Vay nóng Tima

Truyện:Nhà Có Điêu Phu - Chương 082

Nhà Có Điêu Phu
Trọn bộ 133 chương
Chương 082
Cấu véo lẫn nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Cổ Hạo Danh thấy Cổ Hạo Ảnh làm tư thế xoay người bất giác liền trợn mắt nói: "Được, được, được, ai bảo ngươi là đệ đệ của ta, ta không nhường ngươi thì ai nhường ngươi." Liền từ chồng ghế xếp cao phía sau nhảy xuống, vẻ mặt đầy vẻ buồn bực đổi chỗ với Cổ Hạo Ảnh, nếu không phải còn lại ba tên đều không dễ bắt nạt, thì hắn sao lại chọn một tên ưa sạch sẽ này chứ.

Chín gia đình khác bên cạnh đã chuẩn bị xong, đều bất giác nhỏ giọng nói người làm ca ca này thật không tệ, lời này của người làm đệ đệ thật không đúng, Cổ Hạo Ảnh nghe thấy liền nổi cơn tam bành, hay cho Cổ Hạo Danh ngươi biết làm người tốt, hôm nay ta sẽ để người tha hồ làm người tốt, khuôn mặt vốn còn âm trầm của Cổ Hạo Ảnh, đứng trên đài cao siết chặt dây thừng trong tay, phong tình vạn chủng nhìn Cổ Hạo Danh bày ra vẻ mặt tươi cười, Cổ Hạo Danh bên dưới liền thấy rùng mình, không có việc gì mà cười vui như vậy, tuyệt đối là có chuyện.

Sau tiếng bắt đầu, cục diện khó khăn ngoạn mục liền bắt đầu, Cổ Hạo Danh tay cầm dây thừng dùng chân đạp lên tấm ván thẳng đứng, không tệ cũng tương đối chắc chắn, xem ra không phải là loại đạp một cái liền gãy, đem y sam trên người buộc gọn vào thắt lưng, hắn cũng không muốn để quần áo trên người mình bẩn, Cỏ Hạo Danh liền bò lên trên.

Mẹ nó, trơn thật, kết quả của việc không được phép dùng công phu là Cổ Hạo Danh bò lên một bước trượt xuống ba bước, nếu không phải thường ngày luyện cân bằng và phản xạ mau lẹ, sau mấy bước không ngã mới lạ, Cổ Hạo Ảnh đứng trên đỉnh kéo lấy sợi dây thừng giữ cơ thể Cổ Hạo Danh, thấy Cổ Hạo Danh chưa tới nửa buổi đã bò tới một nửa của tấm ván, lại nhìn chín nhà khác bên cạnh một cái, toàn thân là dầu còn đang đứng ở chỗ cũ, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: "Tam ca, nhớ không được dùng võ công đó, nếu không Điệp Y sẽ tìm huynh tính sổ." Nói xong nhìn Cổ Hạo Danh đang ngẩng đầu lên ném cho một cái lườm, đôi tay vạn phần ưu nhã thả lỏng sợi dây thừng.

Lúc Cổ Hạo Danh nghe Cổ Hạo Ảnh nói câu này thì đã biết tiêu rồi, còn chưa kịp chuẩn bị kế sách ứng biến, sợi dây thừng giữ cơ thể mình cân bằng đột nhiên mất đi lực điểm, Cổ Hạo Danh trong nháy mắt mất đi điểm tựa, đôi chân trượt xuống, trong nháy mắt cơ thể hơi nghiêng trượt xuống dưới, theo phản xạ liền muốn dùng công phu, nhưng trong nháy mắt lại nhớ tới hậu quả của việc dùng nó, vội vàng cố kìm nén xuống.

Đôi chân Cổ Hạo Danh liên tục đạp lên trên, sao biết được không đạp lên tấm ván còn được, càng đạp càng trượt xuống nhanh hơn, đôi chân Cổ Hạo Danh đạp loạn trong không trung, đụng vào đầu trượt trên tấm ván, cơ thể thuận theo góc độ của tấm ván mà trượt thẳng xuống giống như con nhện trượt xuống vậy.

"Ha ha, khắp người đều là dầu." Cổ Hạo Dương thấy Cổ Hạo Danh trực tiếp hôn lên tấm ván, bất giác ha ha cười lớn.

Cổ Hạo Nhiên bên cạnh dựa vào vai Điệp Y làu bàu nói: "May mà ta không đi, nếu không thì ta xong đời rồi."

Lần này còn chưa trượt tới đất sợi dây trong tay đột nhiên lại căng ra, để Cổ Hạo Danh rơi xuống cách mặt đất khoảng nửa mét, Cổ Hạo Ảnh bên trên kinh ngạc nói: "Tam ca sao rồi, không sao chứ?"

Cổ Hạo Danh trước giờ chưa từng oán hận việc không thể sử dụng võ công giống như giây phút này, mắt thấy chân sắp chạm xuống đất, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cổ Hạo Ảnh phía trên đang lộ ra vẻ quan tâm, Cổ Hạo Ảnh chỉ thấy trên mặt Cổ Hạo Danh một vệt dầu, trán và mũi đập trúng tấm ván đỏ cả lên, bờ môi sáng bóng soi được người càng thêm trơn bóng, đến cả đầu tóc cũng đều là vệt dầu, khắp cơ thể đều là dầu, lúc này đang thuận theo y sam chảy xuống từng giọt, bất giác trong lòng cười tới vui vẻ, nhưng trên mặt lại là vẻ quan tâm nói: "Ai da, tam ca, tiểu đệ vừa nãy không đỡ nổi để trượt tay, tam ca đừng trách tiểu đệ."

Cổ Hạo Danh nghiến răng nhìn lên nụ cười đáng ghét của Cổ Hạo Ảnh, nói qua kẽ răng: "Sao có thể trách đệ, đệ đệ thân yêu nhất của ta."

Cổ Hạo Ảnh liền tựa như nhẹ nhõm nói: "Tới đây tam ca huynh bắt chặt dây thừng, đệ sẽ kéo huynh lên."

Cổ Hạo Danh hai mắt híp lại, trên lông mi còn có từng giọt từng giọt dầu đang nhỏ xuống, ngoài cười trong không cười nói: "Được thôi."

Cổ Hạo Ảnh mỉm cười nói: "Vậy đệ bắt đầu đây." Vừa nói vừa kéo Cổ Hạo Danh lên, Cổ Hạo Danh bây giờ cũng không kịp quan tâm tới y sam trên người nữa, dù sao đã đầy dầu không thành bộ dạng rồi, vậy thì cứ ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Cổ Hạo Ảnh, mặc cho Cổ Hạo Ảnh dùng sức kéo mình lên.

Đôi tay Cổ Hạo Ảnh dùng sức mấy lần đã kéo Cổ Hạo Danh lên tới độ cao vừa nãy, cúi đầu cười nói với Cổ Hạo Danh: "Tam ca, tiểu đệ lần này kéo huynh lên." Vừa nói đôi tay cùng lúc bắt lấy phía trên sợi dây thừng, lúc này cũng cùng lúc đôi tay buông sợi dây thừng ra, Cổ Hạo Danh chùi miệng cười quỷ dị, sợi dây thừng trong tay dao động trong không trung, trong nháy mắt quấn lấy cánh tay Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Danh nhân lúc này dùng hết sức bắt chặt lấy dây thừng kéo xuống, Cổ Hạo Ảnh không phòng bị Cổ Hạo Danh lại dám dùng công phu, vừa mất đi điểm tựa trên đỉnh không trụ vững, bị Cổ Hạo Danh kéo xuống dưới một cái.

Đầu cẳng Cổ Hạo Ảnh ngã xuống, Cổ Hạo Danh vẻ mặt mỉm cười phong thái ngời ngời trực tiếp trượt xuống, hai người cùng lúc từ trên tấm ván trượt xuống, Cổ Hạo Danh đứng trên mặt đất mỉm cười nhìn Cổ Hạo Ảnh đang bò dậy nói: "Ngũ đệ thân yêu của ta, sao đệ lại không cẩn thận trượt tay ngã xuống thế này, có bị thương ở đâu không?" Động tác vừa nãy nhỏ như vậy, vả lại chỉ là kéo Cổ Hạo Ảnh xuống, lại không phải vì để mình lên trên, cho nên những người chuyên môn xem xét có người nào dùng võ không, đối với hành vi tự tàn sát lẫn nhau này hoàn toàn không nhìn ra được.

Cổ Hạo Ảnh cúi đầu nhìn lớp dầu nhơm nhớp trên người mình, hậu quả của cú ngã chính là, mặt tiền phía trước toàn bộ đều là dầu, đầu tóc hắn được cho là thu hút nhất cũng trở nên bù xù, tiếp xúc thân mật với tấm ván, lúc này thuận theo ngọn tóc từng giọt từng giọt dầu chảy xuống.

Cổ Hạo Ảnh ngẩng khuôn mặt đầy dầu lên nghiến răng trừng mắt nhìn Cổ Hạo Danh, siết chặt quyền đầu nói: "Đa tạ tam ca quan tâm, ngũ đệ không sao." Nhớ mối thù hôm nay, hại mình toàn bộ y sam đều hỏng hết không nói, mà ngay cả dung nhan được chau chuốc tỉ mỉ cũng trở nên nhếch nhác thành ra thế này, trở về sẽ cho hắn biết tay, không trả đũa thì hắn sẽ không gọi là Cổ Hạo Ảnh nữa.

Đám người trong chòi mát lúc này hết sức nhàn nhã nhìn Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Ảnh đứng cùng một chỗ, vô cùng hài hòa, Phương Lưu Vân vừa đưa trái cây vào miệng vừa mỉm cười nói: "Lần này có náo nhiệt để xem rồi."

Cổ Hạo Nhiên cười hờ hờ nói: "Đẹp, lần này thật nôn nóng a, nhưng mà vẫn không bằng khuôn mặt của hai người a, nhìn thật khiến người ta cảm thấy vui mắt, không tệ, không tệ."

Cổ Hạo Viễn khóe miệng nhàn nhạt ý cười nói: "Không hổ là huynh đệ của chúng ta, càng nhếch nhác càng ưu nhã, Thanh Nhu trở về vẻ ra dung mạo của hai người họ lúc này, đây là món quà sinh nhật ta muốn tặng họ." Thanh Nhu dùng tay che miệng vừa cười vừa gật đầu.

Tam tẩu Bạch Thiên, ngũ tẩu Linh Tịnh nhìn nhau một cái, vẻ mặt ai nấy đều tươi cười, hai người này thường ngày liên thủ lại chỉnh người khác, bây giờ giày vò lẫn nhau cũng vô cùng có công lực, chỉ đáng tiếc đầu tóc đó, thường ngày dùng tinh dầu thượng đẳng bảo dưỡng, bây giờ lại dùng dầu cải bảo dưỡng, tuy tương đối toàn diện, nhưng cấp bậc lại quá thấp rồi, không biết lúc ngửi thấy có buồn nôn không.

Cổ Hạo Dương hì hì cười cả nửa ngày đột nhiên nói: "Tiểu ngũ có thủ đoạn, lão tam có nhãn lực, hôm nay chúng ta xem nai chết trong tay ai, có muốn đánh cược không?"

Cổ Hạo Nhiên liền nói: "Ta không vấn đề a, dù sao vừa nãy thắng nhiều như vậy, ta không ngại thua đi chút đỉnh, Điệp Y, nàng nói xem chúng ta nên cược bên nào thắng?"

Điệp Y nhìn hai người vẫn còn đang nhìn nhau ôn nhu, bất giác có chút không biết nói thế nào, có hai huynh đệ thế này sao? Không đúng, phải là có một gia đình như thế này sao? Dường như sợ không đánh nhau vậy, còn ở bên cạnh đổ dầu châm lửa, bất giác nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi." Hai người ngang sức ngang tài cược cái gì mà cược.

Cổ Hạo Thanh bên cạnh lắc đầu nói: "Còn cược cái gì chứ, lại không có tỉ lệ cao, cược cũng không có gì vui." Cược Điệp Y vốn tưởng rằng thắng chắc chín phần mười, huống hồ còn có Cổ Hạo Nhiên là tên có tiền như vậy làm chủ cược, kết quả vẫn thua không ít vào đó không nói, còn cược hai người này thì chỉ có chút tiền của mấy người đó, căn bản không có gì ý nghĩa, chi bằng cứ như vậy xem náo nhiệt được rồi.

"Ta nói hai người các ngươi, muốn nhìn nhau thâm tình thì trở về có thời gian rồi nhìn, bây giờ cho ta xem tình hình bên cạnh rồi nói." Giọng lạnh đạm của Cổ Hạo Viễn từ xa truyền tới, hai bên đang nhìn nhau đắm đuối chợt bừng tỉnh, đều cùng nhìn về bên cạnh, thấy chín gia đình khác đã mau chóng bò lên tới đỉnh, hai người bất giác nhìn nhau, nếu bị mấy người này hạ gục vậy thì thật quá mất mặt rồi, Cổ Hạo Danh trừng mắt nhìn Cổ Hạo Ảnh một cái nói: "Ta ở trên." Nói xong xoay người đi về phía sau tấm ván.

Cổ Hạo Ảnh thờ ơ đứng yên tại chỗ, đã như vậy rồi, ai trên ai dưới cũng không cần gấp nữa, Cổ Hạo Danh sau khi đứng trên đỉnh, đem sợi dây thừng vứt cho Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Ảnh đưa tay bắt lấy một đầu của sợi dây dùng sức kéo, nhướng mày nhìn lên Cổ Hạo Danh trên đỉnh.

Cổ Hạo Danh kéo một đầu của sợi dây thừng, Cổ Hạo Ảnh kéo đầu còn lại của sợi dây thừng, hai người cứ nhìn nhau như vậy, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh một cái, dù sao chỉ cần không uy hiếp tới cự ly mà họ không bắt kịp, hai người cứ bất động như vậy sợi dây trong tay căng ra.

"Được, dùng tới nội lực rồi." Cổ Hạo Dương nhướng mày nhìn hai người lại bắt đầu trên dưới nhìn nhau, đưa tay chống cằm, vô cùng nhàn nhã xem náo nhiệt.

"Aizz, đây chính là nguyên nhân của cuộc tỉ thí quá trẻ con này, hai người đều không đem người khác để vào mắt, chỉ lo cuộc tỉ thí của mình, sớm biết thì đã chọn hạng mục khó nhất để cho họ, ta xem chi bằng hạng mục kế tiếp cũng để hai người họ đi được rồi, ở hạng mục này trên căn bản không cách nào giải quyết được trạng thái tương thân tương ái của họ." Cổ Hạo Nhiên vừa đút trái cây cho Điệp Y ăn, vừa ở một bên nói mát.

Cổ Hạo Viễn nhẹ gật đầu nói: "Có thể suy nghĩ."

"Hai người các ngươi rốt cuộc đã xong chưa?" Một thanh âm tức giận đột nhiên vang lên, Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Ảnh trên vũ đài cùng lúc bị giật mình, người ngoài nghe thì không cảm thấy có gì lợi hại, nhưng họ nghe thì không giống vậy, đây là tiếng của lão cha trước giờ chưa từng nổi giận, mà một khi nổi giận thì phải với tinh thần hủy thiên diệt địa, Cổ Hạo Danh vội vàng thu tay, Cổ Hạo Ảnh lại chậm một chút, Cổ Hạo Danh không vững suýt chút nữa bị Cổ Hạo Ảnh kéo xuống, vội vàng dùng sức một tay đập lên mặt trước của tấm ván.

Chỉ nghe tiếng cạch cạch vang lên, Cổ Hạo Ảnh và Cổ Hạo Danh vội vàng thu tay lại bất giác kinh ngạc nhìn nhau, một tiếng pi pa vang lên, Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Ảnh khóe miệng bất giác giần giật, tấm ván trong tay hai người đang bắt đầu không ngừng lắc lư, trong lúc hai người còn đang kinh ngạc tấm ván rầm một cái toàn bộ đều đập tới người Cổ Hạo Ảnh, một chưởng vừa rồi của Cổ Hạo Danh đem tấm ván tạm thời kiên cố, chấn động vượt quá tầm kiểm soát, thuận theo lực chưởng của Cổ Hạo Danh liền đổ sập xuống.

Tiếng thét, tiếng thét của nam nhân cũng rất sợ hãi, động tác lần này mạnh hơn so với khảo nghiệm tình nghĩa vừa này, trên đài cao có người chấn kinh đứng yên tại chỗ, thả lỏng dây thừng, có người tinh thần khá tốt không thả lỏng tay, bị treo trên tấm ván ngã về phía trước, có người thông minh nhất thì mau chóng buông tay kêu thất thanh: "Mau rời khỏi." vừa nhảy xuống đài cao vừa chạy về phía trước đi đỡ lấy tấm ván.

Cơ thể Cổ Hạo Danh trên không trung cũng không lo được cái gì mà không được phép dùng võ công, trở người một cái từ trên nhảy xuống, thoáng cái xông vào trong cùng Cổ Hạo Ảnh cùng lúc đưa tay, chống đỡ tấm ván sắp sập xuống, chỉ nghe một tiếng sập xuống, trong tiếng kêu thét của đám người tại hiện trường, tấm ván hoàn toàn sập xuống, người bị che lấp hoàn toàn.

Cổ Hạo Nhiên một tay đỡ trán quay đầu vùi vào cần cổ Điệp Y vô lực nói: "Lần này hay rồi."

Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Thanh nhìn nhau một cái, đột nhiên đồng thanh ha ha cười lớn, Cổ Hạo Viễn xoa xoa mi đầu nhìn Cổ Chấn nói: "Cha, lẽ nào người không biết lực sát thương của người rất lợi hại sao?"

Cổ Chấn không lời nào mà nhìn lên đám người đang nhu động trên tấm ván bằng phẳng phía trước, và những người vội vàng chạy lên đó cứu người, bất giác lạnh mặt nói: "Lũ vô dụng."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-133)