đại Bảo nói đó là chuyện nhỏ nhất định có thể giải quyết sao, mình nói cho bồ biết mình và Thẩm An Bình đã kết thúc hoàn toàn! Cứ như vậy đi!"

Cô vẫn bộ dáng hai tay khoanh trước ngực, giống như khi nãy chỉ là biểu tình tùy hứng thông thường của Cố Bình An. Cô luôn tin tưởng rằng Thẩm An Bình và Cố Bình An bất quá là có chút gây gỗ thôi, chờ cho Bình An điênt tiết xong, một thời gian sao anh ta hẳn sẽ xuống nước mà làm hòa.

Bởi vì Thẩm Bình An mãi luôn là người như thế, chỉ duy có Bình An là bao giờ cũng không ngừng thay đổi.

Buổi chiều thư ký Thẩm An Bình đem một cái điện thoại di động mới đến cho cô, còn bản thân anh là người gởi lại không thấy mặt mũi đâu, không có gọi điện, không có gởi tin nhắn thêm vào giọng nói nữ thư ký ấy thật diu dàng, làm cho cô cảm thấy thật có chút xấu hổ. Nhìn chiếc di động mới tinh kia nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại tức giận. Cô quyết định gọi điện thoại cho Thẩm An Bình, không biết đầu dây bên kia anh đang bận việc gì mà cô đợi hoài vẫn không thấy ai trả lời máy. Cố Bình An không còn chút kiên nhẫn nào nữa, mặt mày cau lại, thẹn quá hóa giận hướng thư ký vô tội kia thốt một câu:"Những gì có liên quan đến họ Thẩm kia làm ơn cút xa dùm tôi một chút!"

Cô nện đôi giày cao gót xoay người hùng hổ nổi giận rời đi, mặt đằng đằng sát khi giống như muốn giết người. Cô đi ra ngoài không bao lâu liền đụng phải Tất Nhiễm, không biết đã đứng chờ ở đấy khi nào.

Nếu như là trước kia, Cố Bình An có lẽ sẽ cùng anh nói vài câu, nhưng hiện tại tâm tình của cô rất xấu, bất cứ ai đến gần cô lúc này đều không có kết quả gì hay cả vì cô giống như ngòi bom đụng ai cũng phát nổ.

Khi cô đi ngang qua Tất Nhiễm, cố tình hơi dừng lại một chút:"Tất Nhiễm, em khuyên anh, anh đừng nên để ý đến em, bằng không anh nhất định sẽ có ngày hối hận." Cô là người rất thẳng thắn. Cố Bình An mặc dù làm thương tổn không ít cho người chung quanh mình nhưng cô không phải là người không có lương tâm.

Bộ dáng không nhanh không chậm của Tất Nhiễm trông thật khiêu khích, không biết là do ngạc nhiên hay sao mà hắn chỉ cười cười rồi nói:"Anh biết, Cố tiểu thư là người rất dễ nổi nóng, cho nên anh đây không phải là đã tự mình tình nguyện dâng tới cửa cho em đây mặc sức mà phát tiết sao?"

Cố Bình An chăm chú nhìn anh, không kiềm chế nói:"Sao anh phải hạ mình đến vậy? Lúc trước khi hai chúng ta chia tay nói thật em rất cảm phục sự quyết đoán và dứt khoát của anh, nói không gặp liền không thấy bóng dáng đâu cả. Còn lần này anh làm sao vậy, rất không giống anh? Lần này trở về chắc anh cũng đã có tính toán?"

Tất Nhiễm không tức giận, cười càng thêm tà mị:"Em quả nhiên là có thể bằng ánh mắt mà nhìn thấu mọi chuyện, mục đích của anh thế mà cũng bị em phát hiện ra. Anh đây còn có thể nói được gì đây! Có lẽ lúc này em cũng không phải vui vẻ gì, phải không? Bằng không anh thật là đã thất bại rồi."

Cố Bình An nhìn bằng ánh mắt xem thường, không ngờ Tất Nhiễm lại có thể hèn hạ đến vậy. Nếu như cô có thể trách mắng anh chẳng phải tốt lắm sao, nhưng một chút tức giận cô cũng không có, nhìn dáng vẻ ngang ngược của Tất Nhiễm ra lệnh:"Mau mời em đi ăn cơm. Ngay bây giờ, Lập tức! Bằng không thì biến mất cho em nhờ."

"..."

Đối với tính tình Cố Bình An, Tất Nhiễm dĩ nhiên cũng không có lạ gì. Dù cô nói chuyện rất ngang ngược, kiêu ngạo nhưng Tất Nhiễm cũng không vì vậy mà tức giận, dẫn Cố Bình An đi ăn cơm sau đó bọn họ còn đến con đường gần đó đi dạo. Trời càng tối, trên con đường dành cho người đi bộ chỉ còn in bóng hai người lặng lẽ, đứng hứng gió lạnh thấu xương.

Cách đó không xa là một quãng trường, tại đó có một bồn nước thật lớn, trang trí mang nét cổ xưa. Trên tầng thứ hai, nơi một hành lang thật dài, có một bóng người đang đứng để mặc gió thổi, dường như muốn xóa đi ưu tư đang khắc trên đó. Thân hình cô đơn lạnh lẽo giữa bóng đêm mông lung, dù không nhìn thấy rõ mặt của người đó, chỉ có giọng nói vẫn như ngày xưa. Rõ ràng Cố Bình An đêm nay không có uống rượu, nhưng lại có cảm giác như đang ngà ngà say. Cô nghĩ có lẽ do đi bộ lâu nên có hơi mệt, nên dừng lại nghỉ mệt một chút, tay đặt trên lang can màu xanh, thanh thản ngắm nhìn cảnh vật từ đằng xa. Thật lâu sau cô đột nhiên xoay người lại, nét mặt rất bình tĩnh, không một tia biểu cảm:"Tất Nhiễm, anh sao phải quay lại chứ?"

Tất Nhiễm nhìn cô, chỉ nhẹ mỉm cười, hàm răng trắng đều làm cho nụ cười thêm phần tà mị, mê người, chẳng khác nào ánh mặt trời buổi sáng sớm, dưới ánh đèn chiếu rọi lại có phần càng không thực.

"Có lẽ như em nói, là anh vì cố ý làm muốn trái lời." Trước giờ Tất Nhiễm chưa từng bao giờ dùng khẩu khí thế này nói chuyện với cô. Ánh mắt lơ đãng, ẩn chứa vài phần bi thương, nhưng nó cũng như bọt biển chỉ xuất hiện trong phút chốc liền thoáng cái biến mất. Thế nhưng Cố Bình An đã kịp thu hết những bi thương này vào đáy mắt, lòng lại đột nhiên có chút khiếp sợ.

Cô nói:"Tất Nhiễm, quên em đi, em thật không có cách gì mà đáp lại tình cảm đó của anh cả."

Tất Nhiễm vẫn là cười trả lời:"Tốt". Một tiếng "tốt" tựa như bao hàm bao nhiêu ý vị sâu xa trong đó, lại cũng như không phải, Cố Bình An cảm thấy tai mình tựa như không còn nghe được rõ nữa.

Tối đến Tất Nhiễm đưa cô về. Anh còn rất phong độ giúp cô cài dây an toàn xong mới khởi động xe, hai tay đặt trên tay lái, câu được câu mất cùng cô nói chuyện phiếm, không nhìn ra một chút xấu hổ nào.

Cho đến hôm nay Cố Bình An vẫn tự hỏi không biết mình rốt cuộc có thích Tất Nhiễm hay không. Lần đầu tiên cùng nam sinh nắm tay, lần ôm đầu tiên, lần đầu hôn môi toàn bộ là với Tất Nhiễm, nhưng cô lại không có cảm giác khác lạ nào.

Thẩm An Bình rõ ràng cùng với những lần đầu tiên đó của cô một chút cũng không quan hệ. Cô cảm thấy mình đã đúng khi cho rằng Thẩm An Bình là một người không thích hoàn mỹ bởi vì anh trước giờ chưa hề muốn chạm qua một người phụ nữ thuần khiết nào, vì anh cảm thấy đó giống như là một loại chất độc.

Cô cùng Tất Nhiễm quen biết một năm đó, Tất Nhiễm luôn mang cô chở đi chơi, họ ngồi trên cáp treo nhìn xuống tuyết trắng thật mềm mại bên dưới cùng ánh đèn muôn màu muôn sắc. Cách một khoảng không khá cao làm cho Tất Nhiễm cùng Cố Bình An đều có chút thấy hơi lo sợ.

Đến nơi, Tất Nhiễm cẩn thận quay sang hỏi cô:"Tối muốn trở về không?"

Cô nhìn ngoài cửa sổ ánh đèn ấm áp đang rọi xuống, ánh sáng chiếu rọi làm ý nghĩ trong đầu cô cũng vụt lên nhanh như tia sáng ấy, không biết một khắc kia cô đã nghĩ gì, lạnh nhạt trả lời:"Không"

Khi đó bất quá Tất Nhiễm cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, ở trong phòng ngủ hai người anh dọn dẹp một chút, trong đầu lại không ngừng nhớ đến lời nói của vị sư huynh kia chính là đi chơi trên núi tuyết không nên đem bạn gái, ai ngờ Cố Bình An không hề sợ hãi còn đề nghi đi cùng hắn.

Tối hôm đó Tất Nhiễm thật vất vả khó ngủ cả đêm. Ngay cả hành động hôn môi quen thuộc cũng trở nên mất tự nhiên. Hắn ôm lấy Cố Bình An, hai tay run run cởi đồ của cô ra.

Cố Bình An bỗng nhiên bật khóc, cô lấy làm khó hiểu vì sao khi đó mình lại khóc.

Có lẽ cô khóc vì có người đàn ông tốt như vậy bên cạnh nhưng bản thân lại không có cảm giác cùng anh ân ái yêu đương?

Cô buồn bã thốt lên:"Tất Nhiễm! Đừng____"

...

Rất nhiều năm sau đó, cứ mỗi lần nghĩ đến một đêm kia cô luôn thấy lòng mình thổn thức, bất an. Một người con trai hai tay lại không ngừng run run đem đồ trên người mình cởi xuống, cô lại không nghĩ mình có thể đem bản thân mà giao cho hắn. Đó cũng chính là lần đầu tiên cô đầu hàng với chính số mệnh của mình. Cô đã thua cho chính bản thân, thua dưới dự cố chấp của mình, cô bắt đầu tin rằng có lẽ trên đời này thật sự là có định mệnh, có duyên nợ. Có biết bo nhiêu người thèm muốn Tất Nhiễm còn không được, còn cô đã có trong tay lại cứ thế mà vứt bỏ.

Tất Nhiễm thấy cô đột nhiên trở nên trầm mặc, nhẹ giọng hỏi:"Tâm tình có tốt lên chút nào chưa?"

Cố Bình An ngây ra một chút. Trên thực tế, Tất Nhiễm đối với cô cũng là khi nóng khi lạnh, thái độ ôn nhu cùng thận trọng giờ phút này làm cô không khỏi nhớ tới nhiều năm trước. Có lẽ mọi chuyện trên đời vẫn chưa bao giờ thay đổi, cô như cũ mạnh miệng nói:"Được rất tốt."

"Thật không?" Tất Nhiễm dường như có chút đắn đo suy nghĩ.

Hai người ai nấy đều ôm một bầu tâm sự, nhưng không ai dám nhắc lại.

Lúc Cố Bình An bước xuống xe, Tất nhiễm nhô đầu ra khỏi cửa kính, vẫn là nụ cười chói mắt như cũ, thoải mái vẫy tay với cô:"Cố Bình An, thế giới này còn có cái gọi là hối hận. Là em muốn anh quên em đi, em phải nhớ cho kỹ điều đó."

...

*****

Vài ngay sau, mọi chuyện trải qua đều rất yên ổn. Cô đúng giờ đi làm, đúng giờ tan sở, vô luận Quan Tiểu Bảo có ở bên cạnh hối thúc cỡ nào cô cũng quyết không đi mua điện thoại mới, dù bị Tất Nhiễm mắng cỡ nào cô cũng nhịn, cả người yếu ớt mềm nhũn, không chút sức lực, cô tựa như bọt biển có thể tan biển bất cứ lúc nào.

Lúc Thẩm An Bình xuất hiện trước mặt, cũng chính là lúc cô đang nghiêm túc ngồi nghiền ngẫm thực đơn, đầu cũng không nâng lên.

Nhà hàng ở tầng 28, bàn đặt gần vị trí sát cửa sổ. Nơi này cửa sổ bằng thủy tinh sát đất, tạo cho bầu không khí nơi này vừa tao nhã lại cũng không kém phần rất quý phái sang trọng. Đây vốn là một trong những nơi phồn hoa nhất trong thành phố này, hàng trăm ánh nến kiêu sa không ngừng vũ động, không ai đến đây mà lại mang theo vẻ mặt u sầu cả.

Bây giờ bên ngoài trời đang mưa, cũng giống như cô thường hay nói giỡn, cảm thấy trời mưa thế này lại rất hợp với tâm trạng của cô. Cố Bình An nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, khóe miệng lại mở ra nụ cười châm biếm.

Thẩm An Bình vẫn trầm lặng, nhiều ngày không gặp thế nhưng phong độ vẫn không hề giảm sút, mái tóc cũng vừa được cắt tỉa ngắn ngủn, phong thái nhìn qua mười phần quyết đoán. Anh ung dung tiêu soái ngồi ở vị trí đối diện, hai tay đặt lên bàn trông rất có phong thái của thân sĩ.

Anh hàm chứa ý cười, nhẹ giọng nói:"Từ khi nào thì phải có việc công chúng ta mới gặp mặt nhau được?"

Cố Bình An tay cầm thực đơn, chỉ hơi hơi ngẩng đầu ánh mắt tinh tế liếc anh, vui vẻ cười nói:"Thẩm tổng, xem ra ngài không phải vì có công sự mà tìm tôi sao? Tôi không biết có thể gọi món ăn được không?"

Thẩm An Bình ánh mắt sâu xa nhìn cô, nụ cười trở nên cứng ngắt, đem lời Cố Bình An vừa nói lặp lại thêm một lần:"Thẩm tổng?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Cố Bình An nhẹ dựa người ra sau ghế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thẩm An Bình, nhìn thấy ánh mắt anh dường như có chứa hàn băng làm người ta không rét mà run." Chẳng phải do anh bảo chúng ta nên bảo trì nguyên trạng ban đầu hay sao. Cũng là anh đã nói trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết không phải sao?"

Thẩm An Bình con ngươi trở nên thâm trầm, biểu tình có chút hung ác, từ trong túi lấy ra một chiếc di động mới tinh đặt lên bàn, giọng mạnh mẽ chất vấn:"Cái gì công ty? Cái gì chuyên nghiệp? Di động cũng không có, không biết chuyên nghiệp chính là bất cứ lúc nào cần đều có thể liên lạc được sao?"

Anh sửa lại vạt áo, mày vẫn nhíu chặt:"Cố tiểu thư, mời cô hãy nhớ rõ đem chuyện công tư phân ra rõ ràng một chút."

Cố Bình An cười cười, vẻ mặt cũng giãn ra, tay với lấy chiếc điện thoại di động để trên bàn, biểu tình rất khéo léo:"Cám ơn Thẩm tổng, tôi từ nay về sau sẽ luôn trong tình trạng sẵn sàng đợi lệnh, mong ngài yên tâm. Chuyện công và tư tôi nhất định sẽ phân ra thật rõ ràng, bằng không tôi cũng không xuất hiện ở đây."Biểu hiện của cô đảm bảo không hề có chút sơ sót sai lầm gì. Mặc dù hiện giờ cô rất muốn đem cốc nước kia hất vào người anh, nhưng cô vẫn là nhịn xuống, cái tên này mục đích là rất rõ ràng đi, cho nên cô không cho anh cơ hội thực hiện được điều đó.

Thẩm An Bình nhìn đồng hồ lạnh lùng nói:"Còn không mau gọi đồ ăn đi? Chẳng lẽ muốn ăn thức ăn nhanh sau."

Cố Bình An hừ lạnh một tiếng, "Ba___" cô đem thực đơn khép lại" Đối với nhân vật lớn như Thẩm tổng đây, tôi thật không hầu hạ nổi, nếu không còn gì để căn dặn tôi có thể đi được rồi chứ?"

Lời này của cô hoàn toàn đã chọc giận đến Thẩm An Bình, đôi con ngươi màu đồng lập tức co rút, sắc mặt làm cho người ta càng trở nên sợ hãi. Anh nắm tay chặt thành quyền, có lẽ do dùng quá sức nên nắm tay trở nên trắng bệch.

"Cố Bình An! Từ nay anh sẽ không quản em nữa, cứ để mặc kệ em."

"Cám ơn ngài đã quan tâm, nếu có rãnh thì ngài nên quản những cô bạn gái kia của ngài đi, sắp xếp lại thứ tự. Còn tôi thì không hy vọng sẽ tốn nhiều tâm sức của ngài nữa. !"

Mi mắt Thẩm An Bình khẽ nhấp nháy, Cố Bình an đương nhiên biết đây là điềm báo rằng anh đang rất giận dữ, nhưng giờ phút này cô một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, ngược lại còn có chút khoái ý. Cô hiên ngang ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh.

Thẩm An Bình cứ thế nhìn chầm chầm Cố Bình An, thật lâu sau đó mới nói một câu:"Mẹ của em muốn đến đây"

Cố Bình An sững sốt, đáp lại:"Cám ơn anh đã báo cho tôi biết."

"..."

Cố Bình An cũng không biết chính mình vì sao lại muốn chọc giận Thẩm An Bình. Nhìn anh phẩy tay bỏ đi, khi đó Cố Bình An cũng chưa có rời đi, chỉ là ngồi đó không ngừng nhớ lại bộ dáng khi nãy của anh, bờ vai dài rộng của anh, cái gáy trơn bóng của anh, tất cả cô đều rất quen thuộc.

Là từ khi nào họ lại biến thành thế này đây?

Năm cô lên 5 tuổi, cô còn nhớ rất rõ Thẩm An Bình đã cởi khăn choàng cổ của mình mà sưởi ấm cho cô, dẫn cô đi ngắm mặt trời mọc, những hình ảnh đó mãi mãi rung động trong lòng cô không bao giờ quên được. Khi Thẩm An Bình về nước, anh còn tỏ ra rất thân thiết nhéo đầu mũi cô kề sát vào nói"Đứa ngốc", câu nói đó cho đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai cô...

Cô đều nhờ rất rõ nhưng Thẩm An Bình lại nói:"Trăng tròn rồi cũng khuyết", chẳng lẽ những gì anh làm cho cô, anh cũng sẽ quên hết rồi sao.

Trên đời bất cứ thứ gì cũng có một hạn kỳ nhất định của nó, nếu đã thời gian nhất định đó thì đều bị coi như là quá hạn, điều này cũng bao gồm cả tình yêu, bao gồm cả kỷ niệm. Cho nên cô bắt buộc bản thân không nên quá tin tưởng, Thẩm An Bình nói cô thật tùy hứng, nhưng cô thành người tùy hứng như ngày hôm nay chẳng phải là do anh quá nuông chiều cô mà ra hay sao?

Làm sao anh lại không chịu một chút trách nhiệm nào trong đó chứ? Đem cô nuông chiều đến thành kẻ hư hỏng, càng không ai chịu nổi tính tùy hứng đó của cô, sau đó lại nói với cô"Trăng tròn lại khuyết" như vậy anh nói cô phải làm sao bây giờ đây?

Cô không phải là người không rõ ràng, nhiều khi cô càng rất tỉnh táo thì càng muốn mình không nên quá tỉnh táo như vậy.

****

Thứ sáu Cố Mẹ rốt cuộc cũng gọi điện cho cô, vì nghe anh nhắc qua nên Cố Bình An cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

Trong điện thoại, Cố mẹ giường như không còn xúc động như trước nữa, củng cô nói chuyện rất bình thường:"Cuối tuần mẹ sẽ lên thăm con."

Cố Bình An đang bưng một ly nước chậm rãi uống, giống như không một chút nào để ý:"Dạ" một tiếng.

Nghe ra giọng cô rất bình thản, Cố mẹ thở dài một hơi nói:"Lần này Mạc Phi cũng sẽ tới đó, chúng ta cũng nên rủ luôn An Bình vui vẻ ngồi xuống ăn cơm cùng nhau." Cố Bình An vừa nghe đến tên của Thẩm An Bình có hơi sửng sốt, cắn chặt miệng ly, một lát sau mới lạnh nhạt thốt lên:"Sau đó thì sao?"

"Bình An" Cố mẹ một câu xâu xa thở dài:"Nói cho mẹ biết con là thật sự không thích Thẩm An Bình đúng không?"

Cố Bình An lại thêm một phen sửng sốt, " Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?"

Giọng nói Cố Mẹ rõ ràng hơi run lên, bà nói:"Con là con của mẹ, nếu như con thích Thẩm An Bình, mẹ liều sống liều chết cũng cố gắng kéo nó về cạnh con, nhưng nếu không thích thì nên để nó cho Mạc Phi đi, Bình An." Bà âu yếm gọi tên Bình An, giống như đã cố hạ hết quyết tâm mà nói những lời này:"Mẹ nợ con bé Mạc Phi này nhiều lắm, cho nên mẹ rất muốn bồi thường cho nó. Những chuyện đã làm sai trong quá khứ không thể cứu vãn, còn làm cho Mạc Phi phải gánh chịu rất nhiều đau khổ."

Giọng Cố mẹ run lên làm cho lòng Cố Bình An càng thêm đau nhói, đến cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn. Nhiều năm qua như vậy hai người cứ quanh quẩn trong một vòng bế tắc lại không nghĩ đến giờ phút này bà lại lấy lí do này đặt ra trước mặt cô, làm cô cảm thấy mình không thể nào chịu đựng được. Mọi hiếu kỳ trước đây giờ lại hóa thành phẫn nộ, cô oán giận nói:"Thật ra là chuyện gì?"

Cố me im lặng không nói, dường như là chuyện rất khó mở miệng, nhưng cũng tựa như bà đang tự hỏi không biết phải nói thế nào. Đột nhiên trong lòng Cố Bình An lại cảm thấy thật hoảng sợ, cô không muốn nghe câu trả lời kia, chỉ giận dỗi hỏi.

"Con không phải muốn biết mẹ đã nợ cô ấy cái gì, con thật không muốn biết. Con chỉ muốn hỏi mẹ, Thẩm An Bình có biết rằng mẹ muốn sắp xếp chuyện anh ấy cùng Mạc Phi không?"

Cố Mẹ có chút khó xử, cho nên chỉ trả lời cho có:"Mẹ cũng không hề nói gì với nó cả."

Cố Bình An tay cầm điện thoại có chút run lên, giờ phút này dù không cần nhìn vào trong gương cô cũng biết mặt mình là đã trắng bệch đến mức nào rồi.

"Được, tốt lắm, có cái gì mà anh ta, Thẩm An Bình lại không biết chứ. Cuối tuần này con sẽ đến, mẹ cứ yên tâm." Cô đặt cốc nước trên tay xuống, một bàn tay kia cố nâng khủy tay đang cầm điện thoại." Con chỉ muốn hỏi mẹ, chẳng lẽ cô ấy thật sự là con gái riêng của mẹ sao?"

Cố Mẹ sửng sốt, dường như khó tin nói:"Con vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"

"Đúng vậy, cho nên phải hay không phải?"

"Không phải"

"Được" Cố Bình An gật đầu, "Cứ vậy đi, con tắt máy đây. Chuyện khác con không muốn nghe, mẹ muốn bồi thường cô ấy sao cũng được, nhưng đừng để cô ấy đến quấy rối làm phiền con, mẹ hẳn cũng biết tính con rồi đó."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-46)