← Ch.12 | Ch.14 → |
Diệp Cô Dung nhìn thấy tờ báo ở đầu giường Nhiếp Dịch Phàm có tấm ảnh Nhan Cảnh Thần và Lucia. Hai người hôn nhau thắm thiết trong thang máy đã chiếm một góc lớn trên báo, tự nhiên tâm trạng của cô cực xấu khi nhìn thấy.
Nhiếp Dịch Phàm không biết Lucia là ai, anh cũng không quan tâm những tin đồn giải trí này, lại tự mình đa tình cho rằng vì mình mà khiến cô trầm lặng. Quả thật, cô không cần phải đến đây để chăm sóc bạn trai cũ bị tai nạn xe cộ, dù sao anh cũng là một người kiêu ngạo không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại không dậy nổi của mình ở trên giường.
Nghĩ điều này, anh lại bực mình tên Nghiêm Thế Thông lắm chuyện kia, anh chỉ là bị thương ngoài da thôi, cộng thêm chân bị gãy xương, thế mà kinh động đến nhiều người, khiến cho ba ngày nay điện thoại của anh không ngừng reo, làm anh không giống như người bệnh mà giống nhân viên điện thoại.
Sự việc là như này, tối hôm đó anh uống khá nhiều rượu, lại bị những lời nói của Diệp Cô Dung làm kích động, lại thêm trời mưa đường trơn, xe anh xảy ra tai nạn, được đưa vào bênh viện, chỉ là xuất huyết quá nhiều nhưng không có gì lo ngại. Xe lại bị cảnh sát mang đi, anh liền ủy thác cho Nghiêm Thế Thông thay anh xử lý, kết quả, cậu ta tự động gọi cho Diệp Cô Dung. Nói trắng ra, lúc đầu nhìn thấy cô, trong lòng anh tràn ngập sự cảm động và ấm áp, dù sao trong thành phố này cô chính là người thân duy nhất của anh, tuy là trước đó đã từng.
Diệp Cô Dung nhận được điện thoại thì vô cùng sợ hãi. Chính cô cũng đã từng một lần xảy ra tai nạn ô tô, lúc đó Nhiếp Dịch Phàm mấy đêm không ngủ chăm nom cô, khiến cho cha mẹ và cả bác sĩ đều cảm động. Cô cũng biết anh không có người thân ở đây nên không thể chỉ đến thăm một chút rồi bỏ đi được, vì vậy cô đến nhà anh thu dọn một số quần áo và đồ dùng cá nhân đến bệnh viện chăm sóc anh hai tối. Thời điểm Nhan Cảnh Thần gọi điện tới, điện thoại di động của cô tự động tắt.
Đến tận sáng hôm sau, cô thật sự không thể gắng sức được nữa, xin phép công ty về nhà nghỉ, tắm rửa xong ngủ một mạch đến tận chiều, nấu một nồi canh gà tần mang đến bệnh viện. Nhiếp Dịch Phàm đang buồn chán lật xem tờ báo tài chính và kinh tế, cô liếc qua thì nhìn thấy tấm hình đó ở ngay trang tin đầu tiên, tim cô như bị kim châm.
Nhiếp Dịch Phàm thấy cô đứng trầm lặng trước cửa sổ rất lâu, anh tự cảm thấy có chút buồn bã, từ trước tới giờ anh không nghĩ sẽ lơi dụng lần này để tiếp tục dây dưa với cô, vì vậy anh đặt tờ báo xuống nói: "Hai ngày tới anh có thể xuất viện rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi."
Diệp Cô Dung xoay người lại cười cười, không nói gì.
Nhiếp Dịch Phàm thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng lại thấy cảm động lẫn yêu thương, anh yên lặng một chút mới nói: "Dung Dung, em làm như vậy, lẽ nào không lo lắng anh sẽ hiểu lầm, nếu nói chúng ta đã không thể quay lại được nữa, em đừng nên quan tâm anh, đừng để anh lại suy nghĩ..."
Ánh mắt anh ảm đạm.
Diệp Cô Dung nhìn gương mặt anh, trên trán vẫn dính băng gạc, khuôn mặt tuấn tú hơi sưng lên, có lẽ ảnh hưởng của vết thương, sự nguội lạnh lúc trước của anh đã không còn nữa, mà lại toát lên vẻ ôn hòa dịu dàng, nếu như là lúc trước cô sẽ vẫn ôm ấp tình cảm bản năng của người mẹ đối với anh, thế nhưng lúc này, trong đầu cô tất cả chỉ hiện lên gương mặt của Nhan Cảnh Thần.
Cô khó khăn hít một hơi thật sâu, bước tới cầm túi, nói:" Em đi đây, anh nghỉ ngơi tốt nhé."
Nhiếp Dich Phàm mặc dù trong lòng vô cùng thất vọng nhưng trên nét mặt vẫn cố mỉm cười, trong cổ họng có gì đó nghèn nghẹn không thể nói ra lời, chỉ gật đầu, mắt mở to nhìn cô đi ra ngoài, tai vẫn lắng nghe tiếng gót chân của cô bước trên hành lang xa dần rồi mất hẳn, trong lòng anh chợt như trống rỗng, mùi khử trùng sực nức xộc vào mũi anh cay cay.
Diệp Cô Dung đờ đẫn bắt xe về nhà, bảo an dưới lầu chào cô, cô cũng không có phản ứng, vừa đi vào phòng đã gục xuống giường, cả người lẫn thần kinh đều vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không hề thấy buồn ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại thì nước mắt lại chảy ra, đến cô cũng không hiểu vì sao. Cơm tối cũng lười ăn, cô nặng nề ngủ, lúc mơ màng cảm giác có người đi lại bên giường, một bàn tay ấm áp đặt lên trán.
Trong người cô thấy khó chịu, phản ứng chậm chạp, mở mắt ra thấy Nhan Cảnh Thần đang cúi xuống bên mình, đôi mắt đen kịt dưới ánh đèn vàng sâu không thấy đáy đang nhìn cô chăm chú, cô giật mình khẽ nói: "Anh đã về rồi." Giọng nói khàn đặc, run run, cô vội ho hai tiếng, ngồi lên.
Nhan Cảnh Thần lấy một cái chén ở đầu giường, nói khẽ: "Em đang sốt, uống chút nước nóng đi."
Quả thật miệng cô khát khô, cô nhận lấy uống một hớp lớn, rồi lập tức vô cùng bất nhã nhè lại vào chén: "Nóng quá."
Nhan Cảnh Thần bị tính trẻ con của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng anh nhíu mày giận nói: "Đã bảo là nước nóng rồi."
Lần này thì Diệp Cô Dung hoàn toàn tỉnh táo, chợt thấy dưới môi anh có vết xước, cô lập tức biến sắc, kéo chiếc chăn mỏng chùm kín đầu quay đi không để ý tới anh.
Nhan Cảnh Thần ngỡ ngàng. Tảng sáng anh về đến nhà, liền thấy cửa phòng cô mở rộng, cô vẫn mặc quần jean nằm trên giường, trên mặt có đọng nước mắt, mí mắt sưng mọng, anh không hiểu chuyện gì, đưa tay đặt lên trán, trán cô nóng rực như lửa, anh vội vã lấy nước nóng và thuốc cảm đến, kết quả là... như này.
Anh vừa xuống máy bay nên không biết mình đang trở thành nhân vật chính rất hot, lúc này tự nhiên Diệp Cô Dung lại giận dỗi, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhất là sự uất ức trong lòng anh vẫn còn không có nơi nào để phát tiết, nhưng uất ức vẫn chỉ là uất ức, thấy cô sốt như thế anh làm sao nhẫn tâm bỏ mặc cho được, vì vậy anh cúi người xuống dịu dàng nói: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé..."
Khuyên hai lần không thấy cô có phản ứng gì, anh lập tức hất chăn lên, sờ tay vào gối, thấy đầu ngón tay nóng ướt, đúng là nước mắt, việc này làm anh giật mình, vội cúi người xuống hỏi: "Sao vậy Dung Dung? Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Cô Dung xoay người không để ý tới anh, trầm lặng chốc lát, đột nhiên ngồi dậy cúi người xuống nhặt tờ báo dưới nền nhà lên ném cho anh: "Tự anh xem đi."
Anh nghi hoặc mở ra xem, mặt lập tức đen xì, thầm mắng những tên phóng viên quá thật là "vô khổng bất nhập" này (ý là chỗ nào cũng có mặt; lợi dụng tất cả mọi dịp để làm chuyện xấu), nhưng rồi trong đầu lại lóe lên chấn động làm anh im bặt, in lặng một hồi lâu mới cẩn thận thăm dò hỏi: "Thì sao?"
Diệp Cô Dung giận giữ: "Thế còn chưa đủ? Anh còn muốn thế nào nữa?"
Nhan Cảnh Thần trào lên vui sướng, chẳng biết nói gì.
Diệp Cô Dung thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh, cô càng thêm ấn định tội danh của anh, cầm gối lên ném vào anh đuổi ra ngoài: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa."
Nhan Cảnh Thần không những không đi, trái lại còn ôm cô chặt vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng như vậy."
Diệp Cô Dung cũng giống như các cô gái giận dỗi bạn trai, sợ nhất là nghe câu như này, vì vậy nước mắt không khống chế được tuôn như mưa. Nhan cảnh Thần lần này thật sự tim đau đến tận cùng, toàn bộ đáy lòng đều trào lên cảm giác hạnh phúc đến chua xót khổ sở, chỉ cố sức ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, để mặc cô khóc ở trong lòng mình. Diệp Cô Dung bởi vì sốt, cả người đều rối bời, mặc dù trong ngực cảm giác vô cùng tủi thân và giận hờn, những hữu tâm vô lực, khóc một hồi xong không náo loạn nữa, một lần lại ngủ.
Nhan Cảnh Thần đột nhiên thấy trong ngực bị kích thích đến tột cùng, còn hưng phấn hơn là thuốc kích thích, mọi mệt mỏi đều bị quét sạch, cứ ngồi đó ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ, sao thấy vô cùng khả ái, vẻ mặt anh cứ cười hề hề đến buồn nôn, nếu Diệp Cô Dung trong mộng mà biết, chỉ sợ chắc cũng sởn tóc gáy mà giật mình tỉnh giấc.
Dường như người bên cạnh cô chỉ ngủ một giấc ngắn thì trời sáng. Phản ứng đầu tiên của anh khi mở mắt là đưa tay sờ sang người bên cạnh, trên trán vẫn nóng nhưng nhiệt độ đã giảm hơn một chút, điều này làm anh yên tâm, anh đứng lên vào nhà bếp, trong tủ lạnh chỉ có một hộp sữa, anh cầm chìa khóa xuống lầu mua bữa sáng, khi quay về thấy cô đã thức dậy rửa mặt chải đầu xong, thay đổi quần áo định ra khỏi nhà.
"Em đi đâu vậy?" Anh vội hỏi.
"Đi làm." Diệp Cô Dung thấy thời gian không còn kịp nữa, không dong dài với anh, nào ngờ lại bị anh kéo vào lòng: "Anh đã giúp em xin nghỉ rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe..."
Diệp Cô Dung ngạc nhiên: "Anh xin nghỉ giúp em, lúc nào?"
Anh cướp lấy điện thoại trong tay cô, vừa tìm số điện thoại vừa nói: "Bây giờ."
Diệp Cô Dung giận tái mặt: "Đừng loạn nữa."
Anh phớt lờ cô, đặt túi đựng bữa sáng trong tay xuống, vừa bấm số điện thoại.
Diệp Cô Dung hoàn toàn bất đắc dĩ đành phải lấy điện thoại từ tay anh, tự mình gọi điện xin nghỉ. Cúp điện thoại xong, thấy anh đang dọn bữa sáng, cô mới lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay em đã nghỉ, chúng ta sẽ nói chuyện về tấm ảnh."
Nhan Cảnh Thần mỉm cười nói: "Ăn trước đi, ăn xong rồi.."
Diệp Cô Dung ngắt lời anh: "Anh đừng mơ tương dùng bữa sáng để cho qua chuyện."
Nhan Cảnh Thần vô cùng oan ức nhìn cô: "Nếu như anh nói là anh bị ép buộc, em có tin không?"
Diệp Cô Dung ý vị gật đầu, nói: "À, vậy lúc đó nhất định anh uống say đúng không?"
"Đúng vậy."
"Là cô ấy chủ động với anh..."
"Đúng vậy."
"Sau đó không cẩn thận bị phóng viên chụp."
"Không sai, trên cơ bản thì là vậy... " Nhan Cảnh Thần liên tục gật đầu, rất muốn vỗ tay hô thật to lý giải muôn năm.
Diệp Cô Dung cười nửa miệng: "Theo tin tức đã đưa, cô ta ở đây quay phim chụp ảnh tuyên truyền, nhưng bỗng nhiên lại bỏ việc bay đến Nhật Bản cưỡng ép anh, anh thật sự là có sức quyến rũ đấy nhỉ."
Nhan Cảnh Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, thở dài nói: "Cô ta không nên làm vậy, anh cũng hết cách, anh đã nói rõ ràng với cô ta, sau đó không hề liên lạc gì cả."
Diệp Cô Dung cho rằng anh đang giả bộ, cô nghe như bị châm chọc, liền tức giận không thể nói được nữa, im lặng một chút mới nói: "Anh không có gì muốn bổ sung nữa phải không?"
Nhan Cảnh Thần nghe thế lại nhớ tối hôm đó ở TooKyo, lúc anh định đi vào phòng thì phát hiện ví tiền trong túi quần tây đã không cánh mà bay, trong lòng biết chắc chắn là do Lucia lấy đi, dành phải quay lộn lại chỗ cô ta để hỏi, haizz, biểu hiện của cô ta lúc đó thật đáng sợ. Nhưng chi tiết nhỏ này có nên nói cho Diệp Cô Dung biết không?
Anh nhìn vẻ mặt của cô, trầm ngâm một chút rồi nói: "Có chút bổ sung. Nhưng anh nói ra, em không được tức giận đấy."
Diệp Cô Dung nói: "Nói đi xem nào."
"Trên thực tế, cô ấy cố gắng quyến rũ anh, nhưng không thành công."
"Hả? Cô ấy quyến rũ anh như nào?"
"Cô ấy lấy trộm thẻ phòng của anh, không để anh vào phòng mình nghỉ ngơi được."
"Vì vậy, anh mới ngủ trong phòng cô ta?"
"Tuyệt đối không có." Nhan Cảnh Thần vội nói: "Anh lấy được thẻ phòng thì về luôn phòng mình, cả đêm anh chỉ nhớ em. Nhưng điện thoại của em toàn tắt máy, điện thoại bàn thì không có ai nhận..."
Sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi, giọng nói cũng thay đổi: "Em có biết lúc đó anh sốt ruột đến thế nào không? Anh nghĩ em đã xảy ra chuyện gì đó, thế còn em thì sao, em chạy vào bệnh viện để chăm sóc..." Anh dừng lại không nói nữa.
Diệp Cô Dung thấy lời nói lo âu của anh, cô cũng cảm thấy chút hổ thẹn, cúi đầu nói: "Điện thoại di động hết pin."
Nhan Cảnh Thần thấy gương mặt trắng trẻo của cô vì bị sốt mà trở nên đỏ bừng, dáng vẻ cúi đầu xuống ngượng ngùng nhìn vô cùng trìu mến, anh còn đâu tâm tư mà cứng rắn nữa, liền cầm tay cô nói: "Lần sau đừng như thế nữa nhé. "
Diệp Cô Dung gật đầu ừ một tiếng. Anh liền cúi xuống muốn hôn cô, cô vội lấy ngón tay ngăn môi anh lại:"Ăn đi! Em đói bụng."
Nhan Cảnh Thần không nghe theo: "Anh cũng rất đói."
Diệp Cô Dung ném tay anh xuống: "Vậy thì đi ăn đi."
Nếu đã không đi làm thì thôi, ăn xong điểm tâm, uống thuốc cảm, Diệp Cô Dung thay lại quần áo rồi đi ngủ.
Nhan Cảnh Thần thu dọn xong, nhè nhẹ đến bên cô: "Dung Dung?"
Diệp Cô Dung nhắm mắt đáp một tiếng, lại chỉ nghe anh than thở bên tai, không định nói gì tiếp. Cô bỗng nhớ ra gì đó xoay người lại, mở mắt ngạc nhiên hỏi: "Anh còn chưa đi làm à?"
Nhan Cảnh Thần giận giữ trừng mắt với cô, trực tiếp trèo hẳn lên giường kề sát thân mật với cô: "Ngày hôm nay anh cũng nghỉ"
Diệp Cô Dung bật cười: "Thật ngạc nhiên quá, người cuồng công việc cũng có lúc nghỉ ư?"
Nhan Cảnh Thần duỗi hai chân thon dài ra, nói: "Hôm nay bạn gái của anh bị cảm anh muốn nghỉ để chăm sóc cô ấy."
Diệp Cô Dung phì cười, nghiêng người không thèm để ý tới anh
Nhan Cảnh Thần dán sát lại cọ vào cô, rồi lại vuốt tóc, một lúc thì lại nắn bàn tay nhỏ bé, cuối cùng lắp bắp nói: "Dung Dung, Nhiếp Dịch Phàm xảy ra chuyện gì? Em đến bệnh viện chăm sóc anh ta muộn như vậy, tận ba bốn giờ sáng còn chưa về nhà?"
Diệp Cô Dung nghe toàn những lời dấm chua, trong lòng cô vui sướng, liền chọc anh: "Em không có chăm sóc anh ấy đến ba bốn giờ đâu nhé."
Nhan Cảnh Thần ngỡ ngàng: "Vậy sao em khuya như vậy còn chưa về nhà?"
Khóe miệng Diệp Cô Dung cong lên thành một đường vòng cung, lại cười nói: "Là em chăm sóc anh ấy tròn hai đêm liền."
Nhan Cảnh Thần sau ngỡ ngàng thì nổi cơn ghen, mười ngón tay bắt đầu hoạt động, dùng những móng nhỏ của mình cào khẽ vào lưng cô. Cả người Diệp Cô Dung vốn nóng sốt, giờ thì lại càng nóng hơn, cô vội xoay người lại, giữ lấy hai tay không an phận của anh: "Cẩn thận lây bệnh."
Nhan Cảnh Thần bật cười khẽ, làn hơi thở ấm áp thổi vào bên tai cô, tay vẫn không buông tha tiếp tục di chuyển lên cổ cô. Diệp Cô Dung không thể chịu được vội nói thật: "Nhiếp Dịch Phàm xảy ra tai nạn..."
"Cái gì?" Nhan Cảnh Thần hoàn toàn mụ mị, không hiểu hỏi lại.
"Nhiếp Dịch Phàm, anh ấy bị tại nạn ô tô."
Nhan Cảnh Thần ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi: "người không sao chứ?"
Diệp Cô Dung thừa cơ liền tránh thế tiến công bức người của anh: "Chân bị gãy, không có gì đáng lo ngại."
"Thật là tiếc."
Diệp Cô Dung không nói gì.
"Vậy, hai người lúc đó... hai người không làm gì chứ?" Anh chỉ hỏi về mặt tình cảm, lại không ngờ sắc mặt Diệp Cô Dung ửng hồng lườm anh, tức giận nói: "Anh ấy bị gãy chân, bọn em còn có thể làm gì?"
Nhan Cảnh Thần hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra bật cười, liều chết lại bắt đầu quấn lấy cô, cả người như con bạch tuộc bọc cô lại. Diệp Cô Dung mặc dù cách một lớp chăn mỏng cũng có thể cảm giác được sự thay đổi của anh, vật cứng rắn của anh đâm vào bắp đùi của cô, cô đương nhiên biết đó là cái gì, trái tim lập tức đập liên hồi, tiếng thở dốc bên tai càng nặng nhọc. Lòng của cô đột nhiên mềm đi đến rối tinh rối mù, cả người cũng mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cảm giác tê dại ấm áp từ cổ lan xuống ngực, đôi bàn tay to lớn cẩn thận bắt đầu tìm tòi, vuốt ve vết sẹo ở bắp chân rất lâu cũng không di chuyển lên trên, dường như cứ lưu luyến và điều này đơn giản chính là điểm mấu chốt khiêu chiến sự rụt rè của cô.
Cô kháng nghị: "Này."
Anh mơ màng đáp: "Ừ?"
"Cửa sổ chưa đóng."
"Bị cảm cần phải hít thở không khí mới mẻ." Anh vừa nói vừa hôn, hai tay lại tiếp tục di chuyển.
Diệp Cô Dung thở dốc: "Anh cứ lộn xộn như vậy, em làm sao thở được... ?"
Nhan Cảnh Thần mồm miệng trôi chảy: "Vận động thích hợp giúp giải cảm."
"Giờ là ban ngày, có chút không quen.."
Nhan Cảnh Thần không nhịn được hôn vào môi cô, nhẹ nhàng nút lấy bờ môi trơn mịn như cánh hoa. Không hề nghi ngờ, ở phương diện này kỹ xảo của anh được tôi luyện đạt tới đỉnh cao, đầu ngón chân Diệp Cô Dung đã tê rần, thừa dịp anh thả mình ra thở dốc, vội nói: "Cái kia, chúng ta..."
Anh khẽ chau mày, ghé sát vào môi cô, khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"
Mặt Diệp Cô Dung đỏ như gấc, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, yếu ớt nói: "Cái chăn."
Đôi đồng tử đen sâu của Nhan Cảnh Thần tràn ngập ý cười, hôn nhẹ vào môi cô một cái, rồi đưa tay kéo chiếc chăn mỏng chùm lên hai người. Kể từ đó, chúng ta không được nhìn thấy cảnh phong tỉnh kiều diễm ở bên trọng, nhưng căn cứ vào tần suất thở dốc của Diệp Cô Dung thì có thể đoán được bên trong vận động vô cùng kịch liệt. Diệp Cô Dung bởi vì bị cảm, tiếng nói trong trẻo thường ngày trở nên khàn đi nhiều, tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ của cô cũng vì thế mà nghe càng động tâm người, tiêu hồn thực cốt.
Ước chừng hơn mười giờ trưa, ánh nắng chiếu vào, gió thổi lay động rèm cửa vẫn không làm tiêu tan cảnh xuân.
Cho đến hai giờ chiều, Diệp Cô Dung thức dậy trước tiên, cô mở mắt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, ngũ quan khắc sâu, tóc hơi xoăn, đôi môi góc cạnh, ánh nắng chiếu vào càng làm tăng thêm vẻ tuấn lãng của khuôn mặt anh. Bản thân cô bị cảm, trong người nóng nực nhưng lại không cảm thấy nóng, anh rõ ràng lại không chịu được, trên trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nửa người bên trên nằm trong ánh nắng... Tư thế ngủ lúc này của anh, cô ngẫm nghĩ, thật đúng là không thể hình dung ra, mượn cách nói trong sách đó là: tuấn mỹ như Adam trong các bức họa của Michelangelo, ý nghĩ này vừa nảy lên, tự cô cũng thấy hơi khoa trương, không khỏi tự cười.
Nhan Cảnh Thần được thỏa mãn cả về tình cảm lẫn thể xác, lúc này ngủ rất say sưa, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, chỉ có vết xước nho nhỏ dưới môi là chướng mắt. Trong lòng Diệp Cô Dung khá buồn bực, đáng nhẽ ham muốn đã được xoa dịu nhưng giờ lại đi đâu hết...
Nếu nói cô hoàn toàn tin tưởng Nhan Cảnh Thần thì không đúng, nhưng trực giác nói cho cô biết, cô nên tin anh. Thái độ của anh thẳng thắn, ánh mắt thành khẩn, đó không phải là phong cách của người nói dối, trừ phi đạo hạnh của anh cao thâm, nhưng anh không phải là người như thế, sự kiêu ngạo của anh chẳng đáng để nói dối. Nhưng nói đi cũng nói lại, tình cảm và tình dục của đàn ông thường khác xa nhau...
Cô miên man suy nghĩ, nghĩ đến làm cho mình choáng váng, liền vội vàng đứng lên đi tắm. Tắm xong đi ra, Nhan cảnh thần đã dậy, vẫn còn nắm trên giường, hai mắt nhập nhèm nhìn cô: "Đói không?"
Cô vừa lau tóc vừa nói: "Có chút, dậy đi ăn đi."
Nhan Cảnh Thần xốc chăn đứng lên, mặt Diệp Cô Dung đỏ bừng, ngượng ngùng thấy anh lõa thể, còn anh thì vẫn tự nhiên như không. Anh thấy cô cúi đầu thấp xuống, vô tội giải thích: "Anh nghe tiếng nước, thì vội..."
Cô đỏ mặt tới tận mang tai, quát khẽ với anh: "Mau mặc quần áo vào."
Nhan Cảnh Thần tư thái biếng nhác mặc quần áo, động tác vô cùng ưu nhã thong dong. Về điểm này mà nói, anh và cậu em Mạnh khắc quả đúng là người một nhà, không chút nào biết xấu hổ!
Hai người cơm nước xong thì quay về, bảo an dưới lầu nhìn thấy, đang ngáp nửa chừng vội kêu lên: "Diệp tiểu thư, ở đây có bưu kiện của cô, hôm trước vừa đưa tới, cô không ở nhà, chúng tôi nhận hộ."
Diệp Cô Dung ngạc nhiên, nhận lấy xem, trên đó chỉ là một tờ giấy có tên của cô, ngay cả địa chỉ cũng không có, đưa bưu kiện kiểu này sao mà tới được chứ?
Cô hỏi: "Là ai đưa tới vậy ạ?"
Bảo an lắc đầu: "Không biết, ngày hôm đó không phải là ca trực của tôi."
Nhan Cảnh Thần cũng cảm thấy kỳ lạ, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Nhiếp Dịch Phàm.
Diệp Cô Dung rất hiếu kỳ, vừa vào thang máy liền xé bao gói ra, bên trong là một cái hộp, cô xem: "Hả, sao lại là MP3?"
Nhan Cảnh Thần gật đầu: "Đúng là MP3."
Cô càng thấy kỳ lạ, lật xem một chút: "Hình như không mới, ai lại buồn chán trêu chọc em vậy chứ?"
Nhan Cảnh Thần đề nghị: "Nghe một chút để xem bên trong là gì."
Diệp Cô Dung đeo tai nghe lên, chưa đầy một phút mặt đã thay đổi.
Nhan Cảnh Thần vội hỏi: "Sao vậy?"
Cô đưa tai nghe cho anh. Anh vừa nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, giận đùng đùng.
Bên trong đơn giản chỉ là vài câu đối thoại.
"Anh khuôn luôn thích dụ dỗ những cô gái yếu đuối, không phải sao?"
"Anh không hiểu ý của em."
"Jonh, trên thực tế em rất hiểu anh. ANh từng có không ít phụ nữ, nhưng chưa từng vượt quá ba tháng, lúc này anh và Diệp Cô Dung có thể duy trì được bao lâu?"
"Anh cũng không biết, nói không chừng ngay cả ba tháng cũng không đến."
Anh quả thực không thể tin Lucia lại làm ra những chuyện này, cắt nối biên tập chế tác lại đối với cô ta mà nói như là ăn bữa sáng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cô ta lại làm kịch liệt như này, hơn nữa lại cắt ra và xuyên tạc thành như này, còn gửi cho Diệp Cô Dung, thật sự hơi quá đáng.
Anh nhìn sang Diệp Cô Dung, thấy vẻ mặt cô cứng ngắc không tỏ thái độ gì, ngay tức khắc anh nghẹn họng, gọi thăm dò: "Dung Dung..."
Diệp Cô Dung ra khỏi thang máy, cầm chìa khóa mở cửa, không nói gì.
Anh nôn nóng đi theo sát vào: "Dung Dung, em sẽ không tin chứ? Cô ta cắt câu lấy nghĩa..."
Diệp Cô Dung giày cũng không đổi, gục vào trong sô pha: "Vậy anh có nói câu kia không?"
Nhan Cảnh Thần thở dài: "Đúng là anh có nói câu đó, nhưng cái vừa rồi không phải ý thật cua anh, ý thật của anh là..." Anh vừa giải thích, vừa cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Diệp Cô Dung yên lặng nghe, ý bảo anh tiếp tục.
"Là như này, lúc đó, anh quả thật không biết chúng ta có thể duy trì được bao lâu, bởi vì anh không biết, là em nghĩ thế nào về anh..." Anh thấy vẻ mặt cô cười nửa miệng, cũng không biết có tin hay không, lần thứ hai dừng lại.
Diệp Cô Dung tháo giày, ngồi xếp bằng trong ghế soopha, trong lòng nghĩ dáng vẻ sốt ruột bất đắc dĩ của anh thật đáng yêu, nhưng trên mặt cô không biểu lộ gì.
Nhan Cảnh Thần thì càng thêm sốt ruột.
Cô bỗng nhiên nhớ trước đây có đọc một câu nói trong cuốn tạp chí: phụ nữ luôn luôn thích làm cho người yêu mình sốt ruột. Luận điệu của tạp chí này, cô thường cười nhạt, không ngờ giờ lại thấy có chút đạo lý. Nghĩ như vậy, nét mặt cô tươi lên.
Nhan Cảnh Thần thấy cô không giận mà cười, tim càng đập nhanh, vội vã ngồi xuống bên canh cô, hỏi: "Dung Dung, em tin anh đúng không?"
Diệp Cô Dung mỉm cười hỏi lại: "Anh nghĩ em nên tin tưởng cô ấy hay là tin anh?"
Nhan Cảnh Thần hùng hồn: "Đương nhiên là tin anh."
Diệp Cô Dung bật cười khẽ: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào anh yêu em."
"Chưa đến ba tháng đã yêu rồi?"
"Anh nói như này, là bởi vì lúc đó anh không biết tâm ý của em, anh chưa từng chủ động yêu một cô gái nào, mà cô gái đó lại không yêu anh." Vẻ mặt Nhan Cảnh Thần uất ức.
"À.." Diệp Cô Dung nghiêng đầu, giả vờ trầm ngâm: "Được rồi. Lý do này thành lập, tạm thời em chọn tin anh."
Nhan Cảnh Thần như trút được gánh nặng: "Lựa chọn chính xác."
Diệp Cô Dung bật cười lên.
Nhan Cảnh Thần có vui mừng nhưng cũng có chút buồn, cô tin tưởng mình đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cô hoàn toàn không giận, dường như không thích hợp lắm? Anh ngờ vực trong lòng nhưng không biểu lộ ra...
Thực ra trong lòng Diệp Cô Dung cũng có chút nghi ngờ nhỏ, không tức giận không có nghĩa là không có, những việc phong lưu xấu xa của Nhan Cảnh Thần cô sớm đã biết, anh vốn vẫn thẳng thắn, về phần nói dụ dỗ, là lúc trước cô dụ dỗ anh trước. Điều khiến cô không hiểu chính là, Lucia có ý gì? Lại còn gửi vật khoe chuyện xấu ra, cái cô ta mong muốn là mình biết khó mà lui? Hay là nói rằng, giữa họ không giống như lời Nhan Cảnh Thần nói chỉ là bạn giường thôi?
Nếu như cô ta muốn mình từ bò, sợ rằng cô ta hoàn toàn thất vọng rồi.
Hiện giờ cô rất thỏa mãn tình trạng hiện nay, cũng không dự định rời xa Nhan Cảnh Thần. Tuy rằng việc này có khiến cô khó chịu, nhưng cô xác định một điều, tình cảm không nên vội vã, cô cho rằng nếu thật lòng yêu một người, thì cho dù có mâu thuẫn, cũng nên cố gắng giải quyết, chứ không phải giận càng thêm giận hơn, trong khi đó La Tố Tố từng phát biểu dứt khoát với cái nhìn khác biệt, cô cho rằng hầu hết đàn ông không chỉ yêu một phụ nữ, mà là rất nhiều phụ nữ, mà những người phụ nữ này rất nổi tiếng, La Tố Tố coi đây là một tiêu chuẩn, chắc chắn cô ấy không phải là người chính gốc Thượng Hải rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Cô Dung cười khổ, nhưng lập tức ý thức được việc mình suy nghĩ quá xa rồi, cô vội dừng mọi tâm tư nghiêng đầu nhìn sang thấy Nhan Cảnh Thần đang nghiên cứu mình, liền hỏi: "Sao vậy?"
Anh hỏi: "Em thật sự không giận?"
Diệp Cô Dung nói thật: "Có chút giận."
"Hả..." Lần này Nhan Cảnh Thần trái lại lại không biết nên nói gì.
"Nhưng..." Cô mỉm cười: "Nhưng vì anh nói yêu em, nên em không tính toán với anh."
Nhan Cảnh Thần nghe thế thì quá vui mừng, lập tức như lang sói biến thân ôm cô đè xuống sô pha, cô lấy tay giữ ngực anh lại, ngăn không cho anh tiến thêm một bước, nghiêm mặt nói:"Em tạm thời không tính toán với anh, không có nghĩa là sau này không tính toán. Tốt nhất là anh xử lý chuyện này sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ di chứng gì, em sẽ không nhắc lại chuyện cũ của anh nữa."
Diệp Cô Dung mỉm cười, nét mặt Nhan Cảnh Thần như trút được gánh nặng.
Cô tiếp tục nói: "Còn nữa, nếu như ngày nào đó anh không nhịn được lại muốn làm loạn, làm ơn thông báo trước cho em, để em còn cảm ơn sự thẳng thắn thành thật của anh..."
Nhan Cảnh Thần bỗng cắt ngang lời cô: "Hiện giờ anh thật sự không nhịn được nữa rồi."
Cô ngẩn ra: "Cái gì?"
"Anh nói cái này..."
Hai tay anh lại đùa giỡn trên người cô, mặt cô lại đỏ bừng, vừa bực vừa buồn cười, nhưng vẫn phụng phịu nói: "Là em nghiêm túc đấy."
"Anh cũng rất nghiêm túc." Anh vừa vuốt ve chân cô, vừa nói: "Lẽ nào em không nhận ra, anh là một người vô cùng nghiêm túc và rất truyền thống."
"Anh truyền thống?" Diệp Cô Dung phì cười.
"Đương nhiên!" Nhan Cảnh Thần không chút đỏ mặt nói: "Anh vô cùng coi trọng gia đình, một khi đã quyết đinh kết hôn, bất kể tương lại thế nào, sẽ không bao giờ ly hôn."
"Vì sao?" Cô ngạc nhiên.
"Theo ý anh, một người đàn ông hôn nhân thất bại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông thành công, bất kể sự nghiệp của anh ta có thành công hay không, cũng không bằng hôn nhân thất bại."
Diệp Cô Dung vô cùng giật mình, khẽ nói: "Nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói trước được? Có một số chuyện khiến con người ta bất lưc..." Cô suýt nói tới bản thân.
Nhan Cảnh Thần vô cùng quả quyết: "Hầu hết mọi người làm không được tốt, đều tìm cớ nói này nói nọ, tự thanh minh cho bản thân..."
Diệp Cô Dung lười tranh luận với anh, nhắm mắt lại nói một câu: "Vậy thì chỉ có thiên tài mới có thể gả cho anh."
"Hả?"
"Quá là cả đời bị nhốt mà."
"Em đối với anh là tự tin, hay là bi quan vậy?" Nhan Cảnh Thần bị đả kích, sự hứng khởi tiêu đi, trừng mắt với cô: "Chẳng phải người Trung Quốc tôn trọng bạch đầu giai lão, nắm tay nhau cả đời hay sao?"
"Em nào biết thì ra anh đến Trung quốc là để kết hôn đấy?" Diệp Cô Dung trêu.
"Quả nhiên..." Anh thở dài.
"Hả?" Câu này làm Diệp Cô Dung ngờ vực hỏi.
"Quả nhiên em vẫn lôi chuyện cũ ra." Anh tức giận nói.
Diệp Cô Dung cười ha ha, chủ động hôn lên môi anh, Nhan Cảnh Thần lập tức hưng phấn, hai người triền miên một hồi ở trên sô pha còn chưa đủ, liền chuyển đổi chiến trường, tôi sẽ không đưa tin tình hình thực tế tỉ mỉ nữa.
***
Trên thực tế vận động thích hợp cũng không làm cho bệnh cảm của Diệp Cô Dung đỡ hơn, tới buổi tối, giọng nói cô khàn đặc, không biết là do bị sốt cao, ha là do rên rỉ quá nhiều, hay là do từ lúc chia tay với Nhiếp Dịch Phàm tới nay, thần kinh đang căng cứng bỗng nhiên được thả lỏng, tâm sinh lý đều cần phải bệnh nặng một trận.
Nhan Cảnh Thần muốn đưa cô tới bệnh viện, cô sống chết không đi, anh rất lo lắng đồng thời cũng chột dạ, âm thầm tự kiểm thảo bản thân, thế nhưng cho tới giờ cũng chưa nghe nói vận động trên giường nhiều thì bệnh sẽ nặng thêm, sợ toát mồ hôi!
Ngày hôm sau anh làm việc tại nhà, tiện thể chăm sóc cô.
Diệp Cô Dung tiếp tục xin nghỉ, ông sếp Hứa Trần nghe giọng nói cô khàn đặc, liền nửa đùa nửa thật nói muốn đến thăm cô, làm cô hoảng sợ bảo mình chỉ cảm bình thường thôi, để khiến cho Nhan Cảnh Thần đỡ khó xử.
Cho đến buổi chiều, Nhiếp Dịch Phàm gọi điện tới cảm ơn, báo cho cô biết anh đã không có gì đáng ngại nữa, vết thương ở chân khá lên đã có thể xuất viện, chỉ cần kiểm tra định kỳ là được, nghe giọng nói của cô khàn khàn, anh áy náy hỏi thăm vài câu, Diệp Cô Dung cũng lịch sự bảo anh tịnh dưỡng cho khỏe, Nhiếp Dịch Phàm cũng là người cuồng công việc, một đống công việc lớn cần xử lý, vết thương ở chân chưa khỏi hẳn nhưng vẫn một mực đòi ra viện.
Hai người nói qua nói lại trong điện thoại một hồi quan tâm nhau, nhưng thật ra lại cực kỳ khách sáo lịch sự, Nhan Cảnh Thần trong phòng khách nghe được, cảm thấy có chút khác lạ, điều này quả thực là tình ý kéo dài không dứt mà, anh cũng đứng ngồi không yên, rót một chén nước nóng vào phòng, mỉm cười nói: "Tới giờ em phải uống thuốc rồi."
Diệp Cô Dung chau mặt: "Vừa uống rồi mà."
Nhan cảnh Thần cũng giả vờ chau mặt: "Thật sao? Vậy thì uống nước đi. Giọng nói của em rất khàn, uống nhiều nước, ít nói đi..."
Diệp Cô Dung nhìn thấu tâm tư anh, trừng mắt lên. Nhiếp Dịch Phàm ở đầu dây bên kia nghe được, trầm lặng một chút mới hỏi: "Hai người ở chung à?"
Hai má Diệp Cô Dung nóng bừng lên, cứng rắn trả lời: "Vâng."
Nhiếp Dịch Phàm liền không nói gì nữa.
Diệp Cô Dung khách sáo nói vài câu rồi cúp điện thoại. Nhan Cảnh Thần đã quấn lấy cô, đôi mắt đen như nước nhìn cô: "Nói chuyện gì mà lâu vậy?"
"Tránh xa em ra một chút, cẩn thận lây bệnh."
"Không sợ." Anh cúi xuống hôn ngón tay cô.
"Em nói thật, này, điện thoại của anh reo kìa.."
"Mặc kệ nó." Anh ậm ờ trả lời, lại hôn lên cánh tay.
Diệp Cô Dung thực sự sợ Nhan Cảnh Thần rồi, hai người cùng bị nhịn quá lâu, ngày hôm qua cô đã mệt đến chết, nhưng anh lại khí lực dồi dào không chút thỏa mãn, cái này có thể giải thích thể lực của nam và nữ rất khác nhau, quả thực là như không hề có hạn chế, duệ khí kinh người, cô nghĩ mà mặt đỏ tới tận mang tai, vội vã ngăn anh lại: "Nhanh đi làm đi."
Nhan cảnh Thần biết cô không khỏe, lưu luyến hôn môi cô một lúc mới đứng lên, buồn bã ỉu xìu đi làm việc.
Diệp Cô Dung ngủ một lúc thì bị điện thoại làm tỉnh giấc, là La Tố Tố. Thì ra hai ngày không thấy cô trên MSN, gọi điện tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, biết cô bị cảm, liền nói buổi tối tới thăm cô, cô mơ màng đồng ý.
Tận đến hơn sáu giờ tối, Nhan Cảnh Thần cầm đồ ăn tối đong đưa trước cô, cô rửa mặt xong mới nhớ hẹn với La Tố Tố. Sau đó, cô nghĩ tới chuyện mình và Nhan Cảnh Thần ở chung vẫn còn chưa nói cho cô ấy biết, liền vô cùng khổ não.
Dựa theo tính tình của La Tố Tố, nhất định sẽ chửi rủa cô thậm tệ.
La Tố Tố từng hỏi cô về quan hệ với Nhan Cảnh Thần, lại bị cô gạt đi. Lúc đó quả thực giữa họ chỉ là bạn bè bình thường, về sau mối quan hệ lại đột nhiên phát triển mạnh, nguyên nhân cô giấu diếm không nói rất đơn giản, bởi vì cô chưa sẵn sàng để bước vào một tình cảm mới với Nhan Cảnh Thần, sâu xa hơn, là cô thấy anh quá tự tin, còn cô lại không có lòng tin.
Nhan Cảnh Thần thấy cô đứng trước gương đờ ra, liền đi tới từ phía sau ôm lấy cô, tựa đầu vào ghé hôn cô một cái, trêu chọc nói: " Rất xinh rồi."
Diệp Cô Dung cố cười, nói: "Em hẹn với La Tố Tố ăn cơm tối."
Nhan Cảnh Thần nháy nháy mắt, giễu cợt nói: "Em ngại gì, chỉ là mời khách thôi mà, việc gì phải mặt mày ủ dột thế chứ?"
Diệp Cô Dung chau mặt: "Anh khẳng định không cần lảng tránh chứ?"
Nhan Cảnh Thần ngẩn ra: " Tại sao lại phải tránh?"
"Anh là sếp của cô ấy, dường như không hay cho lắm."
"Hết giờ làm thì không tồn tại cái gì mà ông chủ với nhân viên nữa, cô ấy không đến mức câu nệ như thế chứ?"
"Cô ấy rất hay câu nệ như thế."
Nhan Cảnh Thần không nói gì, trầm lặng một chút mới nói: "Vậy ý của em là, để anh ăn cơm một mình."
Diệp Cô Dung tự thấy lý do này cũng quá nực cười, cô do dự, thấy vẻ mặt anh như vậy thì không nỡ, liền cầm tay anh cười nói: "Vậy cứ để cho cô ấy câu nệ đi."
Lúc này Nhan Cảnh Thần mới tươi lên, nhưng vẫn có chút gượng gạo, nhạt như mây khói.
Diệp Cô Dung thật quá ngại ngùng, cũng may điện thoại di động reo lên giải cứu cô kịp thời. La Tố Tố và bạn trai cùng tới, trêu ghẹo cô bị bệnh có rời khỏi giường được không. Cô vội nói sẽ xuống lầu đón.
La Tố Tố khi thấy Nhan cảnh Thần thì quả thật hoảng hốt, cô là người xưa nay nói năng lưu loát vậy mà lúc này mãi mới nặn ra được một câu: "Chào tổng giám đốc."
Nhan Cảnh Thần bởi vì bị Diệp Cô Dung làm cho không vui, nên chỉ ngồi trong xe mỉm cười gật đầu, không nói gì.
La Tố Tố thấy tổng giám đốc đại nhân ngồi ở vị trí lái xe, thật sự là khó có được đãi ngộ như thế! Xe đi được một đoạn cô mới trấn tĩnh một chút, cặp mắt nhìn chòng chọc và Diệp Cô Dung ngồi đằng trước, hận không thể bắn ra phi đao giết chết đối phương.
Vì Diệp Cô Dung bị ốm nên lúc hỏi thăm Vương Vũ Dương với giọng nói khàn đặc làm mọi người cười vang. La Tố Tố chẳng hiểu sao dưới trò của cô ấy lại chỉ buồn bực và có chút tò mò, khong biết sẽ được đưa đến đâu.
Khi đến nhà hàng, Diệp Cô Dung bởi vì bị cảm nên ăn uống không ngon miệng, cô ăn rất ít. Nhan Cảnh Thần thì đang phiền muộn, ăn cũng không nhiều. La Tố Tố vì tổng giám đốc đang ngồi đây, nên cũng không dám thể hiện. Vương Vũ Dương hoàn toàn trở thành làm nền, ăn uống vô cùng vui vẻ. Giữa bữa cơm, La Tố Tố trên cơ bản đã không đạt được tin tức gì, duy nhất chỉ có thể khẳng định quan hệ của hai người kia là khác thường.
Sau khi ăn xong ngồi một lúc thì về nhà. Bởi vì Nhan Cảnh Thần lo bệnh cảm của Diệp Cô Dung không giảm nên lái ô tô đưa cô đến bệnh viện, tiêm một liều thuốc mới quay về. Vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn rất dài của La Tố Tố, vì có Nhan Cảnh Thần ngồi cạnh nên cô không hồi âm.
Diệp Cô Dung rất ghét đi đến bệnh viện, về đến nhà là đi tắm ngay. Nhan Cảnh Thần thì kiểm tra thư trên máy vi tính và trả lời thư. Điện thoại của cô bỗng nhiên reo, anh đứng lên tìm, là La Tố Tố gọi, anh nghĩ một giây rồi ấn nút nghe, chưa kịp nói gì, La Tố Tố đã hét lên trong điện thoại:"Khai ra mau, cậu và người họ Nhan kia là như nào? Cậu thật là, cả buổi tối cứ giả câm giả điếc..."
Nhan Cảnh Thần đành phải ho khan một tiếng: "Xin lỗi, Dung Dung đang tắm."
Trong điện thoại lập tức yên tĩnh, một lúc rồi nghe có tiếng hét thảm thiết, điện thoại liền bị ngắt.
Có thể nghĩ được tình trạng của La Tố Tố.
Nhan Cảnh Thần cong miệng lên, cười khổ.
Diệp Cô Dung ở trong phòng tắm nói với ra: "Là ai gọi tới đấy?"
Anh đứng sát cạnh cửa nói: "La Tố Tố."
"Hả? Cô ấy nói gì không?"
"Cô ấy hỏi quan hệ của chúng ta từ lúc nào với nhau."
Diệp Cô Dung im bặt.
Nhan Cảnh Thần ít nhiều hiểu ý tứ của cô, mặc dù hơi buồn, nhưng tạm thời cũng không cần vội, xây thành La Mã một ngày chưa thể xong, lòng tin cũng vậy.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |