Tách ra
← Ch.23 | Ch.25 → |
Mấy tháng trước, т·𝓇·❗·ề·u đì·𝐧·𝒽 phân phát một khoản cứu tế đến các địa phương để giải quyết nạn lũ lụt của Nam Hải. Hiện tại, đường tới kinh thành lưu dân tứ tán, tất cả đều là từ Nhữ Châu một đường chạy nạn mà đến.
Lúc này ✞_г_i_ề_⛎ đ_ìⓝ_♓ mới bắt đầu coi trọng việc này, tra rõ xuống, phát hiện quan viên Nhữ Châu không chỉ nuốt khoản viện trợ cho nạn lũ, còn đem những khu vực ngập lụt chịu tai ương hoàn toàn phong tỏa, để bá tánh tự sinh tự diệt.
Mà quan viên phụ trách thẩm tra án này liên tiếp xin từ chức, e sợ chịu liên lụy, thậm chí không tiếc từ quan. Thái Tử cũng bởi vậy mà bị buộc tội, thế lực đản●🌀 𝖕●♓á●1 bị giáng một đòn nghiêm trọng.
......
Ban đêm thanh lãnh, trong Tê Phong Các một mảnh ám muội. Tiếng gõ cửa vang lên hai lần. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa, màn giường rũ xuống, ẩn thấy hồng sắc uyên ương bị phồng lên động đậy.
Một đôi chân nhỏ lộ ra ngoài góc chăn, г𝐮*ⓝ 𝐫*ẩ*y đến lợi hại. Tiếng ⓡ_ê_𝐧 𝐫_ỉ cùng т.♓.ở 𝖉.ố.c ngày một khó nhịn. †♓·â·ⓝ t·h·ể va chạm từng tiếng bạch bạch bạch...... càng lúc càng nhanh.
Bụng thon chắc dán lên 〽️●ô●𝖓●g kiều nộn mãnh liệt 𝖐_í_𝒸_♓ 𝖙_𝒽_í𝒸_h.
"A, ư a...."
Hai má Ngụy Chi đỏ bừng, cắn chặt môi. 𝒯𝒽â·𝖓 th·ể 〽️.ề.𝐦 Ⓜ️.ạ.𝖎 trần như nhộng bị huynh trưởng ôm chặt ở trong 𝖓🌀_ự_↪️, tương liên cùng một chỗ. Cả người mồ hôi đầm đìa bị bàn tay hắn 𝖛⛎ố.ⓣ v.e qua, hai trái hồng anh tràn đầy dấu vết bị nam nhân chà đạp, đôi tay cường ngạnh nắm chặt 3*𝐨 𝐭*𝒽𝐨*n, không ngừng đưa đẩy, ấn xuống.
Dương v*t thô trướng đẩy ra ⓜ.ô𝓃.g thịt trắng nõn, h⛎п.ⓖ ♓.ă𝖓.𝖌 cọ lên cúc huyệt phấn nộn, 𝒸·ắ·𝐦 ⓥ·à·o nộn khang ướt nóng nhỏ hẹp. Â/m đ/ạo co dãn mười phần, đem dương v*t huynh trưởng gắt gao xoắn lấy, giống như vô số cái miệng nhỏ tham luyến ⓛ●❗●ế●ɱ 𝐦ú●ⓣ côn th*t.
Vừa nóng lại vừa chặt, hút đến mức cả người nam nhân sung ⓢướ●n●ɢ, từng cú nhấp hông càng ngày càng hung ác.
Tiểu cô nương cắn lên mu bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng mà kiều suyễn không ngừng.
Đồ tồi!
Hoa kính nhỏ hẹp của thiếu nữ bị dương v*t thô to mãnh liệt căng ra, ♓·𝐮ռ·🌀 hăⓝ·🌀 thao làm mấy trăm cái, 𝒸·ọ 𝖝·á·✞ đến vách trong, chảy ra tơ ɱ*á*⛎.
Bờ ⓜ_ô𝖓_🌀 trắng nõn bị đâ·m không ngừng 𝖓_ⓗ_ấ_🅿️ 𝓃_𝖍_ô ⓡц●n 𝖗ẩ●ÿ. Nam nhân phía sau vẫn không biết mệt mỏi, hồng mắt dùng sức bẻ ɱ●ô●ⓝ●𝖌 nhỏ của nàng ra, ngoan tuyệt mà cắm rút.
Phải 🌜𝖍-ị-↪️-𝐡 nát muội muội mới được.
Tình dục mãnh liệt giấu ở dưới chăn uyên ương, càng thêm kịch liệt.
"Đau ↪️♓_ế_𝐭 mất! Nha...... a...... a......"
Tề Cảnh Chiêu ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng 𝖓𝐠ự*𝒸, đột nhiên thẳng lưng 𝒸.ắ.𝖒 ✅.à.𝐨 ✝️♓_â_п ⓣ♓_ể tiểu cô nương. Uyên ương triền miên, Ngụy Chi bị thao mở tiểu huyệt ⓡ_ц_п 𝐫ẩ_ⓨ mà phun ra ◗â.Ⓜ️ dịch, vách tường thịt đỏ bừng cắn 𝐦ú·† hành thân dữ tợn, bị côn th*t sưng to đ*â*𝐦 chọc đến đỏ lên.
"Chi Chi, lại ăn vào chút nữa...... Để ca ca thao muội, a...... bảo bối chặt muốn c.hế.†...."
Thanh âm khàn khàn mang theo sốt ruột cùng ⓣ𝒽·ở ◗ố·↪️, mãnh liệt 🌜_ắ_ɱ ✌️_à_🔴 r_ú_𝖙 г_@, cơ hồ muốn đem tiểu nhân nhi trong lòng п●𝐠●ự●𝖈 cắm xuyên.
"A, hức...... Chiêu ca ca, thật lớn...... a"
"Ư —— a...... Nóng quá...."
Thanh âm phụt phụt 𝒹*â*ɱ mĩ ban đêm nghe vô cùng rõ ràng. Ngày rằm, đèn trăng sáng tỏ treo ở trong tầng sương mù màu lam trên không trung.
Trên bàn đặt một cái tay nải cùng thanh quải trượng màu đen. Một chén canh đặt ở bên cạnh án thư chưa được uống. Trước án thư, Tề Cảnh Chiêu viết xong một chữ cuối cùng, xoa xoa cánh tay, buông bút lông.
Khập khiễng chậm rãi hướng tới mép giường đi đến. Tiểu cô nương vốn nên ngủ say lại đang ngồi ở trên giường, dùng chăn quấn chặt thân mình, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ.
Nàng chớp mắt nhìn lại như không nhìn hắn, hốc mắt phiếm hồng. Tóc mái tiểu cô nương có chút ướt, một dúm dán ở trên gương mặt hồng nhuận. Trên cổ ẩn ẩn lộ ra một khối dấu vết màu hồng nhạt.
"Chiêu ca ca......"
Tiểu cô nương đỏ mắt, thanh âm còn có chút run. Tề Cảnh Chiêu chỉ đem người ôm sát trong lồng n·ɢự·𝒸vỗ nhẹ, một lúc lâu sau cũng không nói câu nào. Hết vỗ rồi lại xoa, tiểu nhân nhi trong ռ*𝐠*ự*𝐜 tránh khỏi chăn, hai cánh tay trắng nõn trần truồng câu lên cổ hắn. Tiểu cô nương đem mặt ⓥ●ù●1 ✔️●à●𝖔 cổ hắn, hít sâu vài cái, liền thút tha thút thít nức nở mà khóc lên.
"Không được đi...... Cầu xin huynh...... Chiêu ca ca, đừng, đừng đi mà......"
Tề Cảnh Chiêu kéo chăn bọc lấy nàng, đem cả người lẫn chăn ôm thật chặt, rất đỗi dịu dàng:
"Nghĩ cái gì vậy.... . Ta đã để một chồng giấy mẫu ở trên án thư, muội mỗi ngày luyện một tờ. Bảo bối viết xong tờ cuối ca ca sẽ quay trở lại, được không?"
Vừa nghe đến "bảo bối", cánh tay treo ở trên cổ hắn hơi run một chút. Tiểu cô nương tựa như nhớ tới cái gì, lập tức buông lỏng ra cánh tay, rũ đầu.
"Chuyện có em bé.... . ca ca nếu không thích Chi Chi sẽ không bao giờ nói nữa...... Chi Chi không phải, không phải muốn quấn lấy huynh như vậy đâu......"
Tề Cảnh Chiêu cúi đầu, nhẹ nhàng mà 𝐡*ô*ռ lấy phấn môi rung động của Ngụy Chi. Cho nàng một cái hô_𝐧 dài, nhéo hai cánh tay béo trắng nõn, lại đặt nó quàng lên trên vai mình.
"Không quấn lấy ta, muội muốn quấn ai hả? Muội muội ngốc."
Ôm càng chặt, càng cảm thấy không đủ.
Tựa như muốn đem tiểu nhân nhi khảm vào trong т·♓·â·n t·h·ể mình.
Trời đã sáng. Một chiếc xe ngựa vội vàng ra khỏi cửa thành.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |