Vay nóng Tima

Truyện:Nhất Định Yêu Ngươi - Chương 05

Nhất Định Yêu Ngươi
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Bầu trời quang đãng thật là thời tiết tốt, Lạc Lê Nhi sáng sớm đã ra khỏi cửa để lên lớp, Diêm La sau khi rửa mặt chải đầu theo thói quen đi vào văn phòng bắt tay vào xử lý văn kiện từ khắp nơi đưa tới.

Lúc này, ở trong phòng với hắn chỉ có Diêm Vệ bảo vệ bên cạnh.

"Có chuyện gì sao?" Liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, Diêm La cũng biết sắc mặt trầm xuống của Diêm Vệ có hàm ý như thế nào.

"Tôi nghĩ ... ngài không nên cùng Xích băng gặp mặt!"

"Có gì không thể?"

"Ngài cũng biết ý đồ của bọn chúng từ trước đến giờ chắc chắn không có trong sáng gì, ngộ nhỡ ..." Điều Diêm Vệ nghi ngờ cũng chính là điều mà trên dưới Diêm Minh lo lắng. Bây giờ Diêm Minh chủ động, nếu đối phương có ý xấu, chẳng phải gãi đúng chỗ ngứa hay sao.

"Hừ! Có thời gian lo lắng cho việc này chi bằng làm chút việc gì có ích đi." Diêm La cười lạnh một tiếng, vẻ mặt không thèm quan tâm.

"Tôi chỉ cảm thấy với thế lực của chúng ta, trước mắt không cần cúi đầu trước." Diêm Vệ nói khiến người đối diện khẽ nhướn mày.

"Ai nói tôi phải cúi đầu chứ? Tôi chỉ cảm thấy thích thú thôi!"

Ngay tức thì ba chữ "Tôi đã biết" viết ở trên mặt đệ nhất sát thủ của Diêm Minh.

Đối với người huynh đệ lớn lên bên nhau từ nhỏ này, hắn tuyệt đối hiểu rõ tâm tình của Diêm La hơn bất kì ai.

Càng là nguy hiểm thì Diêm La càng thích thú, tuy rằng hắn chưa từng vì thế mà tổn thất qua, nhưng hiện nay đối phương là bang phái địch thủ có thế lực ngang hàng, ham chơi cũng nên có giới hạn, nếu không chỉ sợ chơi mất mạng.

"Nếu không cứ ở trong sương mù như vậy cũng không phải biện pháp, không phải sao? Khó được đường chủ chịu cung cấp ý kiến mà!"

Diêm Vệ trên mặt lập tức thay bằng bốn chữ "Tám lạng nửa cân"

Đường chủ Diêm Định Sinh liều lĩnh mọi người đều biết, nhưng mà lúc bình thường làm loạn trong liên minh thì thôi, không ngờ tới lần này ại có thể đụng đến Minh chủ, mà vừa đúng lúc hắn chí đang can gián Minh chủ đại nhân còn đang cao hứng.

Ai ~ Lão đại đều ham chơi như vậy, bọn họ đều là tiểu nhân ở một bên lo lắng cái rắm đi!

"Như vậy ngài nhất định phải đi gặp bọn Xích bang?" "Dê vào miệng cọp" bốn chữ to đùng chìm nổi trong đầu Diêm Vệ.

"Ai nói là ta đi?"

"Hả?" Một ánh sáng rực rõ hiện lên thiếu chút nữa khiến đệ nhất sát thủ cảm động rơi lệ.

"Ta chỉ mất cho bọn chúng một cơ hội. Địa điểm ở Diêm Minh, đây chính là điều kiện duy nhất ta đưa cho đường chủ."

"A..." Thì ra đầu của Minh chủ vẫn còn tỉnh táo.

"Hài lòng chưa?" Diêm La cười nhìn khóe miệng người bảo vệ nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt "Ngươi sợ ta chết như vậy sao?

Diêm la vẻ mặt cười trộm quả nhiên nhằm chúng chỗ khó chịu của Diêm Lệ lão đại, lập tức dẹp ngay vẻ nghiêm túc vua tôi ngày thường.

"Này! Tôi là vì ai vất vả vì ai mà bận rộn hả? nếu ngươi chết, ta cũng phải chôn cùng đó! Ta rất vất vả mới tìm được hạnh phúc cả đời, ngươi nếu dám để cho ta đời này kết thúc nhanh chóng, ta dù ở thiên đường xuống địa phủ cũng không bỏ qua cho ngươi!"

Trong khoảng thời gian ngắn, Diêm Minh đệ nhất sát thủ thật hiếm thấy chửi ầm lên với Minh chủ, hơn nữa có chiều hướng không thể vãn hồi lại, ai đó bị chửi vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, cũng khó trách người mắng càng lúc càng hăng say.

Lúc này Lạc Lê Nhi ở trong trường học vẫn ngoan ngoãn học tập, độ hấp dẫn cũng không ít đi, quần chúng vẫn vây xem không giảm.

Bây giờ hễ là những môn học có cô giảng đường đều chật ních, nhưng ánh mắt mọi người hơn phân nửa không dừng lại ở trên bảng đen, khiến cho thầy cô giáo giảng bài không biết nên cảm thấy thế nào.

Nhất là giống như bây giờ, không phải lên giảng đường, các đoàn thể xã hội đều chuẩn bị toàn lực mời tân sinh viên gia nhập, siêu cấp mỹ nữ đương nhiên trở thành mục tiêu chủ yếu của bọn họ.

Chỉ cần cô gia nhập đoàn thể nào, trong trường người ủng hộ chỉ tăng không giảm nhất định sẽ trở thành xu thế.

Nhưng mà, đáng tiếc chính là, mục tiêu bị khóa đối với đoàn thể một chút cũng không có hứng thú, ngoài trừ việc không muốn ở lại trong trường cùng người khác ra, lý do còn bởi vì Diêm La.

Tuy rằng sau khai giảng đã gần một tháng, cô vẫn không có thói quen rời khỏi hắn quá lâu. Thứ nhất, việc học nặng nề, hầu như đều ra khỏi cửa từ lúc sáng sớm đến chiều muộn mới có thể về nhà, thời gian có thể ở chung với hắn đã rất ít, nếu còn tiếp tục tham gian đoàn thể xã hội, chỉ sợ chỉ có khi ngủ mới có thể nhìn thấy hắn.

Ai ... Nhớ ... hắn quá ...

Lạc Lê Nhi nghĩ, nghĩ rồi liền chau mày, hồn nhiên không biết mỹ nhân chống bằng nhìn xa xăm, toàn bộ cảnh tượng đều lọt vào trong mắt mọi người.

"Oa ... khó được nhìn vẻ mặt thất thần như vậy của mỹ nhân đó!" Biểu tình trên mặt Dương Nhất như kiếm được lời khiến Cừu Y bên cạnh đang lật sách xem thường.

Nhưng mà, không chỉ Dương Nhất ngay cả đội trưởng dàn hợp xướng trên đài đang ra sức gào cũng choáng váng, mỗi người ai cũng muốn làm cho Lạc Lê Nhi cười.

"A!" Lất lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, cô sợ hãi nhìn lên đài, hi vọng người trên đài có thể tiếp tục lên tiếng giảm bớt gánh nặng của mình.

"Ách..." Dường như cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, đội trưởng mặt đỏ lên bắt đầu phát động mọi người."Bây giờ đoàn đang cần một tay Piano, không câu nệ nam nữ! Có ai biết đàn dương cầm? Xin đừng thẹn thùng, dũng cảm đứng ra cống hiến nhiệt tình của mình nào!"

Phòng học nổi lên một trận xôn xao, Lạc Lê Nhi cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng cao hứng chẳng được bao lâu, cô liền phát hiện cậu bạn hay kêu thảm thiết chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh mình.

Vẫn có chút hoảng, nhưng cô không còn sợ nữa, chỉ cảm thấy người xuất quỷ nhập thần này có chút kỳ lạ.

"Đừng sợ! Đừng sợ! tôi chỉ muốn hỏi cậu có thể đàn dương cầm được hay không vậy!" Dương Nhất theo lệ thường trước làm yên lòng tâm tình của cô, hắn cũng không muốn dọa cho mỹ nhân khóc khiến cho quần chúng nổi giận.

"Có." Không biết hắn hỏi cái này để làm gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Trước kia khi còn chưa ở trong Diêm Minh, cô đã từng tập đánh đàn, về sau lại bởi vì Diêm La kiêm quyết muốn nên học đến giờ, chưa bao giờ ngừng qua. Cô cũng không biết vì sao hắn muốn cô tiếp tục học đàn, có lẽ là bởi hắn thích nghe đi! Luôn muốn cô đàn cho hắn nghe.

"Vậy sao cậu không giơ tay?" Giọng Dương Nhất lại đập vào tai.

"Hả? Giơ tay?" Đánh đàn cùng giơ tay có quan hệ gì?

Không đợi cô nghĩ xong, Dương Nhất liền thay cô nói."Cô ấy! Cô ấy biết đánh đàn!"

"Hả?!"

Tiếng thán phục từ bốn phương tám hướng truyền đến, càng kỳ lạ hơn chính là thành viên dàn hợp xướng trên đài cùng lúc có bộ dạng như muốn khóc.

Cô biết đành đàn đáng để buồn bã như vậy sao? Lạc Lê Nhi khó hiểu.

"Là cậu!" Đội trưởng vọt tới trước mặt cô, nếu không phải mọi người đang nhìn chằm chằm hắn, chỉ sợ hắn sẽ phi nhanh tới.

"Hả? Cái ... Cái gì ..." Lạc Lê Nhi bị dọa đến cà lăm nói không thành lời, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Van cầu cậu đảm nhiệm làm người chơi Piano đi!" Chỉ cần mang cô đi thi đấu, người nghe cùng ban giám khảo nhất định sẽ bị cô làm cho đầu óc choáng váng, cho dù chơi không hay, nhưng cũng sẽ đoạt giải.

"A..." Liên tục bị sợ hãi cũng không thể hình dung được tâm tình của cô giờ phút này. Bây giờ phải làm thế nào?

"Ai~ ...mình thật sự là vô dụng ..."

Đi trên hành lang gấp khúc, Lạc lê Nhi tự trách mình không dưới trăm lần.

Nếu cô không vô dụng, thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của hơn mười ánh mắt liền cả nửa điểm cự tuyệt cũng không nổi thì giờ sao lại đồng ý đảm nhiệm việc chơi Piano trong đoàn hợp xướng chứ!

Ai ~~ Làm sao bây giờ?Cô phải nói thế nào với hắn đây?

Hơn nữa bây giờ bắt đầu từ mỗi thứ hai đều phải ra ngoài trường luyện tập, tuy rằng đội trưởng cam đoan sử dụng thời gian trống luyện tập, tuyệt đối không chậm trễ thời gian về nhà của cô, nhưng dường như cô có lẽ không nên đáp ứng ...

Hắn.. có tức giận hay không? Vừa nghĩ tới vẻ mặt tức giận của Diêm La, Lạc Lê Nhi nhịn không được rùng mình một cái.

Nhưng, cho dù thật sự sợ đi nữa cô cũng không dám giấu diếm chuyện này, vẫn phải thẳng thắn thì tốt hơn, xem có thể 'nhẹ nhàng xử lý' hay không ...

Đẩy cửa phòng quen thuộc ra, quả nhiên nhìn thấy Diêm La đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường lớn màu đen.

Sau khi nhìn một lúc, cô theo thói quen đi tới, thấy hắn buông tạp chí xuống, lại càng nhẹ nhàng bò lên giường chui vào trong hang ổ ở ngực của hắn.

"Hôm nay đi học có vui không?" Nhẹ nhàng vỗ về những sợi tóc xõa trên tay, hắn bận tối mắt nhưng vẫn thong dong hỏi han.

Thực ra Cừu vừa rồi mới báo cáo cho hắn tình hình một ngày hôm nay của cô, nhưng cũng nên nghe một chút lời đương sự nói xem thế nào.

"Ừm ... Em ..." Cắn cắn môi, cô vẫn là không có can đảm giấu diễm người trước mắt."Em nhận làm người chơi Piano trong đoàn hợp xướng ..." Cô đợi tức giận của hắn phủ xuống, lại không thấy ngờ nhìn thấy một nụ cười nhẹ của hắn.

"Oh! Muốn trổ tài ở trường mới sao?"

Hả? Hắn không tức giận? Cô kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên bị hắn hôn thật sâu.

"Sau khi tan học cần phải ở lại luyện tập sao?" Điều này Cừu không báo cáo với hắn. Nếu cần phải vậy, hắn sẽ từ chối điều này. Mấy tên quỷ ở trường học kia cũng đừng có nghĩ chiếm dụng cô một chút thời gian nào!

"Không! không cần! Đội trưởng nói chỉ cần dùng thời gian trống luyện tập là được rồi, trước lúc thi cũng không cần luyện tập." Cô lắc đầu, tuy rằng rất bát ngờ nhưng cô lại rất vui vẻ vì không chọc hắn tức giận.

"Nhẹ nhàng như vậy?" Nói vậy tên đội trưởng kia cũng là không từ một thủ đoạn nào muốn cô lưu lại,

"Nhưng mà ..." Nghĩ đến một lời đề nghị khác của đội trưởng, cô lại bắt đầu lo lắng sẽ chọc giận tới hắn.

"Nhưng mà gì?" Đùa bỡn ngược mấy sợi tóc trước ngực, hắn đợi cô nói tiếp.

"Đội trưởng nói vốn có nhờ thầy cô giáo trong giới chỉ đạo, nêu không được đáp ứng, em có thể phải luyện tập một mình cùng với hắn.

"Cần chiếm dụng thời gian tan học?" Đây là điểm hắn quan tâm. Có Cừu ở đó, cho dù cô có cùng nam nhân khác ở chung một phòng cũng có thể cam đoan cô không mất một cọng lông tơ.

"Không cần, vẫn là dùng khoảng thời gian trống khi không phải lên giảng đường, nhưng lúc khác em không đáp ứng ..." Cô e lệ rụt rè nhìn hắn, trong lòng lại nổi lên một chút vọng tưởng. Hắn để ý đến già sinh hoạt cậu lạc bộ có chậm trễ thời gian về nhà của cô hay không, có phải cũng giống như cô, không có thói quen tách khỏi cô lâu như vậy?

"Vì sao?" Dường như rất hài lòng, hắn dịu dàng hôn lên trán cô.

"Không, không!" Cho dù hai gò má đỏ bừng, cô cũng không có can đảm đem tình yêu say đắm của mình nói ra miệng.

"Vậy sao?" Hắn hơi cười đầy thâm ý.

Nghiêng người, đem cái người nói một đằng nghĩ một nẻo đặt ở dưới thân, bắt đầu một tra khảo mãnh liệt.

"làm sao bây giờ?" Lạc Lê Nhi cau chặt mày, giờ phút này cô chẳng buồn quan tâm đến tiếng xôn xao xung quanh mình.

Qua nhiều lần tập luyện, thầy cô giáo được mời dường như không vừa lòng với phương thức diễn tấu của cô, bởi vậy vào buổi chiều ngày hôm nay yêu cầu giảng lại một mình.

Cô chưa từng ở cùng người con trai nào khác ngoài Diêm La quá nửa phút, bây giờ cần cô lập tức cùng nhốt một mình cùng thầy cô giáo để luyện cầm trong phòng ít nhất hai giờ, cô không khóc thì thật quá khó.

Nhưng mà cô lại không có can đảm chạy trốn ...

"Hi!"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lại là Dương Nhất.

"Hi!..." Cái này tính từ trước giờ thì chính là tốc độ phản ứng nhanh nhất của cô, tuy tằng có chút uể oải.

"Cậu làm sao vậy?" Hắn quan tâm hỏi han.

Có lẽ là do bản tính, hắn chính là không thích thấy mỹ nữ mày ủ mặt ê, tuy rằng cô như vậy cũng rất đẹp.

Nhưng, hiện giờ hắn đối với cô có chút mơ màng không rõ! Hắn đối với cô chú ý từ mê luyến khuôn mặt xinh đẹp dần biến thành tình bạn đơn thuần, cộng thêm việc mờ mịt về cuộc sống của cô nên có điểm tò mò thôi.

"Hả?" Lạc Lê Nhi lấy lại tinh thần, nhưng chú ý đến một khuôn mặt xa lạ đứng cạnh Dương Nhất.

Thật xinh đẹp ... là bạn gái của hắn sao? Bởi bì không sợ Dương Nhất, cho nên những gì liên quan đến hắn đều lớn mật lên, chằm chằm nhìn hai người.

"À! Hắn là bạn học của chúng ta Cừu Y! Nhưng mà hai người chưa từng nói chuyện, khó trách cậu không có ấn tượng gì." Dương Nhất thoải mái giới thiệu người bên cạnh.

"Là bạn gái cậu sao?" Xinh đẹp giống như vậy còn mang chút khí thái anh hùng, cô gái này thất sự là hiếm thấy.

Cừu Y một hồi không nói gì.

"Ha ha ha ha ..." Dương Nhất không chút khách khí bật cười to, còn làm bộ ôm lấy Cừu Y."Ai nha! Mình cũng muốn a! Nhưng mà hắn lại không để cho mình theo đuổi."

"Bớt lời đi." Mặt Cừu Y hơi mồng, nhíu mày chụp lấy tay trên vai.

"Cậu là nam! Thật xin lỗi." Cô nghe thấy giọng nói bất đồng của Cừu Y, vội vàng xin lỗi. Nhưng mà ...

Người này thực sự có chút giống em trai xinh đẹp của Diêm La, trên đời người giống người quả đúng là không ít a.

"Được rồi! Không trêu cậu!" Dương Nhất cười vài tiếng mớ trở lại chủ đề chính."Cậu rốt cuộc đang phiền não cái gì vậy?"

"A... Mình ..." Lạc Lê Nhi suy nghĩ một chút liền đem mọi phiền não trong đầu nói hết ra, nhưng đương nhiên cô bo bớt cái đoạn sợ hãi ở một mình cùng người đàn ông khác bằng không chỉ sợ sẽ làm cho người ta tìm không ra cách.

"Oh! Thì ra cậu sợ đàn không được tốt, sẽ bị thầy cô giáo chỉ đạo mắng a!" Vẻ mặt Dương Nhất như tỉnh ngộ, lại làm cho cả hai người hai bên choáng váng.

Một là Lạc Lê Nhi. Cô bắt đầu thấy hối hận đang làm việc thừa, dù sao cũng đã uổng phí lời nói, bản thân vừa rồi mới chỉ chọn việc chính để nói, làm thế nào để hắn hiểu được phiền não thật sự của cô đây.

Còn lại là Cừu Y vì không hiểu nguyên nhân liền nhăn mày, chỉ thấy hắn khiếp sợ nhìn Dương Nhất, lại không tin lắc lắc đầu.

"Vậy được rồi! Chúng ta cùng đến với cậu là tốt rồi!" Tên ngốc đưa ra đề nghị ngốc.

"Nhưng mà thầy giáo nói cần một với một luyện tập..." Chẳng lẽ lời cô vừa nói hắn nghe không vào sao?

"À! Thật ác! Chúng ta đây đứng ở ngoài bảo vệ cậu là được rồi, nếu thấy có chuyện không đúng liền xông cửa vào cứu cậu, không cần sợ." Trên mặt đứa ngốc lóe lên kiểu đắc ý như anh hùng.

"Ách!" Cô không cảm thấy ở một mình cùng thấy giáo cô giáo sẽ phát sinh chuyện gì a! Cô chỉ cảm thấy khẩn trương mà thôi ...

"Cứ quyết định như vậy đi!" Lại một lần nữa chứng minh tên ngốc bình thường sẽ chẳng suy nghĩ cặn kẽ được gì cả.

Lạc Lê Nhi cùng Cừu Y không hẹn cùng nhìn vào vẻ đắc ý của hắn, rất ăn ý cùng lúc thở dài một tiếng.

Buổi chiều, Lạc Lê Nhi bất an không yên vẫn phải đi tới phòng luyện đài cùng thầy giáo chỉ đạo.

Kỳ thật người thầy này cũng coi như là tuấn tú lịch sự, nghe nói ở trong nước cũng nổi danh, cũng có vài giải thưởng quốc tế, hơn nữa mới chỉ hai mươi tám tuổi, trong xã đoàn có rất nhiều học tỷ mến mộ hắn.

Nhưng, thật đáng tiếc chính là, hắn dù vĩ đại thế nào, đói với cô mà nói cũng chỉ là một người đàn ông xa lạ.

Ai~ dù sợ hãi thế nào đi nữa vẫn phải tới hay sao? Đừng sợ, đừng sợ ... Hít thở sâu vài cái, Lạc lê Nhi liều mình an ủi bản thân.

Một lúc lâu, mới thấy thầy giáo chỉ đạo khoan thai đẩy cửa tiến vào.

"Ngụy lão sư" Cô lễ phép đứng lên

"A! thật không phải, tôi đến muộn."

Người đàn ông dáng ao gầy cười đến là chân thành, lạc Lê Nhi cũng thoáng thả lòng, lại không chú ý tới đáy mắt kia lóe lên tia nhìn kỳ lạ.

Ngồi xuống trước Piano, ngón tay ngọc nhỏ dài chuẩn bị nâng nắp đàn, đột ngột một bàn tay nam giới vừa vặn đưa đến nắp đàn.

"A!" Cô rụt tay rất nhanh về, mặt phiến hồng, trong mắt lại hiện lên tia sợ hãi.

"Đừng ngại, tôi chỉ muốn giúp em nhấc nắp lên mà thôi." Người trước mắt rất tự nhiên giải thích, ngay sau đó ngồi dán chặt bên than thể mềm mại run rẩy của Lạc Lê Nhi.

"A..." Cô tái mặt sợ hãi cũng không có can đảm đẩy thầy giáo chỉ đạo ra, chỉ có thể t trơ mắt nhìn hắn càng lúc càng lấn đến gần mình.

Làm sao bây giờ? Chấp nhận hay không chấp nhận ...

"Thầy giáo, có thể mời thầy ngồi qua một chút được không?" Cô đáng thương đưa ra thỉnh cầu, lại không biết tư thái của mình là ý nguyện của nam nhân này

Một đóa hoa trắng trong sáng đáng yêu, càng khiến cho hái hoa tặc rục rịch quên cả ngụy trang.

"Nếu tôi nói ... không được thì sao?" Đại dã lang rốt cuộc cũng lộ cái đuôi, đang thèm nhỏ dãi nhìn tiểu hồng mao cầu xin thương xót, móng vuốt sói không chút khách khí chạm lên cổ tay non mịn.

"Không được! Mau bỏ tôi ra!" Cô rốt cuộc cũng biết người này không tốt, sợ hãi đến mức nước mắt cuồn cuộn chảy ra.

"kêu cũng vô dụng, tôi đã khóa cửa lại, ai cũng không biết chúng ta làm cái gì ở bên trong đâu!" Môi lang đang chuẩn bị hạ xuống liền không phòng bị khiến cho người ta đẩy ra.

Lạc Lê Nhi không biết lấy dũng khí ở đây, dùng sắc đẩy tên sắc ma trên người, lập tức chạy về hướng cửa. Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị ngã ngồi trên mặt đất, còn tên đó thì đè lên trên.

"Không được!" Bị đặt dưới thân nam nhân cô đã biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

"Em thật sự mẫn cảm mà! Không phải là đã từng nếm qua việc kia đó chứ?" Tên đó đem hai tay của cô kéo lên đỉnh đầu, ma trảo không lưu tình tham lam tiến vào đũng vãy của cô, vuốt ve da thịt bóng mịn tinh tế.

"Không được! Không được!" Cô vội vàng khép hai chân lại, sợ hãi hắn một tấc lại muốn tiến tới. Ai tới cứu cô ...

Đúng lúc Lạc Lê Nhi cảm thấy tuyệt vọng, cửa phòng luyện đàn bị một cước đá văng, hai người trên mặt đấy nhìn thấy, mới biết được là Dương Nhất.

"Ngươi quả nhiên là tên háo sắc có ý đồ không tốt!" Hắn ngay lập tức nâng Lạc lê Nhi lên, tức giận tặng cho đối phương một quyền lại một quyền trừng phạt.

Lạc Lê Nhi vội vàng sửa sang lại quần áo, hoảng sợ nhìn hai người trước mắt, một lòng hi vọng Dương Nhất có thể đánh lại, nàng nhìn thấy Ngụy lão sư cầm lên một bình cứu hỏa hướng về phía ót của hắn ném tới.

"Cẩn thận phía sau!" Đợi cô cảnh báo Dương Nhất khi này đã không kịp.

Ngay sau đó, tên ngốc anh hừng té xuống.

"Cậu tỉnh lại!" Cô liều lĩnh chạy vội tới bên cạnh Dương Nhất, cố gắng lay tỉnh ý thức của hắn, thế nhưng hắn không chút nhúc nhích, sau ót chảy ra máu tươi."Không được ... cậu tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"

Cô kêu khóc, bất đắc dĩ thể lực không chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh.

Trước khi cô mất đi ý thức, dường như nhìn thấy một bóng người đi tới.

Là tới cứu bọn họ sao? Trước mắt tối sầm, cô rốt cuộc không còn ý thức ...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)