Vay nóng Tinvay

Truyện:Phượng Nguyệt Vô Biên - Chương 152

Phượng Nguyệt Vô Biên
Hiện có 177 chương (chưa hoàn)
Chương 152
152: Nhân Danh Hai Chữ quan Tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-177 )

Siêu sale Shopee


Chương 152: Nhân danh hai chữ "quan tâm" ღ

Người dịch: Pey

Tế thị tức giận đến suýt hôn mê bất tỉnh, thì có tiếng bước chân truyền đến, thấy một đạo cô đi ra cửa, hướng mọi người hỏi: "Xin hỏi vị nào là Lư Văn lang quân?"

"Là ta." Lư Oanh đáp.

"Xin mời theo ta."

Nhìn Lư Oanh muốn đi vào, Tế thị chật vật bò từ trong hố thét to: "Còn tiểu nữ nữa, tiểu nữ muốn gặp Nguyên nương."

Đạo cô kia kinh ngạc nhìn người lôi thôi chật vật, trên người có dính chút bùn đất, gật đầu nói: "Thí chủ cũng theo vào." Tế thị sửa sang lại tóc tai rối bời, đi theo đạo cô, rồi nhúng người nói: "Xin để tiểu nữ thay y phục khác." Bây giờ mới nhớ đến phong phạm quý nữ thế gia.

Đạo cô kia lại cau mày nói: "Cư sĩ Thanh Nguyên chỉ nói muốn gặp Lư lang, Tế nương tử ngày mai hẳn đến nhé?"

Làm sao đây? Tế thị chịu đựng khó chịu, chóp mũi còn dính chút bùn, mở miệng phản bác: "Tiểu nữ vẫn là... !" Đúng lúc này, một cô nương khác chạy lại nhanh chóng tiếp lời: "Tỷ tỷ của tiểu nữu ngày mai sẽ tới bái kiến cư sĩ Thanh Nguyên cũng được." Nói xong, nàng ta ra dấu cho Tế thị.

Còn Tế thị còn há miệng ngơ ngác nhìn Lư Oanh đi vào trong.

Lư Oanh vừa đi khuất, hai cô nương cùng một thiếu niên và một quản gia trung niên vây quanh Tế thị.

Được các cô nương đỡ nâng dậy cùng tỳ nữ Tế thị, quản gia hạ giọng nói: "Cư sĩ Thanh Nguyên đã từ lâu không quản chuyện thế tục, nhìn thấy người ta để làm gì? Chuyến đi này là việc cấp bách, phải nhìn thấy Nguyên thị, thuyết phục nàng ta không được hòa ly."

Tế thị hiểu ra chính mình rối loạn trận tuyến, lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy còn Nguyên nương đâu? Nàng ta ra tới không?"

"Còn chưa thấy." Một thiếu niên khác trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm trên lối đi thấy Nguyên thị đang đi ra chạm mặt với Lư Văn.

Và Gã họ Lư dừng bước chân, nhỏ giọng nói cái gì đó, sau đó Nguyên thị gật đầu tiếp tục cất bước.

Thiếu niên kia hạ giọng nói: "Nguyên nương ra tới."

Mấy người khác hưng phấn lên.

Lúc này, gã quản sự phân phó công việc: "Đi thôi, tận lực giữ chân kẻ họ Lư kia ở bên trong.

Tế nương tử và Trần nương tử, còn có Phùng lang quân, các người đi nói chuyện với Nguyên thị là được rồi, cố gắng thuyết phục nàng ta không được hòa ly."

Người gọi Tế thị là tỷ tỷ cười hì hì, khinh thường nói: "Rất dễ dàng, ả Nguyên nương kia tính tình như chó con vậy, quăng cho khúc xương đảm bảo nước mắt lưng tròng liền.

Nói nặng vài câu liền khiến ả ta mờ mịt ngay.

Chúng ta nói vài câu, chắc chắn sẽ đồng ý thôi."

Tế thị thì có chút hổ thẹn, lẩm bẩm nói nhỏ: "Thật may nàng ta chưa thấy màn cảnh ở bến tàu hôm qua." Lấy tính tình đơn giản của Nguyên thị, lời đồn đại bên ngoài hơn phân nửa không có nghe tới.

Nói cách khác, nghĩ đến bản thân làm trò con bò trước mặt bao người, quay lưng đi thì xưng tỷ muội với Nguyên thị, dù là Tế thị cũng không diễn nổi cảnh "tỷ muội tình thâm" đó.

May mắn thay ả ngốc đó chưa hay biết gì.

Gã quản sự có chút không yên tâm, chuyển hướng nhắc nhở vị còn lại: "Phùng lang quân và Dương lang quân là bằng hữu tốt, ngày xưa còn từng thay Nguyên thị nói ngọt mấy câu.

Nàng ta sẽ biết ơn với ngài.

Lão nô mong rằng lang quân tận lực khuyên nhủ."

Thiếu niên Phùng lang nhếch miệng cười, không cho là đúng mà nói: "Cái này đơn giản." Dừng một chút, hắn nói thêm, "Ta sẽ tận lực, có điều kết quả như thế nào, ta không đảm bảo." Phùng lang khác với mấy cô nương khác.

Trong mắt ẩn giấu vài phần khinh thường.

//Truyện chỉ đăng tải tại truyenhdd

Gã quản sự gật đầu, không có nhiều lời cất bước rời đi.

Lúc này Nguyên thị từ trong đạo quan bước ra.

Đám người Trần nương tử ùa tới quấn lấy Nguyên thị, bản thân Tế thị chỉnh chu lại đôi chỗ, nhưng tưởng tượng bộ dạng chật vật còn có tỳ nữ hôn mê bất tỉnh ở đằng kia là chứng cứ xác thật.

Có thể dùng bằng chứng này nói tên họ lư kia thô bạo vô lễ còn có ra tay tàn độc.

Ở đằng xa, nàng ta thấy Nguyên thị bị mấy người bao vây.

Nhìn nàng ta nhút nhát sợ sệt, rồi nhìn hướng tên họ Lư biến mất, âm thầm nghĩ: Nguyên nương vẫn luôn ưu ái mình, lần trước có người nói xấu mình, nàng ta còn vì thế là tức giận rất lâu.

Cái gã họ Lư kia nhục nhã mình, ả ngốc này nhất định vì mình mà bất bình, từ đó sẽ căm ghét tránh xa họ Lư kia!

Nghĩ đến đó thôi, nàng cảm thấy bản thân có chút đáng giá.

Tỳ nữ hôn mê bất tỉnh còn có người nhớ đến chăng?

*****

Lư Oanh vào đạo quan.

Nàng đi vào một căn phòng mộc mạc, hành lễ với người ngồi trang nhã kia, một đạo cô 60 tuổi, giương đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: "Ngươi là Lư Văn?"

"Đúng vậy."

"Nghe Nguyên nương nói, ngươi là một cô nương? Quả thật nhìn không ra."

Lư Oanh mỉm cười.

Đạo cô làm động tác cho mời, nói: "Mời ngồi xuống."

"Vâng."

Chờ Lư Oanh ngồi xuống, đạo cô lại nhắm hai mắt dưỡng thần.

Còn nàng thì ngồi không nhúc nhích, an tĩnh mà suy nghĩ đến chính sự.

Lư Oanh không nghĩ tới, đạo cô này nhắm mắt một cái mà trôi qua nửa canh giờ.

Lư Oanh nhìn hai mí mắt của bà ấy, xem xét có phải ngủ thật rồi không.

Liền đứng dậy tản bộ, nhìn quanh quẩn căn phòng.

Lại một lát sau, đạo cô mới cất lời, "Nghe Nguyên nương nói qua, ngươi từng nói với con bé rằng trên đời này người có thể tin tưởng được, và người đó là ta, quả thật có chăng?"

Lư Oanh quay đầu lại, "Phải."

"Theo hiểu biết của ta, có thể đem Nguyên nương giấu kỹ đến độ không ai tìm ra, ngươi là người của ai?"

Lư Oanh rũ mắt, nhìn về bà ấy từ tốn nói: "Chủ công nhà ta họ Lưu, tên một chữ... !Cương..."

Cái tên này làm bà ấy cả kinh, nhanh chóng mở mắt ra nhìn Lư Oanh.

Nhìn chằm chằm một hồi, đạo cô thở dài ra tiếng, bà lẩm bẩm nói: "Cũng đến lúc rồi."

Nói đến đây bà ấy lại hỏi: "Ngươi muốn quản lý của hồi môn cho Nguyên nương?"

Lư Oanh cười cười, rất thành thật mà nói: "Ở trên thuyền kết bạn với Nguyên nương, thấy rõ tình cảnh gian khổ của nàng ấy, là có ý nghĩ này.

Tính tình nàng ấy đơn thuần, thiện lương, dễ bị lừa gạt, dễ dàng bị người khác lợi dụng sơ hở mà chiếm đoạt.

Lại nói những kẻ đã chiếm được lợi ích tài sản phụ mẫu nàng ấy mà còn khắt khe với Nguyên nương đủ đường."

Đạo cô nhìn chăm chú Lư Oanh, từ tốn nói: "Của hồi môn không thể giao cho ngươi..."

Lư Oanh cũng bình chân như vại, lười biếng nói: "Cũng tốt... !Ta có ý tốt mượn của hồi môn nàng ấy, thúc đẩy sự nghiệp tại Vũ Hán này.

Nếu cư sĩ có an bài khác, tự ta xuống tay từ chỗ khác cũng như nhau mà thôi."

Đạo cô lại lần nữa đánh giá Lư Oanh, bà thấy Lư Oanh vẫn một mực nhẹ nhàng, phảng phất chỉ nói bừa một câu, không biết chừng cái câu "xuống tay từ chỗ khác" là ý muốn trả giá gấp mười gấp trăm lần vất vả.

Một hồi lâu, bà gật đầu nói: "Được rồi, ngươi có thể rời đi."

Lư Oanh chắp tay đáp lễ, chậm rãi rời khỏi.

Lư Oanh ra tới thì không có người ngăn trở.

Cư sĩ Thanh Nguyên giữ nàng lại rất lâu, cho đám người bên ngoài kia thời gian dư dả, căn bản không cần phải đi giữ chân Lư Oanh.

*****

Trong chốc lát, Lư Oanh đi ra cửa.

Đám người kia cũng không còn ở đây, cũng không thấy Nguyên thị đâu cả, nàng hỏi một hộ vệ.

Sau đó xoay người đến hướng khác.

Khi nàng đi đến hành lang được chế tạo bằng gỗ.

Nó thông tới một rừng cây rậm rạp, Lư Oanh còn chưa tới gần liền tinh tường nghe thấy mấy âm thanh truyền đến, "Nguyên nương, ngươi thật hồ đồ! Ngươi cho rằng ngươi có cái gì? Bên cạnh không có một người hầu đáng tin, bản tính ngươi yếu đuối, ngươi nói ngươi muốn hoà ly với Dương lang.

Những ngày sau này ngươi phải sống thế nào hả?"

Một cô nương khác thở dài: "Đúng vậy, căn cơ của ngươi ở Vũ Hán, ngươi ngẫm lại sau khi hoà ly rồi, có gia tộc nào sẽ xã giao với một phụ nhân đã hoà ly như ngươi nữa? Cũng không thể sống như ni cô qua ngày được?"

Lúc này Nguyên thị nhỏ nhẹ nói một câu gì đó.

Thì ngay lập tức, cái người Trần thị cười lạnh, "Nguyên nương, không phải ta nói ngươi, con người của ngươi đó, thật không có đầu óc, lại thích khóc, vô dụng, cầm kỳ thư hoạ món nào cũng không biết.

Ngày thường chung đụng với đứa ngốc như ngươi, tựa như một khối gỗ được đẽo hình người vậy.

Ngươi tưởng bản thân là nữ nhi như vậy thì Dương lang hắn sao có thể để ý tới chứ? Thật vất vả lãng tử hồi đầu, mà ngươi còn ở đây tự cao tự đại cái gì.

Nguyên nương à, đến lúc đó ngươi chả có thứ gì chiếm được, thì ôm tấm thân xử nữ ấy chết già trong núi đi."

Trần thị nói năng cực kỳ khắc nghiệt, Lư Oanh cau mày, nàng bước nhanh hơn.

Giờ nàng thấy Nguyên thị bị bốn năm "con ruồi" bâu, nói "vo ve" mấy lời khó nghe, ngươi một câu ta một câu.

Nguyên thị thì ngồi co rút thành một cục trong góc, có người nào nói gì nàng ấy chỉ lắc đầu.

Đứng đằng xa cũng thấy mắt nàng ươn ướt, trên người tự ti, sợ hãi, hơi thở bất an cũng không giấu nổi.

Lư Oanh thấy thế, bước chân nhanh hơn.

Lúc này, Tế thị bồi thêm vài câu, châm chọc nói: "Nguyên nương, hay là ngươi còn nhớ đến cái tên bạch kiểm họ Lư kia? Ta đã điều tra thân thế của hắn, căn bản không phải là lang quân của gia tộc gì ở Lạc Dương.

Mà là xuất thân từ thanh lâu, chuyên đưa mông để kiếm tiền, lừa lọc làm nghề.

Hắn ở Giang Châu Thành Đô liên tục hại ba thiếu nữ, trong đó có một người vì hắn mà tự sát..."

Tế thị nói không thành có lưu loát cực kỳ, Nguyên thị bị làm sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn Tế thị ngơ ngác.

Tế thị nào đâu biết rằng, Lư Oanh đâu phải là thiếu niên, mà là nữ tử? Nàng ta còn bôi nhọ Lư Oanh, giống như đã làm với Nguyên thị ở trên bến tàu vậy.

Thấy Nguyên thị có phản ứng với lời Tế thị nói, Trần thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở một bên tức giận trách móc: "Ta nói Nguyên nương nghe nè, chúng ta một lòng vì ngươi có ý tốt, ngươi còn có cái gì do dự chứ? Người ngươi để ý muốn có tướng mạo, muốn thân tộc cái gì cũng không có, ai sẽ thích chứ? Nếu không phải Dương lang là thanh mai trúc mã, tình cảm thời thơ ấu đả động đến hắn, thì hắn còn quản ngươi đi tìm đường chết sao? Còn có chúng ta, nếu chúng ta không cảm thấy ngươi còn có chút nghe lời, thì cũng đã mặc kệ ngươi rồi.

Ngươi còn nhìn cái gì, chỉ biết nhìn nhìn, bộ dạng ngu xuẩn như vậy, thật khiến người ta chán ghét mà!"

Trong lúc Trần thị công kích, Nguyên thị hai mắt đã ướt đẫm, nàng co rút cắn môi, cả người co thành một cục, dường như muốn đem chính mình che giấu đi vậy... !Vốn dĩ nàng như vậy đều sẽ nghe theo yêu cầu người khác, sợ hãi nghe theo.

Giờ phút này thấy nàng như vậy, bọn họ hơi thả lỏng biểu tình.

*****

Ngày úp: 08/08/2021 09:59 PM

Chưa từng thấy cày cuốc 1 tuần 10 chương thế này =, = tự hào về bản thân ghê  =))) 

Truyện chỉ đăng tải tại truyenhdd nhen!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-177 )