Truyện:Phong Nhập - Chương 130

Phong Nhập
Trọn bộ 177 chương
Chương 130
Bị một ông chú lạ bắt giữ…
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Khi dương v*t xa lạ thô bạo đ*â*ⓜ sâu vào cơ thể, những lời nói nhục nhã hạ thấp bản thân cứ thế bật ra từ đôi môi cô gái.

Nỗi nhục khi bị 𝐜●ư●ỡ●𝖓●ⓖ ⓗ𝖎ế●𝓅 cùng 🎋ⓗⓞá.ï 🌜ả.ɱ không muốn thừa nhận đan xen khiến Lộc Nhung bối rối, miệng lắp bắp không nên lời. Cô xấu hổ đến mức răng va vào nhau cầm cập, lời cầu cứu đứt quãng, trong lòng chỉ có một tia hy vọng mong manh rằng người đàn ông này chưa nghe thấy gì, rằng bí mật 👢𝑜ạ.n 🦵u.â.𝐧 giữa mình và bố vẫn chưa bị lộ...

Nhưng giọng nói của hắn dễ dàng phá vỡ lời khẩn cầu thầm lặng của cô.

"Hoá ra là con đĩ nhỏ thích 🦵⭕_ạ_𝓃 ⅼⓤâ_п với bố." Giọng nói khàn đặc vang lên trong lớp khẩu trang, nụ cười thô tục lắng đọng nơi cổ họng.

Trái tim Lộc Nhung dần nguội lạnh, nhưng hạ thân lại càng thêm nóng rực ẩm ướt. Nước mắt giàn giụa, cô hoảng loạn lắc đầu, hạ thân gắng gượng ş.ïế.т c.𝒽.ặ.† để phản kháng."Không phải... không phải... em không phải..."

"Không phải cái gì chứ, đến lúc này rồi mới sợ sao? Lúc 𝐝.ụ ԁ.ỗ bố đâ·ɱ ⓥà·ο cái lỗ nhỏ ԁ.â.ɱ đã.n.g này của em, chẳng thấy sợ là gì." Cơ thịt bên trong cô 𝐬1*ế*✞ 𝒸𝖍*ặ*т lại khiến gã đàn ông bật cười lớn, khoé môi nhếch lên thành nụ cười ác độc. Gã không ngừng tự suy đoán, càng nói càng lấn tới, giọng điệu tựa như đang lẩm bẩm với chính mình."Hay là em cũng bị bố c*ưỡⓝ*𝖌 𝒽❗ế*ⓟ như thế này? Cũng bị dương v*t to lớn của bố mạnh bạo đâ●𝐦 thẳng vào lỗ nhỏ non mềm như thế này sao?"

Bị đâ*𝖒 như thế này sao?

Lộc Nhung choáng váng, đầu óc mờ mịt, còn hạ thân lại hiểu rất rõ câu nói của gã.

Bất chợt, người đàn ông thúc mạnh hông vào, dương v*t cứng rắn toàn bộ cắm ngập vào huyệt đạo, đầu khấc nhanh chóng chọc tới cửa tử cung rồi lại гú*✝️ 𝐫*ⓐ, nhịp độ di chuyển nhanh như máy đóng cọc, cứ như muốn mài mòn lỗ nhỏ m*ề*m ɱạ*𝖎 của cô gái.

Ⓚ●𝒽🔴●á●𝖎 c●ả●〽️ dữ dội đến mức khiến cô gần như c.♓.ế.† lặng. Lộc Nhung không thể mở miệng 𝓇ê●𝐧 ⓡ●ỉ, cơ thể ẩm ướt của cô chỉ biết không biết xấu hổ mà không ngừng nghênh đón sự đ●â●𝐦 chọc mãnh liệt của dương v*t xa lạ. Chỉ trong chốc lát, cô đã ⓛ.ê.𝖓 đỉ.n.𝐡.

Nước 𝖉*â*ɱ từ nơi 🌀𝖎𝖆*𝖔 ♓ợ*🅿️ phun ra ướt sũng quần gã đàn ông. Gã cắn răng kiềm chế cơn thèm khát tiếp tục lao tới, cố điều chỉnh nhịp thở, cất giọng trêu chọc: "Có phải bố của em cũng dùng dương v*t to lớn như thế để đâ·𝐦 nát cái lỗ nhỏ ◗â.m đ.ã.n.𝐠 này không?"

Gã nói gì, Lộc Nhung hoàn toàn không nghe rõ. Cảm giác phản bội mãnh liệt liên tục dày vò tâm trí cô, khiến thần kinh như muốn đứt đoạn. Cô không thể chấp nhận được việc bản thân lại dễ dàng khuất phục trước hành vi 𝒸ưỡ_𝐧_𝖌 🅱️ứ_ⓒ của người đàn ông xa lạ này như vậy.

Cô không cố ý mà, cũng không muốn thấy sung ⓢ·ướռ·🌀. Chỉ là cơ thể không nghe lời, tự mình đắm chìm vào sự phóng đãng nhục dục.

Nước 𝖉_â_m từ hạ thân cô gái tuôn trào, Lộc Nhung bật khóc thảm thiết."Bị người khác chơi hỏng rồi... lỗ nhỏ hỏng rồi... bố sẽ không cần bảo bối nữa..."

"Không sao đâu, chú cần em. Chú thích nhất là những cái lỗ ◗â.𝖒 đã.n.🌀 bị người khác chơi qua rồi, thích những cô bé nhỏ nhắn, miệng xinh xinh, lỗ nhỏ d*â*𝐦 đã*𝓃*🌀 thế này đâ●ɱ và●o mới ⓢ.ư.ớn.ⓖ."

Người đàn ông thủ thỉ từng lời chẳng chút an ủi. Gã nói chưa đủ, còn hơi nghiêng người để ánh trăng chiếu rọi vào nơi ℊ𝖎-@-o ♓-ợ-🅿️ đầy bùn nhơ.

Bị đâ·𝖒 quá mạnh, đôi môi huyệt phì nhiêu bị dương v*t ⓝ.ℊ.h𝐢ề.𝐧 𝓃á.т đến lõm vào trong, ş●ⓘ●ế●t 𝐜♓ặ●t lấy thân trụ thô lớn. Bảo sao lại khít đến thế, cảnh tượng khiến phần thân dưới được bao quanh bởi đám lông rậm rạp càng thêm dữ tợn, ghê rợn.

"Lại đây, nhìn đi, chú chơi em s_ư_ớ𝖓_ℊ hay không? Đừng giả vờ e thẹn nữa, con đĩ nhỏ." Gã đàn ông không ngừng buông lời tục tĩu, giọng điệu đầy nhơ bẩn.

Lộc Nhung nào dám nhìn. Lý trí và cơ thể dường như đều bị dương v*t xuyên thấu từng tấc. Cô co rúm lại muốn tránh ánh mắt, nhưng gã nhanh chóng chụp lấy sau đầu cô, ép mạnh xuống.

Năm ngón tay dài len lỏi vào từng sợi tóc mềm mượt, những vết chai nơi đầu ngón cọ sát nhẹ nhàng trên da đầu khiến Lộc Nhung thoáng thấy thư giãn. Chính vào khoảnh khắc ấy, đầu cô bị ép cúi xuống, buộc phải nhìn thẳng vào nơi dâ-m loạn. Mắt thấy, thân cảm, chỉ một khắc sau, một dòng nước d_â_〽️ lại phun trào từ trong âm đ*o cô.

"Thấy chưa?" Gã khẽ cười, giọng nói khàn đặc mà 🍳_ц𝖞_ế_ռ 𝓇_ũ. Hắn bắt đầu chuyển động trở lại, không còn gấp gáp như trước mà nhấp từng nhịp rất chậm, đầu khấc nghiền ép từng chút một. Đến giữa chừng, gã dừng lại, giọng điệu ra vẻ hiếu kỳ: "dương v*t của bố em có phải rất nhỏ không? Nên không làm lỏng được lỗ nhỏ này, tử cung cũng nông, đ·â·ɱ vài cái là chạm đáy?"

"Không... a!" Lộc Nhung nghe không nổi lời hắn sỉ nhục bố mình, cố sức phản bác. Cô chỉ vừa mở miệng thì đầu khấc lại thúc thẳng vào cổ tử cung, khiến âm đ*o vừa mới tiết dịch xong lại co rút mạnh, phun ra dòng nước 𝖉â●〽️ nóng hổi, cơ thịt bên trong ⓡu·𝐧 𝖗ẩ·𝐲 kịch liệt, đến cả hột le sưng đỏ cũng không ngừng giật giật theo.

Tiếng 𝖗ê.𝓃 г.ỉ biến âm sắc bén khiến dương v*t dưới thân càng thêm 🎋íc●𝐡 †●ⓗ●íⓒ●ⓗ. Người đàn ông không còn giả vờ lạnh nhạt, thô bạo thúc mạnh, một tay xốc áo, kéo phăng áo lót của cô gái. Hai bầu 𝖓_ⓖự_𝒸 tròn trịa thoát khỏi lớp che chắn, đầu v* г●υ●𝓃 𝐫ẩ●y trong ánh trăng, vươn cao đầy khiêu khích.

"Sao mà ⓝ-ɢự-🌜 cũng non thế này." Gã đàn ông tiện tay bóp chặt một bên 𝐧g_ự_↪️, không nỡ rời mà nhào nặn đùa bỡn.

Bầu 𝖓g-ự-𝖈 bị giày vò, vỗ đến p_𝒽_á_ⓣ 𝖗_🅰️ â_ɱ ✞_h_🅰️_п_♓ bồm bộp vang dội nơi lòng bàn tay. Lộc Nhung nghe thấy, gương mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Dù ban đầu cô sợ dã chiến đến nhường nào, giờ phút này cô đã т-𝒽â-𝐧 🌴♓-ể trải nghiệm rõ ràng rồi. Một người đàn ông xa lạ, lột sạch cô gái đến không mảnh vải, vú và huyệt hoàn toàn phơi ra cho hắn chơi đùa, mặc sức xâm phạm.

Nhịp dập của gã đàn ông càng lúc càng nhanh, từng cái vả liên tiếp nện lên bầu n●𝖌ự●↪️. Cô gái sợ hãi nhắm chặt mắt, cảm giác mọi giác quan bị gã đàn ông đánh thức đến tận cùng. Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh gì đó khác hẳn tiếng 𝐫-ê-𝐧 r-ỉ.

"Có ai... có người..." Lộc Nhung sợ hãi 𝐛*ấ*ц 𝐜♓*ặ*✝️ lấy lưng gã.

"Có người thì sao, chẳng phải càng tốt à? Cùng nhau chơi em, thử cảm giác bị chơi tập thể thế nào?" Gã cười cợt.

Lộc Nhung nghe vậy thì choáng váng, tưởng như ngất đi."Không... bảo bối xin chú... đừng để người khác chơi tập thể em..."

Cô sợ gã sẽ làm thật, bèn mềm mỏng đổi giọng, cánh tay bé nhỏ ş-ℹ️-ế-ⓣ 𝒸h-ặ-✝️ vai rộng của hắn.

Hành động lấy lòng yếu ớt của cô gái vừa khéo chạm vào lòng 𝐡.@.ⓜ mⓤ.ố.𝐧 bệnh hoạn của gã đàn ông. Hắn dùng tay nâng đỡ phần 𝐦ôп*🌀 cô lên, giữ chặt cơ thể ⓜề_m ⓜ_ạ_𝒾 ấy trên dương v*t cương cứng, rồi khẽ nghiêng đầu lắng nghe kỹ hơn.

"Không có ai đâu, chỉ là tiếng mèo cái động dục thôi."

Gã nghĩ rằng lời giải thích này sẽ giúp cô gái bớt căng thẳng. Nào ngờ, ngay sau đó, lỗ nhỏ của Lộc Nhung lại càng 𝖘𝐢*ế*т 𝐜*𝒽ặ*✝️ hơn, suýt chút nữa đã bóp nghẹt dương v*t hắn. Tử cung cũng lập tức hút chặt lấy đầu khấc không buông.

"Thích mèo con sao..." Gã đàn ông nhận ra sự thay đổi của cô, giọng nói đầy hàm ý."Thích bị chơi như một con mèo nhỏ à?"

Nói đoạn, hắn chẳng chờ cô kịp phản ứng, lập tức bắt đầu ngân nga một khúc hát quen thuộc, chỉ có điều lời ca được chỉnh sửa trở nên tục tĩu đến khó nghe.

"Mèo con ngoan ngoãn, mở rộng cái lỗ nhỏ ra nào, chú đây muốn vào..."

Chương (1-177)