Bảo bảo (H nhẹ)
← Ch.22 | Ch.24 → |
"Á......"
Tề Cảnh Chiêu bị nàng nhào tới, trực tiếp ngã về phía sau, ngồi trên mặt đất.
Phanh một tiếng.
Tiểu cô nương ghé vào trong ngực hắn, hai mắt sáng lên, hứng thú dạt dào. Người bị đè ở trên mặt đất nhịn không được lại "Ưm" một tiếng, thở ra một hơi. Cuối cùng vẫn duỗi tay ôm chặt tiểu nhân nhi trên người.
"Muội muốn đem ca ca đè chết sao...."
Tề Cảnh Chiêu ngã đau đến nhắm chặt mắt, thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ. Mấy tùy tùng bên cạnh lập tức xông lên, muốn đem hai người nâng dậy. Ai ngờ tiểu cô nương đột nhiên dở tính tình, quấn lấy hắn không chịu đứng dậy.
"Chi Chi, đứng lên đã."
"Không muốn! Hứ!"
Mùi rượu nồng từ trên người nàng tỏa ra, thị vệ bốn phía lại lui về phía sau. Tề Cảnh Chiêu đột nhiên quay đầu đi, hắn là bị huân đến đầu óc hôn mê rồi.
Tay nhỏ ấn ở trước ngực hắn chậm rãi vuốt lên trên, nàng bắt lấy lỗ tai hắn, dùng sức ôm vào lòng.
Tiểu Đao thấy không khí dần có chút không đúng, lặng lẽ mang theo người bỏ chạy.
Một lát sau, tiểu cô nương cũng không ầm ĩ nữa, yên lặng mà nhìn hắn chằm chằm.
"A Chiêu......"
"Gọi ca ca."
"A Chiêu.... ha.... ha...."
".......... ."
Tề Cảnh Chiêu một tay ôm người, gian nan mà đứng dậy. Hắn vừa muốn đi nhặt quải trượng, cánh tay lại bị tiểu cô nương ôm chặt lấy. Hai người thất tha thất thểu sóng vai đi vài bước lại ngã ngồi trên mặt đất.
Tề Cảnh Chiêu chịu không nổi, chống tay đem thân mình chậm rãi dựa vào cây, xong xuôi lại duỗi tay vớt con ma men kia.
Vớt thế nào cũng không chịu đứng dậy. Tiểu cô nương ôm chân hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Ngụy Chi theo đùi hắn bò lên trên, đem đầu nhỏ chôn dưới háng hắn, cái mũi chống lên hạ bộ mềm oặt dùng sức củng củng.
"Ưm, đứng lên nào!"
"Xem tiểu A Chiêu này...... Ha ha!"
Nàng vừa nói xong, tay nhỏ linh hoạt đã mò tới cởi lưng quần hắn sau đó kéo xuống.
Nguyên cây nhục hành thô dài ngăm đen bị tiểu cô nương nắm trong tay, xoa xoa vài cái, thực mau liền trở nên gắng gượng mà phồng lớn.
Ngụy Chi ấn lên đùi hắn, duỗi thẳng thân mình, khuôn mặt đỏ bừng mang theo thần sắc hưng phấn, đôi mắt liên tục chớp chớp mà nhìn hắn.
Tề Cảnh Chiêu dựa vào dưới gốc cây, co quắp bất an mà mở chân ra, trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi, đôi tay nắm thành nắm đấm chống trên mặt đất, hiếm thấy thẹn thùng khi nhìn vào mắt nàng.
Tiểu tửu quỷ lột quần hắn, còn nắm lấy dương cụ.
Muốn mệnh hắn sao?
Miệng nhỏ Ngụy Chi hơi hé ra, dịu dàng mà nhìn nam nhân đang hết sức khẩn trương, nàng khẽ cúi đầu, đem đỉnh đầu nấm dữ tợn ngậm vào trong miệng.
"A......"
Mặt Tề Cảnh Chiêu cơ hồ hồng thấu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, máu cả người đều vọt tới dưới háng, nơi bị muội muội dùng cái miệng nhỏ liếm mút càng thêm trướng đau.
"Đừng, Chi Chi...... Đừng như vậy.... ."
Đầu nhỏ chôn ở giữa háng hắn phập phập phồng phồng, côn th*t nóng cháy thô tráng nửa căn phía trước hoàn toàn đi vào giữa làn môi phấn nộn, bị nước miếng tẩm ướt, cắm đến cực kỳ thông thuận.
