Truyện:Nhớ Mãi Không Quên (Gia Đường) - Chương 17

Nhớ Mãi Không Quên (Gia Đường)
Trọn bộ 40 chương
Chương 17
Bắn vào trong
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Edit by Kiera

"Niệm Niệm cũng nhớ anh."

Trình Niệm Niệm bị đùa giỡn lại nhịn không được 𝖐●ẹ●🅿️ c●ⓗặ●т thân dưới đau xót khiến cho một cổ 𝒹·â·〽️ dịch bị phun ra, thấm ướt ngón tay đang 𝖈ắ●𝐦 ☑️à●o.

Rất nông, chỉ một ngón tay thôi đã no rồi.

Ngón tay Lục Diễm cong lên 𝖈●ọ 𝐱●á●t vách tường thịt, cọ đến mức càng nhiều d*m thủy ẩm ướt nóng rực theo ngón tay chảy xuống.

Xoa một chút tiểu thịt hạch đang 𝐫·𝖚·ռ r·ẩ·γ làm tiểu huyệt co rụt lại cắn ngón tay anh.

"Đói bụng rồi có phải hay không?"

côn th*t bị phản ứng của 🅓â.𝖒 huyệt làm cứng lên muốn ⓝ●ổ †●цⓝ●𝐠 rồi, chỗ đỉnh giữa đũng quần đ.â.ⓜ một cái vào giữa chân ướt nhẹp của cô đang bị ngón tay ⓒ_ắ_𝐦 ⓥà_🅾️.

"Tiểu huyệt ăn ngón tay của anh đi." Anh cúi đầu mai phục duỗi đầu lưỡi ⓛıế-ⓜ phần thịt mềm trên vành tai cô.

Trình Niệm Niệm không biết câu của anh đang nói về cái gì làm cho mặt đỏ bừng hết lên, theo bản năng κẹ·🅿️ 𝖈·𝖍·ặ·ⓣ.

Cắn khóe môi muốn tràn ra гê_ռ ⓡ_ỉ của mình, cô không chịu nổi ánh mắt của Lục Diễm mang theo 𝐝.ụ.c v.ọ.ռ.🌀 nhìn mình nữa, đành phải đẩy đẩy người trước ⓝ*𝐠ự*𝒸 ra.

"Lục Diễm..."

Anh cảm thấy cái miệng nhỏ dưới thân xác thật căng thẳng co chặt lại, quấn lấy ngón tay anh.

"Ưm..." Anh lại cắm thêm ngón tay vào nơi đỏ ửng, cắm càng sâu thêm.

Làm cả người Trình Niệm Niệm đều ngồi trên hai ngón tay của Lục Diễm, đầu ngón tay không an phận 𝒸ắ*m 𝐯à*o thật sâu bên trong khối thịt non bên trong đường hầm.

Chỗ mẫn cảm của cô bị cọt xát làm huyệt thịt co rút chặt chẽ như đang xoắn chặt.

Lục Diễm nghĩ nếu mà cắm côn th*t của mình vào thì con mẹ nó sẽ bị cái lỗ nhỏ này cắn chặt như vậy đến bắn.

Tao huyệt mất hồn này làm nội tâm Lục Diễm dâng lên một nổi bạo ngược hưng phấn, chỉ muốn ở đây lột quần áo cô ra, ấn eo cô 𝖍.⛎.𝐧.ɢ h.ăп.ℊ ↪️ắ_𝐦 v_à_🔴, chơi hư cô, làm 𝒸𝒽.ế.t cô.

May mắn là anh còn có lý trí, ngăn lại ý tưởng của mình.

Lục Diễm hưởng thụ ngón tay bị hoa huy*t 𝐪⛎.ấ.𝖓 🍳𝐮ý.✝️ si mê, ngón tay dừng lại ở huyệt thịt dầy đặc xen kẽ.

Sau đó lại trở lại cửa tiểu huyệt, ngón tay nhẹ vòng quanh âm hạch ướt dầm dề.

"Ưm a... Khó chịu..."

Trình Niệm Niệm bị sự trêu chọc như có như không này, khiến cho nội tâm cùng hoa huy*t đều nảy lên một trận ngứa ngáy.

"Lục Diễm..."

Tiểu huyệt thèm khát mà cắn lấy một chút đầu ngón tay đang tiến vào, ngậm lấy giữ lại.

Lục Diễm nuốt nước bọt làm hầu kết lăn trên dưới, nhịn ♓_🔼_Ⓜ️ ⓜ⛎ố_ռ mình xuống, dỗ dành khuôn mặt nhỏ đã diễm sắc mê ly trước mắt.

"Niệm Niệm cùng anh về nhà được không?"

Sau đó dùng hàm răng nhẹ nhàng 𝒸.ắ.𝖓 Ⓜ️ô.𝒾 đang chu ra của cô.

______

Vừa vào cửa, Lục Diễm liền đè Trình Niệm Niệm trên cửa, ở trên xe 🅓ụ_𝒸 𝐯ọ_ռ_🌀 bị kiềm nén lại bộc phát, muốn che cũng che không được.

Câu lấy lưỡi cô, l●ⓘế●〽️ mú-🌴, quấn quanh, hận không thể cắn lấy lưỡi cô mà hàm chứa.

Chiếc áo thể thao dễ dàng bị lột ra, anh đói khát quá mức mà nhào về phía nhũ hoa trắng nõn.

Dây thun quần cùng quần lót của cô bị kéo xuống, tiểu huyệt còn dính nước lại một lần nữa bị căng ra.

Lục Diễm nhẫn nhịn đến mức thân dưới đều đau, anh nhẫn nhịn lại rồi cắm hai ngón tay tiến vào tiểu huyệt từng chút mở rộng ra.

Cảm thấy tiểu huyệt trở nên ướ●† á●✞ hơn, d*m thủy lại bắt đầu ào ào chảy xuống.

Anh cởi dây lưng ra, côn th*t thô to 𝐧ó_𝖓_g 🅱️ỏп_g từ trong quần nhảy ra, quy đầu sưng to gấp đến không thể chờ nữa mà đâ*Ⓜ️ ν*à*0 nhục huyệt đang khép mở.

"Anh a..."

côn th*t thô dài bỗng nhiên ↪️ắ-m ✔️-à-🔴 làm Trình Niệm Niệm có chút ăn không vô, hoa huy*t mới lần thứ hai bị dò hỏi nhịn không được co chặt lại.

"A."

Cổ họng Lục Diễm phát ra tiếng sảng khoái hổn hển, khống chế thân dưới rời khỏi một chút rồi lại đ_â_𝖒 thật mạnh vào, tay dừng lại trên môi hoa huy*t khẽ vuốt, trên môi đã trở nên ôn nhu trêu đùa cái lưỡi 〽️·ề·ɱ 𝐦·ạ·1.

Hang huyệt lại một lần nữa trở nên ướt nóng lên, côn th*t ra vào sâu bên trong đem hoa huy*t 🌜♓ả-🍸 ⓝ-ướ-🌜 ra thấm ướt thân gậy làm nó ướt nhẹp sáng lấp lánh, hoa kính dầy đặc u hẹp mà cắn chặt câu người.

Huyệt Thái Dương của Lục Diễm liền thình thịch nhảy nên, đúng là tao huyệt.

côn th*t dường như sắp bị cắn đứt rồi, mỗi một tấc huyệt thịt trong cái miệng nhỏ giống như không biết sống c*♓ế*† ngậm lấy hút chặt côn th*t của anh.

Nguyên cây 𝖗ú-𝐭 𝐫-ⓐ rồi lại ⓒ_ắ_ɱ v_à_0, càng cắm càng nặng, tao huyệt lại càng cắm càng mềm, giữa hai thân dưới đang dính vào nhau chảy ra càng nhiều nước.

Cảm thấy hạ thân của mình đang г⛎_n гẩ_𝖞 trong vách tường thịt, anh đột nhiên dừng lại sảng khoái.

"Lục Diễm..."

Trình Niệm Niệm lắc 𝐦.ô.п.𝖌 lên án sự bất mãn của mình khi bị một loại ngứa ngáy chiếm cứ.

Hừ... Còn muốn...

Anh dùng lòng bàn tay đè lại 𝐦·ôn·g nhỏ đang đong đưa làm quy đầu đè lên chỗ hoa tâm, tàn nhẫn dùng lỗ quy đầu 🌜.ọ 𝖝á.t một vòng, Lục Diễm há mồm cắn lấy cái lưỡi đang lộ ra từ miệng đang 𝖗ê_ⓝ г_ỉ của ai đó.

Mồ hôi thơm chảy đầm đìa, nơi địa phương mẫn cảm nhất thì không ngừng bị va chạm, hoa huy*t 💰*𝒾ế*† 𝖈♓*ặ*𝖙 khiến 𝖉â.ⓜ dịch dính nhớp không ngừng trào ra bên ngoài.

Trình Niệm Niệm cảm thấy mình bị anh làm đến sắp ⓒ*h*ế*т rồi, hai vú tê tê dại dại, côn th*t cắm trong cái miệng nhỏ khiến cô cảm thấy nó đang cắn xé bên trong hoa huy*t.

"A... ư...... Không được..."

Lục Diễm vừa 🦵𝒾●ế●〽️ vừa h●ô●𝖓 đầu v* 𝓇*u*ռ г*ẩ*𝖞, ngậm một chút anh đào đỏ mọng, dưới đũng quần thì ướt đẫm, không ngừng va chạm, nghiền mòn khối hoa huy*t kia.

Mẹ nó, nước thật nhiều.

"Ưm a... A......"

Rốt cuộc cũng tới cao trào, hoa huy*t lơi lỏng ⓗ●é 𝖒●ở cái miệng nhỏ, quy đầu ⓗ●ц●п●🌀 𝖍●ă●п●𝐠 🌜●ắ●𝐦 ⓥ●à●0 trong.

hoa huy*t nhanh chóng cắn chặt vặn vẹ quy đầu đang 𝖈·ắ·〽️ 𝖛à·𝖔, Lục Diễm nhịn không được điều này đột nhiên co rút lại, gầm nhẹ phun ra ra tin-𝒽 𝖉ịⓒ-h nồng đậm.

Cô gái nhỏ còn đang cao trào ⓚ𝐡.o.á.❗ 🌜ả.ⓜ đột nhiên lại bị т❗𝖓*𝐡 ◗ị*🌜*𝒽 nóng hổi κí*𝐜*♓ т*♓*í*↪️*h cao trào một lần nữa, ⓓâ*𝖒 dịch bị côn th*t chặt chẽ bắn vào trong hoa huy*t, làm bụng nhỏ của cô trướng trướng hơi phồng lên.

Trình Niệm Niệm không thoải mái hừ vài tiếng, Lục Diễm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mê ly ◗â.𝐦 mị, lôi kéo hai chân cô đang vô lực rũ xuống vòng ở sau eo mình.

Làm anh có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ 𝐠𝐢-ⓐ-🅾️ ⓗợ-𝓅 hai người một mảnh lộn xộn dính nhớp, côn th*t của mình đang c·ắ·Ⓜ️ v·à·0 chỗ sâu nhất trong cô.

Cửa huyệt căng ra một cái động tròn, hai cánh môi huyệt phấn nộn khó khăn lắm mới có thể hàm chứa một cây côn th*t màu tím đen.

côn th*t diễu võ dương oai[1] tiến vào т*𝖍â*п ✝️*♓*ể của cô, bình thản ở trong bụng nhỏ của cô ẩn ẩn hiện ra hình dáng quy đầu dữ tợn.

[1]: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.

Đó là quy đầu bị ngâm trong nơi chứa đầy ⓣ1·𝓃·h 𝖉·ị·𝒸·ⓗ của cô, côn th*t chịu không được lại cứng lên, từng chút một tiếp tục ❎â·ɱ 𝐧ⓗậ·🅿️ từng tấc thịt trong hoa huy*t.

Anh giữ chặt lấy cái m●ô●n●𝐠 nhỏ, dùng hoa huy*t đang mấp máy của cô đang chậm rãi v-⛎ố-ⓣ ѵ-e côn th*t của mình, Trình Niệm Niệm lúc này mới vừa cao trào xong liền bừng tỉnh.

"Đừng... Lục Diễm..."

Cô dùng cánh tay vòng qua cổ hô-ռ lên môi mỏng của anh, lấy lòng đưa cái lưỡi ra 👢iế-ɱ 👢*1ế*〽️ khoé miệng Lục Diễm.

Nhưng lại cảm giác chỗ sâu bên trong bị ai đó mạnh mẽ tập kích, khuấy động hoa huy*t tràn đầy chất lỏng.

"Niệm Niệm..."

Lục Diễm nhịn không được nỉ non tên cô, dưới thân phối hợp đ_â_ⓜ ѵà_𝖔.

Tiếng nói khàn khàn đến kỳ lạ:

"Anh trữ rất nhiều... Đều muốn bắn cho em."

Chương (1-40)