Truyện:Nhàn Thê Đương Gia - Chương 155

Nhàn Thê Đương Gia
Trọn bộ 162 chương
Chương 155
Phiên ngoại 3: Tự bạch của Tiểu Ái Nhàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


1. Chuyện lừa mẫu thân

Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Tiểu gia ta tên là Hách Liên Ái Nhàn.

Cái tên này, dĩ nhiên là do người cha vô lương tâm của ta lấy.

Nghe nói, năm đó cha trực tiếp nảy ra cái tên "Ái Nhàn" này.

Hắn cũng không nghĩ, tiểu gia ta là nam nhân nha—— mặc dù nương nói với ta là ta còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao ta cũng là sinh vật phái nam nha, đó là điều không nghi ngờ chút nào. Cái người cha cho tới bây giờ đối với ta luôn thiếu 'tình ruột thịt' kia lại đặt cho ta tên của mẫu thân!

Có thể nghĩ, trong nội tâm ta tức giận như thế nào rồi!

Hoàn hảo, ta có một mẫu thân thông minh, đem chữ 'Nhàn' kia sửa lại thành một từ đồng âm.

Khụ khụ, nói đến tên, ta tương đối đồng tình với tiểu đệ đệ Kê Kê mặt chết kia, cứ như vậy không giải thích được bị lão cha quăng lên cho hắn cái tên 'Ái Cơ'.

Khó trách người lười biếng như hắn, lúc sinh xong cũng lười khóc, sau khi nghe thấy cái tên này, thì tức giận liền trừng con ngươi lên.

Cho nên nói, tay nghề đặt tên của lão cha còn cần phải nâng cao nhiều.

Ta bò lên ghế, vỗ bả vai của cha, nói với hắn như vậy.

Ừ hừ, cảm giác này thật tốt, đứng ở trên ghế, ta liền có thể từ trên cao nhìn xuống, quan sát lão cha rắm thúi không ai bì nổi của ta.

Hắn người này rất âm hiểm nha, cảm giác này thật đúng, nhìn cũng chưa thèm nhìn ta, lại đảo qua phía dưới cái bàn, chặt đứt một "Chân" của cái ghế.

Chỉ nghe thấy "Oanh" một tiếng, chiếc ghế trong nháy mắt sụp xuống.

Hoàn hảo tiểu gia ta phản ứng nhanh nhẹn, nhảy xuống, lúc này mới miễn cho ta cùng tiếp đất với nó. Bỏ qua cái ghế đang tiếp xúc thân mật ở dưới kia.

Vẻ mặt của lão cha đen lên: "Hơn nửa đêm, không nên đi quấy rầy người khác."

Ta hầm hừ, không phải là do hôm qua vào thời khắc mấu chốt lão cha theo mẫu thân khả ái của ta thực hiện "Chế tạo người", thì ta xông vào sao.

Nhìn đi, lão cha ta lại ghi hận cho tới bây giờ a!

Dừng! Nếu không phải ta muốn cứu mẫu thân khả ải của ta từ trong dầu sôi lửa bỏng, tiểu gia ta mới mặc kệ "Lão" cha mặt chết đó!

Đang lúc ta cùng cha chuẩn bị bộc phát "Lẫm Nhàn thêm thân" lần đại chiến thứ n, thì nghe thấy một câu nói lành lạnh của mẫu thân: "Phòng thu chi, nhìn xem hai người bọn họ hôm nay làm hỏng bao nhiêu thứ! Như cũ, mỗi người nợ một nửa đi, ghi trên sổ!"

Vị bá bà phòng thu chi liền gian trá nhanh chóng gảy lên bàn tính.

Mà ta, đang chuẩn bị phát động công phu làm nũng với mẫu thân khả ái, thì lão cha âm thầm giống như con thiêu thân ỷ vào bước chân lớn làm ưu thế của hắn, nhanh hơn ta một bước, ôm chầm lấy thắt lưng của mẫu thân ta yêu thích nhất, lập tức giọng nói trở nên mềm mại: "Thất nhi, đây là trứng gà ta vừa mới nhặt lấy, nàng nếm thử xem!" Vừa nói vừa đỡ mẫu thân ngồi xuống.

Cả người ta run run, Thất nhi? "Lão gia này" thật đúng là đủ buồn nôn đi! Nghe thấy âm thanh kia, giống như vừa được bôi qua mật nha!

Chỉ nghe lão cha lại nói: "Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không chấp nhất với tên tiểu tử kia."

Ta liếc mắt, rất không nể tình ở bên cạnh làm ra bộ dạng muốn nôn mửa.

Ánh mắt lạnh lẽo của lão cha đảo tới đây cảnh cáo. Ta rõ ràng đọc được cái ý tứ bên trong đó. Đôi mắt như cá chết kia hoàn toàn để lộ ra tin tức là: lăn xa một chút, tiểu tử thúi!

Ta bĩu môi, lắc lắc ngón út, khiêu khích nhìn trở lại: tiểu gia ta mạn phép không cút! Có bản lãnh ngươi tới đánh ta đi!

Mấy năm này, ta đem bản lĩnh gây chuyện thị phi này phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn, hoàn toàn có thể hiểu được nên làm sao mới có thể khiêu khích sự tức giận sâu kín từ lão cha.

Quả nhiên, lão cha trừng mắt, xắn tay áo lên hướng về phía ta phát công lần thứ hai.

Ta quay đầu nặn ra một giọt nước mắt: "Nương, Tiểu Nhàn hôm nay thật biết điều nga! Cha lại còn muốn đánh ta! Tiểu Nhàn quả nhiên là không nên được sinh ra mà......"

Chỉ thấy chân mày của mẫu thân run run: "Lão gia, hôm nay tiểu tử này coi như ngoan ngoãn! Hãy bỏ qua cho hắn đi!"

Hắc hắc! Ta liền biết một chiêu này đối với nương ta rất hữu dụng nha! Mẫu thân ghét nhất nghe thấy hài tử nói rằng bọn họ không nên tới cõi đời này nha.

Hơn nữa, chỉ cần là phân phó của mẫu thân, cha cũng sẽ làm theo.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy không cam lòng của lão cha, ta đắc ý cười "ha ha".

Cha ơi là cha, ngay cả người nhiều lần khiến ẫu thân vui vẻ, cũng không sánh bằng nhi tử từ trong bào thai của mẫu thân là ta nha......

Không đợi ta cười xong, chỉ thấy một bàn tay nhanh chóng đưa đến giữa cổ của ta, đem ta xách như xách một con gà giữa không trung.

Tư thế này, ta làm sao có thể không biết.

Kể từ khi mới ra đời, ta liền bị cha lấy phương thức này ném bay vô số lần rồi!

Ta há mồm muốn mẫu thân đang nói chuyện với bá bá phòng thu chi giúp ta giải vây, thuận tiện xem tướng công của nàng, cha ta đang làm việc ác gì!

Lão cha tay mắt lanh lẹ đã lường trước được, sớm nhìn thấu ý đồ của ta, một ngón tay điểm vào á huyệt của ta (huyệt câm)!

Ta nói rồi lão cha ta rất nham hiểm mà! Lòng của hắn chính là như vậy không có một chút nào đồng tình với nhi tử của mình, càng không có chút nào yêu thương người a!

Theo một đường pa-ra-bol quen thuộc, ta lại tiến hành một đường bay từ không trung.

Xuyên qua cửa sổ, ta hướng về phía cây đại thu trăm năm ở bên ngoài mà bay tới.

Ta rõ ràng nhìn thấy trên cây khô kia lúc trước ta bị ném bay có xuất hiện một cái hố nhỏ hình người.

Ta hết sức đồng tình với nó, ta hoài nghi rằng có một ngày, cây to này sẽ bị cha ta hại chết! Mặc dù phạm nhân đụng trực tiếp vào nó chính là tiểu gia ta, nhưng chân chính đắc tội đầu sỏ là lão cha. Ta nhưng rất quang minh chính đại mà quan tâm đến nha!

Ta yên lặng khấn cầu, đại thụ bá bá à, ngươi nếu có linh, nhất định phải tìm lão cha đáng đâm ngàn dao kia mà báo thù nha!

"Phanh" một tiếng, ta vẫn duy trì tư thế giống nhau, ôm chặt lấy cây khô, co lại cái cổ, tránh khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của ta từ đó mà bị hủy dung.

Dưới tàng cây, có tiếng chê cười của người trong thôn hay lui tới.

Trong nháy mắt ta cảm thấy có một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên. Cũng là lỗi của lão cha! Để ột người thông minh tuyệt đỉnh như thế, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (*) như tiểu gia ta trước mặt mọi người ra bị đánh đến như vậy!

(*) "Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả" là để ca tụng một nhân vật siêu phàm, ý nói đời xưa chưa từng có người nào được đến thế, đời sau cũng chẳng bì kịp

Nếu nói Quân tử báo thù, mười năm không muộn, mà không cần vô phép tắc là được! Ta dĩ nhiên cũng muốn lão cha ta niếm qua tư vị như vậy nha! Lúc ta theo cây khô trợt xuống, đã thề như thế.

Quay đầu, nhìn thấy bên trong nhà hàng xóm Hà quả phụ xinh đẹp vẫn luôn mơ ước đối với lão cha ta đang núp ở phía sau đống cỏ, si ngốc nhìn lão cha.

Ai! Ta thật sự đối với ánh mắt nữ nhân này không dám gật bừa, lại có thể coi trọng bề ngoài nhìn tàm tạm, nhưng trên thực tế trong bụng lại càng xấu xa hơn của lão cha ta!

Ta vươn ra ngón trỏ, theo thói quen gạt gạt tóc trên trán. Hoàn hảo! Ta kế thừa huyết thống tốt đẹp của mẫu thân, không có gen mặt chết của lão cha này! Nếu không, trên đời liền thiếu đi công tử anh tuấn như ta rồi!

Đột nhiên, một ý nghĩ nảy lên trong đầu ta. Ta không nhịn được lại dự tính: cha ơi là cha, nếu nói vô độc bất trượng phu, vậy không nên trách nhi tử ta không trượng nghĩa rồi!

Ta vỗ vỗ bụi đất trên người, nhếch lên nụ cười sáng rỡ, bị mẫu thân gọi là âm hiểm nhất, chắp tay đi về phía Hà quả phụ.

"Di di, cha ta bảo ta đem cái này giao cho ngươi." Ta giả trang hài tử ngoan ngoãn, từ trong ngực lấy ra một cái quần lót tối qua ta lấy từ phòng của lão cha. Vốn là muốn hạ chút độc dược lên trên cái quần này, không nghĩ tới bây giờ vẫn là có chỗ dùng.

"Cho...... cho cho ta?" Nữ nhân kia kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, đưa tay há miệng run rẩy mà nhận lấy cái quần lót đó, giống như là đang cầm một cái bánh bao không nhân thơm ngon.

Chậc chậc, ta thật rất muốn để nữ nhân này đi tìm đại phu xem chút ánh mắt của nàng.

Nhưng kế hoạch chưa thành công, tiểu gia ta vẫn cần cố gắng. Không thể ở đây mà làm hư kế hoạch.

Ta cười híp mắt: "Là cho ngươi. Di di rất yêu thích phụ thân của ta, có đúng hay không? Thật ra thì cha ta đã sớm chọn trúng di di ngươi rồi!" Nhìn thần sắc đang cười khúc khích của nữ nhân kia, ta tiếp tục nói, "Nhưng mà, ngươi cũng biết, mẫu thân của ta quản rất nghiêm khắc! Nếu như, ngươi cầm lấy vật này đi tìm mẫu thân của ta, nói với mẫu thân ta chuyện gạo đã nấu thành côm, cho dù mẫu thân của ta không đồng ý, cũng sẽ cho ngươi theo chồng nha!"

"Thật?" Nữ nhân kia hiển nhiên hết sức kích động.

Ta vỗ vỗ ngực: "Thật." Trong bụng nhưng lại cười trộm không dứt, ta biết mẫu thân...không chịu đựng được nhất chính là bị phản bội, ta đây giá họa như vậy, còn có thể không thành công sao?

"Nhưng mà, di di, người phải tìm thời điểm cha ta không có mới có thể đi tới tìm mẫu thân của ta. Để cho phụ thân một chút mặt mũi có đúng không?" Ta liền nhắc nhở, nếu có cha ta ở đó, thì màn trình diễn này nhất định sẽ không thành công rồi! Hiển nhiên là phải tách cha ra, ta mới có thể có thời gian mang theo mẫu thân rời nhà mà trốn đi!

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của nữ nhân kia gật đầu như giã tỏi, ta có chút đồng tình với nàng. Sau khi mẫu thân rời đi, đoán chừng nữ nhân này sẽ bị cha đánh cho tơi bời.

Hà quả phụ kia quả nhiên nghe lời, sáng sớm ngày thứ hai liền giơ lên cái quần lót của lão cha, đấu tranh đi tới nhà trọ.

Cha giống như thường ngày, đi ra ngoài rèn luyện thân thể. Bởi vì Nương của ta vẫn có thể duy trì được khuôn mặt mười năm không thay đổi, khiến cho hắn cảm thấy có áp lực, sợ xuất hiện nam nhân trẻ tuổi hơn mình, đem mẫu thân đoạt đi. Cho nên lúc này hắn mới hăng hái như vậy, chỉ vì có thể rèn luyện ra một thân thể trẻ tuổi mới có thể xứng với mẫu thân.

Muốn ta nói, việc kia thật là uổng phí tâm cơ rồi, hắn rèn luyện như vậy, lập tức có thể trẻ tuổi giống như ta sao? Tiểu gia ta chính là lập chí muốn độc chiếm mẫu thân thông minh khả ái! Bởi vì mẫu thân ta tốt đẹp như vậy, nếu làm nữ nhân của cha, thì thật sự là quá lãng phí đi.

Mẫu thân vẻ mặt buồn cười nhìn thẳng vào Hà quả phụ đang làm ầm ĩ kia.

Đây cũng là chỗ hấp dẫn nhất mẫu thân của ta, bất kể đối diện với việc gì thậm chí núi lở trước mặt cũng bất động thanh sắc, thật là rất có khí thế, còn có quyết đoán nữa!

Dĩ nhiên, ta cũng không thể trông cậy vào Hà quả phụ kia có thể rung chuyển mẫu thân, tất yếu phải có tiểu gia thông minh như ta ở bên cạnh thổi gió quạt lửa nha!

"Ai, cha cũng thiệt là! Ăn xong lau sạch coi như xong, lại còn để lại chứng cứ xác thực như vậy, làm cho người ta bắt được nhược điểm như vậy! Chậc chậc, đây không phải là muốn nương đối đãi người không tốt sao?" Vừa nói, ta chớp đôi mắt to thuần khiết vô tội nhìn mẫu thân.

Mẫu thân chế giễu tựa như nhìn ta: "Vậy theo con nói, Nương phải làm gì?"

Lòng ta thót một cái, trong nháy mắt kia, ta thậm chí cảm giác ánh mắt sắc bén của mẫu thân xuyên thấu qua ta, mà việc làm của ta chỉ là trò hề cỏn con, không thể che dấu được......

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ta an ủi mình, người nam nhân nào không ăn trộm thịt đây, sự sắp xếp không chút dấu vết nào của ta, nương làm sao đoán ra được chứ?

Ta ho nhẹ, trấn định tinh thần một chút: "Nương, muốn ta nói, hình tượng nam nhân như vậy là không được nha! Tiểu Nhàn ta sẽ tìm cho người một người khác vừa đẹp trai vừa giàu có và quan trọng nhất, là giống như tiểu Nhàn, trước sau như một, làm một nam nhân quang minh chính đại!"

Mẫu thân cười đến cong cả khóe mắt: "Tiểu Nhàn, con nói đùa sao! Con trước sau như một, trong lòng đều quang minh chính đại sao?"

Ta lần nữa khụ hai tiếng: "Con biết mà, mẫu thân, người đây là đang ám chỉ còn làm người âm hiểm sao, cho dù là sự thật, cũng không cần nói ra dễ dàng như vậy nha."

Vẻ mặt mẫu thân nhất thời kinh ngạc.

Ta rất rõ ràng, mẫu thân không nghĩ tới ta có thể đoán được tâm tư của nàng. Ta dương dương tự đắc mà nghĩ như vậy.

Bên kia, Hà quả phụ lại bắt đầu diễn thế công nước mắt, lải nhải. Nếu không trực tiếp cho nàng vào cửa, nàng sẽ đâm đầu xuống hồ mà tự vận......

Ta bĩu môi, nữ nhân này, diễn thật đúng là không phải bình thường rồi.

Bất quá, lúc này ta có cơ hội rèn sắt khi còn nóng, cháy nhà hôi của.

Ta kéo kéo cánh tay mẫu thân, bày ra một vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nương, hành động lần này của cha, tuyệt đối không thể nữa dung túng nữa! Có một thì sẽ có hai, sau này cha tuyệt đối sẽ cho người mang thêm nhiều nón xanh nữa! Trên thế giới này nam nhân nhiều như vậy, Tiểu Nhàn nhất định sẽ vì người tìm được người so sánh với cha tốt hơn nhiều lần!"

Nương vuốt ve cái trán, cuối cùng vì ta mà thay đổi: "Được rồi, tùy theo con thôi!"

Ta phải kiềm chế vọng động ý định muốn nhảy về phía trước hoan hô, lại nghe thấy Nương nhẹ nhàng mà lầu bầu một câu: "Lúc này con trêu đùa quá trơn rồi, không đi trốn, chỉ sợ cha con sẽ đem con ra băm mất!"

Di? Có ý gì? May là tiểu gia ta đây có đầu óc thông minh, cũng không rõ ý tứ của câu nói sau của mẫu thân.

Bất quá, không sao, ta cuối cùng vẫn mang theo mẫu thân đi ra ngoài, không phải sao?

Ta rốt cục bước ra mà không có lão cha chán ghét kia, chỉ có mẫu thân thân ái hạnh phúc mà bước đi đầu tiên trong nhân sinh của mình nha!

Ta hát lên điệu hát dân gian, ba bước cũng trở thành hai bước trở về phòng lấy bao đồ đã chuẩn bị tốt.

Mẫu thân vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao con nhanh như vậy?"

Ta đắc ý cười: "Sơn nhân sớm có chuẩn bị." Cái tay nải này, ta nhưng là từ mấy năm trước, đã chuẩn bị, bên trong có thể có rất nhiều bảo bối năm đó mà ta nhập cư trái phép từ trong cung.

Dĩ nhiên, hảo hài tử như ta, sẽ không quên lưu lại tờ giấy cho lão cha.

Gió xuân thổi lên, trên bàn một tờ giấy trắng đang tung bay, nhìn lại một cái, ở phía trên là thể chữ làm sao có thể xinh đẹp mất trật tự như vậy nha.

Chỉ thấy phía trên được lưu lại là: cha, sau này nương sẽ do tiểu gia ta chiếu cố. Dĩ nhiên, nhi tử ta còn là người rất có lòng hiếu thảo. Lấy một đổi lại một, rất có lời cho người nữa! Hà di di, sẽ để lại cho người, chào người nha!

Kí tên: "Người gặp người thích, nhi tử nương thích nhất – Ái Nhàn".

Tái bút: Cha, nói cho người biết, vì viết một tờ giấy này đã hao tổn "Một ngày khóc" của ta. Ngài vẫn là nhanh chóng tìm phòng, ẩn mình đi, không nên trở thành "Ông lão" nước mắt tung hoành khiến người khác chế giễu nha.

Có thể nghĩ, cha nhìn thấy tờ giấy này thì sẽ như thế nào đây, hình ảnh một vẻ mặt hiểm độc liền xuất hiện trước mắt......

Một bao tiền, mang theo mẫu thân, ta vô cùng thỏa mãn mà bước ra khỏi phạm vi của lão cha.

Giang hồ yêu quý của ta, tiểu gia cùng nương tới rồi đây!

*****

2. Ký sự trốn nhà

Edit: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Nói chung, cuộc sống không có cha ở bên thật là rất thích thú. Dĩ nhiên, nếu như đại heo mập chỉ mê sắc trước mắt này mà không đặt ánh mắt dính trên người nương thì ta càng thêm vui vẻ.

Đây là quán trà bên cạnh quan đạo dành cho khách lữ hành, thương nhân nghỉ chân.

Ta với nương vừa tới nửa khắc đồng hồ trước, vốn là chỗ rất nhàn nhã yên tĩnh, lúc này bởi vì thằng quỷ sứ béo nục béo nịch mà chướng khí bay mù mịt. Ta thậm chí ngửi được mùi nồng đậm từ người nọ trong không khí.

"Ơ, tiểu nương tử đi một mình sao? Trên đường không thấy tịch mịch sao? Không bằng kết bạn với đại gia ta đi?" Người nọ hưng phấn vẻ mặt dữ tợn, không chút khách khí ngồi xuống đối diện nương nương. Phương pháp giả bộ hồ đồ để đến gần.

Nương nương tiếp tục uống trà lạnh, không có ngẩng đầu.

Đối với mị lực của nương ta không nghi ngờ chút nào, nữ nhân tiểu gia ta yêu thích nhất, tất nhiên phải là nhân tài kiệt xuất rồi.

Nhưng, đại heo mập trước mắt này, não đầy ruột già, khuôn mặt rỗ, khiến ta sinh lòng chán ghét đến tận cổ. So với cha càng thêm xấu, càng thêm ghê tởm, còn dám vọng tưởng nương của ta?

Đáng hận nhất chính là, hắn giống cha, xem ta như không tồn tại!

Cái gì gọi là "Một mình", chẳng lẽ hắn không thấy tiểu gia đẹp trai anh tuấn bất phàm ngồi bên cạnh nương là ta sao?

Ta ho hai tiếng, biểu lộ rõ ràng sự tồn tại của mình.

Người nọ rốt cục xoay đầu lại, nhìn ta một cái: "Nga, vị này đây là đệ đệ của Tiểu nương tử sao?"

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, nương rốt cục có phản ứng, Trà lạnh đang uống vào miệng phun ra ngoài hoàn toàn, trúng đầy lên mặt Đại heo mập kia. Bọt trà xanh từ lông mày theo gương mặt của hắn chảy xuống trông thập phần buồn cười.

Mẫu thân vẫn như cũ không quản người nọ, chỉ đảo mắt từ trên xuống dưới đánh giá ta một phen: "Vật nhỏ, là con lớn lên quá già, hay là ta nghe nhầm rồi?"

Ta cười đến cong cong lông mày đập bả vai Đại heo mập kia: "Vị đại ca này, ngươi nhìn, hai chúng ta có giống nhau không?"

Người nọ sửng sốt một chút, quên cả tức giận: "Giống!"

Mẫu thân đã nói, nụ cười của ta rất vô hại, hơn nữa xuất ra có thể diệt hết lửa giận của mọi người. Dĩ nhiên, là trừ bộ mặt quái thai khuyết dây thần kinh của cha ta.

Đương nhiên, Đại heo mập trước mắt này là người bình thường, sao có thể chống cự được "Nụ cười vô địch" của Tiểu Nhàn ta chứ?

Ta ôm cổ mẫu thân, rất hài lòng đáp án của Đại heo mập kia: "Quả nhiên, chúng ta rất có tướng vợ chồng đây!" Nếu heo mập này nghe lời như vậy, tiểu gia ta liền hảo tâm chút, không đùa chết hắn nữa.

"Ách xì", đột nhiên ta không khỏi hắt hơi một cái, trong nháy mắt cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Ta nhếch nhếch miệng, lập tức có dự cảm xấu.

Quả nhiên, một giọng nói lạnh lùng cực hạn vang lên: "Ngươi nói, người nào có tướng vợ chồng? Hửm?" Trong đó ý tứ uy hiếp đe dọa rõ ràng.

Không đợi ta đáp lời, giọng nói kia đã tiếp tục vang lên: "Bỏ móng vuốt của ngươi ra! Chiến Ái Nhàn!" Thanh âm rõ ràng tăng thêm âm lượng, độ đóng băng tự nhiên cao hơn.

Ta nhanh chóng buông lỏng tay ôm nương nương ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giơ tay lên, nam nhân một thân bạch y chắp tay đi tới, làm bộ ưu nhã kia không phải là lão cha quái thai của ta sao?

"Phụ thân, mới có nửa tháng, ngài quả nhiên là Thần hành thái bảo a, tốc độ thật là mau nha!" Ta biết rõ đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhịn được nhất thời, mới có thể tốt cả đời! Cho nên, ta phát huy sắc mặt Hán gian tới cực điểm.

Nương nhịn cười, liếc ta một cái: "Con ngoan ngoãn như vậy, ta có chút không quen đây!"

Cha tự cho là rất khốc vọt được một câu: "Ngươi nghĩ ta đuổi theo lúc nào?"

Đại heo mập kia lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi quay tới: "Ông các ngươi sao?"

Ực? Ông của chúng ta?

Câu nói được xem như sấm đánh giữa trời quang a, tuyệt đối là có khí phách.

Nương nhất thời há to miệng, mà mặt cha xem ra có thể so với đáy nồi.

"Ha ha ha ha." Bụng ta xoắn lại, thật sự là không nhịn được, vỗ bàn cười lớn lên: "Cha, ngươi quả nhiên đủ già nga!"

Cho nên nói, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết nga! Quả nhiên, cha không xứng với nương trẻ tuổi của ta!

Nhất thời, hảo cảm của ta đối với Đại heo mập này tăng vọt. Những lời này đối với cha mà nói, lực sát thương rất mạnh a.

Ta thậm chí thấy trong điếm rất nhiều khách nhân đều che miệng cười trộm.

Mắt cha bình tĩnh, đi lên mấy bước, tóm cổ áo Đại heo mập: "Ngươi nhìn cho rõ! Ta, là tướng công của nàng!"

Trước mắt ta sáng ngời. Tiểu gia ta chờ chính là thời khắc này!

Ta giơ tay lên ném đạn sương mù đặc chế. Tay trái nhấc bao quần áo, tay phải dắt nương, chạy ra khỏi quán trà, một lần nữa hướng tương lai tươi sáng vọt đi.

Cuối cùng, ta dĩ nhiên không quên nói cho cha một sự thực.

Khói dầy đặc tràn ngập, giọng nói dương dương tự của ta truyền vào: "Cha, có phải cảm giác cả người vô lực hay không? Đạn sương mù này vốn không có độc, đáng tiếc con đã rắc ít phụ dược trên người heo mập đó. Hai người cộng lại, chính là so với nhuyễn gân tán càng thêm lợi hại nha. Cha, cái này cũng không phải lỗi của Tiểu Nhàn con nha. Là bản thân cha tự mình muốn đụng heo mập này! Bất quá, cha, không cần lo lắng, thuốc này, một ngày sau tự nhiên sẽ hết."

Cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, cái gì gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tiểu gia ta đã lý giải cực kỳ hoàn mỹ nha.

Hùng phong trong ta nổi dậy, lúc này trong nội tâm là cảm giác thành tựu bao trùm.

Chỉ nghe trong sương khói một tiếng dữ dội rống ra: "Chiến, Ái, Nhàn!" Từng chữ từng chữ bắn ra, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta bĩu môi, cha đúng là giả vờ giả vịt, đã giống như cá chết đợi làm thịt rồi, vẫn không quên quẳng xuống lời ngoan độc!

Ừ, loại tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục này đáng giá cho ta học tập.

Mẫu thân gõ cằm, nhìn ta một cái: "Tiểu tử, theo kinh nghiệm của nương, con vẫn là nhanh chóng nhận sai với cha con thì tốt hơn. Nói không chừng còn có thể lưu lại toàn thây."

Rống! Nương thật xấu nga, lại làm ta sợ!

Ta nheo mắt lại, một chủ ý tuyệt diệu hiện lên trong đầu: "Nương nương, Tiểu Nhàn nếu đổi cha, thì cha kia sẽ không phải là không có lý do, không có thân phận gì tới đánh Tiểu Nhàn sao?"

Nương nương cảnh giác hỏi: "Con nghĩ sao?"

"Hắc hắc." Ta cười gian mấy tiếng, "Nương, Tiểu Nhàn sẽ vì người chọn chồng nữa!"

Rất rõ ràng, khóe miệng mẫu thân co quắp mấy cái: "Con tiểu tử này, quả nhiên là không muốn sống nữa." Nhưng vẻ mặt này rõ ràng chính là vẻ mặt xem cuộc vui, không một chút muốn ngăn cản ta.

Cho nên, ta nói nha, ta cùng với nương mới là một phe. Trong đáy lòng nương vẫn là ủng hộ ta.

Ta đem chỗ chọn Tân phụ thân định ở trong một thôn trang nhỏ.

Nương nhíu mày, hỏi ta: "Vật nhỏ, con muốn một anh nông dân làm cha sao?"

Ta lắc lắc đầu: "Cha của con phẩm chất cần thiết đầu tiên chính là không thể cùng tiểu gia con đoạt nương, con nghĩ nữa ngày, nông dân đàng hoàng nhất, mới có thể làm được điểm này."

Nương ho khan vài tiếng: "Tiểu tử, nghĩ rất chu đáo a."

Ta cười to ba tiếng: "Đúng vậy! Cũng không nhìn xem một chút tiểu gia con là nhi tử của ai!"

Chỉ nghe mẫu thân rất bất đắc dĩ nói một câu: "Ta cũng muốn biết con là nhi tử của ai......"

Những lời này, bị ta tự động hiểu rằng nương vui mừng bởi vì có ta, một nhi tử khéo hiểu lòng người như vậy nên kích động không nói thành lời.

Ta cầm la đồng của người mãi nghệ bên đường, 'xoảng xoảng' gõ lên: "Tới đây! Tới đây a! Hôm nay tiểu gia ta muốn vì nương chọn phu quân!"

Quả nhiên, một chiêu này hấp dẫn mọi người gần xa tụ tập tới xem náo nhiệt.

Mẫu thân vỗ vỗ cái trán, đoán chừng đối với người thông minh ta đây nghĩ ra một chiêu như vậy thật là hết chỗ nói rồi.

Ta đỡ nàng ngồi xuống đống cỏ khô dưới bóng cây râm mát, lúc này mới chuyển hướng đến các hán tử hưởng ứng lệnh triệu tập.

"Các vị thúc thúc bá bá, ca ca tỷ tỷ, tiểu gia ta là người từ quê đến, muốn chọn rể ẫu thân. Mong rằng các vị cổ động, ủng hộ nhiều hơn!"

Người phía dưới từ vẻ mặt mờ mịt, đến tỉnh ngộ: "Thì ra là cô nhi quả phụ đây, ai, thật là đáng thương a."

Ta trộm dò xét nương, khóe miệng của nàng co quắp.

Khụ khụ, cha, nhi tử ta chưa bao giờ nguyền rủa người nga, là những người này tự mình hiểu sai thôi. Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng đem cọc tội này đổ lên đầu nhi tử nha.

"Rầm" một tiếng, ta mở bao quần áo trên người, ánh vàng rực rỡ, trân bảo lóe sáng lập tức hiện ra.

"Dĩ nhiên, nương ta trừ tiểu gia ta ra, còn có những thứ này là của hồi môn."

Trong chốc lát những người đó sững sờ.

Quả nhiên, nhiệt tình của mọi người trong nháy mắt bắn ra.

"Tiểu ca nhi, ngươi nhìn bộ dáng ta ra sao? Phù hợp điều kiện không?"

"Đi! Ngươi kẻ giết heo này cũng xứng đôi với phu nhân người ta trong veo như nước sao? Tiểu ca nhi, nhà ta tổ nghiệp giàu có, ngươi cùng nương đi theo ta, nhất định có thể an ổn sống."

"Qua một bên đi! Trong nhà của ngươi không phải là đã có Tiểu nương tử sao?"

......

Trong lúc nhất thời, tràng diện bốc lửa, khó mà khống chế.

Nương kéo kéo áo choàng của ta, nói nhỏ: "Tiểu tử, con là chuẩn bị đem mẹ đi bán sao?"

Ta cho nàng một nụ cười thật lớn: "Nương, yên tâm đi. Tiểu Nhàn nhất định sẽ tìm cho người một nam nhân tốt ngàn năm khó gặp."

Quay đầu, ta gõ mấy cái vào la đồng: "Mọi người chú ý. Đầu tiên, trong nhà đã đón dâu xin tự động đi ra ngoài; thứ hai, tuổi đã hơn hai mươi tám, xin tự động rời đi; thứ ba, tính khí táo bạo, xin tự mình xuống núi; thứ tư, tài phú trong nhà so không được Chiến gia Thiên diễm, cũng xin chọn đường vòng mà đi."

Trong khoảnh khắc, rất yên tĩnh. Chỉ nghe thanh âm mọi người hít thở.

"Tiểu ca nhi, ngươi đem chúng ta làm trò cười sao." Rốt cục, có người lên tiếng.

"Tiểu gia ta rất chân thành." Ta đã đem điều kiện hạ rất thấp a.

"Tiểu ca nhi, ba điều kiện đầu còn có thể tiếp nhận được. Nhưng điều kiện thứ tư này, ngươi cảm thấy ở Thiên diễm có thể tìm được sao?"

Cũng đúng a, có ai có thể giàu có đến chảy mỡ như lão cha ta?

"Nhưng, nếu so sánh với không được với Chiến gia, sẽ làm mẹ ta chịu ủy khuất!" Ta cũng xoắn xuýt đây.

"Tiểu ca nhi, ngươi nên đi tìm hoàng gia xem!" Có người lên tiếng chê cười.

Trong đầu ta lóe ra tia lửa, chính xác, đúng là chủ ý tốt.

Quay đầu liền hướng nương nương thân ái: "Nương, mình đi Bắc Hãn đi. Điều kiện của Bắc Đường phụ thân coi như không tệ!" Chủ yếu nhất chính là, ta rất chắc chắn có thể chế trụ Bắc Đường phụ thân.

Nương chống càm, vẻ mặt ranh mãnh cười: "Tốt, nếu như người sau lưng ngươi đồng ý."

Chỉ nghe phía sau tiếng xương răng rắc vang lên, không cần quay đầu lại, ta cũng biết áp lực cuồng nộ kia chính là từ ai.

"Ác quỷ tới! Mọi người mau rút lui a!" Ta ném la, hô to một tiếng, kéo nương nương, lại bắt đầu sống trong cảnh đào vong.

Mặc dù rỗi loạn phía sau làm cho ta tranh thủ một chút thời gian chạy, chỉ tiếc, kế hoạch mang mẫu thân trốn nhà lần này của tiểu gia ta cuối cùng cũng chấm dứt trong thất bại.

May mắn là, nhờ ta đánh bậy đánh bạ, tìm được tam tam di di.

Cho nên, nương hướng lão cha cầu tình. Hơn nữa hài lòng thái độ nhận lỗi của ta, cha liền phạt ta đóng cửa ba tháng.

Nhưng, gian phòng thủng của cha kia, nơi nào giam được tiểu gia ta.

Dù sao tiểu gia có nhiều nhất chính là thời gian, có thể từ từ đấu cùng cha "Lão đầu tử" kia. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể cường đại không cần khuất phục "Dâm uy" của cha, sau đó quang minh chính đại mang mẫu thân đi. Lúc ấy, ta nghĩ như vậy.

Đáng tiếc, không lâu lắm, ta cùng với bọc quần áo nhỏ bị cha ném ra khỏi "Tửu lâu Lẫm Nhàn ", chỉ nói không tìm được vợ không cho phép về nhà.

Trời mới biết, tiểu gia ta mới mười tuổi! Cha lại lấy lý do này đuổi ta ra cửa, có thể quá cường hãn chút ít hay không?

Bất quá, tiểu gia ta cũng không phải đèn cạn dầu. Ta tự tin, lấy gương mặt tuấn tú của ta, lừa tiểu cô nương mười tám tuổi về nhà là không thành vấn đề. Đến lúc đó, hừ hừ, xem cha còn có thể nói gì?

Ta lặng lẽ ẩn vào phòng mẫu thân, son sắt cam đoan với mẫu thân, cho dù Tiểu Nhàn tìm vợ cũng sẽ không quên ta thích nhất là mẫu thân!

Dĩ nhiên, còn chưa nghe được mẫu thân khen ngợi, ta liền đã bị phụ thân âm hiểm đạp bay ra ngoài.

Ta khập khễnh đi ra khỏi thôn nhỏ, lại quay đầu nhìn "Tửu lâu Lẫm Nhàn" ở đầu thôn, ta thề lần sau khi trở về nhất định phải đem biển hiệu đó đổi thành "Tửu lâu Nhàn Nhàn"!

Crypto.com Exchange

Chương (1-162)