Tự bản thân
← Ch.082 | Ch.084 → |
Hoàn mỹ, vòng đấu thứ ba tương đối hoàn mỹ do nơi thi đấu bị sập xuống, sau cùng không một ai có được hạng nhất, nhưng mà vì biểu hiện của hai người bọn Cổ Hạo Danh hoàn toàn không phù hợp với tôn chỉ của cuộc thi đấu, bị phán thẳng xếp xuống vị trí sau cùng, còn hai người của Minh phủ biểu hiện vô cùng ưu tú, thông qua biểu quyết của mọi người, thành công giữ được vị trí đầu bảng.
Bọn người Cổ Hạo Nhiên nhìn hai người toàn thân vô cùng nhếch nhác, thêm vào đó là vẻ bối rối lặng lẽ trở về, đều lộ vẻ khinh thường đưa ngón cái lên chỏng ngược xuống, khiến cho hai người họ tức giận nhưng không dám nói, ảo não cứng đờ trước ánh mắt ngạc nhiên của Cổ Chấn ngồi lại vị trí cũ, đến cả y sam trên người cũng không dám thay.
Đội ngũ nhân mã to lớn mau chóng thu dọn vết tích trên vũ đài xong, cũng đã là buổi chiều, mọi người đều nhân lúc này nghỉ ngơi một lúc sau đó, người thanh niên trên lễ đài mới lại mở miệng nói: "Bây giờ cuộc thi đã qua một nửa, Minh phủ có được hai vị trí đầu bảng, tiếp theo là Y Dương thôn, sau đây còn lại hai hạng mục thi đấu nữa, chúng ta xem ai có thể đạt được ngôi vị đầu bảng sau cùng."
Dừng lại một lúc đợi sau khi tiếng hoan hô của mọi người qua đi, người trẻ tuổi nói tiếp: "Vòng thi đấu thứ tư này cần một nam một nữ phối hợp tiến hành, mọi người hãy chọn ra hai người mà các bạn cho rằng mật thiết nhất, có năng lực nhất đại diện cho cả gia tộc tới tham gia, vì một gia tộc không chỉ cần nam nữ đều xuất sắc, nam nữ liên thủ càng phải xuất sắc, nó chứng minh sự bổ trợ cho nhau của một cương một nhu, cũng là điểm quan trọng cần phải có của một gia tộc."
Cổ Hạo Dương trong chòi mát vừa nghe vậy không nói hai lời: "Tiểu lục, các người tự xem xét mà làm."
Bọn người Cổ Hạo Viễn nhìn cũng không nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, hai người một người là đương gia, một người là chủ tử của Nguyệt đường, họ vốn là đại diện cho cả Cổ gia, đây có gì mà để lựa chọn chứ.
Cổ Hạo Nhiên nhướng nhướng mày nhìn sang Điệp Y nói: "Vợ à, lên thôi, ai bảo chúng ta xuất sắc nhất chứ." Vừa ôm Điệp Y đứng dậy, vừa lườm bọn Cổ Hạo Dương một cái, bọn họ có cặp nào không xuất sắc chứ? Không phải chính là không muốn đi sao, chỉ còn cách lấy đương gia này để làm bia đỡ cho họ.
Điệp Y cũng không cảm thấy gì theo Cổ Hạo Nhiên đứng lên đi về phía trước, hai người một người chói lọi như mặt trời, một người thanh lạnh như mặt trăng, chậm rãi đi lên trên, lập tức khiến mọi người xung quanh rớt cả mắt, khóe miệng Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt đúng mực, ôm lấy eo Điệp Y chậm rãi ra hiệu cho xung quanh. Điệp Y thấy tiếng rít và tiếng nín thở vang lên khắp nơi, bất giác hơi nghiêng đầu nhìn sang Cổ Hạo Nhiên một cái, người này bây giờ đang thể hiện phong độ hoàn mỹ của hắn, nhưng không biết lại thu hút bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y nhìn qua đây, bất giác nhe răng cười với Điệp Y một cái, cánh tay ôm chặt lấy eo nàng nhẹ giọng nói: "Hai người chúng ta đại diện cho Cổ gia, không phải cái gì mà Y Dương thôn, nếu có một ngày người bên cạnh nhận ra chúng ta, vậy không mất mặt chết sao, bây giờ phải cứu vãn chút mặt mũi mới được." Điệp Y ừm một tiếng cũng không nói gì, mấy chuyện thể diện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng.
Người được chọn của mười gia tộc tham gia thi đấu đã đứng trên vũ đài, không nghi ngờ gì Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y là đôi sáng chói nhất, ngay cả Ngân Vũ và một nữ tử vẻ mặt tương đối xuất sắc của Minh phủ, cũng không cách nào tranh được vẻ rực rỡ với họ, cho nên như lẽ đương nhiên xung quanh hai người trở nên trống không, ai đồng ý dùng sự bình thường của mình để đấu với vẻ rực rỡ của người khác chứ, nhưng lại khiến Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y trở nên vô cùng chói mắt.
Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn sang Ngân Vũ đứng gần Điệp Y nhất, ánh mắt thi thoảng lại bắn qua đây, nhìn một cái rồi lại thoáng qua, thoáng qua rồi lại nhìn một cái, Cổ Hạo Nhiên bất giác trên mặt mang theo nụ cười đôi mắt lại mang theo sát khí, dám dòm ngó người của hắn, muốn chết.
Người trẻ tuổi trên lễ đài thấy người được chọn đều đã tới đủ, liền mở miệng nói: "Nội dung của vòng này rất đơn giản, các người có thấy đóa liên hoa phía trước không, vòng này là thể hiện sự hiểu biết lẫn nhau và thực lực của các người, Điệp Y vừa nghe vừa nhìn về phía trước khoảng hai mươi mét có một đóa liên hoa, liên hoa đang đặt trên một chiếc bàn cao, người thanh niên trên lễ đài dừng một lúc rồi nói:" Nhưng mà, yêu cầu của chúng tôi chính là che mắt các người lại, sau đó tách các người tới những nơi không giống nhau, không cho phép giao lưu, không cho phép làm bất cứ động tác nhỏ nào, nếu không sẽ trực tiếp bị loại, nếu các người đánh bị thương đồng đội của mình, vậy thì cứ coi như là sau cùng bạn có được đóa liên hoa, thì cũng bị chấm là thua, cho nên đây chính là khảo nghiệm mức độ mật thiết của mọi người, đương nhiên ra tay không được quá tàn nhẫn, không được tạo ra trọng thương."
Cổ Hạo Nhiên nghe tới đây bất giác mỉm cười, lần này với hắn và Điệp Y, hờ hờ, hắn ngược lại tương đối hy vọng nhìn qua Ngân Vũ bên cạnh một cái, lần này xem lão tử có đánh chết ngươi không.
Điệp Y nhìn cái đã hiểu được ánh mắt hung thần của Cổ Hạo Nhiên, bất giác nhàn nhạt nói:" Đừng đánh chết."
Cổ Hạo Nhiên hờ hờ cười một tiếng nói:" Yên tâm, ta ra tay tuyệt đối có chừng mực, huống hồ còn không biết hắn sẽ được dẫn tới chỗ nào, nếu nàng gặp được cũng phải ra sức đánh hắn."Điệp Y mắt cũng không ngẩng lên tính toán cự ly bốn phía, ai đụng phải nàng thì tên đó xúi quẩy rồi.
Chín gia đình khác bên cạnh cũng bất động thanh sắc, xem ra ai cũng có bản lĩnh, dùng lớp vải đen dày cộm bịt mắt hai mươi người tham gia thi đấu xong, tự nhiên có người bước lên phía trước kéo mọi người đứng yên vị, chỉ thấy hai mươi người cách đóa liên hoa khoảng hai mươi mét vây thành một vòng tròn, người của mỗi gia đình đều bị tách ra, yên vị xong người thanh niên trực tiếp nói:" Phía trước của các người chính là đóa liên hoa, đi lên đó lấy xuống."
Lời vừa dứt mười chín người khác đều bắt đầu, ai nấy đều vừa phòng bị vừa đi về phía trước, duy chỉ có Điệp Y yên lặng đứng yên tại chỗ lắng nghe nửa buổi trời rồi mới chậm rãi đi về phía trước.
Càng về vị trí của đóa liên hoa, người càng tập trung một chỗ, người bị bịt mắt lúc này cũng không biết đụng phải người bên cạnh là ai, chỉ đánh phủ đầu trước, cũng tự đỡ những đòn phủ đầu, rất dễ nghe ra được bên cạnh mình rốt cuộc là đối thủ hay là người đồng hành. Mọi người đều có chừng mực, ra tay không mấy tàn độc, chiêu thức đều có chút mềm mại.
Trong đó chỉ có Cổ Hạo Nhiên cái gì cũng không để ý, đánh người không nói hai lời liền đánh liên tiếp mấy cái, làm gì có cái gì mà do dự và hạ thủ lưu tình, căn bản là hận không thể đánh chết tên nào hay tên đó, có lúc còn chưa đánh được, chỉ cảm giác được bên cạnh có người, Cổ Hạo Nhiên cũng trực tiếp bước lên làm người ta ngã xuống, trong nhất thời chỉ nghe thấy tiếng aizz dzô vang lên bên cạnh hắn.
Còn Điệp Y bên này lại bình tĩnh bước từng bước một tiến về phía trước đối với người đi đường gặp phải, hoặc người đột nhiên từ bên cạnh hoặc từ trên trời rơi xuống, hạ thủ gọn gàng linh hoạt không chút lưu tình, đến cả chút thời gian suy nghĩ cũng không chừa, tuy nói đã không ra tay liền lấy mạng như trước đây, nhưng mức độ lợi hại tàn độc cũng không giảm đi được mấy phần.
Hai người một người đi oanh oanh liệt liệt, một người đi yên ắng không tiếng động, nhưng đều diệt trừ chướng ngại cản đường của họ, người xem xung quanh đều trợn mắt líu lưỡi, có hai người tốt thế sao, sao lại lợi hại như vậy a, xem ra mỹ nam tử cũng có thể không phải là bao cỏ.
Trong chòi mát bọn Cổ Hạo Dương chau mày nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, nửa buổi trời Cổ Hạo Thanh chậm rãi nói:" Sớm biết như vậy không nên để hai người họ lên, lẽ ra để ta và Từ Mẫn đi."
Cổ Hạo Dương nhẹ gật đầu nói:" Hai người đều là người cường thế, các ngươi nhìn xem hai người bọn họ ra tay căn bản không lưu tình, lần này nếu đụng phải thì sao mà chịu nổi."
Cổ Hạo Danh nhẹ chau mày nói:" Hai người đều không hiểu nhượng bộ, dường như chỉ có chính mình, bộ dạng trong mắt hoàn toàn không có trợ thủ của mình trong đó, mọi việc đều lấy mình làm trung tâm, xem tình cảnh này những ngày tháng về sau còn phải cố hòa hợp nhau nhiều rồi."
Cổ Chấn bên cạnh im lặng lúc này cũng nói:" Kết quả của cách đánh này của họ, không phải Hạo Nhiên làm bị thương Điệp Y, thì chính là Điệp Y làm bị thương Hạo Nhiên, sau này chịu khổ không ít rồi."
Người Cổ gia có chút lo lắng nhìn hai người hoàn toàn không biết thu liễm, không phải vì cuộc thi đấu này mà làm bị thương đối phương như thế nào, mà là đều cảm thấy nếu thật như vậy, bản tính của hai người đều cần phải gia tăng rèn luyện mới được, ai cũng chỉ tin vào mình vậy làm sao mà được?
Cổ Hạo Ảnh nhìn trên trường thi đấu Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ngày càng lại gần nhau hơn, bất giác trừng trừng nhìn hai người nói:" Có lẽ sẽ không xảy ra tình huống đó chứ, tiểu lục không phải luôn nhường Điệp Y sao, lần này sao lại nghiêm túc như vậy, có phải bọn họ tự mình có sự mật thiết không? "
Cổ Hạo Viễn vẫn cứ im lặng giờ tiếp đề tài:" Có lẽ có khả năng này, nhưng mà cũng không loại trừ cách nghĩ của cha và các vị ca ca, hai người này khiến người ta lo lắng a."
Trên trường thi đấu Cổ Hạo Nhiên một quyền đánh tới một đạo tiếng chưởng gió bên cạnh đột nhiên công kích tới, Cổ Hạo Nhiên chùi miệng một cái mang theo nụ cười nhàn nhạt, nghiêng người quyền đánh chân đạp đối thủ cũng không phải là kẻ yếu thế đánh ngang bằng với Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên trong lòng hừ lạnh một tiếng, tay biến thành đao rót nội lực vào trong đó giận dữ đánh xuống, cùng lúc một chân đá bật công kích trên dưới.
Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của người đối diện rõ ràng là đã trúng chiêu, Cổ Hạo Nhiên vốn đã muốn lui lại đi trên con đường của mình, vừa nghe tiếng rên rỉ này liền không nói hai lời, trực tiếp chạy lên trước dốc toàn lực hạ thủ với đối phương, vì rất đơn gian tiếng rên rỉ đó tuy không lớn, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại phân biệt được người trước mặt là ai, chính là tên Ngân Vũ luôn dùng ánh mắt ăn đậu hũ của Điệp Y, lần này có thể quang minh chính đại đánh người, Cổ Hạo Nhiên đương nhiên thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Điệp Y lần này tuy chậm rãi nhưng kiên quyết đi về phía trước, luôn đi theo đường thẳng của mình bên cạnh thỉnh thoảng đụng phải người đều bị nàng đánh ngã, nằm dưới đất rên rỉ, trong tai nghe được tiếng gió xung quanh bắt đầu hỗn loạn, mấy gia đình khác e đều đã cách xa con đường của mình, lẫn vào một chỗ với người bên cạnh, Điệp Y cũng không quan tâm nhiều như vậy vẫn như cũ tiếp tục con đường của mình.
Cổ Chấn trong chòi mát gật đầu nói:" Thực lực rất mạnh, khí chất rất cường hãn, cách làm rất thông minh."
Phương Lưu Vân bên cạnh cũng hiếm mà nghiêm túc nói:" Luôn giữ cho mình một đường thẳng là con đường nhanh nhất đạt được mục tiêu cũng là con đường duy nhất có thể tránh không xác định được vị trí như Cổ Hạo Nhiên đập loạn, thật là sự lựa chọn linh hoạt."Bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh đều gật đầu khen, nhưng lại không biết nguyên nhân chủ yếu là vì Điệp Y lười đấu với mấy người này lại không phải rất mạnh gì, còn chưa có cái bản lĩnh đó để bức nàng ra khỏi tuyến đường của nàng, cho nên bám chặt một phương hướng là được, không cần phí công tính toán tuyến đường khác.
Lúc này mấy người thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ngày càng gần, Cổ Hạo Nhiên vốn vẫn duy trì phương hướng tiến về phía trước của hắn, đành chịu vì để truy sát Ngân Vũ, sau một trận quyền đánh chân đạp tuy vị trí hướng mặt chính xác, nhưng đã tới bên cạnh Điệp Y.
Cổ Hạo Ảnh hơi ngồi ngay ngắn lại chăm chú nhìn hai người trong trường thi đấu, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên sau một quyền hạ gục Ngân Vũ xong, bên cạnh cũng không biết hai gia đình đó vừa nãy chạy tới nơi nào, lại cùng lúc công kích Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên phân biệt ra tiếng gió sau đó một chân đá vào không trung, hai tay mỗi bên một quyền đánh lại, sau đó trong nháy mắt tách hai người công kích ra, xoay người trong không trung một cái đáp xuống bên cạnh.
Lúc này Cổ Hạo Danh soạt một tiếng đứng dậy chăm chú nhìn trong trường đấu, vì hướng Cổ Hạo Nhiên đáp xuống chính là nơi Điệp Y đang đứng, Cổ Hạo Danh chỉ thấy Điệp Y đột nhiên nghiêng đầu qua, một chân đá một người bên cạnh ra, tay làm thành đao vung lên hướng vào không trung mà công kích.
Đại tẩu Hoa Cẩn liền kinh hô, nhìn theo Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y không rời, trong không trung Cổ Hạo Nhiên nghe ra phía dưới có thanh âm, sau đó chân dùng sức treo ngược cơ thể một chưởng đỡ lấy thủ đao của Điệp Y, Cổ Hạo Ảnh liền siết chặt quyền đầu nói:" Chết tiệt."
Bọn người Cổ Hạo Dương Cổ Hạo Viễn bên cạnh cũng đều nhăn mày chăm chú nhìn hai người sắp đấu nhau, xem khí thế và cách xuất thủ của hai người đừng nói dùng hết toàn lực, ít nhất ai nấy đều không lưu tình, bất giác đều trở nên lo lắng.
Chỉ nghe thấy tiếng giao nhau trong không trung, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cùng lúc đều bị dội lùi sau một bước, Cổ Hạo Nhiên trong không trung mượn thế đáp xuống, không nói hai lời trực tiếp chạy về hướng vừa nãy Điệp Y đứng, còn Điệp Y vẻ mặt lãnh đạm cũng cùng lúc chạy lên trước.
Cổ Hạo Danh liền khẩn trương nói:" Bọn họ muốn làm gì vậy? Không đánh bị thương đối phương không cam lòng sao? "
Cổ Hạo Ảnh một quyền đầu đập lên bàn luôn miệng mắng:" Hai tên khốn này, không biết đối phương là ai sao, lại không phải bạt mạng, vừa nãy dùng sức làm gì? Bây giờ còn không biết.. í."
Lời còn chưa dứt người Cổ gia đều kinh ngạc nhìn hai người trên trường đấu, thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y không làm tư thế nào cả, cũng không nói lời nào, chạy tới một chỗ tay nắm tay đi về phía trước dường như đương nhiên lẽ ra là nên như vậy, không chút do dự, không chút phản kháng, dường như một đòn vừa nãy hoàn toàn không tồn tại, hai người lúc này vai kề vai đi về phía trước những nơi đi qua đều như vào chỗ không người, giải quyết người bên cạnh phải nói là gọn gàng dứt khoát, so với lúc mới bắt đầu còn tàn độc vô tình.
Mọi người trong chòi mát đưa mắt nhìn nhau, nửa buổi trời Cổ Hạo Dương chớp chớp mắt nói:" Đây là ý gì? Như vậy cũng có thể nhận ra đối phương sao? Đây rốt cuộc là sự mật thiết khủng bố gì thế này? Cả chút do dự cũng không có."
Cổ Hạo Viễn chằm chằm nhìn hai người nửa buổi trời sau đó nói:" Là chúng ta lo lắng thừa rồi, hai người bọn họ hiểu đối phương và tin tưởng đối phương hơn cả chúng ta nghĩ."
Lâm Dã nãy giờ không nói chuyện lúc này nhàn nhạt nói:" Thiếu gia và phu nhân trải qua quá nhiều chuyện, cứ cho là đứng trước sinh tử họ cũng có thể nhận ra đối phương, không cần do dự, không cần hạ thủ lưu tình, vì họ biết lúc giao thủ là lúc tốt nhất, tiện nhất để nhận ra nhau."Trên đảo gian nan như vậy còn có thể qua được, chuyện trước mắt này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, căn bản ngay cả lo lắng cũng không cần.
Bọn Cổ Hạo Dương nghe lời này của Lâm Dã, thấy Lâm Dã và Hồng Tịnh một chút bộ dáng lo lắng cũng không có, trong mắt chỉ có tín nhiệm, bất giác nhìn nhau một cái không nói gì.
Trong trường đấu Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nắm tay nhau đi về phía trước, chẳng qua trong chốc lát liền đụng phải cạnh bàn, Cổ Hạo Nhiên kéo vải đen che mắt xuống, cười ngạo mạn đưa tay nắm lấy đóa liên hoa to chừng miệng bát, quay sang nhìn Điệp Y thần sắc thản nhiên một cái, cười híp mắt nói:" Thanh lạnh, ưu nhã, cao quý, chỉ có loại hoa như vậy mới có thể sánh được với Điệp Y của ta."Nói xong hơi đưa tay lên đem đóa liên hoa màu ngọc này cài lên mái tóc của Điệp Y, Điệp Y nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy trong mắt toàn là ý cười, cũng ngầm đồng ý hành động này.
Không nghi ngờ gì vòng thi đấu thứ tư này Y Dương thôn giành chiến thắng, không nhìn xung quanh hay các đối thủ hoặc đứng hoặc nằm, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười xán lạn ôm Điệp Y trở về, Cổ Hạo Danh đưa ngón cái với Cổ Hạo Nhiên nói:" Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử."
Cổ Hạo Nhiên thấy bọn Cổ Chấn Cổ Hạo Dương vẻ mặt đều tươi cười tán đồng, bất giác nhàn nhạt cười kéo Điệp Y ngồi xuống, đem đầu dựa vào vai Điệp Y, đưa tay lấy tới chén trà đưa tới miệng Điệp Y, Điệp Y vừa để mặc hắn dựa vào, vừa nhẹ cúi đầu uống một ngụm trà.
Bọn Cổ Hạo Dương thấy thần sắc hai người tự nhiên, động tác hài hòa không chút ngượng nghịu, đến cả người ngoài nhìn thấy cũng đều cảm giác hành động đó bình thường tới không thể bình thường hơn, sự mật thiết và thong dong đó dường như đã thấm sâu vào xương tủy, không chút lộ ra ngoài, nhưng vào lúc mấu chốt lại khiến người ta biết họ trước giờ chưa từng biến mất, Cổ Hạo Viễn bất giác âm thầm thở ra một hơi, hai người như vậy không cần bọn họ lo lắng rồi, sự hài hòa và mật thiết như vây ngay cả bọn họ có lẽ cũng không có được, còn cần họ lo lắng gì chứ.
Trong sự yên tĩnh vui mừng của mọi người, người thanh niên trên lễ đại bắt đầu nói:" Bây giờ là hai hai, Minh phủ và Y Dương thôn mỗi bên đều thắng một nửa trận đấu, xem ra chiến thắng cuối cùng phải để qua vòng sau cùng rồi, đã vậy tôi cũng không dài dòng nữa, vòng đấu sau cùng này chúng ta phải thi đấu chính là năng lực hợp lại của cả gia đình, cho nên vòng này tổng cộng cần tám người tham gia, bắt buộc là người thân trực hệ trong gia tộc, nếu không đủ người có thể cho phép thê tử cùng tham gia.
Nội dung rất đơn giản, cái gọi là đồng tâm hiệp lực, một gia tộc chính là một con thuyền, tất cả người trong gia tộc toàn bộ đều vì để con thuyền này càng đi càng xa, cho nên bây giờ toàn bộ chúng ta di chuyển tới bờ sông, hạng mục cuối cùng này được cử hành trên mặt sông, ai có thể chèo thuyền tới đích trong thời gian sớm nhất, thì đó là người giành thắng lợi sau cùng."
Mọi người vây xem liền tập trung tới bờ sông, vì vốn nơi đây là bờ sông, cho nên hoàn toàn không cần di chuyển đại quy mô khoảng cách xa, đợi bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y theo người dẫn đường tới bờ sông nhìn thấy chiếc thuyền cá chỉ chứa nổi tám người đang nhấp nhô trên mặt nước ở phía trước, Cổ Hạo Nhiên bất giác trợn mắt nhìn lên trời, chiếc thuyền nhỏ rách nát như vậy đời này của hắn chưa từng ngồi qua.
Người trực hệ, Cổ gia tính từ Cổ Chấn cũng chỉ có bảy nam nhân, cho nên sau cùng người được lựa chọn lại rơi vào Điệp Y của chúng ta đang ở phía trước, chỉ vì một câu nói của Phương Lưu Vân, người tài có nhiều công lao, liền đem Điệp Y vứt cho bọn Cổ Hạo Nhiên, còn mình thì dẫn bọn Hoa Cẩn chạy tới đích đến xem náo nhiệt rồi.
" Chút chuyện nhỏ này còn cần tới bổn thiếu gia đích thân động tay, thật sự quá để mặt cho Y Dương thôn rồi."Cổ Hạo Danh dẫn đầu bước xuống tấm ván trên mặt sông, đi tới chiếc thuyền nhỏ giành cho Y Dương thôn.
Cổ Hạo Ảnh đanh mặt càu nhàu nói:" Đã muốn chúng ta tới chèo thuyền, cũng không nhìn xem chúng ta là ai, lão đại đảm nhận cả huyết mạch nền kinh tế Thánh Thiên, bây giờ lại lưu lạc tới mức phải đích thân làm thuyền phu, thật là không biết trọng nhân tài a, không biết trọng nhân tài."
Cổ Hạo Dương một cước đem Cổ Hạo Ảnh đang bất mãn đứng trên tấm ván đá bay xuống dưới, nhướng mày nói:" Kêu ca cái gì, bọn ta còn không ủy khuất chỉ có ngươi bị ủy khuất thôi sao? "May mà lúc Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vào thi đấu, vì thật sự không cách nào chịu nổi đã đi thay y sam và tắm gội đầu tóc, nếu không bây giờ ngay cả đá hắn Cổ Hạo Dương còn lười.
Cổ Hạo Nhiên ôm lấy Điệp Y xuống thuyền, thấy Cổ Hạo Dương, Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Thanh ngồi thành một hàng bên này cha hắn và Cổ Hạo Ảnh ngồi phía trước, sau đó kéo Điệp Y ngồi chính giữa, còn mình ngồi ở phía sau cùng, nhìn mái chèo bên cạnh, bất giác nói:" Thứ này dùng để làm gì? Dùng thế nào? "
Cổ Hạo Viễn lạnh giọng nói:" Không biết."
Cổ Hạo Nhiên bất giác nhướng mày nhìn cha hắn và đám huynh đệ nói:" Có ai biết không? "
Im lặng, nửa buổi trời Cổ Hạo Dương quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Tiểu lục, ngươi cảm thấy ai trong chúng ta giống người ngồi qua loại thuyền này? "
Cổ Hạo Nhiên thấy bọn Cổ Hạo Thanh cùng lúc gật đầu nhìn hắn, bất giác ai oán nói:" Có nhầm không vậy, đều không biết làm thế nào để chèo, vậy chúng ta phải làm sao?"Tuy hắn và Điệp Y cũng ngồi qua thuyền của bọn Thanh Trúc, nhưng dường như dùng loại sào để chống đi, không phải là loại từng tấm ván như vậy, thứ này nhìn thế nào cũng không thể sử dụng giống với cái kia a.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |