← Ch.05 | Ch.07 → |
Đợi đến khi Lạc Lê Nhi tỉnh lại, đã nằm ở trên chiếc giường lớn màu đen quen thuộc, mà chủ nhân của cái giường đang nằm nghiêng bên cạnh cô, toàn thân lộ ra vẻ tức giận.
Cô đã bị khiếp sợ, bây giờ nhìn bô dạng hắn như vậy lại càng sợ đến luống cuống chân tay, ngay cả một tiếng cũng không dám thốt lên, nhưng nước mắt từng hạt lại từng hạt không nghe lời rơi xuống.
"Đừng khóc" Vừa thấy dung nhan động lòng người rơi lệ, Diêm La liền tự nhiên ôm cô vào trong lòng.
Nếu không phải Cừu tới kịp, chỉ sợ đã để tên súc sinh được như ý rồi! lại có thể dám suy nghĩ động đến người phụ nữ của hắn, còn lợi công việc để tính toán giở trò thú tính! Chỉ có điều, từ nay về sau, hắn sẽ không có cơ hội tiếp tục vọng tưởng được nữa.
"Đừng ..." Cô hiếm thấy đẩy hắn ra, sau đó lại vì hành động của bản thân mà cảm thấy hối hận. Cô thật sự rất sợ ...
Diêm La lần này không tức giận, chỉ khăng khăng ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ về lưng cô. Đáng chết! Trước khi Cừu tới, tên khốn đó rốt cuộc đã làm gì với cô ấy?!
"Em thế nào ... làm thế nào mà về được?" Cô thút thít mở miệng. Có phải tên đàn ông kinh khủng kia đã ... đã ...
"Đừng sợ! Không có chuyện gì!" Hắn biết cô đang suy nghĩ gì, nhanh chóng giải thích nói: "Là anh phái người tới cứu em."
"Thật ... Thật sao? Là ... lái xe sao?" Khi đó còn chưa tan học! lái xe sao có thể đến?
"Không phải." Hắn đau lòng hôn cô, rồi mới đưa mọi chuyện ra nói rõ hết.
"Thì ra anh luôn ... luôn phái người đi theo bảo vệ em..." Cô rất cảm động, nước mắt lại rơi.
"Đừng khóc. Không thích, anh không phái nữa là được." Hắn khẽ cười.
"Không, không phải! Em chỉ cảm động thôi ..." Cô vội vàng lắc đầu.
Thì ra hắn đã sớm an bài hết mọi chuyện, mới có thể buông tay để cô đi khỏi Diêm Minh. Cô còn tưởng rằng mình một thân một mình nữa! Nếu không phải người bảo vệ thần bí kia, chỉ sợ cô đã sớm bị Ngụy lão sư ...
"Đừng suy nghĩ nữa!" Hắn ôm sát thân thể mềm mại đang run rẩy, lòng thầm hạ quyết định để tên mặt người dạ thú kia sống không bằng chết.
"Vậy rốt cuộc là ai ..." Cô có chút tò mò người bảo vệ bên cạnh cô sẽ là ai? Nếu như độ tuổi giống Diêm Vệ, chắc là khi chui vào trường học phải làm giáo viên a? Nhưng mà giáo viên trong trường thoạt nhìn thân thủ không giống một sát thủ chút nào.
"Đừng đoán mò! Người đó là bạn học của em ... Ừm ... Anh nhớ hình như hắn dùng tên giả - Cừu Y - thì phải!" Hắn nói đáp án, không chút bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô.
"Cừu Y chính là người thường đi bên cạnh Dương Nhất sao!" Thì ra là hắn.
"Dương Nhất là ai?" Nghe thấy tên người con trai khác từ trong miệng cô, Diêm La không vui giận tái mặt.
"Cậu ta là người tới cứu em ... Đúng rồi! Cậu ta có sao không?" Khi này cô mới nhớ còn có một người 'anh hùng' hôn mê bất tỉnh.
"Khẩn trương như vậy vì hắn?" Hàng lông mày nhíu lại nhìn nàng.
"Nhưng ... Cậu ta tới cứu em ..." Sao lại cảm giác Diêm La hình như đang ghen? Nhưng cô thật sự muốn biết Dương Nhất rốt cuộc có sao không ...
"Hừ! Có đường chủ ở đó, sợ cái gì!" Mặc dù không vui khi thấy Lạc Lê Nhi để ý đến người khác như vậy nhưng Diêm La vẫn nói để cho cô yên tâm.
"Thật sao? Thật tốt quá!" Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn hắn."Cám ơn anh!"
"Hừ! Cũng không phải là anh muốn cứu! Muốn thì đi cám ơn Cừu tiểu tử ấy."
"Vậy hắn ở đâu?" Cô cũng muốn cám ơn hắn nữa!
"Hừ! Ở nhà Dương Nhất, còn kéo cả đường chủ đi. Xem ra tên tiểu tử đó cùng Đường chủ giống nhau, đều là 'người đồng đạo'."
"Hả?" Cô khó hiểu nhìn hắn, đã thấy không có hảo ý tiến đến gần."Không cần ..." Thả lỏng tâm tình lập tức chạy trốn, cô lại nghĩ tới hành động của Ngụy lão sư.
"Nhìn vào! là anh!" Hắn có chút tức giận, tức giận tên sắc ma không biết sợ chết kia.
Thấy cô sợ đến như vậy, có thấy được tên kia nhất định chiếm không ít tiện nghi. Đáng giận! Có lẽ phái người đi cắt gân cốt tay hắn, để cho hắn cả đời không dùng piano lừa gạt người được nữa.
"Không ... Không nên tức giận ..." So với bóng ma trong lòng, cô càng sợ cơn giận của hắn hơn, cũng sợ hắn vì thế không muốn ôm cô.
Vì để cho hắn nguôi giận, cô cố gắng làm hắn vui vẻ, lại khắc chế không được phản ứng của thân thể, liền hôn đôi môi không còn chút huyết sắc nào của hắn. Thật sợ.. nhưng mà ...
"Đủ rồi!" Hắn rầm giọng ngăn cấm cô không được lấy lòng, lật người, gắt gao đặt cô ở dưới thân, không lường trước khiến nước mắt của cô càng rơi dữ hơn nữa.
"Không! Không nên!" Cô theo bản năng giãy dụa, nhưng lại không dám đẩy hắn ra.
"Sợ như vậy? Tên kia cũng làm như vậy đối với em sao?" Đáng chết!
"Ô ..." Cô gật gật đầu, bật ra tiếng nghẹn ngào khe khẽ.
"Còn làm gì nữa? Hắn chạm vào nơi nào của em?!" Tuy đối tượng phát hỏa không phải là cô, nhưng hắn vẫn là nhịn không được nâng cao âm lương,
"Ô ..." Chịu đủ hoảng sợ khiến cô càng ra sức khóc.
"Đừng khóc! Nói cho anh biết! Ngoan..." Khẩu khí của hắn mềm đi, khiên nhân dụ dỗ.
"Hắn bắt được tay của em ... lại đem tay hắn luồn vào trong váy của em sờ soạng ..." Lạc Lê Nhi nói xong, che mặt khóc ồ lên."Thật bẩn! Thật sự rất bẩn..."
Đáng giận! Nếu không đem tên sắc quỷ kia đánh gẫy chân tay, hắn không phải Diêm La!
"Không bẩn! Không phải lỗi của em!" Hắn ôm sát cô, liên tục an ủi.
"Không! Anh nhất định chán ghét em ... Anh đã nói ... không cho phép để người khác đụng ..." Cô khóc lớn, một chút cũng không nghe lời an ủi của hắn.
"Anh nói, không cho phép khóc!" Hắn cũng không bình tĩnh, càng thấy cô sợ hãi hơn nữa. Tự ý ôm lấy cô đang ngồi cuối bàn hướng về phía phòng tắm ...
"Anh ... A -"
Lạc Lê Nhi thất thanh kêu sợ hãi, nhìn thấy Diêm La đem từng món quần áo trên người cô cởi ra, sau đó chính hắn cũng trần như nhộng.
Diêm La lười giải thích với cô, chờ đến khi nước ở bồn tằm được tám phần, hắn liền ngồi vào cùng cô.
"A!" Cô đối mặt với hắn, dạng chân quấn lấy người hắn, đưa tay ôm chắc cổ hắn, nội tâm sợ hãi càng tăng không giảm.
"Không phải ngại bẩn? Anh sẽ giúp em rửa sạch sẽ hoàn toàn." Nụ cười thoáng hiện nét tà nịnh, hắn cầm lấy sữa tắm liền xoa lên người cô.
Được xoa thêm sữa tắm khiến da thịt trắng nõn càng lộ vẻ trắng mịn, vuốt, vuốt, hắn không kìm được cũng nổi lên phản ứng.
"A.." Đúng lúc cô biết vật đang để lên của mình là vật gì thì lại càng động cũng không dám động một cái, sợ không cẩn thận chạm phải địa lôi.
Hắn nhất định phải làm sao! Nhưng mà cô rất sợ hãi ... Hắn cũng giống như người đàn ông kia, chỉ muốn thân thể của cô sao ...
"Anh giúp em tắm!" Hắn cố sức đè nén dục vọng xuống, chỉ cố gắng bình phục nội tâm đang sợ hãi của cô.
"Không cần.. Em tự mình làm là được rồi ..." Cô sợ đến mức âm thanh cũng run rẩy theo, thấy vậy đáy mắt hắn lại càng đau lòng không thôi.
"Để anh!" Kiên trì cầm chắc miếng bọt biển, thần sắc nghiêm túc khiến người trước ngực không dám vọng động.
"Không cần ..." Cho dù lướt qua da thịt là miếng bọt biển mềm mại, nhưng cô lại không thoải mái giống như trước.
"Chớ lộn xộn!" Hắn trầm giọng ra lệnh. Hắn không phải để cô ngồi trong lòng mà vẫn không loạn một chút nào! Nếu cô còn cử động xuống nữa, khó đảm bảo hắn sẽ không một phát chiếm ngay thân thể mềm mại không được chuẩn bị tốt này, đến lúc đó có thể sẽ phiền toái!
"Ô ..." Bất lực làm cô chỉ khóc lớn.
"Không được phép khóc!
Hắn lại ra lệnh."Nhìn anh! Nhìn cho rõ bây giờ người vuốt ve em là anh, không phải người khác, không phải sợ ..." Hắn dụ dỗ cô, nhưng khi hắn vừa thấy khuôn mặt đẫm lệ ngoan ngoãn nhìn hắn lại nhịn không được lấn đi lên.
"A..." Cảm nhận được đôi môi dịu dàng, cô cảm thấy nội tâm đang sợ hãi tựa hồ từ từ dịu đi.
"Hắn sờ chỗ nào, anh sẽ giúp em tẩy sạch." Nói xong hắn lại một lần nữa triền miên hôn.
Hán dùng bọt biển trong tay thong thả lướt qua từng tấc da thịt trên thân thể cô, động tác mềm nhẹ giống như chạm vào một món đồ trân quý, thậm chí còn tỉ mỉ chà qua mười ngón tay của cô.
"Ngay cả chút mùi của hắn cũng sẽ không lưu lại ..." Hắn khẽ cười nói.
Sau đó, bọt biển lại hướng đi xuống, lướt qua thắt lưng mẫn cảm của cô, lướt qua mông đẹp mềm mại, sau đó trở về bên đùi...
"A..."Cô bắt đầu vặn vẹo không yên.
"hắn chặm qua nơi này đúng không!" Cầm lấy bọt biển lau chùi da thịt một cách tỉ mỉ, hắn nhẹ nhàng bú mút đôi môi như cánh hoa của cô, cho đến khi cô không còn giũa dụa, không còn sợ hãi mới thôi.
"Ừm ..." Cô vong tình đưa lưỡi quấn lấy hắn, sau đó đạt được hưởng ứng nóng bỏng hơn nữa,
Ném bọt biển đi, hắn dùng hai tay phủ lấy da thịt toàn thân cô, động tác tỉ mỉ nhẹ nhàng, lại làm cho không nhịn được phát ra tiếng thở gấp.
"Uh..." Cắn chặt môi dưới, cô đem thân thể của chính mình gần sát hắn, cầu xin được yêu thương hơn nữa.
Ngón tay từ từ đưa vào thăm dò nộn huyệt, các nhận thân thể mềm mại đã chuẩn bị xong, sau đó, hắn hơi đắc ý cười, động thân đưa khát vọng ấm áp của mình tiến vào.
"A! A ...a" Cô vong tình thở dài thỏa mãn, cảm giác từ dưới bụng truyền đến từng trận khoái cảm.
Tưởng rằng như vậy chính là cực hạn, nhưng mà chỉ cần cô ngồi xuống, lửa nóng cứng rắn kia liền ngay tức khắc sẽ vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, mang đến một cao trào khác.
Giờ khắc này, ngoài việc cùng hắn rong ruổi nơi thiên đường ra, cô không cách nào tiếp tục suy nghĩ đến những chuyện khác nữa.
"Từ bỏ ... từ bỏ."
Nữ nhân cầu xin cùng tiếng nam nhân thở gấp tràn ngập cả căn phòng, không khí dâm mỹ nói lên giờ phút này hai người ở trên giường không thể bị quấy rầy bao nhiêu.
Từ trong phòng tắm đến trên giường, Lạc Lê Nhi không biết đã bị Diêm La làm cho ra mấy lần, sợ hãi khi nãy đã bị vứt lên chín tầng mây, bây giờ điều cô lo lắng chính là người đàn ông ở phía sau vận sức chờ phát động lúc nào mới bằng lòng dừng ại.
Hắn không biết mệt sao? Trước kia cho dù hắn cuồng nhiệt thế nào, cũng không giống như hôm nay ...
"A! A..." Cảm giác hai vú bị bàn tay đàn ông ôm trọn, cô sợ hãi muốn kháng cự dục vọng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Hai tay không kiêng nể gì chạy trên ngươi cô, lập tức vuốt ve hai vú đong đưa của cô, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ về eo mông của cô, cho đến khi ở trước hoa huy*t mới dừng lại.
"Ừm... ừm... A ..." Đột ngột bị hai ngón tay tham tiến, cô giãy dụa, hoa huy*t chặt chẽ mẫn cảm lại gắt gao hấp chặp dị vật.
"Muốn sao?" Hắn tà nịnh hỏi. Cô vặn vẹo nhìn như kháng cự nhưng trong đáy mắt không phải cự tuyệt, đúng là mời gọi mà!
"Ư ... Ừm ...." Cô đỏ bừng mặt, không dám trả lời, bởi vì giờ phút này trong cơ thể của cô đang hàm chứa ngón tay thon dài của hắn, trong khi đó mông lại cảm giác được hắn đang rục rịch dâng trào. Nhiều xấu hổ làm sao!
Nhưng, cô cắn chặt răng không mở miệng, thân thể của hắn lại phản bội cô, bắt cô thành thực biểu hiện dục vọng của mình.
"Đây là muốn la?" Hắn rút ngón tay ướt át ra, bên trên tràn đầy ái dịch trong suốt, cũng là căn cứ xác minh khát vọng của cô.
"A! Chậm một chút ..." Thình lình tiến vào khiến cô kêu thất thanh, nhưng cảm giác thỏa mãn ập tới khiến cô thở gấp không thôi.
Nam căn không ngừng nghỉ xâm phạm nên mảnh đất mẫn cảm của cô, một lần lại một lần đâm vào rút ra, rồi lại đâm vào rút ra ...
Cô vô lực tựa vào cạnh giường, nhận mỗi một cái thẳng tiến của hắn.
"A..." Cầm chặt lấy đệm giường, mười ngón tay đã sớm trắng bệch, cô lại vẫn thuận theo người trước mặt đang từng bước chiến đoạt.
"Thật giỏi!" Hắn vừa lòng cười, mồ hôi trên vai trần đầm đìa rơi xuống, nụ hôn tinh tế rơi xuống, sau đó ôm lấy eo nhỏ của cô, lại một trận mãnh kiệt trừu đưa.
"Không cần ... a ... a..." Cô kêu, hô, cảm nhận từng va chạm bừng bừng trong cơ thể mình, tràn đầy khoái cảm khiến cô chảy cả nước mắt.
Thật vất vả hắn ở trong cơ thể cô đạt được cao trào, đợi khi đem nồng đặc dịch rót vào trong hoa huy*t với thỏa mãn lui ra, ôm lấy thân thể mềm mại vô lực nằm xuống giường.
"Từ bỏ ..." Cô mơ hồ cầu xin hắn, bộ dạng này truyền vào mắt hắn, tự nhiên lại trở thành phong tình.
Nhìn thân thể da thịt hồng hào chảy từng đợt mồ hôi! Khuôn mặt kuoon có vẻ thoát tục rốt cuộc cũng nhiễm lên một tia nhân gian ái dục, khiến người ta quả thật rất muốn tiếp tục nếm một lần cái loại khoái cảm làm bẩn sự thuần khiết này ...
Rất nhanh, dục vọng lần thứ hái sống lại, hơn nữa lấy tốc độ rất nhanh tiến vào nộn huyệt ấm áp!
"Từ bỏ nha ..." Cô cầu xin nhưng vô lực để dục thú hung hăng càn quấy trong cơ thể mình.
Trong lúc cô cảm giác hai chân bị tách ra, dương v*t nóng bỏng đã sớm khẩn cấp tiến vào tận gốc triển khai từng đợt trừu đưa kịch liệt, mỗi một lần đều vào rất sâu như muốn giày vò ý chí của cô.
"Đủ rồi ... Đủ rồi a..."
Loại tư thế này khiến cô càng thêm cảm giác được hoa huy*t đang phun ra nuốt vào nam căn, có đôi khi nhẹ nhàng đi ra sau đó mạnh mẽ đâm vào, có lúc đột nhiên rút ra, chờ đến khi cô không tự chủ được thỉnh cầu thì toàn bộ chạy thẳng đến chỗ sâu nhất.
Không biết đã trải qua mấy lần động tác như vậy, hắn rốt cuộc cũng một lần nữa ở trong cơ thể cô thỏa mãn dục vọng ...
"Thân thể của em chỉ có thể ghi nhớ một người là anh, biết không?" Hắn yêu thương hôn lên khuôn mặt mệt mỏi của cô, tuyên bố quyền sở hữu của thể này, nhưng mà người trong lòng đã sớm vì thể lực cạn kiệt mà ngủ say ...
← Ch. 05 | Ch. 07 → |