Vay nóng Tinvay

Truyện:Quá Thời Hạn - Chương 15

Quá Thời Hạn
Trọn bộ 46 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)

Siêu sale Lazada


Mạc Phi vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên quỷ dị. Cố Bình An hoảng hốt, tay còn đang cầm đôi đũa gắp thức ăn, cũng không biết mình vừa gắp phải một miếng cá viên nóng hổi mà đã bỏ vào miệng, nhất thời nhiệt độ nóng truyền đến miệng, nước mắt cô thoáng cái liền tuôn ra. Cô lấy tay vỗ mạnh vào ngực mình mong đem thống khổ trong lòng giảm bớt được một chút.

Đôi mắt giờ đã ngấn lệ, cảnh vật trước mắt cũng thành một mảnh mông lung. Đột nhiên trước mặt đưa đến một cái đĩa nhỏ trên có vẻ hình con bướm, Cố Bình An không ngẩng đầu, chỉ theo bản năng đem miếng cá viên nóng hổi kia nhả lên đó. Miệng cô vừa nhả cá ra trước mặt lại đưa đến một ly nước lạnh. Qua ly nước bằng thủy tinh, cảnh vật trong căn phòng ăn xa hoa được phản xạ thật rõ ràng, đồng thời còn tỏa ra ánh sáng bóng loáng. Cố Bình An lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, thuận tay đem ly nước kia uống hết một hơi, hơi lạnh lướt qua vết bỏng trong khoang miệng truyền đến yếu hầu làm cô thấy sảng khoái hơn một chút.

Cảnh vật trước mắt khôi phục lại sự thanh minh, tinh thần cũng được hồi phục. Ngước lên cô chạm đến ánh mắt Thẩm An Bình, anh đang nhíu mày nhìn cô vẻ khinh thường, bên cạnh đó cô còn bắt gặp vẻ mặt xấu hổ của Mạc Phi, người vừa bị anh gạt qua một bên không để ý.

Cố Bình An ngượng ngùng hướng Mạc Phi gật đầu, cũng ý tứ nhắc khéo cho anh rằng cô ta đang đợi phản ứng của Thẩm An Bình anh. Không nghĩ Thẩm An Bình vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh ban đầu, còn ung dung nheo mắt nhìn chầm chầm cô, khẩu khí nghe bình thường những mang theo một chút chỉ trích:"Ở đây tuy nhiều người, nhưng sẽ không có ai giành ăn với em, em gấp gáp làm cái gì?"

Cố Bình An bị anh chế nhạo đến đỏ mặt, nhưng cũng không dám ở trước mặt mọi người mà phản bác chỉ bày ra ánh mắt phẫn nộ, uất ức nhìn anh.

Tiểu mỹ nhân nãy giờ đứng yên một bên giờ có phần không nhịn được nữa, đã phóng lao thì phải theo lao vậy, nắm chặt ly rượu trong tay, đáy mắt sâu thẳm kia dường như vừa lóe lên tin phẫn uất, trông càng động lòng người. Cô vẫn giữ nguyên tư thế, rất chân thành lễ phép nói:"Nếu anh trai An Bình không muốn uống ly này, em sẽ kính cô ấy vậy." Nói xong ngửa đầu uống cạn.

Không biết Thẩm An Bình bên cạnh đã đứng lên từ khi nào. Anh biết mình buộc phải tiếp nhận ly rượu trong tay của Mạc Phi, chậm rãi rót đầy rượu, uống cạn một hơi, cuối cùng trên môi hàm chứa ý cười chậm rãi nói.

"Nếu quả thật là bởi vì anh, em trở nên tốt đẹp như hôm nay, vậy thì anh nghĩ anh lại cự tuyệt em thêm một lần nữa, để em càng tốt đẹp hơn hiện nay đi." Khóe miệng anh nhếch lên, biểu tình trêu chọc nhưng lời nói thốt ra lại nghe rất êm tai. Nhưng là con gái như nhau dĩ nhiên hiểu được không ai lại muốn bị đáp trả như thế chứ trước mặt bao nhiêu người ở đây a.

Cố Bình An cũng không ngẩng đầu lên, lòng không yên vô thức lấy đũa chọc đến nỗi trong chén giờ không thể nhận ra là chứa những gì nữa. Giọng nói Thẩm An Bình không cao nhưng Cố Bình An một chữ nghe cũng không sót, cũng không biết cảm xúc của mình hiện tại ra làm sao, cô bất tri bất giác bật cười.

Tất cả mọi người không biết phải dùng ánh mắt thế nào nhìn hai người đang đứng kia, cũng không biết phải nói gì để giảng hòa. Nhưng Mac Phi loại rất hào phóng, giây phút ngắn ngủi đã bình tĩnh trở lại, môi lượn lờ nở nụ cười, vẻ mặt hờn dỗi đem ly rượu từ tay Thẩm An Bình đoạt lại, giận lẫy đánh vào bả vai Thẩm An Bình, kia lực đạo rất nhẹ nhìn giống như là đang làm nũng:"Anh trai An Bình! Đã nhiều năm như vậy thế nhưng tính đùa dai của anh cũng không thay đổi chút nào. Bất quá anh ở trước mắt mọi người cho em chút mặt mũi cũng không được sao! Em muốn phạt anh phải uống ba ly!"

Thẩm An Bình ánh mắt sâu xa nhìn Mạc Phi liếc mắt một cái, cầm lên ly rượu của chính mình, chấp nhận trừng phạt rót đầy ly:"Được thôi!" Nói xong rất sảng khoái đem ba ly rượu uống cạn.

Không khí liền như vậy lại trở lại bình thường, mọi người đều như cố ý quên đi một màn vừa rồi, như thế mà đệm vui vào. Chỉ có Cố Bình An trong đầu luôn nhớ lại một cảnh mới xảy ra, im lặng không nói lời nào.

Trên bàn ăn không khí dần dần thay đổi, Mạc Phi hoạt bát đem chuyện mình từng trải trong vài năm cô xuất ngoại, kể cho mọi người nghe. Hiện tại nhìn Mạc Phi đã không còn vẻ ngây ngô như trước đây, chỉ qua vài năm mà cô dường như đã thay đổi hoàn toàn, biến thành một người khác.

Mạc Phi tốt nghiệp theo chuyên ngành phát thanh viên, cho nên dựa vào ngoại hình xinh đẹp cùng năng lực nghiệp vụ xuất sắc nghe nói đã lọt vào mắt của đài truyền hình lớn nhất trong thành phố. Họ còn mời cô ký hợp đồng, nghe nói công ty đó còn vì cô mà đồng ý yêu cầu mở thêm vài tiết mục độc quyền. Giờ phút này cô là đang từng bước mà hưởng thụ cuộc sống trên cao. Cô cũng trở nên rất khéo léo trong cách ứng xử, biết giữ cho sắc mặt không đổi. Cố Bình An nhìn lướt qua những bạn học, bọn họ giờ đây đang nhìn về phía Mạc Phi với anh mắt cực kỳ hâm mộ, điều này làm cô cảm thấy rất khó chịu

Bình An uống xong ly nước trên bàn, đột nhiên đứng lên nhìn mọi người đối diện lễ phép nói:"Tôi muốn xin phép đi nhà vệ sinh một chút"

Vào trong nhà vệ sinh, cô rửa tay chỉnh lại quần áo, Cố Bình An nhìn tới nhìn lui đem mình chỉnh trang lại một lượt. Cô nhìn mình trong gương, thấy thế nào cũng bất quá chỉ có thể dùng hai từ thanh tú để diễn đạt bản thân mà thôi, cho nên lòng lại có chút suy sụp.

Cô hồi tưởng đến bộ dáng Mac Phi lúc cười như phát ra hào quang, đột nhiên cảm thấy oán hận mình thật quá bình thường. Cô đứng trước bồn rửa mặt ngẩn ngơ, không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, cảm giác có người đến gần nhưng trực giác cho cô biết là không nên quay lại.

Đột nhiên một đôi bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên đầu vai của mình, xuyên qua mái tóc đen dày, Cô Bình An không quay đầu chỉ đối diện nhìn hình ảnh người kia qua gương.

Cô không nói gì, càng không chủ động hỏi, chỉ dùng ánh mắt gần như xem thường nhìn cô gái kia.

Mạc Phi cũng thật sảng khoái, cười rộ lên như một đóa hoa.

"Cố Bình An, cô hiện tại vẫn còn chán ghét tôi sao?". Cô lời ít ý nhiều, chỉ một câu đầu tiên đã đánh thẳng vào vấn đề.

Cố Bình An nhướn mày, dùng ánh mắt khinh miệt xem xét Mạc Phi. Cô cố gắng điều chỉnh giọng mình trở nên tao nhã một chút:" Tự mình đã biết, sao còn cố ý không sợ chết mà xuất hiện trước mặt tôi. ?"

Mạc Phi giống như trong lòng đã dự đoán được cô sẽ trả lời thế, một chút cũng không khiếp sợ, cười thật động lòng, cảnh sắc hiện tại được phản ảnh ngược, đang hiện rõ bên trong con ngươi sáng ngời kia. Cô thu lại vẻ mỉm cười, lạnh lùng nhìn Cố Bình An:"Cố Bình An, cô nói xem cái tính này của cô, Thẩm An Bình rốt cuộc là thích cô ở chỗ nào đây?"

Cố Bình An thấy cô không tiếp tục mang mặt nạ, lại rất thích thú, cố ý dùng biểu tình nghi hoặc trên mặt mình đáp lại:" Chuyện này tôi cũng không biết! Cô phải đi hỏi Thẩm An Bình mới đúng a!" Vẻ mặt cô giờ đầy giảo hoạt kèm theo một chút yêu nghiệt trong giọng nói.

"Nếu tôi nói với cô lần nay tôi trở về vì Thẩm An Bình, cô sẽ thấy khẩn trương chứ?"

Cố Bình An nháy mắt như lại rơi vào tình cảnh năm đó, dùng câu nói trước kia mà trả lại cho cô:"Muốn thổ lộ thì đi tìm Thẩm An Bình ấy, nói với tôi cũng không giúp được gì, tôi sẽ không giúp cô nói lại."

Mạc Phi cười, "Tốt lắm." cô vừa đi vừa nói vọng lại:"Hy vọng cô sẽ vẫn duy trì được vẻ tự tin này." Nói xong xoay người, trước khi ra còn đột nhiên quay đầu, bày ra tính trẻ con nhìn Cố Bình An nháy mắt:"Để tôi nhắc cho cô biết, tôi đã đoán được từ sớm tối nay Thẩm An Bình sẽ cự tuyệt mình!"

"..."

Quay trở lại bàn ăn, Cố Bình An cảm thấy trong người thật không thoải mái như đang ngồi trên lửa, mồ hôi ướt đẫm sau lưng nhưng cô cũng không biết vì sao. Nhớ lại lời nói của Mạc Phi, trong lòng bất giác dâng lên một dự cảm xấu. Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cô biết mình và Mac Phi rất giống nhau, cho nên cô biết được đối phương là đang suy nghĩ chuyện gì.

Quả nhiên, tối đó sau khi về nhà liền có chuyện xảy ra. Cố mẹ nhìn qua có chút không thích hợp, vài lần muốn nói nhưng thôi cứ lòng vòng trong phòng cô vài cái rồi lại đi ra ngoài.

Cuối cùng Cố Bình An bị bà làm cho đến đau cả đầu, đứng lên ngăn cản bà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:"Làm sao vậy, tới lui cả nửa ngày, mẹ có chuyện gì thì cứ nói đi"

Cố mẹ giả là bèn tìm chỗ ngồi xuống, thân thiết dựa vào Cố Bình An

"Con gái ngoan à, nói cho mẹ nghe An Bình cùng với Phi Phi rốt cuộc cả hai là thế nào hả?"

Cố Bình A thấy giây thần kinh muốn nhảy dựng lên, khẩn trương nói:"Liên quan đến mẹ sao? Sao tự nhiên lại hỏi nhiều như vậy a?"

Cố mẹ bĩu môi, mặt không hờn giận nói:"Mẹ chỉ hỏi một chút thôi làm sao vậy? Sao lại hung dữ vậy chứ?"

"Ai biểu mẹ quan tâm chuyện Mạc Phi a! Chuyện con gái mẹ sao không thấy mẹ quan tâm đi?"

Cố Mẹ nhướn mày:" Mẹ chỉ cảm thấy đứa nhỏ An Bình này với Phi Phi rất xứng đôi, cảm thấy tụi nó chia tay thật là rất đáng tiếc. !"

"Xứng gì mà xứng?" Cố Bình An khinh thường liếc mắt:" Trước đó không lâu, mẹ đã nói gì chẳng phải đã quên rồi sao!" Cô bắt chước biểu tình của Cố Mẹ, nheo mắt lại nói:" Thẩm An Bình đứa nhỏ này dù muốn mẹ cũng không muốn hai đứa ở cùng một chỗ. Mẹ thường nghe nói nó đổi bạn gái như thay quần áo!" Cuối cùng cô khôi phục lại giọng nói chính mình, hỏi bà:" Như thế nào, chẳng lẽ ở cùng Mạc Phi thì anh ấy sẽ bỏ thói quen thay bạn gái như thay áo sao?"

"Chuyện đó làm sao mà giống nhau được chứ. Con bé Mac Phi này rất tốt. Thẩm An Bình có mà đốt đuốc tìm cả đời cũng không chắc ra được người nào như con bé." (đọc đến đoạn này ta thật ghét nhân vật mẹ của Bình An, con mình thì chà đẹp còn MP thì tiếp tục yêu thương, khen ngơi...ta không trách Bình An mà thấy tôi cho cô ta. )

"Lẽ tất nhiên" Cố Bình An còn khinh thường nói khích một câu:"Còn ai tốt hơn cô ta được chứ! Con làm gì có năng lực như thế mà dám so sánh? Thật không biết cô ta là con của mẹ hay là con mới là con ruột của mẹ nữa đây!"

"Xem đây xem đây. Con bé này lại bắt đầu soi mói, ganh tỵ nữa rồi!"

Cố Bình An liền ra sức tiếp tục đã kích bà:" Mẹ tỉnh lại đi! Đối với hoàn cảnh của Mạc Phi. Thẩm lão ba làm sao có khả năng đồng ý chứ! Hai người bọn họ so với con cùng Thẩm An Bình xem ra còn ít có khả năng hơn!"

Cũng không biết làm sao mà rốt cuộc cô cũng chạm đến cơn tức giận như bão nổi của Cố mẹ, bà mặt mày biến sắc, móng tay thật dài không ngừng dí vào Cố Bình An, tức giận chỉ trích cô:"Ở đâu ra quan niệm này. ? Thân thế hoàn cảnh gì chứ? Mạc Phi dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học, hiện tại còn đang được người ta trọng dụng. Tại sao không xứng với Thẩm An Bình chứ!"

Cố Bình An trong đầu một mảnh trống trơn, lúng ta lúng túng ôm cái trán bị dí kia, chỉ cảm thấy đau đớn không phải từ cái trán kia truyề đến nhưng là phát ra tận dưới đáy lòng.

Cô đột nhiên cảm thấy cả người mất hết khí lực, giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, chỉ cần trong cuộc sống của cô có Mạc Phi xuất hiện, thì quan hệ giữa cô cùng mẹ lại rơi vào một vòng lẩn quẩn như trước kia. Loại cảm giác này làm cô cảm thấy mình thật bất lực, thậm chí cô còn nghĩ muốn chạy trốn thật xa.

Cô đã vô số lần muốn hỏi mẹ, nhưng lại cũng vô số lần khống chế bản thân không dám hỏi.

Đôi khi, mối quan hệ dù là đau đớn thế nào nhưng để cho người ta phải cam chịu, nhẫn nhục vì muốn gìn giữ chính là thân tình.

Không thể trách cứ, cũng không thể thoát khỏi, càng không thể tùy hứng.

Cô đứng lên không một tiếng động, từ trên giá áo lấy chiếc áo khoác, theo hướng cửa đi ra ngoài.

Cố Mẹ thấy thế nóng lòng vội hô một tiếng:"Đứa con chết tiệt kia, tính tình lại giở điên gì nữa đây!"

Cố Bình An dừng lại:"Con đi về, mai còn phải đi làm nữa!"

"Còn nói mê sảng cái gì nữa đây! Đã trễ thế này! Còn muốn về chỗ nào nữa! Đây chẳng phải nhà sao?"

Cố Bình An không muốn tiếp tục để ý đến Cố mẹ. Mặc cho bà phía sau cô la ó, cô cũng không quay đầu hướng cửa lớn lao ra, giờ đây trong đầu cô đã không còn một chút lý trí nào.

Giờ đây cô chỉ có duy nhất một ý niệm đó là: rời đi.

Cô một bên cài chặt cúc áo, một bên thò vào túi lấy ra điện thoại cầm tay. Thành thạo nhấn vào bàn phím gọi điện cho Thẩm An Bình.

Ban đêm sương xuống rất lạnh, từng trận gió lạnh như dao cắt không ngừng thổi vào hai má, Cố Bình An cảm thấy mắt mình đã muốn mở không nổi nữa. Gió thổi làm bóng cây trên cao cũng lắc lư, phát ra từng đợt âm thanh sàn sạt, lá cây rơi xuống bị từng cơn gió nổi lên cuốn đi rồi lại hạ xuống, cảnh vật trước mắt cũng trở nên tiêu điều.

Cô đi được hai bước liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc của Thẩm An Bình. Cố Bình An giống như bị sét đánh, toàn thân chấn động, dừng ngay lại đó.

Thẩm An Bình ngọc thụ lâm phong đang đứng tựa dưới cây hoa ngọc lan, ánh trăng mờ ảo làm bóng dáng của anh trở nên rất không thực, hư ảo, bên cạnh cô còn nhìn thấy Mạc Phi đang đứng chỗ ấy, nhìn xa bọn họ như một đôi kim đồng ngọc nữ. Dưới mắt Cố Bình An trông họ rất xứng đôi.

Khi đó di động Cố Bình An đang nắm trong tay, điện thoại Thẩm An Bình reng lên hai tiếng cách đó không xa, Thẩm An Bình như rất nhàn nhã không việc gì lấy điện thoại ra.

"Ừ" Thanh âm vân đạm phong khinh, giống như không hề xảy ra chuyện gì, đây là giọng điệu anh đều dùng khi nhận điện thoại của cô từ xưa đến nay.

Cố Bình An xoay người, đem mình nấp vào một bóng cây sau lưng, thấp giọng bình tĩnh nói vào trong điện thoại:" Anh đang ở đâu, với ai?"

"Làm sao vậy?"

"Nói"

Thẩm An Bình nhẹ hít sâu vào một hơi:" Anh một mình, bên ngoài đường, mua thuốc lá" Lời ít, ý nhiều đây vẫn luôn là phong cách của anh.

Cố Bình An cười lạnh, châm chọc nói:"Thẩm An Bình không sai mà! Nói dối mặt không chút đổi sắc!" Nói xong vẻ oán hận từ sau thân cây bước ra, đứng thẳng dưới ánh đèn đường, từng chữ từng chút đối diện Thẩm An Bình nói:"Thẩm An bình! Anh quay đầu lại xem!"

...

Thẩm An Bình nắm điện thoại, trong lòng có dự cảm không bình thường, kinh ngạc quay đầu chạm phải ánh mắt âm u, lạnh lùng của Cố Bình An. Điện thoại cũng quên không tắt, anh chỉ nói thì thào vào nó:"Bình An..."

Cố Bình An nhìn thấy phản ứng của anh thật châm chọc, quyết định cắt đứt cuộc gọi, từng bước tiến gần đến chỗ bọn họ, vừa đi vừa chỉ vào Mạc Phi đồng thời chế nhạo Thẩm An Bình:"Một mình? Mua thuốc lá?" Cô hai bước liền đã đến cạnh bên người Mạc Phi, bàn tay nhỏ nhắn khoác lên vai Mạc Phi, cười một cách si ngốc, lại cực kỳ quyến rũ kỳ lạ:"Vậy người trước mặt đây chẳng phải là Mạc Phi sao, sao lại nói là không có ai chứ? Anh chẳng lẽ nào lại nhìn không thấy chứ!"Từng lời của cô tràn ngập ý tứ bài xích, châm chọc, mỗi câu đều nhắm thẳng vào Mạc Phi cùng Thẩm An Bình, không chút quanh co, lòng vòng. Mac Phi có chút xấu hổ, biểu tình mất tự nhiên nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm An Bình.

Cố Bình An thấy thật khoái ý, cô cho tới bây giờ cũng không phải là người hiền lành, am hiểu ý người khác, nhưng chuyện vạch trần chuyện người khác trước mặt như cậy đây cũng là lần đầu tiên, lại cảm thấy rất dễ dàng. Xem ra làm người xấu cũng phải có trình độ mà cô vừa vặn lại có cái trình độ đó.

Chế nhạo châm chọc của cô không hề lọt vào tai Thẩm An Bình chút nào. Cô không nghĩ anh lại hiển nhiên đến vậy, có phần không đúng, đã không giận trái lại còn cười lớn. Anh hơi nhướn mắt, xem như không chuyện gì thong thả nhìn cô:"Châm chọc anh em cảm thấy rất vui sao?" Đôi mày kiếm của anh trông càng thêm đẹp mắt, kết hợp tuyệt vời với ánh mắt xinh đẹp đang nhướn lên, dưới ánh đèn đường chiếu rọi trông như hai viên bảo thạch, phát ra ánh sáng sinh động rực rỡ. Nếu giờ phút này không phải có ánh mắt cứng ngắt đang phát ra từ một nơi khác, thì Cố Bình An có lẽ cảm thấy bức tranh trước mắt này thật rất đẹp đi.

Cố Bình An mím môi, nhẹ cười, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng dừng tại trên người Thẩm An Bình, giọng điệu không tốt lắm:" Châm chọc người khác thì em không biết, nhưng châm chọc anh em lại thấy rất thú vị."

Cố Bình An đứng thẳng lưng, cách Thẩm An Bình một khoảng không xa cũng không gần. Thẩm An Bình cao hơn cô nửa cái đầu, tuy là bày ra ánh mắt ngưỡng mộ nhưng trong đó không giấu diếm cái nhìn hèn mọn, khí thế ngùn ngụt. Thẩm An Bình không di chuyển, ánh mắt nhìn về một mảnh xa xăm có phần rất không tự nhên, đôi con ngươi thâm trầm càng trở nên sâu thẩm không thấy đáy, giống như hòa lẫn cùng bầu trời âm u trên kia, làm người đoán không ra cũng không sờ đến được. Trên trán vài sợi tóc nhàn nhã rũ xuống, theo từng nhịp hô hấp liền dao động theo, cả người toát lên vẻ lười nhác bất cần.

Anh nheo mắt cười lạnh:"Cố Bình An, em cứ tiếp tục giả vờ ngây thơ thế đi."

Một câu nói thốt ra tựa như sấm sét, Cố Bình An chỉ cảm thấy đầu một trận choáng váng, não như ngừng vận động, cố tự mình trấn an trừng mắt liếc Mạc Phi đang đứng bên cạnh, xấu xa nói:" Tốt lắm, anh giỏi lắm."

Nói xong cô cũng không quay đầu liền rời khỏi. Cô muốn nhếch môi cười nhưng lại cảm thấy trong lòng bồn chồn không thể bình ổn lại, cảm giác chính là tức giận. Cô không tức giận vì anh hung dữ với cô, cũng không tức giận vì anh đã lừa cô, mà vì anh lừa cô trước mặt Mạc Phi, Thẩm An Bình hung dữ với cô cũng ở trước mặt Mạc Phi.

Đời này cô có thể cúi đầu trước mặt bất luận kẻ nào, nhưng duy chỉ có Mạc Phi là không thể.

Người ta nói càng yêu ai thì trước mặt tình địch của người mình yêu, càng trở nên tự ti, Cố Bình An chính là có cái loại tâm lý này. Cô tự ti cho nên cô muốn trước mặt Mạc Phi biểu hiện thật hạnh phúc, không cho Mạc Phi dễ dành nhìn thấy tất cả.

Mà Thẩm An Bình lại tự tay đánh đỗ bức tường thành mà cô lâu ngày mất công tạo thành.

Cố Bình An chỉ cảm thấy bản thân nháy mắt dường như không còn năng lực nói chuyện, càng không lo lắng. Cảm thấy trái tim trong lòng rất đau, nhỏ giọt, đau đến nỗi chảy máu, một mảnh đầm đìa.

Lúc cô bước qua bên người Thẩm An Bình, cổ tay bị một lưc lớn nắm lấy, cô thản nhiên dời mắt, ánh đèn đường mờ nhạt đem bóng Thẩm An Bình bao phủ lên người cô, cô vừa nhấc đầu liền chỉ thấy một mảnh trời đất âm u, không có chút ánh sáng, bên trong của cả hai dường như đang từ từ lẩn quẩn cái bóng ma tâm lý, thủ lên một tầng bụi mờ âm u.

Thật ra Thẩm An Bình cũng không dùng nhiều sức, cô chỉ cần dùng một chút sức là có thể thoát khỏi nắm tay kia, nhưng khi cô nhìn lên thấy ánh mắt kiên định cố giữ của Thẩm An Bình, cô cảm thấy đột nhiên trở nên xa lạ, loại cảm giác xa lạ này làm cô tưởng mình như đang lạc trong trời đất, không có điểm đậu, loại cảm giác này làm cho cô sợ hãi, không dám động đậy, cúi đầu nói:"Buông ta ra, thật khó coi."

Bạc môi Thẩm An Bình giật giật, như muốn nói gì, chân mày cau lại, một lúc lâu mới chậm rãi nói:"Anh là thích khó coi thế này" Nói xong một tay túm chặt lấy người Cố Bình An, ấn mạnh vào sau lưng cô, xoay người lịch sự nhìn Mạc Phi nói:"Không nghĩ ở chỗ này lại đụng phải em, bất quá bây giờ anh không rảnh ở đây trò chuyện, có chuyện công gì cần thương lượng thì cứ đến gặp người phụ trách của công ty anh, sau đó anh sẽ kêu thư ký đến bàn bạc với em." Anh cười, ấm áp mà thản nhiên, sắc mặt khẩn trương quay lại, mặt mày xanh lét nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Bình An nói:"Đi theo anh!" nói xong quyết định túm Cố Bình An bước đi, không chút để ý đến vẻ mặt trắng bệch giờ đây của Mạc Phi.

Cố Bình An bị anh túm kéo đi, nhiều khi cô suýt bị té ngã. Cuối tùng cô nóng nảy thét chói tai vào anh:"Thẩm An Bình! Anh nếu còn không buông tay em lập tức sẽ kêu lên!"

Giọng cô nức nở nghẹn ngào, Thẩm An Bình lập tức bình tĩnh trở lại, im lặng dừng chân. Mái tóc anh giờ đây có chút rối loạn, ánh mắt vì giận dữ mà tròng mắt trở nên đỏ ngầu, biểu tình cứng ngắt, muốn nói gì đó nhưng vì tức giận quá mà nuốt trở vào.

"Cố Bình An! Em có phải đã nghĩ rằng anh cả đời cũng sẽ không bao giờ nổi giận với em?"

Cố Bình An đột nhiên khi nghe đến anh nói thế, nước mắt nhất thời không thể khống chế được giờ bỗng chực trào mà chảy ra, giống như chuỗi châu ngọc đang bị đứt dây hạt nối tiếp hạt không ngừng rơi xuống, "Anh đã hành động thế mà còn nói với em là anh không giận dữ với em sao?"

Thẩm An Bình tức đến nỗi không ngừng đi vài vòng trước mặt cô, anh thở phì phì chỉ vào Cố Bình An nói:"Em thật rất nhỏ nhặt có biết hay không? Em chính là người miệng thì rất sảng khoái nhưng tâm địa lại rất hẹp hòi"

Cố Bình An đứng yên một chỗ không chút sợ hãi, ngẩng mặt lên:"Có bản lĩnh thì anh cứ nói ra hết đi! Em là vậy đó thì thế nào! Anh chỉ cần có thể cùng Mạc Phi gặp nhau là được rồi! Anh gạt em là được rồi! Không ngờ anh lại người như thế, vừa đánh trống vừa la làng. !"

"Oành__" một âm thanh lớn vang lên, Cố Bình An bị dọa đến nhắm mắt lại. Thật lâu sau, lâu đến nỗi không nghe thêm một tiếng động nào trên đường ngoại trừ hô hấp của hai người, cô mới chậm rãi mở mắt, nắm tay Thẩm An Bình vẫn còn đặt trên thân cây kia, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng làm Cố Bình An không rét mà run. Chung quanh một mảnh yên lặng, im lặng làm cho Cố Bình An sợ đến nổi da gà.

"Cố Bình An, lúc nãy anh thật sự là đi mua thuốc lá, 2 phút trước khi nhận được điện thoại của em, anh mời đụng phải Mạc Phi. Bởi vì không muốn em suy nghĩ lung tung cho nên mới giấu chuyện gặp cô ta. Chính xác là vậy. Anh nói lần này là cuối cùng vì anh rất chán ghét phải đi giải thích." Vẻ mặt anh hết sức hờ hững, lời nói cũng lạnh như băng.

Cố Bình An cũng không biết lòng mình cảm xúc ra sao, cũng không biết phải dùng biểu tình thế nào để mà đối mặt, cô càng là không có lý do. Theo bản năng cô tin tưởng Thẩm An Bình là nói thật, nhưng trong lòng tránh không khỏi vẫn còn tức giận, vẫn cảm thấy thật ủy khuất, khó chịu. Nhất là chuyện Thẩm An Bình trước mặt cô lại hành động giận dữ như vậy, sự thô bạo trong con người anh là thứ mà cô không quen.

Cô liền cứ vậy mà khóc rống lên, giống như một đứa nhỏ, không muốn bị rầy nên chỉ biết khóc mà thôi:"Thẩm An Bình, anh thật đúng là xấu xa. ! Anh lại còn gạt em, khi dễ em. Anh chính là nghĩ rằng em chỉ là một đứa ngốc nghếch có phải không. Anh bên ngoài phong lưu với bao nhiêu người hả! Anh là đố thối tha." Cô chửi rủa không ngừng, chả quan tâm chuyện có hợp lý hay không, Thẩm An Bình cuối cùng cũng ý thức được mình đã làm hơi quá, cũng không nói gì, chỉ để cô tùy ý mà khóc nháo, xem quần áo đắt tiền trên người anh như chỗ để cô phát tiết nước mắt nước mũi của mình lên đó. Anh vẫn một mực im lặng, tùy ý cô làm gì thì làm.

Cố Bình An hít vào nước mũi, hô to:"Em sẽ không bao giờ muốn để ý đến anh nữa."

Biểu tình của Thẩm An Bình rốt cuộc cũng có chút ít chuyển biến, mặt đen thui như đất, con ngươi hoi co lại, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm như đang muốn uy hiếp một ai đó, "Em vừa nói cái gì?"

Tim Cố Bình An lập tức run rẩy, muốn nhảy cả ra ngoài, sau đó cô dõng dạc nói:"Em nói, em, sẽ, không, quan, tâm, anh, nữa!"

Chính lúc này điện thoại di động của cô vang lên, thở phì phì lấy ra, nhìn thấy tên người gọi là Tất Nhiễm.

Cô lập tức nhận máy, không đợi Tất Nhiễm nói chuyện về công việc, cô lớn tiếng rít vào điện thoại:" Tất Nhiễm! Tôi sẽ cho anh một cơ hội! Anh chẳng đã nói anh yêu tôi sao! Chúng ta lập tức bắt đầu! Ngay lập tức!"

Cô dứt lời, cử chỉ hùng hổ giống như tướng cướp rống to vào điện thoại:"Nói gì đi chứ!"

Cô đem điện thoại để ra xa, nhưng dù vậy thanh âm vẫn là nghe rất lớn. Đêm dài yên tĩnh không một bóng người, Thẩm An Bình đương nhiên là có thể nghe rõ mồn một. Chỉ thấy anh đang nhìn chầm chầm xuống cô, ánh mắt mang theo hàn băng làm cô rét run. Trong lòng cô bất giác hoảng sợ, nhưng giờ phút này lời cũng đã nói ra, đã phóng lao chỉ đành phải theo lao vậy, tiếp tục kiên trì nói vào điện thoại:" Anh còn đó không? Nếu không tôi tắt máy đây! Tôi sẽ tìm người khác vậy!"

Thẩm An Bình rốt cuộc đã hoàn toàn bị chọc giận, hắn dưới tiếng hô của cô, giật lấy điện thoại từ tay Cố Bình An, quăng mạnh xuống đất. Điện thoại bị đập mạnh, rớt xuống rơi thành từng mảnh nhỏ văng ra khắp nơi.

Cô bị một màn này dọa đến ngây người, chỉ thấy sau lưng mình như đang có một khối băng rất lạnh, làm cho cô cả người cũng dần dần bị đông cứng, toàn bộ lỗ chân lông trên người cũng bắt đầu sợ hãi mà dựng đứng.

Thẩm An Bình hừ lạnh, sau đó liền nở nụ cười sâu không thể lường được, lại cực kỳ hung ác. Anh lạnh lùng nhìn chầm chầm Cố Bình An, giọng nói cơ hồ chẳng khác gì ngày thường:"Em muốn tìm ai thì cứ việc! Nhưng đừng diễn trò trước mặt anh." Nhưng cô không khó cũng nhìn ra là có chút khác biệt so với ngày thường.

Anh không lưu luyến xoay người rời đi. Một khắc đó, nhìn bóng dáng anh bước đi Cố Bình An cảm thấy có chút xa cách. Bầu trời lưa thưa chỉ có vài vì sao lác đác tỏa ánh sáng lu mờ, chiếu lên bóng dáng của anh, giờ phút này anh tựa như đang đi vào một thế giới khác, một thế giới thật xa cách, mà ở đó Cố Bình An không thể bước vào. Cô đột nhiên có cảm giác như bản thân mình sắp đánh mất anh. Cô vội kêu anh lại, lúng túng hỏi:"Anh để ý sao?"

Thẩm An Bình cũng không quay đầu, giọng anh càng thêm trầm xuống, còn có chút khàn khàn, nghe thật bi thương:"Em cũng bất quá là ỷ vào anh yêu em, Cố Bình An! Cho nên em liền tận tình ra sức mà đùa bỡn, ra sức mà tiêu hủy"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-46)