Vay nóng Tinvay

Truyện:Phá Tan Mối Hận Gió Xuân - Chương 12

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân
Trọn bộ 17 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Mưa liên tục từ tối thứ bẩy đến tận sáng thứ hai, Diệp Cô Dung mãi muộn chín giờ mới đi làm, cô ghét nhất là những ngày mưa. Nhan Cảnh Thần trêu trọc bảo cô hãy thôi việc gả cho anh, làm bà chủ gia đình. Diệp Cô Dung cố ý xụ mặt trách cứ cách thức cầu hôn của anh. Hai người đấu võ mồm với nhau tận đến công ty của cô, Nhan Cảnh Thần mới vòng về công ty mình.

Hội nghị đến tận trưa, sau bữa trưa anh trở lại phòng làm việc nhận được tin từ địa chỉ MSN của Diệp Cô Dung gửi tới, thì ra là tin tức buổi biểu diễn tối nay của Mạnh Khắc, anh lắc đầu cười khổ, chỉ biết kính phục hiệu quả làm việc của đội chó săn. Trong hòm thư còn có vài thư điện tử, trong đó có một thư của Lucia, nói rằng cô vừa đến Thượng Hải, bảo anh cố gắng thu xếp công việc bớt chút thời gian hẹn gặp nhau.

Thư này làm anh trầm tư rất lâu.

Tính ra, hai người họ quen nhau đã bốn năm năm, vào thời điểm đó cô hát tại các quán hát đêm, mới hai mươi tuổi nhưng lại có một giọng hát rất cao vút. Anh đề cử cô với Mạnh Khắc, Mạnh Khắc lập tức ký hợp đồng với cô. Giọng ca của cô rất nổi loạn, ngược lại tính cách lại rất nội tâm, bình tĩnh, rất biết nắm bắt thời thế, và chưa từng có yêu cầu gì quá mức đối với anh. Nếu nói giữa họ không có tình cảm là giả, nhưng chuyện nam nữ lại như dòng nước lội ngược, không tiến không lùi. Hai người họ cứ nhàn nhạt như vậy, cho dù có lúc nồng nhiệt đến đâu, cũng không thể tiến thêm một bước.

Anh cứ đắn đo mãi để trả lời thư cho cô, chần chừ hơn nửa ngày, nghĩ ngay cả mình cũng đạo đức giả, chỉ biết vin cớ, cuối cùng anh dứt khoát viết một câu ngắn gọn: Anh có người yêu khác rồi, chúng ta sau này không nên liên lạc với nhau nữa.

Lúc bấm gửi thư xong, anh thở dài một hơi đồng thời cũng khó tránh khỏi có chút thẫn thờ, nhưng công việc bận rộn thật sự không để cho anh có thời gian để ôm ấp tình cảm.

Thứ tư, chuyến lưu diễn của Lucia ở Thượng Hải được giới truyền thông quảng bá rầm rộ, cùng với các cách thức tuyên truyền mạnh mẽ, ngoài ra phải nói đến công lao của Mạnh Khắc, với tư cách là PM cho ca sĩ, buổi chiều cùng ngày họp báo với phóng viên anh ta cũng có mặt. Khi tiệc tối kết thúc, Lucia gọi điện cho Nhan Cảnh Thần yêu cầu gặp nhau. Lúc đó đã muộn, anh vừa tắm xong chuẩn bị nghỉ ngơi, liền lấy lý do quá muộn để từ chối, cô không yêu cầu gì thêm nữa nhưng ngữ khí vô cùng thất vọng.

Anh suy xét một chút rồi tắt hẳn máy. Nếu đã cắt đứt thì phải triệt để. Tác phong của anh từ trước đến nay vẫn luôn rõ ràng nghiêm chỉnh, không dài dòng dây dưa.

Buổi trưa hôm sau, Mạnh Khắc xông vào phòng làm việc của anh, đặt mông lên bàn làm việc, hỏi: "Jonh, giữa anh và Lucia xảy ra chuyện gì?"

"Cậu quá nhàn rỗi phải không?" Nhan Cảnh Thần không ngờ cậu ta lại hỏi chuyện riêng tư của mình.

"Trợ lý nói tâm trạng cô ấy cực kém, tối hôm qua đi trắng đêm không về, ngày hôm nay còn không đến làm." Thái độ Mạnh Khắc nghiêm túc:"cô ấy vừa đến Thượng Hải đã như vậy rồi, hai người thực sự không có vấn đề thật chứ?"

Nhan Cảnh Thần yên lặng một chút, nói:"Tôi và cô ấy đã kết thúc rồi."

Mạnh Khắc vô cùng ngạc nhiên, trầm ngâm một chút mới nói: "Jonh, anh biết không? Tôi chưa từng thấy anh có quan hệ nghiêm túc với phụ nữ nào lâu như vậy, tôi còn cho rằng ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành thành viên trong nhà chúng ta...."

"Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Jonh, tôi có mắt nhìn mà, Lucia yêu anh, còn Diệp Cô Dung, cô ấy không yêu anh..."

"Cậu nói gì?" Nhan Cảnh Thần vô thức xiết chặt con chuột trong tay, ngữ khí lạnh lẽo.

"Chí ít cô ấy không yêu anh như anh yêu cô ấy, anh chỉ là đơn phương tiến vào mà thôi." Mạnh Khắc tận tình khuyên bảo, "Jonh, nếu như cái anh muốn chỉ là một cuộc hôn nhân, sao không chọn một người yêu anh?"

Nhan Cảnh Thần chậm rãi quay lại, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Mạnh Khắc bị ánh mắt sắc như dao của Nhan Cảnh Thần làm cho rùng mình, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng thấy Nhan Cảnh Thần nghiêm khắc như vậy, trong lòng cũng sờ sợ, liền nhấc mông xuống, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi ra.

Trong lòng Nhan Cảnh Thần đau ngấm ngầm, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu. Làm sao anh không biết Diệp Cô Dung không yêu anh, làm sao không biết mình chỉ là đơn phương, anh cũng có lòng kiêu ngạo và tự tôn của mình, mỗi đêm nằm ngủ ngay sát vách phòng cô, chỉ cần nghĩ đến cô đã từng nằm với người đàn ông khác trên chiếc giường đó, tim anh như bị kim châm, rất đau. Nhưng anh thật không biết làm gì, chỉ có thể tự trách mình là người đến sau.

Nghiêm túc nghĩ lại căn nguyên, anh bị cô thu hút là từ lần gặp đầu tiên, cô mặc chiếc váy màu xanh trắng ngồi trong khung cửa sổ kính, khói thuốc vấn vít mờ mịt bên mặt rất bí ẩn, mê hoặc làm anh không tự chủ đi vào nhà hàng đó. Anh cố gắng khống chế bản thân mình, cho rằng mình chỉ nhất thời bị kích động, cho rằng quen biết được cô rồi sẽ hết những cảm giác đó, nhưng sự thật lại không như anh nghĩ. Trong những bức thư điện tử cô thường kể cho anh những nỗi buồn của mình, anh lại tỏ như mình vô cùng khác quan công bằng, thực ra chưa từng có tư tâm muốn khuyên bảo cô, mà trên thực tế là mong muốn cô và Nhiếp Dịch Phàm rời xa nhau.

Biết rõ cô và mình không cùng một loại người, biết rõ không khiêu khích cô được, nhưng anh vẫn không khống chế được mình. Lễ tình nhân ngày đó anh hẹn ăn cơm với Lucia, xuất phát từ lễ tiết cơ bản của người đàn ông mà thôi, trên đường đi mua hoa hồng, nhưng ma xui quỷ khiến anh lại đi gửi cho cô, ai ngờ cô không chút hồi âm lại, trái lại còn quở trách anh một trận. Hôm đó khi ngắt điện thoại xong, anh nghiêm túc khuyên nhủ chính mình phải chặt đứt ý nghĩ này trong đầu, nhưng ý chí thường ngày rất quyết đoán của anh lại không hề nghe lời, thật sự là gặp quỷ mà!

Anh châm một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ hút.

Bên ngoài bầu trời xanh thẳm quang đãng, ngay cả một áng mây cũng không có, liên tiếp mấy ngày mưa vần vũ, cuối cùng sáng nay đang ngừng mưa, trời nắng quang đãng, đến trưa thì trở nên gay gắt đến mức không ai dám ra ngoài.

Thành phố này từng là giấc mơ của anh lúc còn nhỏ, thực tế nó cũng giống như các thành phố khác, cũng bận rộn đông đúc, người người đấu đá nhau tuyệt không kém hơn so với nơi khác, anh phụ trách toàn bộ khu vực Châu Á Thái bình dương, không nhất thiết phải trụ ở Thượng Hải, cũng có thể là Tô ky ô hoặc nơi khác, chỉ là nơi này là nơi Diệp Cô Dung sống mà thôi.

Anh đau khổ nhắm mắt lại, đôi lông mi dày cụp xuống tuyệt vọng trong ánh mặt trời.

Tư Đồ Tĩnh Nam đưa tài liệu vào, phát hiện cửa phòng làm việc của tổng giám đốc khép hờ, Nhan Cảnh Thần đứng thẳng tắp trước cửa sổ kính, ánh nắng chiếu vào trên người anh, nhìn vô cùng phong độ tuấn tú.

Cô đưa tay lên gõ cửa, khóe miệng cong lên một đường vòng cung duyên dáng. Hàng ngày làm việc vất vả như vậy, có một thủ trưởng đẹp trai để dưỡng mắt cũng tốt, còn hơn là lão sếp cũ tuy có đẹp trai nhưng suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, vị tổng giám đốc Nhan này rất tôn trọng nhân viên, lại công tư phân minh.

Hả? Hình như sắc mặt của anh có chút lạ...

Cô tưởng mình bị ánh nắng làm hoa mắt, vội nâng chiếc kính bị trễ xuống mũi lên, lúc này Nhan Cảnh Thần đã xoay người lại, lãnh đạm hỏi: "Có việc gì?"

Tư Đồ Tĩnh Nãm đi vào, đưa bản báo cáo mới nhất cho anh: "Sản phẩm bên Nhật Bản có chút vấn đề, chỉ e cuối tuần này anh sẽ không được nghỉ ngơi..."

"Nghỉ ngơi ư?" Nhan Cảnh Thần cười khẽ:"Tôi nào có bao giờ được nghỉ ngơi cuối tuần đâu chứ?"

Tư Đồ Tĩnh Nam nghe trong câu nói có ý tự giễu, ngữ khí của anh hôm nay rõ ràng là có gì khác lạ, nhưng sắc mặt của anh vẫn bình thường, không biểu lộ ra chút gì, cô không dám tiếp lời, đứng yên chờ câu tiếp theo.

Nhan Cảnh Thần xem lướt qua văn bản, sau đó nặng nề ném sang một bên, trên trán lộ vẻ mệt mỏi: "Chuẩn bị vé đi."

***

Nhan Cảnh Thần sau khi ngẫm nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lucia, hẹn gặp cô tối nay tại khách sạn. Lúc tan tầm thì lên MSN báo cho Diệp Cô Dung biết để cô tự về nhà. Trạng thái của cô đã thoát, không trả lời. Anh lại gửi một tin nhắn đến điện thoại cho cô, sau đó mới lái ô tô đến khách sạn trước.

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên anh muốn kết thúc mối quan hệ với Lucia. Ngay khi tài năng ca hát của cô được bộc lộ, anh đã từng tỏ ý không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, hơn nữa cũng xuất phát từ sự lo lắng của bản thân, anh chán ghét toàn bộ phóng viên và các tin đồn. Nhưng Lucia thì mỗi khi có cơ hội lại tìm đến anh, may mà hành tung của cô bí mật, nên chưa gây cho anh phiền phức gì.

Hai người mặc dù quen biết đã lâu, nhưng cả hai đều toàn tâm tận sức với công việc của mình nên thời gian ở bên nhau cũng không nhiều, cô cũng có nhiều tai tiếng tình ái với đồng nghiệp, cũng có lúc cảnh thân mật với đàn ông bị lộ ra, thỉnh thoảng anh đọc thấy trên báo chỉ cười trừ. Cô đương nhiên không chỉ có mỗi mình anh, bản thân anh cũng vậy, trong lòng ai cũng hiểu quy tắc trò chơi, nói đến tình yêu, ôi, thật sự rất khó nói. Nếu một người đàn ông yêu một cô gái, cũng không vì việc người đó ngủ vô số lần với người khác thì sẽ yêu cô ấy hơn, anh tin phụ nữ cũng giống nhau.

Anh cười châm biếm, dừng xe, đeo kinh râm rồi mới mở cửa xe. Trợ lý của cô đã sắp xếp mọi thứ ra đón anh trước, nên lúc anh đi vào mà gặp không trở ngại, anh đi thẳng vào căn hộ cao cấp.

Lucia đứng bên cửa sổ hút thuốc, trong phòng không bật đèn, mặt trời chưa tắt hẳn, tia nắng cuối cùng chiếu vào lưng cô, nụ cười của cô bị giấu trong bóng hoàng hôn

Nhan Cảnh Thần bỏ kính râm xuống, bình tĩnh nhìn Lucia, đang định nói thì cô giành nói trước.

"Lần trước anh bỏ mặc em ở trước cửa nhà hàng đó, em đã biết sẽ có ngày này."

"Anh xin lỗi..."

"Nhưng Jonh, vì sao lại là cô ấy mà không phải là em? Có phải vì cô ấy là cô gái Trung quốc không?"

Nhan Cảnh Thần không ngờ cô lại hỏi vậy, anh nhất thời ngỡ ngàng không biết trả lời sao.

Lucia dụi điếu thuốc, mỉm cười nói:"Jonh, anh và cô ấy, giữa hai chúng ta, cũng không hề có trở ngại gì, anh biết là em không ngại mà..."

Nhan Cảnh Thần càng thêm ngỡ ngàng, trước đây anh cũng cho là như thế, nhưng giờ thì... anh muốn hoàn toàn tin tưởng những lời này là không có thật.

"Theo anh được biết, phụ nữ nào cũng hay để tâm."

Lucia bước tới trước mặt anh, đưa tay vuốt nhẹ lên cúc áo của anh, sau đó ngước lên nhìn vào mắt anh: "Jonh, chúng ta vẫn rất hợp nhau nhiều năm rồi, em không muốn mất anh."

Nhan Cảnh Thần giật lùi lại giữ khoảng cách: "Anh nghĩ em đã mất rồi."

Lucia im lặng một chút, bỗng nhiên bật cười lên: "Jonh, anh nghĩ anh có thể duy trì được sự nhiệt tình của mình bao lâu?"

"Có ý gì?"

"Anh luôn luôn thích dụ dỗ phụ nữ, không phải sao?"

"Anh không hiểu ý của em." Nhan Cảnh Thần hơi nhíu mày, nghĩ ngày hôm nay Lucia rất kỳ lạ, cái gì mà bảo anh chuyên dụ dỗ phụ nữ? Anh chưa từng dụ dỗ phụ nữ, từ trước đến nay toàn phụ nữ dụ dỗ anh, chẳng phải sao?

"Jonh, thực tế em rất hiểu anh. Anh từng có không ít phụ nữ, nhưng lại chưa bao giờ vượt quá ba tháng, anh nghĩ anh và Diệp Cô Dung có thể duy trì được bao lâu?"

"Nếu như em muốn nói những điều này, thứ cho anh không thể ở lại nữa." Thái độ của Nhan Cảnh Thần lạnh nhạt hẳn đi.

"Jonh, "Cuối cùng sắc mặt của Lucia lộ ra vẻ hờn tủi: "Em chỉ muốn anh biết, bất kể anh lựa chọn như nào, em sẽ luôn chờ đợi."

Nhan Cảnh Thần cười buồn: "Lucia, chúng ta thật sự kết thúc rồi. Nếu như em nhất định phải hỏi giữa anh và Diệp Cô Dung sẽ duy trì được bao lâu, anh có thể nói cho em biết, anh cũng không biết." Anh dừng lại, nhếch môi cười tự giễu, yên lặng một chút mới buồn bã nói tiếp: "Nói không chừng ngay cả ba tháng cũng không đến, cô ấy không yêu anh."

Lucia ngây người, yên lặng chốc lát mới khẽ cười: "Không ngờ anh cũng có ngày như này."

"Anh phải đi rồi."

"Không thể cùng nhau ăn bữa cơm sao?"

"Anh còn có việc."

"Jonh..."

"Anh thật sự có việc, ngày mai anh còn phải bay tới Nhật bản, có việc gấp cần xử lý."

"Nếu vậy thì, tạm biệt."

Nhan Cảnh Thần xuống lầu mở cửa xe ngồi vào, đặt áo khoác và kính râm trên ghế, nới lỏng cà vạt, dường như khó thở hít một hơi thật sâu, tiếng cười nhạo của Lucia như còn vẳng bên tai.

"Không ngờ anh cũng có ngày như này"

"Diệp Cô Dung không yêu anh, chí ít cô ấy không yêu anh như anh yêu cô ấy, anh chỉ là đơn phương mà thôi."

Cùng một ngày, hai người đó đều nhắc cho anh sự thật tàn khốc. Anh cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc đầu cũng chỉ là có một chút tình cảm, không ngờ từ lúc nào lại trở thành cục diện như hôm nay?

Vừa đến thượng Hải được ba tháng, mỗi ngày bận rộn ngủ không đủ sáu tiếng, lại chỉ có thể duy trì tình bạn bình thường với cô, tận cho đến hôm bất ngờ tối hôm đó gặp cô và Trần Duyệt mới khuấy động tình cảm hoang mang trong lòng anh. Nếu như có một ngày nào đó cô thuộc về môt người đàn ông nào đó, anh mong muốn mình chính là người đàn ông đó.

Tuy rằng anh tuyên bố công khai muốn theo đuổi cô, trên thực tế, sau khuôn mặt tươi cười của anh là sự phòng thủ bản năng, đó rõ ràng là cảm giác thận trọng. Có thể Lucia nói đúng, có lẽ trong tiềm thức của anh quả thực thích những khó khăn mang tính khiêu chiến cao, kết quả chính anh lại bị vướng vào. Đến giờ anh vẫn còn nhớ đêm hôm đó cô gọi anh bằng Dịch Phàm, sự đau đớn không kịp phòng thủ này quá bất ngờ đâm vào anh, thực sự làm anh không thể hít thở được. Sau đó là cảm giác nhục nhã không thể chịu đựng nổi, nhất định anh điên rồi mới có thể đem lòng tự tôn của mình để mặc cô giày xéo. Anh cho rằng cô sẽ giải thích gì đó, nhưng cô lại chỉ im lặng, cuối cùng anh vị sự kiêu ngạo của mình mà bỏ đi, không thể cứ điên rồ như vậy.

"Vì sao lại là cô ấy, mà không phải là em?"

Anh không thể trả lời câu hỏi này, mà cũng không có câu trả lời. Cô miệng lưỡi sắc bén, lần nào cũng đốp chát lại khiến anh không thể phản bác lại được. Anh nhớ lại thởi sinh viên từng đọc qua một quyển sách, nói bất kể một cô gái có ghét bạn hay không, chỉ cần bạn tặng cho họ một bó hoa, như vậy xác suất bị họ từ chối sẽ là 0, 1%, vậy mà xác suất 0, 1% này lại xảy đến với anh hết lần này tới lần khác. Ngay cả cô cũng không biết xấu hổ gật đầu biểu thị là thích anh, vậy rốt cuộc đó có thật sự là yêu hay không?

Vào lúc này, hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối hơn, Nhan Cảnh Thần vẫn ngồi trong xe nhớ lại những chi tiết ngày đầu ở chung, tâm trạng cô đơn vừa rồi lại hoàn toàn được thay thế bằng tâm trạng dở khóc dở cười, anh thậm chí còn không thấy được khóe miệng mình không tự chủ được hơi cong lên.

Anh vừa đánh xe ra ngoài, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Cô Dung.

Nhưng kỳ lạ là điện thoại của cô luôn báo bận.

Gọi điện cho cô không được làm anh có linh cảm lo lắng.

Linh cảm này nghe tựa như không thể tin được, nhưng kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, linh cảm thường không bao giờ chính xác. Lúc đó Diệp Cô Dung đang ở trên tàu điện ngầm, tín hiệu rất kém.

Lúc tan tầm cô nhận được điện thoại của La Tố Tố, biết được hôm nay là sinh nhật của Vương Vũ Dương bạn trai cô ấy, còn gọi một số bạn bè cùng nhau tụ tập. Nơi đó khá xa, cô đành phải bắt xe điện ngầm để đi đến đó. Đến khi tín hiệu khá hơn thì cuối cùng Nhan Cảnh Thần cũng gọi được cho cô, sau khi cô nói tình hình, anh mới thở phào một hơi, tự cảm thấy thần kinh của mình quá nhạy cảm rồi.

Diệp Cô Dung không biết sự lo lắng của anh, liền hỏi: "Việc của anh xử lý xong chưa?"

"Rồi."

"Đang ở nhà à?

"Đang trên đường về."

"Vậy ở bên ngoài ăn luôn đi."

""Ăn không quen."

"Vậy quay về nhà bảo người giúp việc nấu ăn cho anh..."

"Anh muốn ăn cơm em nấu."

Diệp Cô Dung cười: "Ha hả, vậy đợi tối mai nhé."

Anh bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, anh về nhà xem Mạnh Khắc thế nào. Em cơm nước xong nhớ gọi điện cho anh, anh đến đón em."

Diệp Cô Dung ngay cả mình tụ tập ở đâu cũng không rõ lắm, liền từ chối ý tốt của anh. Cuộc gọi chưa tới một phút, thì La Tố Tố lại gọi điện tới hỏi cô đến đâu rồi. Cô vẫn đang ở chỗ xe điện ngầm, đang nhìn xem gần đây có shop quà tặng nào không, La Tố Tố bảo thôi đi, tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi, chỉ chờ mình cô nữa thôi. Vì vậy, Diệp Cô Dung tay trống không đến thẳng nhà hàng đó. Ăn cơm xong, mọi người vẫn có ý muốn tiếp tục đi hát karaoke.

Diệp Cô Dung dĩ nhiên đối với việc đi hát rất nhiệt tình, nhưng tối hôm nay có một số người là bạn của Vương Vũ Dương nên không quen thân nhau lắm, lại thấy thời gian gần mười hai giờ, Nhan Cảnh Thần đã gửi hai tin nhắn tới nói nhất định phải tới đón cô, vì vậy cô liền từ chối.

La Tố Tố thấy cô không ngừng xem điện thoại, lại thấy cô ngồi không yên liền nói: "Mệt mỏi thì về trước đi."

Cô lập tức vô cùng cảm kích đứng lên chào mọi người, lúc đi ra rẽ vào buồng vệ sinh. Khi xuống lầu thấy trời hơi mưa phùn, Nhan Cảnh Thần lại chưa đến, cô không thể mặt dày lại chạy vào trong đó được, đành phải đứng ở dưới lầu chờ anh.

Đợi một lúc sốt ruột liền gọi điện cho Nhan Cảnh Thần bảo anh đừng đến nữa, để cô tự bắt xe về, nhưng anh lại bảo đang trên đường tới rồi. Cô đành phải tiếp tục quay lại phòng lễ tân ngồi một góc chờ anh, lấy điện thoại di động ra nghịch mấy trò chơi trong đó, đang chơi say sưa bỗng ngửi thấy mùi rượu, cô ngẩng lên, Nhiếp Dịch Phàm đã đứng bên cạnh từ bao giờ, mặt đỏ bừng, tóc khẽ rối, chiếc áo vest vắt trên khuỷu tay, cà vạt cũng lỏng lẻo, dù vậy vẫn không hề tổn hại vẻ lịch sự nho nhã của anh.

Chỉ nhìn biểu hiện của Nhiếp Dịch Phàm, Diệp Cô Dung biết anh đã uống khá nhiều.

Cô cất điện thoại di động, nói: "Thật trùng hợp quá."

Nhiếp Dịch Phàm chỉ nhìn cô không nói gì, đôi đồng tử hơi thu hẹp lại, dường như sợ bộc lộ ra bí mật gì. Xung quanh ồn ào, tiếng cười nói tiếng hát hỗn tạp, có người đi qua còn chào anh, anh cũng không có phản ứng gì.

"Có người gọi anh kìa." Diệp Cô Dung nhắc nhở.

"Em chờ anh một chút." Nhiếp Dịch Phàm vội nói rồi xoay người tiễn vài người ra cửa, bắt tay tạm biệt, sau đó quay lại hỏi cô: "Em tới đây cùng ai?"

"Cùng Tố Tố, bạn trai cô ấy tổ chức sinh nhật..." Cô gần như theo thói quen giải thích, nhưng sau đó mới ý thức được mình không cần phải thế, cô lập tức dừng lại.

Nhiếp Dịch Phàm như không cảm thấy có sự khác biệt, anh rất tự nhiên hỏi: "Vương Vũ Dương về rồi à?"

"Vâng."

"Xem ra bạn em sắp có chuyện vui rồi." Anh khẽ cong khóe miệng.

Diệp Cô Dung cười cười không nói gì.

"Trời mưa không dễ đón xe đâu, anh đưa em về..."

"Không cần đâu, em đang đợi người."

Nhiếp Dịch Phàm hơi yên lặng một chút, hỏi: "Nhan Cảnh Thần phải không?"

"Vâng."

"Hai người hẹn hò với nhau à?" Giọng nói của anh lộ ra chút thất vọng.

"Vâng."

Nhiếp Dịch Phàm biến sắc, cả người đang đứng thẳng khẽ lay động, áo vest trên khuỷu tay tuột xuống đất anh cũng mặc kệ, chỉ chăm chú nhìn cô. Diệp Cô Dung run rẩy hai giây, sau đó khẽ cúi người xuống nhặt lên, vừa mới đứng thẳng lên đã bị anh ôm chặt lấy. Cô không giãy ra được, thấy xung quanh có vài ánh mắt nhìn vào, vội quát khẽ: "Anh điên rồi à, mau bỏ ra."

Nhiếp Dịch Phàm vẫn như không nghe thấy, hai cánh tay ôm chặt làm cô hơi đau, hơi thở của anh toàn mùi rượu, thật sự là anh đã uống quá nhiều, nếu không với tính cách của anh sẽ không bao giờ thất thố trước mặt nhiều người như thế. Cô biết anh say rượu sẽ bướng bỉnh như đứa trẻ, cô không nói to nữa mà nói nhẹ nhàng hơn: "Đừng loạn nữa, nhiều người nhìn lắm."

Cô vừa nói xong thì cảm giác sau gáy có chất lỏng nóng hổi rơi xuống, cả người cô chợt cứng đờ, lục phủ ngũ tạng đều nhanh chóng co thắt lại, một sự đau đớn trào lên, mắt cô cũng trở nên mờ mịt.

"Vì sao chúng ta lại đi tới ngày hôm nay?" Giọng nói của anh nghẹn ngào, như khẽ tự hỏi mình.

Diệp Cô Dung lập tức không khống chế được nữa nước mắt tuôn trào như mưa rơi vào áo sơmi của anh. Nhiếp Dịch Phàm buông cô ra, dùng tay lau nước mắt cho cô, cô xoay mặt đi tự lau nước mắt, lặng im vài giây mới quay lại, không dám nhìn vào anh, cúi đầu nói: "Anh đi đi."

Nhiếp Dịch Phàm im lặng.

Diệp Cô Dung ngẩng lên, lần thứ hai cầu khẩn anh: "Nhan Cảnh Thần sắp tới rồi, em không muốn anh ấy hiểu lầm chúng ta."

Trong nháy mắt sắc mặt của Nhiếp Dịch Phàm tái nhợt, đôi mắt sáng rực không dám tin nhìn cô chằm chằm.

Diệp Cô Dung biết anh tám năm nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt như này của anh, cô không dám đối mặt với đôi mắt đó, nhưng cả người như bị đóng đinh dính chặt dưới nền nhà, chỉ có thể ngước lên nhìn anh đi ra ngoài bước vào trong mưa, cô mới suy sụp dựa vào tường.

Một lát sau, cô nghe có tiếng bước chân, ngẩng lên thấy Nhan Cảnh Thần đang đi tới, bộ âu phục vừa vặn cơ thể làm tăng lên phong thái phi phàm của anh, cả người anh tỏa ra khí chất vững chãi tự tin, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác yếu đuối vô cùng, cô bất giác ôm chầm lấy anh.

Nhan Cảnh Thần khẽ ngỡ ngàng, hơi chau mày: "Làm sao vậy?"

Diệp Cô Dung chúi đầu vào ngực anh, áo vest của anh dính mưa phùn có cảm giác man mát, còn có mùi nước hoa thoang thoảng, cô có chút mụ mị với loại cảm giác này, yên lặng một lúc lâu mới đứng thẳng người lên, nói: "không có gì đâu, chúng ta đi thôi."

Đôi mắt đen thẳm của Nhan Cảnh Thần nhìn thẳng vào cô: "Sắc mặc của em thực sự không tốt lắm, không có việc gì thật chứ?"

Diệp Cô Dung lắc đầu, miễn cưỡng cười lên.

Nhan Cảnh Thần khẽ nhíu mày nhìn cô, đôi mắt càng thêm thâm trầm như muốn tìm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cầm tay cô đi ra ngoài. Lúc lên xe cô cũng không nói gì, yên lặng ngồi tựa vào ghế xe đến thất thần. Nhan Cảnh Thần đưa mắt nhìn cô có chút thắc mắc cô đang suy nghĩ gì.

Trên thực tế đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ gì, chỉ là trong lòng quanh quẩn một thứ tình cảm, không phải là tình cũ khó quên, nhưng những hồi ức ngày xưa lại hiện lên. Cô ngồi trong xe, qua tấm kính nhìn đêm Thượng Hải, dường như thấy năm tháng giống như những ngọn đèn rất nhanh trôi vụt qua, cuồn cuộn như dòng nước chảy, những ngày tháng trước đây sẽ không bao giờ trở lại.

***

Mưa đến nửa đêm thì ngừng rơi, sắc trời vẫn mù mịt, từng lớp mây đen tụ nơi xa xa, làm những ngọn đèn phố trở nên yếu ớt. Nhan Cảnh Thần nửa nằm nửa ngồi trong chiếc ghế, gió đêm nhè nhè từ song cửa sổ thổi vào mang cảm giác mát mẻ, đầu thuốc lá thỉnh thoảng lại đỏ rực trong đêm tối.

Hình ảnh Diệp Cô Dung và Nhiếp Dịch Phàm ôm nhau rất nhiều lần hiện lên trong đầu anh, trong tim anh là cả một màn mây đen phiền muộn khiến anh khó thở. Cô không cho anh tới đón cô, là bởi vì tối hôm đó cô đi cùng Nhiêp Dịch Phàm, hay là ngẫu nhiên gặp nhau? Giữa hai người họ đã có chuyện gì? Anh hận không thể phá cửa mà vào để hỏi thẳng cô, nhưng anh không dám. Anh không dám đối mặt với đáp án, nếu cô vẫn còn yêu Nhiếp Dịch Phàm, vậy thì mình sẽ thế nào đây? Rời khỏi cô sẽ rất đau khổ, không bằng cứ kéo dài hơi tàn, thêm một ngày thì được một ngày.

Không ngờ có ngày mình lại trở nên tầm thường như thế?

Anh đau khổ ném đầu thuốc lá xuống, rút tiếp điếu thuốc để hút thì phát hiện bên trong trống khống, anh vuốt ve chiếc hộp trong lòng bàn tay rồi không để tâm chút đạo đức công cộng mà ném nó ra ngoài cửa sổ, tâm trạng vẫn không khá hơn, không giống như cửa sổ có thể mở ra đóng vào như bình thường.

Cho dù đêm không ngủ, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục.

Hôm sau thời tiết vẫn âm u, mặt trời uể oải thức dậy, nhưng máy bay thì vẫn cất cánh như thường lệ, trên đường bay gặp phải khí lưu nên lắc lư khá mạnh, Tư Đồ Tĩnh Nam mặt thất sắc, còn anh thì mặt không biểu lộ gì, đây cũng không phải lần đầu tiên họ gặp tình huống này, nhưng lúc này anh chỉ hận máy bay không rơi hẳn xuống, tất cả mọi chuyện sẽ chấm hết.

Chuyến công tác lần này của anh tới Nhật Bản mang theo tâm trạng của anh phiền muộn tới cực điểm, cả người toát ra sự nóng nảy không hề giấu diếm. Phía Nhật Bản nghĩ anh tức giận vì sản phẩm có vấn đề, một số nhân viên cao cấp nơm nớp lo sợ cúi đầu toát mồ hôi lạnh, cũng thật là đáng đời cho bọn họ không gặp may, mỗi lần gặp đúng lúc tổng giám đốc tâm trạng xấu như thế.

Sự việc bàn bạc sẽ chỉnh lý lại phương án, đến cuối tuần sẽ lựa chọn một phương án, nhưng tống giám đốc lại không hề đề cập tới vấn đề này, Tư Đồ Tĩnh Nam hỏi xin ý kiến hai lần nhưng không nhận được câu trả lời thuyết phục không thể làm gì khác hơn là sẽ chờ ý chỉ sau, thừa dịp đang nhàn rỗi liền đi mua sắm, theo kinh nghiệm lần trước liền hỏi anh có cần mua quà tặng gì hay không.

Nhan Cảnh Thần lịch sự từ chối, một mình ở lại khác sạn uống rượu giải sầu cho qua cả một đêm dài đằng đẵng.

Trong ba ngày này anh cố gắng khống chế không liên lạc với Diệp Cô Dung. Còn Diệp Cô Dung thì tuyệt nhiên ngay cả một tin nhắn hỏi thăm anh cũng không gửi, cho đến bây giờ toàn là anh chủ động, điều này làm anh cảm thấy bị tổn thương, tự hoài nghi sự cố gắng đơn phương của mình không có hiệu quả, dù vậy, bất kể cô có tuyệt tình như nào, anh vẫn luôn nhớ cô.

Những suy nghĩ rối rắm chất chứa trong đầu anh đến cả buổi, cuối cùng anh quyết định gọi điện thoại cho cô, kết quả điện thoại di động cô tắt máy, anh nghi hoặc lại gọi về số nhà riêng nhưng cũng không có ai tiếp. Gọi cho cô mấy lần không được, anh lại bắt đầu lo lắng cho cô.

Trầm tư một phút, anh vội vàng gọi điện cho Tư Đồ Tĩnh Nam, không mào đầu gì mà hỏi luôn số điện thoại của La Tố Tố bộ phận kế hoạch. Tư Đồ Tĩnh Nam không hiểu ra sao cả, cô nhớ mang máng ở bộ phận kế hoạch có một cô gái như thế, nhưng bộ phận kế hoạch lại không thuộc mảng phụ trách của cô, nên cô nào biết số điện thoại của La Tố Tố. Nhưng cô không thể không làm gì cho tổng giám đốc đại nhân, vì vậy cô vội vàng gọi điện cho quản lý bộ phận kế hoạch, quản lý bộ phận kế hoạch lại càng không hiểu ra sao cả, càng không rõ trợ lý cao cấp của tổng giám đốc hơn nửa đêm gọi điện chỉ để hỏi số điện thoại di động của nhân viện mình, tuy rằng trong lòng rất thấp thỏm, nghi hoặc nhưng cũng rất nhanh nhẹn cho số điện thoại di động của La Tố Tố.

Nhan Cảnh Thần có được số điện thoại lập tức gọi luôn, La Tố Tố và bạn trai vừa ân ái xong đang ngon giấc mộng, lúc nhận điện thoại thì mơ mơ màng màng, căn bản không nghe rõ đối phương là ai, vì vậy nói qua loa không rõ: "Dung Dung à, cô ấy dang ở trong bệnh viện chăm sóc Nhiếp Dịch Phàm, anh là ai vậy?"

Ai ngờ đối phương cúp máy luôn.

La Tố Tố ném điện thoại di động xoay người tiếp tục ngủ, không quên lầm bầm: "Đồ thần kinh."

Nhan Cảnh Thần cúp điện thoại xong đứng ngây như đá trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm thâm thúy, những ngôi sao tỏa ánh sáng mỹ lệ tranh ánh sáng với những ánh đèn, từ nơi này chiếu rọi xuống thành phố rực sáng, trong cơ thể anh như có một luồng xung động mạnh mẽ muốn bộc phá ra bên ngoài.

Hình ảnh hai người họ ôm nhau lại một lần nữa hiện lên trong đầu, dáng vẻ cô độc của Diệp Cô Dung cúi đầu dựa vào bức tường như một vết dao đâm vào anh thật sâu đau đớn. Anh cần nhiều dũng khí và bình tĩnh mới có thể mở cửa xe làm như không điềm tĩnh đi vào, khoác tay cô. Nhưng trong lòng cô hoàn toàn không có anh, những lo lắng và sốt ruột của anh đều là dư thừa, lo lắng không đâu, cô chỉ là đang đi chăm sóc tình nhân cũ, về nhà muộn, hai giờ sáng vẫn chưa về nhà...

Anh không dám nghĩ tiếp nữa, anh nghĩ mình sắp phát điên rồi.

Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, xuống quán bar dưới lầu tiếp tục uống rượu.

Cuối cùng, khi anh đang trong men say lâng lâng thì thấy một dáng người quen thuộc đi tới trước mặt mình, người đó khẽ cúi xuống dịu dàng nói: "Anh say rồi, em đưa anh về phòng."

Cô ra hiệu ý cho nhân viên phục vụ ý bảo tính tiền.

Nhan Cảnh Thần tưởng mình hoa mắt, cố gắng nhìn cho rõ: "Em, sao em lại ở đây?"

Động tác của Lucia chợt khựng lại, nhưng không nói gì thêm, cô khép ví lại, dìu anh đi vào thang máy. Anh say nên bước đi siêu vẹo, trọng lượng cả người đều dựa vào cô, hai người vừa vào thang máy cô đã vít cổ anh xuống hôn nồng nhiệt. Mặc dù Nhan Cảnh Thần uống rất nhiều nhưng ý thức lại rất minh mẫn, lập tức tách ra: "Lucia, em.."

Lần thứ hai cô lại hôn anh, gần như thô bạo cắn vào môi, Nhan Cảnh Thần đau đẩy cô ra: "Em làm gì vậy?"

Sắc mặt Lucia có chút nhục nhã, bầu không khí trở nên gượng gạo, cho đến lúc thang máy dừng lại, Nhan Cảnh Thần đi ra ngoài trước: "Chúng ta kết thúc rồi." Bởi vì đi quá nhanh, bước di không vững làm anh va phải vào tường, anh khẽ rên rỉ: "Chết tiệt."

Lucia đỡ anh lên đi vào một phòng, anh thấy đầu vô cùng choáng váng: "Hình như đây không phải là phòng của anh..."

"Là của em." Cô nói ngắn gọn.

Cuối cùng anh ý thức được có điều không thích hợp:" Em ở đây ư? Lúc nào vậy..."

"Buổi chiều hôm qua."

"Vì sao em phải..."

"jonh, em nhớ anh."

Cô nghẹn ngào nói, lần thứ hai dán lại anh, hai tay bắt đầu vuốt ve những bộ phận quan trọng của anh, kỹ thuật của cô cao siêu, cả người Nhan Cảnh Thần bị cô ép tại cửa, nhất thời không thể động đậy. Hai người họ quá quen thuộc với nhau, nhất là chuyện này, bản năng nguyên thủy thức tỉnh, lại thêm có rượu quấy phá, hơi thở của anh hổn hển. Nhưng lý trí của anh ép mình phải dừng lại. Vì vậy, anh đẩy cô ra: "Em không nên làm vậy..."

Lucia dùng giọng mũi nói: "Có sao đâu, anh cần em, em cũng cần anh."

"Giờ anh đã yêu người khác, anh không thể..." Anh loạng choạng bỏ chạy.

"Anh trở nên cổ hủ như vậy từ lúc nào?" Lucia hít một hơi thật sâu, thẹn quá hóa giận cao giọng nói để anh nghe: "Jonh, anh sẽ không vì từ chối em mà trở nên trong sạch được, Trung quốc có câu thành ngữ, chúng ta cấu kết với nhau làm chuyện xấu, có rửa cũng không sạch."

Bước chân của Nhan Cảnh Thần chậm lại, yên lặng chốc lát, cuối cùng vẫn không quay lại.

Lucia giận giữ cười, bỗng nhiên lại cất lên giọng nói gợi cảm dịu dàng: "Jonh, nếu như anh nghĩ thông suốt, hãy nhớ kỹ cửa phòng em không bao giờ khóa." Nói xong cô đi vào phòng.

Nhan Cảnh Thần nghe tiếng cửa đóng sập lại, tay anh cầm nắm cửa khẽ dừng lại, tựa đầu tại cửa phòng, suy ngẫm cẩn thận những lời nói của Lucia, trong lòng hỗn loạn, các loại tâm trạng rối bời tầng tầng lớp lớp, mất đi bản chất vốn có, nói không hiểu là không đúng, chỉ cảm thấy vô cùng đau xót, sự đau xót to lớn như chất cồn thấm vào trong máu ăn mòn lấy anh. Anh đau khổ nhắm mắt lại, gương mặt Diệp Cô Dung bỗng nhiên mờ ảo làm anh nhìn không rõ.

Lặng yên một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, quay người đi về phía phòng Lucia, mở cửa đi vào.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)