Truyện:Nhàn Thê Đương Gia - Chương 154

Nhàn Thê Đương Gia
Trọn bộ 162 chương
Chương 154
Phiên ngoại 2: Ta cùng 'băng sơn' có một ước hẹn (chuyện Tiểu Cố)
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ta nghĩ, ta đời trước nhất định phóng hỏa nung rất nhiều tảng băng đây, cho nên đời này mới có thể ở khắp nơi mà đụng phải "Băng sơn", kết làm nghiệt duyên không thể lí giải này.

Trong hậu hoa viên Cố phủ Phong Thành, một ngày đột nhiên có nhiều thêm một tiểu hài tử mặc áo bào trắng. Hắn chắp tay đứng trước gió, vô cùng lão luyện. Không giống tiểu hài tử ưa thích lăn qua lăn lại trong vũng bùn đến dơ bẩn mà thường ngày ta thường thấy.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Vân Lẫm. Năm ấy, ta bốn tuổi, Vân Lẫm bảy tuổi.

Mẫu thân nói cho ta biết, đó là hài tử của bạn chí cốt của phụ thân.

Ta thật vui vẻ nhảy đến trước mặt hắn, vô cùng hữu hảo mà đem một ít sữa đặc ta ăn dư lại đưa tới, giương lên nụ cười ta tự cho là mê người nhất: "Xin chào! Ta mời ăn cái này nha! Ngươi theo ta chơi, có được hay không?"

Hắn không nói chuyện, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, dĩ nhiên, sau này ta mới biết mặt của hắn hẳn là bị bại liệt đi.

Nhưng mà, lúc ấy, ta khẳng định nhìn thấy vẻ chán ghét trong ánh mắt hắn đối với miếng phô mai, nhìn ta giống như một đứa ngốc mà đánh giá.

Không phải chứ, miếng phô mai mặc dù ta đã liếm qua, có chút ướt, đúng là rất buồn nôn. Nhưng mà, ngày hôm qua ta đem miếng phô mai như vậy cho con chó vàng trong hậu viện ăn, không phải nó ăn rất ngon miệng sao?

Còn có, vẻ mặt của đứa nhỏ trước mặt đây là xảy ra chuyện gì? Nếu không phải hai hạt châu trong con ngươi còn đang chuyển động kia, ta sẽ cho là cương thi đang hoành hành đó.

Ta tiện tay ném miếng pho mát, lần nữa giương lên khóe miệng: "Học theo ta nha! Cười như vậy, mới có thể nhận được sự vui mừng từ người khác nha!"

Hắn nhìn ta, rốt cục mở miệng vàng ra: "Ngươi cười.... ."

Đẹp mắt sao! Đẹp mắt sao! Ta đắc ý mà suy nghĩ. Ta vẫn biết ta là tiểu hài tử xinh đẹp mà, trong phủ tất cả mọi người đều khen ngợi ta, thậm chí những vị thẩm thẩm giúp đỡ kia khi nhìn thấy ta liền muốn hôn ta một cái, nói ta trưởng thành, tuyệt đối là yêu nghiệt.

Ta ngẩng đầu lên, bày ra tư thái ngay ngắn, chờ đợi hài tự trước mặt cúng bái ta.

"...... Thật vô sỉ!" Đang lúc ta hết sức phấn khởi, hài tử kia lại có thể phá hủy bằng một câu như vậy,

Đó là lần đầu tiên ta có cảm giác thất bại.

Ta nghĩ, đứa nhỏ này nhất định rất chán ghét ta. Ta từ trước đến giờ không thích dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác nha.

Cho nên, ta rũ đầu xuống, chuẩn bị rút lui.

Thình lình nghe đứa bé kia ở sau lưng ta hỏi: "Ngươi không phải là muốn ta cùng ngươi chơi sao?"

Ta sửng sốt một chút, mừng rỡ. Đây cũng là lần đầu tiên có tiểu hài tử nguyện ý cùng ta chơi đùa!

Bởi vì nông nghệ, cho nên đám hài tử trong thành không ai dám kết bạn với ta. Cho dù tiểu tôn tử của phật Di Lặc thành chủ, cũng bị thành chủ ra lệnh cưỡng chế chỉ có thể cung kính đối với ta.

Ta cảm thấy bộ dáng của hài tử kia thật sự là rất không thú vị. Bọn họ tận lực tránh xa ta, đi chơi đùa cũng không mang theo ta.

Ta dĩ nhiên là người thức thời, cũng không đi làm khó bọn hắn. Không ai theo chơi, ta liền cùng chó vàng chơi ở hậu viện; không ai theo làm trò, ta liền dùng tay trái của mình đấu nhau với tay phải.

Mà lúc này, lại xuất hiện một đứa trẻ không giống như vậy, nội tâm của ta làm thế nào mà mất hứng được đây?

Cả xế chiều, ta vô cùng tận hứng.

Mặc dù đứa bé này rất kỳ quái, không thích nói chuyện, không thích cười, nhưng cũng là một người bạn tốt. Hắn nghe ta nói hưu nói vượn, hắn mặc ta khóc lóc om sòm lung tung.

Ta bẻ hoa, hắn liền làm cho ta vòng hoa để chơi; ta leo cây, hắn liền ở phía dưới làm một cái đệm xốp bằng rơm ra; ta ném chim, hắn liền dựng lên giá nướng để ta nướng.

Ta cười lớn cuồng vọng đối với hắn nói: "Mặc dù vẻ mặt của ngươi như người chết, nhưng bất quá nhìn ngươi đối với ta tốt như vậy, ta liền để ngươi làm đệ đệ tốt của ta."

Ta rõ ràng nhìn thấy da mặt của hắn co rút mấy cái, nhưng vẫn như cũ tùy ý tranh cãi huyên náo.

Sau này mẫu thân nói với ta, nàng lần đầu tiên nhìn thấy ta cười đến vui vẻ như vậy, không có chút kiêng kỵ nào như thế. Không phải là kéo khóe miệng theo thói quen, mà là lộ ra nụ cười trong trẻo.

Cũng bởi vì hắn, tiểu tử như ta lần đầu tiên cảm nhận được sự sảng khoái vô cùng.

Ta nghĩ, ta là hài tử cô độc, là Vân Lẫm đem ta từ cái cô độc đó kéo ra ngoài.

Ngày đó ban đêm, ráng chiều đã xuất hiện đầy trên phía chân trời. Vân Lẫm mệt mỏi cõng tiểu hài tử trên lưng là ta đây, đi từ trong vườn hoa về phòng của ta.

Khuôn mặt ta áp lên tấm lưng không tính là rộng của hắn, không khỏi cảm thấy an tâm. Cái loại cảm giác này, ấm áp giống như mẫu thân, thấm vào nội tâm, khắc vào đáy lòng.

Ta nghiêng đầu, trong mơ mơ màng màng, tầm mắt nhìn thấy một vòng xanh lá mạ, xen lẫn trong bụi hoa, nhanh chóng rời về phía ta cùng Vân Lẫm.

Đầu óc ta trống rỗng, chỉ thấy "cỏ màu xanh" kia nhảy cao ba thước, liền bay về phía bắp đùi của ta.

"A" một chữ không kịp ra khỏi miệng, đã thấy Vân Lẫm một tay bắt được đuôi của thảo xà. Mà thảo xà tức giận liền cắn một cái vào tay hắn.

Một đóa hoa nhỏ đỏ sẫm lập tức xuất hiện trên bạch y, đâm vào mắt của ta.

Ta đột nhiên tỉnh mộng, chỉ thấy máu tươi từ trên tay Vân Lẫm ồ ồ mà chảy ra, biết là do bản thân mình yếu ớt, đành lực bất tòng tâm.

"Oa" một tiếng, ta liền gục ở trên lưng Vân Lẫm khóc.

Vân Lẫm hung hăng chống lại thảo xà, một cái tay khác bảo vệ ta thật chặc, gắt gao cùng thảo xà giằng co.

Tiếng khóc của ta cuối cùng khiến cho người hầu trong nhà nghe thấy.

Thảo xà lúc này mới phẫn nộ di động rời đi.

Vân Lẫm nhẹ nhàng thả ta xuống một hòn đá, vỗ vỗ đầu của ta, nói: "Ta thích nụ cười sáng ngời của ngươi, so với ánh mặt trời còn xinh đẹp hơn."

Ta nhìn hắn đau đến vẻ mặt có chút tái nhợt, nghe được lời tán dương ta vẫn mong đợi, trong lòng nhưng thế nào cũng không thể cao hứng nổi. Chỉ cảm thấy lần đầu tiên, trong nội tâm của ta có sự đau đớn quấn quýt với nhau. So với hình ảnh mọi người không cùng chơi đùa với ta, còn muốn khó chịu hơn; so với bằng hữu chó vàng tốt nhất của ta ngã bệnh, còn muốn khó chịu hơn. Cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Nước mắt không ngừng, tiếng khóc không ngừng. Ta đang cầm cánh tay của hắn, đỏ hồng mắt: "Đau không?"

Người hầu sớm phân tán ra đi mời phụ thân cùng đại phu.

Vân Lẫm lần nữa vỗ vỗ đầu của ta: "Tiểu tử, ngươi cười ta liền hết đau?"

Ta bán tín bán nghi: "Thật?"

Hắn nói: "Thật." Thanh âm rất ôn nhu.

Gương mặt mang theo nước mắt của ta, khóe miệng giương lên, liền kéo thành nụ cười.

Sau đó, "rầm" một tiếng, Vân Lẫm cứng ngắc ở trước mặt ta, liền ngã gục.

Ngày đó, nghe nói tiếng khóc của ta làm cho toàn bộ Cố phủ cảm thấy kinh hãi. Bất kể mẫu thân trấn an như thế nào, ta đều không chịu dừng lại. Cho đến phụ thân điểm huyệt đạo của ta, ta mới ngủ mê đi.

May là thảo xà không độc, Vân Lẫm không có đáng ngại. Nhưng ta vẫn ngủ mê man, bỏ lỡ thời điểm Vân Lẫm rời khỏi Cố Phủ.

Ta tức giận đến chừng mấy ngày đem hoa cỏ ở trong hậu viện nhổ hết lên, cho đến khi trên bàn tay xuất hiện vài bong bóng nhỏ.

Ta hỏi mẫu thân: "Vân Lẫm lúc nào sẽ trở lại ạ?"

Mẫu thân cười nói: "Tiểu Ảnh rất thích Vân Lẫm sao?"

Gương mặt ta ửng hồng, bắt đầu nũng nịu: "Thiên tài con mà thích tên mặt chết đó sao! Hắn làm sao có thể có gương mặt đáng yêu của Tiểu Ảnh chứ?"

Mẫu thân nở nụ cười hiểu rõ, vẻ mặt "Không cần xấu hổ, ta đều biết" trêu ghẹo nói: "Vân Lẫm nói lần sau đến sinh thần của con, hắn sẽ tới."

Ta nhất thời há lớn miệng, thật cao hứng chạy đến trong phòng, bò tới trên băng ghế ngồi, kéo lịch ngày trong năm, xem khi nào thì đến sinh thần lần kế tiếp của thiên tài ta đây.

Ta xé lịch ngày xuống, vừa đi tìm mẫu thân: "Nương, Nương, sinh thần của con đến rồi, sao Vân Lẫm không xuất hiện?"

Mẫu thân trong nháy mắt cảm thấy ngạc nhiên. Sau đó nàng liền bắt đầu hé miệng cười trộm.

Nàng dùng sức xoa nắn tóc của ta: "Tiểu tử ngốc, còn nói con không thích Vân Lẫm?"

Ta ngoan ngoãn chờ đợi một năm này.

Nếu là trước kia, ta đối với sinh nhật căn bản không có gì để chờ đợi cả. Bởi vì sinh thần hằng năm của ta đều giống nhau, mặc vào một bộ đồ mới, tiếp nhận lời chúc mừng của người trong phủ. Thật không thú vị nha!

Nhưng mà, một năm kia, ta lại đối với ngày này nhiều hơn sự mong chờ cùng nhiệt tình. Bởi vì, ta đang chờ Vân Lẫm thực hiện lời hứa của hắn, ta đang chờ một ngày gặp lại Vân Lẫm.

Hiển nhiên từ mẫu thân mà ta biết cuộc sống không phải xé lịch thì sẽ trôi qua. Mặc dù lo lắng, ta vẫn như vậy chỉ có thể lặng lặng mà chờ đợi.

Trước sinh thần ta một tháng, Vân Lẫm lại xuất hiện trước thời hạn, là được phụ thân mang từ Kinh Đô tới đây.

Thời điểm nghe người hầu bẩm báo, trong lòng ta trong nháy mắt giống như nở đầy hoa xuân, tràn đầy mừng rỡ mà đi ra ngoài. Ta đứng ở trên ghế khua tay múa chân, khiến cho người hầu kia giật minh, liền la lên: "Tiểu tổ tông, người kiếm chế một chút."

Ta vọt tới trước gian phòng Vân Lẫm ở lúc xưa, lúc này mới sửa sang lại mặt mũi. Ta không thể biểu hiện quá mức hưng phấn, nếu không sẽ làm cho Vân Lẫm cảm thấy đắc ý. Ta lúc ấy nghĩ như vậy.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vân Lẫm ngồi bên cạnh bàn, vẫn như trước mặc một bộ bạch y, vẫn như trước không lộ ra biểu hiện gì cả. Nhưng mà, ngay lúc đó ta cảm thấy Vân Lẫm đã thay đổi.

Không nói đến khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của hắn, chỉ hơi thở quanh thân hắn, đã hoàn toàn bất đồng với một năm trước.

Nếu nói là trước kia bên người Vân Lẫm ấm áp, như vậy giờ phút này bên người Vân Lẫm chính là hàn băng thấu xương.

Vân Lẫm ngẩng đầu nhìn ta một cái, trong ánh mắt ấy hàm chứa sự lạnh lùng cùng hận ý khiến cho ta cảm thấy lần nữa như bị xoắn lại, không như trước, không như loại đau đớn khi Vân Lẫm bị thảo xa cắn một năm trước.

Ta nhìn Vân Lẫm như vậy, chậm chạp không dám tiến lên.

Không lâu sau, mẫu thân liền đi tới. Nàng ôm lấy ta, đi ra khỏi phòng của Vân Lẫm.

Ta lướt qua bả vai mẫu thân nhìn thân ảnh lạnh lẽo của Vân Lẫm, trong lòng càng đau đớn.

Ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết mẫu thân vốn trữ danh "mỹ nhân cười" lúc này cũng cau mày, ai thán liên tục.

Mẫu thân vuốt ve đầu của ta: "Tiểu Ảnh, Vân Lẫm hiện giờ trong lòng rất thống khổ, rất khó khăn, con không nên đi phiền hắn."

"Hắn tại sao thương tâm khổ sở như vậy?" Ta hỏi.

Mẫu thân thở dài, trong mắt vẻ buồn rầu nói không nên lời: "Tiểu Ảnh, nếu như mẫu thân cùng phụ thân rời khỏi con, con có khổ sở không?"

Ta ôm lấy cổ mẫu thân: "Tiểu Ảnh nhất định sẽ khóc đến chết."

Mẫu thân hôn gương mặt của ta một cái: "Vậy hiện giờ Tiểu Ảnh phải hiểu tâm tình của Vân Lẫm nha."

Vành mắt ta nhất thời đỏ lên.

Ban đêm, Vân Lẫm không đi ra ăn cơm. Phụ thân hạ lệnh cho người mang thức ăn vào phòng của Vân Lẫm.

Ta ăn được vài miếng, cũng không có khẩu vị.

Thời điểm ánh trắng mông lung mờ mịt, nằm ở trên giường, ta làm sao cũng không ngủ được.

Rốt cục, ta không nhịn được, xuống giường, liền đi đến phòng của Vân Lẫm.

Bên trong nhà, một mảng tối như mực.

"Vân Lẫm, ngươi ngủ chưa?" Ta nhẹ hô lên.

Đẩy cửa, ngẩng đầu đối diện lên với đôi con ngươi đang che lấp một tầng thất vọng, hắn vẫn ngồi ở chỗ ban ngày kia.

Ta đi tới, lắc lắc cánh tay của Vân Lẫm: "Ngươi có phải muốn khóc hay không? Ta đem bả vai cho ngươi mượn."

Vân Lẫm không đáp lời.

Ta kéo lỗ mũi ra: "Ta đem phụ mẫu phân cho ngươi một nửa, có được hay không?"

Vân Lẫm nhìn ta một cái.

Ta rốt cục không nhịn được nức nở lên: "Ta giúp ngươi khóc. Khóc xong ngươi sẽ phải đứng lên nha!"

Ôm lấy lưng áo của Vân Lẫm, ta gào khóc lên.

Bỗng nhiên, trên người bị xiết chặt, một đôi cánh tay nhốt ta lại. Đầu của Vân Lẫm chôn chặt ở vai của ta.

Bên tai, không có bất kỳ thanh âm nào, chỉ có cả người Vân Lẫm vẫn âm thầm run rẩy.

Ta cảm giác được hạt châu nóng hổi cuồn cuộn từ trên cổ rơi xuống, sáng long lanh.

Đưa tay tiếp được, hạt châu kia lập tức hòa tan ra, thấm ướt bàn tay của ta.

Thật lâu sau đó, Vân Lẫm mới buông lỏng ra ra, thản nhiên nói: "Đây là lần cuối cùng ta khóc."

Ta nghe phụ thân nói, Vân Lẫm chẳng bao giờ khóc. Duy nhất một lần, cũng là một lần cuối cùng, Vân Lẫm thế nhưng lựa chọn khóc ở trước mặt ta!

Có phải nói, từ tận đáy lòng Vân Lẫm yêu thích ta hay không?

Con ngươi của Vân Lẫm càng tỏa ra sự kiên định, ở trong bóng đêm lúc sáng lúc tối.

"Ngươi nghĩ cái gì?" Ta hỏi.

"Báo thù!" Vân Lẫm không chút do dự phun ra hai chữ này.

"Tốt! Ta giúp ngươi báo thù!" Năm tuổi ta đây cũng không biết kẻ thù là ai, ta cũng không biết nên báo thù như thế nào. Ta chỉ biết ta không nên để Vân Lẫm cảm thấy khổ sở như vậy. Nếu báo thù có thể làm Vân Lẫm vui vẻ, ta nguyện ý dùng cả đời của ta trợ giúp bằng hữu mà ta yêu thích nhất.

*****

Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ta từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ cái trán, ta làm sao lại nằm mơ lúc hồi nhỏ rồi?

Nhìn trên tay thư tín mà Vân Lẫm truyền đến, ta cười. Vân Lẫm cuối cùng cũng làm được! Hắn rốt cục ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế của Thiên Diễm!

Có lẽ, từ khi Vân Lẫm tám tuổi, chúng ta đã nỗ lực hơn hai mươi năm.

Lúc ta lên năm tuổi đã bái sư học nghệ, nghiên võ học văn, chỉ hi vọng có một ngày sẽ giúp được Vân Lẫm.

Thuở nhỏ, ta kế thừa phong vị của Cố Ninh Vương, cũng lấy văn võ vô song mà danh truyền thiên hạ.

Rốt cục, ở năm ta mười tám tuổi, liền bị Lam Đế chọn trúng, điều đến trong kinh, trở thành mưu sĩ của hắn.

Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là ý tưởng. Vân Lẫm không thể tới kinh thành, ta liền chính là bóng hình ở kinh thành của hắn. Ta thay hắn trông coi tình hình của các quan thần ở kinh thành, ta lợi dụng tấm lòng đa nghi của Lam Đế, sau lưng thì khiêu khích rất nhiều mối quan hệ của các trung thần, khiến cho bọn họ cảm thấy chán nản, phân ly ra.

Ta thừa nhận ta không phải người tốt, đối với sự kiện Lam Đế đối phó với Lôi Phong Quân, ta nhưng lại giúp đỡ ba phần trong đó. Vốn ta muốn đoạt lấy đội quân kia cho Vân Lẫm, như vậy đối với Vân Lẫm là chuyện vô cùng có lợi rồi.

Chẳng qua là, ta đánh giá thấp độ trung thành của Lôi Phong Quân với triều đình, thế cho nên khiến cho đội quân kia không được sử dụng ở bên ngoài tận mười năm trời.

Ta vốn vô cùng lo lắng Vân Lẫm sẽ biến thành người thứ hai giống như Vân Lam. Vân Lam sốt ruột vì quyền lực, còn Vân Lẫm lại một lòng báo thù, cuối cùng có thể trở thành một người không có bất kỳ tình cảm nào hay không?

Hoàn hảo, trời cao phái đến một Thất Nhàn, bổ sung vào khoảng trống trong lòng của Vân Lẫm.

Năm ấy, Thất nhàn bị Vân Lam cho đòi tiến cung, lần đầu tiên Vân Lẫm trở nên mất lý trí, đội lên khuôn mặt "Dực Vương", liền đi theo vào cung, chỉ vì bảo đảm an toàn cho Thất Nhàn, ta liền biết rằng hắn đã bị lún sâu vào đó rồi.

Mặc dù, một mặt ta muốn Vân Lẫm vui vẻ, rốt cục có người có thể làm hắn thật lòng mà đối đãi.

Nhưng đồng thời, ta cũng cảm thấy rất lo lắng, Thất Nhàn sẽ trở thành yếu điểm trí mạng của hắn. Dù sao, con đường mà Vân Lẫm phải đi khác so với người thường. Nếu không có năng lực tương xướng, thì ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có thể trở thành nhược điểm cùng chướng ngại vật của hắn mà thôi.

Huống chi, Cơ gia kia, cũng là nơi rắc rối a!

Quả nhiên, Vân Lẫm bị Lam Đế giữ lại trong kinh thành, cũng không thể dùng thân phận đương gia Chiến Gia mà trở về Vân Thành nữa.

Kinh Đô dĩ nhiên vô cùng nguy hiểm. Lần đó Lam Đế ném hỏa dược, nếu không phải ta sớm biết được, chỉ sợ Vân Lẫm khó thoát một kiếp.

Ta khuyên Vân Lẫm, không thể vì một nữ nhân mà làm lộ thân phận của mình, chỉ vì mình nàng mà khiến cho nhiều năm ngấm ngầm chịu đựng của bọn họ trở thành hư ảo được không?

Vân Lẫm chỉ nói, muốn tiếp tục báo thù, còn nữ nhân kia, nhất định cũng phải là của hắn.

Ta lúc ấy cũng không rõ, vì sao Tiểu Thất của Cơ Gia có thể mê hoặc tâm tư của Vân Lẫm như vậy.

Cho đến khi Bắc Đường Tẫn một lần nữa bí mật đi vào Thiên Diễm, mà sau khi ta bị Lam Đế giao cho nhiệm vụ theo dõi Bắc Đường Tẫn, ta mới rốt cục hiểu rõ vì sao trong lòng Vân Lẫm lại yêu thương nữ nhân kia.

Cô gái kia căn bản không giống với tin đồn là người ôn nhu hiền lành, thậm chí còn là người tàn nhẫn quyết tuyệt.

Không nói tới nàng lấy sức lực một nữ nhân chống đỡ Chiến gia, một bằng sự dụ hoặc của nàng đối với tên Bắc Đường kia bất vi sở động, đã khiến ta khen ngợi không dứt.

Mà cả người nàng tản mát ra sự lạnh lùng kiên quyết, hơn nữa trong ánh mắtđạm mạc đến nỗi bất luận kẻ nào bên ngoài đều trở nên vô hình, mà điều này giống như Vân Lẫm lúc còn tám tuổi.

Đó là đã từng trải qua hoặc nhìn thấu đau thương. Khi đó, ta xác định, vị Tiểu Thất của Cơ gia, hiển nhiên không phải người bình thường.

Sau đó thực thế đã chứng minh, Thất Nhàn quả nhiên là người thích hợp nhất để đứng bên cạnh Vân Lẫm.

Ta nghĩ, có phải bởi vì đồng dạng hơi thở với nhau, cho nên hai người này mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, rồi sau đó sinh tử không đổi......

Giơ lên bức thư, ta tiếp tục đọc.

Song câu nói phía dưới kia khiến cho ta nhăn mày.

"Hai lão đầu Tiềm long cốc, Tím lão đầu là phụ thân của ta, còn Xám lão đầu là phụ thân của ngươi."

Đây là ý gì? Cha của ta, rõ ràng đã qua đời rất sớm rồi mà!

Xám lão đầu kia? Ta cố gắng hồi tưởng lại dung mạo của hắn, một vẻ mặt như xác chết kia, nhìn qua ngược lại có bộ dáng phong tiên đạo cốt, trên thực tế lại cùng Tím lão đầu là một đôi dở hơi.

Người kia, làm sao có thể là phụ thân ta?

Cha của ta nên......

Nhưng mà, trong đầu của ta làm sao lại không hình dung được bộ dạng của Phụ thân nữa?

Trong lúc ta nhất thời sửng sốt, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng ta không nghi ngờ việc này được bao lâu, chỉ nói rằng Vân Lẫm lấy ta làm trò cười. Rất nhanh, ta liền đem chuyện này quên sạch sẽ.

Chuyện của Vân Lẫm đã giải quyết, hơn nữa bên cạnh hắn đã có người cùng làm bạn cả đời với hắn. Ta, cũng sắp có thêm hài tử rồi.

Nhìn thấy bên mặt của Phượng Lai đang phê duyệt tấu chương, ta nhất thời bị mê hoặc, vết bớt màu đỏ trên một bên mặt của nàng trong mắt ta cũng trở thành một đóa hoa nhỏ.

Không biết từ lúc nào, trong lòng ta đã yêu thương nữ nhân ngoài lạnh trong nóng này.

Năm đó, trong phút chốc Phượng Lai giơ cung bắn về phia Long Hành Phong, ánh mắt của nàng xuất hiện sự thống khổ cùng giãy dụa, ta nhìn thấy rất rõ ràng. Khi đó, lòng ta, đột nhiên cảm thấy rung động.

Một khắc đó, ta mới hiểu được cho tới bây giờ điều bất thường này là do Phượng Lai đáng ghét kia đã lưu lại trong lòng ta rồi.

Nếu hiểu tâm ý của mình, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này.

Ta biết Phượng Lai bị Long Hành Phong tổn thương, đối với chuyện tình cảm tất nhiên sẽ cảm thấy đạm nhạt. Nàng, chắc chắn sẽ không dễ dàng yêu thương một lần nữa.

Có điều, không sao. Ta còn nhiều thời gian như vậy, có thể cùng Phượng Lai từ từ mà tiêu hao cũng được.

Nếu một năm nàng không buông xuống được, ta liền đợi thêm một năm.

Ta dĩ nhiên không có ưu thế là thanh mai trúc mã với Phượng Lai như Long Hành Phong, nhưng ta đối với Phượng Lai là thật lòng, chắc chắn Long Hành Phong không thể so sánh được.

Ta đột nhiên nhớ lại chuyện một năm trước, sau khi bị Phượng Lai chơi đùa, từng ăn nói bậy bạ, nếu không thể hòa nhau một lần ta liền cùng họ Phượng với nàng.

Chống đầu, ta nhếch miệng cười vui vẻ. Xem ra, quả thật là thiên ý rồi! Nhất định ta muốn ta cùng họ với Phượng Lai. Nàng là Nữ Đế Nam Vũ, ta muốn trở thành nam nhân của nàng, nhất định phải bỏ đi họ của mình.

Ta làm việc, từ trước đến giờ chỉ vì ý thích.

Trước kia, vì Vân Lẫm, ngày ngày ta phải lui tới triều đình nơi mà ta căm ghét nhất; hiện giờ, vì Phượng Lai, ta vẫn như trước cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, cho dù để ta gả ột nữ nhân cũng được.

Phượng Lai nghe thấy tiếng cười cổ quái của ta, ngẩng đầu, hướng về phía ta quăng qua một cái nhìn kỳ lạ: "Ngươi hôm nay lại làm sao vậy? Ngồi ở đây phát ngốc lâu như thế?"

Ta cười rạng rỡ một tiếng: "Xấu Phượng, nàng cưới ta đi!"

Chân mày Phượng Lai hạ xuống: "Ngươi xác định hôm nay không có bị sốt chứ?"

Ta thở dài: "Xấu Phượng, nhưng mà ta rất thật lòng muốn cầu hôn nha."

Phượng Lai sửng sốt một chút, trên dưới liếc lấy ta một cái: "Có người cầu hôn bộ dạng cà lơ phất phơ như người sao?"

Ta ha hả cười một tiếng, quỳ một chân trên đất, từ trong tay áo lấy ra chiếc nhẫn vàng, đưa tới trước mặt Phượng Lai: "Ta Thiên Diễm Cố Thanh Ảnh, hôm nay hướng Nam Vũ Nữ Đế cầu hôn. Lần này là tấm lòng hoàn toàn chân thành của ta."

Phượng Lai ngạc nhiên: "Trước kia ngươi biến mất một tháng là đi làm vật này sao? Cho nên trên tay ngươi mới bị phỏng như vậy?"

Ta cười: "Chỉ bất quá một chút vết thương nhỏ thôi. Nàng không phải đã nói, hi vọng có một nam nhân cầm lấy chiếc nhẫn cầu hôn ngươi sao?"

Chiếc nhẫn vàng này là do Thất Nhàn đề cập đến, nàng nói có quốc gia, lúc thành thân tân nương sẽ đeo chiếc nhẫn này, chứng tỏ tình cảm có thể so sánh với sự cứng cỏi của vàng.

Lúc ấy, Phượng Lai trừng to hai mắt. Ta nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng. Ta biết, nàng nhưng thật ra rất hâm mộ loại tình cảm cứng cỏi có thể so sánh với vàng đó.

Phượng Lai không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chiếc nhẫn một chút, lại nhìn ta, ánh mắt chứa đựng sự phức tạp.

Ta cười nhìn nàng: "Ta cũng không phải muốn nàng ngay bây giờ cho ta câu trả lời chắc chắn, nhưng ta sẽ đợi. Chờ nàng hoàn toàn quên đi người kia, chờ nàng nguyện ý tiếp nhận ta. Bất quá, ta vẫn muốn dự tính với nàng trước, ta muốn dùng vật nhỏ này nhốt nàng lại!" Dù sao một lần ba năm cũng đã qua, ta không quan tâm chờ thêm mấy lần ba năm nữa.

Giơ tay trái của Phượng Lai lên, ta đem chiếc nhẫn vàng đeo lên ngón giữa của nàng, không lớn không nhỏ, vừa vặn. Chiếc nhẫn này đích thân ta chế luyện, làm sao lại không thích hợp chứ?

Ta thỏa mãn mà nhìn chiếc nhẫn kia tôn lên làn da trắng tuyết của Phượng Lai, ở trên có khắc hai chữ Ảnh, Phượng nổi lên trong suốt sáng bóng.

Ngẩng đầu, đối diện đôi mắt không rõ ý của Phượng Lai: "Ta sẽ không cưới ngươi!"

Tâm, nhất thời trầm xuống. Ba năm qua, Phượng Lai chưa từng rõ ràng cự tuyệt ta như thế. Thái độ của nàng, thậm chí có lúc khiến cho ta cảm thấy nàng thật ra có chút yêu thương ta. Mà bây giờ một câu này, lại khiến ta cảm giác giống như một loại tử hình.

Ta trong nhất thời không có phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn chăm chú vào nàng, chẳng lẽ ta bất kể làm như thế nào, cũng không thể so sánh với vị trí Long Hành Phong trong lòng nàng sao?

Đột nhiên ta nhìn thấy mắt Phượng Lai trở nên nhu hòa, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón giữa, mang theo chút kiên định: "Ta muốn gả cho chàng!"

Đột nhiên xuất hiện lời này khiến cho ta cảm thấy như đang trong mộng.

Tâm, từ cực đáy địa ngục băng hàn bắt đầu không ổn định, một mạch mà đi lên giữa không trung, cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.

Chân mày Phượng Lai buông xuống, đôi môi cong lên: "Ta vẫn chờ chàng cầu hôn, chỉ cần chàng nói, ta liền gả cho chàng. Mà người kia, đã sớm không còn là tâm ma vây quanh ta nữa."

Ta bỗng nhiên nhớ lại, đây đúng là lần đầu tiên ta cầu hôn nàng. Trước kia, ta chỉ nói cho Phượng Lai một ít thời gian để quên, ta chỉ muốn đi theo bên người nàng là tốt rồi.

Ta nhất thời muốn đánh chết mình, vậy mà phạm phải lỗi lầm uổng phí thời gian mấy năm qua rồi!

"Ta, không phải là Nam Vũ Nữ Đế. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, ta chỉ muốn gả cho chàng, ta chỉ muốn làm thê tử của Cố Thanh Ảnh chàng." Phượng Lai nhìn về phía ta, nói ra như vậy.

Ta lập tức liền hiểu ý nghĩa một câu "Gả" của nàng.

Phu quân của Phượng Lai chỉ có thể là hạ thần của nàng, từ cấp bậc đi lên mà nói, chính là so với nàng sẽ thấp hơn một bậc.

Cho dù lòng ta cam tâm tình nguyện, nàng cũng không nguyện ý đối với ta như vậy. Nàng chỉ nguyện làm thê tử của ta, nàng chỉ cần ta làm phu quân cùng ngang hàng với nàng thôi.

Làm một đế vương, nhưng có bao nhiêu người có thể quyết đoán nói được lời như vậy?

Giờ phút này, ta cuối cùng đã xác định, tâm ý của Phượng Lai cũng giống ta, thậm chí so với ta lại càng quyết tuyệt hơn.

Ta nên hiểu, tính cách của Phượng Lai, giống hệt Vân Lẫm —— Nếu như muốn đối xử tốt với một người, vậy liền không thể cho người này chịu ủy khuất dù là một chút.

Mà ta, vẫn bị người như vậy hấp dẫn.

Thừa dịp thời cơ lúc Vân Lẫm lên ngôi, ta cùng Phượng Lai đi tới Cố phủ ở Phong Thành Thiên Diễm.

Phượng Lai, muốn gả cho ta, nên đương nhiên sẽ cử hành hôn lễ ở Cố Phủ.

Mà cảnh tượng hôn lễ, không phải là Nữ Đế cưới phu quân, đương nhiên sẽ không cần sự tham gia của triều thần. Chỉ cần mấy người bạn chí cốt đến dự lễ là được.

Có mặt ở đây, cũng chỉ có một số người quen biết như hai phu thê Vân Lẫm cùng hài tử đại ác ma của bọn họ, Nhị Tuyệt cùng Nhược Thủy, Lâm Doãn Chi cùng Hải Đường, muội muội Khuynh Thành của ta cùng trượng phu của nàng Quân Nghị.

Nha đầu Khuynh Thành kia vốn là đối với Miêu Y chiến thần Quân Nghị vừa thấy đã yêu, cố gắng mấy năm nay, thật đúng là làm khổ cho tướng công của nàng nha.

Ngày đó, ta nhìn thấy Phượng Lai mặc một bộ giá y đỏ rực được Thất Nhàn dắt vào đại môn, trong lòng của ta, cảm thấy kích động không thôi.

Không giống như nhiều năm trước, ta thay thế cho Vân Lẫm, lúc đó cùng với sự tham dự của các vị quan thần trong một buổi hôn lễ vô cùng lạnh lẽo. Lần thành thân này, mặc dù không hoa lệ như khi đó, nhưng lại là một hôn lễ chân chính, một hôn lễ ấm áp đến tận trái tim.

Ta dắt tay của Phượng Lai, nhìn Phượng Lai phía dưới hồng sa như ẩn như hiện trước mặt, dung mạo tràn đầy nụ cười, từ nay, Phượng Lai chính là thê tử của ta!

Đúng lúc ta bái thiên địa cùng với Phượng Lai, bên ngoài truyền đến âm thanh tranh cãi quen thuộc.

"Ngươi Xám lão đầu này, nhi tử ngươi cưới thê tử, vậy mà chẳng lo lắng gì cả, nếu chậm thêm nữa, thì trà của tân nương tử ngươi không uống được đâu." Ý tứ chế giễu mười phần.

"Ngươi gấp cái gì?" Giọng nói lạnh nhạt không gợn sóng.

Ta quay đầu lại, kia là hai lão đầu Xám, Tím đang bước vào.

"Cha!" Khuynh Thành một trận kinh hô.

Ta ngạc nhiên, con mắt trừng to nhìn Khuynh Thành xông tới phía Xám lão đầu.

"Cha, người rốt cục đã về rồi!" Khuynh Thành tuy ngoài ý muốn, nhưng đối với lão đầu như người sống lại không một chút nào ngạc nhiên. Thái độ giống như đón phụ thân của mình từ phương xa trở về vậy.

Ta ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.

"Khuynh Thành, cha chúng ta không phải là đã qua đời sao?" Ta lúng ta lúng túng hỏi.

"Ca, huynh nói cái gì đây?" Khuynh Thành không hiểu nhìn ta một cái, "Bên ngoài tuy nói là phụ thân đã qua đời. Nhưng phụ thân chỉ là đi ra ngoài mà thôi, huynh không nhớ rõ sao?"

Ta vỗ mạnh đầu, làm sao cũng nghĩ không ra có một đoạn nào như vậy cả.

Thất Nhàn vỗ tay, nói: "Để sau rồi hãy nói đến chuyện chia lìa này. Trước bái đường đi, không được bỏ lỡ giờ lành."

Tím lão đầu vui tươi hớn hở, lôi kéo Xám lão đầu an vị mà ngồi trên cao đường.

Ta tuy nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn như cũ tiến hành hôn lễ.

Bái đường xong, Phượng Lai được đưa vào tân phòng. Còn ta, bị các nam nhân khác lôi kéo đi uống rượu. Ta khẳng định, trong mắt của bọn họ tồn tại ý xấu đây, một tên lại một tên, chỉ muốn chuốc say ta.

Nhưng ta là ai? Làm sao lại không đoán được những suy tính trong lòng bọn người này chứ, ngày như vậy, bọn họ hẳn là muốn nhìn ta làm trò cười đây. Cho nên, ta đã sớm mua chuộc tiểu ác ma nhà Vân Lẫm, lấy hai bao tiểu hoa đường mà hắn thích nhất đi đổi lấy một chút giải dược.

Nhìn thấy cả một bàn đều say khướt, ta không có chút nào trở ngại, đắc ý tiến vào tân phòng.

Nhân sinh có hai chuyện vui lớn nhất, chính là đề danh bảng vàng cùng động phòng hoa chúc nha.

Đề danh bảng vàng, ta nhưng lại không có chút nào cảm thấy hứng thú.

Mà lúc động phòng hoa chúc này, lại là thời khắc mà ta đã mong chờ từ rất lâu. Qua tối nay, Phượng Lai chân chính sẽ trở thành thê tử của ta.

Bên trong phòng, Phượng Lai đang che khăn voan ngồi thẳng bên giường.

Ta lấy hỉ xứng, nâng khăn đỏ lên.

Đều nói tân nương là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, lúc này Phượng Lai dưới ánh nến chiếu rọi, thật đúng là không giống như người phàm trần.

Nhưng ta là phàm phu tục tử, nữ nhân mình yêu thích ở trước mặt, lại muốn động phòng, ta dĩ nhiên phải làm một chút gì đó.

Nến đỏ chập chờn, y phục hỉ đường thì xốc xếch, triền miên hết sức, cũng là sự ao ước của đôi uyên ương.

Nhưng mà, đến thời khắc mấu chốt, ta vậy mà lại gục xuống, cái gì cũng không làm được.

"Sao vậy?" Phượng Lai hai mắt ý loạn tình mê, hỏi.

Ta khóc không ra nước mắt, ta cũng muốn biết tại sao tới thời khắc mấu chốt này huynh đệ của ta, liền tắt hỏa như vậy.

Đang lúc này, chỉ nghe ngoài cửa một tiếng cười nói vang lên: "Ninh vương gia, đã nói cho ngươi biết, trong dược giải rượu của nhi tử nhà ta, ta tự tiện tăng thêm một chút dược liệu bất lực nha." Rất rõ ràng là giọng của Thất Nhàn.

Bên cạnh còn có Vân Lẫm giả bộ ho khan vài tiếng, đương nhiên người này cũng là đồng lõa. Ngoài ra còn có giọng chế giễu của mấy người khác, bọn họ cũng lười che giấu nha.

Ta hối hận muốn nện vào giường. Quả nhiên, đạo ột thước, ma ột trượng mà!

Động phòng hoa chúc, ta chỉ được ôm lấy người mình yêu thương, biết điều một chút mà đi ngủ thôi.

Trong mộng, một mảnh sương mù trắng xóa, ta rốt cuộc nhìn thấy một nam nhân mặc áo xám, nhưng như thế nào cũng không thể nhìn thấy mặt mũi của hắn.

Phía sau người kia, là một thân thể của một bé trai mập mạp, vẫn đuổi theo bóng lưng áo xám ở phía trước.

Bé trai hô: "Cha! Cha! Người đi đâu vậy?"

Người áo xám kia quay đầu lại: "Tiểu Ảnh, cha muốn đi tìm mẹ con. Hãy quên cha đi, hảo hảo mà chiếu cố muội muội của con."

Sương mù dần dần tản đi, khuôn mặt của người áo xám lộ ra, khuôn mặt trước mặt này trùng lặp với khuôn mặt của Xám lão tử.

Ta bỗng nhiên mở mắt, rốt cục nhớ lại tại sao mình lại quên mất phụ thân nhà mình. Thì ra ta thế nhưng nghe theo ý nguyện của phụ thân, khiến cho trí nhớ của bản thân quên mất đi người.

Ta đảo mắt nhìn Phượng Lai đang ngủ say trước mặt, nụ cười kìm lòng không đậu mà giương lên.

Phụ thân có vẻ mặt quan tài bất động thanh sắc kia, còn bạn chí cốt của ta thì có khuôn mặt lãnh khốc như mặt người chết, còn thê tử của ta lại có vẻ mặt băng sơn.

Quả nhiên, đời này, ta cùng với băng sơn rất là hữu duyên nha.

Đưa mắt nhìn thấy đoàn xe hộ tống Trưởng Công Chúa đi lấy chồng ở Thiên Diễm đã đi xa, ta nắm bả vai của Phượng Lai, cười đến rất là vui vẻ.

Phượng Lai nhìn ta một cái, sẵng giọng: "Chàng một chút cũng không lo lắng sao? Tiểu Ái Cơ vẫn còn con nít, sao có thể trấn giữ được các quan đại thần đây? Lần này nữ nhi đi, sợ là cuộc sống cũng sẽ không mấy tốt đẹp!"

Ta vỗ vỗ Phượng Lai: "Vân Lẫm dám quăng xuống nơi này, vậy nhất định là ở trong triều hắn đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Tối thiểu một vài năm tới sẽ không gặp chuyện không may. Về phần sau này, phải dựa vào năng lực của Tiểu Ái Cơ. Về phần tiểu Ái Cơ, là nhi tử của Vân Lẫm với Thất Nhàn, có thể khác chỗ nào được chứ?"

Nhìn chân trời, ta vừa cười: "Ta chỉ là vui vẻ vì nữ nhi, có thể gả ột phu quân tốt."

Phượng Lai liếc ta một cái: "Hắn mới bao nhiêu vẫn là tiểu hài tử, sao chàng có thể biết hắn sẽ là một phu quân tốt?"

Ta thừa cơ thơm lên má nàng một cái: "Ta dĩ nhiên biết!"

Đời này, ta gặp được nhiều người Băng Sơn như vậy. Phượng Lai, Vân Lẫm, cha. Từng người, đều là người chí tình nhất trên đời.

Ta tự nhiên có lý do tin tưởng, một tiểu Ái Cơ thừa kế huyết thống của Vân Lẫm, chắc chắn sẽ là người chí tình chí nghĩa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-162)