Truyện:Nhàn Thê Đương Gia - Chương 159

Nhàn Thê Đương Gia
Trọn bộ 162 chương
Chương 159
Phiên ngoại 6: Giang sơn như họa, sao sánh kịp nét cười như hoa của nàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Cố Thanh Ảnh đã từng hỏi ta, nếu ta cướp được một vật từ tay Dực Vương, ta sẽ muốn gì?

Ta dừng lại cây bút trong tay, nói: "Tất nhiên là cả đời làm vua."

Cố Thanh Ảnh lắc đầu: "Không được, không được. Huynh vốn không thú vị rồi, nếu như vẫn ở trên ngôi vị cao cao tại thượng kia, chôn vùi trong triều chính, lúc đó nhân sinh quả thật rất đau khổ đó."

Lời của hắn, từ trước đến giờ không hề có ý nghĩa gì. Ta không để ý đến hắn, tiếp tục phê duyệt sổ sách.

Báo thù, đoạt lại thượng vị, là tâm nguyện từ trước đến nay của ta. Phần chấp niệm này, vốn đã là cơn ác mộng từ năm ta tám tuổi.

Cho dù, trong trí nhớ dung mạo của phụ thân cùng mẫu thân đã sớm mơ hồ không rõ.

Nhưng phần chấp niệm này, sẽ không bao giờ giảm bớt.

Mặc dù người nọ đã sớm qua đời, nhưng phụ trái tử thường (*nợ của cha, con bồi thường), cho tới bây giờ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Huống chi xem tình báo những năm gần đây, Hách Liên Vân Lam cũng không phải là một quân vương khoan dung.

Ta không giết hắn, thì chỉ có thể bị hắn giết.

Thế giới này chính là như thế, không phải đen, thì sẽ là trắng, cũng không có tồn tại cái không gian ở giữa gọi là màu xám kia.

Cho nên, dù ta có né tránh, cũng chạy không thoát được việc bị uy hiếp này.

Ta không thể chết được, cũng không muốn chết. Ta muốn bảo vệ muội muội, hơn nữa, ta còn có thâm cừu trong người.

Mặc dù ta đối với đế vương vị chẳng hề mưu cầu danh lợi, nói đúng ra, ta ngoại trừ báo thù, đối với việc khác cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng nếu đã muốn, phải làm được tốt nhất.

Cho nên, ta không chỉ muốn ngôi vị hoàng đế của Thiên Diễm, ta còn muốn làm thiên cổ nhất đế.

Ta có lòng tin, cũng có năng lực làm được.

Bởi vì làm đế vương việc quan trọng nhất chính là vô tình. Mà ta, vừa vặn, cũng lãnh tình.

Sau đó, ta mới biết được một người sở dĩ lãnh mạc vô tình, là bởi vì hắn chưa gặp được người làm cho hắn cảm thấy mềm lòng mà thôi.

Hộ vệ báo lại, từ Cơ gia gả tới được không phải Ngũ tiểu thư, mà là Cơ gia tiểu Thất, ta quả thật sửng sốt một chút.

Cơ gia này, lại có gan dám 'ly miêu hoán thái tử' sao?

Ta nhìn Nhị Tuyệt, hắn hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.

Ta tiếp tục luyện chữ. Hậu viện Chiến gia, không để ý nhiều thêm một nữ nhân nữa.

Nếu Cơ gia dám giở thủ đoạn lừa gạt, ta đây cũng muốn xem một chút, nhân vật ẩn vào đây rốt cuộc là dạng gì?

Ta cố ý mãi cho đến đêm khuya mới ra khỏi thư phòng, bước chậm đi tới Liên Nhu uyển.

Ta cho rằng nữ nhân này sẽ thừa dịp không có ta mà lơ là, nổi lên luống cuống, lộ ra một chút sơ hở.

Lại không nghĩ tới, Cơ gia tiểu Thất này vậy mà đoan đoan chánh chánh ngồi trên mép giường, đeo khăn hỉ, quả thật một bộ dạng rất biết điều.

Nha hoàn nói: "Tân phu nhân tính tình thật tốt, chờ Gia hai canh giờ rồi, vậy mà một câu oán hận cũng không có."

Ta gật đầu, tâm tư quả nhiên cẩn thận. Bất quá, còn nhiều thời gian, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể giả trang đến lúc nào!

Ta đẩy hỉ khăn ra, ngoài ý muốn đối diện với đôi con ngươi đen bóng. Nhìn ra được, nàng là đang đánh giá ta.

Làm vợ người ta, vào đêm tân hôn không phải nên xấu hổ ngượng ngùng, không phải nên muốn nghỉ ngơi sao? Mà gan lớn như nàng, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nhưng nàng giống như lập tức ý thức được cái gì, khẽ gạt ánh mắt qua một bên.

Nhưng ta có thể xác định, trong ánh mắt nàng xẹt qua một tia cảm xúc.... . Ghét bỏ!

Mặc dù che dấu rất khá, nhưng quả thật chân chính là ghét bỏ ta!

Chẳng lẽ trên người của ta có gì dơ bẩn hay sao? Ta nghĩ. (TNN: quá bẩn ý)

Ta xoay người sang chỗ khác, hướng về phía gương đồng đối diện nhanh chóng xem trên người mình, nhưng không có phát hiện có cái gì không ổn.

Ta vốn không muốn động đến nữ nhân này, dù sao, đối với ta mà nói, cũng không có chỗ dùng, không quan hệ tới toàn cục nhiệm vụ trọng yếu của ta.

Nhưng ta hiện tại thay đổi chủ ý, bản thân ta muốn nhìn xem nếu ta biến nữ nhân này trở thành người của ta, nàng còn dám khinh thường ta như vậy nữa không!

Nam nhân từ trước đến giờ đều có dục vọng chinh phục, tất nhiên ta cũng không ngoại lệ.

Ta mở hai cánh tay ra chờ nàng tới hầu hạ, vậy mà thật lâu sau đó nàng vẫn không nhúc nhích.

Rốt cuộc cũng là nữ nhân, mặc dù có thể so với nhiều nữ nhân bình thường thì nàng cẩn thận hơn một chút, nhưng nếu để ứng phó với nam nhân, cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn. Ta nghĩ.

Ta trong lòng nhận định rằng nữ nhân này hẳn đang rối rắm xem có nên hy sinh trong sạch của mình hay không, đột nhiên có chút đáng tiếc, trò chơi này nhanh như vậy đã phải kết thúc.

Quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng khổ não đầy nghi ngờ của nàng, nhưng không có loại đề phòng mà nữ nhân đối với nam nhân kia.

Ta không giải thích được, chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao?

“Thay quần áo.” Ta thử dò xét nói.

Quả nhiên, Cơ gia tiểu Thất một bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ.

Ta có chút im lặng, bắt đầu hoài nghi lời nói của mình có phải là đã không đem ý tứ ”Thay quần áo” giải thích rõ ràng hay không. Nhưng nếu là như thế, qua nhiều năm như vậy sao không thấy bất luận kẻ nào không giải thích được chứ?

Đang lúc ta nghi ngờ, lại nghe “hít-khà” một tiếng, hạ mắt xuống, trước mắt nhìn thấy nữ nhân kia đã thay đổi thành một bộ dạng vô cùng thê thảm .

Đến đây, ta tin chắc, nữ nhân này hoàn toàn là đang khiêu khích ta —— phu quân tương lai của nàng, người nàng phải dựa vào cả đời.

Ta nghĩ, ta nên dạy dỗ cho nàng biết tam tòng tứ đức, đạo lý làm vợ người ta.

Cho nên, lần đầu tiên, ở đêm thành hôn này, ta lần đầu tiên đối với nữ nhân dùng tới cưỡng ép.

Nói là cưỡng ép, lại có chút không chính xác. Bởi vì Cơ gia tiểu Thất không có một chút ý tứ phản kháng, nói đúng ra. Là hàng phục đến ẩn nhẫn.

Nàng, càng là như thế, càng có khả năng kích thích thói hư tật xấu của người khác —— bản thân ta muốn nhìn một chút nàng có thể kiên trì tới khi nào.

Nhìn vẻ mặt nàng đã ngủ đến mê man,vẫn như cũ an tĩnh, cũng không tự giác nhíu lông mày, trong lòng ta rốt cục cảm thấy thỏa mãn tối thiểu cũng có thể đem cái mặt nạ giả trang không chút nhúc nhích nào của nữ nhân này xuất hiện một vết nứt, mặc dù là đang ngủ.

Nhược Thủy báo cáo tình huống gần đây, mới nói: “Gia, tối nay là thời điểm gia yến theo thường lệ.”

Ta không ngẩng đầu: “Ừ.” Loại chuyện này luôn luôn là do nàng chịu trách nhiệm .

Nếu nói đến gia yến, bất quá là một phương thức vì cân bằng nữ nhân trong hậu viện mà thôi. Nhược Thủy đối với việc xử lý hậu viện, từ trước đến giờ luôn là sở trường của nàng.

“Tối nay gia yến, Nhàn phu nhân cũng sẽ tham gia.” Nhược Thủy lại nói.

Ta dừng một chút, một lúc sau mới nhớ tới “Nhàn phu nhân” này vốn chính là Cơ gia Tiểu thất.

Cơ gia tiểu Thất, khuê danh, Cơ Thất Nhàn.

Nếu không phải được Nhược Thủy nhắc nhở, ta đã quên mất trong hậu viện vẫn còn có một nhân vật như vậy.

Nhưng mà, Nhược Thủy chưa bao giờ không duyên không cớ lại nhắc tới nữ nhân trong hậu viện.

“Nàng làm sao?” Ta hỏi, đột nhiên nghĩ đến đây cái gọi là phu nhân thứ hai mươi lăm trước kia là Cơ gia phái tới làm thám tử. Chẳng lẽ nàng vẫn chưa chịu từ bỏ sao?

Nếu nàng quả thật làm chuyện gây bất lợi với Chiến gia, ta đây cũng không cần lưu tình nữa.

Nhược Thủy nhưng sắc mặt hơi cổ quái nói một câu: “Nàng không có làm cái gì, nhưng, rất thú vị.”

Ta ngẩng đầu nhìn Nhược Thủy một cái, đột nhiên đối với vị phu nhân thứ hai mươi lăm không ấn tượng gì trong hậu viện kia sinh ra hứng thú, có thể được Nhược Thủy dùng ánh mắt khác mà đối đãi, qua nhiều năm như vậy, nàng là người đầu tiên.

Một đám nữ nhân bên trong Lẫm Ca Uyển, ta liếc mắt liền thấy được bóng người với thái độ lạnh nhạt đang cố gắng cúi thấp đầu thành một đoàn trong góc kia.

Liếc mắt nhìn thẻ bài, rất tốt, 25!

Đây chính con thiêu thân mà Cơ gia Tiểu Thất muốn ta chú ý nhất không phải sao?

Quả thật, rất bắt mắt!

Chung quanh nữ nhân đều tha thiết kỳ vọng nhìn ta, nàng ngoan ngoãn như vậy ngược lại làm ra bộ dạng vô cùng chói mắt.

Đột nhiên nhớ lại đêm thành hôn trong ánh mắt nàng xuất hiện sự chán ghét, ta đột nhiên rất muốn biết hiện nay dưới đáy mắt của nàng sẽ là tâm tình như thế nào đây? Là khinh thường? Chán ghét? Hay là không có tâm tình?

Ta từ trước đến giờ đối với những sự việc không tồn tại trong lòng bàn tay đều cảm thấy rất bực mình. Mà ta phát hiện, cảm xúc của nữ nhân, ta lại đoán không được.

Cho nên, lòng ta nảy lên ác ý, cố ý thưởng cho nàng châu báu, cũng ở bữa tiệc tuyên bố buổi tối sẽ đi đến Hoài Nhu Uyển.

Trong cái thế giới này, có một loại lực lượng, tên là mượn đao giết người. Ta chính là muốn cho người khác biết ta sủng ái nàng, nhìn nàng còn có thể giống như vậy không quan tâm đến khi nào?

Liếc nàng một bộ dạng giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ta thế nhưng cả người cảm thấy vui vẻ.

Ta nghĩ, ta điên rồi.

Đêm đó, ta đúng hẹn đi đến sân viện của Cơ gia tiểu Thất. Cũng không phải ý kiến gì với nàng, chỉ là muốn xem nàng sẽ có phản ứng gì mà thôi.

Bề ngoài nàng như cũ vẫn thuận theo, yên lặng.

Ta chắc chắn cảm giác được, nàng một mực len lén ngẩng đầu nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Rốt cục, nàng nói: “Gia cảm thấy bộ dạng của ta có xinh đẹp không?”

Ta không nói gì. Đó là vấn đề gì?

Trong mắt của ta, nữ nhân trừ mẫu thân cùng muội muội, thì lớn lên đều giống nhau mà thôi; mà nữ nhân ngoại trừ đại diện cho thế lực bên ngoài, cũng chỉ có một tác dụng chính là nối dõi tông đường. Có gì mà phải phân biệt đẹp hay xấu chứ.

Nối dõi tông đường? Ta đột nhiên nghĩ đến, nếu hài tử của ta do nữ nhân này sinh ra, quả thật cũng không sai. Tối thiểu, nàng đúng là so với những nữ nhân trong hậu viện kia thông minh hơn một chút, cũng nhiều hơn một chút sự cẩn thận. Để cho nữ nhân như vậy sinh hài tử, sẽ không trở thành ngu ngốc .

Suy nghĩ như vậy, ta vô cùng cả kinh, mặc dù ta cũng cần có hài tử, nhưng đối với mẫu thân hài tử chưa từng có yêu cầu gì. Hiện nay là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng có ý nghĩ cho một nữ nhân không rõ lai lịch sinh hài tử, lại cảm thấy không tồi sao?

Ta chợt dừng suy nghĩ lại, theo bản năng cảm thấy được ý nghĩ như vậy rất nguy hiểm.

Ta nghĩ, đêm đã khuya, quả nhiên, đầu óc của ta cũng không rõ ràng rồi.

Ta ổn định tinh thần, quyết định rửa mặt để thanh tĩnh.

Không biết Thủy nha đầu kia bưng là có ý hay là vô ý, nước rất lạnh, cũng đông lạnh đến thấu lòng người, nhưng lại hợp ý ta, vừa vặn có thể dập tắt ngọn lửa mạnh liệt trong lòng của ta.

“Phu nhân đâu? Để cho nàng đi vào.” Ta lạnh nhạt hỏi. Ta nghĩ lúc này ta mới có thể tỉnh táo mà đối đãi Cơ gia tiểu Thất kia.

Tiểu nha đầu múc nước nhìn một hồi lâu, lặng yên không một tiếng động thở dài nói: “Gia, tiện thiếp ở chỗ này.”

Lúc này, trong mắt nàng trừ không che dấu chút nào sự bất đắc dĩ, vẫn là vô cùng bất đắc dĩ.

Ngọn lửa trong lòng ta vừa mới dập tắt “quẹt” một cái lập tức nổi lên, ta đã phân không rõ đó là lửa giận, hay là cái gì khác rồi.

Ta chỉ muốn biết, bản thân ta trong suy nghĩ của nữ nhân này, ngoại trừ ghét bỏ, bất đắc dĩ, chẳng lẽ cũng chưa có cái gì đáng được nữ nhân này ưa thích hơn để chờ đợi nữa đi?

Không có chút ngoài ý muốn nào, nữ nhân này lại ở dưới thân ta ngất đi ba lần.

Kỳ thật ta không phải là người ham mê dục vọng như vậy. Nhược Thủy từng phân tích qua, nguyên nhân hậu viện vẫn không có con nối dòng, một mặt là có cao nhân ở trong tối điều khiển, về mặt khác nhất định là do bản thân ta.

Nhị Tuyệt thậm chí từng hoài nghi là do tính tình lãnh mạc của ta mà bắt tay vào tiến hành tìm kiếm danh y cho ta.

Nhưng không cần như vậy, đối với Cơ gia tiểu Thất này, ta chính là không có biện pháp giống như bình thường có thể lãnh tĩnh tự kiềm chế như thế.

Lần này giống như đêm tân hôn hôm ấy, ta chính là cố ý. Ai kêu nàng dám đối với ta bất đắc dĩ chứ?

Nhìn vẻ mặt ngủ miên man yên tĩnh của nàng, ta đột nhiên cảm thấy có chút cao hứng, lại có chút khổ sở, mâu thuẫn không biết làm thế nào cho phải.

Ta quyết định không đi tra cứu nữa.

Ta đưa tay siết chặt gương mặt của nữ nhân trong ngực, ôn nhu non nớt, rất có xúc cảm, rất thoải mái.

Lần nữa cẩn thận quan sát nữ nhân này, đôi chân mày nhướng lên che chở cho đôi con ngươi biết nói chuyện ở phía dưới, xuống dưới là đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn cùng lỗ mũi, bột phấn nhẹ nhàng bao phủ gương mặt. Nữ nhân này không biết đang mơ tới chuyện tốt gì, nhẹ nhàng cười một tiếng, còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ.

Ừ, rất đẹp!

*****

Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

"Gia, Cơ Ngũ Nhiêu đã rời khỏi Lâm Gia. Chúng ta có cần đón nàng tới hay không?" Nhược Thủy hỏi.

"Tạm thời không cần." Ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, một tiểu nha đầu ghim hai búi tóc đang đỏ mặt la hét gì đó ở bên ngoài, ta không nghe sai, nàng nói "Nhị thập ngũ phu nhân".

"Đoán chừng là phu nhân vừa giận dỗi rồi, Gia không cần quan tâm, ta sẽ xử lý chuyện này." Nhược Thủy nói.

"Để cho nàng đi vào." Ta cúi đầu tiếp tục phác hoạ. Ta luôn luôn không để ý đến chuyện hậu viện, nhưng bây giờ đột nhiên có chút muốn biết Cơ gia tiểu Thất làm sao.

Tiểu nha đầu vừa vào phòng, liền gào to.

"Gia, tiểu thư nhà chúng ta mặc dù lớn lên không xinh đẹp như nhị thập tứ phu nhân kia, nàng cũng không hầu hạ người, nhưng nàng là một tiểu thư vô cùng tốt."

Tiểu nha đầu này đang khen tiểu thư nhà mình sao? Quả thật, nàng sẽ không hầu hạ người khác, điểm này ta đã lĩnh giáo rồi. Nhưng vì sao nói nàng không xinh đẹp như người khác? Ta cảm thấy được, Cơ gia tiểu Thất đã rất đẹp rồi, cơ hồ có thể so với mẫu thân của ta.

"Gia, tiểu thư nhà chúng ta mặc dù bình thường không nói chuyện cùng gia, nhưng đó là do nàng xấu hổ mất tự nhiên mà thôi."

Xấu hổ mất tự nhiên sao? Nói thật, cho tới bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra điều này.

"Gia, mặc dù nhị thập tứ phu nhân đã mang thai, nhưng tiểu thư nhà ta vẫn thắng về khoản trẻ tuổi, sau này Gia muốn bao nhiêu hài tử, tiểu thư nhà ta đều có thể sinh cho người."

Nói nhiều như vậy, tiểu nha đầu này rốt cuộc là tới làm cái gì?

Ta có chút hối hận quyết định để cho nha đầu này vào thư phòng, thật sự là...... Quá ầm ĩ rồi. Quả nhiên, chuyện của hậu viện vẫn nên để Nhược Thủy quản lý sẽ tương đối khá hơn.

Lại nghe thanh âm của tiểu nha đầu đột nhiên cao lên tám độ: "Cho nên, Gia, tiểu thư nhà ta yêu ngài như vậy, nàng không có ngài sẽ sống không được, ngài chính là động lực sống sót của tiểu thư. Tiểu thư thật lòng đối với Gia, Gia ngàn vạn không thể quên nàng, không thể cô phụ nàng a!"

Ngữ khí kiên định, sắc mặt chân thành lại càng thêm nóng vội.

Đầu bút lông trong tay nhất thời run lên rớt xuống, cảnh đêm Kim Lăng đã được tô thật lâu, chỉ còn thiếu đỉnh của chiếc thuyền hoa nữa, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Ta để bút lông xuống, trong lòng lại không khỏi cảm thấy thư sướng.

Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng "Xì xì" buồn cười. Nghiêng mắt nhìn lại, quả nhiên là bả vai của Nhược Thủy đang run rẩy.

"Có cái gì buồn cười sao?" Ta yên tĩnh hỏi.

"Không có...... Là ta nuốt nước miếng không cẩn thận bị nghẹn......" Khuôn mặt Nhược Thủy vặn vẹo nói.

Ta gật đầu, rất hài lòng.

Cơ gia tiểu Thất đã yêu ta —— coi như là nàng thật tinh mắt!

Buổi tối ta đi đến Hoài Nhu Uyển. Bởi vì hôm nay Cơ gia tiểu Thất đã lấy lòng ta, cho nên ta quyết định trấn an nàng.

Nhưng vẻ mặt của người kia giống như nhìn thấy quái vật mà kinh hãi, thậm chí còn dùng thân thể dò xét rướn cổ lên xem bầu trời.

Mặc dù phản ứng tương đối không được tự nhiên, nhưng ta nghĩ đây là thủ đoạn mà tiểu nữ nhân thường hay dùng —— lạc mềm buộc chặt.

Xét thấy biểu hiện hôm nay của nàng không tệ, ta quyết định tha thứ chiêu lừa bịp nhỏ của nàng.

Nhưng mà cho tới bây giờ ta cũng không thích bị người khác uy hiếp, mặc dù hôm nay nàng ra lệnh cho Hỉ Nhi đến uy hiếp ta, ta có thể tiếp nhận, tuy nội dung uy hiếp này cũng không ảnh hưởng gì tới lợi ích thiết thực, nhưng quy củ chính là quy củ, không thể phá. Nếu không, người người học theo nàng làm ầm ĩ như vậy, hậu viện không phải là sẽ náo loạn hay sao?

Thành phần nữ nhân hậu viện phức tạp, phần lớn là nữ nhi của các nhân vật quan trọng trong triều đình, vì mượn muốn thế lực của các quan lại để phát triển thế lực Chiến gia; còn có một vài người là Chi nữ của thương nhân, buôn bán không khó tránh khỏi quan hệ thông gia; một vài người khác được dùng như để che mắt người đời, thí dụ Ân Tứ Nương do Nhược Thủy tìm kiếm.

Ấn tượng của ta đối với Ân Tứ Nương, vừa vặn chỉ dừng lại việc nàng là nữ nhân mà thôi.

Cho nên, sau khi hậu viện báo lại, nhị thập tứ phòng mang thai. Nhược Thủy kích động không thôi, nhưng ta lại không có suy nghĩ gì cả.

Con nối dòng đối với hoàng gia là đại sự rất trọng yếu, trong lịch sử từng có người bởi vì không có người kế tục mà khiến cho vương triều phải thay đổi lại.

Hách Liên Vân Lam làm sao có thể để thừa lại một huyết mạch của Dực Vương, để rồi sau này phản bội lại hắn chứ?

Vì vậy ta đối với hài tử trong bụng của Ân Tứ Nương mà nói, quả thật không có bất kỳ hi vọng nào.

Ngay cả hài tử kia thật có thể đủ may mắn ra đời, vậy thì sao? Chẳng qua chỉ là con trai lớn của ta thôi, sau này ta còn có rất nhiều hài tử khác.

Cho nên Tiểu Thất ghen tỵ băn khoăn với việc này chỉ là do buồn lo vô cớ mà thôi.

Ta nói với nàng cho dù hậu viện có hài tử, ta cũng không bỏ lại nàng như vậy.

Một mặt là vì trấn an, về mặt khác cũng là hứa hẹn: cho dù nàng là gả sai cho ta, chỉ cần nàng không phản bội ta, ta vẫn giữ lại nàng.

Nhưng ta không nghĩ tới chính là, việc Ân Tứ Nương sẩy thai hãm hại Cơ gia Tiểu Thất lại là một bước chuyển ngoặt.

Nhược Thủy đã hướng ta bẩm báo qua, Ân Tứ Nương kia chẳng qua chỉ giả bộ mang thai mà thôi. Cho nên việc Cơ gia tiểu Thất cố ý đẩy nàng khiến hài tử bị mất đi này chưa đánh đã tan rồi.

Nhưng ta không để lộ chân tướng ngay.

Dù sao, nếu ta quyết định muốn giữ một người bên mình, không thể giống như trước, hoặc là hung dữ, hoặc không để ý, mà phải suy nghĩ thật kỹ làm như thế nào mới có thể bảo vệ nàng thật tốt để nàng không bị tổn thương.

Nếu tiếp tục đem nàng đặt ở vị trí "Độc sủng", hành động lần sau, e rằng không phải chỉ mỗi Ân Tứ Nương đơn giản vậy thôi, không thể để cho người của Hách Liên Vân Lam làm nội gián trong Chiến gia có cơ hội hạ thủ với Cơ gia Tiểu Thất được.

Cho nên, ta hạ lệnh đem Cơ gia tiểu Thất nhốt lại, bất quá chỉ cho những người bên cạnh thấy cảnh tượng giả rằng Cơ gia tiểu thất đã thất sủng.

Ai ngờ, ngày thứ hai, Ân Tứ Nương lại bị người ta bắt gian tại giường.

Nam nhân kia chẳng qua chỉ là con của một gia đình giàu có, không làm nên chuyện, nói hắn có can đảm dám đến Chiến gia của ta lén lút, ta không tin, Nhược Thủy cũng không tin. Huống chi hắn cũng không có năng lực né tránh tai mắt của hộ viện.

Nhưng chuyện này lại làm cho ta bắt đầu sinh ra nghi vấn với thân phận của Cơ gia tiểu Thất cùng mục đích của nàng đối với Chiến gia.

Muốn có động cơ vu cáo ngược lại Ân Tứ Nương, trừ Cơ gia tiểu thất không ai dám làm.

Nhưng nếu như chuyện này quả thật do nàng gây nên, thì nữ nhân kia thật là bí hiểm.

Nghĩ tới đây, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo: Nhị Tuyệt từng nói qua, Thất muội của hắn ở trong phủ là người không được... chào đón nhất, từ nhỏ đã nhu nhược, khiến cho người ta tồn tại cảm giác vô cùng yếu đuối. Nhưng hiện tại xem ra, sự thật cũng không phải là như thế. Người này không phải là Cơ gia tiểu thất chân chính, vậy nàng là ai?

Ta cùng với Nhược Thủy bố trí, để cho Cơ tiểu Thất thuận lợi ngồi lên ngôi vị chủ mẫu của Chiến gia.

Ta chưa bao giờ để cho người không xác định ở bên cạnh mình, huống chi ta đã từng một lần muốn giữ người lại bên cạnh.

Nếu sở trường của nàng chính là ngụy trang, ta đây cũng muốn nhìn xem nàng muốn thiết lập đả kích ngấm ngầm hay công khai, để xem nàng còn có thể giữ vững mặt nạ của nàng cho tới khi nào?

Nàng quả thật cũng không cô phụ kỳ vọng của ta, vừa mới bắt đầu liền cho ta một cái ra oai phủ đầu, trực tiếp đem quyền lợi chủ mẫu trong tay bỏ mặc.

Ngoài sáng là khiêm tốn thấp hèn, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trên thực tế vẫn là phương pháp tạm thời bảo toàn chính mình tốt nhất.

Nhưng mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cho nên, chỉ cần nàng ngồi lên vị trí chủ mẫu này, ta tin tưởng cuộc sống sau này của nàng nhất định sẽ trôi qua vạn phần đặc sắc rồi.

Ta rõ ràng thiết kế tất cả chuyện này mang theo ác ý. Nhưng khi, hạ nhân báo lại, chủ mẫu không mang theo tỳ nữ hầu hạ, một mình rời khỏi Chiến gia, ta đột nhiên cảm thấy rất buồn chán.

Tựa như một dân cờ bạc đang hăng hái bừng bừng chờ đợi mở chung, mà người đối diện ném bạc đi, nói không muốn đánh cuộc với ngươi nữa.

Ta cảm thấy mình rất giống với dân cờ bạc, mà Cơ tiểu Thất, chính là người có thể khống chế tâm tình của dân cờ bạc.

Ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận: ép bức quá, Cơ gia tiểu Thất có phải sẽ giống như người đối diện kia không, căn bản sẽ không làm nhiều chuyện dây dưa với dân cờ bạc. Mà nàng nếu đã một mình ra cửa, chẳng lẽ là muốn chạy trốn khỏi Chiến gia sao?

Đối với ý nghĩ này, ta không khỏi cảm thấy tức giận.

Không có lệnh của ta, nàng làm sao, dám rời đi được chứ?

"Gia...... trên tay Ngài chính là sổ sách." Bên tai truyền đến âm thanh nuốt nước bọt của Nhược Thủy, có chút do dự.

Ta ngẩng đầu: "Gia biết."

"Như vậy, Gia, ngài có thể nói cho ta biết, ngài bây giờ là làm cái gì không?" Thanh âm của Nhược Thủy rất bất đắc dĩ, rất suy yếu.

Ta hạ mắt xuống, mới phát hiện không ngờ ta đem phần bên trong sổ sách từng tờ từng tờ xé xuống, mảnh nhỏ thưa thớt rơi đầy đất.

"Chép lần nữa là được." Ta bình tĩnh phân phó Nhược Thủy. Nếu tâm tình của ta không tốt, nàng làm thuộc hạ, tự nhiên có nghĩa vụ làm giảm bớt tâm tình của ta.

"A?" Nhược Thủy mở to mắt, sững sờ nhìn ta.

Ta sửa sang lại y phục, đứng dậy, chắp tay thong thả bước ra ngoài: Cơ Tiểu Thất, ngươi tốt nhất không nên có tâm tư chạy trốn, nếu không......

Trên chợ, ta xa xa liền nhìn thấy áo tơ trắng thêu hoa của Cơ Tiểu Thất, cùng với bên cạnh nàng là một tên nam nhân cực kỳ chướng mắt.

Gian phu dâm phụ! Cái từ này nhất thời tràn ngập trong đầu óc của ta!

Ta không muốn nhìn thấy nam nhân kia lần thứ hai, ta sợ mình có thể không nhịn được tiến lên bóp cổ hắn mất.

Đúng lúc này đám vô lại trên phố đi ngang qua ta, ta xuất thủ bẻ gãy cánh tay của tên cầm đầu: vọng tưởng muốn đụng vào đồ của ta sao, không thể tha thứ! Hơn nữa nếu không có sự xuất hiện của bọn hắn, Cơ Tiểu Thất làm sao có thể cùng tên "Gian phu" kia thông đồng chứ? Nếu nói như vậy, đám vô lại này càng không thể tha thứ!

Cơ Tiểu Thất nhìn thấy ta, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng ảo não. Nàng ảo não cái gì chứ? Chẳng lẽ ảo não vì sự xuất hiện của ta, phá hư chuyện nàng với tên "Gian phu" kia câu thông trao đổi sao?

Tên "Gian phu" tự xưng là Lâm Doãn Chi. Ta đột nhiên nhớ lại, nếu không có một trận gả sai kia, Cơ Tiểu Thất hiện tại chính là thê tử của tên "Gian phu" trước mắt này!

Không cho phép! Trong đầu của ta chỉ có ba chữ kia.

"Đi!" Ta nói với Cơ Tiểu Thất. Theo bản năng, ta không muốn để cho Cơ Tiểu Thất tiếp xúc với người vốn nên là phu quân của nàng. Bởi vì trong lòng ta cảm thấy rất không thoải mái.

Ta cảm thấy rất không vui vì Cơ Tiểu Thất có ý giấu diếm với ta, bởi vì từ trong mấy lời nói ngắn ngủi kia, ta biết được Cơ Tiểu Thất cùng Lâm Doãn Chi đã tiếp xúc với nhau không dưới một lần, bọn họ trong lúc ta không biết đã tồn tại ẩn tình.

Càng suy nghĩ, ta càng cảm thấy không cam lòng.

Âm thanh "Ô ô" của chú chó con đã thức tỉnh ta, xoay mắt nhìn, mới phát hiện một con sói hoang đang xoay quanh bên cạnh Cơ Tiểu Thất, rất là thân mật.

Trong lòng ta liền cảm thấy không đúng. Nữ nhân này, trái lại có thể hấp dẫn những thứ kỳ quái như vậy, thí dụ như Lâm Doãn Chi, thí dụ như tiểu sói này.

Cảm giác này, lập tức bị ta mạnh mẽ đè ép xuống.

Ta không thể, cũng không cho phép tâm tình của bản thân bị người khác nắm lấy. Ta biết việc này rất nguy hiểm.

Nhìn con đường phía trước, ta mới phát hiện, không ngờ bất giác, ta đã đi đến con đường dẫn tới mộ phần của phụ mẫu bên ngoài thành.

Ta nghĩ, việc này khiến ta hết sức hồ đồ, cha mẹ muốn nhắc nhở ta phải thức tỉnh: thù lớn chưa trả, làm sao có thể buông lỏng cảnh giác được chứ?

Ta quyết định cho Cơ Tiểu Thất một cơ hội thẳng thắn thành thật với ta, ta sẽ thuận tiện coi như chuyện rời đi của nàng chưa bao giờ xảy ra, cho dù nàng muốn tái hôn, ta cũng sẽ không can thiệp; còn nếu như nàng vẫn thái quá...... Ta giương môi lên, lập tức ở trước mộ phần cha mẹ, khiến cho nàng trở thành một vũng bùn, từ đó mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

*****

Edit: Funny1107 Beta: Tiểu Tuyền

Sát thủ xuất hiện ở ngoài dự liệu.

Mấy năm gần đây, Hách Liên Vân Lam càng ngày càng trở nên nóng lòng, việc ám sát như vậy không chỉ có một hai lần. Nhưng đa số là thời điểm lúc ta đi ra ngoài làm ăn, huống chi khi khi đó còn có Nhược Thủy cùng Nhị Tuyệt, cho nên bọn họ chẳng bao giờ thành công được.

Trải qua kinh nghiệm lần đó. Lần này, ta một mình ra ngoài vốn ở bên ngoài Kế Châu, vậy mà sát thủ lại có thể đuổi tới. Điều này nói rõ Hách Liên Vân Lam ở tại Chiến gia hắn đã cài một người thân cận nhất ở gần chủ đang che giấu thân phận, hơn nữa còn là người có quyền lợi điều động {ám vệ} sát thủ này?

Hiện tại ta không có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này. Trong mắt chỉ nhìn thấy một thanh trường đao đang gào thét nhắm vào Cơ Tiểu Thất.

Bên tai, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, làm sao Cơ Tiểu Thất có thể bị giết chứ?

Người có tư cách giết nàng, cũng chỉ là ta.

Ta đưa tay lướt qua Cơ Thất Nhàn, tránh né một vài sát chiêu, híp mắt nhìn về phía sát thủ đối diện dám hướng người của ta rat ay, ta đang suy nghĩ đầu tiên là chặt cánh tay hắn hay là chặt đầu hắn trước đây.

Cũng không để ý, Cơ Tiểu Thất lại nhanh nhẹn chui vào sau lưng ta.

Ta có chút tức giận nữ nhân này, bình thường không phải rất an phận sao, lúc này, lại không chịu biết điều đợi một chút, còn muốn loạn thêm hay sao chứ?

Không đợi ta nghĩ xong, chỉ thấy một mũi tên nhọn bay vào bả vai của nàng, máu đen khiến cho những bông hoa trên chiếc áo tơ trắng bị nhuộm đen, nhìn thấy mà giật mình.

Ta đột nhiên nghẹn lời, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhiều năm như vậy, bất kể tình hình nguy nan cở nào, ta cũng đều đối đầu được, chưa từng có người ở sau lưng ta vì ta mà ngăn cản mũi tên?

Cố Thanh Ảnh cũng được, Hải Đường cũng tốt, hai người này tuy là huynh đệ cùng người thân mà ta thân cận nhất, lại là những người mà ta muốn tận tâm tận lực muốn bảo vệ nhất, thì ta làm sao có thể để cho bọn họ chỉ vì ta mà bị một chút thương tổn nào chứ?

Mà lúc này, Cơ Tiểu Thất, chẳng qua là một tiểu nữ nhân trong một hậu viện mà thôi, thậm chí còn là một nữ nhân gả sai nữa, một nữ nhân trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận ta không rõ mục đích, ta vốn định giết nữ nhân này, nhưng nàng lại vì ta mà trúng độc tiễn.

Ta từ trước đến giờ đều ân oán rõ ràng, nếu nàng vì ta làm được một bước này, bất kể là có lòng, hay là vô ý, một người như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ mặc không lo.

Nếu như nàng thật sự có lòng khác, ta đây cũng sẽ bẻ gãy cánh của nàng, khiến cho nàng an phận làm người của ta.

Người của ta. Nghĩ đến ba chữ này, nghĩ đến việc Cơ Tiểu Thất làm người của ta, ta thế nhưng cảm thấy cả người đều vui sướng.

Ta đưa tay, muốn bảo vệ Cơ tiểu Thất, lại không ngờ tới nàng vừa cho ta một sự vui mừng ngoài ý muốn.

Chỉ thấy khí thế toàn thân nàng biến đổi, trong chốc lát sát khí bắn ra bốn phía.

Tư thế kia ta làm sao lại không quen thuộc được chứ? Rõ ràng chính là phải trải qua bao nhiêu thí luyện trận máu huyết mới có thể tạo thành vẻ thị huyết như thế chứ.

Nhìn ánh mắt tu la của nàng "Nghịch ta thì chết", ta phảng phất như thấy được hình ảnh của chính mình trong gương.

Ta đúng là bị kinh hoàng, sau đó, hẳn là một trận mừng như điên: nữ nhân khí phách như vậy, là người của ta.

Nữ nhân có thể cùng ta sóng vai, làm sao lại chịu không nổi một kích cá trong chậu chim trong lòng chứ?

Như vậy, vừa đúng lúc.

Huyết sắc dưới trời chiều, trên đất thi thể bị hủy hoại.

Cơ tiểu Thất giống như La Sát đẫm máu đã xuất hiện, thì không có sự sống tồn tại, một người cũng không có động đậy, thây phơi đầy đất.

Ta đi tới, đưa tay ra, nàng theo phản xạ đưa tay thẳng đến cổ họng của ta. Ta lui về phía sau một bước, đỡ cánh tay trở về, một phát nắm được đại đao bởi vì vừa rồi mới chém giết quá độ mà mũi đao đã bị tổn hại.

Trong mắt của nàng, vẫn là sát khí nặng nề cẩn thận nhìn kỹ, lại phát hiện ánh mắt tràn ngập sát khí kia đã không còn tiêu cự.

Ta biết, mũi tên kia trước đó đã bị tẩm độc. Trải qua trận chém giết này, hiện giờ chất độc kia đã lan ra toàn bộ gân mạch rồi.

Nhưng mà, nàng lại vẫn có thể đứng vững vàng không ngã xuống như vậy. Đây không phải là việc mà nghị lực cùng quyết tâm của một người có thể làm đến trình độ này, đây đã là một loại thói quen ăn sâu vào tận xương tủy.

Bởi vì thói quen một mình chiến đấu, bởi vì không có ai tới cứu ngươi, cho nên phải kiên trì đến cuối cùng, nếu không người chết nhất định là mình.

Ta rõ ràng vô cùng hiểu điều này, đây là kinh nghiệm cần phải trải qua bao nhiêu lần tuyệt cảnh như vậy mới có thể luyện thành thói quen được, cần bao nhiêu lần bị bức đến tánh mạng mới có thể lưu lại thói quen này từ trong tiềm thức như vậy.

Ta đột nhiên có chút đau lòng. Ta ít nhất còn có Hải Đường, còn có Cố Thanh Ảnh, còn có Nhị Tuyệt cùng Nhược Thủy.

Mà nữ nhân này, không có gì cả.

Bởi vì vĩnh viễn một mình, cho nên thần trí của nàng mới trở nên mơ hồ như thế, hay là theo bản năng muốn giết hết mọi người trên chiến trường.

Bởi vì vĩnh viễn chỉ có một người, cho nên nàng chỉ có thể làm như thế, mới có thể có một cơ hội sống sót.

"Là ta."Ta nhẹ giọng nói.

Ta hiện tại tin chắc, đây không phải là Cơ tiểu thất chân chính, sinh trưởng trong đám tì thiếp ở hậu viện thì không thể nào gặp phải tình trạng như thế này. Nhưng ta không muốn biết nàng là người nào, thậm chí không muốn biết cuộc sống trước kia của nàng đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ biết, bây giờ nàng là người của ta, hơn nữa sau này vĩnh viễn cũng sẽ chỉ có một mình ta.

Cơ tiểu Thất đột nhiên quay đầu lại nhìn, lệ khí từ từ tan hết, khóe miệng kéo nhẹ, khẽ mỉm cười: "Nga, là ngươi." Nhưng ngay sau đó thân thể giống như lá rụng trong gió, nhẹ nhàng mà ngã xuống.

Y phục màu trắng này dính máu giống như muốn hóa thành hồ điệp, từ đó mà bay đi. Trong nội tâm của ta đột nhiên một trận sợ hãi, thân ảnh trước mắt phảng phất giống như thân ảnh mẫu thân ta năm đó ngã xuống. Ta vuốt ve Cơ Tiểu Thất không có ý thức đã lâm vào hôn mê, liền hướng Chiến phủ bay vút đi. Cảnh sắc hai bên không ngừng lui về phía sau. Ta lần đầu cảm thấy, đoạn đường từ bên ngoài vào nội thành lại dài như vậy. Nhị Tuyệt đã từng khen ngợi khinh công của ta rất lợi hại, nói với ta, ta là người cường hãn nhất trong bọn người mà hắn quen. Ta đột nhiên cảm thấy, là hắn đang gạt ta. Nếu thật lợi hại, khinh công của ta như thế nào lại chậm như vậy? Sức nặng của Cơ Tiểu Thất trong ngực ta thoáng như không khí, phảng phất dường như nếu ta buông tay, nàng sẽ theo gió mà phiêu tán đi. Cuộc sống từ khi thành thân cho tới nay, ta lần đầu tiên cảm thấy nàng gầy yếu khiến người ta bất an như thế. Đợi nàng tỉnh lại, nhất định phải cho nàng ăn nhiều thức ăn mới được. Ta nghĩ vậy.

Sau khi Nhược Thủy kiểm tra thương thế của Cơ Tiểu Thất, thần sắc ngưng trọng: "Gia, máu độc đã đi lên não của nàng rồi, lại ngưng tụ lâu đến như vậy, sợ là hết thuốc chữa."

Ta trước kia cảm thấy y thuật của Nhược Thủy kém ngự y, nhưng cũng không sai biệt là mấy. Dù sao cũng là nữ nhân từ trong cung ra, có kiến thức hiểu biết uyên thâm. Nhưng hiện nay, ta hết sức hoài nghi năng lực của nàng.

" Ngươi rãnh rỗi xem nhiều sách thuộc một chút. Nơi này không có chuyện của ngươi rồi, ngươi đi đem toàn bộ đại phu trong thành truyền đến đây đi." Ta bình tĩnh ra lệnh.

Nhị Tuyệt oán giận: "Gia, Nhược Thủy nói không thể cứu, thì thật không thể cứu. Đại phu trong thành này, người nào có thể so sánh được với Nhược Thủy chứ?"

"Gia ra lệnh các ngươi không nghe, có thể lập tức rời đi chiến gia được rồi." Ta không nói nhiều.

Nhưng chỉ một câu này, lại khiến cho Nhị Tuyệt cùng Nhược Thủy câm họng.

Sau khi đám bọn họ trở thành tâm phúc của ta, mặc dù có danh nghĩa là chủ tớ, nhưng ta đối xử với bọn họ vẫn giống như Cố Thanh Ảnh.

Lời nói nặng như vậy, qua nhiều năm rồi, lần đầu tiên nói ra khỏi miệng.

Nhị Tuyệt buồn bực, vội vàng xoay người đi ra ngoài tìm đại phu.

Nhược Thủy rút ngân châm ra, đâm lên trên các đại huyệt của Cơ Tiểu Thất.

Ta nhìn Cơ tiểu Thất, trong nội tâm một mảnh an bình.

" Gia, nếu như.... Ta là nói nếu như, chủ mẫu không thể cứu được, cũng xin ngài nén bi thương." Nhược Thủy ngẩng đầu dò xét ta nhiều lần, muốn nói lại thôi, rốt cục nhẹ nhàng nói ra một câu, "Ngài còn có đại sự."

Ta nhìn nàng một cái: "Nhược Thủy, ngươi không chỉ có y thuật cần phải tu dưỡng thêm, ngay cả lời nói cũng cần phải tu dưỡng thêm rồi. Cái gì gọi là nén bi thương chứ? Nàng không phải là hoàn hảo mà sống tốt sao? Người của ta, không có mệnh lệnh của ta làm sao có thể chết? Coi như là Diêm vương, cũng đừng hòng cướp người cùng ta."

Ta cúi người hạ thấp đầu xuống, hướng đến đầu vai của Cơ Tiểu Thất.

Một trận máu tươi đắng chát tùy tiện tràn vào miệng của ta.

Máu độc chạy lên não thì sao? Ta đây đem độc kia mút vào. Lão tử Diêm Vương cũng không thể mang Cơ tiểu Thất đi, huống chi chỉ là máu độc này?

"Gia." Bên tai tiếng kinh hô của Nhược Thủy, sau đó là một lực mạnh kéo ra "Gia, người không muốn sống nữa sao? Độc này chảy vào chân phổi, đây chính là độc càng thêm độc."

Ta hất nàng ra: "Mệnh của gia không mỏng manh như vậy." Đúng vậy, sứ mạng trong sinh mệnh của ta còn chưa hoàn thành, ta còn phải bảo vệ nàng, ta làm sao có thể dễ dàng mà đánh mất tánh mạng của mình chứ? Ta cúi người để sát vào tai của Cơ Tiểu Thất: "Huống chi, hiện tại, Gia lại có thêm một người." Nhược Thủy há miệng, cuối cùng không có nói thêm cái gì nữa, chẳng qua là thần sắc ngày càng trở nên phức tạp. Mấy ngày liên tiếp Cơ Tiểu Thất cả đêm sốt cao không lùi, các đại phu tới từng người từng ngươi, đều lắc đầu bảo có khả năng nguy hiểm. Ta gật đầu, gọi Nhị Tuyệt lụm một đống sách thuốc đến, phân phát cho bọn họ. Ta nghĩ, Đại phu trong Vân Thành này đều giống như Nhược Thủy, tất cả đều là lang băm sao? Ta ngồi ở trước giường Cơ tiểu Thất, lẳng lặng nhìn nàng. Ta biết, nàng đã từng mở mắt ra. Ta biết, nàng nhất định sẽ không chết. Sau khi cơn sốt của Cơ Tiểu Thất lùi xuống, thời điểm hô hấp của nàng từ từ thuận lợi, Nhược Thủy hết sức kinh hoàng, cứ như " kỳ tích" ta liền nói: "Đây không phải là kỳ tích, đây là sự thật. Đại phu Vân Thành quả nhiên không phải không có tiếng tăm, Nhược Thủy, ngươi hẳn là nên học tập." Nhược Thủy nghẹn lời vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.

Ta đứng lên, hướng về phía Lẫm Ca Uyển đi đến. Chuyện tình hai ngày nay đã bị chất đống, cần phải xử lý. Còn có nội ứng trong hậu viện, cũng cần phải tra rõ.

Lúc này, ta mới phát hiện lòng bàn tay mình ã nắm chặt, đã sớm ướt một mảng rồi.

Gặp lại Cơ tiểu Thất, đã là chuyện của vài ngày sau.

Ngày đó nàng tiến lên trên địa vị chủ mẫu, quả thực là muốn đem sức lực, mượn hậu viện ở sau lưng mà vạch trần gương mặt thật của nàng.

Hiện nay tình hình lại có sự khác biệt: nàng nếu là người của ta, ta tự nhiên là phải đem sự an nguy của nàng đặt lên vị trí đầu tiên.

Cho nên, đối với nàng không thể cưng chiều. Quan trọng nhất là, ngoài mặt phải lạnh nhạt với nàng.

Nhưng nàng tựa như trôi qua rất vui vẻ, mỗi ngày cũng sẽ có một vài {ám vệ} báo cáo với ta, hôm nay chủ mẫu chọc cười tiểu Cẩu, hôm kia chủ mẫu đùa giỡn với ....

Ta nghĩ, nàng chẳng lẽ thật không muốn gặp ta sao?

Nhưng mà, ta nghĩ ta muốn nhìn thấy nàng.

Cho nên, lúc này không phải là thời điểm cử hành gia yến, ta lại nói với Nhược Thủy: "Có phải nên cử hành gia yến rồi hay không?"

Nhị Tuyệt mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt của ta tuyệt đối giống như nhìn thấy quỷ. Dù sao, trước kia, mặc dù ta đối với nói với Nhược Thủy mỗi tháng cử hành gia yến một lần cũng không từ chối, nhưng cũng sẽ không nóng lòng mong mỏi như thế.

Hắn nói: "Gia, có phải người muốn để Nhược Thủy hốt chút thuốc cho người không?"

Ta tin chắc, nếu như khoảng cách giữa ta với hắn không ngoài mười bước chân trở lên, hắn nhất định sẽ đưa tay tới thăm dò cái trán của ta.

Ta không quay lại nhìn người này, làm như không có nhân vật tứ chi phát triển đầu óc ngu ngốc ở trong nhà này vậy

Nhược Thủy chẳng qua là yên lặng rồi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười giả tạo như hồ ly tinh trộm đồ.

Vẻ mặt không chút thay đổi của ta quay đi, càng coi nhẹ con hồ ly này. Hồ ly thông minh có thể nhìn thấy nội tâm người khác, ta nghĩ, hay là tạm thời tăng thêm một số người ở lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-162)