Tiểu cô nương phun ra nuốt vào một hồi, càng cúi càng sâu, nặng nề phả ra từng hơi thở ấm nóng. Âm mao nồng đậm mùi tanh ma sát với cái mũi nàng, vừa ngứa lại vừa đau.
"Tanh quá, cái đồ vô lại này."
Tề Cảnh Chiêu nghe thấy nàng nghịch ngợm cười ra tiếng, trong lòng từng trận nóng lên, hai bàn tay siết chặt nhất định không lên tiếng.
Sau đó Ngụy Chi liền vươn đầu lưỡi, liếm liến tinh hoàn nặng trĩu. Dương v*t cứng rắn thẳng tắp dứt khoát run lên. Tay nhỏ non mịn nhéo nhéo hai viên thịt cầu căng phồng, như là đang sờ cái gì rất vui vẻ, trên dưới hết xoa rồi lại nắn. Tiểu tửu quỷ ghé vào giữa háng nam nhân, vừa chơi tinh hoàn mềm mụp, vừa liếm mút quy đ*u ca ca. Quen dần với mùi tanh của dương v*t, trên mặt non nớt lại tràn ra vẻ không muốn xa rời.
#
Tề Cảnh Chiêu run rẩy duỗi tay xuống, vuốt ve mái tóc xù xù của tiểu cô nương, hít sâu mấy ngụm. Trong lòng bành trướng đến muốn nổ tung.
"Chi Chi, nhẹ, hút nhẹ chút... Ca ca chịu không nổi...... A......"
Nàng ăn dương v*t vô cùng nhiệt tình, phập phập phồng phồng mà phun ra nuốt vào, hai tay nhỏ càng lúc càng nhanh, nhiệt tình toát lộng hành thân cùng hai túi trứng ngăm đen không thể nhét vào trong miệng. Thỉnh thoảng nàng kẹp lấy âm mao, ngón tay xoắn lại vòng vòng rồi rút nhẹ.
"Ha......"
Tề Cảnh Chiêu hai mắt đỏ đậm mà thở phì phò, trên tay cầm lòng không đậu mà dùng chút sức lực, bắt lấy tóc nàng, hung hăng ấn xuống. Nguyên cây côn th*t cắm đầy cái miệng nhỏ rồi bắn tinh không ngừng.
"Ư...... a.... ."
Tiểu cô nương bị cắm đến yết hầu phát đau, gương mặt cùng cổ đều đỏ lên, tinh dịnh trắng đục dọc theo khóe miệng từng luồng tràn ra ngoài.
Tề Cảnh Chiêu thở phì phò, cả người chậm rãi thả lỏng. Chờ hắn phản ứng lại liền lập tức duỗi tay đem người từ giữa hai chân kéo lên, ôm vào trong lòng ngực vỗ vỗ.
"Nhổ ra."
Thanh âm khàn khàn còn có chút không xong. Ngụy Chi ưm a vài cái, toàn bộ nuốt xuống, sau đó giơ tay lau miệng.
Nàng cúi đầu vuốt bụng nhỏ của mình, bộ dáng càng thêm ngượng ngùng, cùng với bộ dáng lớn mật vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Tề Cảnh Chiêu nhìn nàng lại trở nên ngoan ngoãn, nhịn không được giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ngụy Chi, ôm sát vào ngực mình. Dưới tàng cây, hai người ôm nhau ngồi cùng chỗ, đầu chống đầu, nhẹ lẩm bẩm triền miên nói lời âu yếm.
Tề Cảnh Chiêu dựa lưng vào gốc cây, đem tiểu nhân nhi ôm chặt, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười.
"Đồ háo sắc này, ngay cả quần nam nhân cũng dám cởi..."
Cái đầu nho nhỏ cuộn tròn trong lồng ngực, nắm chặt góc áo hắn, lẩm bẩm chút lời vẫn còn vương men say. Tề Cảnh Chiêu nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng mềm mại một mảnh, vuốt ve trên tay cũng càng thêm ôn nhu.
"Nuốt cũng đã nuốt hết rồi...... Ca ca, như vậy có thể có tiểu bảo bảo không?"
Vừa nói xong, bàn tay vuốt ve ở trên eo nàng đột nhiên dừng lại.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |