Truyện:Phù Hiểu, Em Là Của Anh! - Chương 07

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Trọn bộ 82 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngón tay của Phù Hiểu giật giật.

"Liên quan gì đến cô?"

"Có người thấy anh với một con ả đến Tử Cấm Thành, hai người rất là thân thiết, con đàn bà đó là ai?" Chúc Đình Đình không lấy được đáp án, tiếp tục chất vấn.

Trong nháy mắt, con ngươi đen như mực của Đường Học Chính trở nên lạnh giá, tất cả những người quen với anh đều biết đây là điềm báo rằng anh sắp nổi giận.

"Được rồi, Đình Đình, chín chắn chút đi, đừng làm loạn ở đây." Mạc Vu Phi thấy tình thế không ổn, đứng dậy hòa giải, "Có chuyện gì hai người tìm thời gian mà nói riêng với nhau."

"Hừ, hiện giờ vị đại thiếu gia như anh ta làm gì còn chút thời gian quý báu nào cho tôi, bao nhiêu hồn vía chả bay hết đến chỗ con hồ ly tinh nào đó rồi ý chứ?"

Dương Mật không khỏi liếc Phù Hiểu một cái, không lẽ cô tiểu thư đỏng đảnh này cho rằng Hiểu với Đường thiếu...

"Chúc Đình Đình, cho cô mười giây, biến khỏi mắt tôi." Đường Học Chính trừng mắt, chậm rãi ra lệnh.

Chúc Đình Đình vốn định vào đây phá đám, giờ phút này cô đã run rẩy cả người, cô nhìn anh, há mồm nhưng cũng không dám nói gì thêm, cuối cùng, cô đành bỏ lại một câu dọa dẫm, "Đừng để tôi biết ả là ai!" Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Cả căn phòng lặng thinh mất một lúc, sắc mặt của Đường Học Chính bình thường lại, "Đừng để ý đến cô ta, ăn tiếp thôi."

Peter lắc lắc ly rượu đỏ của mình, cười trêu: "Đường, sở thích của cậu thật khác biệt."

"... Con người luôn có lúc phạm sai lầm." Mà sai lầm của anh chính là không nên vì quá nhàn rỗi mà nhân nhượng mẹ anh, đồng ý hẹn hò với một cô tiểu thư 'dịu dàng, hiền thục' cỡ vậy. Anh thoáng thấy phiền chán, ngó ngó Phù Hiểu, chỉ thấy cô thôi không ăn nữa, nhìn chằm chằm vào di động của mình.

Phù Hiểu không phát hiện cái nhìn của anh, xem xong tin nhắn mới nhận được, cô chớp chớp mắt, nghiêng tai nói gì đó với Dương Mật, Dương Mật ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Được sự đồng ý của bạn tốt, Phù Hiểu ngẩng đầu, mỉm cười nói với cả bàn: "Các vị, tôi có chút việc gấp, có lẽ phải đi trước rồi. Chúc mọi người ngon miệng."

"Có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm chứ?" Mạc Vu Phi là người đầu tiên phản đối.

"Là ít việc riêng, rất vui được làm quen với mọi người, " Cô vừa nói vừa đứng lên, đưa mắt nhìn qua mọi người, "Ngại quá, tạm biệt mọi người."

Đường Học Chính cau mặt, anh dán mắt vào gương mặt cô mà không sao nhìn thẳng được vào mắt cô.

Đợi Phù Hiểu ra khỏi lô, Mạc Vu Phi nói vẻ tiếc nuối: "Bỏ qua một cơ hội tốt."

"Nhưng tao không thấy cái cô đó có hứng thú với mày." Peter đâu thèm để ý, Phù Hiểu không phải đồ ăn của anh, anh thích kiểu người đầy đặn, một tay không thể ôm trọn.

Đừng Học Chính đột nhiên đứng bật dậy, không nói không rằng bước nhanh ra khỏi lô.

Mạc Vu Phi không hiểu mô tê gì, sao thằng đó lại vội vội vàng vàng lao ra ngoài thế?

Trong mắt Dương Mật lóe lên tia lo lắng, cô muốn cùng bạn mình rời đi thì lại bị chồng dùng ánh mắt ngăn lại.

"Jennifer." Peter gọi.

"Dạ, Trưởng phòng." Dường Mật vội vàng lên tiếng.

Peter cười hai tiếng, "Bây giờ không phải thời gian đi làm, đừng câu nệ thế. Gọi tôi là Peter được rồi."

"Vâng..."

"Trông bộ dạng cô có vẻ rất thân với Đường?"

"À thì... Chồng tôi với Đường thiếu cũng hay qua lại với nhau." Dương Mật cẩn thận trả lời.

"À..." Peter gật gù, nhìn về phía Tiêu Nhiên, nâng ly với anh, sau đó lại quay sang nhìn cô, "Đường chưa nói với tôi nên tôi cũng không biết. Công tác cho tốt, bạn của Đường chính là bạn của tôi."

"Vâng ạ!" Dương Mật không kìm chế nổi sự kích động trong lòng, phải biết rằng một câu này của anh ta bằng biết bao nhiêu là thời gian cô phải cắm đầu cắm cổ công tác. Kiểu gì cũng phải cám ơn Đường thiếu đàng hoàng!

Phù Hiểu đang định bước vào thang máy thì bị một lực rất mạnh kéo lại. Cô kinh ngạc, ngẩng đầu lên, đột ngột nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm chỉ cách cô gang tấc của Đường Học Chính.

Cô không nói gì, chỉ ra sức giãy ra.

"Giận à?" Đường Học Chính túm chặt cô không để cô thoát, trong giọng anh chứa đựng sự thân thiết khó tả.

Phù Hiểu cau mày, "Tôi không hiểu anh đang nói gì." Mắt cô nhìn chằm chặp vào bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cô, không cần nói cũng biết ý tứ của cái nhìn ấy.

Đường Học Chính ngắm gương mặt xinh xắn đã mấy ngày anh không được nhìn kỹ, cuối cùng thở dài một hơi, vẻ bất đắc dĩ, "Được rồi, là sai lầm của anh." Chúc Đình Đình chết tiệt.

"Đường thiếu, anh không thấy là anh đã quá vô lý sao?" Phù Hiểu lạnh lùng đáp lời.

Tiếng nói chuyện huyên náo từ xa tiến đến gần, hai người đều làm ngơ.

"A, không phải là Học Chính đây sao?" Giọng nói có vẻ đã chếnh choáng say của một người đàn ông trung niên bất ngờ truyền vào tai hai người.

Đường Học Chính quay đầu nhìn lại, cười với vẻ thản nhiên, "Chú Đàm ạ."

Người đàn ông được gọi là chú Đàm cắp theo một túi hồ sơ, ông cười thân thiết, vỗ vỗ vai anh, "Thằng nhóc càng lớn càng đẹp trai nha, ông nội cháu vẫn an khang chứ?"

"Sức khỏe của ông cụ tốt lắm ạ."

Mấy người tầm tuổi trên dưới bốn mươi theo sau người đàn ông mập mạp đều lấy làm kỳ lạ, một ông chú đầu hói, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Cục phó Đàm, ông đang nói chuyện với ai thế?"

"Ha ha, cậu ấy chính là Đường thiếu mà đám con cháu mấy ông thường xuyên nhắc đến đó." Cục phó Đàm cười ha hả.

"À –" Ông chú hói đầu giật mình hiểu ra, ánh mắt của mấy người mới đến bỗng trở nên săm soi, người mà con trai, con gái của họ luôn miệng nhắc đến là cậu ta.

Đường Học Chính gật đầu một cách khách sáo, tay phải vẫn không buông Phù Hiểu ra.

Người đàn ông mập mạp chú ý đến, ông cười ra vẻ hiểu biết, "Cùng bạn gái đến đây dùng cơm hả?"

Đường Học Chính cười cười, kéo cô gái bên cạnh lại gần mình, "Phù Hiểu, đến chào chú Đàm đi, chú ấy là Cục phó Tổng cục Xuất bản."

Phù Hiểu ức muốn chết, anh ta giải thích một câu thì chết à.

"Chào chú, chú Đàm ạ." Cô không thể không nhẫn nhịn, gọi một tiếng.

"Ha ha, tốt." Người đàn ông mập mạp gật gù, nhìn kỹ Phù Hiểu, cười ra vẻ bí hiểm, sau đó quay sang Đường Học Chính: "Bao giờ thì cưới thế?"

Đường Học Chính cười ha hả, "Chú Đàm à, chú cứ yên tâm đi, nhất định sẽ không thiếu bao lì xì[1] của chú đâu."

"Khá lắm chàng trai." Cục phó Đàm nhìn sang mấy người đứng cạnh ông, cả đám người cùng bật cười.

Nếu không phải là một người có văn hóa thì chắc chắn cô đã đạp cho anh ta một đạp sau đó quay đầu bỏ đi.

"Thế mấy thanh niên các cháu cứ ở chơi vui vẻ nhé, chúng ta đi trước đây."

Cười gượng tiễn đoàn cán bộ lãnh đạo lạ hoắc lạ hươ rời đi xong, Phù Hiểu lập tức biến sắc mặt, dùng sức hất tay anh ra.

"Sao thế?" Tâm trạng của Đường Học Chính rõ ràng rất tốt.

Phù Hiểu mặc kệ anh, lập tức ấn nút gọi thang máy.

Đường Học Chính đè lên tay cô, "Xem ra chúng ta cần nói chuyện."

"Đường thiếu, thói quen của anh là túm tay người khác khi nói chuyện hả?"

Đường Học Chính chau mày, dường như anh có thắc mắc gì, "Anh tưởng Dương Mật đã chỉ cho em rồi." Bằng cái bộ dáng chậm chạp của cô, muốn cô tự hiểu ra có khi phải mất mấy tháng.

"Đề nghị anh nói bằng ngôn ngữ mà tôi nghe hiểu được."

"Chuẩn bị tốt để làm người đàn bà của anh chưa?"

Mặt đỏ, tim đập, ngạc nhiên, còn có một vài cảm xúc không tên khác ập đến với Phù Hiểu, cô ngây ngẩn người khoảng chừng 5 giây, cho đến tận khi thang máy "Bíp –" một tiếng, cô mới giật mình bừng tỉnh, khẽ mắng một tiếng, "Đồ điên."

Cô bước nhanh vào buồng thang máy đang không một bóng người, Đường Học Chính theo sau cô. Anh ấn nút đóng cửa, đồng thời anh hôn cô cuồng nhiệt.

[1] Người Trung Quốc đi ăn cưới sẽ đặt tiền mừng trong bao lì xì đỏ giống bao lì xì ngày Tết (vì màu đỏ tượng trung cho sự may mắn theo tục lệ của họ).

*****

Mùi thuốc lá và mùi rượu đan với mùi đặc trưng của đàn ông xộc vào các giác quan của Phù Hiểu, cô hoảng hốt, ra sức giãy dụa nhưng không cách nào lay động được người đàn ông đang ghì chặt lấy cô.

Môi cùng môi trằn trọc, lưỡi với lưỡi dây dưa, thêm vào đó là tiếng hít thở nóng bỏng đầy mờ ám khiến cô càng sợ hãi và chống cự, "Sao anh dám..."

Đường Học Chính đâu chịu để cô trốn thoát, sau khi đôi môi cô tránh né anh, anh lấy một tay cố định gương mặt nhỏ xinh của cô, môi mỏng bịt lại bờ môi đỏ thắm của cô, càn rỡ cướp đoạt.

Đầu óc Phù Hiểu bỗng trống rỗng, cô không sao suy nghĩ được gì, chỉ biết có một đôi môi nóng bỏng đang làm hơi thở cô càng lúc càng trở nên hỗn loạn của anh.

Dường như cả một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng thang máy cũng dừng ở lầu 1. Đường Học Chính không thể dời mắt khỏi cô, ánh nhìn của anh dừng lại nơi ánh mắt mờ sương và đôi môi sưng đỏ của cô, vừa ổn định lại nhịp thở dồn dập của mình, anh vừa ôm cô ra khỏi thang máy.

Tiếp xúc với luồng sáng chói mắt khác hẳn trong thang máy, Phù Hiểu như vừa sực tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hơi ấm còn vương trên môi và tiếng trái tim đập rộn lên trong ngực nhắc cô về chuyện mới xảy ra. Cô, cô, cô nhưng lại... Ôi, hãy để cho cô biến mất trong chớp mắt đi!

"Anh... đồ..." Phù Hiểu ảo não lắm, cô nghiến răng, muốn mắng anh lại không biết mắng thế nào cho đúng.

"Em không thích?" Đường Học Chính cúi đầu, nhìn gương mặt xấu hổ của cô, hỏi bằng giọng khàn khàn. Chết tiệt, cảm giác của anh là: 'rất tuyệt'!

"Vớ vẩn!" Có kẻ điên mới thích!

"Nhưng mà anh thích đòi mạng."

Cho nên kẻ điên = Đường Học Chính! Phù Hiểu rút ra kết luận, hung hăng hất tay anh ra, nhanh chân chạy lên đằng trước.

"Này, vợ, tụi mình bình tĩnh nói chuyện đã nào."

Phù Hiểu xém thì trượt chân, "Ai là vợ anh!" Cô trừng mắt với anh một cách hung dữ, khẽ mắng.

"Tụi mình hôn cũng hôn nhau rồi mà em còn muốn phủ nhận?" Đường Học Chính trưng ra một nụ cười rất đáng đánh đòn, "Không sao cả, có camera làm chứng cho anh."

Anh ta, anh ta còn dám nói! Phù Hiểu hận không thể giết anh chàng luôn, sau cùng, cô chỉ có thể căm tức vung túi xách lên, ra sức đập vào anh, "Câm miệng!"

Đường Học Chính bị đau rên lên một tiếng, thì ra vợ anh bạo lực đến vậy?

Hai người đi ra khỏi khách sạn, Đường Học Chính cất lời: "Phù Hiểu, em thích anh."

Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái.

"Tụi mình đều biết rõ giữa tụi mình có sức hút, tụi mình thu hút nhau, em đang sợ cái gì vậy?"

"Sự tự tin của anh từ đâu mà có, hả Đường đại thiếu gia?" Phù Hiểu dừng bước, hỏi với giọng mỉa mai.

"Không phải anh tự tin mà là em quá chậm chạp." Đường Học Chính nhìn cô, vẻ đang buồn cười lắm.

"Theo tôi thấy là anh quá tự đại thì có."

"Em dám nói em không có chút cảm giác nào với nụ hôn ban nãy?"

"Xin anh, đó là nụ hôn đầu của tôi, dù là người đàn ông bất kỳ nào đột nhiên hôn tôi, tôi cũng có cảm giác tốt hay không tốt? Tôi không phải người chết!" Phù Hiểu đỏ mặt cãi lại.

"Nụ hôn đầu của em?" Đường Học Chính nghe được câu mình thích, nhìn cô chăm chú, rồi cười khẽ, "Thấy chưa, nhất định em là vợ anh."

Phù Hiểu hít sâu hai lần, cô cần phải bình tĩnh.

"Ở lại Bắc Kinh đi, anh giúp em tìm một công việc tốt, hoặc là em không làm gì cũng được, anh nuôi em." Môi anh cong lên một nụ cười tươi rói.

"Anh... Đồ vô liêm sỷ. Rõ là đã có bạn gái rồi." Phù Hiểu nhìn anh vẻ ghét bỏ.

Lại còn có người dám mắng anh vô liêm sỷ? Đường Học Chính cảm thấy lẽ ra anh phải tức giận, nhưng quả thật anh không thể nổi giận với khuôn mặt này được, "Anh đã chia tay rồi."

"Người ta còn đang chờ anh đổi ý, thế mà anh đã ở trong này... Tôi thật không ngờ, ra anh là đồ playboy." Phù Hiểu giận đến đỏ cả mặt.

Vậy là sao? Đường Học Chính nhíu mày, cho đến giờ, đàn bà đối với anh chỉ là hợp nhau thì tụ lại, không còn hợp nữa là lập tức tan, những người đàn bà khác ai cũng chờ anh chia tay với người trước để đến với mình, sao cô lại nổi giận vì chuyện này.

Tiếng di động vang lên không đúng lúc chút nào, Phù Hiểu ấn nút từ chối nghe, sau đó mấp máy môi, không nói câu nào, xoay người bỏ đi.

"Phù Hiểu, em trốn không thoát đâu." Đường Học Chính cũng không ngăn cô lại, chỉ phát thề ngay đằng sau cô.

Mà trên thực tế là Phù Hiểu trốn mất rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, cô lập tức rời khỏi Bắc Kinh, từ chối những lời nằn nì hòng giữ cô ở thêm của Dương Mật, cõng một ba lô du lịch nhỏ, cô lên chuyến bay sớm nhất ngày hôm ấy để về nhà.

Hơn một tháng sau lần đó, Phù Hiểu trải qua một cuộc sống như bình thường, buổi sáng ngủ, buổi tối làm việc, trừ những lúc cần kíp lắm chứ cô hầu như chẳng bước chân khỏi cửa, thậm chí di động của cô đã hết tiền từ bao giờ rồi mà cô cũng chả buồn nạp tiền. Cô muốn đem tất cả những ký ức về Bắc Kinh khóa kín vào trong hòm, nhưng cô phát hiện bóng dáng người đàn ông đó luôn đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, khiến cô không ngừng phiền muộn.

Lại là một ngày sau một đêm thức trắng làm việc, cô bị tiếng di động bên gối đánh thức khi mới ngủ say không được bao lâu, cô nhấn nút từ chối nghe một cách không kiên nhẫn.

Ba giây sau, tiếng chuông di động lại vang lên.

"Chết tiệt..." Cô khẽ chửi thề một tiếng, dùng sức nhấn nút nghe.

"A, lần này thì em đã chịu bắt máy." Ống nghe truyền đến một giọng nói xa lạ mà quen thuộc vô cùng, giọng nói ấy giống như một cây kim xuyên suốt qua đầu óc của Phù Hiểu khiến cho cô tỉnh ngủ trong chớp mắt. Cô bật dậy theo phản xạ có điều kiện, vô số ý tưởng hiện ra trong đầu, cuối cùng lời cô thốt lên lại là: "Số máy ngài vừa gọi đã hết cước..."

"Đừng giả vờ với anh, anh vừa mới nạp cước nói chuyện cho em."

Phù Hiểu làm như không nghe thấy, cô tiếp tục nói mấy câu công thức hóa mà cô nhớ.

"Bé ngốc, nếu trong vòng 5 phút mà em xài hết 1000 tệ, Gia công nhận em lợi hại." Giọng nói của đối phương mang theo sự trêu cợt.

Phù Hiểu giật mình, cô trừng mắt với di động một lúc lâu, "Đồ điên." Cô thầm thì một mình, lại vội vàng cúp điện thoại.

Nhét điện thoại di động xuống dưới gối, cô ngồi đó ngơ ngác, lòng cô như một mặt hồ phẳng lặng bị ném mạnh xuống một tảng đá to tướng, dập dềnh từng cơn sóng.

Không lâu sau, di động lại vang lên, cô như chim sợ cành cong, rên lên một tiếng, mắt lại không tự chủ nhìn xuống màn hình điện thoại, may quá, là Dương Mật.

Cô thờ phào nhẹ nhõm, tiếp điện thoại: "A lô, Kẹo Mật." Cú điện thoại của nó gọi đến đứng lúc, có thể tha thứ cô sẽ tha thứ, Phù Hiểu cố tránh nghĩ đến chuyện khác.

"Hiểu, lần này mày nhất định phải giúp tao đấy!" Giọng Dương Mật truyền đến, vẻ rất nóng vội.

"Chuyện gì?" Phù Hiểu lập tức dời sự chú ý sang cô bạn.

"Mày cũng biết rồi đấy, Đường thiếu đã nói giúp cho tao với thủ trưởng tao, đã giúp tao rất nhiều, lần này anh ta nổi hứng đến chỗ tụi mình du lịch, mày nhất định phải giúp tao chiêu đãi anh ta cho tốt, tiền đồ của tao dựa cả vào mày đấy!"

"Mày... Lặp lại một lần nữa?" Phù Hiểu không tin nổi những gì cô vừa nghe được.

"Đường thiếu muốn đến quê hai ta, tao đoán chắc là đã đến nơi rồi á? Tao vốn định để ba mẹ tao tiếp đãi anh ta, nhưng mày cũng biết đấy, hai người họ chưa tiếp đãi mấy người sang cỡ ấy bao giờ, nghĩ đi nghĩ lại, tao chỉ có thể trông cậy vào mày."

Suy nghĩ của Phù Hiểu rối như tơ vò, "Để anh ta đi với đoàn du lịch đi."

"Làm ơn đi, quê tụi mình thì lấy đâu ra đoàn du lịch."

Vậy anh ta còn đi du lịch cái quái gì!

"Hiểu, bà chị thân yêu ơi, vốn tao muốn xin nghỉ phép đi cùng anh ta, nhưng tao thật sự không dứt ra nổi, bây giờ tiền lương của tao đã được thăng một bậc, coi như mày giúp đứa em gái này trả ơn anh ta một lần đi!"

Câu từ chối bị nghẹn lại trong cổ họng, Phù Hiểu có nỗi khổ mà không nói lên lời.

"Xin mày mà, xin mày mà, mày tốt nhất mà, Hiểu ~~" Dương Mật liều mạng làm nũng.

"Tao biết rồi." Phù Hiểu nhíu mày, nhận lời một cách không cam tâm tình nguyện.

"Tốt quá rồi! Cám ơn mày, Hiểu, bao giờ về tao đãi mày một chầu đã đời nha!" Dương Mật hoan hô, "Tao gửi số điện thoại của Đường thiếu cho mày, mày liên lạc với anh ta đi nhé."

"...Ừ."

Cúp điện thoại, Phù Hiểu cắn môi, trừng mắt với di động một lúc lâu. Tin nhắn của Dương Mật gửi đến, cô nhìn cũng chả buồn nhìn, chuyển động ngón tay với một tốc độ cực kỳ thong thả, tìm số điện thoại lạ gọi đến lúc nãy: là dãy số may mắn vô cùng dễ nhớ. Cô mím môi suy tư trong chốc lát, rồi mới ấn nút gọi một cách miễn cưỡng.

Vài giây sau, đầu bên kia bắt máy, bên tai cô truyền đến tiếng cười khẽ của một người đàn ông, "A lô!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)