Truyện:Nhớ Mãi Không Quên (Gia Đường) - Chương 18

Nhớ Mãi Không Quên (Gia Đường)
Trọn bộ 40 chương
Chương 18
Cái gọi là tình dục
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Edit by Kiera

Trình Niệm Niệm nghe Lục Diễm ở bên tai cô không ngừng nói lời thô tục ái muội triền miên, hoa huy*t nhịn không được co rút lại, hạ thân phía dưới đều ướt đến rối tinh rối mù.

côn th*t Lục Diễm vốn đang sưng tấy lại bị cái lỗ này từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào khiêu khích, đuôi mắt đỏ lên, quy đầu cắm ở sau bên trong hoa huy*t càng mạnh mẽ va chạm từng cái, hận không thể đem nguyên cây côn th*t đều đ_â_𝖒 ѵà_ο.

"Cắn chặt như vậy sao." Mồ hôi lấm tấm lướt qua eo anh, 𝐡.υռ.🌀 𝒽.ăп.ɢ đ*â*𝐦 mạnh.

"Đều đú·t cho em, ngoan." Anh như là muốn đ-â-〽️ xuyên bụng của cô, kéo chất lỏng vốn đang chứa bên trong bụng nhỏ ra ngoài.

Da thịt cô đều rùng mình, mọi nơi trên toàn thân đều căng thẳng với mẫn cảm cực độ, giống như chỉ cần khiêu khích một chút liền có thể đứt gãy.

"Lục Diễm... A...... Từ bỏ..."

Tiếng rê·n г·ỉ chứa đầy 🎋𝒽ⓞá·ⓘ 𝖈·ả·ⓜ cùng đau đớn bị đánh bay, tiểu huyệt cao trào qua một lần càng thêm ướt nộn yếu ớt.

Anh thả chậm tốc độ thọc vào ⓡ-ú-† 𝓇-@, lòng bàn tay 𝐦●ơ●ⓝ 𝐭●𝓇●ớ●𝖓 những dấu ♓●ô●𝓃 che kín sườn cổ cùng đầu vai, xương bướm mỏng manh nhô lên, sống lưng thẳng tấp rất xinh đẹp.

Ép chặt ⓜ.ô𝓃.𝐠 nhỏ đang г_𝖚_𝓃 ⓡ_ẩ_γ, hai cánh môi tao huyệt chạm vào lông mao nơi gốc rễ côn th*t, hai xương chậu áp vào nhau.

Anh đứng lên ôm cô gái nhỏ đỏ ửng run r.u.п ⓡẩ.𝖞 rẩy vào trong 𝖓-🌀ự-↪️, côn th*t trực tiếp đâ.〽️ thẳng nhục huyệt chặt chẽ mềm ướt.

Anh đi một bước, vách tường thịt liền quấn chặt, kéo hoa huy*t co rút lại cửa huyệt cắn chặt đè nặng quy đầu.

Lại đi một bước, hoa dịch phun trào làm lông mao ướt cuộn lại, chảy xuống đùi Lục Diễm.

Một đường đi đi dừng dừng mãi cho đến được phòng tắm thì chất lỏng trắng đục đã tích tách nhỏ giọt đầy trên mặt đất.

Sau đó anh ôm cô gái còn đang dư vị cao trào đi tới đặt trên bồn rửa tay, quy đầu được 𝖉â·𝖒 thuỷ nóng hổi làm ướt đẫm buông tha từ từ ⓡ*ú*𝐭 𝐫*a khỏi cửa huyệt ɱ-ề-ⓜ ⓜạ-ı.

Lúc nãy anh đ-â-ɱ nhanh đếm mức làm Trình Niệm Niệm không thể thở được, đang thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên bị ai đó trở mình lại, hơn phân nửa côn th*t còn cắm trong hoa huy*t bỗng nhiên ♓⛎-п-🌀 ⓗă-п-🌀 xoay tròn 𝖈.ọ 𝖝.á.т.

Côm thịt đỉnh thật mạnh cắm từ đỉnh co rút lại đến cửa huyệt đang khép mở, làm một chút ԁâ●ɱ thuỷ lại chui vào trong tiểu huyệt.

"Niệm Niệm..."

Bụng dưới của anh hướng về phía trước rồi lại đ-â-〽️ về phía chỗ sâu kia: "Nhìn gương đi.".

Trình Niệm Niệm ngước lên nhìn gương thì không thể tin được cái người đào hoa qυ🍸●ế●n 𝓇●ũ, trong mắt liễm diễm vũ mị kia chính là mình.

"Ư a..."

Cô xoay đầu lại không muốn nhìn nữa thì bị người kia cưỡռ.🌀 c.ⓗ.ế mình nhìn thẳng, làm cô không thể bỏ qua đôi mắt đào hoa ở đằng sau so với mình còn mị hoặc hơn, ánh mắt chứa đầy ԁ.ụ.c ✌️.ọ𝓃.ⓖ u ám như muốn cắn nuốt lấy cô.

"Lục Diễm..."

"Niệm Niệm." Môi mỏng ôn nhu khẽ ♓*ô*п gương mặt ửng đỏ, lòng bàn tay пó.𝓃.ℊ 𝖇ỏ𝖓.🌀 ấn lên bụng nhỏ hơi phồng của cô, quy đầu bên trong thì vẫn còn ⓒ●ọ ❎á●✞ theo vòng tròn, làm cô còn có κ●h●0á●ı cả●Ⓜ️ muốn bị cắn đến 𝒸♓_ế_ⓣ mất hồn.

Trình Niệm Niệm như mất hồn nhìn chằm chằm chỗ ⓖı@*🅾️ ♓*ợ*𝖕 hai người.

Tư thế đi vào từ phía sau làm gân xanh trên côn th*t hơi lộ ra, dữ tợn kiêu ngạo cắm trong tiểu huyệt.

Tím đen bị chặn bởi phấn nộn, cảnh tượng 𝒹●â●𝖒 loạn mị hoặc làm toàn thân cô nổi một trận ngứa ngáy, eo nhỏ không chịu nổi cong lên.

d*m thủy lại là một lần nữa tưới ướt quy đầu, Lục Diễm vừa thở ra hơi nóng vừa ⅼï.ế.Ⓜ️ láp trên vành tai phiếm hồng.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn làm em như thế này."

Anh kéo hai chân đang cong ra của cô, làm cô mất đi sự chống đỡ cơ thể lập tức chìm xuống làm côn th*t đâ*Ⓜ️ ✌️à*⭕ càng sâu.

"A...... Quá sâu..."

Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè nặng trên côn th*t đang ra ra vào vào kia, cảm giác không trọng lượng làm Trình Niệm Niệm vô cùng sợ hãi, vách tường thịt bên trong càng dùng sức 🎋-ẹ-𝖕 c♓ặ-✞ hơn.

"Đêm nào cũng đều mơ thấy em bị anh làm như vậy."

Anh trầm thấp cười một tiếng đem quy đầu 𝐫ú*𝐭 ⓡ*@ khỏi cửa huyệt, chất lỏng bị lấp kín lấp tức trào ra mang đầy mùi vị xạ hương ngọt ngào.

"Vừa nhìn thấy em thì côn th*t anh liền cứng đến kỳ lạ."

Nửa thân côn th*t vừa mới rời khỏi, thưa thớt đem ra ✞-ℹ️-ռ-♓ 𝖉ị𝒸-h trắng dục dính ở chỗ ⓖ*ï*🔼*𝑜 𝒽ợ*p, rồi lại đột nhiên mạnh mẽ đ.â.m ν.à.𝑜.

"Hận không thể muốn em đặt ở dưới thân mà làm!"

Môi hoa huy*t phấn nộn bị đâ●ɱ thụt vào trong, khó khăn nuốt vào cự vật khổng lồ bên trong.

"Còn muốn em cắn côn th*t của anh, lúc ở trong mộng anh chỉ muốn bắn đầy ✝️·𝒾·𝐧·♓ ◗·ị·ⓒ·𝐡 vào miệng em."

Lý trí của Lục Diễm dần dần bị thiêu đốt, t-𝖍-ở h-ổ-п 𝐡ể-n bên gương mặt đỏ ửng bên cạnh mà thì thầm những mơ tưởng ⓓ.â.𝖒 loạn đó của mình.

Mê loạn thô bạo ♓.ô.п lên mỗi một tấc da thịt trắng nõn lộ ra trong mắt anh.

"Lục Diễm... Lục... Diễm...",

Trình Niệm Niệm lắc cái đầu nhỏ, chịu không nổi tiếng ⓡê·ռ г·ỉ gầm khàn của anh.

"Lại kêu! Tiếp tục kêu cho anh!"

Hai hạ thân ái muội ⓖ𝖎@_🅾️ 𝐡ợ_𝖕 phát ra tiếng, cô mềm nhũn ướ_t á_✝️ xin anh tha.

Quy đầu trên côn th*t của anh đã sưng lớn đến đau, gấp không chờ nổi muốn đem ⓣ𝖎п_𝒽 ⓓị↪️_ⓗ đặc sệt của mình tưới vào hoa huy*t nho nhỏ.

Trình Niệm Niệm lại một lần nữa bị thao đến cao trào, Lục Diễm lại một lần nữa đâ-ɱ cái miệng nhỏ muốn nở hoa, 🌴ⓘn●𝖍 ԁị𝖈●♓ trắng đục đặc sệt dâ●〽️ loạn bắn vào bụng nhỏ khiến nó càng phồng ra thêm.

"Niệm Niệm..." Lục Diễm thất thần nhìn cơ thể ⓠυyế_п ⓡ_ũ trong gương đã bị mình đ●â●𝐦 muốn hỏng.

"Thật đẹp..."Anh si mê ⓗ_ô_n xuống vùng lưng trắng nõn 〽️ề●m mạ●𝒾.

Ôm cô gái nhỏ đã xụi lơi giống như ôm một đứa trẻ trong tư thế đi vệ sinh vào bồn tắm, để cô dựa vào п●🌀●ự●𝖈 mình.

Anh chậm rãi rửa sạch cơ thể cô, ngoại trừ phần thân dưới vẫn còn đang gắt gao liên kết.

Lục Diễm cảm thấy mình giống như một tên biến thái vậy, anh ấn eo bụng của cô, hận không thể cứ như vậy tiếp tục bắn vào trong cô, làm bụng cô càng bị bắn càng lớn.

Bàn tay cầm nhũ hoa 〽️ề.〽️ Ⓜ️ạ.1 đang bị nước ấm tưới xối, xoa nắn hai đầu v* anh đào đứng thẳng.

Anh ♓_ô_𝓃 hôn cô gái nhỏ: "Anh sẽ luôn cắm ở bên trong em được không, Niệm Niệm."

Trình Niệm Niệm nghĩ đến sự 🎋●𝒽●𝑜á●𝐢 𝖈●ả●〽️ giống như sắp ↪️*𝒽*ế*𝐭 lúc nãy, có chút sợ hãi dụ.𝖈 vọ𝖓.🌀 của anh, lập tức cô mềm nhũn yếu ớt khóc nức nở: "Không được!"

Lục phủ ngũ tạng của cô giống như là đều bị đ●â●m vậy, không thoải mái, cô liền lắc 〽️ô_𝖓_🌀 phải tránh thoát: "Anh đi ra... Em không muốn mang thai... A..."

Quy đầu bị cơ thể ai đó tránh thoát mới 𝓇ú_🌴 r_🔼 gần một nửa thì lại bị anh nhấn một cái thật mạnh xuống dưới, lại đâ_ⓜ đến tử cung mề-𝐦 𝖒-ạ-❗.

"Ngoan." Anh yêu thương sờ sờ cửa huyệt bị căng trong thành vòng lớn bởi côn th*t.

"Sẽ không mang thai, kinh nguyệt của em không phải mới kết thúc sao."

Trình Niệm Niệm lúc này mới nhớ tới hai ngày trước cùng anh mệt mỏi bất lực trò chuyện, anh hỏi cô làm sao vậy, thì cô ấp úng nửa ngày mới nói với anh là kỳ sinh lý tới rồi.

Người này! Sớm đã có â.〽️ Ⓜ️ư.𝐮!

"Lục Diễm!" Cô tức giận xuống tay véo đùi anh.

Lục Diễm bắt lấy cái vòi sen xuống rửa sạch cơ thể của hai người, xong xuôi rồi cầm lấy khăn tắm đang treo bên cạnh lau cơ thể phấn nộn của người trước mặt.

Giọng nói mang theo ý cười dỗ dành ♓*ô*ռ lên miệng cô gái nhỏ: "Anh sai rồi"

"Hả... A......"

Anh đột nhiên động thân, chất lỏng bắn trong tiểu huyệt rơi xuống, khiến bụng nhỏ của cô ẩn ẩn có cảm giác mất khống chế.

"Lục Diễm..."

Cô đáng thương hề hề quay đầu nhìn anh: "Dừng lại được không, em không thoải mái..."

Lục Diễm bước chân ra đi đến phòng ngủ, Trình Niệm Niệm không thể nhịn được mà 𝐤●ẹ●𝐩 🌜●♓ặ●✝️ côn th*t đang cắm trong 🌴●♓â●ⓝ t●♓●ể, sợ anh chỉ cânf buông lỏng tay, thì côn th*t to lớn kia lập tức trực tiếp đâ●𝐦 xuyên người cô.

"Niệm Niệm." Lục Diễm ôm lấy ✞𝒽â_n ✞♓_ể ɱề*〽️ Ⓜ️*ạ*1 đối mặt với mình ngồi ở mép giường, tư thế này làm côn th*t phía dưới đi vào càng sâu, làm tinh hoa trong hoa huy*t tràn đầy ⓓâ-ⓜ dịch càng sâu.

hoa huy*t co rút lại cũng kẹp không được chảy ra vài giọt ԁ·â·𝐦 dịch, xung quanh lập tức quanh quẩn sắc tình mị hoặc.

"Niệm Niệm, cả đời này anh chỉ làm một mình em." Đây là bản năng trung thành nhất của một người đàn ông của Lục Diễm.

"Cho nên.." Lục Diễm cọ cọ hõm vai Trình Niệm Niệm, 𝖍·ô·𝓃 một chút lên đầu v* đang đứng thẳng.

Anh mang theo vài phần làm nũng hiếm có: "Em phải đ_ú_✞ cho anh ăn đến no."

Chương (1-40)