Ch.02 → |
"Gì, cậu muốn kết hôn?"
Cơ hồ tất cả bằng hữu nghe đến tin tức cô muốn kết hôn xong, giây tiếp theo sẽ lộ ra cái loại bộ dáng như gặp quỷ này...
Biểu tình khiếp sợ, dùng sức thở dốc vì kinh ngạc, hai mắt đăm đăm hoàn toàn tối sầm, miệng lại há hốc, nhét một quả quýt vào chắc chắn vẫn còn thừa, còn có người hướng bàn thờ cúng bái, ngay cả sắc mặt so sánh với lợn bị chọc tiết còn thất sắc hơn.
Hơn nữa khi bọn họ biết được người đàn ông mà cô sắp gả, không phải là cái tên hai bữa ba bữa lại đưa đến một bó hoa tươi hay giỏ hoa quả, hay là tên thật thà chất phác đem cô trở thành thần thánh mà cung phụng, mà chính là cái người cô mới quen biết chưa đầy ba tháng Thường Khắc Khiêm, nghe đến đó mọi người đều giống như trung gió ra sức lắc đầu xua tay, bộ dáng vô cùng đau đớn giống như sắp cử hành không phải hôn lễ, mà là tang lễ, tế lễ, mà Uông Mộ Di cô chính là tế phẩm duy nhất.
A, không phải là cô không muốn cười, nhưng Uông Mộ Di muốn nói cái gì cũng phải nhịn xuống, miễn làm cho mọi người càng tức giận.
Nói thật, nếu cô không phải trăm phần trăm chắc chắn, khẳng định Khắc Khiêm cùng những người này trước nay chưa hề gặp mặt, cô thật là muốn hỏi anh một chút, rốt cuộc anh tại thời điểm nào đã đắc tội với bọn họ, bằng không sao có thể gặp toàn biểu hiện kinh hãi đến vậy? Xem ra, Khắc Khiêm vạn người mê này cũng có thời điểm "không nhạy" nha! Ha ha!
Nghĩ đến anh, Uông Mộ Di nở nụ cười......
Thường Khắc Khiêm, vị hôn phu của cô, hiện đang nhậm chức tại cơ đội a340-300 hãng hàng không Hoàn Mĩ.
Trước kia khi làm thành viên của một công ty du lịch, một lần vì bị gió thổi bay mất mũ ngoài biển, sáng sớm cô đã khẩn trương ra bãi biển tìm rồi bất ngờ gặp gỡ anh.
Không thể không nói, anh quả thật là một người đàn ông có suất khí vĩ đại lại trần đầy vẻ tự tin, ngũ quan tuấn dật xuất chúng, thân người cao 1m80, nhìn điều kiện bên ngoài của anh mà nói, hoàn toàn không thua kém các người mẫu nam nổi tiếng hàng đầu hiện nay, nhưng anh không chỉ có ngoại hình đẹp xuất chúng, kỹ thuật nghề nghiệp của anh lại vô vùng chuyên nghiệp!
Anh tuy tuổi còn trẻ nhưng đã thông qua nhiều khảo nghiệm liên tiếp, trở thành cơ trưởng trẻ tuổi nhất trong cơ đội 300, có thể nói là nhân vật phong vân số một số hai của hãng hàng không Hoàn Mĩ, phàm là những nguời đã cộng tác cùng anh dù chỉ một lần, cũng không thể không khắc sâu ấn tượng với tác phong tự tin lại chuyên nghiệp của anh, giám đốc tin tưởng anh, đồng nghiệp bội phục anh, còn phụ nữ ái mộ anh.
Khi đáp ứng lời cầu hôn của anh, Uông Mộ Di tuyệt không cảm thấy hối hận.
Cô biết chính mình bộ dáng thường được mọi người nói ngọt ngào, cá tính ôn thuần hiền lành, khi còn học đại học không thiếu các nam sinh thầm mến theo đuổi, sau khi ra ngoài xã hội, nhưng người ái mộ cô không còn lấy các phương thức trẻ con như viết thư tình hay tặng sôcôla này nọ nữa, mà sử dụng các thủ đọc theo đuổi còn khoa trương hơn, như là tiếp cận bạn bè của cô, nhưng đáng tiếc là, cô chưa bao giờ từng cảm động qua.
(Min: haizz, hai anh chị đều thuộc lại mê hoặc chúng sinh thế này, e tủi thân a...)
Cô đương nhiên biết những người đàn ông đó đều đối với cô tốt lắm, nhưng tình cảm chính là thứ không thể gượng ép, không phải chỉ đối với người ta tốt, là có thể khiến cho người ta yêu mình, bằng không tại sao lại xuất hiện những thứ như kẹp tóc lượng bài danh thứ nhất? (Min: cái này em chịu luôn a...)
Cô chưa từng động tâm với ai, nên sẽ không vì những việc như vậy mà xúc động, thiếu đi xúc động, quan hệ tự nhiên cũng sẽ không thể tiến triển thêm, tình huống như vậy cùng với mặt nước phẳng lặng không có gì khác nhau, có khác cũng chỉ khác là mùi vị.
Nhưng cô đối với Thường Khắc Khiêm lại không giống như vậy...
Không có lãng phí vô số tiền của mua hoa tươi, cũng không có bữa tối lãng mạn xa hoa với ánh nến, càng không có việc khoa trương đến mức e sợ thiên hạ không biết mình đang yêu, anh chính là mỗi khi công tác từ nước ngoài trở về, đều mua cho cô những vật bé nhỏ khác nhau.
Có thể là một tấm bưu thiếp, một chiếc lược có khắc khoa văn, một cái chén ôn tuyền... Đối với người khác mà nói, có thể những thứ đó không đáng kể, nhưng cô lại cảm nhận được, đó đều là do anh có tâm ý thật tỉ mỉ chọn lựa trân quý.
Anh không cần đàng hoàng nói yêu, nhưng cũng đã đem cô vốn tâm luôn bình tĩnh như mặt nước mà nâng lên tận mây xanh, làm cho cô cam tâm tình nguyện trở thành tù binh dưới tình yêu của anh.
Đừng nói là ba tháng, chỉ sợ mới quen biết nhau chỉ có ba ngày, cô tin tưởng chính mình cũng sẽ tình nguyện đáp ứng lời cầu hôn của anh, bởi vì..... Cô thích người đàn ông này.
Trong góc tường cho tới lúc này vẫn còn những phản ứng khoa trương như hài kịch vậy, còn trước mặt cô lúc này là vài người bạn học cùng ba năm trung học nên hiển nhiên trấn tĩnh hơn, cầm lấy thiếp mời chậm rãi nhìn thoáng qua, lại không hẹn mà cùng thả trở lại mặt bàn, tiếp theo đó còn âm thầm truyền cho nhau nhũng ánh mắt sắc bén lần lượt thay đổi...
Ô ô, không phải trấn định, mà là hiện tại mới bắt đầu dốc toàn bộ hoả lực khai hoả a!
"Uông Mộ Di, cậu không phải là đã mang thai chứ?" Người lên tiếng đầu tiên là Hồng Đình Đình hiện đang đảm nhiệm chức vụ luật sư.
"Vương bát đản, nếu thế thực nên thiến cái tên kia!" Tiểu Diệu hiện giờ là cảnh sát còn biểu hiện lòng đầy căm phẫn hơn.
Cô lắc đầu, "Mình không có mang thai, thật sự." Uông Mộ Di nhanh chóng giải thích, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu cười meo meo, biểu tình tràn đầy vui sướng.
"Vậy tại sao cậu lại phải vội vã gả cho anh ta vậy?" Tiểu Diệu không thể lý giải.
"Bởi vì bọn mình muốn đi Czech hưởng tuần trăng mật." Uông Mộ Di không cần nghĩ ngợi nói.
Gì? Vì đi hưởng tuần trăng mật mà kết hôn như chớp vậy sao? Đây là cái lời lẽ sai trái gì a? "Mộ Di, cậu đang nói bậy cái gì vậy hả, đầu cậu bị đông cứng rồi sao? Khắp thế giới có người nào ngu ngốc vì muốn hưởng tuần trăng mật mà liền tìm đàn ông để kết hôn không? Người có đầu óc đều biết, muốn ra nước ngoài du lịch thì phải tìm công ty du lich, không phải là đi tìm công ty in thiếp cưới." Uông Mộ Di này quả thật là "không giống người thường" mà, làm cho Tiểu Diệu đột nhiên cảm thấy đau đầu quá.
"Những quyết định trọng đại trong đời mình, luôn cần nguyên nhân có chút điên cuồng dẫn đến, còn chưa kể, Czech thật sự rất đẹp nha!" Uông Mộ Di nói một câu rất "triết lý", đương nhiên, trên mặt không quên duy trì nụ cười ngọt ngào.
"Cậu điên rồi sao? Hai người mới quen biết nhau còn chưa được ba tháng a!" Hoàng Ý Như đảm nhiệm chức vụ giáo viên tiểu học giảng lại từ đầu cho cô nàng này nghe.
Hoàng Ý Như cô trước lúc kết hôn, tốt xấu gì cũng cùng với ông xã nói chuyện yêu đương tới bốn năm, tuy rằng trong đó có hai năm là tên kia phải tham gia nhập ngũ, nhưng bọn họ ít nhất cũng trải qua thời kì khảo nghiệm, sống qua thời kì "nguy cơ binh biến hoạn nạn" rồi.
Trái lại Mô Di cùng cái tên họ Thường cái quỷ gì tên kia.... Cô mở thiếp mời ra xác nhận lại tên chú rể. Nha! Gọi Thường Khắc Khiêm! Xem xem, hai người bọn họ vừa mới kết giao chưa được ba tháng, mà cô thân là chị em tốt của Mộ Di, thậm chí ngay cả đối phương tên gọi là gì cũng không rõ ràng lắm, sao Mộ Di lại có thể cư nhiên gả như thế được!
Từ khi quen biết Mộ Di tới nay, biết cô vẫn luôn theo khuôn phép cũ rất ngoan ngoãn, chưa từng làm chuyện gì sai trái, thiên chân đơn thuần như vậy, một người tính tình ôn hoà như vậy, hiện tại cư nhiên muốn kết hôn tia chớp, đáng giận, nhất định là tên đàn ông thối tha kia có ý định giựt dây cô ấy. (Min: e hèm, chị này từ nãy giờ đụng chạm soái ca của ta nhiều rồi đấy nhá...)
"Mình biết mình cùng Khắc Khiêm quên biết nhau chưa lâu, nhưng bọn mình ở chung rất khá."
"Mĩnh vẫn thấy chỗ này thực không thể, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, cậu phải lo lắng nhiều hơn một chút mới đúng." Hoàng Ý Như lại từng bước hướng dẫn, quyết không buông cơ hội làm cho bạn tốt nhận rõ sự thật.
"Đây là chuyện tớ đã lo lắng suy nghĩ rất nhiều mới quyết đinh nha!" Uông Mộ Di vẫn là một bộ dáng tươi cười hì hì.
"Cậu không biết phi công thường có bao nhiêu hoa tâm sao? Mình vừa tiếp nhận một vụ tố tụng ly hôn, người chồng chính là phi không hàng không, kết hôn chưa đến nửa năm liền đi ăn vụng, vợ hắn tra xét nửa ngày mới phát hiện, nguyên lai ba gồm cả cô ấy, tên kia bên người tổng cộng có đến ba người phụ nữ, mà trong đó cô ấy lại là kém nhất.
Đầu tiên cô ấy nghĩ rằng chồng mình thương mình, nên mơi muốn cô ấy không vội mà sinh con, sau mới phát hiện thì ra người phụ nữ ở bên ngoài kia sớm đã giúp hắn sinh tiểu hài tử, căn bản là không cần cô vào góp vui thôi." Hồng Đình Đình bình tĩnh nói, giống như là đang nói đến thời tiết hôm nay hay là mấy việc vặt trong cuộc sống, nhưng nội dung lại thật tàn khốc.
"Mộ Di, cậu suy nghĩ lại một chút đi, nếu anh ta thật sự yêu cậu, thì nên có kiên nhẫn một chút, chứ không phải trong thời gian ngắn như vậy liền bức cậu gả." Hoàng Ý Như cũng chưa từ bỏ ý định.
Nhưng là...... Không ai bức cô phải gả a! Chính là cô muốn nhanh gả cho Khắc Khiêm một chút, còn chưa nói đến, sau hôn lễ hai người liền lập tức ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, vì vậy cô đã đến công ty du lịch làm tốt thủ tục đăng ký rồi.
"Mà anh ta đâu? Hôm nay tại sao không cùng cậu đến?" Tiểu Diệu muốn trực tiếp đem chú rể bắt qua đây mà giáo huấn.
"Anh ấy đã bay sang Châu Âu rồi, tối mai mới trở về."
"Mộ Di, chẳng lẽ anh ta nói vậy cậu liền tin sao? Anh ta suốt ngày bay, ai biết hắn không phải là ở từng quốc gia đều để bố trí tình nhân, hôm nay bay đến mạn cốc, liền cùng với bạn gái ở mạn cốc, ngày bay bay đến la mã, lại đổi một cô người yêu la mã, tuy tằng thời gian dài ngắn không thể dùng để bình luận cảm tình sâu cạn, nhưng biết người biết mặt không biết lòng a...." Không phải Tiểu Diệu muốn nói chuyện giật gân, mà là sự thật có nhiều khi lại ở ngoài dự đoán của mọi người.
Cứ như vậy các chị em tốt của cô liên tiếp khuyên bảo, nhưng Uông Mộ Di cái gì cũng không phản bác lại, thuỷ chung chỉ bảo trì nụ cười vô cùng ngọt ngào, bộ dáng là cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị. (không biết phải làm sao)
"Cậu có thể không cần ngoan ngoãn như vậy được không?" Tiểu Diệu da đầu run lên kêu to.
Uông Mộ Di vẫn là tươi cười như trước. Ở trong mắt mọi người, Uông Mộ Di cô chính là bày ra bài "tính tình ngoan ngoãn", làm một quả hồng mềm, mặc dù có người khi dể cô, cô vẫn luôn không giận mà chỉ bất động ôn dịu ngoan ngoãn, có thể nói cô bẩm sinh không hiểu thế nào là tức giận, thậm chí chưa từng cãi nhau.
Đến ngay cả Khắc Khiêm cũng thường nói cô là tiểu quai quai*, làm cho người ta nhịn không được lại muốn sủng ái tiểu quai quai cô thật nhiều.
(*: quai là láu lỉnh a)
Kỳ thật ngoãn cũng không có gì là không tốt, tục ngữ không phải có nói ngốc nhân có ngốc phúc sao, cô tin tưởng lão thiên gia (ông trời) sẽ không bạc đãi cô, như vậy liền lạc quan một chút đi!
"Cậu có nhiều người theo đuổi như vậy, sao lại phải vội vã kết hôn, không bằng nhìn xem những người khác một chút."
"Nhưng mình chỉ động tâm với một mình Khắc Khiêm nha!"
Cũng không thể trách nhóm bạn tốt của cô kinh động như thấy yêu quái như vậy, tuy rằng tình yêu cũng không cần phải chạy dài tới mười mấy năm mới kết hôn, nhưng theo lẽ thường mà nói, cô cùng Khắc Khiêm quen nhau chư đến ba tháng đã kết hôn, tựa hồ là quá nhanh, nhưng bất quá có làm sao? Cho dù thời gian yêu nhau thực ngắn, nhưng là, sau khi kết hôn bọn họ có thời gian là cả cuộc đời, hơn nữa cô cũng không muốn bỏ qua người đàn ông này, người đàn ông cô yêu.
"Các cậu lạc quan một chút đi, tại đây trên thế giới này, còn có gì hạnh phúc hơn là gả cho người đàn ông mà mình yêu đâu?" Uông Mộ Di cười meo meo nói ra kết luận cuối cùng của mình.
Xong rồi, thực là một cô em gái ngốc nghếch, không thể cứu được nữa rồi! Gả đi gả đi, dù sao ngăn cũng không ngăn được, con người ta nếu không một lần vấp ngã, thì sẽ vĩnh viễn không học được cái gì gọi là "đau".......
"Em xác định là muốn gả cho anh? Hiện tại chạy trốn còn kịp nha!" Trên tấm thảm hồng, Thường Khắc Khiêm vô cùng suất khí bước tới ra vẻ thoải mái trêu ghẹo hỏi. (Min: nam chính lên sàn nè... *ngầt ngây* *nước miếng ròng ròng*...)
"Thật sự là có thể chạy sao?" Uông Mộ Di cũng cực kì vô tội hỏi lại.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc lạnh lùng, hai tròng mắt mị bật ra những tia nhìn nguy hiểm."Dám chạy, dù là chân trời góc bể anh cũng đều có thể bắt em trở về." Nghiến răng nghiến lợi, đồng thời anh cũng không quên buộc chặt cánh tay, đem tay cô vây khốn chặt chẽ.
Hành động bá đạo của anh chọc cho cô vợ mới của mình nở nụ cười, chủ động dựa vào ngực anh như chú chim nhỏ nép vào, cần được anh che chở bảo bọc.
Vừa rồi vừa mới bước tới đầu cầu thang, Thường Khắc Khiêm trong lúc vô tình nghe được vài người tân khách đang bàn bạc, nguyền rủa quan hệ hôn nhân của anh cũng Mộ Di không thể chống đỡ qua nửa năm, làm anh tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt. (Min: ai za, anh có râu rồi a... già rồi...^^~ đùa chút thôi, đây chỉ là để chỉ quá tức giận thui nha...)
Không xem trọng có phải hay không? Không quan hệ, anh trời sinh đã thích đối ngược với kẻ khác, người khác càng không xem trọng, Thường Khắc Khiêm anh lại càng phải làm cho thật hoàn mỹ, dám cược bọn họ không qua nửa năm sao, đã thế anh phải dùng vô số cái nửa năm bịt miệng những người này lại, làm cho bọn họ ghen tị đến chết đi!
"Mộ Di, chúng ta nhất định sẽ thật hạnh phúc, tin tưởng anh."
"Ân, em tin anh."
Không xem trọng lời nói của mọi người (Min: sao nghe có vẻ mất dạy thế này nhỉ??), Thường Khắc Khiêm và Uông Mộ Di vẫn đúng theo dự kiến hoàn thành ệc chung thân đại sự, kế tiếp cũng theo đúng kế hoạch lúc trước, hôm sau ngày hôn lễ, bọn họ liền chuẩn bị lên đường đi Czech hưởng tuần trằng mật.
Bởi vì hãng hàng không Hoàn Mĩ không có chuyến bay thẳng đến Czech, cho nên bọn họ bay qua Franfurt tại Đức trước, rồi mới chuyển máy bay đi Czech.
Trước khi xuất phát, Thường Khắc Khiêm mang Uông Mộ Di đến cửa hàng ăn sáng phụ cận ăn sớm một chút, không gian của cửa hàng hơi nhỏ, hai người nào đó gắt gao ngồi ở vị trí trong góc, chia sẻ bữa ăn cùng nhau đầu tiên sau khi kết hôn.
Uông Mộ Di trời sinh ăn cái gì cũng chậm, cái miệng nhỏ nhắn luôn miệng nhấm nuốt, làm cho khi Thường Khắc Khiêm đã một hơi quét hết đĩa bánh trứng ngô bột cùng hành cuốn, thì củ cải trước mặt cô vẫn còn cao hơn phân nửa, mà anh cũng không thúc giục, chính là một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thuý của anh gắt gao khoá trên người cô, phảng phất nhưng đang thưởng thức cảnh đẹp vong tình có một không hai.....
Đôi mắt trong suốt, hai hàng lông mày thanh tú, cái mũi thẳng tắp nhỏ nhắn, đôi môi phấn nộn.... Ánh mắt một đường cong lượn xuống, dán vào xương quai xanh khêu gợi của cô, Thường Khắc Khiên hai tròng mắt trở nên vi mị, bất động thanh sắc nhìn cô vợ nhỏ của mình, điểu chỉnh ánh mắt xuống một chút, dưới áo quả nhiên có dấu một phong cảnh xinh đẹp vô cùng. (Min: ặc ặc...)
Tâm ý viên mãn, hình ảnh kiều diễm tối hôm qua lại tràn ngập trong lồng ngực anh......
Anh còn nhớ rõ thân thể anh có bao nhiêu hương, nhớ rõ thứ nắm trong lòng bàn tay mình có bao nhiêu mềm mại e thẹn, còn có khoảnh khắc đạt tới cực hạn khoái trá trong nháy mắt kia... trời ạ, chỉ là hồi tưởng một chút, cả người anh đều nóng lên. (Min: ặc ặc lần 2...)
Không phải là anh rất thú tính, mà là cô rất mê người.
Xem xem, cô ngay cả ăn cái gì cũng đều thanh tú như vậy, nhìn đẹp như vậy... Mà cô cũng không phải ai khác, chính là cô vợ nhỏ bé của anh a.
Rốt cục cảm giác được ánh mắt của anh, Uông Mộ Di nâng mắt nhìn lại, phát hiện Thường Khắc Khiêm anh khí bức người trên khuôn mặt lại có chút đạm cười, thấy khó hiểu hỏi: "Anh đang cười cái gì?"
"Vợ yêu à, em ăn cái gì nhìn bộ dáng cũng rất đẹp." Anh kìm lòng không được cong ngón tay, trên khuôn mặt phấn nộn của cô vuốt ve qua lại, bừa bãi hưởng thụ gương mặt mê người một cách cẩn thận.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng, làm cho cô không tự chủ được ngừng thở, "...... Đừng động thủ động cước!" Cô cố gắng lên tiếng ngăn anh lại.
"Hắc, anh chỉ là giúp em sửa lại tóc thôi mà..... Nhưng thật ra em, đang suy nghĩ cái gì, hả? Tại sao đến cả tai đều đỏ lên vậy?" Thường Khắc Khiêm giảo hoạt thân thủ vuốt vuốt mái tóc mượt mà của cô, ngữ khí trêu chọc hỏi.
"Em đâu có, nào có suy nghĩ cái gì...." Cô không nhìn anh, ra vẻ trấn định đáp lại, nhân tiện đưa củ cải lên miệng.
Nghe vậy Thường Khắc Khiêm nâng mặt lên, thừa dịp người bên ngoài không chú ý tới, bèn hôn lên vành tai đã sớm nóng lên của cô, đã vậy còn chặt chẽ ngậm ở miệng, thình lình xảy ra hành động vô cùng thân thiết làm cho cô đang giả ngốc trốn tránh liền sửng sốt, hít một hơi thật mạnh mẽ, muốn lên tiếng ngăn cảm nhưng lại như bị vướng ở cổ họng, không thể nói thành tiếng, nguyên bản đang gắp củ cải cũng bởi vậy mà làm rơi xuống mặt bàn, tiếp theo củ cải lại lăn đi, còn suy sụp đến mức lăn đến chỗ người ngồi trong quán.
Uông Mộ Di không dám hô hấp, sợ hãi nếu thở mạnh, không chỉ dật ra hơi thở mà còn có cả tiếng rên ái muội, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, chỉ sợ tuỳ lúc sẽ bị người khác nhìn ra manh mối.
Đáng giận là, cái tên Thường Khắc Khiêm còn không chịu bỏ qua, răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cô, đầu lưỡi còn ngả ngớn đùa, hơi thở ấm áp của anh còn thình thoảng phả vào tai cô mỗi khi anh hô hấp, làm cô như có cảm giác gãi ngứa tê dại mãnh liệt ập tới.....
Không, rất kích thích, cô không có cách nào ra vẻ trấn định nữa!
Ngón tay mềm nhũn, nguyên bản đang cầm đũa làm rơi xuống bàn, tạo ra tiếng va chạm tương đối vang, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng qua tai Uông Mộ Di, lại nghe giống như là cả thiên hạ đang phát hiện ra chuyện xấu của mình.
Thường Khắc Khiêm cuối cùng cũng chậm rãi thối lui, không kiềm chế được ý cười, đắc ý nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, càng nhìn, miệng cong lên độ cong càng lớn.
Ánh mắt anh vừa sâu thẳm lại sắc làm cho lòng cô âm thầm rung động, hai vai mảnh khảnh không tự chủ được co rúm lại, gương mặt tràn đầy uỷ khuất ngước nhìn anh, nhưng người nào đó không những không cảm thấy xấu hổ hay có lỗi, ngược lại lại cười càng thoải mái hơn, toàn bộ trong ngực đều chấn động, hại cô tức giận đến mức vươn tay đánh anh một cái."Quá đáng!"
Bất quá tiếng mắng khi vào tai Thường Khắc Khiêm, lại không cách nào nhận ra được là cô đang tức giận mắng, mà âm thanh mềm mại nhẹ nhàng giống như một miếng bánh kem ngọt ngào, giống như là đang làm nũng, hồi lâu sau, người nào đó mới chịu thu hồi ý cười, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại không ăn nữa?"
"Ăn không vào nữa." Cái miệng nhỏ nhắn cong lên hờn dỗi. Bị anh trêu đùa nghư vậy, cô sao còn có thể nuốt trôi?
"Không thể lãng phí đồ ăn." Anh cầm lấy đũa của mình, gắp một miếng thức ăn đưa đến miệng cô, một bộ dáng khiến cô lâm vào tình trạng không thể không ăn.
Anh thật hư hỏng! Trong lòng lẩm bẩm mắng vài câu, nhưng Uông Mộ Di vẫn ngoan ngoãn há mồm ăn.
"Như vậy mới đúng là tiểu quai quai của anh nha" Anh vừa lòng mỉm cười.
"Em cũng không phải sủng vật của anh." Ai đó đang đô miệng lẩm bẩm.
"Em đương nhiên không phải sủng vật của anh, em là vợ yêu của anh, là tiểu ngoan của anh."
Nghe được anh nói như vậy, đôi mắt đen bóng của Uông Mộ Di kinh ngạc nhìn anh... tuy rằng ngữ khí nghe qua thực bá đạo, nhưng cô lại không có cách nào ngăn được trong lòng lặng lẽ dâng lên ngọt ngào, cánh môi cong lên, ý cười còn nhảy lên tận hai tròng mắt.
Cô cả đời này được người ta khen nhiều nhất, chính là cái "ngoan" của mình, chỉ cần anh thích, cô nguyện ý cả đời đều nhu thuận nghe lời như vậy, khi anh gọi cô là tiểu quai quai... cứ như là gọi một con mèo nhỏ, một con chó nhỏ vậy
Chờ Uông Mộ Di ăn xong bữa sáng, hai người liền lập tức ra sân bay.
Thường Khắc Khiêm ôm tân thê tử của mình, một thân nhẹ nhàng xuất hiện ở trước sân bay của hãng hàng không Hoàn Mĩ, khiến cho nhưng người có mặt ở "hiện trường" được một trận xôn xao, vài cô gái nhỏ còn đem hai người bao vây, trái một câu huấn luyện viên, phải một câu huấn luyện viên, gọi một cách thật chân thành, đến ngay cả trưởng quan có đi thị sát cũng không được gọi nhiệt tình như vậy.
"Huấn luyện viên, đã lâu không gặp a, hôm nay anh không có mặc đồng phục, là muốn ra nước ngoài nghỉ phép sao?"
"Ừm, đi hưởng tuần trăng mật, cô ấy là phu nhân của tôi, Uông Mộ Di." Thường Khắc Khiêm đem hộ chiếu, visa, vé máy bay đưa cho nhân viên ở quầy xong, quay trở lại ôm chầm lấy tiểu kiều thê của mình, đem cô còn đang thẹn thùng ra giới thiệu cho mọi người biết.
"Oa, bà xã của huấn luyện viên thật xinh đẹp nha, khó trách huấn luyện viên vội vã đem lấy về nhà."
Cho dù là nói năng bình thường, cũng nói thật ngọt cực kỳ, quả không hổ là nhân viên bộ phận giao tiếp phục vụ.
"Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi." Uông Mộ Di ngại ngùng mỉm cười.
"Nghe nói hôm qua là lễ thành hôn của hai người, nhưng là người ta vừa vặn có phiên trực ban, thật đáng tiếc.... Mặc kệ, lần sau huấn luyện viên kết hôn, ta nhất định phải đi tham gia." Một cô tiếp viên hàng không nói.
"Phi phi phi, huấn luyện viên người ta vừa mới tân hôn, cô nói linh tinh cái gì vậy?" Cả nhóm các cô gái thi nhau quở trách, làm cho cô gái vừa "phát ngôn bừa bãi" không dám mở miệng, bất quá lập tức lại có người khác sáp vào Thường Khắc Khiêm.
Uông Mộ Di vẫn biết chồng mình thực mê người, nhưng là khi chính mắt nhìn thấy anh bị một đám phụ nữ vây quanh rầm rộ, vẫn thực giật mình, cô dám nói, nếu không phải là anh thuỷ chung gắt gao nắm lấy tay cô, chỉ sợ cô đã sớm bị "đàn" các tiểu thư nhiệt tình này đẩy qua một bên rồi!
"Ủa! Huấn luyện viên, rốt cục anh dùng mỹ phẩm gì, tại sao mỗi lần nhìn thấy đều suất khí như vậy?" Một nhân viên vừa đưa số liệu vào lập giấy đăng kí, một bên vẫn không quên tán gẫu vài câu. (Min: ta sặc, cái câu kia không phải dùng để hỏi các quý cô sao????)
"Đó là bởi vì bà xã của tôi dùng tình yêu để tưới a."
Trong khi nói chuyện, Thường Khắc Khiêm vẫn cố ý vừa thâm tình vừa chân thành nhìn về phía Uông Mộ Di, chọc cô không biết nên khóc hay nên cười.
"Ai da, rõ ràng còn đang nháy mắt với nhau a, em thấy anh rõ ràng là tới kích thích những phụ nữ độc thân như chúng ta thôi a."
Nội dung đối thoại không hề kiêng kỵ, mọi người đều cười nói rất thoải mái, đột nhiên truyền đến những tiếng thì thầm cảnh báo dồn dập....
"Hư, tránh mau tránh mau, Hứa tổ trưởng đến đây."
Chỉ thấy nguyên bản các muội muội còn đang vây kín Thường Khắc Khiêm trong nháy mắt đã giải tán, tự giác trở lại làm việc, tốc độ nhanh đến mức làm cho Uông Mộ Di được mở rộng tầm mắt, cô còn đang buồn bực không hiểu phát sinh chuyện gì, không bao lâu sau, liền thấy một người phụ nữ bộ dáng thật xuất sắc chậm rãi hướng quầy tiếp tân đi tới, vẻ mặt tựa hồ có điểm nghiêm túc.
Đối phương ánh mắt đang lơ đãng, khi đảo qua Thường Khắc Khiêm, đột nhiên một trận kinh ngạc, qua vài giây mới lấy lại tinh thần, khôi phục lại trấn định.
"Đã lâu không gặp." Thường Khắc Khiêm chủ động chào hỏi.
"...... Nhĩ hảo, huấn luyện viên Thường." Người phụ nữ cố ý đè cho bằng thanh âm để không lộ ra nỗi lòng.
Bỏ qua bước chào hỏi ân cần đơn giản, Hứa tổ trưởng ra vẻ bận rộn kiểm tra các bộ chấp hành, sau đó đó thấp giọng ra vài chỉ thị, hình như vẫn còn cảm thấy không hài lòng, sau lại chính mình tiếp nhận bàn phím để trực tiếp làm việc.
Không khó để nhận ra rằng Hứa tổ trưởng hẳn là một người uy nghiêm. Xem, các muội muội vừa rồi còn hoạt bát lên tiếng huyên náp, hiện tại lại trở thành một đám rất ngoan ngoãn, ngay cả khí cũng không dám hít mạnh, bộ dáng thật giống như con chuột gặp phải mèo.
Sau chút thời gian chờ đợi ngắn ngủi, Hứa tổ trưởng ngẩng đầu nói: "Huấn luyện viên Thường, bởi vì hôm nay khoang hạng nhất không còn chỗ, công ty bên này đã chủ động giúp anh rồi, hiện tại sẽ lập tức hoàn thành công việc vận chuyển hành lý, thỉnh chờ thêm một chút."
"Cám ơn." Nghiêng người một chút, anh nhẹ nhàng nhéo mũi Uông Mộ Di, "Là tại em ăn lâu đó nha!"
Uông Mộ Di cười khẽ nhăn nhăn cái mũi, né tránh bị anh đùa.
Hoàn thành các thủ tực đăng kí xong, bọn họ xoay người rời khỏi quầy, không biết có phải do cô quá mức mẫn cảm hay không, nhưng Uông Mộ Di luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nó rực gắt gao đuổi theo bọn họ, kiềm chế tò mò không được, cô quay đầu nhìn lại, ánh mặt trùng hợp gặp ánh mắt của Hứa tổ trưởng...
Hai người trong lúc đó nhất thời đều có chút xấu hổ, Uông Mộ Di vội vàng nở nụ cười yếu ớt hưởng ứng, Hứa tổ trưởng cũng không dự đoán được cô sẽ quay đầu lại nhìn như vậy, nên cũng cứng ngắc kéo kéo khoé miệng, vội vàng cúi đầu che đi ánh mắt nhất thời loé sáng của mình. (Min: hừm, ý đồ đen tối đây mà. )
Uông Mộ Di không phải là không nhận ra điểm kì quái, mấy vấn đề thình lình nhảy lên trong lòng, cô âm thầm suy tư...
Vì sao thời điểm Hứa tổ trưởng nhìn Khắc Khiêm lại xuất hiện biểu tình kì quái như vậy? Vì sao cô ấy muốn cố ý biểu tình kì lạ, nhưng khi bọn họ rời lại dùng ánh mắt truy đuổi để nhìn như vậy? Cô ấy cùng Khắc Khiêm rốt cục là có quan hệ gì?
"Khắc Khiêm, anh cùng Hứa tổ trưởng quen nhau lâu chưa a?"
"Em là nói Mai Lâm sao, có một khoảng thời gian không gặp cô ấy rồi, cô ấy trước kia cũng là tiếp viên hàng không, bọn anh cũng cùng nhau bay vài chuyến, sau lại bởi vì một số lý do cô ấy lại chuyển công tác, làm sao vậy, lại đột nhiên đối với cô ấy hiếu kì sao?"
"Mọi người đều giống như thực kính sợ cô ấy."
"Hiện tại cô ấy đang là tổ trưởng, nếu nhóm mấy tiểu nha đầu kia không đủ ôn trọng, cô ấy đương nhiên phải nghiêm túc mới nhắc nhở được mọi người." Thường Khắc Khiêm nhìn đồng hồ, "Còn một ít phút nữa mới đến thời gian làm thủ tục lên máy bay, anh cùng em đi qua mấy cửa hàng miễn thuế xem nha."
"Ân, đi thôi."
Không biết có phải là cô rất dễ dàng thoả mãn hay không, nhưng cô cảm thấy chỉ cần ở cũng Khắc Khiêm tay trong tay đi cùng một nơi, như thế đã là hạnh phúc rồi.
Uông Mộ Di khoé miệng thuỷ chung loan loan ý cười, đến ngay cả nghi vấn phức tạp của cô mới rồi, đều trong nháy mắt tan rã hết.
Ở cửa hàng mua một quyển tiểu thuyết, tính trong lúc bay sẽ dành thời gian đọc, bọn họ lại tiếp tục đi, còn chưa kịp đi đến khu bán đồ trang điểm, cô đã lập tức mẫn cảm hắt xì.
"Em có lạnh không?"
"Không lạnh, là nước hoa quá nồng, mũi em vốn mẫm cảm, ắt xì, ắt xì....."
Thấy cô một hơi hắt xì ba lần, Thường Khắc Khiêm nhanh tay lấy khăn tay che mũi của cô, nhanh chóng bước qua khu bán nước hoa.
Vợ yêu của anh là một cô gái vốn tôn trọng thiên nhiên rừng rậm, mặc kệ là nước hoa hay mỹ phẩm, thậm chí là sửa tắm, dầu gội đầu, chỉ cần có thêm một lượng nhiều hương liệu hoá học, chẳng những sẽ làm da cô sưng đỏ, mà sẽ hắt xì mãi không ngừng, mỗi lần nhìn thấy cô bộ dáng nước mắt đâng đầy, thống khổ không chịu nổi, tâm anh đều cảm thấy thật đau.
Nói đến đây, thật không thể không kể tới sự kiện kia......
Ch. 02 → |