← Ch.07 | Ch.09 → |
Chờ đến khi giảng viên tuyên bố tan học, run rẩy rời khỏi phòng học, Bạch Nhạc Ninh mới nhảy dựng lên, lôi kéo Nhạc Hiểu Ý còn đang ái muội cười trộm, chạy vội ra khỏi phòng học, sợ tên này mở lớn miệng, vô ý vô ý tiết lộ bí mật của cô.
Trần Hiểu Ý không phòng bị đến Bạch Nhạc Ninh đột nhiên trở nên như vậy, bị lôi kéo chạy ra khỏi phòng học, mới nhớ tới đến là người nào đó còn đang thẹn thùng, sợ chính mình đem của thành tích vĩ đại của cô chiêu cáo thiên hạ, vì thế nhịn không được liền cười to lên, mới vừa rồi ở lớp học cho nên phải ẩn nhẫn, lúc này rốt cục đã có cơ hội bùng nổ.
Sau khi cười điên loạn xong, Trần Hiểu Ý mới nhớ đến một sự kiện, "A, đúng rồi, Ninh Ninh, cậu còn nhớ rõ khi chúng ta đi ca hát gặp phải Lục Vịnh không? Hắn là người thừa kế của Lục thị xí nghiệp đó!"
Lục thị xí nghiệp? Bạch Nhạc Ninh lầm bầm vài lần:"Tên này...... Giống như đã ở nơi nào nghe qua rồi thì phải......"
Trần Hiểu Ý chẳng hề để ý nói: "Như thế nào cũng không phải nổi tiếng như Bạch thị nhà cậu, nói thật ra, tớ thật bội phục ba cậu, hắn đã sớm nhìn ra cậu không phải là một thương nhân tài ba, cho nên tìm sẵn cho cậu một ông chồng lợi hại như vậy, giúp cậu nửa đời sau như thế nào cũng không chịu khổ. Ba tớ như thế nào mà không có năng lực này chứ? Ai ai, xem lão trúc mã nhà cậu lợi hại như vậy, thật là uy vũ nha! Bạch thị Bạc phó tổng, không ai không biết, không ai không hiểu?"
Bạch Nhạc Ninh hắc hắc cười không ngừng, chưa nói rằng Bạc Cạnh nguyên bản chính là vì báo ân cho cha của cô, từ Anh quốc mang về con của cố nhân, chứ không phải là cái gì mà cực khổ mà kiểm về nhà, đảm đương người nối nghiệp ven đường tiểu tốt tử.
Chợt nghe Trần Hiểu Ý ở một bên nhắc tới: "Tớ nhớ rõ cái tên Lục Vịnh trước kia hay bắt nạt cậu, hiện tại ngẫm lại, hắn không phải là đối với cậu có ý tứ chứ? Không phải ai cũng nói con trai lúc nhỏ vì khiến cho thích con gái mà mình chú ý, thường dùng thủ đoạn bắt nạt để làm cho con gái chú ý đến mình sao?"
Bạch Nhạc Ninh đầu đầy hắc tuyến, "Tiểu Ý Ý, cậu xem phim truyền hình nhiều hơn, hay vẫn là đọc tiểu thuyết nhiều hơn? Làm ơn đi, nếu có đứa con trai nào ngay từ đầu đã bắt nạt cậu, kéo tóc của cậu, còn thường xuyên cười nhạo cậu, nói móc cậu, kêu cậu là kẻ ngốc, cậu sẽ thích hắn sao?"
Trần Hiểu Ý nghe vậy lập tức mắt lộ ra hung quang, "Dám? Lão nương không xé xác hắn ra mới là lạ!"
Bạch Nhạc Ninh gật đầu, "Nếu đã như vậy, còn có ai dùng thủ đoạn này bắt nạt con gái mà mình thích chứ?"
Trần Hiểu Ý liếc mắt nhìn cô, "Cậu cũng không phải nam sinh, cậu làm sao biết bọn họ không làm?"
Bạch Nhạc Ninh cứng lưỡi cả nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Trước không nói cảm giác của tớ với hắn...... Cậu từ nơi này mới biết được Lục Vịnh là người thừa kế của Lục thị? Chỉ học cùng nhau một năm tiểu học, thời gian dài như vậy không gặp mặt, biến hóa lớn như vậy, nếu không phải hắn nói câu kia 'Ngốc Ninh Ninh' làm cho tớ khắc sâu ấn tượng, tớ cũng không biết hắn là ai đâu!"
Trần Hiểu Ý tới gần nàng, thần thần bí bí nhỏ giọng nói:"Cái tên họ Hồng kia nói cho tớ biết."
"A?" Bạch Nhạc Ninh không hiểu ra sao, thẳng đến khi thấy ánh mắt của bạn tốt Ý Ý có chút ám muội, mới bừng tỉnh đại ngộ, "A! Hồng học trưởng? Hắn? Nhưng là tớ không có phát hiện...... Khoan đã, hay là các cậu......"
"Cậu cùng lão trúc mã nhà cậu lăn lăn trên giường hai ngày liền, chúng tớ đã muốn hẹn hò được một lần rồi." Trần Hiểu Ý bĩu môi, "Rất thuần khiết, tuyệt đối không hạn chế cấp động tác, tớ hỏi cái gì, hắn trả lời cái đó, hắn tưởng phao ta, cho nên đã biết đều bị ngôn, ngôn vô bất tẫn!"
Bạch Nhạc Ninh xấu hổ cúi đầu, "Cái gì chứ, làm cho tớ còn đang áy náy, cảm thấy cậu vừa mới thất tình, hai ngày nhất định không vui ai ngờ đến cậu......"
Trần Hiểu Ý xoắn xoắn sợi tóc ra vẻ phong tình vạn chủng, "Tớ là ai chứ? Bởi vì thất tình việc nhỏ như vậy mà không gượng dậy nổi sao? Buồn cười! Đi, tớ mang cậu đi uống cà phê!"
"Tiết sau không có lớp hả?" Bạch Nhạc Ninh nhớ mang máng Trần Hiểu Ý có nói qua, giáo sư lớp tiếng Anh của bọn họ là một người tuổi trẻ nhưng cực kì nghiêm khắc, chuyên môn tìm cô để gây phiền toái.
"Ai them quan tâm!" Trần Hiểu Ý đột nhiên mặt đỏ lên, phẫn nộ chỉ lên trời, chửi ầm lên, "Đúng là một tên hỗn trướng mà, dám đem tiếng Anh của tớ ra chê cười, tớ không thèm sợ hắn, tớ cùng hắn nhất quyết không chung một bầu trời! Cái gì chó má giáo sư chứ, hỗn đản, đồ mặt người dạ thú!"
Bạch Nhạc Ninh thật kinh ngạc, Trần Hiểu Ý là mê chút, bình thường cũng không giữ được mồm miệng, nhưng mà Bạch Nhạc Ninh chưa từng gặp qua cô đối người nào phản cảm như vậy, thậm chí ngay cả những lời thô tục nhất cũng nói ra được. Phải biết rằng, người bạn tốt này của cô thoạt nhìn thì thấy luôn là cái bộ dạng cái gì cũng không để ý, nhưng bên trong là một người rất truyền thống, tuyệt đối tôn sư trọng đạo, trước mặt người bên ngoài, vẫn là hình tượng lạc quan sáng sủa, trừ bỏ có vẻ thường hay thay đổi bạn trai.
Lúc trước khi Bạch Nhạc Ninh cùng Trần Hiểu Ý cùng học một lớp, cho dù giáo viên có làm chút chuyện quá phận, cô cũng không có phản ứng kịch liệt như hôm nay vậy, nhiều lắm cũng chỉ càu nhàu vài tiếng, oán giận vài câu mà thôi.
Hôm nay Bạch Nhạc Ninh mặc dù biết bên trong nhất định có nguyên nhân khác, nhưng ngại làm cho bạn tốt thình lình phát ra lửa giận, chỉ tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, thuận theo cùng Trần Hiểu Ý rời đi trường học.
Chân thành hy vọng rằng bạn tốt sẽ không thật sự bởi vì vậy mà bị rớt một môn vô cùng quan trọng của ngành.
Ai biết, vừa đi ra khỏi cửa, liền đụng phải Lục Vịnh.
Bạch Nhạc Ninh đối với hắn không có chút hảo cảm nào, vì thế áp dụng phương thức làm như không thấy, vừa đi qua hắn mấy bước, cánh tay của cô đã bị Lục Vịnh bắt được.
"A, Ninh Ninh ngốc biến thành người mù hồi nào vậy?" Lục Vịnh càu càu tóc, túm tay của Bạch Nhạc Ninh nói nhỏ.
Bạch Nhạc Ninh vài lần giãy không được, khẽ nói: "Buông tay!"
Trần Hiểu Ý thấy Lục Vịnh như vậy, nhịn không được ra tiếng bên vực bạn mình, "Lục Vịnh, cậu làm gì vậy? Buông Ninh Ninh ra, không thấy được nó đau đến mức muốn khóc luôn rồi hả?"
Lục Vịnh "Xích" một tiếng, cũng buông lỏng tay ra một chút.
Bạch Nhạc Ninh nhu nhu cánh tay, không nghĩ cùng hắn liên hệ cái gì, cho nên chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, kéo tay Trần Hiểu Ý chuẩn bị rời đi, nhưng Lục Vịnh lại chắn trước mặt các cô, nghiêm mặt hỏi: "Các cậu tiết sau không có lớp sao? Muốn hay không ngồi xuống một lát, chúng ta ôn lại chuyện cũ?"
Trần Hiểu Ý nhìn Bạch Nhạc Ninh liền mở miệng trước nói:"Thôi đi, ai là bạn học cũ với cậu chứ? Còn ôn chuyện, cậu có chuyện cũ nào không mà nói? Tớ nhớ rõ, chúng tớ cùng người nào đó học chung chưa tới một năm, hơn nữa lúc ấy......" Cô cố ý dừng một chút, "Lúc ấy người nào đó vẫn là cái tên đầu to, lại xấu như quỷ, bắt nạt con gái nhà người ta, còn lưu lại nước mũi nữa chứ!"
Bạch Nhạc Ninh xì một tiếng nở nụ cười, "Thực sự có lưu lại nước mũi nữa hả?"
Trần Hiểu Ý làm như có thật, "Đương nhiên, tớ nhớ rất rõ ràng!"
Lục Vịnh sắc mặt lúc xanh lúc trắng luân phiên hiện lên, mất rất lớn khí lực, mới nhịn xuống không dùng nấm đấm để tiếp đón Trần Hiểu Ý, hắn hít sâu vào một hơi, đưa ra một chút tươi cười rất khó coi, "Đó là chuyện khi nào nhỉ, cậu còn có thể nhớ kỹ như vậy, bất quá......" Hắn cường điệu, "Tôi đã muốn tốt nghiệp đại học, so với các cậu còn nhanh hơn một năm!"
Trần Hiểu Ý khoa trương ngạc nhiên la lớn, "Thiệt hay giả? Ha ha, Ninh Ninh cậu thấy buồn cười không chứ, nguyên lai ở nước ngoài đơn giản như vậy là có thể lấy được bằng cấp? Sớm biết như vậy tớ cũng nên xuất ngoại một chút, nói không chừng giống như ai đó, cũng có thể lấy hai bằng bác sĩ!"
Bạch Nhạc Ninh lôi kéo Trần Hiểu Ý quần áo, ý bảo cô nói ít đi vài câu, các cô không cần phải cố ý đi trêu chọc Lục Vịnh, huống chi sắc mặt của đối phương đã muốn rất kém, nếu như hắn muốn động thủ, các cô mặc dù có hai người, nhưng làm sao có thể chiếm thế thượng phong.
Tiếp thu ý kiến của bạn tốt, Trần Hiểu Ý tiêu sái phất tay, đuổi Lục Vịnh như đuổi ruồi bọ, "Chúng tôi còn có chuyện phải đi trước, hẹn gặp lại, Lục, học, dài" Ba chữ cuối cùng cô nói rất lớn tiếng, trong giọng nói còn mang theo vài phần khiêu khích.
Ai ngờ Lục Vịnh cũng không để ý tới khiêu khích của cô, chỉ xoay người nhìn Bạch Nhạc Ninh, bí hiểm cười, "Vị hôn phu của cậu gọi là Bạc Cạnh phải không? Nếu như tôi nhớ không lầm, trước kia hắn còn tham gia họp phụ huynh của cậy, cậu cùng ba cậu tin tưởng hắn đến vậy sao? Ha ha, một người đàn ông nếu muốn có được thành tích, biện pháp tốt nhất chính là thông qua phụ nữ? Cậu thật không sợ...... Hắn ngầm chiếm đoạt tài sản Bạch gia sao, sau đó phát triển sự nghiệp của hắn?"
Bạch Nhạc Ninh mở miệng thở dốc, nhưng không biết vì sao, lời muốn nói đã đến bên miệng nhưng lại không nói được.
Cô nhớ tới mấy ngày hôm trước ba ở trên bàn cơm có nói qua vài người bạn trong thương giới, cũng có trường hợp là dẫn sói vào nhà, bị con rể nuốt lấy cổ phần công ty xong, liền cùng con gái hắn hôn.
Lúc ấy ba còn cười Bạc ca ca nói: "Tiểu Cạnh, con không phải là loại lang sói như vậy chứ?"
Bạch Nhạc Ninh lúc đầu còn đem chuyện này nghe như chuyện cười, nhưng hiện tại Lục Vịnh nói chắc chắn như vậy, cô nhịn không được mà nghi ngờ, hay là ba mình khi đó nói chuyện này muốn nhắc nhở Bạc ca ca? Hoặc là, nhắc nhở chính mình? Không đúng, Bạc ca ca không phải loại người như vậy! Như vậy trong lời nói của Lục Vịnh đến tột cùng là chuyện gì? Ba ba vì cái gì mà muốn nói như vậy? (=. = buồn NN quá!)
Mắt thấy vẻ mặt Bạch Nhạc Ninh dao động không ngừng, còn kèm theo không ít nghi ngờ, Lục Vịnh biết mục đích của hắn đã đạt được một nửa, vì thế cuối cùng ném một câu "Có nghi vấn chuyện gì có thể tới hỏi tôi". Sau đó, liền hướng các cô cười cười, hai tay cắm vào túi quần, mười phần lưu manh cất bước bỏ đi.
Trần Hiểu Ý hoàn hồn, chấn kinh vỗ vỗ ngực nói:"Yêu thọ nga! Cá tên kia đang yên đang lành, làm gì mà cười âm hiểm như vậy?"
Nghĩ nghĩ, cô lại đối với Bạch Nhạc Ninh nói: "Đừng nghe hắn nói bậy, hắn là tên tiểu nhân, cậu không được trúng kế của hắn! Tớ cảm thấy, Bạc Cạnh tuy rằng là người có chút giả dối, nhưng mà năng lực quả thật không sai, hắn không cần phải chiếm công ty nhà cậu! Hơn nữa nếu không có hắn, Bạch thị nhà cậu có thể phát triển đến bây giờ sao?"
"Tớ biết, bất quá tớ có điểm lo lắng......" Bạch Nhạc Ninh thì thào tự nói sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên kiên định đối Trần Hiểu Ý nói: "Tớ đương nhiên tin tưởng Bạc ca ca, nhưng Lục Vịnh nói như vậy, nhất định là trong công ty của ba tớ, có người nói xấu Bạc ca ca, sau đó mới rơi vào tai của hắn! Không được...... Ý Ý, tớ muốn đi công ty, không thể cùng cậu đi uống cà phê!"
Trần Hiểu Ý vỗ sau lưng cô, "Ai, tớ sớm rõ ràng cậu là người coi chồng trọng hơn bạn! Được rồi, đi đi, đi đi, tớ không ngăn cản cậu đâu!"
Bởi vì Bạch Nhạc Ninh chỉ có hai lớp, cho nên cô kêu một chiếc xe, đi thẳng đến toàn nhà Bạch thị, cũng không cần lo lắng đi học muộn.
Từ lúc đại học, thời gian rãnh rỗi của Bạc Nhạc Ninh còn nhiều hơn so với lúc trước, bình thường khi cô không có lớp cũng không cần cùng Trần Hiểu Ý cùng nhau đi dạo, thì cô sẽ chạy đến Bạch thị, quấn quít lấy Bạc Cạnh cùng cô nói chuyện, hoặc nhàm chán đi đông đi tây đi dạo một chút, tiêu phí bớt thời gian.
Dù sao Bạch Nhạc Ninh tự nhận mình cũng không phải cái loại học sinh ham học, công khóa cái gì, chỉ cần qua được là tốt rồi, Bạc Cạnh cùng Bạch cha yêu cầu cũng không cao.
Cũng do như thế, trong đại sảnh của Bạch thị hai nhân viên tiếp tân đã sớm biết Bạch Nhạc Ninh, đồng thời cũng đều biết cô đã cùng phó tổng tài soái ca không có thiên lý đính hôn, hai người còn rất ân ái nữa.
Tình yêu lãng mạn, mỗi người đều thích nghe cũng thích truyền tai nhau, bởi vậy các cô tiếp tân đều thích bát quái mỗi khi có thời gian, sẽ đem việc này nói ra, thuận tiện chia xẻ một chút tâm sự của mình.
"Tôi nói cô nghe, tiểu công chúa của Bạch thị chúng ta, bộ dạng đẹp mặt cũng thôi thì, dù sao thiên kim tiểu thư xinh đẹp cũng rất nhiều, nhưng mà số mạng cũng tốt lắm!" Nhân viên tiếp tân đang nhàn rỗi không có việc gì, thấy toàn bộ đại sảnh cũng chưa đến vài người, càng không có người ở chú ý bên này, nhịn không được nói với hậu bối mới đến, tinh thần bát quái liền nổi lên.
Người mới bị mê hoặc, "Số mạng tốt?" cô là người mới, mới đi làm ngày đầu tiên, cho nên không hiểu được ý của tiền bối.
Tiền bối ất nói tiếp hỏi: "Chúng ta Bạc Cạnh, Bạc phó tổng tài cô biết chứ?"
Bạc phó tổng? Cô đương nhiên biết! Hơn nữa còn rất rõ, cô quả thực biết rất rõ!
Người mới lập tức gật đầu, vẻ mặt mộng ảo, "Hảo soái, thật trẻ tuổi...... Ngày hôm qua anh ấy còn nhìn em cười! Em, em thiếu chút nữa đã bị điện giựt chết......"
Tiền bối giáp hiểu biết liền vỗ vỗ bả vai của cô, lời nói thấm thía: "Đứa nhỏ, Bạc phó tổng đối với mỗi người đều cười hư vậy, đó là bởi vì hắn cùng Đào phó tổng không giống nhau, không đi vô tình nam lộ tuyến a!"
Tiền bối ất cũng vỗ vỗ người mới, khuyến khích cô, "Nghe nhiều một chút kinh nghiệm của các tiền bối, như vậy em sẽ không sẽ bị nụ cười của Bạc phó tổng làm cho ngất đi."
Nghe trong chốc lát, tiền bối giáp liền tiếp tục bát quái, "Bất quá cô cũng đừng mơ mộng nhiều quá, chúng ta Bạc phó tổng tử đã, nhìn thấy không, trên tay hắn đang mang nhẫn kim cương số lượng có hạn kia kìa, không phải là trang sức àh nha, mà hàng thật giá thật nhẫn đính hôn! Người làm cho hắn chịu trói buộc, chính là tiểu công chúa của Bạch thị chúng ta."
Người mới nháy mắt mấy cái, "trẻ như vậy đã trói buộc ư? Chẳng lẽ là bởi vì phó tổng muốn mượn quan hệ......"
Chỉ mới ba mươi tuổi, năng lực làm việc có thể đi đến vị trí giống như Bạc Cạnh bây giờ, đạt tới tiêu chuẩn của hắn, quả thật là mười phần trẻ tuổi.
Tiền bối ất lập tức vì bạch mã vương tử của mình làm sáng tỏ: "Người mới không hiểu không được lung tung! Bạc phó tổng đối với Bạch tiểu thư quả thực khăng khăng một mực, muốn tôi nói sao, ngày nay quả thực vốn không có người nào có thể so sánh với sự chung thủy của Bạc phó tổng! Bằng không làm sao nói tiểu công chúa có số mệnh tốt chứ? Người ta không chỉ có gia cảnh tốt, bộ dạng xinh đẹp, còn có thể có vị hôn phu thanh mai trúc mã si tình như vậy, làm cho người ta không muốn ghen tị cũng không được!"
Người mới cũng hiếu kì, "Di? Thanh mai trúc mã? Vậy Bạc phó tổng Bạch tiểu thư hẳn là rất sớm liền......" cô chưa hỏi xong liền bị đánh gãy.
Ánh mắt sắc bén thấy cách đó không xa có người sắp tiến vào đại sảnh, tiền bối giáp quyết định thật nhanh nói:"Cái đó về sau cô làm lâu tự nhiên sẽ biết, hiện tại, có người đến!"
Tiền bối ất nghe tiếng, nhanh chóng cùng tiền bối giáp đồng thời chuẩn bị đứng dậy, từ sắc mặt của bà tám lập tức liền biến thành khí chất cao nhã mỉm cười, miệng không quên dịu dàng tiếp đón: "Hoan nghênh quý khách vào Bạch thị kiến thiết! Xin hỏi cô tìm ai?"
Người mới trợn mắt há hốc mồm mà nhìn các tiền bối thay đổi sắc mặt, kinh ngạc cùng bội phục không thôi.
Bất quá, cô còn chưa kịp cùng tiền bối giống nhau lộ ra mỉm cười mà mình đã nhiều lần luyện tạp, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng nói ngọt: "Các chị khỏe không! Xin hỏi Bạc ca ca không ở trên lầu sao?"
Vừa nhấc đầu, đã thấy một cô gái mới hai mươi tuổi, một cô gái rất xinh đẹp, đang đứng ở trước quầy, dùng ôn tồn thanh âm cùng ngọt tươi cười nhìn các cô.
Cô là ai? Người mới không hiểu ra sao nhìn về phía hai vị tiền bối, ai ngờ các tiền bối của cô, lại lén lút hướng cô nháy mắt, còn dùng khẩu hình nói ba chữ: "Tiểu công chúa."
A, nguyên lai cô chính là vị hôn thê của Bạc phó tổng! Quả nhiên tuổi còn rất trẻ, khí chất cũng tốt lắm! Nói như vậy, thật sự rất xứng đôi với Bạc phó tổng, bất quá tuổi của cô có thể hay không quá nhỏ đi? Nhớ rõ Bạc phó tổng đã hai mươi chín tuổi rồi? Nếu tính theo tuổi thì, giống như cùng Đào phó tổng càng tướng sấn một ít.
Người mới đang ở trong đầu nghĩ này nọ, chợt nghe giáp tiền bối cười meo meo đối tiểu công chúa nói: "Bạch tiểu thư, Bạc phó tổng hiện tại đang chuẩn bị họp, bất quá Nhâm trợ lý đã ở trên lầu, mời Bạch tiểu thư lên lầu trước, chúng tôi sẽ liên hệ với văn phòng phó tổng, làm cho Nhâm trợ an bài cho tiểu thư......"
Bạch Nhạc Ninh vốn luôn lo lắng cô đến sớm như vậy sọ rằng Bạc Cạnh phải họp, hiện tại nghe nhân viên tiếp tân nói như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng, "thật làm phiền các chị, em tự mình đi lên là được rồi, không cần chậm trễ công tác của Nhâm trợ lý."
"Bạch tiểu thư không cần khách khí, đây là việc mà chúng tôi phải làm!" Một vị tiểu thư khác buông điện thoại, cười nói với Bạch Nhạc Ninh.
Chờ Bạch Nhạc Ninh đi rồi, người lúc trước vì cô gọi điện thoại, thông tri phó tổng văn phòng trên lầu thở ra một hơi, thế này mới đối với người mới vẫn như cũ ngơ ngác nhìn thang máy: "Nhìn thấy không? Cô ấy chính là Bạch chủ tịch duy nhất thiên kim, Bạch Nhạc Ninh, như thế nào, rất được phải không?"
Một vị khác tắc bổ sung nói: "Cũng không biết gặp qua cô ấy bao nhiêu lần, mỗi lần đều như vậy lễ phép, hoàn toàn không bởi vì chính mình là chủ tịch thiên kim mà xem thường chúng ta, chủ tịch gia giáo thật tốt!"
Nhưng mà, giờ này khắc này, người mới trong đầu lại chỉ có một nghi vấn, "Cái kia, các cô bộ không biết là...... Chúng ta Bạc phó là luôn trâu già gặm cỏ non sao?"
Như vậy tuổi trẻ ngọt ngào tiểu cô nương, Bạc phó tổng cũng có thể hạ thủ được sao?
Như vậy tuổi trẻ ngọt tiểu cô nương, Bạc học đệ cũng có thể hạ thủ được?
Đồng dạng nghi vấn, Nhâm Dương cũng có, thân là học trưởng đại học của Bạc Cạnh, nay đã là Nhâm Dương trợ lý của Bạch thị phó tổng tài, hình như mỗi cuối tuần đều nhìn thấy Bạch Nhạc Ninh ít nhất một lần, mà mỗi lần nhìn thấy Bạch Nhạc Ninh là một lần nghi vấn trong lòng hắn dày thêm một chút.
Thực hoài nghi trong lúc học đại học, học đệ của hắn chưa từng cùng phụ nữ nào làm ra chuyện xấu, đến tột cùng là như thế nào đem người ta lừa gạt tới tay, hay là giống như trong truyền thuyết ......"Gần quan được ban lộc"?
Ở trong mắt Nhâm Dương, Bạch Nhạc Ninh xuân xanh hai mươi, không thường trang điểm, ăn mặc cũng không giống như thục nữ, thường xuyên là một thân đơn giản hào phóng ngay cả khi mặc váy đều là nhẹ nhàng nhưng khoan khoái đơn giản, tóc trừ bỏ xỏa ra thì thường buộc thành đuôi ngựa cao cao, ở sau lưng súy đến súy đi, nhìn như thế nào đều vẫn là một cô gái thiên chân vô tà, cùng cái tên hồ ly thương trường Bạc Cạnh đứng chung một chỗ, thật sự không quá hòa hợp.
Nhưng Bạc Cạnh chính là có bản lĩnh, có thể làm cho loại này không hòa hợp, biến thành thập phần hòa hợp, lúc hai người đứng chung một chỗ, mọi người trước hết chú ý tới thường thường không phải chênh lệch tuối tác của bọn họ, mà là bề ngoài tương xứng cùng hòa hợp, làm người ta phải hâm mộ tình yêu lãng mạn của thanh mai trúc mã.
Đối mặt ngồi ở sô pha, Bạch Nhạc Ninh giống như học sinh tiểu học non nớt nhu thuận không biết rằng trong lòng Nhâm Dương có vô số ý tưởng, hơn nữa bản nhân hắn kỳ thật cũng coi như "Gần quan được ban lộc", nhưng hắn như cũ vẫn duy trì bất động thanh sắc, chỉ trưng ra cái tươi cười như công việc, "Bạch tiểu thư, Bạc phó tổng đang xem tư liệu cuộc họp." Nhẹ nhàng, đem nước chanh mà thư ký vừa làm xong đặt ở trước mặt Bạch Nhạc Ninh, "Có chuyện gì cần, có thể nói cho thư ký Phùng, cô ấy sẽ giải quyết."
Cho dù biết vị trợ lý phó tổng này đã có vợ đẹp con ngoan, đối với cô cười cũng là xuất phát từ lễ phép cơ bản, mặc dù Nhâm Dương không cười thể hiện mị lực vô địch, hoặc mê hoặc lòng người, nhưng Bạch Nhạc Ninh vẫn là có chút không tự nhiên.
Cô hơi chút hạ mặt, cẩn thận tránh thoát vị thư ký Phùng được nhiều người theo đuổi này, trong lúc vô ý phát ra sóng điện, "Em nói bao nhiêu lần rồi, Nhâm Dương ca kêu em Nhạc Ninh là được rồi."
Nhâm Dương hiểu biết gật đầu, nhưng không có vì kiên trì cuả cô mà thay đổi xưng hô, "Bạch tiểu thư xin chờ một chút, phó tổng hẳn là sắp xem xong tư liệu, trước khi họp còn có hơn mười phút, tôi nghĩ có thể cùng tiểu thư nói mấy câu."
Bạch Nhạc Ninh vội vàng xua tay, "Không, không cần! Làm cho Bạc ca ca mang là tốt rồi, tôi ở chỗ này chờ......"
"Không phải hội nghị quan trọng gì." Nhâm dương kỹ xảo tính tiệt đi lời nói của cô, "Phó tổng tham dự cũng chỉ vì tỏ vẻ coi trọng mà thôi." Theo túi quần lấy ra cuốn sổ nho nhỏ, phiên phiên, "Tuần trước tiến độ vượt mức, cùng lãnh đạo cao cấp Lục thị can thiệp cũng cáo một đoạn rơi xuống, phó tổng hôm nay hành trình, chỉ có buổi sáng hai buổi hội nghị cùng buổi chiều một buổi liên hoan, cho nên Bạch tiểu thư không cần phải băn khoăn nhiều lắm."
Bạch Nhạc Ninh ngại ngùng cười, lại nhớ tới vừa mới nghe được danh từ, "Lục thị? Lục thị nào?"
Còn có thể có mấy cái Lục thị? Nhâm Dương đem xảo diệu trong lòng che dấu dưới con mắt nói, "Là công ty chúng ta sắp thu mua - Lục thị xí nghiệp."
"Kia Lục thị có phải hay không có người gọi là Lục......"
Bạch Nhạc Ninh còn chưa có hỏi xong, cửa ban công liền mở ra, Bạc Cạnh vừa đi ra ngoài, vừa nhìn biểu đồ trong tay, "Nhâm trợ lý, ghi chú mặt sau biểu đồ có chút vấn đề, thừa dịp hiện tại chưa bắt đầu họp nhanh làm cho Phùng thư ký sửa lại, một lần nữa in lại."
Ở công ty, Bạc Cạnh có thói quen gọi thẳng chức vị của Nhâm Dương, bất quá, hắn cùng vị học trưởng thời đại học này quan hệ khá tốt, cùng hắn huynh đệ có nhau.
Nhâm Dương bước lên tiếp nhận xấp giấy trong tay hắn, lại thấp giọng nhắc nhở nói: "Bạch tiểu thư đã đến."
Bạch Nhạc Ninh khi Bạc Cạnh đi ra liền đứng dậy, nhưng ánh mắt của cô cũng không dám nhìn hắn, bởi vì cô hiện tại chỉ cần nhìn đến mặt của Bạc Cạnh, nghe được âm thanh của Bạc Cạnh, sẽ tự động ở trong đầu nhớ lại, vừa mới phát sinh qua không lâu đủ loại chuyện tình làm cho mặt cô đỏ hồng cả lên.
Bạc cạnh nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Bạch Nhạc Ninh trong nháy mắt ánh mắt liền dịu xuống dưới.
Nhâm Dương ở một bên nhìn xem lấy làm kỳ quái.
Tên học đệ này năm đó ở đại học tuyệt đối là danh nhân, thậm chí từng đạt được danh hiệu "Sát thủ mặt cười", đơn giản là rất khó làm cho hắn thay đổi sắc mặt, một năm bốn mùa đều mỉm cười tự nhiên, bên ngoài xuất chúng, lời nói cử chỉ còn lộ ra một cỗ nói không nên lời có bao nhiêu mê người cùng tao nhã, năng lực còn làm cho người ta phải líu lưỡi, làm cho người ta không dám đụng vào.
Bất quá cái này cũng chưa tính là cái gì, còn có loại chuyện khiến cho hắn nổi danh đến bây giờ, dùng lờ nói cự tuyệt hoa khôi của ngành thì thôi đi, thậm chí ngay cả đối phương tự nguyện hiến thân cũng không quan tâm, còn khuyên người ta nói con gái quan trọng nhất là tự trọng, trực tiếp làm cho hoa khôi kia, từ đó về sau không cùng nam sinh nào tiếp xúc nữa.
Hiện tại ngẫm lại, chuyện lúc đó xảy ra, liền cảm nhận được có vấn đề, hắn hẳn là trong lòng đã sớm có người, cho nên mới giống như cao tăng, không gần nữ sắc.
Suy nghĩ của Nhâm Dương phiêu diêu rất xa, nhưng Bạc Cạnh lại không cho hắn cơ hội suy nghĩ sâu xa.
Vội vàng nói vài câu sau đó cùng thảo luận một số việc nhỏ không đáng kể, Bạc Cạnh phân phó nói:"Hội nghị mười phút đầu, làm cho chủ quản nghiên cứu trước tư liệu."
Nhâm Dương hơi gật đầu tỏ vẻ hiểu được, tiếp theo lấy tốc độ cực nhanh, thu thập tốt tư liệu sở hữa, ở trên bàn sửa sang lại cẩn thận, sắp xếp tư liệu gọn gàn. Hắn thoải mái mà đan tay ôm lấy tư liệu giáp, hướng Bạch Nhạc Ninh lễ phép mà vuốt cằm cáo từ: "Bạch tiểu thư, tôi đi trước."
Bạch Nhạc Ninh vội vàng cũng hướng hắn nói lời tạm biệt: "Nhâm dương ca gặp lại sau!"
Nhâm Dương hơi chút thất thần, lại nhìn thấy vị kia ra vẻ rất muốn tự mình tiễn khách, thế này mới xoay người đẩy cửa văn phòng thông hướng hành lang ra, tâm tình khoái trá, cước bộ ly khai nhẹ nhàng hơn.
Trước khi đi, hắn còn khóa cửa cẩn thận cho hai người kia, miễn cho có người không thức thời, chạy đi vào quấy rầy tiết mục tình yêu sắp được trình chiếu.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |