← Ch.07 | Ch.09 → |
Edit# Beta: Manh & MDL
Khi tôi chuyển vào căn hộ mà Charlie cho là "không tồi", tâm trạng của tôi hết sức phức tạp. Hắn quá hiểu tôi, hắn biết chúng tôi đều cần không gian riêng tư nên đã chuẩn bị từ sớm. Có lẽ chuyện này càng chứng minh chúng tôi là cùng một loại người.
Căn hộ được thiết kế theo hình thức thông tầng[1], ngập tràn ánh sáng, tầng trên có hai gian ở hai bên, mỗi gian gồm hai phòng ngủ, chủ nhà thậm chí còn thông tường hai phòng liền nhau thành một gian rộng gồm phòng làm việc, phòng để quần áo và phòng ngủ. Đáng sợ hơn cả là hai phòng có cách bố trí hoàn toàn đối xứng, xin được nhấn mạnh là hoàn-toàn-đối-xứng. Đây cũng là nguyên nhân làm tôi thở phào. Vốn dĩ tôi chẳng vội chuyện sống chung, sự cám dỗ hiện hữu ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu của Charlie là điều tôi không hề liệu trước được, may mà có đến hai căn phòng ngủ.
[1] Duplex (复式) là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất hai tầng liền kề trong cùng một tòa nhà, thường được mở tối đa góc nhìn với view rộng lớn, thoáng đãng, với thiết kế kính cường lực tại các phần tiếp xúc ngoài trời, tận dụng tối đa nguồn ánh sáng tự nhiên; nội thất bên trong đều thuộc hàng cao cấp bậc nhất.
Song hiện thực chứng minh rằng suy nghĩ của tôi rõ là thừa thãi. Hai căn phòng ngủ cũng chẳng thể nào ngăn trở được sự mập mờ giữa chúng tôi.
Hắn thậm chí còn đặt cả một cây đàn piano ở tầng dưới và một cây vi-ô-lông trên chiếc kệ cạnh đó.
Một cây vi-ô-lông đấy!
Tôi bước qua ngó thử, là Stradivarius[2]!
Đây là món quà hắn dành tặng cho tôi ư?
[2] Stradivarius (斯特拉瓦迪) là dòng nhạc cụ được chế tác bởi nghệ nhân bậc thầy người Ý Antonio Stradivari, tạo nên những âm thanh réo rắt, 𝖒-ề-〽️ ⓜ-ạ-𝐢 vang vọng đến từng góc khán phòng biểu diễn. Một cây Strad có giá cao hơn các loại đàn bậc thầy, và được coi như những báu vật của các nghệ sĩ biểu diễn cùng các dàn nhạc.
Khi tôi sắp xếp đồ đạc xong xuôi cũng là lúc hoàng hô*𝐧 buông xuống. Ngắm chiếc giường thư thái như giường vua, tôi nở nụ cười hài lòng... Ngủ là một chuyện rất đỗi thiêng liêng đấy.
Một Jane mong bản thân luôn gọn gàng xinh xắn trong mắt Charlie lúc này đang tận hưởng ⓛ-ạ-↪️ 𝐭𝖍-ú đắm mình trong làn nước ấm dưới vòi sen, cho đến khi hình bóng ngày càng rõ nét của India phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp ấy.
Trong phim, cảnh Charlie 🌀·ï·ế·ⓣ nam sinh học cùng trường India ngay trước mặt cô ta chính là bàn đạp giúp cô ta 𝐥*ê*п đ*ỉռ*𝒽 lần đầu. Khi ấy cô ta đang tắm nước nóng.
Da đầu tôi tê râm ran, loáng thoáng nghe được tiếng gõ cửa, tuy hào phóng ngắt quãng, song dường như không hề có ý ngừng lại. Tôi vội gột sạch lớp bọt xà phòng còn sót lại rồi quấn khăn quanh người, đi mở cửa he hé đủ để trông thấy Charlie, tiện đà che khuất cơ thể đang quấn khăn, hắn thấy thế thì cong khóe miệng. Nhác thấy đĩa anh đào và đĩa phim trong tay hắn, tôi mới nhận ra là mình đã lỡ hẹn.
"Cho em ba phút!"
Không đợi hắn phản ứng, tôi vội vàng mặc quần áo bất chấp mái đầu còn đang ướt rượt, đánh mắt liếc đồng hồ, chỉ mất một phút rưỡi, rất tốt!
Rời khỏi phòng tắm, tôi thấy hắn đặt một món đồ lên bàn, "Sách của em này, cảm ơn nhé."
Tôi trợn mắt nhìn cuốn Của cải của các quốc gia.
Hắn ngó tóc tôi: "Em có máy sấy không?"
"Ồ, có chứ." Tôi cầm máy sấy ra khỏi phòng tắm, định bụng ngồi ở nơi duy nhất còn ổ cắm trống là góc tường, quay mặt về phía tường vì không muốn... ừm... không dám nhìn hắn. Câu "Yes, I am" hắn nói ngày ấy không ngừng xoay vần trong đầu tôi, tựa như hạ cho tôi một câu thần chú mới.
Lúc này Charlie bước tới, khéo léo lấy máy sấy từ tay tôi, tôi vừa định quay đầu thì hắn khẽ đè tôi lại, ý bảo tôi đừng cử động, sau đó thong thả sấy cho tôi từ một khoảng cách không làm tóc bị tổn thương.
Ngón tay ấm áp của hắn hắn luồn qua tóc tôi, chạm vào chân tóc. 𝐍-g-ự-𝖈 tôi 𝐧*ón*𝖌 𝐛*ừռ*𝐠 lên, nhịp thở trở nên dồn dập. Hắn xoay người tôi lại, hơi nóng từ tốn đuổi theo nơi những ngón tay luồn qua, tránh đi vùng mặt. Hắn chăm chú sấy tóc, tôi chăm chú nhìn hắn, ngửi được cả hơi thở đang phả lên mặt mình. Một mùi hương không tên, dễ chịu và thoang thoảng. Tôi biết ngoại trừ đôi mắt và cặp 𝖒.ô.n.𝖌 vểnh, Charlie thích nhất mái tóc đen mượt, xoăn tự nhiên, đẹp không gì bằng của tôi. Trông hắn nghiêm túc như thể đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật.
Khoảnh khắc tôi suýt kìm lòng không đặng mà giật tung chiếc sơ-mi trên người hắn cũng là lúc hắn hoàn thành công trình vĩ đại của mình. Hắn mải miết luồn tay từ lưng đến ngọn tóc tôi không biết mệt, còn tôi thì lặng lẽ trải nghiệm cảm giác được cưng chiều kỳ dị ấy. Cuối cùng hắn khép ngón tay, nhẹ nhàng nâng đầu tôi lại gần, từ từ in một nụ ⓗ-ô-𝓃 chắc nịch lên khóe môi tôi, rồi sau đó †𝖍â.𝖓 ɱậ.t dụi dụi mặt tôi. Những ngón tay tôi đặt trên đầu gối dần dần s.𝐢.ế.t ⓒ𝒽.ặ.t, lại nữa lại nữa, lại trắng trợn 𝐝·ụ d·ỗ tôi, buộc tôi phải chủ động vượt qua ranh giới...
Chà, hiện tại hắn đã dụi xuống vùng cổ. Tôi nghiêng đầu, 𝖍-ô-𝐧 phớt qua má hắn, cắn lên vành tai rồi hô.𝐧 lên cổ hắn, dấu vết hẳn sẽ biến mất sau hai ngày. Có khi hắn còn chẳng buồn để ý ấy chứ. Nghĩ đến đây, tôi lại nhấm m.ú.т mấy trái dâu tây nhỏ kia.
Hắn từ từ ngả 🦵.ê.ռ ⓖ𝖎ườп.ⓖ đương lúc tôi bận rộn, cặp mắt xanh thẳm dần lóng lánh ánh nước, yết hầu hắn ռ𝒽*ấ*𝖕 𝖓♓*ô sau mỗi nụ 𝖍-ô-ⓝ hoặc nặng hoặc nhẹ của tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ chiếc giường làm tôi vô cùng hài lòng đầu tiên lại được dùng cho việc 𝖑à_〽️ ⓣì_𝓃_h.
Hắn cầm thằng nhỏ dễ thương của mình chạm vào viên trân châu của tôi trước nhất, thấy tôi khẽ run run thì mới từ từ 𝖝â-m п♓ậ-𝖕. Khi phần đầu vào được một nửa thì đau như cắt da cắt thịt, có lẽ hắn thấy tôi không thoải mái nên ngừng lại, chuyển sang xoa nắn cơ thể tôi, ⓗ_ô_ⓝ nhẹ lên bụng cánh tay, duỗi lưỡi vào miệng tôi và l●𝖎ế●𝐦 láp vòm họng. Cơ thể nhạy cảm của tôi trở nên ướ-† á-𝖙 dưới sự ⓚí_ⓒ_♓ ⓣhí_𝖈_h ấy. Sau khi phát hiện ra điều này, hắn nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh ý cười, tôi đỏ mặt ngoảnh đi, nhạy cảm nào phải lỗi của tôi... Nếu đổi sang một gã khác thì khéo lại thành sa mạc Taklamakan ấy chứ.
Rồi hắn len mình vào, thấy tôi khó chịu thì lùi ra, chơi đùa với cơ thể tôi đến khi có thứ gì đó trào ra thì lại tiến vào. Lùi hai tiến một. Khi thằng bé của hắn hoàn toàn lấp đầy tôi, tôi kêu lên thốt thảng, nếu có một thứ to lớn vùi sâu trong nơi bí ẩn chưa ai từng ghé thăm thì bạn nhất định sẽ thấy vừa khó chịu vừa lạ lẫm. Hắn trút tiếng thở dài khe khẽ rồi đè lên tôi, Chúa ơi, hắn nặng thật! Đúng là chẳng nhìn ra mà... Nửa người trên của hắn dán sát vào tôi, đôi mắt không mang theo bất kỳ h.🅰️.𝐦 〽️.⛎.ố.𝖓 nào nhìn tôi với vẻ thỏa mãn, ngón tay trải mái tóc mượt mà của tôi lên chiếc gối trắng phau.
Tôi không tài nào phủ nhận niềm vui thầm kín ở trong lòng. Trước nay tôi chưa bao giờ ấp ôm hảo cảm với lần đầu tiên, nhưng bằng sự săn sóc của hắn, cả cuộc yêu không có những đớn đau, mà đong đầy cảm giác được quý trọng.
Trong đầu tôi vọng vang câu: He treasures me. (Hắn trân trọng tôi. )
Nhưng nếu anh cứ im lìm ở bên trong thì rất kỳ quái đó. Cơ thể con người lạ lùng thế đấy, nó sẽ cảm thấy hết sức khó chịu khi bạn nhét thêm một thứ thừa thãi nào đó, chẳng hạn như một khối u nương nhờ cơ quan nội tạng, chiếc lông mi rơi vào mắt, hay cái chân thứ ba đang nằm trong bộ phận riêng tư của tôi mà ai đó đ_ư_𝖆 ν_à_0...
Thế này đã xong chưa nhỉ? Xong rồi thì ra đi chứ. Tuy vật kia chẳng hề có xu hướng mềm đi, nhưng cứ để ở đó thì khó chịu lắm.
Tôi bắt đầu lùi về sau, ai ngờ sự ⓒ-ọ ⓧá-ⓣ trong quá trình rút lui lại mang đến một cảm giác râm ran như luồng điện vọt từ cột sống lên não, một thứ gì đó lại chảy ra...
Charlie rướn thẳng eo về phía trước, "phạch" một tiếng, quay trở lại bên trong.
"..."
Tôi vớ cái gối nằm ngay cạnh đầu che mặt.
†.♓â.п ✞𝒽.ể nhạy cảm không phải là lỗi của tôi...
Charlie kéo gối ra, đưa tay ν*⛎*ố*t ✅*3 vòng eo tôi, sau đó thong thả lướt xuống, nâng hông tôi lên và bắt đầu chuyển động. Mỗi một lần hắn đưa đẩy là tôi lại cảm nhận được dòng nước ấm tuôn ra từ bên trong. Tôi nằm ngay đơ vì sợ, phải gắng lắm mới không bật rên thành tiếng khi từng cơn sóng k*𝒽*𝖔á*i 𝖈ả*Ⓜ️ dập dờn kéo đến. Hai tay tôi ş_1ế_✞ ↪️_h_ặ_✝️ bờ vai hắn, thỉnh thoảng bật ra âm thanh 🎋●hⓞ●á●ï 𝐥ạ●🌜 vụn vỡ.
"Hưmmm... Thả lỏng nào em." Charlie vỗ vỗ 〽️*ô𝓃*🌀 tôi, cúi đầu nhìn nơi chúng tôi kết hợp rồi mỉm cười. Mặc dù không biết hắn đang cười gì, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy nó xấu xa thế nhỉ?
Hắn đột nhiên thúc mạnh vào, khiến tôi bật thốt một tiếng kêu đ·ê 〽️·ê, "Ưm————"
Người này đang làm trò quái gì vậy?
Hắn gục đầu bên gáy tôi và 🌴♓.ở 𝐡.ổ.𝐧 ♓.ể.𝓃 trong khi nhay nhẹ lên vùng động mạch của tôi, nửa người dưới thúc thật mạnh vào bộ phận kia, tôi bại trận, bắt đầu ⓡê*ⓝ г*ỉ không ngừng: "Charlie, dừng lại, ưm... ha..."
Hắn cười bên tai tôi, trầm thấp mà êm ái lạ thường, trước mắt tôi bỗng trở nên trắng xóa, đầu óc choáng váng, ý thức dường như trôi về phương xa...
Hắn không hề ngừng lại mà vẫn ra vào với tần suất cũ, cũng bởi thế mà ý thức của tôi mãi không về nổi... Tôi như về lại mùa hè năm ấy, lẽo đẽo theo sau hắn ra khỏi rừng cây kia, nào hương cỏ thơm thoang thoảng, nào những đóa hoa hứng đầy ánh nắng...
Đến lúc hoàn hồn, tôi phát hiện hắn đã dừng lại, chỉ chống người dậy ngắm tôi và tủm tỉm. Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt xanh yên ả, nơi thỉnh thoảng lại dấy lên vài cơn sóng vô tận của hắn.
"Chúng mình thử một tư thế yêu thích khác của em nhé." Hắn lật người tôi lại, nhẹ nhàng nhưng chắc nịch, rướn eo chồm vào. Lúc này tôi mới sực nhớ, trong một đêm rợp sao trời nọ, tôi đã viết vào quyển Của cải của những quốc gia hai tư thế ⅼà_𝐦 🌴_ìп_ⓗ mà tôi thích nhất: truyền thống và ×â_Ⓜ️ п_𝒽_ậ_🅿️ từ phía sau. Cả hai đều cho phép tiếp xúc với cơ thể bạn tình nhiều nhất, hơn nữa tôi còn bỏ thêm một câu cuối c●ⓗế●✝️ tiệt: How I wonder to use these two positi𝖔𝖓*💰 with Charlie. (Muốn thử hai tư thế này cùng Charlie quá đi mất. )
- _-!
Dĩ nhiên là cảm giác rất tuyệt rồi! Tôi cố giấu nhẹm ý cười nơi khóe miệng, được 𝐥_à_𝐦 𝖙ì𝖓_♓ với anh không bao giờ là đủ cả Charlie ạ!
Vóc người hắn vốn cao ráo, dù là nửa trên hay nửa dưới thì cũng trội hơn hẳn tôi, khi hắn nằm trên người tôi, hắn hoàn toàn có thể 𝒽.ô.п tôi từ mé bên, mà hắn quả thật cũng làm như vậy. Trên thực tế, dường như hắn rất thích hòa chung nhịp thở cùng tôi, hắn biết tôi cũng thích điều ấy. Sự ✝️hâ.ɱ 𝖓.h.ậ.p từ đủ mọi góc độ khiến tôi phải vặn vẹo cơ thể hòng lảng tránh thế công của hắn, hai tay đặt bên đầu 𝖘●❗●ế●t 𝖈●♓ặ●t ga giường, không phải vì đau, mà vì một cảm giác kỳ lạ.
Tôi như con thuyền mong manh phiêu bạt giữa biển khơi cuộn sóng.
Bàn tay Charlie trườn lên mu bàn tay tôi, mười ngón đan chặt, hắn ghì mình xuống như đang bảo vệ và chiếm hữu, Chúa ơi, tôi yêu cảm giác này ⓒ𝒽ế·✝️ đi được! Nửa người dưới của hắn bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt hơn, tiếng 𝖙●ⓗ●ở 𝐝●ố●𝖈 bên tai ngày một dồn dập, chợt, luồng sáng ban nãy lại một lần nữa ùa về phía tôi, hắn chuyển động càng nhanh hơn nữa. Tôi cảm thấy nơi giao hòa dầm dề dịch thể, còn ga giường thì ướt sũng, nhưng tôi đã hoàn toàn bị hớp hồn bởi cái tê dại lan tỏa khắp toàn thân.
Bỗng Charlie hô*ռ và mú·ⓣ môi tôi thật mạnh, cuốn lưỡi tôi vào khoang miệng hắn và khẽ cắn. Nơi riêng tư của tôi lại tiết ra dịch thể, đồng thời cảm nhận được một thứ 𝓃óп·ɢ 𝐛ỏ·n·𝐠 bắn vào bên trong...
"A——" Tôi kiềm lòng không đặng cạ đầu lên gối, nụ ♓ô*𝐧 của Charlie dần lơi lỏng, trở thành 𝐦ú●ⓣ nhẹ và ⓗ.ô.𝓃 phớt. Khi đôi môi hắn lại một lần nữa ghé thăm, tôi khẽ cắn hắn mấy bận rồi mới thả ra.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |