← Ch.01 | Ch.03 → |
Còn nhớ rõ thời gian bọn họ mới bắt đầu yêu nhau, thừa dịp bay đi Los Angeles, anh thuận đường tới thăm nơi định cư của người nhà, mấy hôm trước, anh đi trên đường, lơ đãng thấy một gian tủ kính ở góc đường trưng bày một loạt các lại hương nước hoa cao cấp xinh đẹp, mỗi lọ nước hoa đều làm bằng thuỷ tinh với những màu sắc rực rỡ trông như những đoá hoa, hoa lệ mà không tục diễm.
Khi đó anh lập tức đã nghĩ đến Mộ Di, không cần nghĩ ngợi đẩy cánh cửa thuỷ tinh rồi bước vào, mất không ít thời gian để chọn lựa, thử hương, cuối cùng anh mua một mùi hương cao cấp là hoa lài cùng vài lọ nước hoa, âm thầm chờ mong khi cô mở lễ vật này ra sẽ kinh hỉ tươi cười.
Đây là lần đầu tiên anh lo lắng như vậy khi chọn quà cho một cô gái!
Quả nhiên, khi anh trở cầm quà tặng đưa đến trước mặt cô, cô hàm súc mà thẹn thùng nở nụ cười, giống như một cô gái nhỏ nói lời cảm ơn với anh.
Thường Khắc Khiêm vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt hồn nhiên xán lạn kia, làm cho anh cảm thấy máu trong người chảy như điên tán loạn, cả người hưng phấn như một đứa nhóc mười bảy, mười tám tuổi đang xúc động.
Nhìn cô yêu thích không buông tay, ân cần vuốt ve lọ thuỷ tinh hình đoá hoa rất khác biệt kia, anh cảm thấy thật thoả mãn, nhưng không đến một giờ, bọn họ đã phải đến bệnh viện...
Cô giấu diếm chuyện mẫn cảm đối với những chất hoá học, tuy rằng đã khẩn cấp tiêm, uống thuốc, thuận lợi khống chế được bệnh dị ứng khi đó, nhưng là vì trận chạy chữa ngoài ý muốn này do mình mà ra, làm cho Thường Khắc Khiêm vô cùng ảo não và tự trách.....
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh lái xe đưa cô về nhà, dọc trên đường đi hai người đều trầm mặc không nói gì, làm cho không khí có chút cổ quái, thẳng đến khi đưa cô về đến phía dưới lầu của nhà trọ, cảm xúc ẩn nhẫn lâu ngày của anh rốt cục bùng nổ.
"Vì sao em không nói cho anh mình bị dị ứng? Không thích thì không thích, làm gì phải uỷ khuất chính mình? Anh không cần em lấy lòng anh, như vậy thực giả tạo." Anh nhăn mày lại, giọng điệu mang theo vài tia tức giận.
Anh biết lên án như vậy thực đả thương người, anh nghĩ cô sẽ tức giận khóc lóc một phen, nhưng cô chính là vẻ mặt thực bình tĩnh nhìn anh một cái, sau đó dùng loại ngữ khí cực nhẹ cực lạnh, chậm rãi trả lời anh: "Nếu không để ý, cần gì phải lấy lòng?"
Lời của cô giống như một đạo sấm rền, mạnh mẽ đánh vào ngực anh, Thường Khắc Khiên quả thực không thể tin những gì mình nghe được, chỉ có thể thật cẩn thận âm thầm miệt mài theo đuổi tâm ý sau lời nói này.
Nếu không để ý, cần gì phải lấy lòng? Nói cách khác, chính là bởi vì cô để ý đến anh, cho nên muốn lấy lòng anh phải không?
Tình huống thình lình xảy ra làm cho anh đứng ngồi không yên, tư duy tạm ngừng, trong nháy mắt, anh cảm thấy tâm của mình đột nhiên vừa xuất hiện một khe hở, giống như vừa có cái gì đó đi vào, anh kéo kéo khóe miệng cừng ngắn, vui vẻ muốn cười, lại giống như đứa ngốc vò đầu bứt tai.
"Ngủ ngon, cám ơn anh đã đưa em về."
"Anh...." Tài hùng biện bình thường không ai sánh được Thường Khắc Khiên, giờ phút này cư nhiên ngay cả một câu đều không nói được, ngay cả anh cũng không nhịn đuợc tự mắng mình ngu xuẩn.
Dưới ánh mắt tràn đầy chán nản của anh, Uông Mộ Di mở cửa xe chậm rãi rời đi.
Không, không thể để cô đi! Một ý niệm mãnh liệt hiện lên trong đầu anh, anh vội vàng mở cửa xe đuổi theo, lúc Uông Mộ Di lấy chìa khoá nhà ra, chuẩn bị mở cửa vào nhà trọ, anh một phen ôm lấy cô từ phía sau....
Uông Mộ Di cả người rét run một chút, tay cầm chìa khoá thoáng chốc cứng đờ."... Khắc Khiêm?"
Anh chặt chẽ vòng tay ôm lấy cô gái xinh đẹp, cúi đầu xuống, đem mặt vùi vào gáy cô, nhiệt năng hô hấp không ngừng phảng phất ở trên cổ cô."Thực xin lỗi, Mộ Di, không cần tức giận, vừa rồi là anh không tốt, là anh quýnh lên liền nói năng lung tung, anh sẽ giải thích với em."
Cô nói rất đúng, nếu không cần, căn bản là không cần lấy lòng, anh mua này mua nọ tặng cô, xuất phát điểm không phải là muốn lấy lòng cô sao? Nếu sự lấy lòng của cô, bị anh lên án là giả dối, vậy thì chính anh chẳng phải càng dối trá? Anh vừa rồi quả thực không nên nói những câu như vậy với cô!
Bị giam trong lồng ngực anh, Uông Mộ Di lưng tiếp xúc với sự nóng cháy của hẳn, nhỏ giọng nói: "Em, em không có tức giận...."
Cô ngay từ đầu chợt nghe ra anh tự trách, cũng hiểu vì sao anh ảo não, cho nên cũng không có đem những lời anh nói vừa rồi để trong lòng, đương nhiên, trong lòng cũng có bao nhiêu điểm khổ sở. nhưng thật sự không phải tức giận, huống chi anh hiện tại chủ động giải thích, khổ sở lập tức đã tan biến.....
"Thật sự?"
"Thật sự."
"Thực xin lỗi, anh nghĩ, anh rất để ý đến em......"
Anh thẳng thắn, làm cho cô không tự giác cúi đầu, ngượng ngùng mím môi nở nụ cười.
Anh ôm cô, nhân cơ hội ghé sát vào tai cô nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, làm cô thẹn thùng, ngay cả tai đều đỏ bừng, bỗng nhiên, cô cảm giác được trên cổ có cảm giác ướt át ấm ấp, còn hơi hơi có lực hút, gợi lên cảm giác tê dại khó tả.
Là hôn, Khắc Khiêm hôn cô cô cũng không hề có cảm giác chán ghét anh đụng chạm, chỉ là..... Nơi này tuỳ thời đều có các hộ gia đình ra ra vào vào, hai người bọn họ lại ở trong đây diễn cái vở kịch tình yêu, vạn nhất bị gặp được, cô chằng phải là rất mất mặt hay sao?
"Khắc Khiêm, đã khuya, em, em muốn trở về!"
Nàng ý đồ giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, một cỗ lực lượng thuận thế kéo cô vào lòng, làm cho cô xoay người đối mặt với anh, còn chưa kịp phản ứng, một bóng ma liền nghênh diện đè ép xuống dưới, hai cánh môi rực lửa liền ngăn chặn cô, khát vọng làm khó dễ cái miệng nhỏ nhắn dễ thương, đem toàn bộ thanh âm của cô nuốt hết vào miệng.
Đó là một loại cảm thụ thật kỳ lạ, cả người như là phập phềng ở trong không gian dị thứ nào đó, đầu lưỡi thơm tho mãnh liệt quấn lấy nhau, mang lại rất nhiều hưng phấn khoái cảm lại làm cho người ta lâm vào tình trạng hít thở không thông.
Anh như là đói khát khẩn thiết muốn ăn cô, lại dùng lực đạo tràn ngập trìu mến cùng cô gắn bó giao lưu hơi thở, thoái mái, vô cùng thân thiết, choắng váng huyễn hoặc, lại vô cùng ngọt ngào.....
Thường Khắc Khiêm sau khi thoáng thoả mãn, mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn này, mà Uông Mộ Di thật vất vả mới làm cho lý trí trở về vị trí cũ cảm thấy tình yêu thực khó khăn, tính trẻ con cúi đầu xuống, nói cái gì cũng không chịu ngẩng đầu lên, anh khuyên can mãi, cô mới cố mà ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đở bừng không thua kém gì quả hồng.
Cô rất ngoan, ở trước mặt cô, anh luôn cảm thấy chính mình giống như con sói hoang phạm phải tội ác tày trời!
Tiểu nhạc đệm ngoài ý muốn như vậy, làm cho anh bất giác phát hiện ra thể chất mẫn cảm của cô, cũng làm cho ngày nào đó trở thành ngày kỉ niệm nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Nhưng nói ra cũng thật kỳ quái, rõ ràng không bao giờ dùng nước hoa, nhưng trên người Mộ Di luôn luôn phát ra một loại hương thơm không nùng nhưng cũng không đạm, dễ ngửi vô cùng, mỗi lần đứng bên cạnh cô, chỉ cần nhẹ nhàng hít vào, mũi sẽ tràn đầy hương vị của cô, nếu không phải hiện giờ cô bộ dáng rất đáng thương, anh thật muốn cùng cô hảo hảo nghiên cứu một chút.
"Vẫn thực không thoải mái sao?" Anh thân thiết hỏi.
Tuy rằng đã rời khỏi khi đồ trang điểm nồng đậm hương khí, nhưng Uông Mộ Di vẫn không ngừng hắt xì, cô đơn giản nắm cái mũi, khó chịu nói: "Em đi toilet một chút."
"Hảo, anh ở chỗ này đợi em."
Cầm khăn tay của Thường Khắc Khiên, Uông Mộ Di đi vào toilet nữ, mở nước, dùng lượng nước lớn chụp lên rửa mặt, hơn nữa gãi cái mũi bất an ngứa ngứa, quả nhiên có hiệu quả.
Phải tẩy trừ như vậy vài lần mới hết, cô đóng vòi nước lại, lấy khăn tay ra lau đi nước còn sót lại trên mặt, thế này mới cảm thấy bệnh trạng mẫn cảm của mình thư hoãn không ít.
Đợi đến khi cô trở về bên cạnh, Thường Khắc Khiên vẫn có chút lo lắng hỏi: "Thế nào, có tốt hơn chút nào không em?"
Cô bướng bỉnh nhăn nhăn mặt làm mũi xấu, lại tính trẻ con chu môi nói, "Anh xem, tốt lắm."
Lúc này, tiếng loa thông bào chuẩn bị đến giờ làm thủ tục đăng kí truyền đến, cô kéo tay anh, khẩn cấp muốn chạy tới cửa đăng kí.
"Không vội, chậm rãi đi, máy bay sẽ chờ chúng ta."
"Không được, em đã muốn khẩn cấp nhanh chút đến Czech!"
Rốt cục, trài qua một quãng đường bay thật dài, khi bọn họ ra đến đại sảnh sân bay, Uông Mộ di lập tức giang hai cánh tay nhìn lên phía chân tời, trên mặt là nụ cười sáng lạn mà cả đời Thường Khắc Khiêm cũng không thể quên được.
Cả đời chỉ có một lần đi hưởng tuần trăng mật, Thường Khắc Khiêm mang cô đi du ngoạn khắp nơi như những thành nội với những kiểu kiến trúc kinh điển, ở trong quán cà phê trong tân thành lại thăm dò, còn mang cô đi du thuyền đến ngoã tháp. (Min: cái đoạn nì hông chắc lứm.. ^^)
Đến ôn tuyền ở Karo du ngoạn an dưỡng, bọn họ cầm chén ôn tuyền mới mua, cùng uống một chén nước, Thường Khắc Khiêm đột nhiên theo cảm tính nói, "Chờ khi chúng ta kết hôn được mười năm, chúng ta lại đến nơi này chơi, nhưng khi đó anh muốn dẫn tiểu hài tử của chúng ta cùng đến, mang theo cái cốc này đứng lại chỗ này, cả nhà cùng nhau uống một ly nước ôn tuyền."
Uông Mộ Di vừa nghe, hốc mắt nhất thời nóng lên, "Ân, mười năm sau nhất định chúng ta lại đến đây."
Khi đó, cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, cho dù cuộc hôn nhân này trong tương lai không tránh được sẽ có những khúc chiết, nhưng cô cũng nhất định dùng thái độ bao dung cũng anh làm hoà, trừ phi.....
Anh thay lòng đổi dạ, có người phụ nữ khác.
***
Thường Khắc Khiêm mặc đồng phục, anh tuấn đứng ở trong tổ viên phái trung tâm, vừa chấm dứt chuyến bay, tên mặt anh nhìn không ra một chút mệt mỏi nào, vội vàng xử lý mọi thủ tục, còn không quên cùng đại tỷ trung tâm phái tới nhàn nói việc nhà.
"Tháng này lại phải bay mấy chuyến?"
"Ba chuyến."
Nguyên bản tháng này anh vốn nghĩ sẽ được thoải mái một chút, ai biết được ngày họp giao ban hôm đó, anh cư nhiên bị chỉ định bay, chết tiệt hơn nữa là phải bay đi châu Âu mười ngày, thật sự đen đủi hết mức, anh hoài nghi nhất định ông trời cho rằng anh và Mộ Di quá hạnh phúc, mới có thể luôn tìm anh gây phiền toái.
Bình thường một chuyến bay tới mười ngày đã chạy không thoát, một tháng có hai chuyến đã thực thê lương, đã thế anh cố tình trong một tháng tận ba chuyến! Anh cơ hồ nghĩ không ra, cứ mỗi lần cũng vợ yêu hảo hảo ăn cơm một bữa, là y như rằng có việc gì xảy ra.
"Ba chuyến?" Đại tỷ phía bên trung tâm vội vàng nhìn lại lịch bay tháng này, xác nhận xong, vẻ mặt thật có lỗi nhìn Thường Khắc Khiêm, "Thực xin lỗi, cái lão cơ trưởng kia nhất thời xảy ra trạng huống gì đó, nên đành phải khẩn cấp bắt người."
"Tôi hiểu các người cũng thực khó xử, nói cho cùng, nếu không phải tôi thì cũng sẽ là người khác, mọi người cũng không thích bị bắt như vậy."
"Tháng sau, tháng sau tôi cam đoan nhất định giúp cậu sắp xếp thật tốt thời gian biểu, cho cậu nhiều thời gian một chút có thể cùng bà xã của cậu."
"Đây là do đại tỷ nói nha, tôi trí nhớ nhưng là tốt lắm, nếu tháng sau còn như vậy nữa, tôi nhất định sẽ đến trung tâm kháng nghị." Hắn trêu ghẹo nói.
Đại tỷ phía trung tâm cười cười, "Đúng rôi, câu kết hôn bao lâu rồi?"
"Bảy tháng." Thường Khắc Khiêm cười cười đáp.
Thật nhanh, nhoáng một cái đã nửa năm trôi qua, bất quá, điều anh đắc ý chính là, những người lúc trước không xem trọng cuộc hôn nhân của bọn họ, hiện tại nhất định được mở rộng tầm mắt đi! Hừ, cư nhiên dám cá cược hôn nhân của hắn không qua nổi nửa năm, thật sự vô liêm sỉ. (Min: thù dai quá... @@)
"Thế tính khi nào thì sinh tiểu hài tử?"
"Khi nào đại tỷ cho tôi thời gian biểu tốt một chút, tôi mới có thời gian cố gắng tạo người a!"
Anh suốt ngày phải bay không ngừng, ngắn thì dăm ba bữa, lâu là hơn mười ngày, bình thường ngày nghỉ của người khác lại chính là ngày anh bán mạng công tác, có đôi khi ngàn dặm xa xôi về nhà, vợ yêu của anh đã ngủ đến cửu trọng thiên ngoại rồi, muốn thân mật một chút, nhưng lại lo lắng vợ yêu ngày mai không có tình thần đi làm, đành phải tắm nước lạnh hạ hoả. (Min: tội anh, nhịn nhiều là hông tốt cho sức khoẻ nha.. ^^)
Chờ khi anh tỉnh ngủ, Mộ Di đã rời nhà đi làm, giường đôi trong nhà căn bản là để hai người thay phiên ngủ, biết thế lúc trước mua giường đơn là tốt rồi, ít nhất vào thời điểm chỉ có một người ngủ trên đó sẽ không cảm thấy tịch mịch.
Kỳ thật, anh cũng rất muốn nhanh sinh tiểu hài tử, xem tình huống bây giờ, nếu có tiểu hài tử, anh thực sợ ngày nào đó tan tầm về nhà, tiểu hài tử của mình sẽ nghĩ anh là một thúc thúc xa lạ nào đó, nói không chừng tiểu hài tử này còn đối với bảo vệ dưới lầu thân thuộc hơn với phụ thân thân sinh ra nó a!
Ai, ngẫm lại thật có điểm bi ai........
"Cậu chụp mũ cho tôi như vậy, xem ra tháng sau nếu tôi không cho cậu một cái thời gian biểu vừa lòng, tôi sẽ biến thành tội nhân mất." Đại tỷ tức giận liếc hắn lườm hắn một cái.
"Cho nên tôi nói đại tỷ a, cô hiện tại là thân mang trọng trách nha, hạnh phúc của tôi cùng bà xã liền do cô nắm giữ trên tay."
Nói chuyện phiếm thêm vài câu, anh cầm tư liệu long long trong tay, chuẩn bị đi báo cáo kết quả công tác, quay người lại, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc thoáng qua."Di, kia không phải Mai Lâm sai?"
"Nha, đúng rồi, cô ấy vừa đến đây xin tạm giữ chức ngừng lương."
"Giữ chức ngừng lương? Vì sao? Cô có biết nguyên nhân không?" Thường Khắc Khiêm kinh ngạc hỏi.
"Cô ấy chỉ là nhân tốt tư nhân, chi tiết tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu có lẽ phải hỏi chính cô ấy mới biết được." Đại tỷ nhất thời cảm thán nói: "Trước kia Mai Lâm là một cô gái hoạt bát cỡ nào, tôi còn nhớ rõ cô ấy mỗi lần nói chuyện cùng tôi, hai ánh mắt luôn loé sáng tự tin, cũng không biết là do nguyên nhân gì, làm cho cô ấy biến thành cái dạng này."
Thường Khắc Khiêm trầm mặc không nói, anh biết là do nguyên nhân gì, nhưng cũng giống như người khác hi vọng cô ấy có thể nhanh chút thoát khỏi, nhưng là cô ấy tựa hồ thầm nghĩ sẽ đem chính mình tự vây trong cái vòng thống khổ ấy.
Trầm ngâm giây lát, anh vội vàng giao văn kiện trong tay, sau đó nhanh nhẹn đăng kí rồi xoay người đuổi theo.
Bên ngoài mưa không ngừng rơi xuống, anh nhìn thấy một thân ảnh Hứa Mai Lâm quật cường, cô ngay cả ô cũng không mang theo, cứ như vậy giống như một cô hồn giữa trời mưa, chậm rãi đi ra.
Thường Khắc Khiêm nhất tời cảm thấy buồn phiền, mở ô trong tay ra, đuổi theo, "Mai Lâm!"
Hứa Mai Lâm nghe thấy thanh âm của anh, tạm dừng cước bộ, thân mình run nhè nhẹ một chút, nhưng cũng không có quay đầu nhìn lại, vài giây sau, lại vội vàng mại khai bộ pháp. (Min: thật giống cô hồn a... @>@)
"Mai Lâm, dừng lại một chút." Thường Khắc Khiêm căm tức quát khẽ, bước nhanh đuổi theo, tiếp theo chân dài sải một bước, chắn ngang đường đi của Hứa Mai Lâm, "Vì sao lại chạy?"
Tự biết trốn không thoát, Hứa Mai Lâm bây giờ mới tươi cười một chút hơi ngại ngùng cứng ngắc, ngầng đầu lên nhìn anh, "Huấn luyện viên tìm tôi có việc sao?" Cô dùng ngữ khí xa lạ có phép mở miệng nói.
"Muốn đi đâu?" Anh cầm ô che tạm cho Hứa Mai Lâm.
"Về nhà."
"Anh đưa em về."
Hứa Mai Lâm hoảng sợ, ngây người trong vài giây, sau đó vội vàng rớt ra khoảng cách, "Không cần phiền toái, em có thể tự về."
Bọn họ trong lúc đó đã có nhiều lời đồn đại chuyện nhảm, bây giờ không cần nhiều thêm một cái làm đảo loạn cuộc sống đang yên bình của nhau, vẫn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn.
Thường Khắc Khiêm hiểu rõ cố kỵ của cô, "Không cần phải để ý người khác nghĩ như thế nào, đi thôi, xe của anh ở bên kia."
Thấy cô chậm chạp không hề có động tĩnh, anh thân thủ khẽ đẩy bờ vai cô, cô giật mình lảo đảo, nhíu mi lại, tựa hồ còn có kháng cự, anh quết định không chậm chạp vô ích nữa, một tay đặt lên lưng cô, đắn đo gắng sức đem cô đi về phía trước.
"...... Khắc Khiêm ca, em không sao, anh thật sự không cần đưa em về."
"Nếu em vẫn coi anh là người một nhà, còn gọi anh một tiếng Khắc Khiêm ca, vậy ngoan ngoãn lên xe, anh có chuyện muốn nói rõ ràng với em."
"Chẳng lẽ anh không sợ lại có những lời đồn đại khó nghe sao? Anh hẳn là muốn bảo trì khoảng cách với em." Cô vội vàng nói.
"Nếu chỉ là lời đồn, tự nhiên sẽ không bao giờ có thật, trước kia không sợ, về sau cũng sẽ không." Anh đem cô hướng về phía ghế lái phụ bên phải của xe, mơ cửa, rồi dường như là nhét cô vào trong xe, sau đó lướt qua thân xe, thu hồi ô, rất nhanh ngồi vào ghế điều khiển.
"Lau nước mưa ở trên mặt đi." Anh lấy khăn tay ra đưa cho Hứa Mai Lâm.
"...... Cám ơn."
"Anh nghe nói em xin giữ chức ngừng lương."
Động tác chà lau tạm dừng, cô cả người trầm mặc hồi lâu, "....... Ân." Dường như phải cố lấy hết dũng khí để trả lời.
"Vì sao?"
"Em muốn đi tìm anh ấy."
Hai hàng lông mày thắt lại, "Mai Lâm, em cũng không thể lừa gạt chính mình mãi như vậy được, hắn đã chết rồi!"
"Không, anh ấy không chết! Em...... Tháng trước em ở trên đường...... Nhìn thấy anh ấy."
"Em nhìn thấy Chấn Quốc? Làm sao có thể?" Thường Khắc Khiêm vẻ mặt kinh ngạc, giống như gặp quỷ.
Nếu như cô thật sự nhìn thấy Chấn Quốc, vậy thật là kỳ lạ, bởi vì một người đã sớm chết, không có khả năng lại xuất hiện.
"Là thật, ngay tại gần nơi trước kia bọn em từng sống, lúc ấy em đang ở trong xe đậu ở đầu đường, em rõ ràng nhìn thấy anh ấy đi qua phía trước xe." Giọng nói của cô thập phần chắc chắn.
"Mai Lâm, có thể là em......" Nhìn lầm rồi. Anh không đem ba chữ cuối cùng nói ra, bởi vì, không đành lòng."Anh muốn nói, có những người rõ ràng không hề có quan hệ huyết thống, nhưng ở trong mắt người khác, ở góc độ nào đó cảm thấy có nét tương đồng, có thể là em vừa gặp được người trùng hợp như vậy không?"
"Không phải trùng hợp, em thật sự thấy được!"
Thường Khắc Khiêm thở dài. Mai Lâm yêu học đệ đại học của anh Phương Chấn Quốc, nhưng bởi vì người nhà đối phương cảm thấy gia thế của cô rất không vừa mắt, vì thế luôn tìm mọi cách ngăn cản họ ở chung một chỗ, làm cho con đường tình yêu của họ cực kì vất vả, nhưng bọn họ đều chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay lẫn nhau, thẳng cho đến khi vụ tai nạn giao thông kia xảy ra.........
Lúc ấy Mai Lâm cũng ở trên xe, Chấn Quốc bị thương nặng không thể cứu chữa, nhưng cô lại lông tóc nguyên vẹn, nghe nói trước khi phát sinh tai nạn, hai người ở trên xe đã xảy ra tranh chấp, sau đó cô chẳng những bị người nhà của Chấn Quốc công kích khéo, lại còn bị mất đi người mình yêu thương nhất, mất đi tình cảm chân thành, chuyện này đối với cô là đả kích rất lớn, có một khoảng thời gian dài, cô căn bản không thể tự mình sống được.
"Mai Lâm, hãy nghe anh nói, hiện tại em phải bình tĩnh lại, Chấn Quốc cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy em như vậy." Anh tận lực bình tĩnh khuyên bảo cô.
"Khắc Khiêm ca, em thật sự đã cố gắng, nhưng....... Em không nghĩ để mất cơ hội lần này. Thời điểm Chấn Quốc ra đi, em ngay cả nhìn anh ấy lần cuối cũng không được, không có di thể, không có tang lễ, ngay cả anh ấy được an táng ở nơi nào cũng không biết, em rất rất muốn bình tĩnh tiếp nhận chuyện anh ấy đã rời xa em, nhưng là, em thật sự đã nhìn thấy anh ấy, rõ ràng ở ngay trước mắt như vậy, làm sao em có thể thờ ơ? Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để em có thể bồi thường lại tất cả!" Bi thống ẩn nhẫn lâu ngày rốt cục bùng nổ, Hứa Mai Lâm lệ rơi đầy mặt, toàn thân run run.
Từ khi sự tình phát sinh đến nay, cô không có một ngày ngủ yên mà không từ trong hối hận tỉnh lại, trình độ thống hận chính mình của cô, ngay cả đến chính cô đều cam thấy sợ hãi.
Cô cũng không khẩn cầu có người tin tưởng mình, bởi vì, thời khắc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia một lần nữa xuất hiện trước mắt, chính cô cũng không chỉ một lần hoài nghi có phải là sự thật hay không.
"Khắc Khiêm ca, em thật sự mệt chết đi, rất thống khổ, không thể bù lại sai lầm mình đã phạm phải, đã làm cho em cõi lòng tan nát, anh có biết hay không?" Hai vai vô lực của cô cúi xuống, bởi vì khóc mà run run.
"Mai Lâm......" Anh vỗ vỗ lưng của cô, "Khóc đi, hảo hảo khóc đi."
Vừa dứt lời, tiếng khóc của người đang tan nát cõi lòng kia càng lúc càng lớn, cô giống như một con sông lớn bị tràn nước, nước mắt kích động tràn ra.
Thường Khắc Khiêm không có ngăn cản, hào phóng đem bả vai cho cô mượn, để cô có thể thống thống khoái khoái khóc một hồi, khóc xong rồi, lại một lần nữa đứng lên, tiếp tục đi lên phía trước.
Đêm đó, anh mang cô đi ăn cơm, giống như một vị huynh trưởng dặn dò cô phải biết tự chiếu cố mình cho tốt, thẳng cho đến khi tâm tình cô đã tốt lên một chút, anh mới yên tâm đưa cô về nhà.
"Khắc Khiêm ca, cám ơn anh, chuyện giữ chức ngừng lương em sẽ lo lắng rõ ràng, còn khăn tay lần khác sẽ giặt trả lại cho anh." Tâm tình của cô đúng là đã bình tĩnh không ít.
"Được, nhớ rõ phải ăn cơm đầy đủ, lầm sau còn ở sân bay gặp em, nếu em còn yếu đuối như vậy, có tin anh sẽ đem đến nhà em một xe tải đồ ăn hông." Anh trêu ghẹo đe doạ.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, "Cũng thật là, Khắc Khiêm ca sau khi kết hôn cũng không thay đổi nhiều lắm, nhưng có vẻ ổn trọng a!"
Anh khoanh hai tay trước ngực, bày ra bộ dạng ngươi làm khó dễ được ta sao.
Hứa Mai Lâm thực không cổ động nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tiếp theo lộ ra vẻ tươi cười đã lâu không thấy, "Tốt lắm, em không sao, anh nhanh chút trở về cùng bà xã đi!"
"Anh đi đây, đừng nghĩ nhiều nha! Bái bai." (Min: Bái bai là nguyên gốc... mụi vô can >"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |