Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhàn Thê Bất Hạ Đường - Chương 09

Nhàn Thê Bất Hạ Đường
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Nhâm Dương vừa biến mất, Bạc Cạnh liền khẩn cấp ôm lấy Bạc Nhạc Ninh có chút kháng cự, ở trên mặt lưu lại một cái hôn nhẹ ngọt ngào mà kéo dài xuống dưới, cuối cùng đi đến khóe môi của cô, liếm đôi môi đỏ mọng đang hở ra, tiến vào trong miệng, cùng cái lưỡi đinh hương của cô dây dưa.

Vừa hôn, Bạc Cạnh khó khăn mà nói thầm trước môi của Bạch Nhạc Ninh, "Nhớ anh, hả?"

Giọng mũi nồng hậu, làm cho Bạch Nhạc Ninh run run một chút, càng dùng thêm sức ôm lấy thắt lưng của Bạc Cạnh, cô đem mặt dán vào trước ngực hắn, đồng thời lại cảm nhận được cái thứ cứng rắn đâm vào chỗ xấu hổ của cô, làm cô không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Cả ngày cứ nghĩ đến phụ nữ đúng là tên háo sắc mà."

"Ninh Ninh bảo bối, thật là oan cho anh."

Bạc Cạnh dùng một tay vuốt ve tóc của cô, một tay lại không thành thật, vói vào trong áo của cô, vuốt ve phần nội y đang che khuất cái vật rất tròn lại mềm mại, cũng không quản vật này đã làm cho mình quyến luyến bao nhiêu.

"Anh chỉ đối với em mới sắc, chẳng lẽ em không có cảm giác sao?" Nói xong, hắn liền kéo gọn mái tóc rối tung tóc của cô qua một bên cúi xuống để lại một chuỗi hôn ngân mới, bao trùm toàn bộ nơi vừa mới bị bao phủ bởi một loạt chấm đỏ.

Bạch Nhạc Ninh cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tinh tế rên rỉ.

Bạc Cạnh nghe thấy càng muốn làm càn mà âu yếm cô, thậm chí lặng lẽ cởi quần áo của cô, làm cho da thịt xinh đẹp lõa lồ ở bên trong không khí ấm áp.

Hôn từ cần cổ chậm rãi xuống phía dưới, Bạc Cạnh hô hấp tăng thêm vài phần trầm trọng, nơi nào đó trên cơ thể, cũng bắt đầu không an phận không ngừng sưng to để biểu đạt một cổ dục vọng khó nhọc, hắn đem vật cực nóng của mình để ở giữa hai chân của Bạch Nhạc Ninh, nhẹ nhàng kích thích đứng lên, thử thăm dò cô, đồng thời cũng hy vọng hoa huy*t mềm mại của cô có thể tiếp nhận vật nam tính kiên đĩnh của hắn.

A! Bảo bối của hắn thật sự rất đẹp, rất mê người, làm hại hắn vừa nhìn đến cô, dường như muốn đem cô giấu ở dưới thân, hôn toàn thân cô, làm cho cô ở dưới thân hắn thở dốc, muốn cô sở hữu toàn bộ khoái hoạt cùng thống khổ mà hắn tạo ra, muốn có được toàn bộ hắn.

Hắn yêu nàng nha!

Bạc Cạnh say mê vuốt ve nhẵn nhụi hoạt nộn thân thể của Bạc Nhạc Ninh, ở trên người cô không ngừng châm ngòi thổi gió, thẳng đến khi làm cho Bạch Nhạc Ninh biến thành thở gấp liên tục, lực đạo ngăn cản cũng càng ngày càng mỏng manh.

Như vậy đi xuống thật không được!

Ý chí của Bạch Nhạc Ninh khó có lúc vượt xa bình thường bỗng phát huy ra, thôi chống đỡ thân hình cao lớn của Bạc Cạnh đã muốn ôm chặt lấy cô, gian nan phun ra vài chữ: "Anh buông, họp...... Ngô, em, em có việc!"

Nghe thấy có chuyện thực cấp bách phát sinh? Thật tiếc nuối.

Bạc Cạnh tiếc hận vô cùng, lại ở bên gáy của Bạch Nhạc Ninh, dùng sức cắn mấy cái, thể hiện bất mãn của mình, xong rồi mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn cô đỏ mặt, sửa sang lại vạt áo hỗn độncủa mình, rồi nói: "Anh dự định cho Nhâm trợ lý thay anh tham dự cuộc họp ......"

Bạch Nhạc Ninh làm sao nghe không ra hàm ý trong lời nói của hắn, không khỏi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, "Anh thật sự bị t*ng trùng lên não rồi hả! em thực sự có chuyện muốn hỏi anh!"

Bạc Cạnh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người đang ở dưới thân mình đang làm phản, cảm thấy thật sự là tai bay vạ gió, rõ ràng mắt thấy có thể thành công......

Bạch Nhạc Ninh làm sao không biết trong đầu hắn đang tiếc nuối cái gì? Cô thị uy tính đá Bạc Cạnh một cước, lại không thật sự làm đau hắn, "Bạc ca ca anh rốt cuộc có nghe hay không?"

Bạc căng hai tay giơ lên, "Được được được, em hỏi, anh nghe."

Ném cho hắn một cái xem thường, Bạch Nhạc Ninh từ trong túi xuất ra cái gương nhỏ, xác nhận dáng vẻ của mình không có vấn đề, sau đó mới vùi đầu suy nghĩ vài giây.

Suy nghĩ cách dùng từ một chút, cô quyết định theo vấn đề đơn giản nhất bắt đầu, "Lục thị xí nghiệp là công ty mà chúng ta sẽ thu mua?" Khó trách cô từ miệng của Trần Hiểu Ý, lúc nghe đến cái tên này liền cảm thấy có điểm quen tai.

Bạc Cạnh nói:"Công ty này mặt tài chính có vấn đề, trước mắt chưa xác định có thu mua hay không, bất quá ban giám đốc vẫn hy vọng có thể mở rộng quy mô công ty, cho nên chuyện thu mua chỉ là sớm hay muộn, như thế nào?" Hắn cười nhìn về phía Bạch Nhạc Ninh, "Tiểu cổ đông, rốt cục bắt đầu quan tâm đến công ty nhà mình rồi sao?"

Bạch cha thân là lãnh tụ khai sáng Bạch thị, tay cầm công ty quá bán công ty cổ phần, mấy năm trước lúc Bạch Nhạc Ninh thi đại học, Bạch cha đã chuyển cho con gái 3% cổ phần công ty, bởi vậy Bạch Nhạc Ninh cũng coi như một cổ đông, tuy rằng mỗi lần đại hội cổ đông cô đều tham gia, nhưng dù sao tuổi quá nhỏ, lại là thường dân, cho nên cô vẫn ngồi trong góc, im lặng không nói một lời, ngẫu nhiên có nghi vấn cũng đều là về nhà rồi lén tìm Bạch cha hoặc là Bạc Cạnh mà hỏi.

Hướng đến lo liệu hỗn đi qua là tốt rồi Bạch Nhạc Ninh, lúc này thế nhưng đột nhiên hỏi đến chuyện của công ty, làm cho Bạc Cạnh quả thật có chút ngoài ý muốn, chỉ thấy thần sắc của Bạch Nhạc Ninh thật nghiêm túc, gằn từng chữ:"Bạc ca ca, ba ba tin tưởng anh, cho nên yên tâm đem công ty giao cho anh quản lý, bác Đào cùng ba ba là bạn tốt nhiều năm, lúc trước ba ba một tay sáng lập Bạch thị, cùng bác Đào hai người bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới có thể làm cho Bạch thị đứng vững vàng."

Bạc Cạnh mất đi ý cười trên mặt, "Tiểu nha đầu, em đến tột cùng muốn nói cái gì?"

Hắn biết gần nhất có mấy lời đồn vô căn cứ, ở lặng lẽ truyền bá, tiểu nha đầu không tin những lời này cho nên mới chạy đến chất vấn mình sao? Kia hắn làm người cũng thật thất bại, cư nhiên bị người con gái mình yêu nghi ngờ.

Chợt nghe Bạch Nhạc Ninh tiếp tục nói: "Trong lòng em, em rất tin tưởng anh, em từ lúc sáu tuổi liền thích anh, có lẽ anh cảm thấy là không sao cả, nhưng người khác không biết anh là người thế nào cho nên không có khả năng giống em cùng ba ba đối với anh hoàn toàn tín nhiệm như vậy...... Nói cho em biết, đổng sự nhóm gần nhất có hay làm khó dễ anh hay không?"

Bạc Cạnh nhướng mày, có chút kinh ngạc khi nghe cô hỏi như vậy, "Nói như thế nào?"

Bạch Nhạc Ninh tựa đầu tựa vào vai hắn, kéo hắn cánh tay, nhỏ giọng nói:"Người thừa kế Lục thị vừa rồi đi học có đi tìm em."

Bạc Cạnh cố ý đoán theo hướng khác, "Ninh Ninh thật sự là dễ dàng làm cho người ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt nha, đã đính hôn, còn có người đến trường học để thổ lộ? Hay là hắn nghe được em là thiên kim chủ tịch, cho nên muốn tìm em cầu tình?"

Hắn nếu nói như vậy cũng đều có căn cứ, Bạch Nhạc Ninh thích làm người bình thường, không thích nhận quan tâm hay đối đãi đặc biệt, lại càng không thích bại lộ ở trước mặt giới truyền thông, trừ bỏ trường học cùng nhà, nơi mà cô đi nhiều nhất cũng chính là tòa nhà Bạch thị, mà nhân viên cao thấp trong Bạch thị, đã sớm được thông báo không thể tùy tiện tiết lộ thân phận người nhà của ông chù, cho nên dù ở trường học cũng rất nhiều bạn học còn không biết cô chính là thiên kim của Bạch thị chủ tịch, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy nhà cô cũng là một gia đình có tiền.

"Lục Vịnh không có theo em tỏ tình, càng không thể có thể là tìm ta mà nói hạng, hắn chỉ bảo em phải cẩn thận anh muốn nuốt cổ phần của công ty, bắt đầu từ số không." Cô cường điệu câu "Bắt đầu từ số không".

"Ngô? Thật đúng là chuyện mới mẻ." Bạc Cạnh sờ sờ cằm, cảm thấy cần phải sửa đổi một chút vị hôn thê của mình, "Em cũng lo lắng như vậy sao? Anh nghĩ anh có thể đưa ra chứng cớ chứng minh trong sạch của mình."

"Vô nghĩa, em đương nhiên biết anh trong sạch, bằng không còn có thể đem chuyện này này nói với anh sao?"

Bạch Nhạc Ninh nhìn Bạc Cạnh giống như tên ngốc, sau đó lại thu lại hào khí rồi thở dài nói."Ba ba mấy ngày hôm trước cũng nói qua với chúng ta chuyện này, em hiện tại cảm thấy ba ba khi đó ở nhắc nhở chúng ta phải chú ý đến lời đồn đãi chuyện nhảm không tốt này ở công ty. Lục Vịnh biết chuyện, có khả năng là hắn cố ý châm ngòi ly gián, nhưng cũng có khả năng là, hắn cũng nghe được chuyện bóng gió, em không biết chuyện này từ đâu mà ra, nhưng mà những lời này nếu rơi vào tai của nhân viên, bị bọn họ hiểu lầm, phải làm sao bây giờ? Đối với công ty ảnh hưởng không tốt cũng không sao, chuyện có như thế nào đi nữa, chỉ cần công ty không bị lỗ, đều dễ giải quyết. Nhưng mà những lời này sẽ làm hình tượng của anh bị hao tổn, không có người giải thích cho anh! Không được...... Chuyện này tuyệt đối không được, em không muốn người khác nghĩ anh là tội phạm!"

Bạc Cạnh mới nghe Bạch Nhạc Ninh nói đến hắn bị nhân viên hiểu lầm, liền đau đầu buồn cười không thôi, chờ Bạch Nhạc Ninh nói xong trông mong mà nhìn hắn, hắn rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to. Thân thủ đem Bạch Nhạc Ninh ôm vào trong lòng, Bạc Cạnh yêu thương hôn môi của cô, một chút lại một chút, "Ninh Ninh ngươi a, như thế nào mà đáng yêu như vậy?"

Bảo bối của hắn là đang lo lắng hắn phải chịu ủy khuất! Cô hiểu biết như vậy, Bạc Cạnh như thế nào không để ý, như thế nào không mừng thầm?

"Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh, đừng có mà cười!" Bạch Nhạc Ninh lại không biết trong lòng Bạc Cạnh suy nghĩ cái gì, còn tưởng rằng hắn đang chê cười cô không biết tự lượng sức mình, muốn nhúng tay vào công việc của hắn, "Anh thực phiền nha, còn cười nữa em sẽ không thèm quản anh nữa!"

Bạc Cạnh khắc chế cõi lòng đầy ý cười, lại ở môi cô dùng sức cắn một ngụm, "Tốt lắm, đã đến giờ! anh nên đi họp, em nên ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh trở về! Lời đồn đãi chuyện nhảm anh thật sự không sợ, nhưng mà làm cho em suy nghĩ nhiều vậy, nghĩ đến đầu bạc ra, anh liền đau lòng." Nói xong, hắn buông ra Bạch Nhạc Ninh, bước đi đến cạnh cửa.

"Ai! Anh......" Bạch Nhạc Ninh đuổi theo hắn, muốn hắn cho cô một cái lý do khiến cô an tâm.

Bạc Cạnh quay đầu khẽ cười nói:"Ninh Ninh, chỉ cần em còn yêu anh, tin tưởng anh, anh sẽ không sẽ làm gì phản đối tin tức, chuyện xảy ra ở trên người anh, không cần lo lắng, giống như lúc trước vậy tin tưởng anh là được!"

Tin tưởng là một chuyện, lo lắng lại là chuyện khác.

Bạch Nhạc Ninh hoàn toàn tin tưởng Bạc Cạnh có năng lực giải quyết khó khăn kì này, nhưng mà lời nói của hắn cũng không thể làm cho cô hoàn toàn yên tâm.

Ngồi ở ngoài phòng khách của văn phòng phó tổng tài, Bạch Nhạc Ninh bỗng nhiên nâng mày, bỗng nhiên mếu máo, bỗng nhiên nhăn mặt nhăn mũi, bỗng nhiên chớp mắt, sau đó, cô liền kiềm chế không được mà đứng dậy, ở trong phòng đi lại vài vòng, thật sự cảm thấy bản thân mình thật vô tích sự.

Không biết cuộc họp sẽ kéo dài đến khi nào, cũng không nghĩ tiếp tục ngơ ngác ở chỗ này mà chờ đợi, vì thế cho nên cô quyết định đến các tầng lầu của công ty đi "Thăm hỏi" một phen.

Cho dù cổ phần công ty nắm trong tay là ít nhất, cô hàng năm tốt xấu gì cũng nhận được không ít tiền lãi từ công ty, cầm tiền thì nên làm việc, huống chi Bạch thị vẫn do ba mình một tay sáng tạo nên, là tâm huyết nhiều năm qua của ông, cô phận là con, cũng phải quan tâm một chút đến công ty nhà mình.

Nói sau đi nữa, trước mắt trong công ty cũng đại khái có không ít tin đồn về Bạc Cạnh, bất luận thu mua Lục thị có thành công hay không, Bạc Cạnh cũng bị Lục Vịnh nói thành như vậy, Bạch Nhạc Ninh liền cảm thấy bất mãn, trong lòng có ngật đáp.

Cái gì mà bám váy, cái gì mà vong ân phụ nghĩa.

Theo năng lực của Bạc ca ca, đâu có thể nào ở công ty của ba bị người ta nói khó nghe như vậy? Bạc ca ca từ lúc đi học đã là loại học sinh ưu tú, ở trong trường được nhiều người theo đuổi, học tập tốt, năng lực thỉ cường đại, hoàn toàn có thể dốc sức tự làm ra sự nghiệp của riêng mình. Nếu không, hắn cũng có thể lựa chọn không cùng Bạch thị có bất cứ mối quan hệ nào, sau đó chân chính bày ra tài hoa của mình.

Nếu không phải...... Nếu không phải vì cô, Bạc ca ca mới không cần phải ủy khuất bản thân, ở Bạch thị bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bị người khác nói là dựa vào đàn bà để kiếm cơm.

Bạch Nhạc Ninh càng nghĩ càng khổ sở, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên, uể oải một hồi lâu, Bạch Nhạc Ninh mới nghĩ đến đây là văn phòng của Bạc Cạnh, bên ngoài còn có hai thư ký không đi tham gia hội nghị, nếu âm thanh của mình quá lớn, lọt ra ngoài, các cô mọi lúc đều có khả năng tiến vào.

Sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình bây giờ, cô từ trong túi lấy ra khăn giấy, lau nước mắt còn đọng lại, âm thầm bình tĩnh lại một chút, Bạch Nhạc Ninh không nghĩ đến chuyện này nữa, hạ cảm xúc của mình xuống, xong rồi cô đẩy cửa ra, nhìn quanh trái phải, thấy bốn bề vắng lặng, mới mở ra đôi mắt con thỏ, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Văn phòng của Bạc Cạnh ở Bạch thị cao hơn tầng trệt một chút, có khi cũng sẽ có người đi thang máy ngang qua, bàn của nhóm thư ký được đặt đối diện cửa thang máy cách đó không xa, từ nơi này đến này mà đến tầng trệt, tất nhiên phải đi qua tầm mắt của các cô.

Hôm nay trực ban là thư ký Phùng cùng một vị thư ký khác mà Bạch Nhạc Ninh không quá quen thuộc, hai người hiện tại cũng không có mặt tại bàn làm việc, Bạch Nhạc Ninh đoán các cô có thể là cùng nhau đến phòng nghỉ để trang điểm lại.

Nhâm Dương đi theo Bạc Cạnh cùng nhau đi đến phòng họp, nhóm thư ký hiện tại không ở đây, cho nên Bạch Nhạc Ninh bởi vì vậy mà không thể để lại tin nhắn, nói mình muốn đi đâu, nhưng như vậy kỳ thật cũng tốt, cũng đỡ phải có người làm tình báo, gọi điện thoại xuống trước, chú ý nhắc nhở các ban ngành cẩn thận tiếp đãi thiên kim chủ tịch.

Bạch Nhạc Ninh đem giấy ghi chép đạt ở một bên, ở trên mặt viết "Em cải trang vi hành" Năm chữ to đùng, sau đó đem tờ giấy nhét vào cửa của văn phòng Bạc Cạnh, coi như chính mình báo cáo xong.

Tiếp theo cô không đi thang máy. Ngược lại đi thang lầu, quyết định đi xuống dưới đi điều tra cho tốt.

Cũng bởi vì trẻ tuổi, cũng bởi vì mấy năm gần đây thi hành một ít chính sách, sự xuất hiện của Bạc Cạnh gây nên không ít nghị luận.

Tuy nói rằng rất nhiều quyết sách của hắn rất chính xác, nhưng mà không có con người nào toàn vẹn cả, cũng có một hai bộ phận tuyên bố thất bại, không quen nhìn Bạc Cạnh tuổi còn trẻ mà làm được việc, cho nên theo chủ quản làm phản, thích dùng những thất bại để làm ví dụ nhân đó có cơ hội để phỉ báng hắn, đả kích hắn, nếu không có Bạch cha cùng Đào tổng duy trì, chỉ sợ Bạc Cạnh không thể ngồi vào chiếc ghế này.

Dù vậy, vẫn như cũ vẫ có số lượng không ít lão nhân viên oán giận, bọn họ biết rõ năng lực của mình quả thật kém Bạc Căng rất nhiều, chỉ có số tuổi cùng kinh nghiệm còn có số lần thất bại miễn cưỡng lắm mới có thể đả bại hắn.

Bất quá một ít nhân viên trẻ tuổi, luôn nguyện ý tin tưởng Bạc Cạnh thành công là do cơ hội mà hắn nắm bắt được, mà cái gọi là "Cơ hội" chính là Bạch Nhạc Ninh.

Bởi vậy nhân lúc nghỉ trưa, vài nhân viên liền tụm ba tụm bảy đứng nói chuyện với nhau, không hẹn mà gặp cùng nhau trò chuyện, trò chuyện, từ giá cả thị trường chứng khoán đến phó tổng Bạc Cạnh.

"Bạc phó tổng tuổi cũng kém chúng ta không bao nhiêu, nếu không phải hắn dựa vào chủ tịch, hiện tại đại khái cũng giống như chúng ta cùng nhau ngồi xổm uống cà phê, tâm sự kỳ hạn giao hàng, aiz, người ta thường nói chỉ cần đẹp mặt là làm được việc thôi!"

"Cũng không phải, nếu tôi là hắn, đại khái đã sớm đem Đào tổng đạp xuống rồi."

"Phốc! A Công, anh đừng ban ngày ban mặt nói nhảm được không? anh cho là ngưu lang ai cũng có thể làm sao? Nói sao đi nữa Đào tổng chỉ có hai đứa con, xa xa thì không đề cập tới, chỉ nói ở gần đây, anh tính dùng cái gì để thông đồng với Đào phó tổng? Đi làm giải phẫu biến tính sao?"

"Các anh tích chút nhân đức đi, ít đi vài câu! Ngẫm lại xem, Đào phó tổng cũng là dựa vào ba hắn mà đi lên, mọi người dựa vào ai không phải đều giống nhau sao? Kỳ thật cái tên Bạc Cạnh làm tôi thật bái phục, chỉ mới vài năm thôi mà hắn đã lên như diều gặp gió, tiền lương ngày càng cao. Để tôi nói cho mấy anh nghe, bám váy đàn bà để leo lên đi, cũng so với kia chút chỉ biết chạy xe không nói, sẽ không làm thật sự đại thiếu gia nhóm mạnh hơn nhiều."

"Sao có thể nói như vậy? Cái vị trí kia của hắn, tùy tiện đổi người có chút ít bản lĩnh đều có thể ngồi được, ai mà biết được hắn không phải mỗi ngày trở về tìm cha vợ hắn hỏi kinh nghiệm để học tập, đem bạch đổng sự về điểm này phiết bước toàn sử xuất đến đây."

"Anh làm sao biết hắn lấy kinh nghiệm từ cha vợ hắn chứ?"

"Vậy chẳng lẽ anh nghĩ hắn không có sao?"

Mắt thấy hai người đang muốn tranh cãi, người nhân viên đứng giữa vội vàng can ngăn:"Nhỏ tiếng một chút! Các anh tưởng đây là nhà mình hả? Nếu như bị người khác nghe được...... Ách! Bạch, Bạch tiểu thư......"

Tư thế đạ chuẩn bị sẵn sàng, hai nhân viên kia chuẩn bị tranh cãi, nghe vậy vội vàng quay đầu, tất cả đều giống như bị cắt điện lắp bắp nói: "A, bạch, Bạch tiểu thư, cô, cô như thế nào, như thế nào đến đây?"

Bạch Nhạc Ninh đang đau đầu đứng trước phòng trà nước, oán hận trừng mắt ba tên run như cầy sấy đang đứng bên trong, Bạch Nhạc Ninh thật sự không có dự đoán được, cô đang dâng lên tâm huyết muốn tuần tra, nhưng lại thật sự bắt được đám người đang hỗn loạn bịa đặt, cô không rõ, Bạc Cạnh có cái khả năng gì mà làm cho người khác chỉ trích như vậy?

Chẳng lẽ không có bối cảnh xuất sắc, thăng chức nhanh một chút cũng không được sao?

Nhìn ba tên kia đang phát run, Bạch Nhạc Ninh cảm thấy có chút cần phải giải thích: "Tôi không gọi là 'Không công tiểu thư' nếu không ngại trong lời nói, trực tiếp kêu tên của tôi là được."

"Không không không, chúng tôi như thế nào có thể kêu tên của tiểu thư như vậy được......"

"Vì cái gì không thể?" Bạch Nhạc Ninh trong ngực kịch liệt phập phồng, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bọn họ, "Các anh đều có thể ở trong này rãnh rỗi nói về Bạc ca ca, vì cái gì cũng không dám giáp mặt kêu thẳng tên của tôi? Tôi cũng không phải là sếp của các anh, chỉ là dựa vào ngài chủ tịch là ba tôi đây, là con nhóc diễu võ dương oai thôi, có gì mà phải sợ hãi?"

Bạch Nhạc Ninh nói chuyện vừa nhanh vừa vội, thanh âm cũng lớn, còn chưa nói hết vài câu, đã đem toàn bộ người đứng gần phòng trà hấp dẫn lại đây ...... Mọi người nhìn qua, uống! Này còn rất cao nữa? Chủ tịch thiên kim quả thực rất uy quyền, ở lực cử tương lai lão công đâu!

Mọi người đều nghĩ rằng, chủ tịch thiên kim của bọn họ luôn cười tủm tỉm, một đứa nhỏ không dài không ngắn, vô luận ở công ty thấy ai, đều ngọt ngào chào hỏi đối phương, không nghĩ tới hiện tại cô thế nhưng lại trợn mắt đẹp lên nhìn về phía vài tên nhân viên, việc này thật là kỳ tích nha!

Mọi người lặng yên không một tiếng động đứng xung quanh nghe động tĩnh, nhưng không có một người nào tiến lên giúp ba nhân viên kia.

Chợt nghe Bạch Nhạc Ninh lời lẽ uyên bác:"Các anh không phải đều có ý kiến sao? Không bằng thừa dịp hiện tại nhân cơ hội này hoàn toàn phát tiết đi ra, tuy rằng tôi đối với công ty không có cống hiến gì quá lớn, nhưng tôi ít nhất cũng vẫn là một cổ đông, nhân viên công ty bất mãn chỗ nào, nói cho tôi biết, không nên ở sau lưng vụng trộm nghị luận. Mặc kệ chuyện các anh nói là thật hay giả, không có chứng cớ chứng minh thì đều là phỉ báng! Lỡ như các anh hôm nay nói bậy bạ gì đó, rơi vào tai của những người hợp tác, làm cho bọn họ lầm tưởng cho rằng phó tổng Bạch thị của chung ta, không phải dựa vào phụ nữ chính là dựa vào ba vợ, vậy thì về sau còn có ai dám cùng chúng ta hợp tác?"

Có đạo lý, có đạo lý! Người nghe lén xung quanh đều đồng ý với quan điểm của Bạch Nhạc Ninh.

Đang lúc mọi người nghe đang nghe hăng say, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói quen thuộc hỏi:"Có chuyện gì?"

Mọi người cả kinh, vội vàng đồng loạt quay đầu, người tới đúng là người làm cho thiên kim chủ tịch phải thay đổi sắc mặt, Bạc Cạnh.

Mọi người không khỏi ca than trong lòng, Bạc phó tổng a, Bạc phó tổng, vị hôn thê của anh đang nói thật cao hứng, chúng tôi cũng đang nghe rất hăng say, lão nhân gia ngài lúc nào đến lại không đến, vì sao cố tình đến lúc mấu chốt mà giúp vui vậy?

Vốn Bạc Cạnh cũng không biết Bạch Nhạc Ninh đi đâu, hội nghị sau khi kết thúc, hắn cùng vị phó tổng khác đều tự trở về văn phòng, nhưng hắn lại không phát hiện bóng dáng của Bạch Nhạc Ninh, hỏi qua hai thư ký, bọn họ đều lắc đầu nói không có nhìn thấy Bạch tiểu thư.

Đẩy ra cửa phòng, thấy Bạch Nhạc Ninh lưu lại tờ giấy, Bạc Cạnh nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, cải trang vi hành? Cô tưởng mình là hoàng đế đi tuần sao!

Bất quá Bạc Cạnh rõ ràng Bạch Nhạc Ninh không có khả năng đi quá xa, nhiều lắm cũng chỉ là ở công ty đi dạo, thuận tiện cùng mọi người trao đổi cảm tình, cho nên hắn phân phó Nhâm Dương chậm rãi chỉnh sửa lại hội nghị, sau đó đi tìm vị hôn thê của hắn.

Mới tìm hai tầng lầu, hắn vừa vừa ra thang máy, liền nhìn đến phòng trà bên kia dường như có vấn đề, một đám người vây quanh chật như nêm, trong đám người thậm chí còn có âm thanh cao thấp răn dạy.

Bạc Cạnh nhướng mày, lập tức phát ra nghi hoặc, nhưng vấn đề của hắn không người dám trả lời, chỉ đưa tới một hồi quỷ dị cùng trầm mặc, hắn rất kiên nhẫn hỏi lại một lần: "Có chuyện gì?"

Lần thứ hai, rốt cục có người nhúc nhích, mọi người lui về phía sau từng bước, âm thanh bên trong vừa vặn cũng truyền đi ra:"...... Như vậy không chỉ làm mọi người không đoàn kết, còn đối tương lai phát triển của công ty không tốt, chỉ biết bát quái! Trong đầu các anh rốt cuộc là chứa cái gì nha!"

Theo âm thanh phát ra, Bạc

Cạnh rốt cục thấy được vị hôn thê bé nhỏ của hắn, chỉ thấy Bạch Nhạc Ninh bộ ngực phập phồng liên tục, gương mặt trắng noãn không tỳ vết giờ phút này đỏ bừng, "Về sau nếu tôi còn nghe được hắn không biết cố gắng, chỉ biết bám váy phụ nữ, tôi sẽ nói ba đem các anh đuổi việc! Bạch thị không cần tiểu nhân nói lời thị phi! Các anh nói tôi kiêu căng tùy hứng tôi cũng chấp nhận, dù sao tôi là con gái chủ tịch, tôi được nuông chiều thế nào cũng là chuyện của nhà tôi......"

Bạc Cạnh không đợi Bạch Nhạc Ninh nói xong, liền tiến lên nắm tay nàng, đối với ba người cười cười, "Chuyện phát sinh chắc là vì tôi rồi? Nhạc Ninh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vừa rồi cô ấy có nói cái gì, các cậu cũng đừng để ở trong lòng."

Nghe được lời nói của hắn, mọi người không khỏi bắt đầu vì ba tên kia mà bi ai, các ngươi là ba tên ngu ngốc, lúc này chết chắc rồi! Đụng vào Bạc phó tổng, chờ bị lột da đi!

Kỳ thật người thông minh có thể nhìn ra được, bởi vì người phụ trách ngáy trước đã nửa muốn vào trạng thái quy ẩn trạng, trừ bỏ vài lão cổ đông hay bất bình cùng căm giận hay nhúng tay vào quyết sách trọng đại thì sự vụ bình thường hằng ngày đều là do nhóm phó tổng liên thủ xử lý. Cho nên trước mắt sự vận hành của Bạch thị, chủ yếu là dựa vào hai vị phó tổng tuổi trẻ, trong đó nhân vật nhìn thì hiền lành, nhưng kì thực yêu cầu rất cao đó là Bạc Cạnh lại là nhân vật chủ chốt, nói như vậy về sau hắn chính là người nối nghiệp Bạch chủ tịch, chỉ có đứa ngốc mới đi trêu chọc hắn!

Bởi vậy công ty chỉ có mấy tên không biết tốt xấu này, mới có thể mà một tái, tái mà tam niệp hổ tu, nay bị nắm vừa vặn này ba cái chủ quản, phỏng chừng sẽ trở thành bù nhìn, làm cho Bạc phó tổng thị uy một chút, cũng là cảnh cáo nhân viên trong công ty hắn.

Kia ba người kia cũng không phải đứa ngốc, cũng biết đến nơi này để bát quái, vì thế trong đó có tên lớn mật mở miệng giải thích:"Chúng tôi biết chúng tôi sai lầm rồi! Chúng tôi chính là chỉ đùa một chút, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm!"

Đáng thương bọn họ bị lửa giận của Bạch Nhạc Ninh làm cho sợ hãi, mới vừa rồi còn không dám hé răng nửa lời, hiện tại cuối cùng có cơ hội, nên tranh thủ thời gian mà giải thích.

"Các anh còn......" Bạch Nhạc Ninh vẫn còn phẫn nộ, vừa muốn nói thêm cái gì, đã bị Bạc Cạnh nhéo tay, ý bảo cô không cần ra phải tiếp tục lên án công khai.

Trái lại người bị người ta nói xấu Bạc Cạnh, vẫn là một dạng có chuyên gì thì cứ từ từ mà nói, "Nếu đối với tôi có ý kiến, có thể trực tiếp lên lầu tìm tôi để phản ánh, con người của tôi rất dễ tính, có cái gì cứ việc nói ra, tôi khiêm tốn nhận là được, làm gì phải biến thành như vậy? Tôi bây giờ còn có chuyện quan trọng phải xử lý, các cậu ba người....."

Nhìn chung quanh một lần, như là muốn đem mặt của bọn họ đều nhớ kỹ ở trong lòng, "Đi tìm Đào phó tổng một chút, đem ý kiến cùng đề nghị đều nói ra. Làm cho hắn tham khảo cũng tốt. Tốt lắm, mọi người tản ra đi mau trở về tiếp tục công việc."

Chết chắc rồi! Ai chẳng biết hắn cùng Đào phó tổng quan hệ tốt? Hơn nữa Đào phó tổng kia cả ngày mặt không chút thay đổi, lúc nào cũng bày ra bộ mặt bị người khác thiếu tiền không trả, rơi vào tay hắn, kia thật đúng là......

Mọi người không dám phản kháng, vội vàng như chim thú bốn phía tản ra, ai đi đường nấy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)