151: Gặp Lại Ở Đạo Quan
← Ch.150 | Ch.152 → |
Chương 151: Gặp lại ở đạo quan ღ
Người dịch: Pey
Xe ngựa đi xuyên trong dòng người, đến một cái thôn trang.
Đây là thôn trang của quý nhân, toàn bộ Lâm Viên tinh xảo thoải mái, có hương vị riêng của hắn.
Tiến vào thôn trang, Chấp Lục lại gần nói một câu, "Yên tâm đi, đằng sau đã cắt đuôi kẻ bám theo rồi." Rồi đột nhiên hỏi: "Hôm nay tại sao phải bại lộ thân phận chính mình? Ngươi không lo Dương phủ kia phái tai mắt theo dõi ngươi sao?"
Trong xe ngựa, Lư Oanh khẽ thở dài: "Ngày mai ta và Nguyên nương sẽ đi bái kiến người dì này, điểm này không đảm đương nổi, thì sao đả động đến nhân tâm người nọ?"
Chấp Lục ở bên ngoài cười: "Hẳn ngươi có tính toán? Rõ ràng A Văn xuất thân phố phường, tính cách lại giống lang quân của nhà thế gia, đi một bước tính ba bước, đi ra ngoài chơi thì mang hộ vệ theo." Nói xong, gã xoay người rời đi.
Lư Oanh cùng Nguyên thị xuống xe ngựa.
Tỳ nữ an bài xong, đầu tiên hai người đi ngâm nước ấm, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại đã buổi chiều tối.
Nguyên thị thích yên tĩnh, Lư Oanh thì ngược lại.
Vất vả nàng tới Vũ Hán một lần, còn muốn khảo sát thị trường thương nghiệp, dùng tài hoá phát triển sự nghiệp.
Lập tức lấy một bộ y phục trắng xám mặc vào cùng hai hộ vệ ra đường, thong thả ung dung mà xuất hiện ở đầu đường Vũ Hán.
Nhìn phồn hoa đường phố, dòng người chật như cối nêm, Lư Oanh thầm nghĩ: Mình thiếu nhân lực, La Tử tuy rằng có thể bù đắp chất lượng nhân sự dù gì cũng chỉ một mình hắn.
Ừm, ngày mai đi "cửa sau" dì Nguyên thị, có thể dùng mấy người trung tín của Nguyên thị thử dụng một chút.
Ở trên đường phố đi dạo vài vòng, Lư Oanh trở về thôn trang.
Vừa vào đầu thôn, nàng thấy Nguyên thị chạy tới.
Nàng ấy nắm lấy ống tay áo, nhỏ nhẹ kêu: "Tỷ."
Lư Oanh gật gật đầu, mỉm cười nói: "Nguyên nương, bắt đầu từ ngày mai, sẽ có ồn ào náo nhiệt.
Vì vậy ngươi vẫn nên gọi ta là đại ca, đỡ phải xảy ra chuyện."
"Được, đại ca." Dừng một chút, Nguyên thị khó hiểu hỏi: "Ta đều tốt có điều đã lâu không gặp dì, người của dì ấy có được không?" Nguyên thị luôn được dạy dỗ trong khuê phòng, khi còn bé phụ mẫu sủng nàng, sau phụ mẫu không mau qua đời thì nàng bị ghẻ lạnh.
Liền ngay một trưởng bối để dạy dỗ cũng không có.
Rất nhiều người đều biết chuyện chỉ có mình nàng ngu ngơ không biết gì.
"Bà ấy tốt." Lư Oanh nói; "Nếu nói trên đời này chỉ có một người làm chủ cho ngươi, thì tất nhiên là bà ấy."
Sờ cái đầu nhỏ ấy, Lư Oanh lại nói: "Qua trận này ngươi gầy rất nhiều, đi nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Nguyên thị ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
*****
Ngày hôm sau, Lư Oanh dậy thật sớm, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi việc, xác định không có lộ chút sơ hở nào.
Nàng dẫn theo hai hộ vệ, kéo theo Nguyên thị đi phố Minh Dương.
Đêm qua nàng ở trong vườn đi dạo một vòng, không có nhìn thấy quý nhân và Chấp Lục.
Hỏi người khác thì mới biết, căn bản quý nhân không có đặt chân vào thôn trang, còn Chấp Lục lúc nửa đêm đã vội vàng rời đi.
Xem ra, công sự của bọn họ còn vội vàng hơn cả nàng.
Chuyện của Nguyên thị, chỉ có thể dựa vào chính mình xử lý rồi.
Phố Minh Dương gần Trường Giang, đứng ở trên ngọn núi có thể quan sát cảnh sông Trường Giang.
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ, địa hình cực tốt.
Xem đi xem lại thì thấy bình thường.
Đám người Lư Oanh vừa mới vào cửa đạo quan, một đạo cô liền đi tới, hành lễ nói: "Nguyên thí chủ, xin mời vào."
Chỉ kêu một mình Nguyên thị vào.
Nguyên thị ngẩn ra, quay đầu nhìn Lư Oanh.
Thấy nàng ấy gật đầu, liền cắn môi rồi mới đi theo vị đạo cô kia.
Nhìn Nguyên thị sợ hãi, Lư Oanh căn dặn một hộ vệ: "Theo sau bảo hộ nàng ấy."
"Vâng."
Hộ vệ xoay người rời đi.
Nhìn phía ngoài cửa được lót đá xanh thô, bình thản cực kỳ, Lư Oanh thưởng thức dựa vào tường đá, cúi đầu nhìn cảnh đẹp đằng xa.
Nhìn một hồi, có tiếng ồn ào vang lên.
Tiếng ồn ào càng ngày càng gần, chỉ chốc lát, hai đại cô cùng với mấy cô nương trang điểm trang nhã, lộ ra khí chất quý nữ thế gia đang đi tới.
Bọn họ liếc nhìn một cái, thấy Lư Oanh đang dựa vào tường đá khoang tay.
Chúng thiếu nữ nhìn nhìn, hai mắt sáng ngời, một người nhẹ giọng hỏi: "Vị lang quân này, không biết là người phương nào?"
"Không biết đấu."
"Từ khi nào Vũ Hán này có một lang quân như vậy?"
Tiếng xầm xì nho nhỏ, bọn họ hiển nhiên đang đợi người và tạm dừng bước chân, lén lút thẹn thùng nhìn Lư Oanh.
Sau nửa khắc, lại có tiếng nói đám đông lại gần, thấy có vẻ một đám nam thanh nữ tú dắt tay nhau đi tới, trong số đó có một cô nương trang điểm tinh xảo, là Tế thị.
Nhìn Tế thị đang đi đến, Lư Oanh nhướng mày, âm thầm nghĩ: Còn chưa từ bỏ ý định, muốn bắt Nguyên nương khuyên người ta hồi tâm chuyển ý sao?
Nói thật ra chuyến đi này, có điểm quan trọng mà mọi người bỏ qua, chính là nếu Nguyên thị đột nhiên không muốn hoà ly, vẫn hết lòng bảo vệ Dương lang, toàn tâm toàn ý thay hắn và cả Dương phủ nói thay cho bọn họ, như vậy thì sẽ phát sinh ra đủ thứ chuyện khác nữa.
Đột nhiên Tế thị phát hiện ra Lư Oanh, lập tức ngẩn ngơ ra, chớp mắt nàng ta cắn môi.
Có người thấy sắc mặt nàng ta không đúng, một cô nương trong đó tiến lên tò mò hỏi: "Tế tỷ tỷ, tỷ biết người đằng kia sao?"
"Tất nhiên là nhận biết." Sắc mặt Tế thị không tốt, hơi cao giọng nói: "Hắn ta là ngươi ở bến tàu tuyên bố 'bản thân chỉ đam mê nam sắc không yêu nữ nhân' đó."
Tế thị vừa nói ra, tiếng ồn ào càng lớn, liên tiếp mấy cô nương nhìn Lư Oanh đánh giá, bọn họ đều lộ ra biểu tình thất vọng, còn các thiếu niên thì khinh thường ra mặt.
Lư Oanh không để ý chút nào.
Chuyện này không có gì đáng giá để quan tâm tới, dù sao nàng cũng không phải nam tử chân chính, sự tình vạch trần ra cũng chỉ là trò đùa vui mà thôi.
//Truyện chỉ đăng tải tại truyenhdd
Bởi vậy, nàng lười biếng dựa tường đá, tiếp tục ngắm cảnh, thần thái động tác đều toát ra thanh thản tự nhiên, rất xứng với gương mặt tuấn tú, thật là xuất chúng.
Do đó đám thiếu niên cô nương kia không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Tế thị và một số người trong đó không có tâm tư chú ý cái này nên tiến tới có ý đồ tiếp cận xe ngựa Lư Oanh, nhìn thấy một người hầu lén lút vào đạo quan, Lư Oanh loáng thoáng nghe có người hầu đang hỏi, "Vừa rồi người vào trong đạo quan là?"
"Vâng, Nguyên thị được cư sĩ Thanh Nguyên mời đến."
Người hầu kia vội vàng trở về bẩm báo, nghe được gã nói, sắc mặt đám người Tế thị biến đổi mấy lần.
Cắn môi dưới, Tế thị tiến lên đi vào bên trong.
Nhưng nàng ta vừa mới vào thì chưa đến nửa tách trà, liền đi ra mà hiển nhiên là bị ngăn lại.
Tế thị bị cản trở sắc mặt rất tệ.
Nàng cố nhìn bên trong một hồi, quay đầu lại nhìn Lư Oanh, nàng ta lại cắn môi lại gần Lư Oanh.
Đi đến trước mặt Lư Oanh, Tế thị có hơi chanh chua: "Hôm qua chẳng phải lang quân nói Nguyên nương và ngài đây chỉ bèo nước gặp nhau sao? Hôm nay thì gặp riêng nàng ấy? Thì ra duyên phận hai người thật là không cạn à nha."
Ngữ khí nói chuyện mập mờ, trong mắt lại cảnh giác.
So với bất luận kẻ nào thì Tế thị biết rõ con người Nguyên thị kia, tin ai là đem cả trái tim trao cho người đó.
Nàng muốn biết thiếu niên lang này với Nguyên thị rốt cuộc có quan hệ gì.
Nếu Nguyên thị một lòng tin người trước mắt này, có thể là chuyện xấu...
Nàng có nghĩ tới sẽ dụ dỗ hắn, tốt nhất giải quyết mối quan hệ với người này.
Có điều Tế thị bị áp lực quá lớn, ngày hôm qua không xong việc, nàng bị người quở trách phỉ nhổ một cách thậm tệ.
Từ hôm qua đến giờ nghẹn một bụng lửa, giờ phút này đối diện với Lư Oanh thoạt nhìn quang minh chính đại, lại nói dối ở bến tàu, hại nàng tin vào hai người này thật sự không có quan hệ gì, nhất thời chua ngoa không nhịn được.
Tất nhiên, lý do quan trọng hơn là Tế thị kỳ thật là người không có tâm cơ, bản tính bốc đồng và nói năng không khoan nhượng ai.
Có câu vật hợp theo loài, nàng ta và Nguyên thị thân thiết với nhau, cũng do tính tình đôi bên có chỗ tương tự.
Lư Oanh không chút để ý mà quay đầu, nhìn thấy vẻ oán hận trên mặt nàng ta, không khỏi nhếch môi, nhẹ giọng nói: "Thì ra là Tế nương tử đến Minh Dương đạo quan là vì chặn đường Nguyên nương sao? Ngày hôm qua bêu xấu nàng ấy không được và hôm nay cảm thấy khó chịu muốn làm theo một lần nữa?"
Những lời này thật chua!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả thiếu niên và cô nương đều im lặng, trong đó Tế thị mặt trướng đến đỏ bừng.
Nàng ta trừng mắt nhìn Lư Oanh và hét lên: "Ngươi chớ có nói bậy! Ta là bạn khuê phòng của Nguyên nương.
Ta luôn đối xử tốt với nàng ấy, hôm qua cũng chỉ nói lời thật.
Dù Nguyên nương có biết cũng không có trách tội ta.
Còn ngươi thì ở chỗ này nói nhảm?" Lúc này giọng nàng ta the thé tức giận: "Thì ra ngươi và Nguyên nương có thân mật, hôm qua hỏi ngươi thì ngươi còn không thừa nhận, thật đúng là vô sỉ!"
Tế thị có chút mất kiểm soát, giọng nói đanh thép khó nghe, tạo ra tiếng vọng từ trong núi.
Âm vọng hai chữ "vô sỉ" cứ vang liên tục, Lư Oanh lười biếng ngó nàng ta một cái, rồi thản nhiên phun hai chữ: "Đanh đá!"
Sau đó, nàng phất tay áo và quay người đi vào bên trong đạo quán.
Tế thị ở lại ngây người, hai từ "đanh đá" thoá mạ nàng.
Mặc dù Lư Oanh nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng lực sát thương lại thật lớn.
Đặc biệt đối với quý nữ thuộc tầng lớp quý tộc này, sự tu dưỡng bản thân, ưu nhã, đại biểu cho huyết thống cao quý.
Mà "đanh đá" giống như miêu tả những đàn bà chợ búa phố phường, đối với quý nữ được giáo dưỡng tốt là sự phủ nhận lớn nhất.
Ngây người một lúc, mặt Tế thị tái xanh, cả người lung lay.
Nàng muốn hét chửi lại, rồi lại nghĩ đến không màng thể diện đi đánh trả lại, chẳng phải chứng thực hai chữ "đanh đá" ấy?
Nàng ta muốn giáo huấn Lư Oanh một trận, nhưng mà bản thân chỉ dẫn theo hai cái tỳ nữ, còn không phải đối thủ hai hộ vê kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tế thị tức giận đến độ tay lạnh băng, run run
Một lúc sau, nàng ta mới phản ứng trở lại, ra hiệu cho hai tỳ nữ, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Ngay lập tức, một tỳ nữ vọt tới chỗ Lư Oanh, giương nanh múa vuốt mà thét to: "Đồ bạch kiểm bán sắc, cái thứ bán nam bán nữ, dám to tiếng với nương tử nhà ta? Ta xé rách mặt ngươi!" Tế thị chỉ lo giải cơn tức, đã quẳng cái ý nghĩ giao hảo tốt với Lư Oanh ra sau đầu.
Ả tỳ nữ đang mắng chửi, bỗng Lư Oanh lạnh lùng quát: "Đá ra!"
"Vâng!"
Hộ vệ nghe lệnh, trước khi tỳ nữ đó xông lên, đùi phải của gã đá thẳng vào mạn sườn.
Chỉ có tiếng "rầm" ngã lăn của ả tỳ nữ, trong nháy mắt ả thống khổ kêu đau đớn.
Công phu của hộ vệ ca ca thật lợi hại, rõ ràng ả điêu nô kia chạy bảy tám bước mới tới chỗ Lư Oanh, giờ tung một cú đá văng về vị trí xuất phát.
Liên tục văng đến chỗ Tế thị luôn kìa, đụng mạnh làm cả hai chủ tớ đều ngã lăn rơi xuống cái hố cách đó không xa.
Tế thị chỉ bàng hoàng, còn chưa tới độ phải ngất luôn như ả điêu nô kia, nàng ta giãy giụa vài lần, liền nghe tiếng Lư Oanh quay lại nhướng mày khen: "Thân thủ tốt!"
Là khích lệ hộ vệ kia.
ღ Chương 152: Nhân danh hai chữ "quan tâm" ღ
← Ch. 150 | Ch. 152 → |