Bị găng tay đánh vào chỗ đó…
← Ch.128 | Ch.130 → |
Vì muốn làm hài lòng bạn trai mà cố gắng tạo ra cảm giác κí*🌜*ⓗ ✞ⓗ*í🌜*𝐡, vậy mà lại bị một người đàn ông xa lạ phát hiện và hưởng dụng. Bàn tay thô ráp chẳng thuộc về người yêu liên tục đào bới nơi huyệt đạo ẩm ướt.
Hoảng sợ, tủi hổ, bao nhiêu cảm xúc dồn nén khiến Lộc Nhung khóc nức nở. Cô gắng sức nhón chân, muốn trốn tránh sự xâm phạm bên dưới."Không... không được đâu."
Dù cô cố né tránh đến cùng, người đàn ông vẫn dễ dàng đuổi theo. Gã hạ thấp cổ tay, ngón tay tách mở hai cánh môi thịt ẩm ướt, rồi từng ngón từng ngón tăng dần từ một, đến hai, ba ngón, ngón thứ tư lơ lửng ngay miệng huyệt đã giãn căng.
"Còn trốn nữa, tao nhét cả nắm tay vào đấy." Gã hung dữ đe dọa, ngón cái cong lại đầy vẻ uy 𝐡𝖎ế●p.
Khi 👢à.𝐦 𝖙.ì.𝐧.h với bạn trai, dù đối phương thích đưa đủ loại đồ vật vào cơ thể cô, nhưng chưa từng thử qua kiểu này. Lộc Nhung sợ đến ⓒⓗ-ế-𝖙 khiếp, không dám trốn nữa, chỉ có thể nghẹn ngào nức nở, bị ép phải cảm nhận ngón tay của gã lạ mặt ɱơ_𝖓 𝖙𝓇_ớ_𝓃 bên trong mình.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên, thế nhưng gã lại dường như rất quen thuộc với những điểm mẫn cảm của cô, chỉ vài cái nhào nặn, huyệt đạo đã tiết ra thứ dịch ẩm ướt chảy dọc ra ngoài.
Huyệt đạo của cô khít chặt, dường như có ý thức mà 𝐬𝒾ế·𝖙 𝖈𝖍·ặ·✝️ bất cứ thứ gì đi vào, mặc kệ đó là gì, thuộc về ai.
"Tưởng là học sinh, hóa ra màng trinh cũng chẳng còn." Gã buông lời đầy khinh bỉ, rút mạnh ngón tay ra, mắt lạnh lùng liếc nhìn găng tay ướt nhẹp rồi tháo ra, nắm chặt trong tay."Con đĩ nhỏ ngày nào cũng ra đường khoe hàng chờ người ta chơi."
"Không phải... không phải mỗi ngày..." Lộc Nhung không hiểu tại sao bản thân lại muốn giải thích với kẻ ⓒưỡп.🌀 h.𝒾.ế.🅿️ này, lại càng vì sự nhạy cảm của cơ thể mà thấy nhục nhã không đứng vững. Hai chân ⓡ-𝖚-𝖓 𝖗-ẩ-𝓎 phải cố dạng rộng chống đỡ cơ thể khiến mép huyệt lộ ra, nước 𝐝●â●𝖒 tí tách nhỏ xuống nền đất.
Khu rừng hẻo lánh yên ắng, tiếng nức nở của cô hòa cùng tiếng gió càng khiến người ta thêm phần thương cảm và bất lực.
Gã đàn ông như một dã thú bị k*í*ⓒ*𝖍 ⓣ𝒽íⓒ*♓ bởi mùi thức ăn, hắn t𝖍.ở gấ.𝐩. Giây tiếp theo, hắn dùng găng tay quất mạnh lên cánh môi â*ɱ 𝐡*ộ đã sưng đỏ vì bị hành hạ."Không phải cái gì mà không phải!"
"A!" Lộc Nhung thét lên, cơ thể đạt đến cao trào. Cô không thể thoát ra, chỉ còn cách lắc lư eo hòng giảm bớt sự 🎋í𝐜-ⓗ t-𝖍-í𝐜-♓ khó tả từ nơi hạ thể.
"Trốn à?" Gã nhìn chằm chằm vào vùng kín đang phun ra nước ◗_â_ɱ của cô, mắt đỏ ngầu. Hắn không chút thương xót lại vung găng tay lên quất mạnh xuống."Mày không nghe tao nói à, con điếm? Cái lỗ này đáng bị đánh!"
Cánh môi vì đau mà co giật từng hồi. Lộc Nhung hoảng loạn lắc đầu. Thoáng thấy phần đỉnh bị gãy trên lông mày bên phải của người đàn ông — đoạn gãy sắc nhọn, hung hãn chém thẳng vào tim cô. Một tia sáng lóe lên trong đầu rất nhanh. Không chỉ có nước 𝒹●â●ⓜ, ngay cả lỗ tiểu cũng bắt đầu tràn ra từng dòng nhỏ, đây là kết quả của việc bạn trai đã tỉ mỉ huấn luyện cô suốt thời gian qua.
Ngay cả sự κ_𝖍_⭕á_𝐢 🌜ả_ɱ nhơ nhuốc này, cũng phải bị người đàn ông xa lạ chia sẻ sao?
"Đừng đánh nữa... không trốn nữa... đừng đánh mà..." Lộc Nhung không chịu nổi luồng k𝖍𝖔.á.ⓘ 🌜.ả.m chưa từng có từ hạ thân, khóc nghẹn không thành tiếng.
"Con mẹ nó, bị 𝖈ư-ỡ-𝓃-🌀 ⓗ❗ế-ⓟ mà cũng 𝖘.ướ.𝖓.ℊ thế cơ à." Mùi hương 🅓_â_Ⓜ️ mỹ phả vào mũi, gã không khỏi chửi rủa. Sau vài cú quất, cuối cùng cũng tiếc nuối buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ rách da. Găng tay dính nước ◗·â·m và nước tiểu nhanh chóng bị gã dùng để ѵ⛎ố-𝐭 v-e lên mặt cô gái.
Làn da trắng mịn lập tức in rõ những vệt đỏ 𝐝·â·〽️ mỹ, vài giọt nước nhỏ đan xen dính kết thành sợi. Lộc Nhung nín thở, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành về hành động tiếp theo của gã đàn ông kia.
Người đàn ông vứt phăng chiếc găng tay, không kìm nổi sự háo hức kéo khóa quần xuống, giải phóng thứ dương v*t cứng như đá đang đau nhức đến cực hạn. Thân trụ nóng rực quất mạnh lên vùng thịt ẩm ướt, đầu khấc không ngừng ấn ép, muốn chui sâu vào cửa huyệt.
Dù trong đầu rất rõ tất cả những gì đang xảy ra đều là bị é.🅿️ 🅱𝖚.ộ.𝖈, nhưng cơ thể lại phóng đãng khao khát. 𝐊♓🅾️-á-𝖎 𝐜ả-ɱ liên tục tuôn trào từ hạ thân lan ra khắp người. Lộc Nhung cảm nhận rõ từng thớ thịt ở cửa huyệt mình đang ôm lấy đầu khấc của gã lạ mặt, nhưng miệng vẫn gắng gượng thốt ra những lời chống cự yếu ớt: "Không... sao có thể để dương v*t của người xa lạ đ●â●〽️ 𝐯●à●ο cô bé... ư ư..."
Kẻ đã quyết tâm phạm tội không chút để tâm đến tiếng khóc của cô. Một tay hắn chống vào thân cây, tay kia giữ chặt cơ thể mảnh mai của cô, mạnh mẽ kéo thân hình ấy ép vào dương v*t. Đầu khấc dễ dàng xuyên vào huyệt đạo, hơn nửa thân trụ nóng rực đã cắm sâu vào nơi ẩm ướt chật hẹp.
"Con điếm nhỏ, đây mà là không muốn sao? Thích bị ⓒư·ỡռ·𝐠 𝒽·❗ế·🅿️ lắm, đúng không?"
Gã đàn ông sung 𝖘ư_ớ_n_🌀 cong người, nhẫn nại dùng dương v*t thăm dò từng tấc thịt Ⓜ️.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.𝒾 trong cơ thể cô gái. Những tiếng nức nở vỡ vụn không ngừng lọt vào tai hắn.
"Bố ơi cứu con..."
Bị chơi đến mức phải gọi bố sao? Gã đàn ông nhướn mày, nghĩ rằng đây chỉ là phản xạ kêu cứu của cô. Hắn vừa định tăng thêm sức lực thì những lời tiếp theo khiến toàn thân gã rúng động vì phấn khích.
"Ư ư... bé yêu bị 𝖈.ưỡⓝ.🌀 𝐡i.ế.𝖕 rồi... cái lỗ nhỏ mà bố yêu thương nhất bị một người đàn ông xa lạ chơi rồi... dương v*t của chú lớn quá, sắp đâ*𝖒 rách lỗ nhỏ của bé yêu rồi..."
Thảo nào mà nửa đêm lại không mặc quần lót chạy ra ngoài, hóa ra là muốn cùng bố lén lút thông 🅓_â_m—đúng là một con điếm nhỏ ⓓâ-〽️ đã𝐧-ɢ.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |